Vừa ra khỏi cửa nam chợ Tây, đi qua con phố nhỏ chính là nơi ở của họ An ngay Hoài Viễn Phường, cách Sùng Hóa Phường chỉ một con đường.

Cậu hai An vừa đi, vừa hỏi Lưu Ly cuộc sống trong ba năm nay, Lưu Ly đều cân nhắc trả lời lại, vừa không kể khổ, cũng không che giấu tình trạng khó khăn của mình.

Cậu hai An lại hỏi, "Sau này con có tính toán gì không?
Lưu Ly chờ câu hỏi này lâu lắm rồi, lập tức thở dài một hơi: "Lưu Ly cũng không biết, hiện tại chỉ có thể tránh được ngày nào hay ngày đó thôi." Dừng lại một lát rồi nói nhẹ giọng nói: "Nếu như Lưu Ly là thân nam nhi, còn có thể đến tiệm của cậu làm họa sư, ít ra cũng sống vui vẻ tự tại."
Cậu hai An dừng bước chân, quay đầu nhìn Lưu Ly: "Sao con lại muốn làm họa sư?"
Lưu Ly buồn bã cười: "Cũng vì từ nhỏ đã yêu thích, hôm nay cầm bút lên, cảm thấy như được sống lại vậy, nếu như ngày nào cũng được như thế, đời này cũng không uổng phí."
Cậu hai An gật đầu, nhưng không tiếp lời, Lưu Ly đang định nói tiếp, thì nghe thấy một tiếng hừ, "Con cứ an tâm ở lại nhà của cậu, cậu sẽ không cho con đi tới nơi đó đâu, cậu muốn xem xem, nhà danh môn như cha con có lời nào để nói!"
Trong lòng Lưu Ly liền vui mừng, trái tim như được buông lỏng, dừng lại một chút mới nói, "Tấm lòng của cậu con xin nhận, Lưu Ly chỉ lo chọc giận mẹ kế, cứ cho là trốn được qua ngày mai, nếu như bà ấy xúi bẩy cha con tùy tiện tìm nhà nào đó gả con đi, thì phải làm sao?"

Nhìn thấy cậu hai An nhíu mày, trong lòng Lưu Ly thở phào: Nếu như nàng nghe ngóng không sai, nếp sống ở Đại Đường rất cởi mở, nam nữ độc thân có thể tự mình cưới gả, nhưng đa số vẫn là nghe theo ý của mẹ cha, lời của mai mối, nhưng mối quan hệ của con gái đã xuất giá và nhà mẹ đẻ thân thiết hơn rất nhiều so với những thời đại sau này, về nhà hầu hạ săn sóc thậm chí dẫn theo con cái ở lâu cũng không phải là lạ.

Mẹ ruột An tứ nương của nàng chính vì tự ý chọn chồng, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, năm đó khi mang thai Lưu Ly chỉ có thể mở to mắt nhìn Khố Địch Diên Trung nạp Tào thị làm thiếp, sau khi chết ngay cả đồ cưới cho con gái cũng không giữ được! Nàng cũng đã tự mình cân nhắc nhiều lần, mới tìm tới nhà người cậu đã cắt đứt liên lạc từ lâu, chứ không phải người cô mà cha nàng sợ nhất ------- nhà Khố Địch sau này không dựa vào được, thôi thì nàng tạo mối quan hệ tốt với nhà cậu trước, sau này có thể còn có chỗ dựa.
Ba năm nay, những cay đắng cực khổ nàng phải chịu đã dạy cho nàng rằng, lợi ích đáng tin hơn là tình cảm! Những thứ nàng làm hôm nay, chẳng qua cũng chỉ là cho người cậu này thấy được giá trị lợi dụng của mình và thái độ tình nguyện bị lợi dụng, đồng thời cũng đưa ra điều kiện trao đổi ------- giúp nàng giải quyết những phiền phức trong gia đình.
Thấy Cậu hai An trầm ngâm không nói, Lưu Ly lại nhẹ giọng, "Cậu có điều không biết, bây giờ phàm là việc trong nhà đều dó mẹ kế làm chủ, mấy người hầu đều là tâm phúc của bà ấy, người ngoài cũng chỉ nói bà ấy mới là chủ mẫu trong nhà.

Muốn đưa con đến giáo phường cũng là ý của bà ta, ba năm nay Lưu Ly không hề ra khỏi nhà, hôm nay khó khăn lắm mới có thể ra khỏi cửa, tìm thấy cậu đã là vô cùng may mắn, chỉ mong tránh được cuộc tuyển chọn giáo phường ngày mai, việc sau này không dám nghĩ tới."
Cậu hai An ngẩn ra, mặt từ từ lộ ra nụ cười, "Vậy à? Tốt lắm! Con cứ yên tâm, cậu tự có tính toán, nhất định không để cho cha con và mẹ kế gây khó dễ cho hôn sự của con."
Cậu hai đã nhìn ra được trọng điểm, Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, cười nụ cười xuất phát từ trong lòng.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi qua ngã tư ở trung tâm Hoài Viễn Phường, rẽ phải, cậu hai An quay đầu nói, "Đến rồi."

Cửa lớn nhà họ An hướng về hướng Nam, cửa lớn hai gian, tuy không trang trí gì nhiều, nhưng cũng cao lớn chỉnh tề.

Dặn dò tên gác cổng đi bẩm báo với chủ mẫu xong xuôi, cậu Hai An dắt Lưu Ly vào trong.

Bên trong là nhà hai tầng, hai bên đều là phòng ở, đi qua sảnh chính, phía sau có một hòn giả sơn nhỏ, vòng qua hòn giả sơn là phòng chính, cũng giống như kết cấu nhà Khố Địch, nhưng rộng rãi thoải mái hơn nhiều.
Lưu Ly vừa đến bậc thềm phòng chính, rèm cửa liền lay động, từ bên trong đi ra ba bốn nữ nhân, đi đầu là một phụ nữ trung niên thân hình đẫy đà dung mạo diễm lệ, trên đầu cài đầy trâm vàng, đầu tiên nói với cậu hai An, "Cháu bên ngoại tới sao không nói sớm!" Sau đó nhanh chóng kéo tay Lưu Ly, nhìn nàng từ trên xuống dưới, thở dài nói, "Mấy năm rồi không gặp con, lớn thế này rồi à, quả thật xinh đẹp quá!"
Lưu Ly biết ngay đây chính là mợ hai, liền cười thưa, "Là do con lỗ mãng, làm phiền cậu mợ."
Mợ Hai cười vỗ vào tay nàng, "Người nhà cả mà sao lại khách sáo vậy?" Rồi kéo nàng đến giới thiệu mấy người đứng sau, người mắt đen tóc đen da dẻ trắng nõn, chính là Khang thị vợ con trai lớn Tam lang, người bên cạnh có đôi mắt nâu xanh vóc dáng cao gầy là Mễ thị vợ của con thứ Lục lang, người nhỏ nhất là con gái nhỏ của cậu mợ Thất nương, khoảng mười ba tuổi, dáng vẻ giống mẹ đến bảy tám phần, chỉ là cao mới bằng một nửa mẹ thôi.
Lưu Ly bước lên ra mắt từng người, mợ Hai lại nói, "Lát nữa thôi, ba người anh họ của con sẽ về tới, còn có một đứa nữa đi Tây Châu với người chú rồi, chắc là mùa hè mới trở về."
Khang thị nhìn Lưu Ly một hồi, cười kéo tay nàng: "Mẹ chồng gặp được em họ thì vui vẻ quá chừng, vẫn nên để con đưa em đi rửa mặt chải đầu đã chứ?"

Mợ Hai lúc này mới chú ý đến cả người Lưu Ly toàn bụi đất, liền phì cười: "Con giúp em họ con sắp xếp đi, thay bộ y phục tươi sáng một chút."
Khang thị đáp vâng, dẫn Lưu Ly đi vào gian phòng phía Đông.

Căn phòng này bày trí vô cùng ngay ngắn, bàn tủ giường ghế vô cùng đầy đủ.

Hai đứa hầu gái hầu hạ Lưu Ly rửa mặt chải đầu, Khang thị lại tìm một đôi trâm cài vàng điểm xanh, một áo ngắn bằng bông có hoa văn hoa tròn như mắt phụng màu ngó sen và một bộ váy dài hoa văn trân châu màu vàng nhạt.

Đợi Lưu Ly thay xong, Khang thị lắc đầu than rằng, "Không biết sau này nam tử cỡ nào mới lấy được em gái đây." Nói rồi đưa cho Lưu Ly một chiếc gương nhỏ.
Trong gương là một gương mặt vừa lạ vừa quen, da trắng như tuyết, dung mạo đẹp như tranh vẽ, Lưu Ly bình tĩnh dời ánh mắt.

Nàng đương nhiên biết, nếu muốn nói lần xuyên không này có chút lợi lộc gì, thì chính là dung mạo thể hiện đầy đủ gen trội này đây, không những dáng vẻ đặc biệt tươi sáng, lại có làn da mịn màng của tộc Tiên Bi*, đủ để một người với dáng vẻ đại trà của đời trước như nàng vô cùng đắc ý, nhưng sau đó nàng không thể không nhận ra một sự thật là: dáng vẻ thế này, nếu như không có chỗ dựa, thực tế không thể gọi là có phúc được.


Nếu như nàng có dáng vẻ bình thường một chút, San Hô cũng sẽ không chăm chăm chĩa mũi nhọn vào nàng, Tào thị càng không thể có ý định đưa nàng vào giáo phường...!Nhìn thấy Khang thị vẫn đang rất mong chờ nhìn mình, nàng chỉ có thể bỏ kính xuống cười nói: "Cám ơn chị dâu đã giúp đỡ!" Nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm; sau này ra ngoài không thể trang điểm thành như vầy được!
(*Tộc Tiên Bi: dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc)
Khang thị cũng cười, ánh mắt lại có chút thương xót, kéo lấy cánh tay Lưu Ly: "Đi, chúng ta ra ngoài, để cho cha mẹ chồng kinh ngạc!"
Hai người rời khỏi gian phòng phía Đông, vẫn chưa tiến vào nhà chính, đã nghe thấy tiếng nói hào sảng bên trong truyền ra: "Hừ, Đây là cách gì chứ! Theo ý của con, chúng ta cứ trực tiếp đến nhà đánh chết con mụ đó là xong!" Lưu Ly dừng chân một lát, Khang thị liền kéo nàng vén rèm bước vào, cười nói, "Em chồng lại muốn đánh giết ai vậy? Đừng có dọa cho cô cả sợ chứ!"
Nam nhân vóc người trung bình mặt mũi giống với người Hồ xoay người lại, gãi đầu cười cười, nhìn thấy Lưu Ly, mắt liền sáng lên, "Em họ?"
Lưu Ly cúi chào, "Lưu Ly ra mắt anh Sáu."
Lục Lang nhìn nàng từ đầu tới chân, than thở một câu, "Dượng đúng là hồ đồ thật rồi!"
Lời này Lưu Ly chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt di chuyển, thấy bên cạnh Lục lang có một người trẻ tuổi dáng người cao gầy nét mặt giống với cậu Hai An, đoán là con trai nhỏ của cậu Thập Nhất lang, nhìn thấy Lưu Ly, cười cười, để lộ hàm răng trắng tinh.

Con trai lớn Tam lang đứng bên cạnh cha mình, vừa nhìn vào chỉ thấy bộ râu chữ bát hơi vểnh lên, trông rất buồn cười, cũng đang nhìn nàng cười tủm tỉm.
Lưu Ly vội vàng lần lượt hành lễ, lại nghe thấy tiếng cười đầy hàm ý của Tam lang, "Em họ chớ lo lắng, vừa nãy anh đã cho người đi thông báo với dượng là em ở nhà chúng ta rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện