Nhiễm Nhan quay đầu qua chỗ khác, không nhìn hắn nữa, một đường lẳng lặng mà về tới thôn trang.
Vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy Nhiễm Vân Sinh cùng Hình Nương mang theo mấy thị tỳ đứng ở cửa chờ, Nhiễm Nhan trong lòng cười lạnh, nên tới cuối cùng cũng tới.
Hình Nương dùng khăn không ngừng lau nước mắt, nước mắt vừa ngưng, nhìn thấy Nhiễm Nhan lại lập tức trào dâng mà ra.
"Hình Nương, phát sinh chuyện gì?" Vãn Lục nghi hoặc hỏi.
Hình Nương giọng nói vì khóc nhiều mà có chút khàn khàn, nức nở nói: "Trong tộc muốn đưa nương tử đi Ảnh Mai am lễ Phật lau mình, nương tử tuổi còn trẻ liền phải sống nơi thanh đăng cổ phật"
Nhiễm Vân Sinh cau mày, chuyện này thật sự khó giải quyết, nếu trong tộc muốn xử phạt Nhiễm Nhan, hắn thật ra có thể nói mấy câu, giúp đỡ giảm bớt tội, nhưng lễ Phật lau mình, chuyện này thoạt nhìn không phải là quá nặng, Nhiễm thị cần một cái bậc thang đi xuống, cho dù Nhiễm Vân Sinh trong miệng nở hoa, cũng vãn hồi không được việc này.
"Đây cũng không phải chuyện gì xấu, chớ có lo lắng." Nhiễm Nhan ôn nhu an ủi Hình Nương.
"A Nhan, ngươi ở Ảnh Mai am nghỉ ngơi chừng một tháng, ta xử lý tốt sự tình ở Tô Châu xong sẽ mang ngươi hồi Trường An, chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu, có chín thành nắm chắc là có thể thuyết phục đại bá cùng các tộc lão." Nhiễm Vân Sinh nói.
Nhiễm Nhan dừng một chút, nói: "Được."


Rời khỏi Tô châu, thì có thể thoát ly bớt trói buộc của cái gia tộc này, ở một trình độ nào đó, không cần mọi chuyện đều phải chịu người khác bài bố, Nhiễm Nhan đối với cái nhà này không có bất cứ lưu luyến gì, nếu có thể cùng Nhiễm Vân Sinh đi ra phía bắc, đó là tốt nhất.
Từ lúc Nhiễm Mỹ Ngọc nói ra chuyện lễ Phật sáng nay, Nhiễm Nhan vẫn luôn suy nghĩ lợi và hại trong đó, vô luận là nhìn từ góc độ nào, cũng không nên đi tranh cãi.
Trước mắt bởi vì chuyện nghiệm thi nháo đến dư luận xôn xao, Nhiễm Nhan đang ở trên đầu sóng ngọn gió.
Đại Đường nghiệm thi trinh thám cũng không quá thịnh hành, người bình thường không biết nghiệm thi cũng là một kỹ thuật cần được trau dồi, bọn họ cho rằng chỉ cần biết chút y thuật, lá gan lớn một chút thì đều có thể làm ngỗ tác, nàng hiện tại cũng bất quá là bị người coi khinh thôi, nếu còn không biết thu liễm, bị người có tâm lợi dụng, thật sự sẽ giống như lời Yên Nương, lời đồn đãi sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén giết chết nàng.
Hơn nữa thân phận người tản lời đồn còn chưa tra ra, càng phải điệu thấp hành sự mới được. Cho nên, đi Ảnh Mai am là lựa chọn tốt nhất.



"Trong tộc yêu cầu khi nào đi?" Nhiễm Nhan hỏi.
Hình Nương căm giận mà lau khô nước mắt, nói: "Đêm nay lão nô cũng cảm thấy nương tử chắc là vào chùa trụ lại mấy ngày, nhưng lang quân thật là quá vô tình, thế nhưng lệnh cho nương tử suốt đêm nay phải dọn đi"
Tin tức này vào lúc cơm chiều mới được thông tri đến thôn trang, Ảnh Mai am ở thành tây, từ thành nam đến thành tây khoảng cách khá xa, lộ trình ít gì cũng mất hai cái canh giờ, Nhiễm Nhan tâm than, chẳng trách Hình Nương ai oán như thế.
"Nương tử phải đi thành tây?" Tang Thần hỏi. Hắn đã từng đi qua vùng gần Ảnh Mai am, cái am ni cô kia ở địa phương hẻo lánh thanh lãnh, viện tử tồi tàn, đi nơi đó chỉ có chịu khổ chịu tội, "Vì cái gì?"
Nhiễm Vân Sinh thở dài: "Bởi vì chuyện nghiệm thi, nói vậy Tùy Viễn tiên sinh cũng đã nghe nói?"
Hắn đâu chỉ biết, còn bị dọa ngất xỉu đi. Nhiễm Nhan nhướng mày, nhìn về phía Tang Thần, nàng rất muốn biết, một người nhát gan như hắn, sau khi tận mắt nhìn thấy nàng nghiệm thi xong, vì sao không có kiểu tránh còn không kịp, ngược lại càng thêm ân cần
"Nghiệm thi?" Tang Thần sắc mặt trắng nhợt, mím môi nói: "Tại hạ thất lễ."
Dứt lời, xoay người chạy nhanh vào thôn.
Nhiễm Vân Sinh nhìn bóng dáng vội vàng lảo đảo của hắn, không khỏi tức giận, hừ một tiếng, lại bận tâm cảm thụ của Nhiễm Nhan, chỉ nói: "Tang Tùy Viễn cũng bất quá như thế mà thôi, A Nhan, chúng ta đi thôi."
Nhiễm Nhan biết Tang Thần nhị hóa kia mới không phải là ghét bỏ nàng, chắc là muốn nôn, rồi lại sợ thất lễ trước mặt mọi người, không nghĩ tới là đã đắc tội người khác.
Tuy trong lòng biết rõ ràng như vậy, nàng vẫn thuận miệng ứng đối với Nhiễm Vân Sinh, nhàn nhạt cười nói: "Ngươi giờ mới biết được hắn bất quá cũng chỉ như vậy?"
Nhiễm Vân Sinh ngẩn ra một chút, nhớ tới chính mình trước đó còn một lòng một dạ mà muốn cho Tang Thần tới cầu hôn, trong lòng biết Nhiễm Nhan đang giễu cợt hắn, không khỏi giơ tay, dùng ngón tay gõ gõ đầu nàng, "Dám giễu cợt Thập ca, cẩn thận da của ngươi."


Hai người cười nói, đi vào trong viện. Trước đó Hình Nương đã đem đồ vật cần thu thập mang hết lên xe ngựa, cũng không mất thêm nhiều thời gian, chỉ là vất vả Vãn Lục, bôn ba một ngày, lại còn phải tiếp tục lên đường.
Nhiễm Vân Sinh mang sáu chiếc xe ngựa lại đây, Nhiễm Nhan liền cho Vãn Lục riêng một chiếc, trải lên đệm mềm, thả bồn băng, ra lệnh cho nàng nằm nghỉ.
"Ta tự mình đưa ngươi đi Ảnh Mai am đi, cách đó không xa có ngôi chùa, ta buổi tối sẽ trụ nơi đó." Nhiễm Vân Sinh đã sớm tính toán tốt.
Nhiễm Nhan lại nói: "Thập ca không cần đưa ta, ta có chuyện khác cần thỉnh ngươi hỗ trợ."
"Chuyện gì?" Nhiễm Vân Sinh nhất thời nghĩ không ra, còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với đưa nàng đi.
"Ta nếu phải đi Ảnh Mai am, sư phụ lại ở tại thôn trang thì không thích hợp lắm, thập ca giúp ta tìm một chỗ ở tốt trong thành, hoặc là gần Ảnh Mai am cho hắn." Nhiễm Nhan trịnh trọng nói.
Nhiễm Vân Sinh thấy bộ dáng nàng như thế, cũng không có kiên trì, huống hồ hắn cũng rất muốn gặp vị thần y này, vì thế nói: "Được, ta ở trong thành có hai tòa nhà, trong đó một cái ở gần thành tây, ta sẽ tự mình mang thần y qua đó."
Nếu hỗ trợ chính là người khác, Nhiễm Nhan nhất định phải khách sáo một phen, sau đó còn nợ nhân tình, nhưng Nhiễm Vân Sinh cùng nàng thân cận như thế, nếu khách khí ngược lại có vẻ xa lạ, chỉ nói, "Vậy làm phiền Thập ca, có dịp ta tự mình xuống bếp, khao Thập ca vì ta mà vất vả."
Nhiễm Vân Sinh duỗi tay vén lên màn xe, một tay đỡ Nhiễm Nhan lên xe, nghe Nhiễm Nhan nói, cười:"Vậy vi huynh liền ngẩng đầu mong ngóng."
Nhiễm Nhan khóe môi hơi nhếch lên, nàng cũng không phát giác, chính mình khi đối mặt với Nhiễm Vân Sinh, có thể cười tự nhiên đến như vậy.
Mành buông xuống, xe ngựa chậm rãi chạy đi, Nhiễm Nhan bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, duỗi tay vén mành lên, thấy ngay một Nhiễm Vân Sinh trường thân ngọc lập bên ngoài, giương giọng: "Thập ca, ta từng thiếu Tang tiên sinh hai mươi lượng bạc, cũng phiền Thập ca giúp ta đưa qua đi."
Nhiễm Vân Sinh cao giọng đáp: "Được."
Nhiễm Nhan hướng hắn cười nhẹ, lúc này mới an tâm mà ở dựa lên trên giường.



Xe ngựa từ từ đi về phía trước, thanh âm lộc cộc lộc cộc giống như bài hát ru, Nhiễm Nhan hôm nay thật sự là mệt đến lợi hại, mới dựa vào trên giường chưa tới một khắc, liền ở trong thùng xe lung lay mà nặng nề ngủ mất.
Nước sông Bình Giang tràn lên, đem thế giới hư ảo bao phủ hoàn toàn, Nhiễm Nhan lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng màu hồng anh đào kia, vải trắng bọc trên mặt nàng đã rời rạc tản ra, lộ ra một dung nhan thanh nhã dịu dàng, lông mi thật dài dính mấy cái bọt khí trong suốt, làm cho gương mặt kia nhìn như đóa hoa cúc non đang nở rộ mà bên trên còn vươn những giọt sương sớm.
Thiếu nữ này vốn không nên chết, cứ như vậy an tường mà ngủ say ở trong nước, trên mặt không có thống khổ giãy giụa, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, an tĩnh đến làm người đau lòng.
Tiếng khóc thê lương đột nhiên đánh tan yên tĩnh, hình ảnh thay đổi, Nhiễm Nhan lại ngồi bên một cái giường, tay bị người nắm chặt, thiếu nữ vốn trong sáng hoạt bát kia, đầy mặt kinh sợ thống khổ, "A Nhan...ta đau quá...ta đau quá."
Nhiễm Nhan nhìn máu tươi tràn ra từ hạ thân nàng ta, vội vàng cấp cứu, cũng không phải để giữ lại hài tử, mà là tận lực giảm bớt thống khổ cho nàng ta. Mặc dù rõ ràng biết đây là cảnh trong mơ, Nhiễm Nhan cũng rất muốn xóa đi khủng hoảng trong đôi mắt kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện