Buổi trưa ngày hôm sau, Lý Trân đi một lúc sắp đến Trường An xa cách đã lâu, chạy nhanh vào Bá Đông Trấn.
Đội ngũ của hắn ngoại trừ mười chiếc xe ngựa ra, còn có hơn tám mươi tên thân vệ kỵ binh, ngoài ra còn có bốn gã văn sĩ quan trọng, một là Trần Tử Ngang, gã đắc tội Võ gia, suýt nữa bị cách chức quan bỏ tù, may mà Địch Nhân Kiệt nói hộ cho gã, mới cuối cùng thoát tội, nhưng chức quan lại mất, Địch Nhân Kiệt tiến cử gã cho Lý Trân, làm trợ tá của Lý Trân, thay hắn quản lý công văn.
Tiếp theo đó là Vương Kiến Trung - Đại Lý Tự đệ nhất xử án cao thủ, đây là người Lý Trân đích thân xin người từ Đại Lý Tự. Lý Trân mấy lần chính mắt thấy năng lực suy luận điều tra vụ án của y, đối với y rất khâm phục. Vương Kiến Trung cũng liên tục thất bại, y cũng bằng lòng đi theo Lý Trân đi Trường An làm quan. Y được bổ nhiệm làm lục phẩm phán quan, so với trước đây y làm Tư trực Đại Lý Tự trực tiếp lên cao một cấp.
Có một người nữa đó là con thứ của Địch Nhân Kiệt Địch Quang Viễn. Địch Quang Viễn tuổi chừng hơn ba mươi tuổi, làm người khiêm tốn, mà lại thông minh lanh lợi tài giỏi, đặc biệt là giỏi về quản lý vật tư chứa trong kho. Lý Trân vốn định tiến cử gã làm Lục sự tham quân sự, nhưng Địch Nhân Kiệt lại khăng khăng để gã làm Thương Tào Tham quân sự.
Người cuối cùng trong bốn người đó là tham mưu Trương Thuyết dưới trướng Vương Hiếu Kiệt. Sau khi Vương Hiếu Kiệt bỏ mình, Trương Thuyết dẫn quân đánh ra khỏi vòng vây, thoát được một mạng. Gã bởi vì vạch tội Tô Hồng Huy mà đắc tội Võ Tam Tư, bị giáng làm huyện thừa Sa Huyền. Địch Nhân Kiệt vô cùng yêu thích tài ba của gã, lại đem hắn chuyển thành Binh bộ Viên Ngoại Lang, quản lý binh dịch Tây Kinh, cũng với tư cách thuộc hạ Lý Trân đi theo hắn đi đến Trường An nhậm chức.
Bốn người này đều tạm thời không mang theo gia quyến, chờ bọn hắn sau khi trọ ở Trường An, mới có thể đón gia quyến đến.
Bá Đông Trấn bởi vì nằm ở mặt đông Bá Thủy mà được đặt tên, cách Trường An khoảng ba mươi dặm, là nơi nhất định đi qua phía đông Đồng Quan, thương nghiệp vô cùng phát triển, nhân khẩu cũng đông đúc. Trên trấn có chừng hơn hai trăm hộ gia đình, hầu như một nửa đều buôn bán, quan đạo thì đi qua từ giữa trấn nhỏ, quan đạo hai bên bố trí đầy tửu quán, khách sạn bình dân, thanh lâu và các loại cửa tiệm người đến người đi, làm ăn vô cùng hưng thịnh.
Đoàn người đến Bá Đông Trấn đúng lúc là thời gian bữa trưa, trên trấn nhỏ năm sáu tiệm tửu quán trên cơ bản đều ngồi đầy, cái loại gác nước trà thô sơ đó cũng ngồi đầy sai dịch tiểu thương, Lý Trân thấy không tìm được chỗ ăn cơm trưa, đành phải phân phó mấy tên thân binh nói
- Đi mua chút lương khô đi!
Bọn họ dọc trên đường cơ bản đều là ở trong rừng cây nghỉ ngơi ăn lương khô, mắt thấy sắp đến Trường An, Lý Trân vốn định dẫn mọi người ăn một bữa thật ngon ở trên trấn, chẳng ngờ lại không tìm được tửu quán, làm hắn vô cùng thất vọng.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên dáng vẻ chưởng quỹ vội vội vàng vàng chạy tới, làm lễ hỏi
- Các vị chính là nhóm Lý tướng quân từ Lạc Dương tới? Tiếng y không lớn, nhưng Địch Yến lại nghe thấy, liền chỉ vào nam tử trung niên cười nói:
- Phu quân, người kia hình như là tới tìm huynh?
Lý Trân ngẩn ra, chẳng lẽ là Tửu Chí, không thể nào, Tửu Chí nên ở Trường An mới đúng, nơi đây chỉ là trấn nhỏ Bá Đông , Tửu Chí làm sao biết mình tới?
Nhưng không phải Tửu Chí, Lý Trân có quả thực không nhớ nổi còn ai có thể đến đón mình. Trong lòng hắn sinh ra một chút cảnh giác, tay nắm chặt chuôi kiếm. Lúc này, thân binh dẫn nam tử trung niên tới:
- Tướng quân, người này nói đặc biệt chuẩn bị tửu quán cho chúng ta.
Nam tử trung niên liền vội vàng tiến lên hành lễ
- Tướng quân trên đường vất vả, chủ nhân nhà ta đã bao Lâm Giang tửu quán lớn nhất bổn trấn, dành cho nhóm tướng quân nghỉ ngơi dùng cơm.
Lý Trân tay nắm chặt chuôi kiếm buông lỏng ra, hắn cười nhạt hỏi:
- không biết chủ nhân ngươi là ai?
- Chủ nhân nhà ta Độc Cô Gia chủ.
Địch Yến nhỏ giọng nói với Lý Trân:
- Chính là Độc Cô Minh Hi, minh chủ quý tộc Quan Lũng.
Lý Trân gật đầu một cái, hóa ra là người này. Hắn cũng không từ chối, phân phó tuỳ tùng nói:
- Đi Lâm Giang tửu quán!
Đoàn người lại trùng trùng điệp điệp đi theo người quản lý đi hướng về phía tửu quán. Một tòa tửu quán lớn diện tích năm sáu mẫu quả nhiên rất vắng, không có một người khách, một gã nam tử trẻ tuổi đợi chờ từ lâu ở chỗ này, gã hình như biết Lý Trân, tiến lên khom người hành lễ với Lý Trân:
- Tại hạ Độc Cô Hàm, phụng lệnh phụ thân ở đây chờ đón Lý tướng quân và phu nhân, hoan nghênh Lý tướng quân đến Trường An nhậm chức.
- Ngươi biết ta?
- Tại hạ thì rất yêu môn mã cầu, năm ngoái từng đi Lạc Dương thưởng thức giải thi đấu mã cầu, từng thấy phong thái của tướng quân.
Thì ra là như vậy, Lý Trân khẽ mỉm cười, hướng về phía gã chắp tay nói:
- Xin chuyển lời tới lệnh tôn, đa tạ ý tốt của ông ấy.
Ăn xong cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi sơ qua chốc lát, liền muốn xuất phát lần nữa. :úc này Trương Thuyết đi tới bên cạnh Lý Trân, thấp giọng nói:
- Tướng quân, ân huệ của Độc Cô Thị tốt nhất không nên tiếp nhận quá nhiều.
- Sao lại nói vậy?
Lý Trân không hiểu hỏi.
Trương Thuyết thở dài:
- Quan Lũng quý tộc là một thế lực lớn nhất Đại Đường, sức mạnh to lớn, đủ để thay đổi cục diện chính trị, ngay cả Thánh Thượng đối với bọn họ cũng có chút kiêng dè. Một khi Thánh Thượng biết được tướng quân quan hệ qua lại mật thiết với bọn họ, sợ rằng sẽ mang đến cho tướng quân họa sát thân.
Suy nghĩ một chút, Lý Trân lại hỏi:
- Nếu lực lưởng của bọn họ đủ để thay đổi cục diện chính trị, vậy vì sao Thánh Thượng còn có thể dễ dàng tha thứ bọn họ?
- Nguyên nhân rất nhiều, chủ yếu là Võ gia cũng muốn để cổ lực lượng này sử dụng cho mình, hơn nữa bản thân bọn họ cũng tương đối khiêm nhường, không trực tiếp tham gia vào chính sự, cho nên Thánh Thượng còn có thể dễ dàng tha thứ.
Nói đến đây, Trương Thuyết nhìn một chút sang hai bên, hạ thấp âm thanh hơn nói:
- Trước đây tướng quốc Lý Đức Chiêu cũng là bởi vì có qua hệ quá chặt chẽ với Độc Cô Thị, cho nên mới bị bãi tướng. Còn có Vi Đoàn Nhi hại chết Hoàng Tự phi, cũng chính là con gái Quan Lũng Đậu Thị, tướng quân tự mình phải coi chừng nha!
Lý Trân gật đầu một cái, chắp tay cười nói:
- Đa tạ Trương huynh nói thẳng cho biết, Lý Trân nhớ kỹ rồi.
Mọi người lại lần nữa xuất phát. Lúc xế chiều, một nhóm đội ngũ vào thành Trường An, khí tức náo nhiệt tiếng động lớn rầm rĩ liền đập vào mặt.
Trường An tuy rằng đã không phải là trung tâm chính trị, nhưng bên trong nó hùng hậu, thương mại phát đạt, cho dù bị lạnh nhạt mấy chục năm, nhưng mức độ phồn hoa vẫn như cũ không thua gì Lạc Dương, thậm chí ở trên một vài mức độ nào đó còn vượt qua Lạc Dương. Rõ ràng nhất chính là con đường tơ lụa thương mại, người Hồ Tây Vực Trường An nhiều hơn Lạc Dương, khắp nơi có thể thấy được nhiều đội lạc đà chở đầy hàng hóa.
Nhưng lúc đội ngũ chậm rãi chạy vào hoàng thành trước đây, khí tức náo nhiệt phồn hoa nhất thời biến mất, chỉ thấy khắp nơi là khoá móc cửa chính của quan nha, cho dù công trình kiến trúc của quan nha khí thế rộng lớn, nhưng khắp nơi lạnh lẽo buồn tẻ rách nát, trên khóa to và xích sắt khắp nơi đều là loang lổ gỉ sắt, trên đường phố vắng ngắt mọc đầy cây ngải cỏ cao như một người.
Nơi này chính là trung tâm triều đình lúc đầu, từ khi triều đình dời đi Lạc Dương, nơi đây liền bị vứt bỏ, thoáng một cái liền đã qua mấy chục năm, quyền thế ngày xưa cũng dần dần bị bụi bặm chôn cất.
Tâm tình của mỗi người đều đều trở nên ảm đạm, cho dù Lý Trân đã từng lẻn vào qua cung điện suy bại hơn nữa, nhưng trước mắt rách nát hoang vắng vẫn khiến cho trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác bị đi đày. Địch Yến ở bên cạnh hắn nắm chặt tay hắn, Lý Trân Lý Trân cảm thấy cảm thấy lạnh lẽo của tay nhỏ bé của nàng.
Không bao lâu, bọn họ đi tới trước quan nha lưu thủ ở Tây Kinh, đây là một tòa quan nha diện tích mấy trăm mẫu to lớn, cũng là một tòa kiến trúc duy nhất bên trong hoàng thành nhìn có chút nhân khí. Khóa to không có gỉ sắt, cũng không có cây ngải cỏ cao như một người, hoàng kỳ Đại Đường đang tung bay thật cao trên cột cờ trước đại môn.
Lúc này, cửa chính mở ra, hơn mười quan viên từ phía trong quan nha xuất hiện đi ra, dẫn đầu là một gã quan viên hơn bốn mươi tuổi, đầu đội mũ ô sa, mặc quan phục tứ phẩm, thoạt nhìn rất là thông minh lanh lợi. Y tiến lên khom người hành lễ:
- Hạ quan trưởng sử Chu Diệu Tự lưu thủ Tây Kinh phủ, hoan nghênh Lý tướng quân đến nơi!
Lý Trân được phong làm phó lưu thủ Tây Kinh, trên thực tế đồng cấp cùng Trưởng sử, đều là Chính tứ phẩm, chỉ có điều phó lưu thủ cầm quân, mà trưởng sử chủ chính, hai người đều là đều là trợ thủ của lưu thủ Tây Kinh , nhưng bởi vì lưu thủ Tây Kinh là do Võ Du Ninh kiêm nhiệm, mà gã ta trên cơ bản không đến Trường An, cho nên ở lúc Lý Trân chưa nhậm chức, quyền hành nắm giữ quân chính của lưu thủ Tây Kinh đều trên tay của trưởng sử Chu Diệu Tự.
Lý Trân trước khi tới đã tìm hiểu được nội tình của Chu Diệu Tự này. Người này nguyên là Tả giám môn vệ chủ bộ, ba năm trước được Võ Tam Tư đề cử làm Trưởng sử lưu thủ Tây Kinh, trên thực tế là người của Võ Tam Tư.
Như thường lệ, Lý Trân mang theo gia quyến nhậm chức, trước tiên chính là muốn đi dinh quan bố trí ổn thoả lại sau đó mới đến quan nha chính thức nhậm chức, nhưng Chu Diệu Tự này cái gì cũng không làm, ngoài mặt y đang chào đón mình mình, trên thực tế lại là đang chống đối mình.
Trong lòng Lý Trân biết rõ, đáp lễ cười nói:
- Hóa ra là Chu trưởng sử, ngưỡng mộ đã lâu, không biết dinh quan của ta ở nơi nào? Ta muốn bố trí thê tử cùng vật tùy thân ổn thoả trước đã.
- Ồ…
Chu Diệu Tử làm bộ như chợt hiểu ra, quay đầu lại chất vấn một gã quan viên:
- Lưu tham quân, dinh quan của Lý phó lưu thủ sắp xếp xong xuôi chưa?
Tên quan viên kia nơm nớp lo sợ nói:
- Sắp xếp thì sắp xếp rồi, chỉ là…
- Chỉ là cái gì! Còn không mau dẫn phó lưu thủ đi bố trí ổn thoả vợ con, nhanh đi!
Tên quan viên kia bất đắc dĩ, đành phải tiến lên hành lễ:
- Lý tướng quân mời đi theo ta.
Lý Trân cảm thấy trong đó dường như có chút vấn đề, nhưng hắn không lộ thanh sắc, cũng không hỏi nhiều, liền cười nói:
- Vậy làm phiền Lưu tham quân rồi.
Lý Trân lại hướng về trưởng sử Chu Diệu Tự cáo từ, liền dẫn mọi người quay đầu lại đi theo đi theo Lưu tham quân này đi ra ngoài hoàng thành. Chu Diệu Tự chắp tay nhìn hình bóng Lý Trân đi xa, trong lòng y quả thực có chút lo âu. Võ Tam Tư lệnh y tàn nhẫn một cái ra oai phủ đầu cho Lý Trân, y không biết cách làm của mình là sáng suốt hay không.
Mọi người ra khỏi hoàng thành, lại vào phường Vụ Bản đối diện hoàng thành, phường này cũng là chỗ tập trung khu nhà cấp cao phủ lớn của Trường An, hơn hai mươi ngôi đại trạch diện tích vượt quá trăm mẫu. Lúc này, Lý Trân sai người tìm Lưu tham quân tới, hỏi gã:
- Lưu tham quân ban nãy tựa hồ có lời chưa nói hết, chỉ là cái gì…
Lưu tham quân thở dài nói:
- Hạ quan vốn định thu doạn dinh quan của lưu thủ tướng quân, nhưng tòa nhà có chút lâu năm thiếu tu sửa, ít nhất cần ba nghìn quan tiền để tu sửa, nhưng Chu trưởng sử cứ không chịu phê chuẩn số tiền này. Hạ quan không có biện pháp, buộc lòng phải tạm thời mướn một ngôi phòng trạch, mỗi tháng cần phải trả tiền thuê là trăm quan tiền, còn phải, còn phải tướng quân tự mình trả.
Trong lòng Lý Trân nhất thời lập tức giận dữ. Hắn còn chưa từng nghe nói quan địa phương phải tự mình bỏ tiền thuê nhà, hắn mặt âm trầm hỏi:
- Chu trưởng sử ở đâu? Hắn cần phải tự mình bỏ tiền thuê nhà không?
- Bẩm báo tướng quân, Chu trưởng sử ở tại phường Bình Nhân, nơi hắn ở là quan trạch tám mươi mẫu, không cần tự mình bỏ tiền.
Lý Trân lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nếu ta nhớ không lầm, tứ phẩm trưởng sử nhiều nhất chỉ có thể ở quan trạch mười mẫu, hắn lại có thể ở tám mươi mẫu, hắn cho là mình là quận vương sao?
- Cái này.... Ty chức không biết.
Lưu tham quân đầu đầy mồ hôi, gã biết lần này gặp phải nhân vật lợi hại rồi. Lý Trân này có thể lật đổ Tiết Hoài Nghĩa và Lai Tuấn Thần, là thủ đoạn bực nào. Chu Diệu Tự không tự lượng sức, lại muốn đấu cùng hắn , lập tức sẽ bị người ta bắt được nhược điểm.
Lý Trân cũng không dài dòng cùng gã nữa, lạnh lùng nói:
- Ta là tam phẩm Vân Huy tướng quân, lại có tước huyện hầu, dựa theo thể chế quy định của triều đình, quan trạch của ta không thể lớn hơn ba mươi mẫu. Lưu tham quân đi sắp xếp bố trí cho ta, còn ta hiện tại nghỉ ngơi ở đâu, ta tự mình giải quyết, không cần ngươi quan tâm, ngươi đi đi!
Lưu tham quân bất đắc dĩ, đành phải quay đầu ngựa lại đi trở về hoàng thành. Địch Yến thấp giọng nói
- Phu quân là muốn đi chỗ đại tỷ ở tạm?
Lý Trân gật đầu. Đại tỷ Lý Tuyền ở Trường An mua một căn nhà diện tích chừng mười mẫu, nằm ở phường Tuyên Dương phụ cận chợ phía đông, hắn đương nhiên sẽ không tiếp nhận sắp xếp nhục nhã của Chu trưởng sử này. Nếu tên họ Chu này muốn đấu cùng hắn, vậy Lý Trân hắn sẽ hầu tiếp tới cùng.
- Quay đầu đi phường Tuyên Dương!
Đội ngũ của hắn ngoại trừ mười chiếc xe ngựa ra, còn có hơn tám mươi tên thân vệ kỵ binh, ngoài ra còn có bốn gã văn sĩ quan trọng, một là Trần Tử Ngang, gã đắc tội Võ gia, suýt nữa bị cách chức quan bỏ tù, may mà Địch Nhân Kiệt nói hộ cho gã, mới cuối cùng thoát tội, nhưng chức quan lại mất, Địch Nhân Kiệt tiến cử gã cho Lý Trân, làm trợ tá của Lý Trân, thay hắn quản lý công văn.
Tiếp theo đó là Vương Kiến Trung - Đại Lý Tự đệ nhất xử án cao thủ, đây là người Lý Trân đích thân xin người từ Đại Lý Tự. Lý Trân mấy lần chính mắt thấy năng lực suy luận điều tra vụ án của y, đối với y rất khâm phục. Vương Kiến Trung cũng liên tục thất bại, y cũng bằng lòng đi theo Lý Trân đi Trường An làm quan. Y được bổ nhiệm làm lục phẩm phán quan, so với trước đây y làm Tư trực Đại Lý Tự trực tiếp lên cao một cấp.
Có một người nữa đó là con thứ của Địch Nhân Kiệt Địch Quang Viễn. Địch Quang Viễn tuổi chừng hơn ba mươi tuổi, làm người khiêm tốn, mà lại thông minh lanh lợi tài giỏi, đặc biệt là giỏi về quản lý vật tư chứa trong kho. Lý Trân vốn định tiến cử gã làm Lục sự tham quân sự, nhưng Địch Nhân Kiệt lại khăng khăng để gã làm Thương Tào Tham quân sự.
Người cuối cùng trong bốn người đó là tham mưu Trương Thuyết dưới trướng Vương Hiếu Kiệt. Sau khi Vương Hiếu Kiệt bỏ mình, Trương Thuyết dẫn quân đánh ra khỏi vòng vây, thoát được một mạng. Gã bởi vì vạch tội Tô Hồng Huy mà đắc tội Võ Tam Tư, bị giáng làm huyện thừa Sa Huyền. Địch Nhân Kiệt vô cùng yêu thích tài ba của gã, lại đem hắn chuyển thành Binh bộ Viên Ngoại Lang, quản lý binh dịch Tây Kinh, cũng với tư cách thuộc hạ Lý Trân đi theo hắn đi đến Trường An nhậm chức.
Bốn người này đều tạm thời không mang theo gia quyến, chờ bọn hắn sau khi trọ ở Trường An, mới có thể đón gia quyến đến.
Bá Đông Trấn bởi vì nằm ở mặt đông Bá Thủy mà được đặt tên, cách Trường An khoảng ba mươi dặm, là nơi nhất định đi qua phía đông Đồng Quan, thương nghiệp vô cùng phát triển, nhân khẩu cũng đông đúc. Trên trấn có chừng hơn hai trăm hộ gia đình, hầu như một nửa đều buôn bán, quan đạo thì đi qua từ giữa trấn nhỏ, quan đạo hai bên bố trí đầy tửu quán, khách sạn bình dân, thanh lâu và các loại cửa tiệm người đến người đi, làm ăn vô cùng hưng thịnh.
Đoàn người đến Bá Đông Trấn đúng lúc là thời gian bữa trưa, trên trấn nhỏ năm sáu tiệm tửu quán trên cơ bản đều ngồi đầy, cái loại gác nước trà thô sơ đó cũng ngồi đầy sai dịch tiểu thương, Lý Trân thấy không tìm được chỗ ăn cơm trưa, đành phải phân phó mấy tên thân binh nói
- Đi mua chút lương khô đi!
Bọn họ dọc trên đường cơ bản đều là ở trong rừng cây nghỉ ngơi ăn lương khô, mắt thấy sắp đến Trường An, Lý Trân vốn định dẫn mọi người ăn một bữa thật ngon ở trên trấn, chẳng ngờ lại không tìm được tửu quán, làm hắn vô cùng thất vọng.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên dáng vẻ chưởng quỹ vội vội vàng vàng chạy tới, làm lễ hỏi
- Các vị chính là nhóm Lý tướng quân từ Lạc Dương tới? Tiếng y không lớn, nhưng Địch Yến lại nghe thấy, liền chỉ vào nam tử trung niên cười nói:
- Phu quân, người kia hình như là tới tìm huynh?
Lý Trân ngẩn ra, chẳng lẽ là Tửu Chí, không thể nào, Tửu Chí nên ở Trường An mới đúng, nơi đây chỉ là trấn nhỏ Bá Đông , Tửu Chí làm sao biết mình tới?
Nhưng không phải Tửu Chí, Lý Trân có quả thực không nhớ nổi còn ai có thể đến đón mình. Trong lòng hắn sinh ra một chút cảnh giác, tay nắm chặt chuôi kiếm. Lúc này, thân binh dẫn nam tử trung niên tới:
- Tướng quân, người này nói đặc biệt chuẩn bị tửu quán cho chúng ta.
Nam tử trung niên liền vội vàng tiến lên hành lễ
- Tướng quân trên đường vất vả, chủ nhân nhà ta đã bao Lâm Giang tửu quán lớn nhất bổn trấn, dành cho nhóm tướng quân nghỉ ngơi dùng cơm.
Lý Trân tay nắm chặt chuôi kiếm buông lỏng ra, hắn cười nhạt hỏi:
- không biết chủ nhân ngươi là ai?
- Chủ nhân nhà ta Độc Cô Gia chủ.
Địch Yến nhỏ giọng nói với Lý Trân:
- Chính là Độc Cô Minh Hi, minh chủ quý tộc Quan Lũng.
Lý Trân gật đầu một cái, hóa ra là người này. Hắn cũng không từ chối, phân phó tuỳ tùng nói:
- Đi Lâm Giang tửu quán!
Đoàn người lại trùng trùng điệp điệp đi theo người quản lý đi hướng về phía tửu quán. Một tòa tửu quán lớn diện tích năm sáu mẫu quả nhiên rất vắng, không có một người khách, một gã nam tử trẻ tuổi đợi chờ từ lâu ở chỗ này, gã hình như biết Lý Trân, tiến lên khom người hành lễ với Lý Trân:
- Tại hạ Độc Cô Hàm, phụng lệnh phụ thân ở đây chờ đón Lý tướng quân và phu nhân, hoan nghênh Lý tướng quân đến Trường An nhậm chức.
- Ngươi biết ta?
- Tại hạ thì rất yêu môn mã cầu, năm ngoái từng đi Lạc Dương thưởng thức giải thi đấu mã cầu, từng thấy phong thái của tướng quân.
Thì ra là như vậy, Lý Trân khẽ mỉm cười, hướng về phía gã chắp tay nói:
- Xin chuyển lời tới lệnh tôn, đa tạ ý tốt của ông ấy.
Ăn xong cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi sơ qua chốc lát, liền muốn xuất phát lần nữa. :úc này Trương Thuyết đi tới bên cạnh Lý Trân, thấp giọng nói:
- Tướng quân, ân huệ của Độc Cô Thị tốt nhất không nên tiếp nhận quá nhiều.
- Sao lại nói vậy?
Lý Trân không hiểu hỏi.
Trương Thuyết thở dài:
- Quan Lũng quý tộc là một thế lực lớn nhất Đại Đường, sức mạnh to lớn, đủ để thay đổi cục diện chính trị, ngay cả Thánh Thượng đối với bọn họ cũng có chút kiêng dè. Một khi Thánh Thượng biết được tướng quân quan hệ qua lại mật thiết với bọn họ, sợ rằng sẽ mang đến cho tướng quân họa sát thân.
Suy nghĩ một chút, Lý Trân lại hỏi:
- Nếu lực lưởng của bọn họ đủ để thay đổi cục diện chính trị, vậy vì sao Thánh Thượng còn có thể dễ dàng tha thứ bọn họ?
- Nguyên nhân rất nhiều, chủ yếu là Võ gia cũng muốn để cổ lực lượng này sử dụng cho mình, hơn nữa bản thân bọn họ cũng tương đối khiêm nhường, không trực tiếp tham gia vào chính sự, cho nên Thánh Thượng còn có thể dễ dàng tha thứ.
Nói đến đây, Trương Thuyết nhìn một chút sang hai bên, hạ thấp âm thanh hơn nói:
- Trước đây tướng quốc Lý Đức Chiêu cũng là bởi vì có qua hệ quá chặt chẽ với Độc Cô Thị, cho nên mới bị bãi tướng. Còn có Vi Đoàn Nhi hại chết Hoàng Tự phi, cũng chính là con gái Quan Lũng Đậu Thị, tướng quân tự mình phải coi chừng nha!
Lý Trân gật đầu một cái, chắp tay cười nói:
- Đa tạ Trương huynh nói thẳng cho biết, Lý Trân nhớ kỹ rồi.
Mọi người lại lần nữa xuất phát. Lúc xế chiều, một nhóm đội ngũ vào thành Trường An, khí tức náo nhiệt tiếng động lớn rầm rĩ liền đập vào mặt.
Trường An tuy rằng đã không phải là trung tâm chính trị, nhưng bên trong nó hùng hậu, thương mại phát đạt, cho dù bị lạnh nhạt mấy chục năm, nhưng mức độ phồn hoa vẫn như cũ không thua gì Lạc Dương, thậm chí ở trên một vài mức độ nào đó còn vượt qua Lạc Dương. Rõ ràng nhất chính là con đường tơ lụa thương mại, người Hồ Tây Vực Trường An nhiều hơn Lạc Dương, khắp nơi có thể thấy được nhiều đội lạc đà chở đầy hàng hóa.
Nhưng lúc đội ngũ chậm rãi chạy vào hoàng thành trước đây, khí tức náo nhiệt phồn hoa nhất thời biến mất, chỉ thấy khắp nơi là khoá móc cửa chính của quan nha, cho dù công trình kiến trúc của quan nha khí thế rộng lớn, nhưng khắp nơi lạnh lẽo buồn tẻ rách nát, trên khóa to và xích sắt khắp nơi đều là loang lổ gỉ sắt, trên đường phố vắng ngắt mọc đầy cây ngải cỏ cao như một người.
Nơi này chính là trung tâm triều đình lúc đầu, từ khi triều đình dời đi Lạc Dương, nơi đây liền bị vứt bỏ, thoáng một cái liền đã qua mấy chục năm, quyền thế ngày xưa cũng dần dần bị bụi bặm chôn cất.
Tâm tình của mỗi người đều đều trở nên ảm đạm, cho dù Lý Trân đã từng lẻn vào qua cung điện suy bại hơn nữa, nhưng trước mắt rách nát hoang vắng vẫn khiến cho trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác bị đi đày. Địch Yến ở bên cạnh hắn nắm chặt tay hắn, Lý Trân Lý Trân cảm thấy cảm thấy lạnh lẽo của tay nhỏ bé của nàng.
Không bao lâu, bọn họ đi tới trước quan nha lưu thủ ở Tây Kinh, đây là một tòa quan nha diện tích mấy trăm mẫu to lớn, cũng là một tòa kiến trúc duy nhất bên trong hoàng thành nhìn có chút nhân khí. Khóa to không có gỉ sắt, cũng không có cây ngải cỏ cao như một người, hoàng kỳ Đại Đường đang tung bay thật cao trên cột cờ trước đại môn.
Lúc này, cửa chính mở ra, hơn mười quan viên từ phía trong quan nha xuất hiện đi ra, dẫn đầu là một gã quan viên hơn bốn mươi tuổi, đầu đội mũ ô sa, mặc quan phục tứ phẩm, thoạt nhìn rất là thông minh lanh lợi. Y tiến lên khom người hành lễ:
- Hạ quan trưởng sử Chu Diệu Tự lưu thủ Tây Kinh phủ, hoan nghênh Lý tướng quân đến nơi!
Lý Trân được phong làm phó lưu thủ Tây Kinh, trên thực tế đồng cấp cùng Trưởng sử, đều là Chính tứ phẩm, chỉ có điều phó lưu thủ cầm quân, mà trưởng sử chủ chính, hai người đều là đều là trợ thủ của lưu thủ Tây Kinh , nhưng bởi vì lưu thủ Tây Kinh là do Võ Du Ninh kiêm nhiệm, mà gã ta trên cơ bản không đến Trường An, cho nên ở lúc Lý Trân chưa nhậm chức, quyền hành nắm giữ quân chính của lưu thủ Tây Kinh đều trên tay của trưởng sử Chu Diệu Tự.
Lý Trân trước khi tới đã tìm hiểu được nội tình của Chu Diệu Tự này. Người này nguyên là Tả giám môn vệ chủ bộ, ba năm trước được Võ Tam Tư đề cử làm Trưởng sử lưu thủ Tây Kinh, trên thực tế là người của Võ Tam Tư.
Như thường lệ, Lý Trân mang theo gia quyến nhậm chức, trước tiên chính là muốn đi dinh quan bố trí ổn thoả lại sau đó mới đến quan nha chính thức nhậm chức, nhưng Chu Diệu Tự này cái gì cũng không làm, ngoài mặt y đang chào đón mình mình, trên thực tế lại là đang chống đối mình.
Trong lòng Lý Trân biết rõ, đáp lễ cười nói:
- Hóa ra là Chu trưởng sử, ngưỡng mộ đã lâu, không biết dinh quan của ta ở nơi nào? Ta muốn bố trí thê tử cùng vật tùy thân ổn thoả trước đã.
- Ồ…
Chu Diệu Tử làm bộ như chợt hiểu ra, quay đầu lại chất vấn một gã quan viên:
- Lưu tham quân, dinh quan của Lý phó lưu thủ sắp xếp xong xuôi chưa?
Tên quan viên kia nơm nớp lo sợ nói:
- Sắp xếp thì sắp xếp rồi, chỉ là…
- Chỉ là cái gì! Còn không mau dẫn phó lưu thủ đi bố trí ổn thoả vợ con, nhanh đi!
Tên quan viên kia bất đắc dĩ, đành phải tiến lên hành lễ:
- Lý tướng quân mời đi theo ta.
Lý Trân cảm thấy trong đó dường như có chút vấn đề, nhưng hắn không lộ thanh sắc, cũng không hỏi nhiều, liền cười nói:
- Vậy làm phiền Lưu tham quân rồi.
Lý Trân lại hướng về trưởng sử Chu Diệu Tự cáo từ, liền dẫn mọi người quay đầu lại đi theo đi theo Lưu tham quân này đi ra ngoài hoàng thành. Chu Diệu Tự chắp tay nhìn hình bóng Lý Trân đi xa, trong lòng y quả thực có chút lo âu. Võ Tam Tư lệnh y tàn nhẫn một cái ra oai phủ đầu cho Lý Trân, y không biết cách làm của mình là sáng suốt hay không.
Mọi người ra khỏi hoàng thành, lại vào phường Vụ Bản đối diện hoàng thành, phường này cũng là chỗ tập trung khu nhà cấp cao phủ lớn của Trường An, hơn hai mươi ngôi đại trạch diện tích vượt quá trăm mẫu. Lúc này, Lý Trân sai người tìm Lưu tham quân tới, hỏi gã:
- Lưu tham quân ban nãy tựa hồ có lời chưa nói hết, chỉ là cái gì…
Lưu tham quân thở dài nói:
- Hạ quan vốn định thu doạn dinh quan của lưu thủ tướng quân, nhưng tòa nhà có chút lâu năm thiếu tu sửa, ít nhất cần ba nghìn quan tiền để tu sửa, nhưng Chu trưởng sử cứ không chịu phê chuẩn số tiền này. Hạ quan không có biện pháp, buộc lòng phải tạm thời mướn một ngôi phòng trạch, mỗi tháng cần phải trả tiền thuê là trăm quan tiền, còn phải, còn phải tướng quân tự mình trả.
Trong lòng Lý Trân nhất thời lập tức giận dữ. Hắn còn chưa từng nghe nói quan địa phương phải tự mình bỏ tiền thuê nhà, hắn mặt âm trầm hỏi:
- Chu trưởng sử ở đâu? Hắn cần phải tự mình bỏ tiền thuê nhà không?
- Bẩm báo tướng quân, Chu trưởng sử ở tại phường Bình Nhân, nơi hắn ở là quan trạch tám mươi mẫu, không cần tự mình bỏ tiền.
Lý Trân lạnh lùng hừ một tiếng:
- Nếu ta nhớ không lầm, tứ phẩm trưởng sử nhiều nhất chỉ có thể ở quan trạch mười mẫu, hắn lại có thể ở tám mươi mẫu, hắn cho là mình là quận vương sao?
- Cái này.... Ty chức không biết.
Lưu tham quân đầu đầy mồ hôi, gã biết lần này gặp phải nhân vật lợi hại rồi. Lý Trân này có thể lật đổ Tiết Hoài Nghĩa và Lai Tuấn Thần, là thủ đoạn bực nào. Chu Diệu Tự không tự lượng sức, lại muốn đấu cùng hắn , lập tức sẽ bị người ta bắt được nhược điểm.
Lý Trân cũng không dài dòng cùng gã nữa, lạnh lùng nói:
- Ta là tam phẩm Vân Huy tướng quân, lại có tước huyện hầu, dựa theo thể chế quy định của triều đình, quan trạch của ta không thể lớn hơn ba mươi mẫu. Lưu tham quân đi sắp xếp bố trí cho ta, còn ta hiện tại nghỉ ngơi ở đâu, ta tự mình giải quyết, không cần ngươi quan tâm, ngươi đi đi!
Lưu tham quân bất đắc dĩ, đành phải quay đầu ngựa lại đi trở về hoàng thành. Địch Yến thấp giọng nói
- Phu quân là muốn đi chỗ đại tỷ ở tạm?
Lý Trân gật đầu. Đại tỷ Lý Tuyền ở Trường An mua một căn nhà diện tích chừng mười mẫu, nằm ở phường Tuyên Dương phụ cận chợ phía đông, hắn đương nhiên sẽ không tiếp nhận sắp xếp nhục nhã của Chu trưởng sử này. Nếu tên họ Chu này muốn đấu cùng hắn, vậy Lý Trân hắn sẽ hầu tiếp tới cùng.
- Quay đầu đi phường Tuyên Dương!
Danh sách chương