Lời vừa dứt, Lưu Ly lấy làm lạ: phải nói làm sao đây? Lẽ nào trên người nàng có cái gì đáng giá, sao hết người này đến người kia đòi mua nàng vậy nhỉ? Vi diệu ở chỗ, ra giá lại còn càng lúc càng thấp!
Sử chưởng quầy biến sắc, vội cười nói: "Phu nhân đây chắc là nghe nhầm, họa sư ở tiệm tôi là cháu gái của ông chủ, không phải nô bộc, làm sao mua bán được chứ?"
Tỳ nữ kia cười lạnh đáp: "Vậy thì gọi ông chủ của ông ra đây! Chủ của ông chẳng qua chỉ là một thương nhân người Hồ, khách hộ mà thôi, ông có biết phu nhân nhà ta là ai hay không? Cháu gái của chủ ông được phu nhân ta nhìn trúng là đã tu mấy kiếp rồi đó!"
Sử chưởng quầy vội cười bảo: "Chủ của tôi họ An, thời Võ Đức từng làm Tán Kỵ Thị Lang, từ lâu đã không còn khách tịch*, cháu gái của ông chủ cũng là con nhà lành, được phu nhân đây xem trọng đúng là phúc phận lớn lao, có điều theo lý mà nói thì không thể nào hưởng phúc cùng phu nhân được, mong phu nhân thứ tội."
Tỳ nữ áo vàng nghẹn họng, con nhà lành không giống với nô tỳ khách hộ, căn bản không thể buôn bán, đừng nói là hai mươi tiền, hai trăm tiền cũng không thể ép con nhà người ta thành nô tỳ được.

Nàng ta quay đầu nhìn phu nhân của mình, thấy nét mặt của bà đã trở nên âm trầm, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ ngơi một lúc liền hỏi: "Ông gọi họa sư đó ra đây gặp phu nhân!"
Lưu Ly thở dài một hơi, tách đám người đông đúc bước ra, đoan trang hành lễ: "Tham kiến Liễu phu nhân."
Phu nhân kia sắc mặt vẫn luôn không thay đổi bỗng lộ ra vài tia kinh ngạc, ánh mắt dừng trên người Lưu Ly, một tỳ nữ khác đang dìu bà ta thoáng liếc mắt, vội mở miệng hỏi: "Sao cô biết phu nhân nhà ta?"
Lưu Ly thầm nghĩ, phu nhân nhà cô ra đường lúc nào chẳng ầm ĩ như thế, treo chữ "Ngụy" to đùng thế kia, chẳng phải là để người ta biết bà ta là Ngụy Quốc phu nhân thì là gì? Nhưng ngoài mặt nàng lại tỏ ra cung kính cười đáp: "Tiểu nữ trước kia từng nhìn thấy đoàn tùy tùng của phu nhân ở Đại Từ Ân Tự, thế nên nhận ra."
Liễu phu nhân vừa nghe vừa đánh giá Lưu Ly, đôi chân mày mảnh từ từ nhíu lại, lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Ngươi còn trẻ mà lại có mắt nhìn như thế, nghe nói ngươi vẽ rất đẹp, họ Vương đang thiếu một người như ngươi, không biết ngươi có muốn về làm khách hộ của họ Vương?"
Tuy Lưu Ly từng lãnh giáo qua mấy tiểu thư quyền quý kiêu ngạo như Thôi Ngọc Nương, Bùi Bát Nương, thế nhưng lúc này nghe mấy lời của Liễu phu nhân, nàng không nhịn được âm thầm "hừ" một tiếng, quả thật cũng thường có người tình nguyện vào nhà quyền quý là một khách hộ có địa vị chỉ cao hơn nô tỳ một chút, nhưng không phải ai cũng ti tiện như thế? Bà ta dùng cái khẩu khí như ban ơn này với nàng, chẳng lẽ còn hy vọng nàng vì mấy lời này mà lập tức cảm kích không nguôi, quỳ xuống hôn giày bà ta đấy chứ? Trong lòng Lưu Ly tức giận, ngữ khí vẫn kính cẩn: "Đa tạ phu nhân yêu quý, thế nhưng chẳng thể nghe theo, mong thứ tội."
Sắc mặt Liễu phu nhân lập tức trầm xuống, tỳ nữ mở miệng đầu tiên tức giận nói: "To gan! Lời của phu nhân mà ngươi cũng dám bác bỏ?"
Lưu Ly cười đáp: "Không dám.


Nếu tiểu nữ không nghe nhầm, lúc nãy phu nhân hỏi là có bằng lòng đến nhà họ Vương làm khách hộ không.

Tiểu nữ không phải không muốn, mà là không thể.

Khởi bẩm phu nhân, tổ tiên tiểu nữ cũng từng được phong công hầu, gia tộc cũng có chút danh tiếng, ngày nay không lo ăn không lo mặc, nhưng nếu vì tham phú quý mà làm khách hộ, vậy thể diện của tổ tiên, thanh danh của gia tộc để ở đâu? Phu nhân xuất thân cao quý, lại còn là mẫu thân của đương kim hoàng hậu, là tấm gương cho tất cả phụ nữ trong thiên hạ đương nhiên biết rằng phụ nữ phải lấy gia tộc làm trọng, làm sao có thể trách tội tiểu nữ?"
Nói rồi nàng lại trịnh trọng hành lễ với Liễu phu nhân: "Mong phu nhân hiểu cho nỗi khổ của tiểu nữ, tuy tiểu nữ không thể hầu hạ phu nhân, nhưng nếu phu nhân có dặn dò gì, cho dù tan xương nát thịt, tiểu nữ cũng không từ."
Lúc nãy nàng để ý thấy ánh mắt của Liễu phu nhân dừng lại ở bức tranh hoa mẫu đơn, có lẽ họa hôm nay là do khuôn in này mà ra cả.

Võ phu nhân có nói, Võ Tắc Thiên mặc áo mỏng mẫu đơn mới giành được sự chú ý ở hội hoa trong cung, được thưởng hậu hĩnh.

Liễu phu nhân chắc là nghe được tin tức, thành Trường An ngoại trừ phường nhuộm chỉ có hai tiệm khuôn in, đương nhiên cũng không khó để nghe ngóng mẫu hoa mẫu đơn đó là của tiệm nào, thế nên mới có cảnh tượng hôm nay.

Liễu phu nhân ánh mắt u ám nhìn Lưu Ly, thầm biết rằng hôm nay khó mà toại nguyện.

Bà ta không thể nói là, phụ nữ không nên xem trọng thanh danh gia tộc.


Vốn nghe nói họa sư này chẳng qua là một nữ nhân người Hồ trẻ tuổi, tính cách lại mềm mỏng, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại thế này đây! Có điều, cho rằng đã nói đến những đạo lý này rồi thì ta sẽ tha cho ngươi ư?
Bà ta âm thầm quyết định, sắc mặt cũng hòa hoãn một chút, gật đầu cười: "Thôi đi, ngươi làm cho ta một khuôn in bốn màu, có bốn loại hoa: hoa sen, hoa phong lan, hoa cúc và hoa lan, mỗi một màu đều phải đẹp hơn khuôn in mẫu đơn này, một tháng sau ta sẽ cho người lại lấy, trong thời gian này ngươi không được vẽ mẫu hoa cho bất kỳ ai khác!"
Không cho nàng vẽ mẫu cho nhà khác, vậy có khác gì mua nàng đâu cơ chứ? À, có, không cần đưa tiền! Lưu Ly âm thầm mắng nhiếc một trận, ngẩng đầu cười đáp: "Đa tạ phu nhân chiếu cố, chỉ là trong một tháng nhiều lắm chỉ vẽ được hai loại, bốn loại quả thật không có cách nào."
Liễu phu nhân không nói gì, tỳ nữ bên cạnh bà ta cười lạnh: "Không có cách? Vậy thì ngươi tự đi mà nghĩ cách! Phu nhân nhà ta chỉ cần một tháng sau có hàng là được, nếu như không có, các ngươi đừng hòng làm ăn ở chợ Tây này nữa!"
Lửa giận trong lòng Lưu Ly bốc lên, hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền trong tay áo, nhưng lúc này nàng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn, nàng hít một hơi mới cười nói: "Vậy phiền tỷ tỷ đây đặt cọc trước một nửa!"
Tỳ nữ kia không ngờ Lưu Ly còn đang trầm mặc, mở miệng ra đã đòi tiền, vừa khinh thường vừa tức giận, quay đầu nhìn Liễu phu nhân chỉ thấy bà ta lạnh lùng gật đầu, vốn dĩ nàng ta đã cầm sẵn bốn đĩnh tổng cộng hai mươi tiền trong tay, lập tức quăng một đĩnh trên đất, cười lạnh: "Cầm lấy! Bộ sợ quỵt của ngươi không bằng?"
Lưu Ly nhắm mắt, che giấu sự phẫn nộ, Sử chưởng quầy đã bước lên một bước, nhặt lấy đĩnh vàng, cười nói: "Xin chờ cho một lát, tiểu nhân đi lấy tiền trả lại."
Liễu phu nhân khoát tay, lạnh nhạt đáp: "Không cần đâu, sau này họa sư kia chỉ vẽ mẫu cho họ Vương ta thôi, đợi sau khi giao tranh kia xong sẽ có việc cho cô ta làm!" Nói rồi thong thả xoay người, trong vòng vây của tỳ nữ chậm rãi lên xe, rồi lại chậm chạp rời khỏi tiệm khuôn in Như Ý như lúc đến.

Đợi đến khi người đã đi xa, khách trong tiệm mới bắt đầu bàn tán xôn xao, mấy người quen ở tiệm kế bên cũng chạy sang hỏi thăm, nghe xong câu chuyện đều lắc đầu không nói.

Lưu Ly nhìn đĩnh vàng nho nhỏ trong tay Sử chưởng quầy, cảm thấy hoang đường vô cùng.


Năm lượng, chẳng qua là sáu ngàn văn tiền, cứ thế mua mẫu vẽ của mình, Liễu phu nhân này cũng "hào phòng" nhỉ? Cũng phải thôi, người ta chuẩn bị dùng hai mươi lượng mua nàng, tính ra cũng bằng giá của một tỳ nữ mặt mũi đàng hoàng rồi.

Liễu phu nhân cho rằng họa sư và tỳ nữ cùng một giá, hay là cho rằng tiền của bà ta đáng giá hơn những loại tiền khác? Nếu như trí tuệ của Vương hoàng hậu kia cũng giống như Liễu phu nhân này, nàng ta đấu lại Võ Tắc Thiên mới là lạ đó! Còn bốn loại hoa, bà ta tưởng hoàng đế là ong mật chuyển thế hay gì? Trên người có bao nhiêu hoa cỏ ông ta cũng nhào vô được hay sao?
Còn may, hiện nay đã là năm Vĩnh Huy thứ tư rồi, bà Liễu phu nhân kia nhiều lắm cũng chỉ kiêu căng được thêm hai năm nữa mà thôi! Có điều tâm trạng của Lưu Ly vẫn có chút sa sút.

Vốn dĩ theo tình hình hai tháng gần đây, tới cuối năm nàng có thể tích góp được một hai vạn tiền, cũng không tính là túng thiếu.

Thế nhưng giờ đây, nàng không rước thêm họa cho khuôn in Như Ý đã là tốt lắm rồi.

Sử chưởng quầy biết tâm trạng Lưu Ly không tốt, bản thân ông ta cũng khá buồn bực, chuyện này càng không thể oán trách, đợi những lời bàn tán nguôi nguôi, ông quay đầu nói với nàng: "Bốn khuôn in trong vòng một tháng, muốn kịp thì phải làm ngày làm đêm.

Còn phải đẹp hơn bức mẫu đơn thực sự là rất khó."
Lưu Ly hiểu ý của Sử chưởng quầy, thở dài một hơi thấp giọng nói: "Con đành cố gắng vậy."Nói rồi nàng xoay người đi vào phòng vẽ trong hậu viện, xưa nay nàng luôn tin rằng, tức giận không thể giải quyết vấn đề, có thời gian tức giận, chi bằng đi làm chút việc có ích còn hơn.

Tiểu Đàn vội chạy theo sau, vào trong phòng rồi mới nhỏ giọng nói: "Liễu phu nhân này quả thật là mẹ ruột của Hoàng hậu? Sao lại không nói đạo lý như vậy chứ?"
Lưu Ly cười khổ, lắc đầu: "Đừng nhắc đến bà ta nữa, coi chừng họa từ miệng mà ra." Nói rồi bắt đầu mài mực, tùy ý gạch vài cái trên giấy dầu.

Hoa sen và hoa phong lan vốn là hai loại hoa văn thường thấy, hoa cúc và hoa lan cũng không hiếm, nhưng trước kia nàng đã vẽ mẫu hoa mẫu đơn nhiều cánh, vốn là một loại hoa văn kinh điển, nếu muốn vẽ đẹp hơn mẫu hoa mẫu đơn ấy quả thực nói dễ hơn làm! Lưu Ly đau đầu bóp trán, vứt mấy mẫu đã vẽ xong sang một bên, không nhịn được thở dài.


Nàng nghe thấy tiếng bước chân, rèm được vén lên, Võ phu nhân đã xuất hiện ở cửa, đôi mày nhíu chặt, thần sắc có chút tức giận.

Lưu Ly vội bỏ bút xuống chạy ra đón, cười bảo: "Tiểu công tử đi rồi à? Có mua được cung tên vừa ý không?"
Võ phu nhân nhíu mày đáp: "Trước mặt ta mà cô còn giả vờ gì nữa? Sử chưởng quầy nói với ta cả rồi, cô đúng là tai bay vạ gió! Chuyện này ta nhất định phải nói với em gái, nó rất thông minh, chắc chắn sẽ giúp cô nghĩ cách, nói ra thì chuyện này cũng liên quan đến nó..." Nàng ta nghĩ đến cái gì đó rồi không nói nữa, liền chuyển chủ đề, chỉ vào bức tranh săn bắn đang treo trên tường nói: "Ta còn định nhờ cô làm giúp ta một khuôn in bình phong thế này để tặng cho người ta, bây giờ xem ra không được rồi."
Lưu Ly cười bảo: "Sao lại không được? Mấy ngày nay có lẽ không mấy rảnh rỗi, nhưng qua thêm vài ngày chỉ e muốn bận cũng chẳng được nữa là.

Phu nhân có gì cứ nói." Giỡn chơi à, sao nàng có thể vì con hổ giấy Liễu thị chỉ còn hoành hành thêm hai năm nữa mà từ bỏ cây đại thụ chân chính được?
Võ phu nhân nghĩ ngợi rồi cười nói: "Ta còn chưa nghĩ ra, chẳng qua là một tháng nữa là ngày thọ thần của một người, ta muốn tặng một món quà thật đặc biệt, khuôn in bình phong này rất đẹp, chỉ là không biết nên tặng mẫu gì thôi."
Lưu Ly lại hỏi: "Người này thích nhất là gì?"
Võ phu nhân do dự đáp: "Thích nhất là thư pháp, hắn không thích săn bắn vui chơi, thế nên tranh săn bắn e là không hợp ý hắn, vả lại hắn cũng chẳng thích trân châu ngọc thạch, kỳ hoa dị thảo gì..." Không biết nghĩ đến cái gì, mặt nàng ta lại đỏ lên.

.

đam mỹ hài
Lưu Ly thấy hai mắt nàng ta lúng liếng, gò má ửng hồng, khóe mắt lại quét qua váy lưới tinh xảo đẹp đẽ, trong lòng Lưu Ly chấn động, lẽ nào mấy tin đồn đó đều là thật?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện