Giang Quá, Kiều Cố cùng những người khác cũng trông thấy cảnh Trần Thực đối chiến với kiếm ngân trên vách đá, nhưng cảm nhận lại khác biệt với Trần Thực.
“Lúc ta đi đến nơi này năm xưa, thương tích đã chồng chất khắp người, khó lòng đi tiếp. Tiểu sư đệ đến giờ vẫn chưa chịu một vết thương nào.”
Kiều Cố tán thưởng: “Căn cơ của hắn vô cùng vững chắc, sự lĩnh ngộ đối với Hỗn Nguyên Kiếm Kinh còn vượt xa ta.”
Cảnh Mai tiếp lời: “Năm đó ta bị thương còn nặng hơn nữa, suýt nữa không thể đi tiếp, cuối cùng cũng là nhờ các sư huynh sư tỷ bên ngoài khích lệ, ta mới gắng gượng vượt qua.”
Nàng cảm khái sâu sắc khi nhắc đến chuyện cũ.
Bất ngờ, Tiêu sư bá lắc đầu nói: “Không đúng.”
Mọi người đều kinh ngạc, Giang Quá hỏi: “Sư bá, chỗ nào không đúng?”
Tiêu sư bá đáp: “Chiêu pháp của hắn tự nhiên thành thục, không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng hắn lại vẫn bị trúng kiếm. Trong đó có điều bất thường.”
Kiều Cố nói: “Sư bá, như vậy vẫn chưa đúng sao? Chiêu pháp của hắn không có kẽ hở, đã lĩnh ngộ được tinh túy của Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, đến ta hiện nay cũng chưa đạt đến trình độ ấy. Dù ngài có thi triển Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, cũng chưa chắc sánh được với hắn.”
Tiêu sư bá đáp: “Quả thật ta không bằng. Nhưng kiếm pháp của hắn đúng là có vấn đề.”
Trong khi mấy người nói chuyện, Trần Thực đã tiến đến chỗ chiêu thứ tám nơi Tham Đạo Nhai, đối mặt với kiếm chiêu “Thiên La Tạc Khuyết” hiện lên trên vách đá.
Khi đối đầu với chiêu thứ năm “Vân Phi Vụ Liễm”, hắn đã chịu chút thương thế; đến chiêu thứ sáu và bảy, thương thế càng nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Có thể đi đến bước này, trong số các đệ tử Kim Ngao đảo đã rất ít người có thể làm được.
Tuy nơi này nằm giữa hai vách núi chật hẹp, nhưng Trần Thực cùng thần thông trên vách đá lại hiển hiện ra cảnh tượng trời long đất lở, huyết nhật như thiêu, cực kỳ kinh tâm động phách, hung hiểm dị thường, tựa như hai thế giới đang sụp đổ giáp mặt va chạm nơi vách đá!
Trong mắt Trần Thực, huyết nhật tung hoành, tàn dương như máu, thiên địa dường như đang hóa thành tro bụi trong khung cảnh tận thế.
Chiêu pháp của hắn không có gì sai lệch, đem đạo lý thiên địa vào thời khắc hủy diệt thể hiện một cách triệt để, uy lực của chiêu thức được phát huy đến cực điểm dưới kiếm của hắn, rực rỡ không sao tả xiết. Nhưng ngay tại khoảnh khắc va chạm với “Thiên La Tạc Khuyết” trên vách đá, kiếm pháp của hắn đột nhiên bị phá giải một cách khó hiểu, kiếm khí từ tứ phía tràn tới, có luồng đâm thẳng vào yết hầu, có luồng nhắm đến tâm mạch, có luồng xuyên vào đạo tràng, có luồng tiến vào thức hải, thậm chí có luồng đã sắp sửa chạm đến Nguyên Thần của hắn!
Trần Thực cấp tốc lùi lại, vận chuyển Huyền Hoàng Kiếm Khí, xâm nhập vào đạo tràng, thức hải, thậm chí cả đạo cảnh, dốc hết toàn lực chống đỡ đợt kiếm khí xâm nhập.
Đợi đến khi hắn chặn được những luồng kiếm khí kia, thì đã lùi hẳn về tới lối vào Tham Đạo Nhai.
Sắc mặt Trần Thực trầm xuống, đang định một lần nữa tiến vào Tham Đạo Nhai, thì phía sau vang lên thanh âm của Tiêu sư bá: “Trần Thực, theo ta đến đây.”
Trần Thực không tiếp tục liều mình xông vào nữa, lập tức xoay người bước theo.
Tiêu sư bá chống gậy, lảo đảo bước đi phía trước, bỗng dưới chân sinh ra một đám tường vân, tường vân bay lên nâng cả hai người rời khỏi nơi ấy, để lại Kiều Cố, Cảnh Mai cùng những người khác đưa mắt nhìn nhau không hiểu.
“Kiếm pháp của Trần sư đệ, quả nhiên là có chút vấn đề.” Kiều Cố gãi đầu nói.
Trần Thực đứng trên tầng mây, chỉ thấy tốc độ tường vân cực nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua ngàn sông vạn núi, bay đến vùng biên viễn phía Tây Bồng Lai.
Nơi này tuy cũng thuộc Địa Tiên giới, nhưng lại vô cùng hoang vắng, linh khí đã bị ngoại đạo ô nhiễm, không thể sử dụng, biến cố năm xưa khiến nơi đây trở thành vùng đất khó bề sinh tồn. Thế nhưng vẫn có nhân loại sinh sôi, Trần Thực trông thấy từng thôn trại lớn nhỏ rải rác giữa non sông gãy nát, như những quân cờ thưa thớt.
Tường vân chầm chậm hạ xuống, Trần Thực đặt chân lên mặt đất, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy đất trời giá lạnh, mặt đất phủ đầy tuyết đọng, nơi xa trong ruộng lúa mạch, mầm xanh như bị băng tuyết đóng cứng.
“Kiếm pháp của ngươi có vấn đề, không giống như là do chính mình tạo ra.”
Tiêu sư bá nghiêm túc nói: “Ngươi dường như tự nhiên hiểu được những đạo lý ấy, nhưng trong tâm ngươi lại chẳng có chút cảm xúc nào với chúng, không có tình cảm.”
Trần Thực khẽ nhíu mày: “Sư bá, ý của ngài là…”
“Ngươi chưa lĩnh hội được, thế nào là Nhân.”
Tiêu sư bá nói: “Nhân là mối liên hệ giữa người với trời đất, là quan hệ giữa người với người. Đó là then chốt trong tư tưởng của phu tử, ngoài mặt gọi là Nhân, thực chất là Nhân Đạo. Cảm ứng với biến hóa của thiên địa thì biết sinh tử, cảm ngộ sự biến chuyển của thế sự thì hiểu hưng suy, cảm tri nhân tình thế thái thì thấu hiểu bản ngã. Ngươi tuy lĩnh ngộ kiếm pháp thâm sâu không ai sánh kịp, nhưng kiếm pháp của ngươi chỉ là cái khung rỗng, không có Nhân Đạo, không có sự cảm ngộ, cảm xúc hay cảm tri của chính ngươi.”
Vừa nói, vừa lảo đảo đi giữa vùng đất phủ đầy băng tuyết, tiếp lời: “Ngươi nhìn băng tuyết này đi, bề ngoài tưởng trời đất lạnh lẽo, thực ra mùa xuân đã gần kề, với nhân gian mà nói, đã không còn quá giá lạnh nữa rồi. Ngươi đừng đứng lơ lửng trên mặt đất, hãy hạ xuống, cảm thụ thử xem.”
Trần Thực đặt chân xuống đất, thả lỏng thân thể, thong thả bước đi.
Lớp đất dưới chân mềm hơn hắn tưởng, tuy tuyết đọng vẫn còn nhưng chỉ tồn tại nơi bóng râm, đất chưa đóng băng, tiết trời cũng dần ấm trở lại.
Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt đất đã in dấu bước chân của mình.
Tiêu sư bá dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Địa khí hàn huyên, ngươi luyện rất tốt, ta cũng chẳng thể bắt bẻ gì. Nhưng vì sao ngươi lại bị trúng kiếm? Ta nghĩ, là vì ngươi chưa từng thật sự thấy qua ‘địa khí hàn huyên’, chưa từng hiểu thế nào là ‘thiên đảo sinh sát’. Chỉ khi ngươi tận mắt chứng kiến, mới có thể thể hội được chữ ‘Nhân’ mà phu tử từng giảng, mới có thể cảm thấu được cái gọi là Nhân Đạo.”
Trần Thực bước theo sau, trong lòng nghĩ: “Nhân? Nhân Đạo. Thật sự là nguyên nhân khiến ta bị trúng kiếm sao?”
Hai người đi đến một ngôi thôn gần đó. Dân làng dường như nhận ra Tiêu sư bá, chào hỏi thân thiện: “Tiêu tiên sư, lại đến dạy đệ tử nữa à?”
Tiêu sư bá mỉm cười đáp: “Giang Quá chính là người của thôn này, trước kia từng sống ở đây. Nhưng đó là chuyện của hơn năm trăm năm trước rồi.”
Trần Thực đưa mắt nhìn khắp thôn làng, thấy rất nhiều thôn dân đang ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời, trên người mặc áo dày cộm, nheo mắt hưởng thụ ánh nắng, hai má vì bị nắng rọi mà hơi ửng đỏ.
Năm trăm năm, đối với những người đã thành tiên như bọn họ, chỉ như khoảnh khắc trong chớp mắt. Nhưng đối với phàm nhân, đã là mấy lượt sinh tử luân hồi, chuyện kiếp trước kiếp này, đều đã hóa thành tro bụi.
“Giang Quá là do ta dẫn vào môn phái Kim Ngao đảo. Hắn là kỳ tài, học gì cũng nhanh. Dù ở nơi Tây Bồng Lai thế này, một nơi hầu như không thể tu luyện, tốc độ tu hành của hắn vẫn kinh người. Trước khi hắn nhập môn, ta đã truyền cho hắn Hỗn Nguyên Đạo Kinh cùng Kiếm Kinh, ước định rằng sau khi hắn tu thành Thiên Tiên cảnh, sẽ đến Kim Ngao đảo tìm ta. Nhưng sau đó ta đã quên mất chuyện này.”
Tiêu sư bá tìm mấy cây trúc, vừa gọt trúc vừa kể về lai lịch của Giang Quá, nói: “Đến lúc ta chợt nhớ ra, thì đã mấy chục năm trôi qua. Khi ta quay lại tìm hắn, thì phát hiện hắn đã là Thiên Tiên. Thế nhưng hắn lại không đi tìm ta, mà ở nhà phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời. Ta không ép hắn theo mình, liền quay đi. Đợi khi song thân hắn quy tiên, hắn mới giữ đúng lời hứa mà đến Kim Ngao đảo, ta lúc ấy mới dẫn hắn nhập môn. Ở thắt lưng hắn luôn đeo một khối ngọc bội, chất ngọc chẳng tốt, nhưng vẫn luôn giữ bên mình, là di vật của cha mẹ hắn.”
Vừa kể, Tiêu sư bá vừa gọt xong mười hai đoạn trúc, mỗi đoạn dài ngắn khác nhau, đoạn dài nhất chín tấc, ngắn nhất bốn tấc bảy phân, rồi lần lượt cắm vào đất, chỉ để lộ ra ngoài cùng một độ cao.
Tiêu sư bá lại lấy phần màng bên trong cây sậy, đốt thành tro tàn, rồi cẩn thận rắc vào từng đoạn trúc.
Trần Thực ngồi xổm bên cạnh, nhìn ông bận rộn.
Tiêu sư bá nói: “Ngươi hãy ở đây, canh giữ những đoạn trúc này, tự khắc sẽ lĩnh ngộ ra Nhân Đạo ẩn chứa trong ‘địa khí hàn huyên’.”
Trần Thực bèn giữ đúng lời, ngồi bên mười hai đoạn trúc, Tiêu sư bá thì chống gậy rời đi.
Trời dần xế chiều, dân làng đã lần lượt trở về nhà, chẳng bao lâu khói bếp từ các mái nhà chầm chậm bốc lên, hương vị cơm canh lan tỏa trong không khí.
Trần Thực vẫn chăm chú dõi mắt nhìn mười hai đoạn trúc kia, chẳng bao lâu sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, một đứa trẻ cẩn thận bưng một bát cơm canh, còn kẹp theo hai cái bánh thô, đi đến bên cạnh hắn.
“Mẹ ta bảo mang cho huynh ăn đó, ăn đi, ăn đi.” Gương mặt đứa nhỏ ánh lên nụ cười ngây thơ chất phác.
Trần Thực thoáng sững người, nhưng không từ chối, trịnh trọng cảm ơn, rồi bưng lấy bát cơm, bắt chước cách người làng, ngồi xổm mà ăn bánh, gắp canh, rất nhanh đã ăn sạch sành sanh.
Hắn định đem bát đi trả, nhưng lại sợ bỏ lỡ điều gì, đành để bát đũa cạnh bên.
Chẳng bao lâu, đứa nhỏ quay lại, đem bát đũa thu về.
Trăng đã lên cao, ánh trăng thanh khiết tuyệt mỹ, bóng trăng rọi xuống tạo nên những vùng sáng tối đan xen trên nền tuyết, khiến khí trời càng thêm giá lạnh.
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa xa xa, cùng âm thanh cửa gỗ mở ra kêu kẽo kẹt.
Trần Thực vẫn cứ chăm chăm nhìn mười hai đoạn trúc kia, bất tri bất giác trời đã sáng, thôn làng dần dần trở nên náo nhiệt, dân làng thức dậy sớm, chào hỏi lẫn nhau, chẳng mấy chốc lại làn khói bếp cuộn lên từ từng nhà.
Đứa nhỏ lại đến mang bữa sáng cho hắn, Trần Thực vẫn không từ chối.
Dùng xong bữa, dân làng tỏ ra rất hiếu kỳ với người khách lạ này, không ít người lén lút đứng từ xa quan sát, bàn tán xôn xao, nhưng chẳng ai dám lại gần.
Chỉ có đám trẻ con là gan dạ hơn, có mấy đứa chạy tới ngồi xổm bên cạnh Trần Thực, tò mò nhìn chằm chằm vào hắn, có đứa to gan hơn còn với tay sờ thử kim quan màu tử kim trên đầu hắn.
Chẳng bao lâu đã bị người lớn gọi về mắng cho một trận.
Trần Thực vẫn chăm chú nhìn mười hai đoạn trúc, cực kỳ kiên nhẫn. Chỉ vài ngày sau, dân làng đã quen với sự hiện diện của hắn, hiếu kỳ cũng dần phai nhạt.
Trần Thực cũng dần quên cả bản thân, như thể đã hòa làm một với thôn làng này.
Cứ như vậy trôi qua sáu bảy ngày, tiết trời bắt đầu ấm lên, băng tuyết trong bóng râm cũng dần tan chảy, đất đai càng lúc càng trở nên tơi xốp. Dưới chân tường đã có vài mầm cỏ non nhú lên khỏi mặt đất.
Sáng hôm đó, Trần Thực vẫn như tượng gỗ đất sét ngồi tại chỗ cũ, một tráng hán dậy sớm vươn vai ngáp dài đi ngang qua bên hắn, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay xuân phân rồi.”
Chính lúc ấy, Trần Thực cảm nhận được sâu trong lòng đất có dương khí đang vận chuyển, đó thực sự là dương khí của đại địa, là băng tuyết trong lòng đất đang tan chảy, là rễ cỏ trong đất bắt đầu hô hấp thổ nạp, cũng là các sinh linh trong hang động đang mơ màng mở mắt, thúc đẩy quá trình sinh diệt mới.
Tóm lại, đại địa tựa như đã tỉnh giấc.
Hắn còn đang kinh ngạc trước cảm ứng của chính mình, thì phía dưới những đoạn trúc bỗng có một luồng khí từ sâu trong lòng đất thổi ngược lên, khiến tro của màng sậy dưới đáy trúc bị thổi bay lên.
Những tro tàn nhẹ như lông hồng ấy từ đầu ống trúc nhô lên khỏi mặt đất bay ra, lượn lờ trong không trung, đồng thời vang lên thanh âm trầm thấp truyền ra từ trong lòng trúc.
Âm thanh ấy rất thấp, thấp đến mức nếu không chú tâm lắng nghe thì sẽ hoàn toàn bỏ lỡ.
Thế nhưng đó thực sự là một khúc nhạc đến từ nơi sâu thẳm của đại địa.
Đó chính là thanh âm của Hoàng Chung, một trong mười hai âm luật cổ xưa.
Từ những đoạn trúc khác cũng có tro bụi bay lên, mỗi ống trúc với độ dài khác nhau, dưới sự dẫn động của địa khí mà phát ra các âm luật như Đại Lữ, Thái Thốc, Giáp Chung, Cô Ti, Trọng Lữ, đủ đầy mười hai âm luật cổ.
Loại thanh âm này, tựa như tiếng ca của đại địa, đang tuyên cáo với toàn cõi thế gian: xuân về rồi.
Âm thanh ấy như đánh thức muôn loài, khiến Tây Bồng Lai vốn tịch mịch hoang vu, đột nhiên tràn ngập khí tức của vạn vật thức tỉnh.
Đây chính là địa khí hàn huyên, đây chính là thiên đảo sinh sát!
Phía sau lưng Trần Thực, ngôi làng như cũng vừa mới tỉnh dậy từ đêm dài tĩnh lặng, dân làng bắt đầu bận rộn với việc thường nhật, trẻ nhỏ nô đùa khắp nơi, gà mái rời chuồng tìm mồi, chó vàng chạy nhảy vòng quanh đánh dấu lãnh địa.
Đứa trẻ thường ngày mang cơm cho hắn lại một lần nữa bưng một bát cơm canh tới.
Dù Trần Thực sớm đã nhờ thiên cơ sách mà lĩnh ngộ được huyền lý của chiêu này, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tận thân cảm nhận được giây phút đại địa hồi sinh, vạn vật chuyển sinh từ cái chết, hắn vẫn không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Hắn đã ngộ ra rồi.
Hắn đã hiểu được cái mà phu tử gọi là “Nhân”, không phải là chém người làm hai, mà là mối quan hệ giữa người với trời đất, giữa người với người.
Hắn đã lĩnh ngộ được đạo lý Nhân Đạo trong địa khí hàn huyên.
Hắn cũng đã hiểu, vì sao trong Tham Đạo Nhai mình lại bị trúng kiếm.
“Huynh đừng khóc nữa.”
Đứa nhỏ ấy nói: “Huynh đói sao? Nhà ta còn cơm, để ta mang thêm cho.”
“Cảm ơn ngươi.”
Trần Thực cảm kích nói, đứng dậy mỉm cười: “Ăn cơm nhà các ngươi bao ngày như vậy, được các ngươi chiếu cố lâu như thế, sao ta có thể không hồi báo?”
Ý niệm vừa động, đạo tràng Âm Dương liền mở ra, bao phủ lấy ngôi làng nhỏ bé này.
Trần Thực thúc động Âm Dương đạo tràng, hấp thu và luyện hóa tà khí của ngoại đạo còn sót lại nơi đây. Chẳng bao lâu sau, đã thanh tẩy toàn bộ ngoại đạo trong thôn. Hắn quay sang nói với đứa bé kia: “Nếu ông lão què tới tìm ta, ngươi hãy nói với ông ấy rằng, ta muốn nhập thế một chuyến. Đợi khi ta viên mãn, tự nhiên sẽ quay về.” Nói xong liền phiêu nhiên rời đi.
Từ sau ngày ấy, linh khí trong ngôi làng nhỏ này dồi dào hẳn lên, chính khí vững bền, tuổi thọ của dân làng cũng được kéo dài, lúa má cũng lớn nhanh tươi tốt.
Trần Thực vừa rời đi không lâu, thì Tiêu sư bá và Giang Quá đến nơi. Dân làng vừa thấy Giang Quá liền đồng loạt tiến lên xưng là “lão tổ”. Dù trông Giang Quá vẫn như thiếu niên, nhưng đã gần sáu trăm tuổi, được người cùng thôn gọi là lão tổ cũng không có gì lạ.
Hai người cùng quan sát khắp ngôi làng, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ tu vi thâm hậu, tự nhiên nhìn ra được nguyên nhân khiến ngôi làng phát sinh biến hóa kinh thiên địa chuyển, chính là Trần Thực đã thay đổi Thiên Đạo nơi đây.
Nhưng... hắn làm điều đó bằng cách nào? “Thiếu niên trông coi trúc kia đâu rồi?” Tiêu sư bá sốt ruột hỏi.
Đứa trẻ từng mang cơm bèn lặp lại nguyên văn lời Trần Thực.
Tiêu sư bá và Giang Quá đều cau mày.
“Tham ngộ Hỗn Nguyên Kiếm Kinh tốn quá nhiều thời gian, chuyến nhập thế này... chẳng biết đến bao giờ hắn mới trở về?” Tiêu sư bá trầm giọng thở than.
Trần Thực trong vô thức đã rời khỏi Tây Bồng Lai, một đường vừa đi vừa quan sát cảm ứng Thiên Đạo, nhìn phong tục nhân gian, cảm ngộ gió chướng chen ngang, thể hội thanh viêm ly ly, lại đến những nơi loạn thế, chứng kiến quốc gia hưng vong, triều đại đổi thay.
Hoặc là tiến vào nơi sâu thẳm trong đại mạc, gió thổi bay vàng cát. Hoặc là trải qua mưa thu gió lạnh, lĩnh ngộ hàn sương tuyết giá.
Hắn rong ruổi khắp chốn, không biết đã đi qua bao nhiêu vạn dặm, cũng chẳng rõ đã trải qua bao nhiêu ngày tháng.
Tiêu sư bá, Giang Quá cùng Hắc Oa chờ đợi trên Kim Ngao đảo suốt mấy tháng, nhưng vẫn không thấy hắn trở về. Lại đợi thêm hai năm, Trần Thực vẫn chưa xuất hiện.
Một hôm, Cẩu Hồ nằm phục trước sơn môn, bỗng tai nó giật nhẹ, ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy một nam tử râu ria xồm xoàm, thân hình bụi bặm mỏi mệt đang từ xa đi đến. Hắn mỉm cười với nó một cái, rồi cứ thế thẳng bước lên núi.
“Tiêu sư bá, ta đã trở về.”
Nam tử ấy mỉm cười với Tiêu sư bá: “Ta muốn lại một lần nữa xông vào Tham Đạo Nhai.”
(Chương trước bị sai text nên nhầm tên Tiêu sư bá, mọi người thông cảm nhé!)
“Lúc ta đi đến nơi này năm xưa, thương tích đã chồng chất khắp người, khó lòng đi tiếp. Tiểu sư đệ đến giờ vẫn chưa chịu một vết thương nào.”
Kiều Cố tán thưởng: “Căn cơ của hắn vô cùng vững chắc, sự lĩnh ngộ đối với Hỗn Nguyên Kiếm Kinh còn vượt xa ta.”
Cảnh Mai tiếp lời: “Năm đó ta bị thương còn nặng hơn nữa, suýt nữa không thể đi tiếp, cuối cùng cũng là nhờ các sư huynh sư tỷ bên ngoài khích lệ, ta mới gắng gượng vượt qua.”
Nàng cảm khái sâu sắc khi nhắc đến chuyện cũ.
Bất ngờ, Tiêu sư bá lắc đầu nói: “Không đúng.”
Mọi người đều kinh ngạc, Giang Quá hỏi: “Sư bá, chỗ nào không đúng?”
Tiêu sư bá đáp: “Chiêu pháp của hắn tự nhiên thành thục, không lộ ra chút sơ hở nào, nhưng hắn lại vẫn bị trúng kiếm. Trong đó có điều bất thường.”
Kiều Cố nói: “Sư bá, như vậy vẫn chưa đúng sao? Chiêu pháp của hắn không có kẽ hở, đã lĩnh ngộ được tinh túy của Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, đến ta hiện nay cũng chưa đạt đến trình độ ấy. Dù ngài có thi triển Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, cũng chưa chắc sánh được với hắn.”
Tiêu sư bá đáp: “Quả thật ta không bằng. Nhưng kiếm pháp của hắn đúng là có vấn đề.”
Trong khi mấy người nói chuyện, Trần Thực đã tiến đến chỗ chiêu thứ tám nơi Tham Đạo Nhai, đối mặt với kiếm chiêu “Thiên La Tạc Khuyết” hiện lên trên vách đá.
Khi đối đầu với chiêu thứ năm “Vân Phi Vụ Liễm”, hắn đã chịu chút thương thế; đến chiêu thứ sáu và bảy, thương thế càng nghiêm trọng hơn, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Có thể đi đến bước này, trong số các đệ tử Kim Ngao đảo đã rất ít người có thể làm được.
Tuy nơi này nằm giữa hai vách núi chật hẹp, nhưng Trần Thực cùng thần thông trên vách đá lại hiển hiện ra cảnh tượng trời long đất lở, huyết nhật như thiêu, cực kỳ kinh tâm động phách, hung hiểm dị thường, tựa như hai thế giới đang sụp đổ giáp mặt va chạm nơi vách đá!
Trong mắt Trần Thực, huyết nhật tung hoành, tàn dương như máu, thiên địa dường như đang hóa thành tro bụi trong khung cảnh tận thế.
Chiêu pháp của hắn không có gì sai lệch, đem đạo lý thiên địa vào thời khắc hủy diệt thể hiện một cách triệt để, uy lực của chiêu thức được phát huy đến cực điểm dưới kiếm của hắn, rực rỡ không sao tả xiết. Nhưng ngay tại khoảnh khắc va chạm với “Thiên La Tạc Khuyết” trên vách đá, kiếm pháp của hắn đột nhiên bị phá giải một cách khó hiểu, kiếm khí từ tứ phía tràn tới, có luồng đâm thẳng vào yết hầu, có luồng nhắm đến tâm mạch, có luồng xuyên vào đạo tràng, có luồng tiến vào thức hải, thậm chí có luồng đã sắp sửa chạm đến Nguyên Thần của hắn!
Trần Thực cấp tốc lùi lại, vận chuyển Huyền Hoàng Kiếm Khí, xâm nhập vào đạo tràng, thức hải, thậm chí cả đạo cảnh, dốc hết toàn lực chống đỡ đợt kiếm khí xâm nhập.
Đợi đến khi hắn chặn được những luồng kiếm khí kia, thì đã lùi hẳn về tới lối vào Tham Đạo Nhai.
Sắc mặt Trần Thực trầm xuống, đang định một lần nữa tiến vào Tham Đạo Nhai, thì phía sau vang lên thanh âm của Tiêu sư bá: “Trần Thực, theo ta đến đây.”
Trần Thực không tiếp tục liều mình xông vào nữa, lập tức xoay người bước theo.
Tiêu sư bá chống gậy, lảo đảo bước đi phía trước, bỗng dưới chân sinh ra một đám tường vân, tường vân bay lên nâng cả hai người rời khỏi nơi ấy, để lại Kiều Cố, Cảnh Mai cùng những người khác đưa mắt nhìn nhau không hiểu.
“Kiếm pháp của Trần sư đệ, quả nhiên là có chút vấn đề.” Kiều Cố gãi đầu nói.
Trần Thực đứng trên tầng mây, chỉ thấy tốc độ tường vân cực nhanh, chẳng mấy chốc đã vượt qua ngàn sông vạn núi, bay đến vùng biên viễn phía Tây Bồng Lai.
Nơi này tuy cũng thuộc Địa Tiên giới, nhưng lại vô cùng hoang vắng, linh khí đã bị ngoại đạo ô nhiễm, không thể sử dụng, biến cố năm xưa khiến nơi đây trở thành vùng đất khó bề sinh tồn. Thế nhưng vẫn có nhân loại sinh sôi, Trần Thực trông thấy từng thôn trại lớn nhỏ rải rác giữa non sông gãy nát, như những quân cờ thưa thớt.
Tường vân chầm chậm hạ xuống, Trần Thực đặt chân lên mặt đất, đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy đất trời giá lạnh, mặt đất phủ đầy tuyết đọng, nơi xa trong ruộng lúa mạch, mầm xanh như bị băng tuyết đóng cứng.
“Kiếm pháp của ngươi có vấn đề, không giống như là do chính mình tạo ra.”
Tiêu sư bá nghiêm túc nói: “Ngươi dường như tự nhiên hiểu được những đạo lý ấy, nhưng trong tâm ngươi lại chẳng có chút cảm xúc nào với chúng, không có tình cảm.”
Trần Thực khẽ nhíu mày: “Sư bá, ý của ngài là…”
“Ngươi chưa lĩnh hội được, thế nào là Nhân.”
Tiêu sư bá nói: “Nhân là mối liên hệ giữa người với trời đất, là quan hệ giữa người với người. Đó là then chốt trong tư tưởng của phu tử, ngoài mặt gọi là Nhân, thực chất là Nhân Đạo. Cảm ứng với biến hóa của thiên địa thì biết sinh tử, cảm ngộ sự biến chuyển của thế sự thì hiểu hưng suy, cảm tri nhân tình thế thái thì thấu hiểu bản ngã. Ngươi tuy lĩnh ngộ kiếm pháp thâm sâu không ai sánh kịp, nhưng kiếm pháp của ngươi chỉ là cái khung rỗng, không có Nhân Đạo, không có sự cảm ngộ, cảm xúc hay cảm tri của chính ngươi.”
Vừa nói, vừa lảo đảo đi giữa vùng đất phủ đầy băng tuyết, tiếp lời: “Ngươi nhìn băng tuyết này đi, bề ngoài tưởng trời đất lạnh lẽo, thực ra mùa xuân đã gần kề, với nhân gian mà nói, đã không còn quá giá lạnh nữa rồi. Ngươi đừng đứng lơ lửng trên mặt đất, hãy hạ xuống, cảm thụ thử xem.”
Trần Thực đặt chân xuống đất, thả lỏng thân thể, thong thả bước đi.
Lớp đất dưới chân mềm hơn hắn tưởng, tuy tuyết đọng vẫn còn nhưng chỉ tồn tại nơi bóng râm, đất chưa đóng băng, tiết trời cũng dần ấm trở lại.
Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt đất đã in dấu bước chân của mình.
Tiêu sư bá dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Địa khí hàn huyên, ngươi luyện rất tốt, ta cũng chẳng thể bắt bẻ gì. Nhưng vì sao ngươi lại bị trúng kiếm? Ta nghĩ, là vì ngươi chưa từng thật sự thấy qua ‘địa khí hàn huyên’, chưa từng hiểu thế nào là ‘thiên đảo sinh sát’. Chỉ khi ngươi tận mắt chứng kiến, mới có thể thể hội được chữ ‘Nhân’ mà phu tử từng giảng, mới có thể cảm thấu được cái gọi là Nhân Đạo.”
Trần Thực bước theo sau, trong lòng nghĩ: “Nhân? Nhân Đạo. Thật sự là nguyên nhân khiến ta bị trúng kiếm sao?”
Hai người đi đến một ngôi thôn gần đó. Dân làng dường như nhận ra Tiêu sư bá, chào hỏi thân thiện: “Tiêu tiên sư, lại đến dạy đệ tử nữa à?”
Tiêu sư bá mỉm cười đáp: “Giang Quá chính là người của thôn này, trước kia từng sống ở đây. Nhưng đó là chuyện của hơn năm trăm năm trước rồi.”
Trần Thực đưa mắt nhìn khắp thôn làng, thấy rất nhiều thôn dân đang ngồi phơi nắng dưới ánh mặt trời, trên người mặc áo dày cộm, nheo mắt hưởng thụ ánh nắng, hai má vì bị nắng rọi mà hơi ửng đỏ.
Năm trăm năm, đối với những người đã thành tiên như bọn họ, chỉ như khoảnh khắc trong chớp mắt. Nhưng đối với phàm nhân, đã là mấy lượt sinh tử luân hồi, chuyện kiếp trước kiếp này, đều đã hóa thành tro bụi.
“Giang Quá là do ta dẫn vào môn phái Kim Ngao đảo. Hắn là kỳ tài, học gì cũng nhanh. Dù ở nơi Tây Bồng Lai thế này, một nơi hầu như không thể tu luyện, tốc độ tu hành của hắn vẫn kinh người. Trước khi hắn nhập môn, ta đã truyền cho hắn Hỗn Nguyên Đạo Kinh cùng Kiếm Kinh, ước định rằng sau khi hắn tu thành Thiên Tiên cảnh, sẽ đến Kim Ngao đảo tìm ta. Nhưng sau đó ta đã quên mất chuyện này.”
Tiêu sư bá tìm mấy cây trúc, vừa gọt trúc vừa kể về lai lịch của Giang Quá, nói: “Đến lúc ta chợt nhớ ra, thì đã mấy chục năm trôi qua. Khi ta quay lại tìm hắn, thì phát hiện hắn đã là Thiên Tiên. Thế nhưng hắn lại không đi tìm ta, mà ở nhà phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời. Ta không ép hắn theo mình, liền quay đi. Đợi khi song thân hắn quy tiên, hắn mới giữ đúng lời hứa mà đến Kim Ngao đảo, ta lúc ấy mới dẫn hắn nhập môn. Ở thắt lưng hắn luôn đeo một khối ngọc bội, chất ngọc chẳng tốt, nhưng vẫn luôn giữ bên mình, là di vật của cha mẹ hắn.”
Vừa kể, Tiêu sư bá vừa gọt xong mười hai đoạn trúc, mỗi đoạn dài ngắn khác nhau, đoạn dài nhất chín tấc, ngắn nhất bốn tấc bảy phân, rồi lần lượt cắm vào đất, chỉ để lộ ra ngoài cùng một độ cao.
Tiêu sư bá lại lấy phần màng bên trong cây sậy, đốt thành tro tàn, rồi cẩn thận rắc vào từng đoạn trúc.
Trần Thực ngồi xổm bên cạnh, nhìn ông bận rộn.
Tiêu sư bá nói: “Ngươi hãy ở đây, canh giữ những đoạn trúc này, tự khắc sẽ lĩnh ngộ ra Nhân Đạo ẩn chứa trong ‘địa khí hàn huyên’.”
Trần Thực bèn giữ đúng lời, ngồi bên mười hai đoạn trúc, Tiêu sư bá thì chống gậy rời đi.
Trời dần xế chiều, dân làng đã lần lượt trở về nhà, chẳng bao lâu khói bếp từ các mái nhà chầm chậm bốc lên, hương vị cơm canh lan tỏa trong không khí.
Trần Thực vẫn chăm chú dõi mắt nhìn mười hai đoạn trúc kia, chẳng bao lâu sau, sau lưng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, một đứa trẻ cẩn thận bưng một bát cơm canh, còn kẹp theo hai cái bánh thô, đi đến bên cạnh hắn.
“Mẹ ta bảo mang cho huynh ăn đó, ăn đi, ăn đi.” Gương mặt đứa nhỏ ánh lên nụ cười ngây thơ chất phác.
Trần Thực thoáng sững người, nhưng không từ chối, trịnh trọng cảm ơn, rồi bưng lấy bát cơm, bắt chước cách người làng, ngồi xổm mà ăn bánh, gắp canh, rất nhanh đã ăn sạch sành sanh.
Hắn định đem bát đi trả, nhưng lại sợ bỏ lỡ điều gì, đành để bát đũa cạnh bên.
Chẳng bao lâu, đứa nhỏ quay lại, đem bát đũa thu về.
Trăng đã lên cao, ánh trăng thanh khiết tuyệt mỹ, bóng trăng rọi xuống tạo nên những vùng sáng tối đan xen trên nền tuyết, khiến khí trời càng thêm giá lạnh.
Nơi đây vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa xa xa, cùng âm thanh cửa gỗ mở ra kêu kẽo kẹt.
Trần Thực vẫn cứ chăm chăm nhìn mười hai đoạn trúc kia, bất tri bất giác trời đã sáng, thôn làng dần dần trở nên náo nhiệt, dân làng thức dậy sớm, chào hỏi lẫn nhau, chẳng mấy chốc lại làn khói bếp cuộn lên từ từng nhà.
Đứa nhỏ lại đến mang bữa sáng cho hắn, Trần Thực vẫn không từ chối.
Dùng xong bữa, dân làng tỏ ra rất hiếu kỳ với người khách lạ này, không ít người lén lút đứng từ xa quan sát, bàn tán xôn xao, nhưng chẳng ai dám lại gần.
Chỉ có đám trẻ con là gan dạ hơn, có mấy đứa chạy tới ngồi xổm bên cạnh Trần Thực, tò mò nhìn chằm chằm vào hắn, có đứa to gan hơn còn với tay sờ thử kim quan màu tử kim trên đầu hắn.
Chẳng bao lâu đã bị người lớn gọi về mắng cho một trận.
Trần Thực vẫn chăm chú nhìn mười hai đoạn trúc, cực kỳ kiên nhẫn. Chỉ vài ngày sau, dân làng đã quen với sự hiện diện của hắn, hiếu kỳ cũng dần phai nhạt.
Trần Thực cũng dần quên cả bản thân, như thể đã hòa làm một với thôn làng này.
Cứ như vậy trôi qua sáu bảy ngày, tiết trời bắt đầu ấm lên, băng tuyết trong bóng râm cũng dần tan chảy, đất đai càng lúc càng trở nên tơi xốp. Dưới chân tường đã có vài mầm cỏ non nhú lên khỏi mặt đất.
Sáng hôm đó, Trần Thực vẫn như tượng gỗ đất sét ngồi tại chỗ cũ, một tráng hán dậy sớm vươn vai ngáp dài đi ngang qua bên hắn, miệng lẩm bẩm: “Hôm nay xuân phân rồi.”
Chính lúc ấy, Trần Thực cảm nhận được sâu trong lòng đất có dương khí đang vận chuyển, đó thực sự là dương khí của đại địa, là băng tuyết trong lòng đất đang tan chảy, là rễ cỏ trong đất bắt đầu hô hấp thổ nạp, cũng là các sinh linh trong hang động đang mơ màng mở mắt, thúc đẩy quá trình sinh diệt mới.
Tóm lại, đại địa tựa như đã tỉnh giấc.
Hắn còn đang kinh ngạc trước cảm ứng của chính mình, thì phía dưới những đoạn trúc bỗng có một luồng khí từ sâu trong lòng đất thổi ngược lên, khiến tro của màng sậy dưới đáy trúc bị thổi bay lên.
Những tro tàn nhẹ như lông hồng ấy từ đầu ống trúc nhô lên khỏi mặt đất bay ra, lượn lờ trong không trung, đồng thời vang lên thanh âm trầm thấp truyền ra từ trong lòng trúc.
Âm thanh ấy rất thấp, thấp đến mức nếu không chú tâm lắng nghe thì sẽ hoàn toàn bỏ lỡ.
Thế nhưng đó thực sự là một khúc nhạc đến từ nơi sâu thẳm của đại địa.
Đó chính là thanh âm của Hoàng Chung, một trong mười hai âm luật cổ xưa.
Từ những đoạn trúc khác cũng có tro bụi bay lên, mỗi ống trúc với độ dài khác nhau, dưới sự dẫn động của địa khí mà phát ra các âm luật như Đại Lữ, Thái Thốc, Giáp Chung, Cô Ti, Trọng Lữ, đủ đầy mười hai âm luật cổ.
Loại thanh âm này, tựa như tiếng ca của đại địa, đang tuyên cáo với toàn cõi thế gian: xuân về rồi.
Âm thanh ấy như đánh thức muôn loài, khiến Tây Bồng Lai vốn tịch mịch hoang vu, đột nhiên tràn ngập khí tức của vạn vật thức tỉnh.
Đây chính là địa khí hàn huyên, đây chính là thiên đảo sinh sát!
Phía sau lưng Trần Thực, ngôi làng như cũng vừa mới tỉnh dậy từ đêm dài tĩnh lặng, dân làng bắt đầu bận rộn với việc thường nhật, trẻ nhỏ nô đùa khắp nơi, gà mái rời chuồng tìm mồi, chó vàng chạy nhảy vòng quanh đánh dấu lãnh địa.
Đứa trẻ thường ngày mang cơm cho hắn lại một lần nữa bưng một bát cơm canh tới.
Dù Trần Thực sớm đã nhờ thiên cơ sách mà lĩnh ngộ được huyền lý của chiêu này, nhưng khi tận mắt chứng kiến, tận thân cảm nhận được giây phút đại địa hồi sinh, vạn vật chuyển sinh từ cái chết, hắn vẫn không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Hắn đã ngộ ra rồi.
Hắn đã hiểu được cái mà phu tử gọi là “Nhân”, không phải là chém người làm hai, mà là mối quan hệ giữa người với trời đất, giữa người với người.
Hắn đã lĩnh ngộ được đạo lý Nhân Đạo trong địa khí hàn huyên.
Hắn cũng đã hiểu, vì sao trong Tham Đạo Nhai mình lại bị trúng kiếm.
“Huynh đừng khóc nữa.”
Đứa nhỏ ấy nói: “Huynh đói sao? Nhà ta còn cơm, để ta mang thêm cho.”
“Cảm ơn ngươi.”
Trần Thực cảm kích nói, đứng dậy mỉm cười: “Ăn cơm nhà các ngươi bao ngày như vậy, được các ngươi chiếu cố lâu như thế, sao ta có thể không hồi báo?”
Ý niệm vừa động, đạo tràng Âm Dương liền mở ra, bao phủ lấy ngôi làng nhỏ bé này.
Trần Thực thúc động Âm Dương đạo tràng, hấp thu và luyện hóa tà khí của ngoại đạo còn sót lại nơi đây. Chẳng bao lâu sau, đã thanh tẩy toàn bộ ngoại đạo trong thôn. Hắn quay sang nói với đứa bé kia: “Nếu ông lão què tới tìm ta, ngươi hãy nói với ông ấy rằng, ta muốn nhập thế một chuyến. Đợi khi ta viên mãn, tự nhiên sẽ quay về.” Nói xong liền phiêu nhiên rời đi.
Từ sau ngày ấy, linh khí trong ngôi làng nhỏ này dồi dào hẳn lên, chính khí vững bền, tuổi thọ của dân làng cũng được kéo dài, lúa má cũng lớn nhanh tươi tốt.
Trần Thực vừa rời đi không lâu, thì Tiêu sư bá và Giang Quá đến nơi. Dân làng vừa thấy Giang Quá liền đồng loạt tiến lên xưng là “lão tổ”. Dù trông Giang Quá vẫn như thiếu niên, nhưng đã gần sáu trăm tuổi, được người cùng thôn gọi là lão tổ cũng không có gì lạ.
Hai người cùng quan sát khắp ngôi làng, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ tu vi thâm hậu, tự nhiên nhìn ra được nguyên nhân khiến ngôi làng phát sinh biến hóa kinh thiên địa chuyển, chính là Trần Thực đã thay đổi Thiên Đạo nơi đây.
Nhưng... hắn làm điều đó bằng cách nào? “Thiếu niên trông coi trúc kia đâu rồi?” Tiêu sư bá sốt ruột hỏi.
Đứa trẻ từng mang cơm bèn lặp lại nguyên văn lời Trần Thực.
Tiêu sư bá và Giang Quá đều cau mày.
“Tham ngộ Hỗn Nguyên Kiếm Kinh tốn quá nhiều thời gian, chuyến nhập thế này... chẳng biết đến bao giờ hắn mới trở về?” Tiêu sư bá trầm giọng thở than.
Trần Thực trong vô thức đã rời khỏi Tây Bồng Lai, một đường vừa đi vừa quan sát cảm ứng Thiên Đạo, nhìn phong tục nhân gian, cảm ngộ gió chướng chen ngang, thể hội thanh viêm ly ly, lại đến những nơi loạn thế, chứng kiến quốc gia hưng vong, triều đại đổi thay.
Hoặc là tiến vào nơi sâu thẳm trong đại mạc, gió thổi bay vàng cát. Hoặc là trải qua mưa thu gió lạnh, lĩnh ngộ hàn sương tuyết giá.
Hắn rong ruổi khắp chốn, không biết đã đi qua bao nhiêu vạn dặm, cũng chẳng rõ đã trải qua bao nhiêu ngày tháng.
Tiêu sư bá, Giang Quá cùng Hắc Oa chờ đợi trên Kim Ngao đảo suốt mấy tháng, nhưng vẫn không thấy hắn trở về. Lại đợi thêm hai năm, Trần Thực vẫn chưa xuất hiện.
Một hôm, Cẩu Hồ nằm phục trước sơn môn, bỗng tai nó giật nhẹ, ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy một nam tử râu ria xồm xoàm, thân hình bụi bặm mỏi mệt đang từ xa đi đến. Hắn mỉm cười với nó một cái, rồi cứ thế thẳng bước lên núi.
“Tiêu sư bá, ta đã trở về.”
Nam tử ấy mỉm cười với Tiêu sư bá: “Ta muốn lại một lần nữa xông vào Tham Đạo Nhai.”
(Chương trước bị sai text nên nhầm tên Tiêu sư bá, mọi người thông cảm nhé!)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương