Nhiễm Vân Sinh cùng Mộc quản gia vừa hàn huyên, vừa đi vào trong viện, Vãn Lục và Ca Lam dìu Nhiễm Nhan theo sau. Theo lời Mộc quản gia, Nhiễm Nhan biết được Tô phu nhân rất thích xem kịch, tiền viện Tô phủ còn có một cái sân khấu kịch, được xây dựng vô cùng tinh xảo.



Kiến trúc Tô phủ mang phong vận của vùng sông nước Giang Nam, hai bên có hành lang quanh co, quẹo bảy tám chỗ ngoặc mới ẩn ẩn nghe thấy thanh âm đàn sáo. Đường triều còn chưa xuất hiện hí khúc, kịch mà Tô phu nhân nói, bất quá là biểu diễn vũ đạo có kèm cốt truyện, cũng không có đối bạch*.



*Theo baidu thì hình như đây là một dạng của hát hí khúc, hai người trên sân khấu ta một câu ngươi một câu



Thời này vũ đạo âm nhạc là thứ chỉ có quý tộc mới có thể hưởng thụ, trừ phi chính mình dưỡng vũ cơ, nếu không thì rất khó mời nhạc cơ từ bên ngoài. Chỉ bằng điểm này, Tô phu nhân vì nữ nhi thật sự đã phí không ít tâm tư.



Theo Mộc quản gia vào tiểu các xem kịch, thấy bên trong đã sớm ngồi đầy người. Nhiễm Vân Sinh vừa bước vào, mọi người liền sôi nổi đứng dậy, Tô phu nhân là người đầu tiên bước ra đón, trên mặt mang nụ cười khéo léo, "Khách quý lâm môn, thiếp không tiếp đón từ xa, thỉnh Thập Lang chớ trách tội."



Vẫn cùng một lý do như lần đầu gặp mặt, nhưng mỗi một lần nghe, đều cảm thấy thành khẩn.



Ánh mắt Nhiễm Nhan xẹt qua chuỗi hồng ngọc trên cổ nàng, rồi rũ mắt, chậm rãi khom người hành lễ, "Gặp qua Tô phu nhân." Tô phu nhân vội vàng duỗi tay đỡ nàng.



Trong các vì có Nhiễm Vân Sinh và Nhiễm Nhan đến mà trở nên rạng rỡ, có hai thiếu niên chừng 18 tuổi sau khi nhìn thấy Nhiễm Nhan thì không khỏi chinh lăng. Dù cho gương mặt mỹ lệ kia không có biểu tình gì, chỉ mang vẻ người sống chớ gần, nhưng nhìn vẫn thấy cảnh đẹp ý vui. Bất quá, vì cố kỵ mặt mũi Tô phủ, bọn họ không có hành động sốt sắng gì.



Nhiễm Vân Sinh thành thạo hàn huyên với mọi người, mặc kệ là quen biết hay không, đều có thể trò chuyện được vài câu.



"Hôm nay tiểu nữ muốn hiến vũ, mọi người đừng chỉ lo nói chuyện chứ." Tô phu nhân đúng lúc mà chen lời vào.



Người ở đây phần lớn đều là trưởng bối, có quan hệ mật thiết với Tô phủ, nghe Tô phu nhân nói như thế, liền có người tiếp lời: "Nghe nói Mẫn nhi bây giờ múa rất đẹp, hôm nay chúng ta sắp được mở rộng tầm mắt."



Nữ tử quý tộc chân chính sẽ không cho nữ nhi học vũ đạo, cũng có người vì yêu thích mà học, có câu nghệ nhiều không áp thân, nhưng không có mấy ai dùng nó để đánh giá tài năng của nữ tử.



Một đám người ngồi ở trong các nói chuyện, giữa nữ và nam ngăn cách nhau bằng một cái bình phong tám tấm, Tô phu nhân thì qua lại xã giao giữa hai bên.



"Trước đây chưa thấy qua Nhiễm nương tử, không biết..." một phụ nhân trung niên mặc váy hoa văn xanh lục bảo dò hỏi.



Nhiễm Nhan hơi cúi đầu nói: "Nhi là Nhiễm thị Thập Thất Nương, cùng Thập ca là đường huynh muội."



"Ô?" trong mắt phụ nhân kia lóe lên vui mừng, trên mặt vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm hỏi: "Lệnh tôn chính là Nhiễm Văn Nhiễm lang quân?"



Tuy Nhiễm Nhan rất không muốn thừa nhận, lại chỉ có thể nói: "Đúng vậy."



Tức khắc, trên mặt mấy phụ nhân khác cũng có thần sắc khác nhau. Nhiễm thị ở Giang Nam xem như danh môn, nhưng mỗi người ngồi ở đây cũng có gia thế bất phàm, muốn liên hôn với Nhiễm thị tuy có chút trèo cao, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.



"Xưa nay nghe nói lang quân nương tử của Nhiễm thị đều rất xinh đẹp, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, mới biết lời này không phải giả." Một phụ nhân khác mặc áo lụa màu cam viền hoa văn dây đằng cười khanh khách nói.



Nhiễm Nhan cười nhẹ, "Phu nhân quá khen."



Phụ nhân mặc áo lụa cam cũng không để người khác chen vào, lập tức nói: "Nhà mẹ đẻ ta họ Thịnh, nhà chồng họ Đinh."



"Thịnh phu nhân." Nhiễm Nhan quy quy củ củ mà gật đầu, xem như chính thức chào hỏi.



Những người khác cũng không cam lòng ngồi yên, phụ nhân hoa phục xanh nhạt nói ngay sau đó: "Ta nhà chồng họ Từ, nhà mẹ đẻ họ Phòng." Nhắc tới nhà mẹ đẻ, Phòng phu nhân cười nói: "Lại nói, sau khi từ Trường An gả đến đây, thì rất ít quay về, nghĩ nếu lại thêm vài năm, ta lớn tuổi, càng chịu không nổi đường xa lặn lội, nên định tháng Mười về thăm người thân. Đến lúc đó nếu có đến quấy rầy ngươi, Thập Thất Nương đừng có ghét bỏ nha."



Nhiễm Nhan cũng chỉ cho rằng nàng ta đây là khách khí vài câu thôi, liền trả lời: "Thập Thất chắc chắn cung nghênh." Trong lòng lại nghĩ, nhà mẹ đẻ nàng ta họ Phòng, sẽ không trùng hợp là đồng tông với Phòng Huyền Linh đi.



Những người còn lại cũng đều tự báo gia môn, sau khi Nhiễm Nhan chào hỏi xong, thì coi như quen biết, Thịnh phu nhân và Phòng phu nhân hết sức nhiệt tình, từ ăn, mặc, ở, đi lại không một câu không hỏi, làm nàng có chút ăn không tiêu. Căng da đầu nhịn trong chốc lát, thẳng đến khi Thịnh phu nhân bắt đầu dò hỏi: "Thập Thất Nương ngày thường tiêu khiển bằng cái gì?"



Những người khác cũng đều mang bộ dáng vô cùng hứng thú, Nhiễm Nhan nhấp ngụm nước trà, nhàn nhạt cười nói: "Cầm kỳ thư họa ta đều không quá tinh thông, ngày thường chỉ thích đùa nghịch chút dược liệu, phối chút độc dược để chơi cho vui."



Mọi người đều ngơ ngẩn, Phòng phu nhân cười nói: "Thập Thất Nương nói đùa, các ngươi lại tưởng thật." Những người còn lại đều cười phụ họa, trong lòng lại thật sự cảm thấy Nhiễm Nhan không có chút ý tứ đùa giỡn nào.



Nhiễm Nhan giương mắt nhìn nhìn sân khấu kịch đối diện, thấy có vẻ những vũ cơ kia đều chuẩn bị đến không sai biệt lắm, liền không nói thêm cái gì đáng sợ nữa, nói sang chuyện khác: "Nhìn như sắp bắt đầu rồi."



Nhưng khi mọi người quay đầu nhìn, vẫn thấy một đám tán loạn, nên cảm thấy Nhiễm Nhan đây là cố ý nói sang chuyện khác, đang muốn mở miệng, lại nghe thanh âm ôn hòa của Tô phu nhân vang lên: "Đều là bạn bè thân thích, chuẩn bị hơi tùy ý một chút, chư vị đừng chê ta chậm chạp a."



Nhiễm Nhan nhìn nàng ta một cái, cảm thấy hôm nay Tô phu nhân ngoại trừ nhàn nhã còn có vẻ linh động hơn. Thị tỳ dưới đài vỗ tay, tiếng đàn lưu sướng như nước chảy vang lên. Trong các treo rèm châu thủy tinh, chỉ có thể nhìn xuyên qua rèm để xem kịch, phản quang lấp lấp lóa lóa rất đẹp, nhưng luôn có chút xúc động muốn thò tay vén ra.



Kịch này là truyền kỳ, tên là 'Trung cổ kính ký uy', cùng loại với truyện Liêu Trai Chí Dị, dùng vũ đạo biểu hiện ra có thể nói là sang hèn cùng hưởng, nhưng Nhiễm Nhan thực sự không có chút tế bào nghệ thuật nào, lại chưa nghe qua 'Trung cổ kính ký uy', cho nên cốt truyện đã tiến triển đến một nửa, mà nàng cái gì cũng không hiểu.



Ước chừng qua một khắc, vở diễn này rốt cuộc hạ màn, Nhiễm Nhan thở ra một cái nhỏ đến khó có thể phát hiện, so ra thì nàng tình nguyện xem mấy tiểu cô nương xoắn đến xoắn đi hơn.



Ước chừng nghỉ ngơi non nửa chén trà nhỏ, giai điệu nhẹ nhàng vang lên, màn trúc đối diện cuốn lên, Nhiễm Nhan nhìn thấy một nữ hài hồng y nhỏ xinh, tay áo phiêu động, vòng eo như liễu. Nhiễm Nhan hơi giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mẫn Nhi, chỉ cảm thấy nàng là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, lúc này thoạt nhìn lại có vẻ thành thục không phù hợp tuổi.



Nhiễm Nhan bất giác liếc mắt nhìn Tô phu nhân một cái, nàng ta hôm nay vẫn là một thân hoa phục màu xanh ngọc, chỉ là hoa văn trên quần áo là vân mây và bạch hạc, môi đỏ hơi cong lên, trong mắt toàn là sủng ái. Tướng mạo của Tô Loan so với Tô Phục thì có vẻ quá bình thường, ngũ quan cũng rất khác nhau, thứ giống nhau nhất là đôi mày thon dài.



Tô phu nhân hình như cảm nhận được ánh mắt của Nhiễm Nhan, hơi nghiêng đầu, cười nhẹ với nàng, rồi tiếp tục chăm chú nhìn Tô Mẫn Nhi múa.



Lực chú ý của Nhiễm Nhan trở lại trên đài, rèm châu nhẹ nhàng lay động, ống tay áo dài nhẹ nhàng hạ xuống, nhóm lang quân bên kia bình phong hô vang.



Tô phu nhân vẫy tay với Tô Mẫn Nhi ở đối diện, tiểu cô nương tươi cười lộng lẫy như sương sớm trong veo, mắt cong như trăng non, nhảy nhót đi xuống sân khấu kịch, chạy qua bên này.



Nhiễm Nhan hôm nay vốn là đến đây vì Tô phu nhân, ngày ấy thoáng nhìn qua, nàng nhận thấy chuỗi hồng ngọc đeo trên cổ Tô phu nhân có chút khác thường, nên muốn đến xác nhận một chút. Đã có được đáp án, Nhiễm Nhan đối với mấy chuyện còn lại không có hứng thú gì nữa, nên nhất thời có chút nhàm chán.



Cầu thang gỗ lên gác truyền đến thanh âm "Đặng đặng đặng", rất nhanh Tô Mẫn Nhi mang khuôn mặt nhỏ đỏ bừng xuất hiện, nàng giống một con chim nhỏ vui sướng nhào vào lòng Tô phu nhân, "Mẫu thân, ta múa có đẹp không?"



"Đẹp, đẹp!" Tô phu nhân liền nói hai tiếng, rồi để Tô Mẫn Nhi chào hỏi mọi người.



Tô Mẫn Nhi cứ thúc thúc bá bá mà gọi, cho thấy ở đây đều là người quen, chờ đến lúc hành lễ trước mặt Nhiễm Vân Sinh, không khỏi ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn Nhiễm Vân Sinh một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: "Lang quân giống như tiên nhân."



Trong các tĩnh lặng 1 giây, rồi tiếng cười nổ ra, có người trêu ghẹo nàng: "Mẫn Nhi lớn lên gả cho Nhiễm lang quân được không?"



Tô Mẫn Nhi lập tức đỏ mặt, lại nhịn không được nhìn trộm Nhiễm Vân Sinh.



Nhiễm Nhan bỗng nhiên minh bạch Tô phu nhân vì cái gì sẽ thỉnh bọn họ tham gia buổi tiệc riêng tư như vậy, thì ra là có chủ ý này, chỉ là Nhiễm Vân Sinh cũng sắp hai mươi, Tô Mẫn Nhi có thể hơi nhỏ hay không?



Đối với lời nói nửa đùa nửa thật như vậy, Nhiễm Vân Sinh cũng nói đùa mà trả về, "Ta mà chờ thêm sáu bảy năm, đã có thể thành lão lang quân."



Ánh mắt Tô phu nhân buồn bã, nhưng rất mau đã che giấu đi.



Xem xong kịch, đã đến buổi trưa, Tô phủ chuẩn bị tiệc, thỉnh mọi người qua dùng bữa.



Bình thường tiệc ca vũ phần lớn đều tổ chức vào ban đêm, nhưng vì Tô phủ không có nam chủ nhân, không tiện lưu khách, cho nên mới đem thời gian chuyển thành ban ngày, cũng bởi vậy nên thiếu đi nhiều thứ thú vị.



Bất quá Nhiễm Nhan biết, lễ vật đẹp nhất mà Tô Mẫn Nhi có được trong ngày sinh thần này, đó là Nhiễm Vân Sinh. Dù cho hắn không thuộc về nàng, hôm nay gặp mặt tại đây, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp.



"Thập ca, chúng ta về đi." Lúc yến hội sắp kết thúc, Nhiễm Nhan nhỏ giọng nói với Nhiễm Vân Sinh.



Nhiễm Vân Sinh cũng đang có ý này, liền sửa lại vạt áo, thẳng người ngồi dậy, hướng Tô phu nhân nói: "Tô phu nhân, tại hạ còn có chút chuyện, không tiện ở lâu, nên giờ cáo từ trước."



"Hôm nay đa tạ Thập Lang tới chúc mừng sinh thần của tiểu nữ, thiếp thân vô cùng cảm kích." Tô phu nhân hơi khom người.



Nhiễm Vân Sinh vội vàng ngăn cản: "Hai nhà Tô, Nhiễm luôn luôn giao hảo, tới chúc mừng sinh thần Tô nương tử là điều nên làm, Tô phu nhân ngàn vạn lần không cần khách khí như thế."



Tô phu nhân cười nói vài câu khách khí, rồi sai Mộc quản gia tiễn khách. Nhiễm Vân Sinh đứng dậy cáo từ hết tất cả mọi người, Nhiễm Nhan cũng đi theo sau hắn hành lễ với từng người.



Sau khi ra khỏi Tô phủ, Nhiễm Nhan nhìn biểu tình buồn bực của Nhiễm Vân Sinh, không khỏi hỏi: "Thập ca, cự tuyệt thì cự tuyệt, vì sao thần sắc không vui?"



Nhiễm Vân Sinh dựa vào xe ngựa, cười khổ nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút hoang đường, lại có chút thương hại."



Nhiễm Vân Sinh dựa vào thành xe ngựa chậm rãi nhắm mắt, giữa mày bất giác hơi nhăn lại. Hắn mấy ngày gần đây vẫn luôn tâm thần không yên, Nhiễm Nhan cũng không quấy rầy hắn nữa.



Đến cửa viện nơi bọn họ ở tạm, hai người lần lượt xuống xe, thấy Huyễn Không chờ ở cửa.



"Nhiễm lang quân, có một nương tử tới tìm ngươi." Huyễn Không nhìn thấy Nhiễm Vân Sinh, vội vàng nói. Nhiễm Vân Sinh đầu tiên là ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.



Nhiễm Nhan không khỏi kỳ quái, hỏi Huyễn Không: "Có biết thân phận hay không?"



Huyễn Không ngửa đầu suy nghĩ trong chốc lát,"Nàng biết Hình Nương, thấy Hình Nương thì liền ngất đi rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện