Nhiễm Nhan và Vãn Lục ở dưới hành lang nói chuyện phiếm trong chốc lát, mới biết được cái viện này là Lưu Thanh Tùng tìm để bọn hắn ở tạm, nằm ngay bên cạnh huyện nha. Nhắc tới Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Nhan nhịn không được nghiến răng, hắn tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mắt nàng nữa.
Sắc trời dần ngả về chiều.
Tiêu Tụng suy đoán Nhiễm Vân Sinh sau hai khắc sẽ về, chỉ là lần này hiển nhiên đã tính sai, Nhiễm Vân Sinh tới gần chạng vạng mới về đến.
Nhiễm Nhan sớm đã được Ca Lam và Vãn Lục dìu vào phòng, miệng vết thương ở chân hơi nứt ra, so với lúc mới bị thương còn đau hơn vài phần.
Vừa mới xử lý tốt miệng vết thương, Nhiễm Vân Sinh đã xách theo một bao dược lớn lại đây.
"A Nhan tỉnh rồi?" Nhiễm Vân Sinh có vẻ rất cao hứng, tươi cười sáng rỡ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, trong ánh mắt cũng có ưu phiền.
"Làm Thập ca lo lắng." Nhiễm Nhan áy náy nói.
Nhiễm Vân Sinh đưa đồ vật trong tay cho Vãn Lục, quỳ ngồi ở trước giường, "Ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Nhiễm Nhan nhìn ra hắn có chút tâm thần không yên, "Thập ca có tâm sự?"
"Không phải đại sự gì." Nhiễm Vân Sinh vốn định nói gì đó, nhưng đối diện ánh mắt trầm tĩnh của Nhiễm Nhan, liền đứng dậy nói: "Một đường xóc nảy, ta có chút mệt mỏi, A Nhan cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Nhiễm Vân Sinh dứt lời không chờ Nhiễm Nhan đáp lại, đã bước nhanh rời đi.
Nhiễm Nhan nhíu mày, Nhiễm Vân Sinh không phải là người giấu không được tâm tư, chuyện bình thường căn bản không có khả năng nhiễu đến hắn tâm thần không yên như vậy. Nàng hiện tại hành động không tiện, không thể chủ động đi tìm Nhiễm Vân Sinh để tìm hiểu tình huống, huống hồ hắn hiện tại không muốn nói, hỏi cũng không nhất định sẽ nói.
"Vãn Lục, ngươi đi hỏi thử sai vặt của Thập ca, hôm nay đi Lạc Dương đã xảy ra đại sự gì?" Nhiễm Nhan nói.
Vãn Lục ứng tiếng, liền đi ra ngoài.
Sau khi Ca Lam giúp Nhiễm Nhan rửa mặt xong, đi ra ngoài đổ nước, Nhiễm Nhan nghe thấy tiếng bước chân người đi vào, tưởng Vãn Lục đã trở lại, "Đã hỏi được chưa?"
"Muốn hỏi cái gì?" một giọng nam tử có mang ý cười.
Nhiễm Nhan nằm trên giường, gian nan mà vặn đầu qua, thấy sau màn trúc, một thân hình lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được Tiêu Tụng một thân thường phục viên lãnh tím đậm, tóc đen cột lên, tuy thoạt nhìn so với khoảng thời gian trước kia gầy ốm đi không ít, nhưng lại có bộ dáng tinh thần sáng láng, đã không còn thấy vẻ lười nhác cùng mỏi mệt lúc sáng sớm nay.
"Vào đi." Nhiễm Nhan lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, ở trong tiềm thức thì nàng không cảm thấy ở một mình cùng với một nam tử không có gì không ổn, nhưng đây là Đại Đường, nàng nói lời này có thể làm Tiêu Tụng hiểu lầm cái gì hay không? Tiêu Tụng vén màn trúc ra, đi đến, đứng ở bên giường nhìn bộ dáng không chỉnh tề của nàng, nhíu mày nói: "Có phải là miệng vết thương lại nứt ra rồi không?"
"Ừm, chỉ là miệng vết thương nhỏ, không đáng ngại." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói: "Mời ngồi."
Tiêu Tụng cũng không vạch trần nàng, nằm sáu ngày, những vết thương nhỏ cũng đều khép lại không sai biệt lắm, hiện tại còn có thể vỡ ra, làm sao có thể là vết thương nhỏ.
"Lại chết một người nữa, là Vu Chấp." Tiêu Tụng bỗng nhiên nói.
Nhiễm Nhan sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Chuyện ngươi đến huyện Tụ Thủy đã không còn là bí mật đi! Hung thủ vậy mà còn dám ngược gió gây án, vì cái gì? Tự tin? Hay là điên cuồng..."
Nhiễm Nhan trong lòng càng thiên về khả năng đằng sau, người ở ngay dưới mũi của Hình Bộ thị lang còn dám tự tin đến trình độ như thế, chỉ sợ cũng đã gần đến điên cuồng rồi.
Tiêu Tụng ngồi xuống mép giường, nói: "Mười năm trước đúng là sau khi Trang Doãn chết không lâu, mấy tên ngục tốt kia mới thoát khỏi tiện nghiệp. Mà trang Doãn tuy rằng bị phán vấn trảm, lại trước khi vấn trảm đâm tường tự sát, bởi vì thời gian quá lâu, huyện lệnh cũng đã thay đổi qua mấy nhiệm kỳ, tình hình ngay lúc đó đã không thể kiểm chứng, nhưng có lý do để hoài nghi, có thể là bảy tên ngục tốt này bị Trang Doãn thu mua, làm ra màn xiếc giấu trời qua biển."
"Có nghi hung sao?" Nhiễm Nhan hỏi.
"Trước mắt chỉ có hai người, Trang Doãn và Trạch Bình Trị." Tiêu Tụng nói.
Trang Doãn là thủ lĩnh thổ phỉ, nhìn tác phong hành sự của hắn, tự tin kiêu ngạo, bất quá Nhiễm Nhan cũng không thể chỉ bằng vào một việc này mà mù quáng đi xác định tính cách của một người.
"Trạch Bình Trị kia..." Nhiễm Nhan suy nghĩ một lúc lâu, ấn tượng đối với người này ngoại trừ bình thường cũng chỉ có bình thường, diện mạo đoan chính không có gì đặc sắc, làn da vừa không ngăm đen cũng không trắng nõn, khí chất cũng vô cùng bình thường, là cái loại nếu lẫn ở trong đám người, tuyệt đối sẽ chỉ là một nam nhân trung niên bình thường không bị người khác nhìn tới lần thứ hai.
"Hắn là lão bản của khách điếm Duyệt Lai, so với Trang Doãn, hắn có hiềm nghi hơn." Kỳ thật trong lòng Tiêu Tụng cảm thấy, chỉ là nói tương đối mà thôi, nếu cẩn thận ngẫm lại, còn có rất nhiều manh mối quá khó để có thể nối liền.
Nhiễm Nhan hỏi: "Động cơ giết người thì sao?"
"Có lẽ có nguyên nhân gì đó phá hủy quan hệ quản chế lẫn nhau giữa bọn họ" Tiêu Tụng suy đoán, ngoại trừ cái này, cũng không có lý do nào khác có thể giải thích.
Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói: "Khất cái Lưu Vấn là trong lúc vô tình biết được việc này, sau đó bị vạ lây?"
Tiêu Tụng thấy bộ dạng nghiêm túc suy tư của nàng, chỗ nào đó dưới đáy lòng bỗng nhiên mềm mại hơn, làm ngữ khí cũng trở nên nhu hòa, "Được rồi, có điểm đáng ngờ gì ngày mai lại nghĩ, ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, ta ngày mai lại đến xem ngươi."
Hắn duỗi tay giúp Nhiễm Nhan đắp tốt chăn, liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Từ từ" Nhiễm Nhan gọi hắn lại.
Tiêu Tụng dừng chân ở trước màn trúc, quay đầu hỏi: "Có việc?"
"Ừm." Nhiễm Nhan nghe thấy hắn quay lại, dùng đôi tay đang băng bó vải trắng dày cộp, đem hộp gấm bên cạnh gối đầu đẩy đến mép giường, "Hai cây vân trâm này trả lại cho ngươi. Ta tuy sớm đã đoán được là ngươi tặng, lại là gần nhất mới biết được hàm nghĩa của nó, xin lỗi, ta không thể tiếp thu đồ vật quan trọng như vậy."
Tiêu Tụng khom lưng cầm hộp gấm lên, mở nắp hộp ra, hai cây trâm ngọc mỡ dê không hề rực rỡ lóa mắt, lại mang ánh sáng ôn nhuận như nước lẳng lặng nằm trên lớp gấm màu đỏ.
Nhiễm Nhan nhìn tuấn nhan không có biểu tình gì của hắn, không hiểu sao lại có chút lo lắng, còn lo lắng cái gì, bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm.
Tiêu Tụng lấy hai cây vân trâm ra, nhét vào tay áo, lại từ trong ngực móc ra một cây mộc trâm bỏ vào hộp gấm, "Đây là trâm gỗ đào ta tự khắc, có thể quan trọng, cũng có thể không quan trọng."
Bởi vì không đáng giá tiền, không có ý nghĩ đặc biệt, cho nên có thể không quan trọng, bởi vì là một mảnh tâm ý, người tiếp nhận cũng có thể đem nó coi là quan trọng. Luôn luôn là phong cách nói chuyện của Tiêu Tụng, nghe hàm súc, nghĩ lại mới phát hiện là nói thẳng trọng tâm.
Nhiễm Nhan thường xuyên tiếp xúc thi thể, truyền thuyết nói gỗ đào có thể tránh ma quỷ, Tiêu Tụng tuy rằng không mấy tin vào chuyện quỷ thần, nhưng đáng trân trọng là ý trong lòng.
Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa, chi tử vu quy, nghi ký thất gia. Đây mới là ý của hắn.
Thời điểm Tiêu Tụng đưa vân trâm tới, liền biết sẽ có một ngày bị cự tuyệt, vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh thản nhiên mà tiếp thu, nhưng hắn hiện tại tâm tình lại phức tạp khó chịu.
"Rất đẹp." Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm cây trâm gỗ đào trong hộp gấm nói. Nàng lời này không phải an ủi cũng không phải khen tặng, đây thật sự là một cây trâm rất xinh đẹp, lịch sự tao nhã, thân trâm có vân như mây trôi, phần đầu là một cành hoa đào nhỏ, hai đóa hoa đào gần nhau đã nở bung ra, bên cạnh còn có một đóa đang chớm nở, phần cao nhất vươn ra mấy nụ hoa, biểu hiện sức sống mãnh liệt. Không chỉ có tạo hình tuyệt đẹp, điêu khắc cũng vô cùng tinh xảo, cả nhụy hoa cũng có thể nhìn ra, mấy đóa hoa đào phảng phất như có thể tản mát ra hương hoa.
"Thích là tốt." Tiêu Tụng nhẹ nhàng thở ra.
Nhiễm Nhan nói: "Ngày sau ngươi nếu có nghèo túng, vẫn còn có một tay nghề có thể kiếm tiền sống tạm."
Tiêu Tụng cười vui vẻ, "Nếu thật là như thế, thợ thủ công như ta đây hơn một tháng mới ra được một cái thành phẩm sớm muộn gì cũng sẽ đói chết."
Không lâu sau lần rời khỏi Tô Châu đó, Tiêu Tụng liền bắt đầu khắc cây trâm này, lúc mới đầu hắn cũng không biết chính mình vì sao sẽ làm một chuyện nhàm chán như vậy, ngay khi nghe nói Tô Châu có hung án phát sinh, hắn nghĩ cũng chưa thèm nghĩ đã chủ động xin ra trận.
Lên đường ngày đêm kiêm trình, lúc hắn đặt chân lên đất Tô Châu, trong đầu nghĩ đến thế nhưng không phải là hung án, mà là một gương mặt tuy mỹ lệ lại không hề sinh động.