Trong phòng không khí yên tĩnh đến mức có chút làm cho người ta sợ hãi, nhưng vẫn còn hai người không tự giác nhất là Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan, một người vẫn mang bộ dáng nhàn tản mà uy thế bức nhân, một người thì ẩn bên trong mịch li, rũ mắt, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm mũi chân mình, không nghĩ tới những người còn lại đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, cùng với thanh âm dò hỏi của Lưu Phẩm Nhượng, ngay sau đó Lưu Phẩm Nhượng một thân đồ đỏ thẫm vội vàng bước vào, thấy Tiêu Tụng liền chắp tay nói: "Án Sát Sử, ở trong phòng của Tịnh Viên sư thái lục soát ra một đôi giày bố, hoa văn dưới đế giày tương tự như hình dạng vết thương trước ngực người chết thứ nhất, trên đôi giày bố còn dính bùn đất sau núi, đã khô mà bong tróc ra, rất có khả năng là bị dính lên từ tháng trước."
Tịnh Viên ở trong Ảnh Mai am cũng không phải chủ sự, Nhiễm Nhan cũng chỉ gặp qua nàng một lần, trong ấn tượng nàng ta là một nữ ni trên dưới 40 tuổi, diện mạo không thể nói là đẹp, nhưng cho người ta một cảm giác bình thản yên lặng, trừ lần đó ra, lại nhớ không nổi cụ thể dung mạo nàng ta ra sao.
"Lưu Thứ Sử làm chủ là được." Tiêu Tụng đáp.
"Hạ quan định thẩm vấn ở trong am, nếu không thoát được can hệ thì lại mang về nha môn." Lưu Phẩm Nhượng không biết cố kỵ cái gì, lại không lập tức mang người đi.
Tiêu Tụng gật đầu, nói: "Vậy thì đi thôi."
Trên mặt Lưu Phẩm Nhượng bình tĩnh không gợn sóng, kỳ thật trong lòng đã muốn xoắn thành một chùm, sự tình lần này có ảnh hưởng cực kém, Hoàng Thượng phái Án Sát Sử đến đây, rõ ràng là cho hắn thêm một cơ hội, nếu đem án này phá được xinh đẹp, việc này hơn phân nửa sẽ hàm hồ cho qua, nếu chậm chạp phá không được, không thể nghi ngờ hậu quả sẽ dậu đổ bìm leo.
Tiêu Tụng đi tới cửa lại dừng chân, nhìn về phía Nhiễm Nhan nói: "Thập Thất Nương không bằng cũng đi theo tới nghe một chút đi."
Hắn lời này đúng hợp ý Lưu Phẩm Nhượng, vì Tiêu Tụng ở đây, hắn cũng không thể yêu cầu một cái tiểu nương tử can dự vào, nếu Tiêu Tụng đề nghị, hắn liền không cố kỵ gì nữa, lập tức mở miệng: "Nhiễm nương tử ở phương diện hình ngục rất có kiến giải, thỉnh đừng từ chối."
Hai đại quan tứ phẩm đều nói như thế, Nhiễm Nhan có thể nói được cái gì? Đành phải khách khí một hai câu rồi theo bọn họ đi đến tiền điện.
Chờ đoàn người của Tiêu Tụng tới tiền điện, đã có hai ba mươi nha dịch và sáu nữ ni chờ ở trong điện. Nhiễm Nhan nhìn trang phục của mấy nữ ni kia, trong đó có ba cái đại bào viên lãnh vạt dài tay rộng màu xanh biển, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đúng là Tịnh Viên, Tịnh Huệ, Tịnh Tuyết, sau mỗi người có một tiểu ni cô đi theo, đứng sau Tịnh Huệ sư thái đúng là Huyễn Không.
Đây đều là những nữ ni có địa vị cao, Tịnh Tuyết có vẻ trẻ nhất, bộ dáng ước chừng 24-25 tuổi, mặt tròn mắt to, môi mọng, đuôi lông mày khóe mắt lúc nào cũng đều hàm chứa ý cười, bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ hiền lành; Tịnh Huệ dáng người cao gầy, ước chừng trên dưới 30 tuổi, mặt trái xoan thon gầy, mặt mày lạnh nhạt.
Phần lớn sự chú ý của Nhiễm Nhan đều đặt trên người Tịnh Viên, nữ ni này trên dưới 40 tuổi, vóc người trung đẳng, vừa nhìn thì không có gì đặc biệt, ngũ quan đoan chính, cũng không xuất sắc, nhưng nàng đứng ở nơi đó, an tĩnh lại giống như không khí, nếu thẩm vấn hôm nay không phải nhằm vào nàng, người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới người này.
Mấy nữ ni hướng Tiêu Tụng và Lưu Phẩm Nhượng khom người làm cái Phật lễ.
Lưu Phẩm Nhượng liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, thấy hắn không có ý tứ muốn hỏi đến, liền mở miệng thỉnh mấy vị sư thái ngồi, rồi sau đó bắt đọc diễn văn khai mạc đầy nhiệt huyết của hắn, "Mấy vị sư thái đều là phương ngoại chi nhân, theo đạo lý mà nói, bản quan không nên quấy rầy chư vị thanh tu, chỉ là án mạng liên hoàn lần này quá tàn ác, làm người giận sôi, lòng người ở thành Tô Châu hoảng sợ, bản quan mà không bắt được hung thủ, trên thì cô phụ lòng tin của Hoàng Thượng, dưới lại xin lỗi lòng tin của bá tánh"
Tiêu Tụng bưng một ly nước trà, nhấp một ngụm nhỏ, phảng phất như rất có nhẫn nại, nhẹ nhàng gác lại cái ly trên bàn, chỉnh đốn trang phục... dù bận vẫn ung dung mà chờ Lưu Phẩm Nhượng tiếp tục.
Lưu Phẩm Nhượng dư quang đảo qua, ho khan hai tiếng, lại nói: "Hôm nay điều tra quý am, ở trong phòng Tịnh Viên sư thái tìm ra đôi giày này, trùng hợp là trên đôi giày này có dính bùn đất sau núi, hoa văn đế giày cũng rất giống với vết thương trên ngực người chết, bản quan không thể không hỏi cho rõ ràng, Tịnh Viên sư thái, ngươi vào cuối giờ Tuất (21: 00 giờ) ngày 11 tháng Bảy đến giờ Sửu (1:00 giờ) rạng sáng ngày hôm sau đã đi đâu?"
Đây là thời gian tử vong Nhiễm Nhan khi nghiệm thi thể đầu tiên đưa ra, nếu lúc đó có thể giải phẫu thi thể, đoạn thời gian này có thể thu ngắn lại thành trong vòng một canh giờ, nếu đã tử vong không quá lâu, thậm chí có thể thu lại đến trong vòng một khắc, giờ đã cách cả tháng, hiện tại nếu giải phẫu cũng không thể định ra chính xác như vậy nữa.
"Đã đi nghỉ ngơi." Tịnh Viên cơ hồ không cần nghĩ ngợi mà trả lời.
"Vì sao lại khẳng định chắc chắn như vậy?" Lưu Phẩm Nhượng truy vấn.
Tịnh Viên vẫn mang biểu tình nhàn nhạt, đôi mắt cụp xuống, chưa bao giờ nhìn thẳng ai, "Ta mỗi ngày đều vào giờ Tuất nghỉ ngơi, cuối giờ Dần thức dậy, chưa bao giờ thay đổi."
Thời gian này đúng là thời gian nghỉ ngơi bình thường, cũng chính vì nguyên nhân đó, khả năng có chứng cớ ngoại phạm cũng rất nhỏ.
Còn về đôi giày này, Nhiễm Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, một hung thủ sau khi giết người xong, khẳng định là muốn hủy hết dấu vết, sao lại vô ý để bùn dính từ tháng trước trên giày? Dù gì hôm người cuối cùng bị giết cũng là ngày mưa, cách hôm nay cũng đến hơn 6 ngày, giữ lại giày thì thôi đi, sao còn giữ lại cả bùn?
"Tịnh Viên sư thái có giết người chưa?" Tiêu Tụng vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên lên tiếng, chuyển qua cách hỏi khác, thật là sắc bén.
Tịnh Viên vẫn rũ mắt, không chút nào hoảng loạn, "Bần ni là người thanh tu, sao có thể giết người."
"Ô, vậy thỉnh sư thái nói xem, đôi giày này có phải là của sư thái không? Bùn dính trên giày là ở đâu mà có?" Tiêu Tụng hỏi.
"Giày là của ta, lại không biết khi nào dính bùn vào." Tịnh viên nói.
"Nhìn sư thái là người thích sạch sẽ, không biết bao lâu giặc rửa giày vớ y phục một lần? Nhìn bùn đất trên giày khô đến mức này, ít nhất cũng dính lên cỡ năm sáu ngày, không biết vì sao nó vẫn còn được đặt trong phòng ngươi."
"Mấy ngày gần đây thân thể ta không thoải mái, cho nên quần áo đều là do đồ đệ giặt, còn giày vì sao bị sót, bần ni cũng không biết."
"Từ khi nào thì đồ đệ bắt đầu giặt quần áo cho ngươi?"
"Nửa tháng trước."
"Ngày cụ thể? "
"17 tháng Bảy."
......
Tiêu Tụng một đống câu hỏi như phi đao mà xoát xoát xoát quăng ra, phảng phất như không phải đang trải qua thẩm tra, người bị dò hỏi cũng không có thời gian phòng bị, làm cho người xung quanh mặc kệ là bị hỏi hay chỉ là bàng thính đều toát mồ hôi.
Cho dù mấy vấn đề này Tịnh Viên đều có thể trả lời không sai một câu, nàng ta vẫn không thể thoát khỏi hiềm nghi, bởi vì vào thời điểm mỗi người bị giết, đều không có nhân chứng minh nàng ta vẫn luôn ở trong phòng ngủ, chưa từng đi ra ngoài.
Cũng như vậy, chỉ là một cái đế giày dính bùn, cũng không thể chứng minh Tịnh Viên chính là hung thủ giết người, cho nên, kết quả cuối cùng chỉ có thể là tạm thời bắt giữ.
Thời điểm mọi người trong điện đi ra, Tiêu Tụng bỗng nhiên quay đầu hỏi Nhiễm Nhan: "Không biết Thập Thất Nương nghĩ lần thẩm vấn này như thế nào?"
"Ta chỉ biết nghiệm thi, không biết mấy khác cái." Sở trường của Nhiễm Nhan là căn cứ miệng vết thương trên thi thể để suy đoán thời gian người chết tử vong, tư thế cơ thể lúc chết, người chết đã từng đi qua địa phương nào..., dựa vào manh mối để tìm hiểu nguồn gốc, nàng là pháp y, không phải Holmes, cả thi thể cũng không có, nàng lấy cái gì chơi? Chỉ bằng vài câu thẩm vấn thì có thể có ý tưởng gì? Tiêu Tụng nghe ngữ khí của nàng hình như có chút giận dỗi, hơi mỉm cười, nghiêng người về phía trước, ghé sát vào bên tai nàng nói: "Vậy tại hạ buổi tối lại đến tìm ngươi."
Giọng của hắn vốn rất mị hoặc, lại thêm cố ý ra vẻ, càng làm xôn xao nhân tâm, Nhiễm Nhan biết hắn phỏng chừng là muốn tìm nàng hỗ trợ nghiệm thi, chỉ là cố ý trêu nàng, nên cách tạo sa lạnh lùng mà quăng cho hắn một ánh mắt sắc như dao nhỏ, "Tiêu Án Sát Sử, ngươi đang mặc quan phục, thỉnh tự trọng."
Nhiễm Nhan vốn có ý là: Ngươi là một cái mệnh quan triều đình, sao có thể làm chuyện xấu xa như đùa giỡn tiểu nương tử
Nhưng trúng phải Tiêu Tụng, lại cứng rắn mà đổi qua hương vị khác, hắn lời nói mang ý cười: "Yên tâm, tại hạ buổi tối sẽ không mặc quan phục."
^^
Người này bộ dáng thoạt nhìn trầm ổn khí phái, hành sự lại luôn cà lơ phất phơ, như một tên nhị thế tổ, Nhiễm Nhan cắn răng, oán hận nói: "Thân thể tóc da đến từ cha mẹ, Tiêu lang quân có được một bộ dáng khí phái tốt đẹp, làm việc cũng không thể không xứng với bộ dạng như vậy, nếu không là đại bất hiếu!"
Dứt lời, lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Nụ cười trên mặt Tiêu Tụng còn rộng hơn, nhìn bóng dáng yểu điệu được bao phủ bên trong mịch li của Nhiễm Nhan, cả đôi mắt sáng rỡ kia cũng nhiễm đẫm một tầng ý cười, duỗi tay nâng chung trà lên, vừa mới đưa lên môi, lại dừng tay, dùng nắp ly gạt gạt nước, rồi thả lại lên bàn, nụ cười thêm vài phần ý vị thâm trường.
Lưu Phẩm Nhượng nãy giờ vẫn luôn âm thầm chú ý động tác của Tiêu Tụng, dù không nghe thấy nội dung nói chuyện, nhưng nhìn Nhiễm Nhan có vẻ rất buồn bực, liền cho rằng đơn giản là mấy chuyện nhi nữ tình trường gì đó, trong lòng hơi động, than một tiếng: "Nhiễm Thập Thất Nương thật là cân quắc không nhường tu mi, kỹ năng nghiệm thi người bình thường tuyệt đối không thể so được, chỉ tiếc...ai..., thời gian sắp tới phải gả chồng, chỉ sợ muốn thỉnh tới cũng không dễ dàng."
Tiêu Tụng đứng lên sửa sửa vạt áo, nhìn Lưu Phẩm Nhượng, nhàn nhạt nói: "Có thể giúp ngươi lần quan trọng nhất này, Lưu Thứ Sử nên cao hứng mới đúng, Lưu Thứ Sử luôn tận chức tận trách, chỉ có hai bàn tay trắng, Hoàng Thượng mới có thể áp xuống những lời buộc tội kia, phái ta lại đây hiệp trợ phá án, ý là gì, nghĩ đến cũng không cần ta nhiều lời."
Từ trên biểu hiện của Tiêu Tụng không nhìn ra bộ dáng coi trọng Nhiễm Nhan chút nào, Lưu Phẩm Nhượng trong lòng nghi hoặc, trên mặt lại làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, "Lão phu tất nhiên toàn lực ứng phó, đến chết cũng tuyệt không cô phụ tín nhiệm của Hoàng Thượng. Án Sát Sử đường xa mà đến, chưa được nghỉ ngơi liền phải lập tức tham gia vụ án, thật là làm lão phu hổ thẹn"
Ở trong quan trường, cái gì cũng không thể nói đến tràn trề, chỉ có đối với Hoàng Thượng trung tâm, không chỉ phải tràn trề, mà phải tràn tới trên trời, bất kể sinh tử, vì một câu của Hoàng Thượng mà không tiếc máu chảy đầu rơi, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên thực tế sẽ làm như thế nào, ít nhất ngoài miệng cứ vậy mà nói.
Hai người khách sáo với nhau, ngươi nhường ta ta nhường ngươi ra khỏi Ảnh Mai am, rồi từng người lên xe ngựa.
Tiêu Tụng ngồi vào bên trong xe, liền thu đi nụ cười ấm áp, lên tiếng: "Bạch Nghĩa."
Lúc này toàn thân hắn đều mang khí thế bức nhân, cho người ta cảm giác hít thở không thông.
Bạch Nghĩa một hán tử làm bằng sắt, cũng câu thúc mà quỳ ngồi ở cửa xe, kính cẩn nói: "Lang quân."
"Sai ngươi đi ngăn lại người mà lão thái thái phái đến Nhiễm phủ cầu hôn, ngươi có ngăn lại lại chưa?" Tiêu Tụng mày kiếm không tự giác mà nhíu lại, nghe nói lão thái thái cùng Thư nương hợp tác muốn tới Nhiễm phủ ở Tô Châu cầu hôn, trong lòng hắn cũng không có cảm giác bài xích, nhưng trước khi biết rõ nguyên nhân gây ra cái danh "khắc thê" kia, sao có thể cưới một người về để chịu chết.
Dù sao đi nữa, Nhiễm Nhan cũng không giống Đỗ thị, Lư thị...