*tiếng trống báo bình minh - cái này ai coi phim Trường An 12 canh giờ có hai anh đại Lôi Giai Âm, Chu Nhất Vi với bạn nhỏ Dịch Dương Thiên Tỉ đóng chắc là biết, Lão chỉ mới lướt sơ thấy có đề cập về trống ở Trường An



Ngày đầu tiên ở Trường An, hạ màn bằng đám khói thuốc súng mù mịt vô hình giữa Ca Lam và Nhiễm Mỹ Ngọc.



Về chuyện đấu đá nội trạch này, Nhiễm Nhan căn bản không có lo lắng gì, mặc dù Ca Lam bị ngăn cách với thế giới bên ngoài hai năm, Nhiễm Mỹ Ngọc một khi rời khỏi Cao thị thì cũng không phải đối thủ của Ca Lam.



Mẹ con Cao thị làm Ca Lam cửa nát nhà tan, mặc dù Ca Lam có thật sự chỉnh chết bọn họ, Nhiễm Nhan cũng sẽ không có một chút mềm lòng. Đây là một xã hội pháp trị còn chưa hoàn thiện, nếu tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, chỉ biết mong chờ quan phủ trừng phạt người xấu, vậy thì chỉ có thể bị người khác ức hiếp cả đời, Nhiễm Nhan sớm đã qua cái tuổi ngây thơ.



Ca Lam quỳ ngồi ở gian ngoài, xuyên qua màn trúc tinh mịn nhìn Nhiễm Nhan đang nằm trên giường nương theo ánh đèn mà xem y thư, đáy lòng dần dần mềm mại.



Tuy rằng Nhiễm Nhan cái gì cũng không nói, nhưng Ca Lam biết, nàng vẫn luôn thực hiện lời hứa hẹn, giống như nàng lúc trước đã nói: Ngươi đối phó với Cao thị như thế nào, ta không ngại, thời điểm tất yếu cũng sẽ trợ giúp, đây là hồi báo mà ta nên đưa ra vì đã mượn nàng thân thể, nhưng cũng xin ngươi nhớ kỹ, cái chết của nương tử nhà các ngươi cùng với ta nửa điểm quan hệ cũng không có, nếu một ngày nào đó để cho ta phát hiện ngươi gây bất lợi cho ta, đừng trách ta xuống tay không lưu tình...



Hiện giờ Nhiễm Nhan vẫn yên lặng thực hiện nửa đầu, còn nửa sau, Ca Lam nhất định sẽ không để cho nó phát sinh.



............



Hôm sau, canh năm nhị điểm, dưới ánh trăng mông lung, một mảnh u tĩnh, tiếng "hiểu cổ" bắt đầu vang lên trong cung. Những con đường xung quanh cũng theo trình tự gióng trống, bên trong thành từng trận tiếng trống bắt đầu vang lên, các phường môn lục tục mở ra. Tiếng trống này phải gõ 3000 lần, thẳng đến lúc hừng đông mới thôi.



Bá tánh thành Trường An hoặc trùm áo thức dậy, hoặc nhờ tiếng trống có quy luật đều đều mà ngủ ngon hơn.



Nhiễm Nhan là lần đầu tiên nghe tiếng hiểu cổ, tiếng trống ở phường An Thiện ước chừng vang lên đến lần thứ mười, nàng đã tỉnh, trời còn chưa sáng, nên mới nằm lại trên giường thêm một lát. Thẳng đến khi tiếng trống thứ 3000 điểm xong, Nhiễm Nhan mới được Vãn Lục cùng Ca Lam hầu hạ thức dậy rửa mặt chải đầu.



Sau đó đi sảnh ngoài dùng đồ ăn sáng với vợ chồng Nhiễm Bình Dụ xong, La thị liền giữ Nhiễm Nhan cùng Hình Nương lại nói chuyện với nhau một lát.



Trải qua chuyện tối hôm qua, thái độ của La thị đối với Nhiễm Nhan rõ ràng đã có chút biến hóa, ngôn ngữ cũng trở nên ôn hòa vài phần.



"Thập Thất Nương đang tuổi xuân bích ngọc, xiêm y phải tươi tắn một chút, sao lại luôn ăn mặc thuần tịnh như thế kia?" La thị cười nói.



Nhiễm Nhan cúi đầu đáp: "Nhi luôn thích thuần tịnh một chút, cảm thấy xiêm y vẫn là thoải mái thì hơn."



La thị gật gật đầu tán đồng, "Lời này lại đúng."



Vì mấy ngày trước đó Nhiễm Mỹ Ngọc vẫn luôn tìm La thị nói chuyện, bà tuy rằng không thích gặp người bổn gia, lại không chịu được việc Nhiễm Mỹ Ngọc cứ luôn nhắc chuyện của Nhiễm Vân Sinh, La thị nhớ con đến sốt ruột, nên đương nhiên không có cự tuyệt.



Nhiễm Mỹ Ngọc nói đến chuyện Thập Lang đặc biệt chiếu cố Nhiễm Nhan, thậm chí vì nàng mà vung tiền như rác, trong lòng La thị có chút không vui. Tuy rằng Trịnh thị lúc trước trợ giúp nhiều cho nhà bà, có thể nói là ân cùng tái tạo, cho dù có tốn nhiều tiền trên người Nhiễm Nhan đi nữa, bà cũng không cho là gì, nhưng hành vi của Nhiễm Vân Sinh luôn luôn có chừng mực, bỗng nhiên lại làm ra chuyện như vậy, La thị khẳng định là không vui nổi.



Bất quá, giờ đây nhìn Nhiễm Nhan cũng không giống loại người có tính tình ham phù hoa hư vinh, đáy lòng thoải mái hơn một chút, nên chỉ cho rằng Nhiễm Vân Sinh là báo ân.



Đang nghĩ ngợi, ánh sáng ở cửa tối sầm lại, hai người một cao một thấp tiến vào, đúng là Nhiễm Vân Sinh cùng Nhiễm Vận.



"Mẫu thân." Hai người hướng La thị trên chủ tọa hành lễ.



La thị nhìn đôi nhi nữ dung mạo xuất chúng của mình, đáy mắt tràn đầy ý cười, vội gọi hai người ngồi xuống.



"Thập Thất tỷ, bệnh tình của ngươi sao rồi?" Nhiễm Vận đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Nhan, quay đầu hỏi thăm.



Nhiễm Nhan trả lời: "Đã sớm khỏi hẳn."



"Vậy vừa đẹp, hôm nay ta định đi Lâm Lãng trai, ngươi đi với ta đi." Nhiễm Vận hứng thú dạt dào nói: "Lúc trước ở Tô Châu, mấy khối ngọc ngươi thắng được kia, ta đưa đến Lâm Lãng Trai, mấy khối nhỏ đã làm ra thành phẩm, còn khối lớn kia khắc thành vật trang trí, ước chừng phải bảy tám ngày nữa là có thể hoàn công."



Nhiễm Vận nghĩ mao thạch là Nhiễm Nhan thắng được, nên không vội vã đem thành phẩm bày ra, để chờ Nhiễm Nhan đến Trường An nhìn trước một cái.



"Ngươi nhìn xem ngươi, còn có chút bộ dáng nương tử gia sao? Suốt ngày chạy rông bên ngoài, mắt thấy đã sắp mười lăm, để coi có nhà ai muốn ngươi!" La thị đối với Nhiễm Vận vô cùng đau đầu, bọn họ vốn là nhà thương nhân, thân phận không cao, nếu như Nhiễm Vận có thể tri thư đạt lý, dịu dàng hiền thục, với căn cơ cùng tiền tài trong nhà, căn bản không sợ không gả được, nhưng Nhiễm Vận hiện tại đã nghiễm nhiên trở thành một cái tiểu thương nhân, mấy gia tộc nhà cao cửa rộng khẳng định sẽ chướng mắt.



Nhiễm Vận lại không cho là đúng, thậm chí lẩm bẩm: "A huynh tri thư đạt lý, học phú ngũ xa, lớn lên lại mỹ mạo, khẳng định không sợ không ai muốn, không bằng mẫu thân để a huynh gả đi ra ngoài đi, ta lưu tại trong nhà hiếu kính ngài."



"Ngươi? Hiếu kính?" không bị tức chết đã là vạn hạnh. La thị lúc này đã thật sự nổi giận, bất quá ngại có người ngoài ở đây, cố gắng nhịn xuống.



Hình Nương ôn thanh an ủi nói: "Phu nhân bớt giận, lão nô nhìn Vận nương hoạt bát linh động, tướng mạo xuất chúng, sao lại lo không gả được? Chẳng qua tuổi còn nhỏ, dạy dỗ nhiều hơn là được."



La thị động lòng, liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, tuy rằng nhìn quá mức lạnh nhạt, không làm cho người ta ưa thích, nghĩ nguyên nhân chắc là trời sinh tính tình như vậy, phương diện lễ tiết lại không có bất luận thiếu sót gì, vì thế liền cân nhắc đem Nhiễm Vận phó thác cho Hình Nương dạy dỗ.



Hình Nương dù gì cũng từ Huỳnh Dương Trịnh thị đi ra, có nàng chỉ điểm, tất nhiên sẽ không kém. Bất quá, trước mắt cũng không phải thời cơ tốt. Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, La thị dặn dò vài câu, liền để Nhiễm Vân Sinh bọn họ đi ra ngoài chơi, chỉ chừa Hình Nương lại nói chuyện.



Mùa đông ở Trường An lạnh hơn so với Tô Châu một chút, trên nhánh cây trụi lủi kết một tầng sương hơi mỏng, đón ánh nắng chói lọi trong suốt đến tỏa sáng. Lúc mở miệng nói chuyện, hơi thở tạo thành đám khói mỏng trắng mờ bên miệng.



Vãn Lục lại chơi vô cùng vui vẻ.



Khi tới nội môn, Nhiễm Mỹ Ngọc lại không biết từ nơi nào xông ra, "Thập ca, Mỹ Vận, các ngươi muốn đi ra ngoài?"



Nhiễm Vân Sinh khựng bước, "Đi chợ phía đông, ngươi có muốn cùng đi?"



"Được" Nhiễm Mỹ Ngọc vui vẻ ra mặt.



Nhiễm Vận ở bổn gia tên gọi là "Nhiễm Mỹ Vận", La thị cảm thấy tên này quá tục khí, liền bỏ chữ "Mỹ" ở giữa đại biểu cho thân phận thứ nữ đi, trừ bỏ mấy trưởng bối ở Tô Châu, rất ít người biết tên này.



Nhiễm Mỹ Ngọc có lẽ cảm thấy gọi như vậy có thể kéo gần quan hệ của hai người, không nghĩ tới lại phạm vào kiêng kị của Nhiễm Vận, "Đã nói qua bao nhiêu lần, không được gọi ta Mỹ Vận, ta là Nhiễm Vận, không phải Nhiễm Mỹ Vận! Ngươi nếu lại gọi sai một lần nữa, về sau ta đi nơi nào ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện đi theo."



Nhiễm Vận vốn không quá để ý đích thứ, chỉ đơn thuần cảm thấy cái tên tục khí này sẽ làm cho nàng không dám ngẩng đầu trong giới quý nữ.



Nhiễm Mỹ Ngọc tức không chịu nổi, tức khắc xụ mặt, quay đầu nói với Nhiễm Vân Sinh: "Thập ca, ta muốn ngồi cùng xe ngựa với ngươi."



Nhiễm Vận hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lên xe ngựa chờ ở nội môn, còn không quên quay đầu lại kéo thêm cái đồng minh, "Thập Thất tỷ, chúng ta đi!"



Nhiễm Nhan nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhiễm Vân Sinh một cái, nàng xác định, Nhiễm Vân Sinh đối đãi bạn bè thân thích luôn luôn mềm lòng, tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của Nhiễm Mỹ Ngọc, nên lên xe cùng với Nhiễm Vận.



Quả nhiên, sau khi lên xe, Nhiễm Vận vén mành nhìn thoáng ra ngoài, gầm gừ: "Thập ca thật là...thế nào cũng phải có một ngày nào đó để cho răng nọc của Nhiễm Thập Bát cắn cho một phát, hắn mới biết được khi nào thì không nên mềm lòng! Tức chết ta mất thôi!"



Lời editor: A Vận sweetie à miệng cưng ăn mắm ănmuối lắm nhaaa, hic!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện