Nha dịch mau chóng đem tay nải tìm được mang lên. Là một cái túi vải thô màu nâu, nhìn qua như là túi của du tăng thường dùng, bộ dáng nha dịch xách đi không có vẻ gì là đang dùng lực, hiển nhiên trọng lượng của cái túi này kém xa kích cỡ của nó.
Lưu Phẩm Nhượng sai nha dịch đem túi vải đặt ở trong lều, mọi người xúm lại, Nhiễm Nhan vốn không muốn xen vào việc người khác, nhưng nàng chung quy không kìm được lòng hiếu kỳ của mình đối với vụ án, cũng đi qua nhìn nhìn.
"Mở ra nhìn xem" Lưu Phẩm Nhượng nói.
Nha dịch ngồi xổm xuống, bắt đầu mở nút thắt bên trên, tất cả mọi người đều nín thở, bởi vì đồ vật bên trong cái túi vải này có thể sẽ cung cấp cho họ không ít manh mối.
Nhiễm Nhan cũng mắt không nháy mà nhìn cái túi.
Túi được trải ra, đồ vật bên trong lại nằm ngoài dự kiến của mọi người! Trên tấm vải thô màu nâu, một bó lớn hoa ngọc trâm còn ngậm sương đang lẳng lặng nằm.
Đồng tử Nhiễm Nhan đột nhiên co rụt lại, "Túi vải này phát hiện ở đâu?"
Nha dịch cũng mơ hồ biết chuyện Nhiễm Nhan làm, liền đáp: "Mới vừa rồi Lưu Thứ Sử phân phó chúng ta đi tìm nơi có cây tùng và rêu xanh, chúng ta tìm được một mảnh rừng tùng ở một nơi cách đây bốn dặm về hướng nam, trong rừng tùng còn có một cái miếu hoang, có lẽ là bỏ hoang đã lâu, trên bậc thềm mọc đầy rêu xanh, cái túi vải này là nhặt được trên bậc thềm đó."
Lá óng ánh, hoa như cây trâm, màu sắc như ngọc, hương thơm tỏa khắp. Đây là hoa ngọc trâm dịu dàng ưu nhã.



Hoa ngọc trâm cùng người chết này có quan hệ gì? Bó hoa này có phải xuất phát từ mảnh vườn ngọc trâm lớn đằng sau Ảnh Mai am kia hay không?
"Có hai nhúm tóc" Dư Bác Hạo đẩy bó ngọc trâm ra, phát hiện phía dưới lại có hai nhúm tóc đen nhánh, bị nước mưa tẩm ướt, một nhúm được thắt lụa hồng, một nhúm được thắt lụa lam, nằm bên cạnh bó hoa ngọc trâm trắng muốt, mang vẻ quyến rũ mỹ lệ đến vô cùng.
Cổ nhân nói "Kết tóc phu thê", cũng có tặng nhau một nhúm tóc đính ước, túi vải này là của người chết sao? Chỉ là đặt cùng với bó hoa, sao lại có hai nhúm tóc?
Mà mấy bông hoa này rõ ràng mới hái xuống chưa được một ngày một đêm, bao đồ vật này đến tột cùng có quan hệ với thi thể này hay không?
Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan không muốn ở lại nữa, bèn đem vị trí vườn hoa ngọc trâm nói cho Lưu Phẩm Nhượng, rồi mang theo Vãn Lục và Ca Lam trở về Ảnh Mai am.



Hình Nương đang ngồi ở trên hành lang thất thần khâu y phục, thấy Nhiễm Nhan trở về, lại không giống như trước cười khanh khách mà ra đón, mà là cung cung kính kính hành lễ, rồi cầm y phục quay về nhà kề.
Nhiễm Nhan nhìn bóng dáng hơi có chút câu lũ của nàng, trong lòng cũng cực kỳ bất đắc dĩ, nàng biết Hình Nương là không thích nàng lại chạy ra ngoài nghiệm thi, nhưng chuyện này có thể làm sao được? Nếu nói là so với y thuật, nàng lại am hiểu nghiệm thi hơn, làm quá lâu đã thành thói quen, muốn nàng lập tức bỏ thì rất khó.
Ca Lam nhìn Nhiễm Nhan trở về phòng, mới bước lên hành lang gấp khúc, xếp dù, rồi lấy giấy bút đi đến phòng Hình Nương.
Vừa mở cửa ra, Ca Lam liền thấy Hình Nương đang hoảng loạn chùi nước mắt, thấy người vào là Ca Lam, hơi nhẹ nhàng thở phào, nói: "Ngươi thân mình còn yếu, sao không đi nghỉ ngơi?"
Ca Lam quỳ ngồi xuống ở đối diện nàng, trải giấy xuống, nhấc bút viết: Ngài là đang trách nương tử lại đi làm ngỗ tác đi.
Hình Nương thở dài nói: "Aizz, nương tử thật vất vả lành bệnh, những ngày chịu khổ coi như qua, lại cố tình không biết ở đâu học được cái nghề này, vốn tưởng rằng đến Ảnh Mai am để tránh đầu sóng ngọn gió là chuyện tốt, chưa từng nghĩ đây lại càng đem tính tình nương tử dưỡng đến mạnh bạo hơn."
Hình Nương nói, trong lòng càng khó chịu, nhìn Ca Lam nói: "Nương tử cũng là một đại cô nương mười sáu tuổi, bởi vì chuyện này chậm trễ thêm một hai năm, tuổi lớn chút nữa lại làm mai thì cũng không có gì vội vàng, nhưng nàng không biết thu liễm như vậy, sau này thanh danh càng ngày càng kém, có thế gia nào có thể nguyện ý cưới?"
Ca Lam bỗng nhiên rũ xuống đôi mắt, che lại mông lung sương mù bên trong, giơ tay viết tiếp: Tin tưởng nương tử đi, nàng không còn khiếp nhược ngây thơ như trước, nàng biết chính mình đang làm cái gì.
Ca Lam nghĩ đến sáng nay khi nhìn Nhiễm Nhan chuẩn bị nghiệm thi, tư thái thong dong trấn định, cùng với thái độ nghiêm túc tôn trọng, tất cả đều làm cho người cảm thấy bội phục, sau đó Ca Lam tuy rằng quay lưng lại, nhưng những gì Nhiễm Nhan nói, nàng nghe không sót một chữ, nữ tử này, đích xác không phải là nương tử nhà nàng.
"Trước kia nương tử là người nhu mì, tuy rằng tính tình yếu ớt chút, nhưng chắc chắn có không ít lang quân thích, hiện tại lại cực kỳ quạnh quẽ, chưa bao giờ có lúc nào ôn nhu, còn cái thanh danh này nữa, aizzz..." Hình Nương thở dài thật mạnh.



Tay Nhiễm Nhan đang nâng lên định gõ cửa cương ở giữa không trung, lại hạ xuống, giơ tay cản Vãn Lục đang muốn lên tiếng, nhẹ nhàng mà lui trở về.
Trong phòng, Ca Lam viết xuống giấy hai câu: Trước kia nương tử là có thể làm người thương xót, đáng tiếc phụ nhân hậu trạch ngươi lừa ta gạt, ngươi với ta có thể bảo hộ nàng được bao lâu?
Ca Lam khi viết xuống những lời này nét chữ cứng cáp, phảng phất mang theo oán giận vô tận, mà lại không chỗ phát tiết.
Này một câu, làm Hình Nương sửng sốt, nếu không có Ca Lam, nói không chừng nương tử đã sớm bị Cao thị bức tử, mà Ca Lam cho dù thông minh, cũng chỉ là cái phó tì, luôn có những nơi tay không với tới. Cũng như hai năm trước, khi Ca Lam xảy ra chuyện, nương tử cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, mặc dù có nàng cùng Vãn Lục cực lực tương hộ, cuối cùng vẫn bị ném tới thôn trang.
Ca Lam đau lòng nguyên chủ nương tử, nhưng cũng oán nàng, chính mình đánh bạc tánh mạng để giữ mạng cho nàng, nhưng kết quả thì sao?
Không ai nói cho Ca Lam, vị nguyên chủ nương tử kia, sau khi nàng chết liền đem nàng quên đến không còn một mảnh, nếu Ca Lam biết sự thật tàn khốc này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.



"Hình Nương!!" Vãn Lục quắc mắt đẩy cửa tiến vào, la lên: "Mới vừa rồi nương tử đứng ở ngoài cửa, ngươi nói những lời đó, không biết lại làm nàng thương tâm cỡ nào đâu"
Hình Nương ngẩn ngơ, lo sợ bất an mà đứng dậy, "Ta... ta cũng chỉ là lo lắng cho nương tử"
"Ngương mau đi nói với nương tử một chút đi, nói ra được thì tốt rồi." Vãn Lục vội vàng lôi kéo Hình Nương đi ra ngoài, mới vừa rồi đứng ở ngoài cửa lại bị Nhiễm Nhan ngăn cản, không thể lên tiếng, Vãn Lục đã nóng như lửa, các nàng đồng cam cộng khổ bao nhiêu năm, sao có thể để xảy ra hiểu lầm được.
Ca Lam cũng đi theo sau.
Ba người cùng nhau đi vào trong phòng, lại thấy cửa sổ mở rộng ra, Nhiễm Nhan khoác áo lụa màu tím sẫm, tóc rối tung, đang cầm ấm trà lên, nước trà nóng rót xuống bốc khói lượn lờ như màn sương mờ, ngoài cửa sổ một mảnh hoa ngọc trâm lá xanh hoa trắng chiếu lên khuôn mặt trầm tĩnh linh tú của nàng, hương thơm ngào ngạt, bộ dáng tự nhiên bình thản pha chút thanh lãnh làm cả ba ngây người.
Nhiễm Nhan bưng ly lên, đang định nhấp trà, ngước mắt thấy ba người đứng một hàng ở ngoài màn, khựng tay lại, hỏi: "Có việc sao?"
"Nương tử...lão nô cũng là lo lắng nương tử, mới nói những lời vừa rồi! Nương tử chớ có để ở trong lòng." Hình Nương thành khẩn nói.
Nhiễm Nhan buông cái ly, chuyện này ở nàng xem ra bất quá là việc nhỏ, trước kia có một lần lúc người khác đang bát quái về nàng, nàng lại cảm thấy chẳng có gì, tỉnh bơ mà đi qua bên cạnh bọn họ, kết quả là làm cho một đám người xấu hổ, suốt nửa năm, thấy nàng là né. Vừa rồi không đi vào chỉ là không muốn quấy rầy người khác nói chuyện mà thôi, huống chi, Hình Nương là xuất từ hảo tâm.



"Chúng ta đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, ta đã đem ngươi coi như thân nhân, trưởng bối, trưởng bối quở trách vãn bối vài câu, vốn là không có gì, ngài không cần như thế, việc nhỏ thôi." Nhiễm Nhan nhợt nhạt cười, nói: "Đều ngồi đi."
Nàng cười cực nhẹ, lại làm người khác cảm thấy là thật tình tỏ thành ý, mà không phải có lệ.
Hình Nương lại chảy nước mắt, móc ra khăn lau, quỳ ngồi đối diện Nhiễm Nhan, "Nương tử thật là trưởng thành, hiểu lý lẽ như vậy, lão nô cũng là quá mức lo lắng, nương tử nhà ta tài mạo như vậy, tương lai tất nhiên sẽ có một vị hảo lang quân chờ ngài."
Ca Lam cũng cùng Vãn Lục quỳ ngồi xuống , Ca Lam trên mặt nhàn nhạt, Vãn Lục lại dấu không được kinh ngạc, nàng từ nhỏ cùng nương tử lớn lên bên nhau, tự nhiên biết nương tử là cái tính tình gì, mẫn cảm, bi quan, nếu là lúc trước, mấy lời kia của Hình Nương có thể làm nương tử khóc đến nửa tháng, cho nên vừa rồi nàng mới gấp gáp như vậy, ai biết hiện giờ nương tử lại không để ở trong lòng.
Bất quá Vãn Lục thích cái tính tình này, nên cũng không nghĩ sâu xa, nhếch môi cười ngây ngô theo, Ca Lam trắng mắt liếc nàng nàng một cái.


Vãn Lục mếu máo, nàng căn bản không cần Ca Lam viết ra, cũng thấy rõ nội dung đầy khinh bỉ được biểu đạt trong ánh mắt kia: một cái đại tỷ ngốc
"Nương tử." Ngoài phòng, thanh âm Tiểu Mãn truyền đến, "Có vị Tang lang quân lại đây tìm ngài, đang chờ ở rừng trúc ngoài cửa am."
Nhiễm Nhan thu lại nụ cười trên mặt, dừng một chút, đứng dậy đem áo lụa đang khoác mặc vào, nói với mọi người: "Ta đi một chút rồi về."
Vãn Lục vội vàng đứng dậy, "Nô tỳ bồi ngài."
Nhiễm Nhan không có đồng ý, cũng không phản đối, để nàng tùy ý đi theo. Đi ra cửa, thấy Tiểu Mãn đứng ở cửa, toàn thân ẩm ướt, trong cái rổ bên chân có sáu bảy gốc măng, liền nói: "Trên núi không an toàn, mấy ngày sắp tới đừng đi ra ngoài một mình."
Con ngươi Tiểu Mãn khẽ nhúc nhích, nói một tiếng, "Dạ."



Mưa thu mênh mông, rừng trúc bên ngoài am bị nước mưa rửa sạch thấm vào, có màu xanh ngắt ướt át, trúc thẳng dày đặc, trong màn mưa phùn như khói nhẹ, Tang Thần một thân trường bào tay dài màu nguyệt bạch sạch sẽ, cầm một cây dù giấy có vẽ tranh sơn thủy đề thơ, dáng người mảnh khảnh thon dài giống như cây trúc.
Tang Thần thấy Nhiễm Nhan thực sự đi ra, trên mặt hiện lên một nụ cười vui sướng, sảng khoái trong sáng, giống như giọt sương sớm phản chiếu ánh mặt trời, tươi tắn trong trẻo.
"Nương tử." Tang Thần ngượng ngùng gọi một tiếng, trên gò má trắng nõn hiện lên một mạt đỏ ửng, có chút rụt rè nhìn Nhiễm Nhan.
Thái dương Nhiễm Nhan nổi gân xanh, thầm nghĩ người này nếu không nói lời nào thì còn nhân mô cẩu dạng, cứ phun ra một chữ liền rụt rè, làm người khác nhìn không được muốn bạo tẩu.
"Tại hạ tới trả lại tiền cho ngươi." Tang Thần từ trong ngực móc ra một cái túi vải nhỏ màu lam, duỗi tay đưa qua.


Nhiễm Nhan từng nói với hắn không cần cứ "Tại hạ" "Tại hạ" mà xưng, nhưng Tang Thần hình như đã quen như thế, vẫn không sửa.
Vãn Lục nhìn sắt mặt bình tĩnh của Nhiễm Nhan, có điềm báo như sắp tức giận, cũng không nói muốn nhận tiền của Tang Thần, nàng cũng liền thành thành thật thật mà đứng cầm dù ở bên cạnh, thông cảm mà nhìn Tang Thần.
"Ngươi là một thục sư, không ở trường dạy học cho đàng hoàng, cả ngày chạy loại khắp nơi làm cái gì?" thanh âm Nhiễm Nhan bình bình.
Tang Thần run run một chút, ngượng ngùng thu hồi tay, nhỏ giọng đáp: "Tại hạ mấy ngày trước đã từ chức thục sư, đến Tàng Kinh Các ở chùa Vân Tòng hỗ trợ sao chép kinh Phật, vừa lúc cũng gần chỗ của nương tử, ha hả, thật khéo a."
Nếu không phải sắc mặt Nhiễm Nhan rất xấu, Vãn Lục đã sớm bật cười, nghĩ thầm tâm tư này của Tang tiên sinh, thật là lòng Tư Mã Chiêu đến nỗi người qua đường cũng biết a.
"Ngày hôm qua ở đây có một nam tử đã chết, sau khi bị người khác cường bạo thì hành hạ đến chết, ném ở trên sườn núi, ta sáng sớm có đi nghiệm thi giúp quan phủ, lang quân kia lại không có tuấn tiếu như ngươi, ta hy vọng cái xác tiếp theo bị phát hiện không phải là ngươi." Không biết từ lúc nào trong lòng Nhiễm Nhan tràn ngập tức giận, cho nên nàng cố ý hù dọa hắn.
Nhìn sắc mặt Tang Thần hơi tái đi, trong lòng vừa mới thống khoái một chút, lại nghe thanh âm Tang nhị thỏ mang vẻ chấn kinh, mừng thầm, ngượng ngùng...các loại cảm xúc phức tạp nói: "Trong lòng nương tử cảm thấy tại hạ tuấn tiếu sao?"
Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy máu vọt lên đỉnh đầu, làm đầu nàng đau đến lợi hại, cơn tức vừa mới dịu xuống, đột nhiên lại bị nhân lên thêm vài lần. Nàng như thế nào lại quên, con thỏ nhị đến mức tận cùng này, tuyệt đối không thể dùng tư duy của người bình thường mà suy xét.




Lời editor: ăn mừng chap 100 ngày 30 tháng 4 Covid-19 nguyên niên aarrrrggg! ;P

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện