Nhiễm Nhan rửa mặt xong, Hình Nương giúp thắp cây đèn tứ giác lên, nàng liền ngồi ở dưới hành lang lộng gió đọc sách.

Lưu thị cùng Vãn Lục ngồi ở phòng trong thêu hoa.

"A Nhan!"

Nhiễm Nhan nghe thấy thanh âm đè thấp của Nhiễm Vân Sinh, ánh mắt dời từ trên y thư qua chỗ phát ra thanh âm.

Nhiễm Vân Sinh ghé vào trên tường viện, mặt mày như họa, cười nghịch ngợm.

"Thập ca một lang quân tuấn tú như vậy, còn học làm đăng đồ tử." Nhiễm Nhan cười nói. Trong trí nhớ, khi còn nhỏ Nhiễm Vân Sinh hay thích ghé vào trên tường viện mà cùng nàng nói chuyện phiếm.

Nhiễm Vân Sinh cũng không phản bác, nghiêng đầu nói: "A Nhan, ngươi ngồi lại gần đây, chúng ta nói chuyện một lát."

Nhiễm Nhan nghe lời buông y thư xuống, đứng dậy bước đến chỗ sàn gần tường viện ngồi xuống, ngửa đầu hỏi hắn, "Ngươi bên kia đứng có vững không vậy?"

"Đừng coi thường Thập ca, tuy rằng ở Trường An rất nhiều năm không làm chuyện này, nhưng lúc còn nhỏ luyện tập không ít." Nhiễm Vân Sinh rũ mắt nhìn nàng, mở miệng liền nói: "A Nhan, trên đời này không còn một Tùy Viễn tiên sinh khác đâu, ngươi chớ có bỏ qua, nếu ngươi không phản đối, ta sáng sớm ngày mai liền đi bái phỏng hắn, cùng hắn đề xuất hôn sự."





Trước kia Nhiễm Nhan chính là gái ế lớn tuổi, cha mẹ đều bận công tác, không rảnh quản hôn sự của nàng, tổ phụ tổ mẫu cả ngày nhờ người giới thiệu bạn trai cho nàng, nhưng trên cơ bản đều bị bọn họ đánh rớt, trong mắt tổ phụ tổ mẫu, quả thực là toàn thế giới không có mấy nam nhân có thể xứng với Nhan Nhan nhà bọn họ. Mà Nhiễm Nhan cũng không có tự giác được bao nhiêu, thật vất vả mới có được nam nhân thích hợp để xem mắt, nhưng đề tài nói chuyện phiếm toàn máu chảy đầm đìa, hơn nữa nàng mang bộ mặt 'người chết', sau khi dọa chạy ba người, thì ác danh lan xa, không ai dám hỏi thăm.

"Hắn sẽ không thích ta." Nhiễm Nhan khẳng định.

Trước kia bất quá là cùng đối tượng xem mắt hàn huyên vài câu về thi biến và sinh sản sau khi chết, mà đã làm bọn họ ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ, huống chi con thỏ nhát gan như Tang Thần kia, còn tận mắt chứng kiến nàng nghiệm thi.





Nhiễm Vân Sinh cười khục khục, nói: "A Nhan, ngươi thật là quá trì độn, hắn nếu không thích ngươi, như thế nào sẽ đứng ở cửa chờ lâu như vậy chỉ để đưa quà Thất Tịch cho ngươi?"

"Như vậy sao..." Nhiễm Nhan trầm ngâm. Nàng trong lòng chưa từng suy xét quá loại nam nhân tính tình như Tang Thần, thậm chí cho đến bây giờ, mỗi một cái ấn tượng về hắn, không có cái nào là tốt.

"Đúng vậy." Nhiễm Vân Sinh bám lên tường, tiếp tục nói: "Tiêu Tụng thoạt nhìn thì ổn trọng hơn nhiều, chỉ là hắn mang danh khắc thê, Trường An không có nữ tử nhà nào nguyện ý gả cho hắn, từ sau khi hai cái thị thiếp bên người hắn cũng chết, càng thêm không có một nữ tử nào dám đến gần hắn, tuy là tiền đồ trải rộng êm đẹp, nhưng thực sự làm người tiêu hóa không nổi. Phu quân lý tưởng nhất trong lòng thế gia quý nữ ở Trường An, ngươi biết là ai không?"





Nhiễm Nhan ngạc nhiên, cả thị thiếp cũng khắc? thật là mệnh quá cứng, mệnh này của Tiêu Tụng có thể so với kim cương.

Nghe Nhiễm Vân Sinh hỏi chuyện, Nhiễm Nhan không khỏi trêu ghẹo hắn: "Ta biết, là Nhiễm Thập Lang."

Nhiễm Vân Sinh bứt một cọng cỏ trên đầu tường ném lên đầu Nhiễm Nhan, "Thôi đi, Trường An thật ra có không ít quý nữ muốn cho ta làm tình nhân của các nàng, nhưng không có một người nào muốn gả cho ta."

Nhiễm Nhan cho rằng mình lại không cẩn thận chọc đến chỗ đau của hắn, chậm rãi nói: "Thực xin lỗi."

Nhiễm Vân Sinh lại không để ý lắm, cười cười nói: "Không có việc gì, Thập ca cũng chướng mắt các nàng, tương lai ta vừa lúc có thể cưới cái phu nhân hợp tâm ý. Đang nói chính sự mà, phu nhân tốt nhất trong cảm nhận của các quý nữ là ai hả?"

"Không phải là Tang Thần đi?" Nhiễm Nhan nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn phong tao mà cúi người ngửi hoa, lại hiện lên hình ảnh hắn sắc mặt tái nhợt mà dò hỏi chuyện lát gừng... ^^

"Đương nhiên là hắn." Nhiễm Vân Sinh thấy Nhiễm Nhan bộ dáng nghi ngờ đầy mặt, mới phân tích: "Hắn xuất thân là Bác Lăng Thôi thị, thanh danh hiển hách, cả Hoàng Thượng cũng nhớ tên, Hoàng Thượng trên mặt tuy rằng đối với hắn rất là đau đầu, nhưng cũng rất là coi trọng, hơn nữa hắn đã mười chín, nhưng bên người lại không có một thị thiếp, cũng chưa bao giờ nghe phong phanh hắn đối với nữ tử nào động tâm, người như vậy, có phải thế gian khó tìm hay không?"

Nhiễm Nhan gật gật đầu, "Thập ca, ngươi cũng là thế gian khó tìm, mười tám mười chín cũng chưa cưới vợ, bên người cũng không có thị thiếp, Tiêu Tụng kia cũng là thế gian khó tìm."

Nói đến Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan không phải không có ý nói móc, chuyện này không thể trách nàng thiếu đạo đức, ai biểu người này luôn cùng nàng đối nghịch.

"Xuy! ngươi nha đầu này!" Nhiễm Vân Sinh túm lên một đống hoa hoa thảo thảo, tiếp tục ném nàng, "Tóm lại, nếu như không phải Tùy Viễn tiên sinh, hôn sự của ngươi cùng Nghiêm Nhị lang chỉ sợ cũng định rồi. Nghiêm Nhị lang cũng không tồi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Nghiêm, Nhiễm hai nhà cũng môn đăng hộ đối, là một hôn sự tốt."

Nhiễm Nhan cười né tránh cánh hoa rơi xuống.

Mặc kệ tuổi tâm lý, Nhiễm Nhan hiện tại mới mười sáu tuổi, căn bản vẫn là cái tiểu cô nương, vội vã mà bàn chuyện cưới hỏi như vậy, làm nàng nhất thời phản ứng không kịp.





Nhiễm Vân Sinh thấy bộ dạng Nhiễm Nhan có vẻ không quá vừa ý Tang Thần, than một tiếng, "Nghiêm Nhị lang cũng không nhất định sẽ tốt hơn Tùy Viễn tiên sinh. A Nhan suy nghĩ kĩ đi, Thập ca chắc chắn vì ngươi làm chủ."

Nhiễm Vân Sinh nhìn nàng gật đầu, liền nhảy xuống khỏi cây hải đường, đứng ở trong viện. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua mảng tường viện đã hơi bong tróc, khe khẽ thở dài, nói: "A Nhan, nghỉ ngơi sớm đi."



Cách vách truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Nhiễm Nhan, "Được, Thập ca ngủ ngon."

Nhiễm Vân Sinh giật mình, môi gợi lên một độ cong tuyệt đẹp, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."

Ánh trăng trong vắt, trên bầu trời đêm sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ dựa sát vào nhau, thôn trang ầm ĩ cũng dần dần an tĩnh lại, chỉ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa, Nhiễm Nhan nhờ Hình Nương tắt đèn, rồi về phòng lên giường nghỉ ngơi.

Bên trong ánh sáng mông lung, Nhiễm Nhan trằn trọc hồi lâu mới có chút buồn ngủ, mí mắt dần dần trĩu nặng, nàng lâm vào một cái thế giới khác.

Trong làn nước tối tăm lạnh lẽo, một tia sáng dần dần chiếu vào, Nhiễm Nhan nheo mắt, nhìn rõ ràng khối thi thể trầm ở trong nước trước mặt này, vải trắng bao lấy khuôn mặt, có thể nhìn ra cái mũi lả lướt cao cao của nàng.

Nhiễm Nhan lần này quyết tâm không chịu bất luận quấy nhiễu gì, nhất định phải cởi bỏ hết vật che đậy trên mặt nàng, nhìn xem người này đến tột cùng là Ca Lam hay là Ân Vãn Vãn.

Nàng duỗi tay ra phía sau đầu thi thể, vội vã cởi bỏ vải trắng, một tầng lại một tầng, vải trắng rất mỏng, như trong suốt, bao lấy mặt nàng như kén tằm, bọc rất nhiều tầng, Nhiễm Nhan có chút sốt ruột, nếu có kéo thì tốt rồi.

Vải màu trắng nửa trong suốt chậm rãi tản ra trong nước, giống như một đóa hoa uyển chuyển nhẹ nhàng.

"A Nhan, ta muốn giải thoát." Có một nữ tử nhẹ nhàng thì thầm bên tai Nhiễm Nhan, mang theo vô biên phiền muộn cùng mê mang.

"A Nhan, nghe nói hồ ly rất có linh tính, có thể tu luyện thành tiên, ta kiếp sau nhất định phải đầu thai thành một con hồ ly, mặc dù tu không thành tiên, cũng có thể đi bất luận địa phương nào...hoặc là, biến thành một đóa tiểu hoa sơn dã cũng được, hì hì, ngươi về sau cũng không nên hái hoa lung tung, vạn nhất đó chính là ta thì sao."

Thanh âm vui vẻ kia dần dần trở nên kinh hoảng, sợ hãi, "A Nhan, ta đau quá!"

Nhiễm Nhan cực lực bỏ qua thanh âm quấy nhiễu bên cạnh, vội vã cởi ra vải trắng bao lấy thi thể.



Lời editor: A Nhan nên theo lời khuyên nhảm của bản thân mình mà để một bao gừng bự ở đầu giường đi, làm mấy chương này toàn vào ban đêm, mắc mệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện