"Ý của ngươi Sơn nhi chết là do trúng độc?"
Trong đám những người Hàn gia vẫn luôn bảo trì trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên có người lên tiếng hỏi.
Nhiễm Nhan liếc nhìn người nọ một cái, ước chừng hơn 30 tuổi, hơi béo, thoạt nhìn bề ngoài khá giống với Hàn Huyện thừa, chỉ là khí chất có chút bất đồng, ánh mắt mang vẻ cương ngạnh hơn nhiều.
"Đúng vậy." Nhiễm Nhan nói.
Kỳ thật lần nghiệm thi này có thể làm kĩ càng tỉ mỉ hơn nữa, soi đến từng cái lỗ chân lông để tìm manh mối cũng được, nhưng Nhiễm Nhan được Tang Thần mời đến nghiệm thi chỉ để viết tụng trạng, nàng cũng không nghĩ xen vào việc của nhà người khác.
Nhiễm Nhan tuy làm công tác pháp y, nhưng nàng thực sự không phải là quang minh sứ giả hóa thân của chính nghĩa gì hết, thích thú công tác pháp y này, cũng không đại biểu mọi chuyện phải truy cho ra chân tướng, nàng vẫn biết phải cân nhắc lợi hại.



Mắt thấy người nọ còn muốn dò hỏi thêm, Nhiễm Nhan dứt khoát quay qua Hàn Huyện thừa: "Hàn Huyện thừa, ta đáp ứng lời thỉnh cầu của Tang tiên sinh, đến đây nghiệm thi, để lúc hắn viết tụng trạng cho lệnh lang có thêm nhiều thông tin chân thật, còn mấy chuyện khác, xin thứ cho ta bất lực."



Hàn Huyện thừa tính tình vốn ôn hòa, nghe Nhiễm Nhan nói rõ ràng như vậy, cũng không tiện làm khó nàng, khẽ thở dài một tiếng: "Làm phiền rồi, những chuyện còn lại ta sẽ tự thỉnh Phong tiên sinh tiếp nhận."
Nghiệm cũng nghiệm xong rồi, mấy chuyện râu ria còn lại là chuyện nhà của họ, Nhiễm Nhan liếc nhìn Tang Thần một cái, thấy hắn vẫn còn cuộn tròn lại mà run bần bật, cảm thấy bực mình, lập tức lột bao tay ra ném vào thùng dụng cụ, nhanh chóng mang lên mịch li, một tay túm lấy Tang Thần, một tay xách lên thùng dụng cụ, nói với đám người Hàn gia: "Đã thế ta đây cùng Tang tiên sinh liền cáo từ."
May mà Tang Thần không xụi lơ đến mức đi không nổi, còn biết theo Nhiễm Nhan túm kéo được ra bên ngoài, người Hàn gia cũng bởi vì tâm tình không tốt, lười đến cười nhạo hắn.



Ngoài phòng dương quang ấm áp, xua tan không ít khí vị âm hàn , sắc mặt tái nhợt của Tang Thần cũng đẹp lên chút đỉnh, miễn cưỡng tìm về mấy mảnh hồn, Nhiễm Nhan thấy thế, đem thùng dụng cụ trong tay ném cho hắn.
Tang Thần tâm thần lơ lửng ôm cái rương đi theo sau Nhiễm Nhan, ra đến đại môn của đình thi quán, Nhiễm Nhan mới giơ tay gỡ khẩu trang trên mặt xuống, từ trong miệng nhổ ra một lát gừng, liếc mắt nhìn Tang Thần, chậm rãi nói: "Đúng là nên để mấy tiểu nương tử trong thôn nhìn thấy bộ dáng của ngươi hôm nay, cũng không biết các nàng sau khi nhìn thấy xong, còn có thể lại tiếp tục mê luyến ngươi hay không nữa."



Tang Thần sắc mặt đỏ lên, ho khan vài tiếng, nói sang chuyện khác: "Nương tử ngậm lát gừng làm gì vậy?"



Đổi qua cái đề tài này đúng là vừa đẹp! Khóe môi Nhiễm Nhan giương lên, "Gừng tính thuần dương, có thể phòng ngừa quỷ hồn bám vào người, tới mấy chỗ này, đương nhiên là phải ngậm một miếng."



"Cái...cái gì?" Tang Thần run giọng hỏi, ánh mắt nhu nhược đáng thương như muốn nhìn xuyên qua tạo sa trên mịch li Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan cũng không thèm để ý đến hắn, trực tiếp quay bước đi về hướng đầu hẻm chỗ xe ngựa ngừng, mới bước được vài bước đã phát giác Tang Thần không đuổi theo, chỉ nghe thấy 'thịch' một tiếng, Nhiễm Nhan dừng chân quay đầu lại, thấy Tang Thần thế nhưng ôm thùng dụng cụ nằm ngay đơ trên mặt đất.



Nhiễm Nhan há miệng thở dốc, nàng chỉ thuận miệng nói một câu mà hắn đã bị dọa đến bất tỉnh? Tốt xấu gì cũng là một tên nam nhi bảy thước, vậy mà mang một bộ gan thỏ.



Lát gừng có tác dụng tẩy uế tiêu độc, tiếp xúc trực tiếp với thi thể, ngậm một lát gừng có thể phòng ngừa chuyện độc tố phóng thích từ thi thể rồi xâm nhập nhân thể, chỉ có vậy không hơn! Tang Thần lại không đứng gần thi thể để quan sát, căn bản không cần ngậm gừng.



"Xem ra tình hình của Tang tiên sinh không được tốt." Hàn Lục Lang từ trong đình thi quán bước ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tang Thần té xỉu trên mặt đất.



Nhiễm Nhan lúc sáu tuổi đã có thể thuần thục mà giải phẫu chuột bạch, sau khi vào đại học được nhìn thấy thi thể thực sự, cũng chỉ là ăn không nổi hai ba bữa cơm mà thôi, năng lực thừa nhận kém cỏi nhất của mấy đồng học xung quanh cũng bất quá phun liên tiếp vài ngày, sau đó thì dù có ăn trưa với thi thể cũng có thể ăn đến thơm ngọt.



Mà người bình thường khi nhìn thấy thi thể thì phản ứng thường là kêu lên sợ hãi, run rẩy, tinh thần mất khống chế, ngất, v.v. Trong các vụ án người chứng kiến đều có tình huống như vậy, Nhiễm Nhan tất nhiên gặp qua không ít, nhưng đây là lần đầu thấy tệ hại như Tang Thần, đến thi thể còn không có tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe xong vài câu mà đã đứng không nổi.



"Tang tiên sinh là người đọc sách, sợ là chưa thấy qua trường hợp này." Hàn Lục Lang không nghe được Nhiễm Nhan trả lời, liền mở miệng giải vây thay Tang Thần.
Nhiễm Nhan thấy hắn một mình đi ra, liền nói: "Hàn Lục Lang là có việc muốn nói đi, mời nói."
Hàn Lục Lang trà trộn đã lâu trong quan trường, mỗi một câu nói đều phải lật tới lật lui bảy tám lần trong đầu, sau đó dùng phương thức chín khúc mười tám quẹo mà biểu đạt, lần này gặp phải kiểu nói chuyện trực tiếp của Nhiễm Nhan, sửng sốt một chút liền nói: "Nếu nương tử sảng khoái như vậy, ta liền không vòng vo nữa. Mới vừa rồi thấy nương tử phân tích nhẹ nhàng tỉ mỉ, cực kỳ đặc sắc, ta cố ý ra đây, chỉ muốn lén thỉnh giáo, nương tử có manh mối gì về hung thủ giết chết chất nhi của ta hay không?"



Đặc sắc? Nhiễm Nhan trầm ngâm, mới vừa rồi nàng có chú ý tới biểu tình của từng người Hàn gia, chậc chậc, đó mới gọi là đặc sắc, ẩn giấu nhiều bí mật nhỏ, chắc là bên trong Hàn gia vốn đang lục đục với nhau đi, Nhiễm Nhan nàng không định dính vào.



"Xin lỗi, có thể kiểm nghiệm ra được gì, ta đều đã nói hết không một chút giấu diếm." Nhiễm Nhan được Tang Thần nhờ vả, đương nhiên phải tận trách, dù sao cũng là giao dịch. Tang Thần là được yêu cầu viết tụng trạng, không phải tra án, những tư liệu đó cũng đã đủ dùng. Muốn hoàn toàn tách rời bản thân ra khỏi chuyện này, thì một khi ra khỏi cửa của đình thi quán một chữ cũng không nói nữa.
"Nương tử không cần tạ lỗi, là chúng ta Hàn gia nên nói lời cảm tạ mới đúng." Hàn Lục Lang dưới lớp vỏ ngoài ổn trọng, tâm tư cũng không thâm sâu bình thường, trong lòng hiểu rõ Nhiễm Nhan không muốn lún sâu vào chuyện này, liền không truy vấn nữa, liếc nhìn Tang Thần, trên mặt không hề có dị trạng, chỉ hỏi: "Nương tử có cần tương trợ không?"
"Không cần, đa tạ" Nhiễm Nhan cự tuyệt không chút do dự.



Hàn Lục Lang gật gật đầu, "Nương tử cứ tự nhiên."
Thấy Hàn Lục Lang xoay người rời đi, Nhiễm Nhan mới bước nhanh đến trước mặt Tang Thần, duỗi tay kiểm tra mạch tượng, rồi lấy ra ngân châm từ trong rương, nhanh chóng đâm vào huyệt Quan nội.
Một kim đâm này đâm xuống, Tang Thần sâu kín tỉnh dậy, mơ màng một hồi lâu, mới khôi phục bình thường lại.
Nhiễm Nhan thu hồi ngân châm, âm thanh lạnh lùng: "Đi thôi."
Tang Thần mang vẻ mặt hổ thẹn đứng dậy, đi theo sau lưng Nhiễm Nhan đến chỗ xe ngựa.



Ngồi trong xe ngựa, Nhiễm Nhan vẫn luôn lạnh mặt, cộng thêm tính cách nàng vốn không nhiệt tình, làm cho nhiệt độ không khí trong khoang xe nho nhỏ tuột xuống vài độ, Tang Thần quì ngồi ở một góc, chỉ cảm thấy âm phong vần vũ, không dám thở mạnh.
Mùa hạ thời tiết dễ thay đổi, mới vừa rồi vẫn còn trời trong nắng ấm, mặt trời chiếu gắt gao, chỉ trong chốc lát không biết mây đen đã từ bên kia bay tới, chậm rãi che khuất bầu trời, không khí cũng dần dần trở nên ẩm ướt, bầu trời đã đè ép xuống rất thấp, mà mưa lại chậm chạp không muốn rơi.
Nhiễm Nhan bảo Vãn Lục buổi trưa chờ nàng ở cửa chợ phía đông, tính toán thời gian cũng đã trễ quá hai khắc, nếu lại không nhanh lên, chỉ sợ Vãn Lục đợi lâu đâm ra nóng nảy. Nhiễm Nhan trước nay đều là người thủ tín, nàng hôm nay lúc ra cửa cũng đã tính tốt thời gian, mặc dù chậm trễ một hai cái canh giờ, cũng có thể trở lại chợ phía đông trước giờ trưa, nếu không phải tại Tang Thần té xỉu nhiều lần...


Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan cách lớp tạo sa phóng một ánh mắt sắc như dao qua hướng Tang Thần. Tang Thần tựa hồ cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của nàng, tự biết mình đuối lý, không khỏi rụt rụt cổ.
Nhiễm Nhan không hề để ý đến hắn nữa, duỗi tay gõ gõ vách xe, hỏi xa phu: "Nếu đi đường tắt thì cần bao lâu mới có thể đến được chợ phía đông"
Xe ngựa là Tang Thần tiêu tiền mướn tới, xa phu là một ông lão nhiệt tình, nghe Nhiễm Nhan hỏi chuyện, liền đáp: "Trong thành đường tắt hơn phân nửa chỉ có thể vừa cho cỗ kiệu đi qua, nếu đi đường lớn vòng qua ba bốn phường, muốn đến chợ phía đông mất ít nhất cũng non nửa canh giờ. Bất quá, nếu nương tử có việc gấp, lão hủ có thể ở dừng xe ở phụ cận, nương tử đi bộ xuyên qua phố, không đến một khắc liền tới."
"Thỉnh dừng xe đi." Nhiễm Nhan không muốn hao phí thời gian ngồi xe, hẻm nhỏ ở Tô Châu thoạt nhìn thì phức tạp, lại theo quy luật, nàng tin tưởng vào cảm giác phương hướng của mình, sẽ không dễ dàng bị lạc đường.
Xa phu dừng xe bên đường, Tang Thần cũng theo Nhiễm Nhan xuống xe, "Nương tử một người hành tẩu trên phố, tại hạ không yên tâm, không bằng tại hạ bồi ngươi đi."
"Ta lại cảm thấy, có ngươi bồi ta đi mới không an toàn." Nhiễm Nhan không mặn không nhạt nói.
Nàng ý ở ngoài lời là: Biểu hiện của hắn hôm nay, so mấy tiểu nương tử còn tệ hơn, mang theo người như hắn, nếu gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ trở thành của nợ.
Nhiễm Nhan trước giờ nói chuyện trực tiếp, ngẫu nhiên châm chọc như vậy một vài lần, đương sự thế nhưng nghe không hiểu, ngược lại còn ra vẻ vui tươi hớn hở: "Tại hạ một người ngồi xe ngựa cũng rất là thấp thỏm, vừa lúc cùng nương tử làm bạn."



Nhiễm Nhan liếc mắt xem thường, nàng hiện tại đã biết rõ, Tang Thần không chỉ là cái nhị hóa, còn sống ở thế giới giả tưởng, lâu lâu chuyển thành bình thường là do thế giới giả tưởng cùng thế giới hiện thực ngẫu nhiên chạm nhau, nói ngắn gọn, chính là khả năng xảy ra sẽ cực ít vô cùng ít.
Loại người này, Nhiễm Nhan quyết định tận lực bỏ qua.



Sau khi chia tay xa phu, hai người liền theo hẻm nhỏ lát đá xanh mà đi về hướng đông. Thời tiết âm u, lại không mưa nổi, giống như tâm tình Nhiễm Nhan hiện tại, cũng may tính nhẫn nại của nàng cũng không tệ lắm, cho nên mới không có giơ tay bóp bẹp dí con thỏ chết tiệt một chốc muốn nói lại thôi, một chốc lại đỏ mặt ho khan đang kè kè bên cạnh.
"Nương tử." Tang Thần rốt cuộc nhịn không được.
Nhiễm Nhan cũng biết lúc này sợ là không có biện pháp lơ hắn, môi lạnh lùng mà bật ra một chữ, "Nói."
Tang Thần nhìn nhìn thấy trái phải trước sau đều không có người, mới hạ giọng: "Tại hạ về nhà lại cắt một lát gừng để ngậm có hữu dụng không?"
Nhiễm Nhan dừng chân, gắt gao mà nhìn chằm chằm Tang Thần một lúc lâu, thẳng đến lông cả người hắn đều dựng đứng, mới nói: "Hữu dụng, ngậm một tháng đừng nói lời nào."
Dừng một chút lại tiếp: "Ngươi tốt nhất lúc ngủ nên ôm thêm tỏi, có thể trừ tà."
"Đa tạ nương tử chỉ giáo." Tang Thần nghiêm túc cúi chào, sắc mặt cũng có thêm chút huyết sắc, có vẻ tin tưởng nàng nói là sự thật.
Đi qua sáu bảy ngõ hẻm nhỏ, tính thời gian, hẳn là sắp đến chợ đông, nhưng ngay vào lúc này, sắc trời đang âm u bỗng nhiên trắng xóa, trong tích tắc toàn bộ tầm mắt đều bao phủ bởi một màn sáng lóa mắt, theo sau đó là tiếng sấm ầm ầm truyền đến.
Mưa to xối xả, nói mưa là mưa, cứ vậy mà trút xuống không hề báo trước.
Nhiễm Nhan chần chờ một chút, thấy một căn nhà cách không xa phía trước, trước đại môn có mái hiên dôi ra, liền cùng Tang Thần chạy vào tránh mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện