Đây là một thành phố xa lạ, nhưng lại có cảm giác quen thuộc, rất nhiều hình ảnh thường xuyên bắt gặp từ TV. Đối với Lam Bách, cuộc sống và ngôn ngữ ở nơi đây đều khiến cậu thấy thân thuộc đến kì lạ.

Ra khỏi sân bay, Lam Bách không kìm được hưng phấn, không ngừng nói với Tiếu Thiên:

“Cậu có thấy không, sân bay ngay trên bờ biển cơ đấy, đường băng thì cứ hướng thẳng ra biển. Tớ là tớ bội phục cơ trưởng lắm nhé, đường như vậy mà có thể đáp xuống đất liền bình an. Cỡ mà là tớ thì thế nào cũng sẽ đâm sầm xuống biển ngay.”

Tiếu Thiên nhìn gương mặt hào hứng đỏ hồng hồng như trẻ con của Lam Bách, không khỏi vươn tay xoa xoa hai má cậu nhà rồi sẵn đánh cái “Bốp!”. Tiếu Thiên nhún nhún vai, nói:

“Yên tâm, nếu biết cơ trưởng là cậu thì tớ sẽ xuống máy bay ngay lập tức.”

Lam Bách nhắm chuẩn vào mông Tiếu Thiên, đạp một phát.

Cả hai ngồi taxi đi đến khách sạn thành phố đã hẹn trước với Lương Hảo Thanh, nhận chìa khoá phòng ở quầy tiếp tân ── phòng 307.

“Chờ thêm một chút nữa là có thể gặp được cô ấy rồi. Thế nào? Phấn khích không?” Lam Bách trêu Tiếu Thiên.

Đưa tay ấn nút chờ thang máy, Tiếu Thiên hỏi lại một câu trớt quớt: “Cậu có biết lúc tớ phấn khích nhất là khi nào không?”

“Ơ? Ừ thì......” Lam Bách ra vẻ nghĩ ngợi, “Là lúc táo bón mười lăm ngày, cuối cùng cũng ị được.”

“Cậu mới táo bón ấy!” Bàn tay Tiếu Thiên vốn chuẩn bị táp đầu Lam Bách, nhưng nhớ tới đầu của cậu vẫn chưa hết đau, sửa lại một chút thành nhéo lỗ tai cậu.

“Đồ tớ ăn đều do cậu chế biến, nếu tớ mà táo bón thì tất cả nguyên nhân là do cậu mà ra ấy.”

“Yên tâm, tớ sẽ chịu trách nhiệm giúp cậu thông tràng.” Không biết có phải là do bắt đầu ảo tưởng đến phương pháp giúp Lam Bách thông tràng hay không mà trên mặt Tiếu Thiên đã xuất hiện nụ cười nham nhở.

Rùng mình một cái, Lam Bách quyết định không thảo luận về vấn đề mất vệ sinh này nữa.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, hai người đứng gần đấy, chờ người trong thang máy đi ra trước. Ngay khi hai người chuẩn bị vào thang máy thì phía sau chợt truyền đến tiếng gọi ngạc nhiên vui mừng: “Yến Tiếu Thiên! Là cậu đó ư? Đã lâu không gặp!”

Xoay người nhìn ra sau, hắn chỉ thấy một người đàn ông trung niên Âu phục thẳng thóm vừa trông đã biết là dân kinh doanh, đang kinh hỉ nhìn bọn họ. Tiếu Thiên lập tức tươi cười bắt tay với người đó.

“Xin chào, đã lâu không gặp.”

Lam Bách buồn cười nhìn Tiếu Thiên một chút, thầm nghĩ: Thằng này… tám phần đã quên mất đối phương là ai rồi, thế nên mới không dám gọi tên người ta ngay từ đầu. Có nên chọc nó một phát không nhỉ, nhân tiện bắt nó giới thiệu mình với ông bác trung niên này luôn.

“Đến đây nào, Lam Bách, giới thiệu với cậu một chút, vị này là bác Trương, giám đốc kinh doanh đồ cổ mà tớ hay nhắc tới với cậu đấy. Còn nhớ bản viết tay thời nhà Thanh cậu mua suýt bị tráo thành đồ giả lần trước không? Chính là tớ nhờ bác Trương xem hộ đấy.” Xem ra là biết người ta là ai rồi.

Chuyện cách đây tám trăm năm mà bây giờ còn nhớ. Lam Bách âm thầm nghiến răng nghiến lợi, gật đầu với ông bác một cái: “Chào bác Trương.”

“Tốt, tốt… Mấy đứa du lịch đến đây chơi hả?” Trương Gia Thủ cười hỏi Tiếu Thiên.

“Cũng gần như thế, thuận đường đến làm một số việc luôn.”

“Ai da, xem kìa, mấy cậu chắc vừa mới đến nhỉ? Hành lý còn chưa cất nữa. Như vầy đi, tôi đợi mấy cậu ở tiệm cà phê ở lầu một, ghi chép một chút về người địa phương ở đây. Nói không chừng còn có thể giúp chút việc đấy.” Nói xong liền hẹn giờ, xoay người rời đi.

“Người này nhiệt tình ghê. Lâu rồi không gặp mà còn có thể như vậy.” Lam Bách khó hiểu.

“Kia còn không phải nhờ phúc của cậu sao?”

“Là sao?”

“Là về bản chép tay cậu đã mua ấy. Cửa tiệm kia vừa lúc đang tranh giành sinh ý với ông ấy, nhờ vụ này mà ông ấy đã đánh một đòn lợi hại vào thanh danh của đối phương trong giới kinh doanh hàng cổ, nói rằng cửa tiệm ấy chuyên môn lừa gạt những khách hàng cả tin nhẹ dạ và thiếu kinh nghiệm khi đi xem hàng. Thế là cuối cùng, ngoại trừ một vài khách quen ra thì không ai còn dám đến cửa tiệm kia nữa. Bây giờ ngoài cửa tiệm chính thì những chi nhánh khác đã đóng cửa cả rồi.” Tiếu Thiên mở cửa phòng 307, mang hành lý vào trước.

“Ôi, thật đúng là thương trường như chiến trường.” Lam Bách nhớ lại có một thời mình bấn loạn thơ văn cổ đại, muốn mua một quyển cổ văn xưa thật xưa để trưng cho đẹp nhà đẹp cửa, bỏ cả một mớ tiền để mua một thứ được cho là bản chép tay thời nhà Thanh. Cậu lấy ra khoe với Tiếu Thiên, không ngờ hắn từ chỗ nào mà phát hiện được vị trí con dấu phía sau sách không đúng chỗ, khăng khăng cầm đi kiểm tra. Kết quả, lần tiêu tiền xa hoa đầu tiên đã thất bại. Ngẫm lại, cũng chẳng cần phải thông cảm cho cửa hàng thiếu đạo đức như vậy làm chi. Dẹp tiệm cho khỏi còn lừa gạt người khác nữa.

Bỗng, Lam Bách cảm thấy choáng váng, vội vàng ngồi xuống giường, ấn vào trán.

Tiếu Thiên đang sửa sang lại hành lý, dường như phát hiện Lam Bách không khoẻ, đến gần trước mặt, xoay người sờ sờ đầu cậu, “Sao vậy? Mệt à? Có cần nghỉ trước không? Để chút nữa tớ đi một mình là được rồi. Cậu ngủ trước một lát đi.”

“Được, tới giờ ăn nhớ gọi tớ dậy nhé. Tớ ngủ một chút thôi...... Tự nhiên thấy hơi đau đầu.” Nói xong, Lam Bách chui vào chăn, quên cả tháo giày.

Lắc đầu, cười khổ, Tiếu Thiên xốc chăn cởi giày hộ Lam Bách, xếp ở bên giường, thuận tay đắp chăn thật kín cho cậu. Lúc ra đến cửa, hắn vẫn còn lo lắng, chỉnh lại máy điều hòa, nhìn nước ấm dự phòng, thầm nghĩ lát nữa trở về sớm một tí, sau đó yên tâm rời đi.

Lam Bách lúc bấy giờ từ từ co người lại trong chăn, ôm cái đầu đau mãi không thôi, ra sức xua đi những hình ảnh kì lạ trong đầu. Màu lam thật đậm, đậm đến mức hoá thành đen. Rõ ràng đã nhắm hai mắt lại, trước mắt hẳn phải tối đen mới đúng, vì sao lại có thể thấy...... Thấy ư? Đúng vậy! Là thấy! Dần dần, hình ảnh bắt đầu trở nên rõ ràng, màu lam càng lúc càng nhạt, bên dưới màu lam kia là gì? Hình như là đường phố, còn có nhà cửa, xa xa phản chiếu ánh mặt trời...... Là biển.

Tiếu Thiên xuống tiệm cà phê dưới lầu, xa xa liền nhìn thấy Trương Gia Thủ gật đầu chào mình.

Khi cả hai đều đã an vị, hắn gọi bồi bàn mang đến một cốc Coca Cola.

“Ha hả, Tiếu Thiên, cậu vẫn như cũ nhỉ? Một năm trước, khi gặp cậu ở buổi tiệc của Trần gia, cậu không gọi nước chanh thì cũng là Coca.” Trương Gia Thủ cười nói.

“Thói quen rồi, chịu ảnh hưởng từ người ở chung đấy.” Thì ra là thế, trách không được lâu không gặp như thế mà vẫn niềm nở như vậy, có lẽ là định lấy thân phận khách quý dự tiệc Trần gia đây mà… Phi phú tức quý, quen biết nhiều thì nịnh bợ nhờ vả được nhiều thêm một chút… Cũng tốt. Thật đúng là bản sắc của người làm ăn. Giấu đi suy nghĩ này trong lòng, Tiếu Thiên cười ân cần: “Việc kinh doanh lúc này của bác Trương dường như càng ngày càng phát đạt, không cần phải tung hô Tiếu Thiên như thế này đâu.”

“Không dám, không dám, thiên hạ bây giờ toàn là người trẻ tuổi. Nghe nói cậu đã mở công ty ở thành phố N phải không? Đến đây để làm ăn hay sao?” Bác Trương nâng cà phê lên, nhấp nhấp môi.

“Chưa đến cỡ công ty đâu, chỉ là một văn phòng kinh doanh nhỏ mà thôi, lập ra chung với mấy người bạn để chơi chút… Danh thiếp đây.” Hắn lấy danh thiếp đưa cho Trương Gia Thủ đang trông như đang rất hứng thú, “Bác biết đấy, bạn tôi rất yêu thích nghệ thuật cổ mà nơi này lại có không ít tiệm nổi tiếng nên đến xem thử xem có gì hay ho không ấy mà.”

“Ồ, phải không? Để xem nào...... Tôi nhớ hình như lần trước bạn cậu có mua tập thơ gì đó thì phải.”

“Đúng vậy, cậu ta mê chúng lắm. Chẳng hạn như mấy kiểu thi từ phương Đông, hay tranh ảnh phương Tây này nọ.” Uống hớp Coca, hắn nói dối không chớp mắt, trong lòng âm thầm tính toán thời gian, đề cập tới chủ đề mình muốn biết, lẳng lặng giấu nhẹm công việc mình đang làm.

Sau đó, Tiếu Thiên tạm biệt Trương Gia Thủ vẫn luôn nhiệt tình từ đầu đến cuối, thấy cũng sắp đến thời gian hẹn ăn tối cùng Lương Hảo Thanh, quyết định trở về phòng, đánh thức cục nhỏ khiến mình bồn chồn nãy giờ. Thằng bé kia, đau đầu cũng không chịu uống thuốc giảm đau, nói cái gì mà uống nhiều sẽ tổn hại tới tế bào não. Bất quá cũng không thể trách thằng bé, người ông nó thương nhất vì cao tuổi mà bị biến chứng, đau đớn mãi không ngừng, thầy thuốc cũng bó tay, chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau mà sống qua ngày. Nhưng kết quả ông bị trúng độc thuốc rồi qua đời.

Dùng thẻ từ mở cửa phòng, hắn tiến vào căn phòng mờ mịt. Đang chuẩn bị mở đèn đầu giường, Tiếu Thiên nhìn sang phía giường ngủ của Lam Bách, lập tức ngây ngẩn cả người. Chăn bông bằng phẳng. Người đi đâu mất rồi? “Lam Bách, Lam Bách......” Có khi nào ở phòng tắm không? Hắn gọi vọng vào phòng tắm vài tiếng. Không ai đáp lại. Đột nhiên bên người truyền đến tiếng hắng giọng quen thuộc, chăn bông mới nãy đang bằng phẳng lại dày cộm lên. Theo sau âm thanh là một quả đầu bù xù ló ra, mơ mơ màng màng, “Tiếu Thiên, là cậu à? Đến bữa tối rồi à?”

Tiếu Thiên nheo mắt, nhìn Lam Bách nửa ngày, đưa tay mở đèn đầu giường. Ngọn đèn lập tức phát sáng. Hắn vặn đèn đến vạch mức sáng nhất. Đúng vậy. Là Lam Bách, trong chăn. Vậy là mình hoa mắt sao?

“Vừa nãy cậu đi đâu vậy?”

“Ơ… gì cơ?”

“Không có gì. Đứng lên đi rửa mặt đi, còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn với Lương Hảo Thanh rồi.” Hắn đưa tay kéo Lam Bách vẫn ngơ ngơ như cũ, kéo dép lê ra trước giường cho cậu mang vào.

“Đầu còn đau không?” Xoa xoa mớ tóc rối bòng bong, sờ sờ trán người ta.

“Cũng tạm, đỡ đau hơn rồi. Tiếu Thiên......” Lam Bách ôm lưng Tiếu Thiên, “Vừa rồi tớ gặp giấc mơ kì quặc lắm. Nhưng mà do cậu đánh thức nên tớ quên mất rồi.”

“Đã quên thì coi như xong, dù sao cũng là mơ thôi mà. Đừng để ý quá làm chi.” Đã quen với động tác như làm nũng này của Lam Bách, Tiếu Thiên thuận tay vỗ vỗ gáy cậu, “Quần áo bị cậu ngủ đè nhăn nhíu hết rồi kìa, thay đồ đi.”

“Ừm......” Lưu luyến mùi hương quen thuộc thêm một chút nữa, cậu lắc đầu rũ đi cảm giác lưu lại trong mộng. Tỉnh lại một chút nào, chút xíu nữa là được diện kiến nữ minh tinh điện ảnh Lương Hảo Thanh bằng da bằng thịt rồi. Ngẫm lại xem, đúng là có chút hưng phấn nho nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện