Dù thanh âm kia không phải của Ân Miểu Miểu, cũng không thể hoàn toàn đem nàng loại ra, chuyện phát sinh trong tiệc trà ngày hôm đó thoạt nhìn khá hợp lý, nhưng lại có những chi tiết gì đó rất kỳ quặc, biểu hiện của Ân Miểu Miểu là một trong số đó.
Biết được những manh mối này, một quá trình mưu sát hoàn chỉnh đã ẩn ẩn trồi lên khỏi mặt nước.
Có người nhằm vào Tần Tứ lang, người này cũng không muốn trực tiếp giết hắn, mà mục đích là làm hắn thân bại danh liệt, sau đó sống trong thống khổ vì bị thế nhân phỉ nhổ, lưng đeo tội danh giết người, bị xử tử.
Người này nhất định rất hận hắn, cũng không bài trừ là hận cả Tần gia, một là người mà Tần thượng tá đắc tội, người nọ không có cơ hội đối phó Tần thượng tá, liền xuống tay từ con của hắn, từng bước từng bước phá hủy Tần gia, rốt cuộc nếu thật sự Tần Mộ Sinh lưng đeo tội danh giết người, tiền đồ chính trị của Tần thượng tá đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng; còn có một loại khả năng, chính là Tần Mộ Sinh đã làm chuyện gì đó thương thiên hại lí, cho nên mới bị trả thù.
Hung thủ trước tiên là hạ độc Hàn Sơn, độc Hàn Sơn trúng chính là độc mạn tính, người hạ độc hẳn có thể thường xuyên tiếp cận hắn, hơn nữa lại có hiểu biết nhất định đối với độc dược. Người này, có thể là Thúy Mi hay không?



Trong tiệc trà ở Ân phủ, Thúy Mi cùng Ân phủ đồng lõa mưu đồ bí mật để hãm hại Tần Tứ lang, bị Vãn Lục bắt gặp, cho nên giết người diệt khẩu. Chỉ có điều Nhiễm Nhan vẫn luôn không thông, chính là Ân phủ thanh danh đều nhờ vào gia giáo nữ nhi rất nghiêm ngặc mà ra, nữ tử xuất thân từ nhà họ mỗi người đều là điển phạm của tam tòng tứ đức, hơn nữa tư tưởng cực kỳ bảo thủ, gia tộc như vậy, làm sao có thể để kỹ nữ tự do ra vào phủ...Nếu nói có người cùng nàng nội ứng ngoại hợp, vậy người này ở Ân phủ nhất định có địa vị rất cao.
Ân Miểu Miểu có nói, thị tỳ của nàng trước khi chết hai ngày có bị Ngụy nương mượn qua để giúp bố trí tiệc trà, như vậy, người cùng Thúy Mi nội ứng ngoại hợp, có thể là Ngụy nương hay không?
Ngụy nương ở Ân phủ được coi như là nửa đương gia, nếu như muốn biết được bối cảnh của nàng, hẳn không phải cái việc gì khó. Nhiễm Nhan từng nghĩ tới chuyện đi dò hỏi Tần Tứ lang coi hắn có đắc tội người nào hay không, nhưng giữa bọn họ còn cách nhau một cái hôn ước hoang đường, hiện tại là thời điểm phủi sạch quan hệ, lại hẹn gặp mặt, chỉ sợ sẽ chọc phải những phiền toái không cần thiết.
Nhiễm Nhan rời phòng Vãn Lục, trong lòng quyết định sáng sớm ngày mai đi bái phỏng Lưu Thứ Sử, đem những manh mối này nói hết cho hắn, thuận tiện thỉnh cầu nghiệm thi, nàng là một pháp y, lại không phải thám tử chuyên nghiệp, không có thi thể, chỉ bằng vào mấy cái manh mối như có như không này, rất khó để nàng liên kết thông thấu toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.



Nhiễm Nhan tắm gội xong, trở lại tẩm phòng, Hình Nương giúp nàng lau tóc, nàng liền lấy ra lễ vật Lư phủ tặng hồi sáng, dựa vào ghế cong mở ra.
Không ngoài sở liệu, đồ vật bên trong hộp quả nhiên là một quyển y thư, tên là 'Kỳ kinh bát mạch'. Nhiễm Nhan khi còn ở hiện đại cũng từng thoáng nghiên cứu qua những thứ ở phương diện này, kỳ kinh bát mạch đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, nhưng trung y bác đại tinh thâm, nàng không dám nói mình tinh thông. Chỉ biết da lông, trên đường hành y ở cổ đại có lẽ có thể đục nước béo cò, nhưng đây không phải là tác phong của Nhiễm Nhan.



Thân phận này của Nhiễm Nhan ở Đại Đường, không có khả năng đi làm ngỗ tác, học y thuật cho tốt đối với nàng có lợi vô hại, Nhiễm Nhan quyết định học cho tốt trung y, vì bản thân sinh tồn ở cổ đại mà mua thêm một phần bảo hiểm. Nàng biết rất nhiều phương pháp trị liệu các nghi nan tạp chứng của đời sau, nàng đối với cơ thể người rõ như lòng bàn tay, đây là ưu thế tuyệt đối, không tạo ra tên tuổi, chẳng phải rất đáng tiếc?
"Nương tử, sớm nghỉ ngơi đi." Hình Nương thấy Nhiễm Nhan đọc đến nhập thần, nhịn không được nhắc nhở.
"Ân." Nhiễm Nhan chần chờ một chút, vẫn là buông y thư xuống.
Hình Nương biết Nhiễm Nhan mỗi đêm đều sẽ tỉnh dậy từ trong ác mộng, duỗi tay cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lại hơi lạnh của nàng, "Nương tử đừng sợ, lão nô ngủ ở gian ngoài."
Nhiễm Nhan trong lòng ấm áp, vỗ vỗ tay Hình Nương nói: "Không có gì đâu."
Hình Nương hầu hạ Nhiễm Nhan nằm lên giường, đau lòng mà nhìn nàng một cái, đem đèn tứ giác đặt ở bên ngoài màn, thả xuống màn trúc và sa mỏng, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Hình Nương trong lòng cảm thán, nương tử vốn cực kỳ nhu nhược, hiện tại lại kiên cường từ trong ra ngoài, chẳng sợ hàng đêm gặp ác mộng, cũng tuyệt không nhíu mày. Đây đều là lang quân và Cao thị ban cho! Nghĩ đến hai người kia, Hình Nương liền nghiến răng nghiến lợi, Cao thị thì thôi đi, rốt cuộc trên đời này mẹ kế không có mấy người là tốt, nhưng lang quân là thân phụ của nương tử a! Phụ thân như vậy đúng là làm người lạnh lòng.


Mặc dù ở Huỳnh Dương Trịnh thị, tất cả đều là thế gia đại tộc liên hôn chính trị, nhưng vẫn còn có chút tình phụ tử.


Mưa phùn sàn sạt, rơi trên lá cây chuối tây ngoài cửa sổ, tựa như một khúc hát ru, Nhiễm Nhan nghe tiếng mưa rơi chậm rãi ngủ say.


Lại là nước.


Bốn phía đều là nước, tóc đen trong nước uốn lượn phiêu đãng, màu hồng anh đào minh diễm trong nước trở nên quyến rũ đến cực điểm, không còn tiếng rên la, nữ tử bị dìm trong nước phảng phất đã chết rồi, trên mặt bọc tầng tầng vải trắng, như một pho tượng thạch cao không rõ ngũ quan.
Nhiễm Nhan bơi tới bên cạnh nàng, duỗi tay cởi bỏ vải trắng phủ trên mặt nàng, một tầng lại một tầng, Nhiễm Nhan vừa cởi vừa theo bản năng mà quan sát những nơi khác trên thi thể.
Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của nữ tử cũng bị vải trắng bao chặt lại, hai chân bị dây thừng trói lại, đầu dây thừng cột vào một cái lồng sắt to, giống như để thay thế cho tảng đá.
"A Nhan!" bỗng có người từ phía sau vỗ nàng một cái, Nhiễm Nhan cho dù gan lớn, cũng vẫn bị giật mình.
Nàng quay đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Ân Miểu Miểu. Trong giây lát, nước xung quanh biến mất, thay vào là hậu hoa viên của Ân phủ, cây mộc hương hoa nở đến rực rỡ, cánh hoa trắng nhỏ rào rạt bay xuống, tựa như đại tuyết đầu đông.
Ân Miểu Miểu nhíu mày nhìn nàng nói: "A Nhan, sao lại cau mày, có phải Cao thị lại khi dễ ngươi hay không?"
Nhiễm Nhan lắc đầu.
Ân Miểu Miểu vẻ mặt không vui nói: "Ngươi lại muốn gạt ta, ta biết Cao thị muốn đem ngươi đưa đến thôn trang đi! Bệnh của ngươi, phải tìm thầy tốt mà hảo hảo điều trị mới đúng, bà ta lại đem ngươi ném tới thôn trang, thật sự là bụng dạ khó lường, A Nhan, ngươi nghe ta, kiên quyết không đi. Ngươi vừa đi, mẹ con bà ta sẽ danh chính ngôn thuận làm tu hú chiếm tổ, về sau thành Tô Châu chỉ biết đến Nhiễm Thập Bát nương, lại không nghe được về ngươi, chân chính Nhiễm thị đích nữ"
"Ta biết, chỉ là không đi thì còn có thể làm gì? Bà ta hiện tại chung quy cũng là vợ cả Nhiễm thị." Nhiễm Nhan không hiểu sao mà nói ra những lời này, trong đầu còn không ngừng lóe lên hình ảnh nhìn thấy ở trong nước mới vừa rồi, hỗn loạn đến cực điểm.
Bên tai tuy vẫn còn ẩn ẩn truyền đến thanh âm của Ân Miểu Miểu, Nhiễm Nhan lại nghe không rõ, cũng bắt đầu thấy không rõ những hình ảnh đã bị phá thành mảnh nhỏ.
Xung quanh bỗng sáng ngời, Nhiễm Nhan ở trên giường đột nhiên mở mắt ra.


Là trời đã sáng.



Mang một thân mồ hôi, Nhiễm Nhan dậy đi ra gian ngoài, Hình Nương đã sớm dậy, đang ở dưới hành lang may áo, thấy Nhiễm Nhan bước ra, cười nói: "Nương tử tối qua ngủ có an ổn không?"
"Ân, ngủ rất ngon." Đối với Nhiễm Nhan, chỉ cần không mơ thấy hình ảnh bạn thân bị người cường bạo ở kiếp trước, thì coi như một đêm ngủ ngon.
Hình Nương buông đồ xuống, giục Nhiễm Nhan đi tắm, "Lão nô hôm nay muốn đem nương tử trang điểm thành tiên nữ, để cho Tiêu lang quân kia vừa gặp đã thương."
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ cười, "Ta dù có đẹp đến trời oán người oán, cũng bị trùm bên trong mịch li, ai có thể vừa gặp đã thương?"
"Điều này cũng đúng" Hình Nương ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay một chút cũng không nhàn rỗi, đẩy Nhiễm Nhan đến phòng tắm, "Trên người Tiêu lang quân không có ôn nhã của nam tử Giang Nam, chỉ sợ là từ phía bắc tới, có lẽ không quen thuộc Tô Châu, nương tử hôm nay làm người dẫn đường cho hắn đi, rồi tìm thời cơ đem mịch li gỡ xuống"
Hình Nương lên kế hoạch.
Nước ấm sau bình phong đã pha tốt, Nhiễm Nhan trút đi quần áo, bước vào trong nước, tai còn nghe Hình Nương hứng thú bừng bừng hỏi: "Nương tử cảm thấy biện pháp này của lão nô như thế nào?"
Nhiễm Nhan trái lương tâm mà tán thưởng một câu, "Rất hay."
"Vậy là được rồi, để lão nô đi tìm Tiêu lang quân nói một tiếng đi." Hình Nương vui mừng ra cửa, cuối cùng còn bồi thêm một câu, "Tiêu lang quân cái gì cũng tốt, chỉ là nhũ mẫu kia của hắn, thật sự không có lễ nghĩa"



Hình Nương làm việc gì cũng không quyết đoán, Nhiễm Nhan không nghĩ tới nàng lần này lại sấm rền gió cuốn như vậy, thẳng đến khi Hình Nương đóng cửa lại, Nhiễm Nhan mới phản ứng, làm thật sao?
Nàng hôm nay còn một đống việc, tuy rằng Tiêu lang quân cũng không nhất định sẽ đồng ý, nhưng vạn nhất hắn đáp ứng thì sao? Nàng lập tức cũng bất chấp mà tùy tiện tắm vài cái rồi lau vài cái xong mặc quần áo lao ra.
Bên ngoài sớm đã không thấy thân ảnh Hình Nương, Nhiễm Nhan thấy có thị tỳ vừa tiến vào, liền nói: "Có thấy Hình Nương đâu không? Mau đi gọi nàng về."
Thị tỳ kia ngẩn ra một chút, lập tức bước lại đưa một phong thơ cho Nhiễm Nhan, "Nương tử, đây là tin khách nhân lưu lại."
"Tiêu lang quân đi rồi?" Nhiễm Nhan tiếp nhận tin, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
"Nô tỳ nghe Thiệu Minh nói, Tiêu lang quân trời còn chưa sáng đã đi rồi." Thị tỳ đáp, thấy Nhiễm Nhan mở phong thư ra, nói: "Nô tỳ đi tìm Hình Nương."
"Không cần." Nhiễm Nhan cúi đầu đọc tin.
Nội dung tin rất đơn giản, chỉ là cảm tạ nàng đã tiếp đón, còn nhờ nàng bảo mật chuyện hắn xuất hiện ở thành Tô Châu.
Bảo mật? Nhiễm Nhan bĩu môi, nàng cũng không biết thân phận của hắn, có cái gì bát quái đáng giá rêu rao sao? Đúng rồi, hắn nói là tới ám tra vụ án Dương phán tư.
Một cái phán tư, ở Tô Châu thì chức quan không nhỏ, nhưng ở trên toàn bộ Đại Đường, một vị phán tư nho nhỏ đã chết cũng không cần đại kinh tiểu quái đến mức đó đi?


Nhiễm Nhan sực nhớ ra, Tiêu Tụng nói là phụng mệnh tra án, không nói là phụng chỉ tra án, phụng mệnh của ai? Nếu nàng có hôm nào đó cực kỳ nhàm chán, thì sẽ giành ra thời gian suy đoán một chút.
Bất quá, hiện tại không có thời gian.



Nhiễm Nhan nói với thị tỳ kia: "Ngươi lại đây giúp ta trang điểm đi."
Thị tỳ kia nghe Nhiễm Nhan phân phó, sắc mặt vui vẻ, vội vàng lên tiếng 'là', rồi đi theo nàng vào phòng.
Nhiễm Nhan không nói ra yêu cầu của mình, để mặc cho thị tỳ này lăn lộn, chỉ cần không phô trương quá đáng thì đều có thể tiếp thu.
Kết quả lại vượt khỏi mong đợi của Nhiễm Nhan, thị tỳ kia trang điểm cho nàng một vẻ ngoài thanh thanh đạm đạm, chọn ra một kiện áo váy ngang ngực màu xanh tím, cổ áo và tay áo viền hoa văn dây thừng bằng chỉ bạc, tóc đen đơn giản búi lên cao, cài lên hai đóa hoa ngọc lan bằng bạch ngọc.


Một thân mộc mạc lại không thiếu tinh xảo, khí chất lãnh đạm mà Hình Nương xưa nay đều cực lực muốn che dấu, nhờ kiểu trang điểm này mà hiển lộ đến cực hạn.
"Vì sao cho ta mặc cái này?" Nhiễm Nhan không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía thị tỳ kia. Tiểu cô nương chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, một bộ áo váy màu cam nhạt, khuôn mặt tròn tròn, một đôi mắt nai ngập nước, có vẻ hoạt bát mà lanh lợi.
"Nô tỳ nghe Hình Nương nói ngài đã nhiều ngày nay đều phải đi chẩn bệnh cho người ta, nô tỳ cảm thấy trang điểm vũ mị thì không thích hợp" nàng trả lời rõ ràng có chút thấp thỏm, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.
Nhiễm Nhan hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ là Tiểu Mãn." Thị tỳ bất an đáp.
Nhiễm Nhan gật đầu, đứng dậy lấy mịch li ra, không nói câu nào, lập tức ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện