Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Vân Sinh tự mình đưa Tề Ninh Quân lên thuyền, một đoạn chuyện tình cảm nhìn có vẻ nồng nàn này vậy mà đã hạ màn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Thời gian ở Lạc Dương tu dưỡng này, Nhiễm Vân Sinh cả ngày đóng cửa không ra ngoài, ngẫu nhiên có cùng Nhiễm Nhan đánh cờ tống cổ thời gian, Nhiễm Nhan biết được hắn có việc dấu diếm, hỏi một lần, hắn lại nói không có việc gì. Trong vấn đề sinh hoạt, Nhiễm Nhan không có kiểu "Đánh vỡ lẩu niêu hỏi đến đế", tâm cảm thấy Nhiễm Vân Sinh nếu đã không nói, tất nhiên là có suy nghĩ của hắn, vì thế liền không truy vấn nữa.



Nhiễm Nhan hầu như mỗi ngày đều phải đi ra ngoài dạo trong chốc lát, cũng không nhất định là đến chỗ náo nhiệt, chỉ là tản bộ thưởng cảnh bình thường.



Lạc Dương nổi tiếng nhất cũng không phải là phố xá phồn hoa, mà là nơi tài tuấn tụ tập, Nhiễm Nhan ngẫu nhiên đi qua tửu lầu quán trà đều có thể nghe thấy có người ngâm thơ làm phú, đàm luận thế sự, Lạc Dương cho nàng cảm giác là nội tình thâm hậu, cơ trí nội liễm. Nhưng thường thì những chỗ như vậy, không thể chịu nổi mấy chuyện trái với quan niệm thông thường, Nhiễm Nhan muốn ở chỗ này phát triển nghề nghiệm thi, tất nhiên phải chịu khó khăn trở ngại hơn nhiều lần, cho nên nhìn nhìn mấy ngày, liền mất hứng thú.



Nghỉ ngơi bảy ngày, Nhiễm Nhan liền kiến nghị khởi hành đi Trường An.



Nhiễm Vân Sinh cũng chán chết suốt bảy ngày trong tiểu viện, thấy thương thế của Nhiễm Nhan đã không có gì đáng ngại, đương nhiên lập tức đáp ứng.



Trải qua thêm một khoảng thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, lại lần nữa lên đường, mỗi người đều mang tinh thần phấn chấn. Hơn nữa sau khi có mấy ngày rét lạnh khô khốc ở huyện Tụ Thủy, nhiệt độ không khí lại dần dần tăng trở lại, Vãn Lục đã trở nên hoạt bát hơn nhiều, hứng thú bừng bừng mà lôi kéo tên sai vặt của Nhiễm Vân Sinh hỏi đông hỏi tây, biết được khí hậu Trường An cũng không sai biệt lắm với Giang Nam, Vãn Lục lập tức hưng phấn mà chạy tới nói cho Nhiễm Nhan.



Nhiễm Nhan không nhớ rõ đã xem qua ở đâu, thời Đường Tống cũng là vào nửa sau của thời kỳ băng tan, có một giai đoạn mấy trăm năm nhiệt độ không khí tăng cao* khá ấm áp, cho nên lúc này khí hậu vùng Trường An, Lạc Dương có thể so với Giang Nam, chỉ là mùa đông hơi lạnh hơn một chút.



*chỗ này chịu thua không hiểu lắm cũng chưa tìm ra ttin gì đọc hiểu đc, chắc phải chờ A Nhan nhớ lại ;p



Nhiễm Nhan và Nhiễm Vân Sinh nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng ta, cũng không khỏi mỉm cười.



Lúc đầu Vãn Lục còn tinh thần phấn chấn, sau một ngày liền héo héo, đến ngày thứ ba đã muốn nằm bẹp không dậy nổi. Cũng may vì cần phải chiếu cố Nhiễm Nhan, trên đường còn nghỉ ngơi nhiều lần, nếu không chỉ sợ cái mạng nhỏ của Vãn Lục cũng bị hành chết.



Lần đầu tiên ngồi xe ngựa lâu như vậy, Nhiễm Nhan cũng có chút ăn không tiêu, nàng hiện tại mới biết được đi đường mà ngồi thuyền là chuyện hạnh phúc cỡ nào, xe ngựa xóc nảy, suýt nữa đem xương cốt toàn thân xóc cho rơi rớt hết.



"Chịu khó một chút, phía trước chính là Tân Phong, chúng ta tới đó thì nghỉ một chút." Nhiễm Vân Sinh rót cho Nhiễm Nhan chén nước, trấn an nàng.



Nhiễm Nhan suy yếu mà nâng nâng mắt, tiếp nhận chung trà, nhẹ nhấp một ngụm, hỏi: "Tân Phong cách Trường An còn xa lắm không"



"Không, ước chừng đi hai ba canh giờ." Nhiễm Vân Sinh thấy nàng không uống hết, liền nhận lại chung trà.



Hai ba canh giờ...cũng chính là bốn đến sáu tiếng đồng hồ, có nhanh nữa cũng mất hơn nửa ngày a! Nhưng nghĩ đến có thể được nghỉ ngơi một lần ở Tân Phong, trong lòng Nhiễm Nhan cũng có chút an ủi.



Kiên trì khoảng hai khắc, xe ngựa vào đến Tân Phong.



Tuy là Nhiễm Nhan người này không nhớ nhiều thơ từ, cũng nghe qua câu thơ "Tân Phong mỹ tửu đấu thập thiên, Hàm Dương du hiệp đa thiếu niên", câu thơ này vậy mà không hề khoa trương, ở Tân Phong cứ vài bước là một quán rượu, nhìn ra từ cửa sổ, chỉ thấy hai bên đường phố tửu kỳ* tung bay khắp nơi, thường xuyên có thiếu niên phóng ngựa vọt qua, thiếu niên khí phách hăng hái, tinh thần phấn chấn nông nổi.



*cờ có chữ 'tửu' cắm trên mấy quán rượu



Nhiễm Nhan bất giác nhếch khóe môi, cả một đường mỏi mệt cũng tiêu tán bớt đi, không khỏi thở dài: "Đây mới là bộ dáng một thiếu niên nên có."



Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Nhiễm Vân Sinh cười nói: "A Nhan tuổi xuân bích ngọc, sao lời nói lại tang thương như thế? Hay là đi đường quá nhiều ngày, làm ngươi sống một ngày mà như một năm!"



"Đâu chỉ như một năm, quả thực là như mười năm." Thanh âm ai oán của Vãn Lục từ ngoài xe truyền vào, nàng dò hỏi Lộc Nhạc biết đã sắp đến nơi, liền gấp không chờ nổi nhảy luôn xuống xe.



Nhiễm Vân Sinh cười vui vẻ, "Đây là tửu lâu của nhà chúng ta ở Tân Phong, chưởng quầy là một diệu nhân, có lẽ ngươi sẽ thích nói chuyện với nàng."



Nhiễm Nhan cũng có vài phần hứng thú, cách nói chuyện của Nhiễm Vân Sinh cũng ôn hòa như cách làm người của hắn, sẽ không hung hăng mà chửi bới người khác, cũng sẽ không khen ngợi khoa trương, người có thể được hắn đánh giá như vậy, chắc chắn là có chỗ thú vị.



Xuống xe ngựa, Nhiễm Nhan liền nhìn thấy có mấy tiểu nhị chờ ở cửa, Nhiễm Vân Sinh vừa đi vào trong vừa nói: "Chưởng quầy của các ngươi đâu?"



Một tiểu nhị nhìn có vẻ khá cơ linh lanh lẹ đáp: "Hồi lang quân, Chung lang quân thiếu nửa quan tiền, nói muốn dùng thơ văn gán nợ, chưởng quầy không chịu, Chung lang quân sau đó không tới nữa, chưởng quầy sau bữa cơm trưa liền đến cửa đòi nợ."



"Ừm." Nhiễm Vân Sinh gật gật đầu, rồi chuyển qua nói với Nhiễm Nhan: "Dung chưởng quầy trước kia là thị tỳ bên người mẫu thân, sau này có chăm sóc A Vận một thời gian, A Vận mấy cái khác không học được, nhưng lại đem tính cách vắt cổ chày ra nước học hết toàn bộ."



Nhiễm Nhan mím môi cười, nguyên lai tính tình của Nhiễm Vận còn có xuất xứ.



Đoàn người đi xuyên qua đại sảnh, khi sắp vào đến hậu viện, trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân "Đăng", "Đăng", "Đăng" từng bước một không nhanh không chậm đi xuống lầu, yên lặng hồi lâu, mới có tiểu nhị phản ứng, thanh âm có chút câu nệ: "Lang quân ngài đi mạnh khỏe"



Mấy người Nhiễm Nhan không khỏi ngưng tiếng nói cười, nhìn vào sảnh.



Khi nhìn thấy người xuống lầu, Nhiễm Nhan không khỏi ngơ ngẩn, người nọ một thân bào phục viên lãnh màu đen, tóc đen như lụa, da trắng như ngọc, mũi cao thẳng, môi mỏng, mày dài nghiêng nghiêng kéo đến tóc mai, ngũ quan rõ như điêu khắc, trong cặp mắt đen nhánh kia ẩn ẩn lộ ra ánh sáng xanh, nhưng hàn đàm ngàn năm.



Hắn hình như cảm giác được ánh mắt quá mức trực tiếp của Nhiễm Nhan, nhàn nhạt thoáng nhìn về bên này, vừa nhìn qua, cũng thấy nao nao.



"Lại gặp mặt rồi." trên mặt Nhiễm Nhan mang theo ý cười nhẹ nhàng, phảng phất như mới gặp hôm qua.



Đôi môi mỏng của Tô Phục hơi cong lên, nhan sắc vốn đã khuynh thành, càng thêm rực rỡ.



Mấy người Hình Nương há miệng thở dốc, trong mắt toàn là kinh diễm, Nhiễm Vân Sinh cùng Nhiễm Nhan sóng vai, không nhìn thấy thần sắc biến hóa của các nàng, chỉ là không biết Nhiễm Nhan khi nào lại kết bạn với nhân vật xuất sắc như vậy.



"Tại hạ Tô Tử Kỳ." Hắn đây là nói cho nàng, hắn còn dùng tên thật.



Nhiễm Vân Sinh nghe có chút không hiểu, không khỏi muốn lựa lời dò hỏi, lại không ngờ Tô Phục như là biết thuật đọc tâm, hướng Nhiễm Vân Sinh chắp tay nói: "Tại hạ Tô Phục, tự Tử Kỳ, là người Tô châu."



Tô Phục luôn luôn ít lời, có thể một lúc mà nói nhiều như vậy đã rất nể tình.



"Tô lang quân đang đi Trường An sao?" Nhiễm Vân Sinh hỏi. Nhiễm Vân Sinh luôn luôn nhìn người rất chuẩn, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tô Phục, đã cảm nhận được sự lạnh lẽo không giống người thường của hắn, làm người ta theo bản năng mà cảm giác được nguy hiểm.



"Đúng vậy, tại hạ định cư Trường An." Tô Phục lời ít ý nhiều mà đáp lại một câu, chợt chuyển qua Nhiễm Nhan nói: "Ta còn có việc, cáo từ trước."



Nhiễm Nhan gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới mình vẫn luôn không biết làm sao để tìm hắn, "Ngươi ở đâu?"



"Mới tới Trường An, còn chưa biết, nhưng Nhiễm thị dòng dõi không nhỏ." Nhiễm thị dòng dõi không nhỏ, hắn có thể tìm thấy rất dễ dàng, Tô Phục dứt lời rồi hướng Nhiễm Vân Sinh và Nhiễm Nhan thi lễ cáo từ.



Nhiễm Vân Sinh nhìn chằm chằm Tô Phục bước đi không dính một hạt bụi, hơi nhíu mày, hỏi Nhiễm Nhan: "Tô thị, chính là Dược Vương Tô thị?"



"Đúng." Nhiễm Nhan nói.



Chuyện Tô Loan vừa mới qua, lại gặp được Tô Phục, Nhiễm Vân Sinh vẫn luôn cảm thấy Dược Vương Tô gia là gia tộc có nhiều thị phi, người nhà đó không thể thâm giao, nhưng lại cảm thấy can thiệp quan hệ cá nhân của Nhiễm Nhan cũng không tốt.



Nghĩ đi nghĩ lại, Nhiễm Vân Sinh vẫn khuyên Nhiễm Nhan một câu, "Tô gia hành sự quái dị, A Nhan phải để tâm một chút mới được."



Editor: Awe, Tô Tô <3 <3 <3 aweeeee! *nhào tới*

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện