Trong lòng bọn người Khuông đạo nhân vô cùng chấn động, biểu hiện của Tiêu què tuyệt đối không phải hạng Thái Ất Kim Tiên tầm thường.
Thái Ất Kim Tiên vốn đã là tồn tại sánh ngang Đại Ma, thực lực phi phàm.
Kim Tiên cảnh tổng cộng chia làm sáu trọng đạo cảnh, mỗi lần đề thăng một trọng đạo cảnh đều cực kỳ gian nan, chẳng khác gì một lần đại đột phá. Từ hư vô vượt qua Hoành Thiên, tu luyện đến Trúc Lạc Hoàng Già Thiên, thời gian cần thiết vô cùng lâu dài, thường tính bằng vạn năm.
Mà muốn tiến giai lên Thái Ất Kim Tiên, lại càng gian nan hơn nữa. Năm xưa trong trận diệt Thương, trừ Tam Thanh ra, cho dù là những tiên nhân đỉnh cấp nhất cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, mà cao nhất cũng chỉ là đạo cảnh tầng mười ba hoặc mười bốn.
Vậy mà hôm nay, sức mạnh Tiêu què thể hiện ra lại vượt xa Thái Ất Kim Tiên thuở ấy!
Chỉ có tu luyện đến đạo cảnh tầng mười bảy thậm chí mười tám, mới có thể mang đến cho bọn họ cảm giác chấn động như vậy.
Thế nhưng, Tiêu què rõ ràng chỉ là một phế nhân bị người đời chèn ép, từ sau khi Thương quốc bị diệt đã luôn bị bọn họ bắt nạt đến tận bây giờ. Đệ tử Tam Thanh từ bao giờ từng để hắn vào mắt? Huống chi ở chốn ô nhiễm đại đạo như Bồng Lai Tây này, Tiêu què cho dù muốn tu hành cũng chẳng có chốn tu hành, làm sao có thể đột phá, tu thành Thái Ất Kim Tiên?
Phải biết rằng, ngay cả tại Vân Tiêu Động Thiên của bọn họ cũng chỉ có năm vị Thái Ất Kim Tiên mà thôi!
Lúc này, Kiều Cố dẫn theo Giang Quá vừa ho khan vừa bước tới, giận dữ nói: “Sư bá, bọn chúng là muốn chặt đứt căn cơ Kim Ngao đảo ta! Ta liều mạng với bọn chúng!”
Thân thể Tiêu què run lên, khí thế đột nhiên thu liễm, thần sắc như cười như khóc, nói: “Chư vị đạo hữu Vân Tiêu Động Thiên, xin hãy mở cho một con đường sống, ta cầu xin các ngươi.”
Kiều Cố tức giận đến cực điểm, ho dữ dội, thậm chí ho ra máu: “Sư bá, nếu người còn nhẫn nhịn nữa, mạch phái Phu Tử chúng ta sẽ tuyệt diệt mất!”
Tiêu què chẳng màng để ý, ánh mắt van nài nhìn sang đám người Khuông đạo nhân.
Khuông đạo nhân thở phào một hơi, cười nói: “Tiêu què, ngươi làm ta giật cả mình. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi là người biết thời thế. Bồng Lai Tây vốn là thánh địa dưới trướng Tam Thanh ta, năm xưa xảy ra biến cố nên mới rời khỏi nơi đây. Kim Ngao đảo các ngươi ở đây suốt hai mươi vạn năm, chúng ta chưa từng thu lấy một đồng linh thạch, như vậy đã là khoan dung lắm rồi. Hôm nay, nếu Kim Ngao đảo nhường lại Bồng Lai Tây, chúng ta cũng sẽ không truy cứu gì nữa.”
Nụ cười trên mặt Tiêu què còn khó coi hơn cả khóc, gượng gạo nở nụ cười, nói: “Cầu xin chư vị đạo hữu, cho một đường sống. Kim Ngao đảo nhường lại cho các ngươi, Ngọc Thanh đạo tuyền cũng dâng lên, chỉ mong chư vị lưu lại cho ta một chốn dung thân tại Bồng Lai Tây.”
Một nữ đạo nhân khác họ Nghiêm, tên Kim Chi, mỉm cười nói: “Chư vị đạo hữu, oan gia nên giải chẳng nên kết. Tiêu què đã nói hết lời hay, chúng ta cũng không thể không chừa cho hắn chút thể diện. Thôi được, chỉ cần bọn họ giao ra thánh địa này, thì cho phép họ có một chỗ dung thân ở Bồng Lai Tây.”
Những đạo nhân khác đã chứng kiến tu vi của Tiêu què, đều lo ngại nếu ép quá thì ngọc nát đá tan, vì vậy đều mỉm cười nói: “Lời Nghiêm sư tỷ chí phải. Năm xưa Tam Thanh còn chừa cho Thông Thiên Thánh Nhân một con đường sống, huống chi chúng ta là hậu bối, sao có thể tuyệt diệt sạch sẽ?”
Khuông đạo nhân mỉm cười nói: “Tiêu què, còn không mau tạ ơn chúng ta?”
Tiêu què vội thu lại toàn bộ tu vi, chống gậy quỳ xuống bái tạ: “Đa tạ chư vị đạo hữu đã tha cho đệ tử Kim Ngao đảo ta.”
Khuông đạo nhân nói: “Tha cho các ngươi thì được, nhưng Trần Thực thì không thể tha. Hắn giết đệ tử ta, chuyện này nhất định phải đòi máu trả máu. Nếu không thì thể diện của Vân Tiêu Động Thiên ta biết để vào đâu?”
Tiêu què vội cười làm lành nói: “Cầu xin Khuông đạo huynh tha cho Trần Thực. Nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Muốn phạt thì phạt ta, huynh xem, chân trái của ta vẫn còn lành, không bằng... huynh lấy nó đi, tha cho Trần Thực đi.”
Khuông đạo nhân lắc đầu: “Trừ Trần Thực ra, những kẻ khác đều có thể sống.”
Sắc mặt Tiêu què trầm xuống, vung gậy lên, một gậy bổ xuống.
Bầu trời đột nhiên rung động dữ dội, Khuông đạo nhân, Nghiêm Kim Chi cùng những người khác đều đồng loạt rên khẽ, gậy chưa tới mà họ đã cảm giác được không gian xung quanh đã bị phong tỏa!
Khuông đạo nhân lập tức tế ra pháp bảo “Tử Thụ Tiên Y”, tiên y này là bảo vật do sư tôn hắn, Đại La Kim Tiên Xích Tinh Đại Tiên luyện chế. Một khi tế lên, liền tỏa ra tiên quang màu tím, vạn pháp bất xâm.
Tuy tu vi của Khuông đạo nhân không bằng Tiêu què, nhưng hắn cũng đã tu đến đạo cảnh tầng mười bốn, là Thái Ất Kim Tiên, đủ sức phát huy uy lực của Tử Thụ Tiên Y.
Một gậy của Tiêu què giáng xuống, chỉ nghe “phụp” một tiếng, cây gậy tưởng như vô địch kia đánh vào Tử Thụ Tiên Y, toàn bộ uy lực đều bị tiên y hấp thu sạch sẽ, không gây chút tổn hại nào lên người Khuông đạo nhân.
Khuông đạo nhân vừa kinh vừa mừng, nhưng liền sau đó chỉ nghe mấy tiếng “bịch bịch”, Nghiêm Kim Chi và những người khác lần lượt trúng gậy, phun máu ngã xuống đất.
Khuông đạo nhân trong lòng kinh hãi, Tử Thụ Tiên Y chỉ bảo vệ được hắn, không hề che chở cho những người khác. Gậy của Tiêu què tưởng như hắn đã đỡ trọn, nhưng thực ra chỉ là một trong nhiều gậy hắn tung ra.
Tiêu què đồng thời xuất ra mấy gậy, tu vi của Nghiêm Kim Chi và những người khác tuy cũng cực kỳ cường hãn, nhưng làm sao địch lại một vị Thái Ất Kim Tiên gần như đại viên mãn như hắn, chỉ một chiêu liền bị trọng thương.
Khuông đạo nhân vội khoác Tử Thụ Tiên Y vào thân, thân hình lùi lại phía sau, lớn tiếng quát: “Tiêu què, ngươi thật muốn đối đầu với Vân Tiêu Động Thiên sao?”
Tiêu què thân hình bốc lên, lao về phía trước, cao giọng quát: “Giang Quá, bắt lấy bọn chúng! Kiều Cố, mau đi cứu Trần Thực và Cảnh Mai! Không được để kẻ nào thoát!”
Tinh thần Kiều Cố phấn chấn hẳn lên, lập tức phóng người lao về phía Trần Thực.
Giang Quá thì bước nhanh tới, lấy ra “Côn Tiên Tỏa” trói chặt tay chân đám người Nghiêm Kim Chi.
Y lo đám người này dẫu sao cũng là hàng sư thúc, thần thông quảng đại, bèn lập tức vỗ vào bên hông, một thanh kiếm gỗ đào bay vút lên, “xoẹt” một tiếng đâm thẳng vào huyệt bả vai của Nghiêm Kim Chi.
“Ngươi làm gì vậy?” Nghiêm Kim Chi nén đau, quát lớn.
Giang Quá coi như không nghe thấy, tán thưởng: “Thân thể thật cứng.”
Một kiếm này của y, vậy mà không tổn hại nổi Nghiêm Kim Chi dù chỉ mảy may.
Giang Quá lập tức xuất kiếm lần nữa, lần này vận dụng “Tru Tiên kiếm quyết” y đã lĩnh ngộ được trên Tham Đạo Nhai, một kiếm đâm ra, lập tức phá tan tiên thể viên mãn cảnh Kim Tiên của Nghiêm Kim Chi, xuyên thấu huyệt bả vai nàng!
Nghiêm Kim Chi đau đến trào nước mắt.
Giang Quá thúc động “Côn Tiên Thằng”, xuyên thẳng qua huyệt bả vai nàng, nói: “Như vậy sẽ không sợ sư thúc chạy trốn nữa.”
Sợi dây tiên xuyên qua tận xương, cơn đau dữ dội khiến vị tiên nhân này ngất đi tại chỗ.
Giang Quá tiếp tục làm y như vậy với các đạo nhân khác, trong đó có một người họ Đậu tên Sương, cũng là Thái Ất Kim Tiên, tu thành đạo cảnh tầng mười ba, thân thể cực kỳ cường hãn. Giang Quá phải liên tục đâm hơn mười kiếm, mới miễn cưỡng xuyên thủng được huyệt bả vai của y.
Đậu đạo nhân không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn y, sắc mặt âm trầm.
Giang Quá làm như không thấy, tế khởi “Côn Tiên Thằng”, cũng xuyên qua huyệt bả vai của y.
“Tiêu sư bá bảo ta bắt sống bọn họ, không bảo ta giết, e là muốn cùng Vân Tiêu Động Thiên đàm phán.”
Y thấp giọng nói, “Vậy thì ta phải canh giữ những người này thật kỹ.”
Y kéo “Côn Tiên Thằng”, đi về phía Tham Đạo Nhai.
Y dự định giam bọn Nghiêm Kim Chi vào sâu trong Tham Đạo Nhai, như vậy cho dù cao thủ của Vân Tiêu Động Thiên đến cứu người, cũng phải vượt qua Tham Đạo Nhai, đối mặt trực diện với kiếm pháp của Phu Tử.
Y tin chắc, cho dù là đệ tử Tam Thanh, cũng không ai có thể đột nhập Tham Đạo Nhai cứu người.
Bởi vì, người duy nhất có thể vượt qua Tham Đạo Nhai chính là Trần Thực.
Ngoài Trần Thực, không ai làm được.
Tiêu què điều khiển tiên vân, nhanh chóng đuổi kịp Khuông đạo nhân, hai vị Thái Ất Kim Tiên giao đấu kịch liệt trên không, cho dù là đối mặt với Hắc Mao Phong cũng không hề né tránh.
Khuông đạo nhân có tiên y hộ thân, còn Tiêu què thì liều mạng không sợ chết, cho dù xông vào Hắc Mao Phong, đối mặt với vô số hài cốt đại ma tấn công cũng vẫn dốc sức lao đến đánh Khuông đạo nhân.
Khuông đạo nhân liên tiếp trúng mấy chục gậy, trong lòng kinh hãi không thôi, nếu không có “Tử Thụ Tiên Y” bảo vệ, chỉ e đã sớm bị đánh chết tại chỗ.
“Tử Thụ Tiên Y” quả là bảo vật của Đại La Kim Tiên, cho dù Tiêu què dốc hết toàn lực, đánh vào người Khuông đạo nhân cũng không có chút lực nào xuyên qua được vào nội thể.
Chỉ là “Tử Thụ Tiên Y” không thể che chở tay chân và đầu, Khuông đạo nhân đành liều mạng chống đỡ, kẻo bị Tiêu què đánh nát đầu.
“Rắc!”
Một tiếng giòn vang truyền ra, chân trái của Khuông đạo nhân đã bị đánh gãy.
Y cắn răng chịu đau, tiếp tục ngăn đỡ, Tiêu què lại vung gậy tấn công vào chân lành còn lại của y, khiến y vừa tức vừa cuống: “Chết tiệt đồ què, nhất định phải đánh gãy cả hai chân ta sao?”
Một người truy, một người chạy, tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát đã vượt qua mấy chục vạn dặm.
Đột nhiên, khí tức của Tiêu què trở nên bất ổn, trong lòng chấn động.
Địa vực nơi hắn kết đạo chính là Bồng Lai Tây, nay nơi này đã bị ô nhiễm bởi đại đạo, tà đạo lộng hành, dù hiện không có tiên nhân nào đến tranh đoạt, nhưng dù sao cũng là vùng ô uế. Khi hắn hợp đạo, tà đạo nơi này đã bắt đầu ảnh hưởng đến hắn.
Bình thường hắn vẫn còn có thể áp chế tà khí, nhưng giờ đây điều động tu vi quá nhiều, dần dần có xu hướng không áp chế nổi nữa.
“Dù thế nào cũng không thể để hắn chạy thoát!”
Tiêu què nghiến răng đuổi giết, lại một tiếng “bốp” vang lên, gậy của hắn quét trúng mắt cá chân bên chân lành của Khuông đạo nhân.
Chỉ nghe một tiếng rắc, Khuông đạo nhân lăn lộn rơi từ trên không xuống.
Tiêu què lập tức lao tới, đuổi kịp Khuông đạo nhân, đánh gãy tay trái của y, rồi tiếp tục đánh gãy tay phải.
Khuông đạo nhân mặt mày dữ tợn, không dùng tay chân nữa, vận pháp lực toàn thân đào tẩu, chỉ là không còn tay chân, việc tránh né giữa không trung lại càng gian nan.
Gậy của Tiêu què nhắm thẳng cổ y đánh tới, rõ ràng là muốn đánh gãy cổ hắn, khiến hắn tê liệt từ cổ trở xuống.
Khuông đạo nhân vừa kinh vừa giận, cổ trúng một gậy, vang lên tiếng răng rắc liên tiếp, lập tức cảm thấy toàn thân trên dưới chỉ còn cái đầu còn tri giác.
Trong lòng thầm than một tiếng: “Mạng ta đến đây là hết”, thì bỗng thấy Tiêu què lảo đảo một bước, tiếp đó sùi bọt mép, toàn thân co giật, từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất.
Khuông đạo nhân thấy vậy, trong lòng vừa kinh vừa nghi, lập tức vận dụng chút pháp lực còn lại, dùng đầu nhấc lên thân thể tàn phế, luống cuống bay về phía tiên thành xa xa.
Bên ngoài cổ tự, ánh mắt Cảnh Mai sắc bén dị thường, chắn trước người Trần Thực, vận dụng “Tam Tiêu Lâm Thánh Pháp”, mỉm cười nói: “Xin các vị sư huynh sư tỷ nể mặt ta một chút.”
“Mặt mũi gì cho ngươi chứ?”
Cổ Đạo Lăng lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói: “Ngươi xứng sao?”
Hắn vừa ra lệnh, lập tức các tiên trận bốn phía đồng loạt khởi động, đạo văn cuồn cuộn tung bay, hóa thành các dị tượng của đại đạo: có Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ bốn linh thần; có Vạn Lôi Diệt Tuyệt Đại Trận; có Chu Thiên Tinh Đẩu trận thế; có Long Phụng giao luyện; có Càn Khôn đảo ngược!
Hàng nghìn tiên binh tiên tướng thúc động đại trận xông lên, lại có cả đệ tử Vân Tiêu Động Thiên ẩn mình trong trận, chực chờ ra tay.
“Sư đệ, theo ta!”
Cảnh Mai sư tỷ xông lên phía trước, vung tay một cái, hư không vặn vẹo, hóa thành một cái Kim Đẩu khổng lồ úp xuống, lập tức hút sạch mấy trăm tiên binh tiên tướng vào trong.
Đám người ấy từ trong Kim Đẩu bị bắn văng ra, toàn thân mất sạch đạo hạnh, biến thành từng đứa trẻ trần như nhộng, bò lổm ngổm trên mặt đất.
Phía trước lập tức mở rộng một khoảng trống lớn, Cảnh Mai sư tỷ dẫn Trần Thực xông tới, hai bên tiên trận áp sát, đột nhiên vang lên hai tiếng leng keng, âm dương nhị khí bay ra, hóa thành hai con kim long, rắc một tiếng, chém ngang thắt lưng đám binh tướng trong hai tòa tiên trận!
Chỉ có hai đệ tử Vân Tiêu Động Thiên vì tinh thông âm dương nhị khí nên mới may mắn thoát chết, chỉ là trong đó có một người đạo hạnh kém hơn Cảnh Mai rất nhiều, hai chân bị cắt cụt đến tận đầu gối, ngã nhào xuống đất gào thảm không ngớt.
Cổ Đạo Lăng xông tới, tu vi cực cao, tay trái là âm, tay phải là dương, ngưng tụ âm dương nhị khí trên đỉnh đầu luyện thành một mặt minh kính, chiếu thẳng xuống, quát lớn: “Âm dương tà thuật của Kim Ngao đảo cũng dám so với chính tông Tam Thanh ta sao?”
Cảnh Mai sư tỷ bị minh kính chiếu vào, sinh tử nghịch chuyển, đầu óc mê man, sắp sửa tử vong.
Trần Thực bước lên một bước, một mảnh vô cực đạo tràng trào ra, âm dương hỗn nguyên, lập tức đảo chuyển sinh tử, kéo Cảnh Mai từ cõi chết trở về.
Cảnh Mai sư tỷ cảm thấy mình sống lại, lập tức tiến lên một bước, thi triển bộ pháp “Cửu Khúc Hoàng Hà”, sát khí ngập trời, trực diện giao đấu với Cổ Đạo Lăng.
Nàng tuy đã cụt một chân, chỉ còn một chân có thể vận lực, nhưng bằng thân thể tàn phế ấy vẫn giao đấu ngang ngửa với Cổ Đạo Lăng, thậm chí còn áp chế hắn, khiến hắn vừa kinh vừa giận.
Nàng lại thi triển thần thông, Kim Đẩu nổi lơ lửng, hút lấy Cổ Đạo Lăng, kéo hắn về phía miệng Đẩu.
Cổ Đạo Lăng kinh hãi thất sắc, vội vàng ổn định thân hình, nhưng vẫn bị hút vào Kim Đẩu, liền lớn tiếng hô: “Chư vị sư đệ sư muội, mau cùng lên! Đừng có nói đạo lý với nữ ma đầu này!”
Các sư huynh đệ Vân Tiêu Động Thiên lập tức xông lên, cùng hợp lực vây công Cảnh Mai, cho dù Cảnh Mai sư tỷ tinh thông “Tam Tiêu Lâm Thánh Pháp” cũng không thể chống đỡ nổi.
Cổ Đạo Lăng cảm giác Kim Đẩu bất ổn, lập tức một đạo thần thông đánh ra, phá hủy Kim Đẩu, thừa cơ thoát thân.
Hắn kinh hồn chưa yên, trông thấy Trần Thực và Cảnh Mai liên thủ, cật lực ngăn cản quần công, bất giác tức giận cười lớn: “Tiểu ma đầu kia!”
Hắn lao tới, định tung sát chiêu giết Trần Thực, thì một bóng người từ trên trời giáng xuống, hạ thân trước mặt hắn, đón lấy thần thông của hắn.
Hai người thần thông va chạm, Cổ Đạo Lăng khí huyết nhộn nhạo, vô cùng khó chịu, chỉ thấy người đó là một nam tử cao gầy, sắc mặt xanh xao yếu ớt, chính là Kiều Cố.
Cổ Đạo Lăng liền xuất ra một chiêu nữa, Kiều Cố vừa ho khan vừa liều mình nghênh đón, thần thông va chạm trong nháy mắt, khí tức Cổ Đạo Lăng tăng vọt, Kiều Cố thì máu rỉ nơi khóe miệng.
“Hắn có thương tích cũ trong người, không cầm cự được lâu đâu!”
Cổ Đạo Lăng nghĩ vậy, liền tung thêm một chiêu nữa, cả hai thân thể đều chấn động, Kiều Cố không kìm được phun máu.
Cổ Đạo Lăng thừa thắng xông lên, lại giao đấu trực diện một chiêu, sắc mặt Kiều Cố dần hồi phục, không còn phun máu nữa, ngược lại Cổ Đạo Lăng thì trợn to mắt, máu từ mắt mũi miệng tai cùng lúc phun ra, toàn thân xương cốt bị Kiều Cố chấn gãy, ngay cả nguyên thần cũng bị chấn tan, mềm nhũn ngã xuống đất.
“Bảy phần tu vi trấn áp thương thế, ba phần tu vi để giao chiến với ngươi. Ngươi cứ phải ép ta dùng toàn lực, chết cũng đáng đời!”
Kiều Cố buông lời lạnh nhạt, xông vào từng tầng tiên trận, vận dụng “Kim Linh Đẩu Mẫu Huyền Công”, biến hóa khôn lường, dẫn theo hai người phá trận mà đi, ngẩng cao đầu rời khỏi.
Đệ tử Vân Tiêu Động Thiên đuổi theo, nhưng chỉ giao đấu được một hai chiêu với Kiều Cố liền đồng loạt phun máu thối lui.
Trần Thực vốn định tự mình ra tay, nay thấy hai vị sư huynh sư tỷ bản lĩnh như vậy, bất giác vô cùng khâm phục, thầm nghĩ: “Truyền thừa của Kim Ngao đảo quả nhiên lợi hại!”
Y vừa nghĩ tới đây, liền thấy Kiều Cố và Cảnh Mai khí tức đều trở nên suy yếu, thân thể không tự chủ bắt đầu co giật.
Trần Thực trong lòng chấn động, không rõ bọn họ gặp phải chuyện gì, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra: “Bọn họ kết đạo tại Bồng Lai Tây, nay bị ngoại đạo trong thiên địa ô nhiễm! Có điều, chuyện này... ta có thể giải quyết được.”
(Chương trước bị nhầm Tiêu sư bá thành Phó sư bá)
Thái Ất Kim Tiên vốn đã là tồn tại sánh ngang Đại Ma, thực lực phi phàm.
Kim Tiên cảnh tổng cộng chia làm sáu trọng đạo cảnh, mỗi lần đề thăng một trọng đạo cảnh đều cực kỳ gian nan, chẳng khác gì một lần đại đột phá. Từ hư vô vượt qua Hoành Thiên, tu luyện đến Trúc Lạc Hoàng Già Thiên, thời gian cần thiết vô cùng lâu dài, thường tính bằng vạn năm.
Mà muốn tiến giai lên Thái Ất Kim Tiên, lại càng gian nan hơn nữa. Năm xưa trong trận diệt Thương, trừ Tam Thanh ra, cho dù là những tiên nhân đỉnh cấp nhất cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, mà cao nhất cũng chỉ là đạo cảnh tầng mười ba hoặc mười bốn.
Vậy mà hôm nay, sức mạnh Tiêu què thể hiện ra lại vượt xa Thái Ất Kim Tiên thuở ấy!
Chỉ có tu luyện đến đạo cảnh tầng mười bảy thậm chí mười tám, mới có thể mang đến cho bọn họ cảm giác chấn động như vậy.
Thế nhưng, Tiêu què rõ ràng chỉ là một phế nhân bị người đời chèn ép, từ sau khi Thương quốc bị diệt đã luôn bị bọn họ bắt nạt đến tận bây giờ. Đệ tử Tam Thanh từ bao giờ từng để hắn vào mắt? Huống chi ở chốn ô nhiễm đại đạo như Bồng Lai Tây này, Tiêu què cho dù muốn tu hành cũng chẳng có chốn tu hành, làm sao có thể đột phá, tu thành Thái Ất Kim Tiên?
Phải biết rằng, ngay cả tại Vân Tiêu Động Thiên của bọn họ cũng chỉ có năm vị Thái Ất Kim Tiên mà thôi!
Lúc này, Kiều Cố dẫn theo Giang Quá vừa ho khan vừa bước tới, giận dữ nói: “Sư bá, bọn chúng là muốn chặt đứt căn cơ Kim Ngao đảo ta! Ta liều mạng với bọn chúng!”
Thân thể Tiêu què run lên, khí thế đột nhiên thu liễm, thần sắc như cười như khóc, nói: “Chư vị đạo hữu Vân Tiêu Động Thiên, xin hãy mở cho một con đường sống, ta cầu xin các ngươi.”
Kiều Cố tức giận đến cực điểm, ho dữ dội, thậm chí ho ra máu: “Sư bá, nếu người còn nhẫn nhịn nữa, mạch phái Phu Tử chúng ta sẽ tuyệt diệt mất!”
Tiêu què chẳng màng để ý, ánh mắt van nài nhìn sang đám người Khuông đạo nhân.
Khuông đạo nhân thở phào một hơi, cười nói: “Tiêu què, ngươi làm ta giật cả mình. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi là người biết thời thế. Bồng Lai Tây vốn là thánh địa dưới trướng Tam Thanh ta, năm xưa xảy ra biến cố nên mới rời khỏi nơi đây. Kim Ngao đảo các ngươi ở đây suốt hai mươi vạn năm, chúng ta chưa từng thu lấy một đồng linh thạch, như vậy đã là khoan dung lắm rồi. Hôm nay, nếu Kim Ngao đảo nhường lại Bồng Lai Tây, chúng ta cũng sẽ không truy cứu gì nữa.”
Nụ cười trên mặt Tiêu què còn khó coi hơn cả khóc, gượng gạo nở nụ cười, nói: “Cầu xin chư vị đạo hữu, cho một đường sống. Kim Ngao đảo nhường lại cho các ngươi, Ngọc Thanh đạo tuyền cũng dâng lên, chỉ mong chư vị lưu lại cho ta một chốn dung thân tại Bồng Lai Tây.”
Một nữ đạo nhân khác họ Nghiêm, tên Kim Chi, mỉm cười nói: “Chư vị đạo hữu, oan gia nên giải chẳng nên kết. Tiêu què đã nói hết lời hay, chúng ta cũng không thể không chừa cho hắn chút thể diện. Thôi được, chỉ cần bọn họ giao ra thánh địa này, thì cho phép họ có một chỗ dung thân ở Bồng Lai Tây.”
Những đạo nhân khác đã chứng kiến tu vi của Tiêu què, đều lo ngại nếu ép quá thì ngọc nát đá tan, vì vậy đều mỉm cười nói: “Lời Nghiêm sư tỷ chí phải. Năm xưa Tam Thanh còn chừa cho Thông Thiên Thánh Nhân một con đường sống, huống chi chúng ta là hậu bối, sao có thể tuyệt diệt sạch sẽ?”
Khuông đạo nhân mỉm cười nói: “Tiêu què, còn không mau tạ ơn chúng ta?”
Tiêu què vội thu lại toàn bộ tu vi, chống gậy quỳ xuống bái tạ: “Đa tạ chư vị đạo hữu đã tha cho đệ tử Kim Ngao đảo ta.”
Khuông đạo nhân nói: “Tha cho các ngươi thì được, nhưng Trần Thực thì không thể tha. Hắn giết đệ tử ta, chuyện này nhất định phải đòi máu trả máu. Nếu không thì thể diện của Vân Tiêu Động Thiên ta biết để vào đâu?”
Tiêu què vội cười làm lành nói: “Cầu xin Khuông đạo huynh tha cho Trần Thực. Nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Muốn phạt thì phạt ta, huynh xem, chân trái của ta vẫn còn lành, không bằng... huynh lấy nó đi, tha cho Trần Thực đi.”
Khuông đạo nhân lắc đầu: “Trừ Trần Thực ra, những kẻ khác đều có thể sống.”
Sắc mặt Tiêu què trầm xuống, vung gậy lên, một gậy bổ xuống.
Bầu trời đột nhiên rung động dữ dội, Khuông đạo nhân, Nghiêm Kim Chi cùng những người khác đều đồng loạt rên khẽ, gậy chưa tới mà họ đã cảm giác được không gian xung quanh đã bị phong tỏa!
Khuông đạo nhân lập tức tế ra pháp bảo “Tử Thụ Tiên Y”, tiên y này là bảo vật do sư tôn hắn, Đại La Kim Tiên Xích Tinh Đại Tiên luyện chế. Một khi tế lên, liền tỏa ra tiên quang màu tím, vạn pháp bất xâm.
Tuy tu vi của Khuông đạo nhân không bằng Tiêu què, nhưng hắn cũng đã tu đến đạo cảnh tầng mười bốn, là Thái Ất Kim Tiên, đủ sức phát huy uy lực của Tử Thụ Tiên Y.
Một gậy của Tiêu què giáng xuống, chỉ nghe “phụp” một tiếng, cây gậy tưởng như vô địch kia đánh vào Tử Thụ Tiên Y, toàn bộ uy lực đều bị tiên y hấp thu sạch sẽ, không gây chút tổn hại nào lên người Khuông đạo nhân.
Khuông đạo nhân vừa kinh vừa mừng, nhưng liền sau đó chỉ nghe mấy tiếng “bịch bịch”, Nghiêm Kim Chi và những người khác lần lượt trúng gậy, phun máu ngã xuống đất.
Khuông đạo nhân trong lòng kinh hãi, Tử Thụ Tiên Y chỉ bảo vệ được hắn, không hề che chở cho những người khác. Gậy của Tiêu què tưởng như hắn đã đỡ trọn, nhưng thực ra chỉ là một trong nhiều gậy hắn tung ra.
Tiêu què đồng thời xuất ra mấy gậy, tu vi của Nghiêm Kim Chi và những người khác tuy cũng cực kỳ cường hãn, nhưng làm sao địch lại một vị Thái Ất Kim Tiên gần như đại viên mãn như hắn, chỉ một chiêu liền bị trọng thương.
Khuông đạo nhân vội khoác Tử Thụ Tiên Y vào thân, thân hình lùi lại phía sau, lớn tiếng quát: “Tiêu què, ngươi thật muốn đối đầu với Vân Tiêu Động Thiên sao?”
Tiêu què thân hình bốc lên, lao về phía trước, cao giọng quát: “Giang Quá, bắt lấy bọn chúng! Kiều Cố, mau đi cứu Trần Thực và Cảnh Mai! Không được để kẻ nào thoát!”
Tinh thần Kiều Cố phấn chấn hẳn lên, lập tức phóng người lao về phía Trần Thực.
Giang Quá thì bước nhanh tới, lấy ra “Côn Tiên Tỏa” trói chặt tay chân đám người Nghiêm Kim Chi.
Y lo đám người này dẫu sao cũng là hàng sư thúc, thần thông quảng đại, bèn lập tức vỗ vào bên hông, một thanh kiếm gỗ đào bay vút lên, “xoẹt” một tiếng đâm thẳng vào huyệt bả vai của Nghiêm Kim Chi.
“Ngươi làm gì vậy?” Nghiêm Kim Chi nén đau, quát lớn.
Giang Quá coi như không nghe thấy, tán thưởng: “Thân thể thật cứng.”
Một kiếm này của y, vậy mà không tổn hại nổi Nghiêm Kim Chi dù chỉ mảy may.
Giang Quá lập tức xuất kiếm lần nữa, lần này vận dụng “Tru Tiên kiếm quyết” y đã lĩnh ngộ được trên Tham Đạo Nhai, một kiếm đâm ra, lập tức phá tan tiên thể viên mãn cảnh Kim Tiên của Nghiêm Kim Chi, xuyên thấu huyệt bả vai nàng!
Nghiêm Kim Chi đau đến trào nước mắt.
Giang Quá thúc động “Côn Tiên Thằng”, xuyên thẳng qua huyệt bả vai nàng, nói: “Như vậy sẽ không sợ sư thúc chạy trốn nữa.”
Sợi dây tiên xuyên qua tận xương, cơn đau dữ dội khiến vị tiên nhân này ngất đi tại chỗ.
Giang Quá tiếp tục làm y như vậy với các đạo nhân khác, trong đó có một người họ Đậu tên Sương, cũng là Thái Ất Kim Tiên, tu thành đạo cảnh tầng mười ba, thân thể cực kỳ cường hãn. Giang Quá phải liên tục đâm hơn mười kiếm, mới miễn cưỡng xuyên thủng được huyệt bả vai của y.
Đậu đạo nhân không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn y, sắc mặt âm trầm.
Giang Quá làm như không thấy, tế khởi “Côn Tiên Thằng”, cũng xuyên qua huyệt bả vai của y.
“Tiêu sư bá bảo ta bắt sống bọn họ, không bảo ta giết, e là muốn cùng Vân Tiêu Động Thiên đàm phán.”
Y thấp giọng nói, “Vậy thì ta phải canh giữ những người này thật kỹ.”
Y kéo “Côn Tiên Thằng”, đi về phía Tham Đạo Nhai.
Y dự định giam bọn Nghiêm Kim Chi vào sâu trong Tham Đạo Nhai, như vậy cho dù cao thủ của Vân Tiêu Động Thiên đến cứu người, cũng phải vượt qua Tham Đạo Nhai, đối mặt trực diện với kiếm pháp của Phu Tử.
Y tin chắc, cho dù là đệ tử Tam Thanh, cũng không ai có thể đột nhập Tham Đạo Nhai cứu người.
Bởi vì, người duy nhất có thể vượt qua Tham Đạo Nhai chính là Trần Thực.
Ngoài Trần Thực, không ai làm được.
Tiêu què điều khiển tiên vân, nhanh chóng đuổi kịp Khuông đạo nhân, hai vị Thái Ất Kim Tiên giao đấu kịch liệt trên không, cho dù là đối mặt với Hắc Mao Phong cũng không hề né tránh.
Khuông đạo nhân có tiên y hộ thân, còn Tiêu què thì liều mạng không sợ chết, cho dù xông vào Hắc Mao Phong, đối mặt với vô số hài cốt đại ma tấn công cũng vẫn dốc sức lao đến đánh Khuông đạo nhân.
Khuông đạo nhân liên tiếp trúng mấy chục gậy, trong lòng kinh hãi không thôi, nếu không có “Tử Thụ Tiên Y” bảo vệ, chỉ e đã sớm bị đánh chết tại chỗ.
“Tử Thụ Tiên Y” quả là bảo vật của Đại La Kim Tiên, cho dù Tiêu què dốc hết toàn lực, đánh vào người Khuông đạo nhân cũng không có chút lực nào xuyên qua được vào nội thể.
Chỉ là “Tử Thụ Tiên Y” không thể che chở tay chân và đầu, Khuông đạo nhân đành liều mạng chống đỡ, kẻo bị Tiêu què đánh nát đầu.
“Rắc!”
Một tiếng giòn vang truyền ra, chân trái của Khuông đạo nhân đã bị đánh gãy.
Y cắn răng chịu đau, tiếp tục ngăn đỡ, Tiêu què lại vung gậy tấn công vào chân lành còn lại của y, khiến y vừa tức vừa cuống: “Chết tiệt đồ què, nhất định phải đánh gãy cả hai chân ta sao?”
Một người truy, một người chạy, tốc độ cực nhanh, chỉ chốc lát đã vượt qua mấy chục vạn dặm.
Đột nhiên, khí tức của Tiêu què trở nên bất ổn, trong lòng chấn động.
Địa vực nơi hắn kết đạo chính là Bồng Lai Tây, nay nơi này đã bị ô nhiễm bởi đại đạo, tà đạo lộng hành, dù hiện không có tiên nhân nào đến tranh đoạt, nhưng dù sao cũng là vùng ô uế. Khi hắn hợp đạo, tà đạo nơi này đã bắt đầu ảnh hưởng đến hắn.
Bình thường hắn vẫn còn có thể áp chế tà khí, nhưng giờ đây điều động tu vi quá nhiều, dần dần có xu hướng không áp chế nổi nữa.
“Dù thế nào cũng không thể để hắn chạy thoát!”
Tiêu què nghiến răng đuổi giết, lại một tiếng “bốp” vang lên, gậy của hắn quét trúng mắt cá chân bên chân lành của Khuông đạo nhân.
Chỉ nghe một tiếng rắc, Khuông đạo nhân lăn lộn rơi từ trên không xuống.
Tiêu què lập tức lao tới, đuổi kịp Khuông đạo nhân, đánh gãy tay trái của y, rồi tiếp tục đánh gãy tay phải.
Khuông đạo nhân mặt mày dữ tợn, không dùng tay chân nữa, vận pháp lực toàn thân đào tẩu, chỉ là không còn tay chân, việc tránh né giữa không trung lại càng gian nan.
Gậy của Tiêu què nhắm thẳng cổ y đánh tới, rõ ràng là muốn đánh gãy cổ hắn, khiến hắn tê liệt từ cổ trở xuống.
Khuông đạo nhân vừa kinh vừa giận, cổ trúng một gậy, vang lên tiếng răng rắc liên tiếp, lập tức cảm thấy toàn thân trên dưới chỉ còn cái đầu còn tri giác.
Trong lòng thầm than một tiếng: “Mạng ta đến đây là hết”, thì bỗng thấy Tiêu què lảo đảo một bước, tiếp đó sùi bọt mép, toàn thân co giật, từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất.
Khuông đạo nhân thấy vậy, trong lòng vừa kinh vừa nghi, lập tức vận dụng chút pháp lực còn lại, dùng đầu nhấc lên thân thể tàn phế, luống cuống bay về phía tiên thành xa xa.
Bên ngoài cổ tự, ánh mắt Cảnh Mai sắc bén dị thường, chắn trước người Trần Thực, vận dụng “Tam Tiêu Lâm Thánh Pháp”, mỉm cười nói: “Xin các vị sư huynh sư tỷ nể mặt ta một chút.”
“Mặt mũi gì cho ngươi chứ?”
Cổ Đạo Lăng lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói: “Ngươi xứng sao?”
Hắn vừa ra lệnh, lập tức các tiên trận bốn phía đồng loạt khởi động, đạo văn cuồn cuộn tung bay, hóa thành các dị tượng của đại đạo: có Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ bốn linh thần; có Vạn Lôi Diệt Tuyệt Đại Trận; có Chu Thiên Tinh Đẩu trận thế; có Long Phụng giao luyện; có Càn Khôn đảo ngược!
Hàng nghìn tiên binh tiên tướng thúc động đại trận xông lên, lại có cả đệ tử Vân Tiêu Động Thiên ẩn mình trong trận, chực chờ ra tay.
“Sư đệ, theo ta!”
Cảnh Mai sư tỷ xông lên phía trước, vung tay một cái, hư không vặn vẹo, hóa thành một cái Kim Đẩu khổng lồ úp xuống, lập tức hút sạch mấy trăm tiên binh tiên tướng vào trong.
Đám người ấy từ trong Kim Đẩu bị bắn văng ra, toàn thân mất sạch đạo hạnh, biến thành từng đứa trẻ trần như nhộng, bò lổm ngổm trên mặt đất.
Phía trước lập tức mở rộng một khoảng trống lớn, Cảnh Mai sư tỷ dẫn Trần Thực xông tới, hai bên tiên trận áp sát, đột nhiên vang lên hai tiếng leng keng, âm dương nhị khí bay ra, hóa thành hai con kim long, rắc một tiếng, chém ngang thắt lưng đám binh tướng trong hai tòa tiên trận!
Chỉ có hai đệ tử Vân Tiêu Động Thiên vì tinh thông âm dương nhị khí nên mới may mắn thoát chết, chỉ là trong đó có một người đạo hạnh kém hơn Cảnh Mai rất nhiều, hai chân bị cắt cụt đến tận đầu gối, ngã nhào xuống đất gào thảm không ngớt.
Cổ Đạo Lăng xông tới, tu vi cực cao, tay trái là âm, tay phải là dương, ngưng tụ âm dương nhị khí trên đỉnh đầu luyện thành một mặt minh kính, chiếu thẳng xuống, quát lớn: “Âm dương tà thuật của Kim Ngao đảo cũng dám so với chính tông Tam Thanh ta sao?”
Cảnh Mai sư tỷ bị minh kính chiếu vào, sinh tử nghịch chuyển, đầu óc mê man, sắp sửa tử vong.
Trần Thực bước lên một bước, một mảnh vô cực đạo tràng trào ra, âm dương hỗn nguyên, lập tức đảo chuyển sinh tử, kéo Cảnh Mai từ cõi chết trở về.
Cảnh Mai sư tỷ cảm thấy mình sống lại, lập tức tiến lên một bước, thi triển bộ pháp “Cửu Khúc Hoàng Hà”, sát khí ngập trời, trực diện giao đấu với Cổ Đạo Lăng.
Nàng tuy đã cụt một chân, chỉ còn một chân có thể vận lực, nhưng bằng thân thể tàn phế ấy vẫn giao đấu ngang ngửa với Cổ Đạo Lăng, thậm chí còn áp chế hắn, khiến hắn vừa kinh vừa giận.
Nàng lại thi triển thần thông, Kim Đẩu nổi lơ lửng, hút lấy Cổ Đạo Lăng, kéo hắn về phía miệng Đẩu.
Cổ Đạo Lăng kinh hãi thất sắc, vội vàng ổn định thân hình, nhưng vẫn bị hút vào Kim Đẩu, liền lớn tiếng hô: “Chư vị sư đệ sư muội, mau cùng lên! Đừng có nói đạo lý với nữ ma đầu này!”
Các sư huynh đệ Vân Tiêu Động Thiên lập tức xông lên, cùng hợp lực vây công Cảnh Mai, cho dù Cảnh Mai sư tỷ tinh thông “Tam Tiêu Lâm Thánh Pháp” cũng không thể chống đỡ nổi.
Cổ Đạo Lăng cảm giác Kim Đẩu bất ổn, lập tức một đạo thần thông đánh ra, phá hủy Kim Đẩu, thừa cơ thoát thân.
Hắn kinh hồn chưa yên, trông thấy Trần Thực và Cảnh Mai liên thủ, cật lực ngăn cản quần công, bất giác tức giận cười lớn: “Tiểu ma đầu kia!”
Hắn lao tới, định tung sát chiêu giết Trần Thực, thì một bóng người từ trên trời giáng xuống, hạ thân trước mặt hắn, đón lấy thần thông của hắn.
Hai người thần thông va chạm, Cổ Đạo Lăng khí huyết nhộn nhạo, vô cùng khó chịu, chỉ thấy người đó là một nam tử cao gầy, sắc mặt xanh xao yếu ớt, chính là Kiều Cố.
Cổ Đạo Lăng liền xuất ra một chiêu nữa, Kiều Cố vừa ho khan vừa liều mình nghênh đón, thần thông va chạm trong nháy mắt, khí tức Cổ Đạo Lăng tăng vọt, Kiều Cố thì máu rỉ nơi khóe miệng.
“Hắn có thương tích cũ trong người, không cầm cự được lâu đâu!”
Cổ Đạo Lăng nghĩ vậy, liền tung thêm một chiêu nữa, cả hai thân thể đều chấn động, Kiều Cố không kìm được phun máu.
Cổ Đạo Lăng thừa thắng xông lên, lại giao đấu trực diện một chiêu, sắc mặt Kiều Cố dần hồi phục, không còn phun máu nữa, ngược lại Cổ Đạo Lăng thì trợn to mắt, máu từ mắt mũi miệng tai cùng lúc phun ra, toàn thân xương cốt bị Kiều Cố chấn gãy, ngay cả nguyên thần cũng bị chấn tan, mềm nhũn ngã xuống đất.
“Bảy phần tu vi trấn áp thương thế, ba phần tu vi để giao chiến với ngươi. Ngươi cứ phải ép ta dùng toàn lực, chết cũng đáng đời!”
Kiều Cố buông lời lạnh nhạt, xông vào từng tầng tiên trận, vận dụng “Kim Linh Đẩu Mẫu Huyền Công”, biến hóa khôn lường, dẫn theo hai người phá trận mà đi, ngẩng cao đầu rời khỏi.
Đệ tử Vân Tiêu Động Thiên đuổi theo, nhưng chỉ giao đấu được một hai chiêu với Kiều Cố liền đồng loạt phun máu thối lui.
Trần Thực vốn định tự mình ra tay, nay thấy hai vị sư huynh sư tỷ bản lĩnh như vậy, bất giác vô cùng khâm phục, thầm nghĩ: “Truyền thừa của Kim Ngao đảo quả nhiên lợi hại!”
Y vừa nghĩ tới đây, liền thấy Kiều Cố và Cảnh Mai khí tức đều trở nên suy yếu, thân thể không tự chủ bắt đầu co giật.
Trần Thực trong lòng chấn động, không rõ bọn họ gặp phải chuyện gì, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra: “Bọn họ kết đạo tại Bồng Lai Tây, nay bị ngoại đạo trong thiên địa ô nhiễm! Có điều, chuyện này... ta có thể giải quyết được.”
(Chương trước bị nhầm Tiêu sư bá thành Phó sư bá)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương