Nhiễm Nhan cảm thấy từng cơn đau đầu ập tới, Nhiễm Mỹ Ngọc đã là một cái nghiệp chướng, nơi này lại còn lòi thêm một cái càng hỗn đản. Nhiễm Mỹ Ngọc thì thôi đi, mặc kệ nàng ta nhảy nhót, đối với Nhiễm Nhan đều là không đau không ngứa, tùy ý nàng nhảy nhót tới thích ý, nhưng Tần Tứ lang này không giống vậy, dù chưa có xác định nhưng nói không chừng tên hỗn đản này thật sự liền thành phu quân nàng, những ngày sau này sẽ vô cùng khổ sở.


"Nhiễm Thập Thất Nương?" Tần Mộ Sinh tức giận bị tưới tắt một nửa, rất là nghiền ngẫm mà xem kỹ Nhiễm Nhan, "Nguyên lai nghe nói Nhiễm gia đích nữ là con ma ốm, hôm nay vừa thấy có thể tung tăng nhảy nhót, mắng người trung khí mười phần..."
Vừa nói, vừa ngả ngớn dùng tay đẩy ra tạo sao trên mịch li của Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan không nghĩ tới hắn bỗng nhiên làm vậy, lui ra phía sau vẫn chậm một bước, tạo sa bị giở lên một khe hở không lớn, nhưng chính khoảng hở nhỏ đó cũng đủ để cho Tần Mộ Sinh thấy rõ ràng Nhiễm Nhan dung mạo.
Hai hàng mi cong nhíu lại, tóc đen nhánh, ánh nắng mặt trời ban trưa xuyên thấu qua khe hở dừng trên gương mặt nõn nà, phác hoạ ra nửa khuôn mặt tinh xảo, lông mi thật dài rung rung như hai cánh bướm màu đen, chỗ giao nhau ở cổ áo vì mới vừa bị lôi kéo nên hơi trễ xuống, lộ ra cái cổ tinh tế mịn màng, dưới ánh sáng chói chang càng thêm rực rỡ.
Chỉ là một cái chớp mắt, tạo sa liền rơi xuống, cái nhìn thoáng qua vội vàng này đã đem người từng duyệt qua vô số nữ tử là Tần Tứ lang ngây người. Khi hắn muốn duỗi tay lần nữa, Nhiễm Nhan đã lùi ra xa.


Tần Mộ Sinh vừa phản ứng lại, trong lòng nhịn không được mừng như điên, nguyên bản cho rằng việc hôn nhân này là Nhiễm phủ ép buộc, muốn đem một con ma ốm sắp chết đẩy cho hắn, không nghĩ tới người mà được xưng là đệ nhất mỹ nhân Tô Châu Tề Lục nương hắn đã gặp qua vẫn còn kém xa vị hôn thê này của hắn.
Nhiễm Nhan không muốn ở lâu, nhàn nhạt mà hướng Nhiễm Mỹ Ngọc nói: "Ta đi trước, sau này còn gặp lại."
Trong lời nói không phải không có cảnh cáo ý tứ, Nhiễm Mỹ Ngọc lại không nghe thấy, chỉ là không biết sao, đáy lòng cư nhiên bất an.


"Thập Thất Nương!" Tần Mộ Sinh nghĩ đến mới vừa rồi dưới sự giận dữ không suy nghĩ mà đánh Vãn Lục, sợ Nhiễm Nhan ghi hận trong lòng, không đồng ý việc hôn nhân này, vội vàng đuổi theo nàng nói: "Ta ngày gần đây mọi việc không thuận, trong lòng bực bội, ra tay đánh thị tỳ của nương tử, là ta không đúng."
Tần Mộ Sinh vẻ mặt nghiêm túc mà chắp tay xin lỗi, hơn nữa diện mạo hắn tuấn tiếu có vẻ chính khí, đến Vãn Lục còn sắp tin tưởng hắn thật là vì gặp chuyện không thuận mới ra tay đả thương người.
Nhiễm Nhan đã gặp qua nhiều kẻ đạo mạo nghiêm chỉnh, cả ngày hôm nay nghe những lời đồn đãi về Tần Mộ Sinh, liền biết hắn là loại người dễ xúc động, hành động theo cảm tính quá nặng, mặc dù giờ phút này là thiệt tình xin lỗi, nói không chừng ngay sau đó bởi vì chuyện vặt liền trở mặt không biết người, loại người này, Nhiễm Nhan tự biết là hầu hạ không nổi.



"Lang quân đã tạ lỗi, chúng ta tự nhiên sẽ không để trong lòng, cáo từ." Ở Nhiễm Nhan xem ra, đánh chính là đánh, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chẳng lẽ bởi vì tâm tình không tốt, giết người xong liền không cần chịu trách nhiệm? Chỉ là nàng không muốn dây dưa với Tần Mộ Sinh.
Nhiễm Nhan túm Vãn Lục vội vàng đi vào đám người.
Tần Mộ Sinh tâm tình rất tốt, đâu còn đem Nhiễm Nhan quở trách để ở trong lòng, vội vàng chạy về nhà, thầm nghĩ, nhất định phải làm phụ thân thúc đẩy hôn sự này! Nhiễm Thập Thất Nương dung mạo, đừng nói là Tề Lục nương không bằng, chính là phóng nhãn toàn bộ Đại Đường, cũng tìm không được mấy người để so. Cũng may nàng bệnh lâu năm không ra khỏi cửa, nếu không với diện mạo kia thì thanh danh đã sớm vang dội.


Hai đương sự đều vội vàng rời đi, lưu lại một phòng người hai mặt nhìn nhau. Mọi người đều không khỏi suy đoán, Nhiễm Thập Thất Nương này trưởng thành tuyệt sắc cỡ nào mới có thể đem Tần Tứ lang duyệt hoa vô số mê mẩn thành như vậy
Trong đám quí nữ, có một thiếu nữ áo váy màu nguyệt bạch, nhìn hướng Nhiễm Nhan rời đi, lẩm bẩm nói: "Nhiễm Thập Thất sao..."
Thẳng đến nhìn không thấy Nhã Lan xá bóng dáng, Nhiễm Nhan mới thả chậm bước chân, mang theo Vãn Lục đi về hướng y quán.
"Nương tử, Tần Tứ lang..." Vãn Lục ngày thường ở thôn trang khá yên tĩnh, hôm nay lại nhiều biến cố lên lên xuống xuống, làm nàng khó phục hồi tinh thần, hơn nữa Nhiễm Nhan biểu hiện cũng không hề nhát gan như trước, ngược lại có vẻ có chút xúc động, "Nương tử, Tần Tứ lang đánh nô tỳ thì đánh thôi, ngài cần gì phải cùng hắn va chạm? Vạn nhất về sau hôn sự thật sự thành..."
"Người khác đánh, ta mắng một hai câu thì thế nào?" Nhiễm Nhan âm thanh lạnh lùng. Nàng cũng cũng không phải nhất thời xúc động, nếu Nhiễm gia thật sự cả điểm này đều thay đổi không được, thì nàng cũng không muốn dựa vào cây đại thụ này nữa mà phải sớm đóng gói trốn chạy.
Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời người mai mối, tuy rằng không sai, nhưng nơi này là Đại Đường, mặc kệ là luật pháp hay là phong tục, đều cho phép tự do hôn phối, việc hôn nhân này, cũng không phải không còn đường vãn hồi.
"Ai... Tần Tứ lang có chút phong lưu, nếu không tướng mạo gia thế kia, không biết có bao nhiêu nương tử muốn gả cho hắn." Vãn Lục thở dài.
Nhiễm Nhan nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Ngươi nhìn người đích xác quá kém đi, hắn đâu chỉ là phong lưu, hắn quả thực là hoang đường."


Hai người vào y quán, để y sinh bôi thuốc cho Vãn Lục, lại bắt mấy gói thuốc tiêu sưng, xong đi về hướng tiệm vải.
Bởi vì hôm nay gặp nhiều chuyện bực bội, Nhiễm Nhan trong đầu vẫn còn nhớ thương chuyện chiết xuất Penicillin, cũng không có tâm tình dạo, Nhiễm Nhan tùy ý chọn một khúc vải bông tốt nhất, còn thêm mấy khúc lụa, sa tanh, sa la.
Vải bông mặc thoải mái, lại hút mồ hôi, mùa hạ may vài món trung y, dùng như quần áo ở nhà là tốt nhất, mà lụa cùng sa la giống nhau dùng để may áo váy, còn sa tanh rắn chắc phần lớn dùng để làm áo.
Tốn hai mươi lượng, đem chủ tớ ba người quần áo xuân hè mua xong, còn mua hai kiện tốt nhất trang phục để hiếu kính tân nhận sư phó.


Một lượng bạc ở hiện đại sức mua vô cùng lớn, hai mươi lượng coi xem như máu chảy.
Mua một đống lớn đồ vật, mướn một chiếc xe ngựa trong thành, hai người quay về thôn trang. Hai mươi lượng bạc sờ ở trong tay không có cảm giác gì, đổi thành đồ vật, làm bộ chất tràn đầy một xe, lại rất có cảm giác thành tựu.
Nhiễm Nhan tâm tình cũng tốt lên một ít, nghĩ thầm, kỳ thật nếu là không có cái cọc hôn sự gây sốt ruột này, dựa vào một tay y thuật nuôi sống chính mình, nhàn nhã tự tại sinh hoạt như vậy cũng khá tốt.


Trở lại trong phủ, Vãn Lục để xe ngựa trực tiếp chở các nàng vào bên trong viện, sau đó mới gọi Hình Nương cùng nhau đem đồ vật dỡ xuống.
Sau khi dỡ xuống hết đồ đạc, Hình Nương nhìn một đống lăng la tơ lụa, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, hỏi Vãn Lục nói: "Chủ viện cho đồ à?"
Hình Nương gặp qua việc đời nhiều, nàng biết mấy thứ này tuy rằng đều không phải cực tốt, lại thực sự không ít, chủ viện vị kế thất kia xuất thân gia đình bình dân, tâm nhãn nhỏ, cộng hết đồ đạc mấy năm nay đưa tới cũng không nhiều được như vậy.
"Làm gì có, đây đều là nương tử kiếm được" mặt Vãn Lục đã bớt sưng nhiều, đã sớm quên đau đớn, mặt mày hớn hở mà kể với Hình Nương nương tử nhà mình có bao nhiêu bản lĩnh, khí độ siêu quần cỡ nào, bao gồm chuyện Nhiễm Nhan nằm mơ, đều nói ra.
Ngoài dự đoán, mọi việc đều phải nghĩ nhiều đến mấy tầng như Hình Nương lại chưa từng hoài nghi, ngược lại đối với chuyện hoang đường cỡ "Tiên nhân trong mộng chỉ điểm" tin tưởng không chút nghi ngờ, làm Nhiễm Nhan cảm thấy có chút khó lý giải. Bất quá ngẫm lại, liền xuyên qua cũng có thể xảy ra, tiên nhân có tồn tại hay không cũng chưa biết được.


"Đã là tiên nhân chỉ điểm, thì là chuyện tốt, chẳngqua, đợi chữa khỏi bệnh cho mấy kỹ nữ kia xong, nương tử không thể lui tới vớicác nàng nữa, lỡ truyền ra ngoài không tốt." Hình Nương mắt rưng rưng mà lôikéo Nhiễm Nhan tay dặn dò.
Hình Nương quan tâm, làm Nhiễm Nhan trong lòng ấm áp, nàng từ trước đến nay là ngườikhông nhiều cảm tính, giờ phút này lại có chút động dung, không biết nói cái gìmới tốt, chỉ duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy Hình Nương.
Lúc trước, Nhiễm Nhan còn sợ Hình Nương hoài nghi, cho tới bây giờ nàng mới hiểuđược, Hình Nương và Vãn Lục cùng nguyên chủ Nhiễm Nhan sống nương tựa lẫn nhau,dựa vào nhau, quan hệ thân thiết đến như vậy, mặc kệ Nhiễm Nhan thay đổi cỡ nào,các nàng cũng sẽ không hoài nghi nương tử nhà mình.
"Hình Nương, trước kia là ta không hiểu chuyện, về sau, ta sẽ bảo hộ ngươi cùngVãn Lục thật tốt." Nhiễm Nhan chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện