Trần Thực cũng đã truyền ra bộ kinh Đại Hoang Minh Đạo Tập, số người tại Tây Ngưu Tân Châu tu luyện công pháp này không ít, bởi vậy đám người Ngọc Thiên Thành mới có thể phân biệt được Đại Hoang Đạo Văn.

Chỉ là tuy số người tu luyện Đại Hoang Minh Đạo Tập rất nhiều, nhưng người đạt được thành tựu lại cực kỳ hiếm hoi. Phần lớn khi đối mặt với công pháp này đều mờ mịt tối tăm, căn bản chẳng hiểu được gì.

“Ghi chép lại những đạo văn này, ngược lại có thể giúp khai mở huyền bí trong Đại Hoang Minh Đạo Tập.”

Ngọc Thiên Thành nói: “Chỉ là, ta lo những đạo văn đột nhiên xuất hiện này có điều gì mờ ám. Dải hà quang đại đạo này thật quá quỷ dị. Việc này có cần tấu lên Chân Vương không?”

Hồ Phi Phi trầm ngâm chốc lát, nói: “Chân Vương ngày đêm bận bịu, chưa cần làm phiền người. Các ngươi cứ tiếp tục ghi chép, tìm ra quy luật trong đó.”

Hiện nay, Trần Thực không hỏi đến chính vụ, làm một vị Chân Vương buông tay, suốt hai năm qua gần như không lâm triều, Hồ Phi Phi muốn tìm y cũng chỉ còn cách đến Hậu Đức Cung cầu may. May thay có Nội các chống đỡ, Tây Ngưu Tân Châu vẫn vận hành đâu vào đó.

Lễ bộ Thượng thư Ngọc Linh Tử tìm đến, vừa mở miệng đã là chuyện tiền bạc: “Hồ đại nhân, hai năm nay Lễ bộ đã khai mở hơn hai vạn quan học, chiêu nạp học sinh, nhưng muốn duy trì các quan học này, mỗi tháng đều tốn kém như nước chảy. Số bạc được phê chuẩn trước đây sớm đã không đủ, phiền đại nhân lại phê thêm chút ngân lương.”

Hồ Phi Phi có phần đau đầu: “Ngọc đại nhân hãy đợi thêm một chút. Ta đang thương nghị với Binh bộ, dự định mở cảng giao thương, đem các tiểu chư thiên thuộc Binh bộ dùng làm bến cảng trung chuyển, để thương nhân từ các nơi qua lại, lưu thông thuận tiện. Chỉ cần thu thuế từ thương lữ, quốc khố sẽ nhanh chóng đầy trở lại. Khi ấy, nuôi dưỡng hai vạn quan học, cùng chi tiêu các nha môn địa phương đều không thành vấn đề. Lễ bộ các người cố gắng trì hoãn thêm vài tháng nữa, triều đình tự nhiên sẽ có tiền.”

Ngọc Linh Tử rên rỉ: “Giờ không phát ngân, quan học không trụ nổi nữa. Làm phiền Hồ nãi nãi rút ra ít bạc từ kẽ răng cũng được.”

“Hồ nãi nãi cũng hết bạc rồi!”

Hồ Phi Phi tức giận nói: “Toàn bộ chi phí hậu cung đều cắt giảm, chỉ giữ lại một thái giám và vài cung nữ quét dọn. Tiền của Chân Vương cũng cấp cho các ngươi cả rồi! Còn đòi nữa thì phải bán cả long ỷ của Chân Vương thôi!”

Ngọc Linh Tử dò xét nói: “Vậy… hay là bán thật?”

Hồ Phi Phi lườm hắn một cái, chợt lóe ý, cười nói: “Thanh Dương Cung các ngươi còn ngân lượng phải không? Hãy đi mượn từ Chưởng giáo một ít, ghi vào sổ triều đình, cầm cự qua mấy tháng trước đã.”

Ngọc Linh Tử khó xử nói: “Hiện nay Chưởng giáo mỗi lần thấy ta về núi, liền coi như sao chổi, bế quan không chịu gặp... Thôi được, ta lại lên núi chạy thêm chuyến nữa!”

Nói rồi hấp tấp rời đi.

Hồ Phi Phi thở dài, thấp giọng nói: “Chân Vương dạo này rốt cuộc đi đâu mất rồi? Không lâm triều, tìm cũng chẳng thấy. Còn Tộc trưởng với Sa bà bà bọn họ, mấy năm nay cũng không thấy tung tích, chẳng lẽ đã phi thăng lên Địa Tiên giới rồi?”

Địa Tiên giới, Thiên Tân Độ Khẩu.

Trần Dần Đô, Tạo Vật Tiểu Ngũ, Đỗ Di Nhiên, Sa bà bà và Thiên Hồ Hồ Tiểu Lượng từ một chiếc thiên thuyền dừng tại bến nhảy xuống. Cuối cùng là Cửu Vĩ Thiên Hồ ở lại trả tiền thuyền.

Thuyền phu của chiếc thiên thuyền kia dặn dò: “Thi thể tiên tại Địa Tiên giới chẳng được xem là người. Địa Tiên giới không phải hạ giới, các ngươi nếu là long thì phải cuộn mình, là phượng thì cũng phải rúc tổ. Không có thân phận, coi chừng bị Thiên đạo tiêu trừ.”

Hồ Tiểu Lượng cúi mình cảm tạ.

Thuyền phu điều khiển thuyền rời đi, khuất bóng giữa dòng Thiên Hà mênh mông.

“Cuối cùng cũng đặt chân đến Địa Tiên giới rồi.”

Sa bà bà thở ra một hơi dài, trong lòng cảm khái không thôi.

Chuyến đi này của bọn họ là nhờ vào hào quang phi thăng của Trần Dần Đô và Tạo Vật Tiểu Ngũ.

Người xưa có câu: Một người đắc đạo, gà chó cùng lên trời. Trần Dần Đô là thi thể tiên, nhờ Hậu Thổ nương nương chỉ điểm, lĩnh ngộ được đạo lý luân hồi, thoát khỏi trạng thái xác chết, sống lại một đời. Lộ tuyến của hắn là tân pháp thành tiên, nhưng pháp môn này vốn là tả đạo. Tạo Vật Tiểu Ngũ thì đã tu thành Chân Tiên cảnh, song bản thân y cũng không phải chân tiên, mà là tiên nhân bước ra từ Càn Khôn Tái Tạo lô.

Cha con họ, đường thành tiên đều chẳng chính thống, lần này phi thăng còn dẫn theo Đỗ Di Nhiên, Sa bà bà và những người khác. Trong quá trình phi thăng, luồng hà quang tiếp dẫn sớm cạn lực, ném bọn họ xuống giữa dòng Thiên Hà.

May thay nơi đây đã gần Địa Tiên giới, họ liền men theo dòng Thiên Hà gấp rút đi suốt hơn hai năm, gặp được thiên thuyền qua lại liền lên thuyền, vượt thêm mấy tháng đường xa, cuối cùng mới đến được Thiên Tân Độ.

“Trước tiên tìm một chỗ trú thân, sau đó dò hỏi tung tích A Đường, A Chước bọn họ, rồi cùng nhau tìm kiếm tiên sơn, bái kiến minh sư, định cư tại Địa Tiên giới.”

Đỗ Di Nhiên điềm đạm nói: “Dựa vào tư chất và ngộ tính của chúng ta, không bao lâu nữa nhất định sẽ có chỗ đứng trong Địa Tiên giới. Đến khi Tiểu Thập và các vị khác phi thăng, chúng ta đã sẵn nền tảng.”

Mọi người gật đầu tán đồng.

Tạo Vật Tiểu Ngũ đi hỏi thăm tin tức, một lúc sau trở về nói: “Ở đây có một tòa tiên thành, tên gọi Lang Đô, chiếm cứ Lang Nguyệt Tiên Vực, thành chủ là Lang Nguyệt Tiên Quân. Nếu chúng ta muốn bái sư học đạo, tu thành cao thâm tiên pháp, cần phải lập công đầu. Trong thành có dán bảng Tru Tiên Bảng, bên trên đều là những kẻ tội ác tày trời bị truy nã. Chỉ cần bắt vài tên, chúng ta liền có thể đứng vững trong Lang Nguyệt Tiên Vực, nếu được Lang Nguyệt Tiên Quân coi trọng, còn có thể bái nhập môn hạ cầu đạo học nghệ.”

Trần Dần Đô nói: “Tốt, chúng ta đến Lang Đô!”

Chẳng bao lâu sau, họ đã vào tới Lang Đô, đứng trước một tấm Tru Tiên Bảng, hồi lâu chẳng ai lên tiếng.

Tru Tiên Bảng, như tên gọi, là bảng liệt kê những tiên nhân tội ác ngập trời, mười ác không tha. Các Tiên Quân công khai treo thưởng truy nã, gặp là giết, nếu ai mang thủ cấp tới, tất được ban thưởng trọng hậu.

Trên tấm bảng ấy, kẻ đứng đầu lại là một con chó đen to lớn, vẻ mặt hiền hậu, khiến người ta nhìn vào đều có cảm giác nó trung thực lương thiện, không lừa người già không gạt trẻ nhỏ. Hai chân sau đứng thẳng như người, thân mặc áo quần sặc sỡ, trên trán đội một chiếc đãi đái.

“Là Hắc Oa phải không?” Sa Thu Đồng thì thầm.

“Chắc là vậy?” Trần Dần Đô cũng không dám chắc chắn.

“Lão Trần, trước khi lên đường, chẳng phải ngươi đã dặn Hắc Oa ở lại trông Tiểu Thập sao?” Đỗ Di Nhiên hỏi, “Sao nó lại đến Địa Tiên giới gây họa? Lại còn lên cả Tru Tiên Bảng!”

Trần Dần Đô cũng ngẩn người. Đứng đầu bảng truy nã quả đúng là Hắc Oa, nhưng bọn họ còn chưa đặt chân đến Địa Tiên giới, sao nó lại có thể đứng đầu bảng trước cả họ? Chẳng lẽ Hắc Oa đã phi thăng từ trước?

“Người đứng thứ hai là Tiểu Thập phải không?” Tạo Vật Tiểu Ngũ đột nhiên lên tiếng.

Mọi người lập tức dõi mắt nhìn xuống vị trí thứ hai trên bảng. Người ấy thoáng nhìn như một thiếu niên, nhưng toàn bộ các bức họa đều không có mặt.

Có hơn mười bức họa khác nhau, nhưng khuôn mặt đều bị xóa mờ, giống như có ai cố tình làm vậy.

Tuy nhiên, Sa Thu Đồng, Đỗ Di Nhiên cùng những người khác quá đỗi quen thuộc với Trần Thực, chỉ cần nhìn y phục và thần thái đã có thể xác định người ấy chính là Trần Thực.

“Có lẽ những người tận mắt chứng kiến đều bị Hắc Oa xóa đi ký ức về Tiểu Thập.”
Trần Dần Đô nói, “Nên khi họ vẽ hình thì chẳng thể nhớ nổi mặt mũi. Nhưng mà...”

Trên mặt y đầy vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Lẽ ra bọn họ vẫn ở trong Địa Tiên giới, khi nào lại gây ra chuyện nghiêm trọng đến vậy?”

Lúc này, có mấy vị tiên nhân gần đó chú ý đến bọn họ, ánh mắt đều dõi sang.

“Chốn này không nên ở lại lâu!”

Mọi người thầm hoảng, vội vã rời khỏi nơi ấy, tiến về một tiên vực khác.

Nửa tháng sau, họ đến Tinh Hải tiên vực, đứng trước Tru Tiên Bảng của Tinh Hải tiên thành. Khóe mắt Trần Dần Đô khẽ giật: chỉ thấy trên bảng, người đứng đầu vẫn là Hắc Oa, kẻ thứ hai vẫn là Trần Thực, cũng không có diện mạo.

“Chẳng lẽ hai tiên vực dùng chung một tấm Tru Tiên Bảng?” Thiên Hồ lên tiếng.

Tạo Vật Tiểu Ngũ lắc đầu: “Không phải, vị trí thứ ba và những người sau đều không giống nhau. Hai tiên vực này truy nã những kẻ khác nhau.”

“Nhưng đứng đầu và đứng thứ hai đều giống nhau.”
Sa Bà Bà cũng thấy đau đầu, nói: “Lẽ nào Tiểu Thập và Hắc Oa đều đã phi thăng, mà còn gây án lớn ở hai nơi?”

Bọn họ rời khỏi Tinh Hải tiên vực, đến Nguyệt Loan tiên vực, phát hiện Tru Tiên Bảng ở đây người đứng đầu và thứ hai không phải là Hắc Oa và Trần Thực, mọi người lập tức thở phào. Đúng lúc đó, có tiên quan đến thay bảng, ánh mắt bọn họ dõi theo.

Người mới đứng đầu là một con chó đen lớn, vẻ mặt hiền lành từ ái, nhưng người xếp thứ hai không phải Trần Thực.

Tạo Vật Tiểu Ngũ chặn vị tiên quan ấy lại, hỏi: “Con chó này phạm tội gì?”

Tiên quan đáp: “Nó câu kết với một cao thủ tu luyện Tha Hóa Tự Tại Thiên, cướp sạch Đạo cảnh của Nguyệt Loan Tiên Quân, đoạt đi Địa bảo Linh căn Ngọc Viên hoa.”

“Tiên Quân nổi giận, lệnh chúng ta dán bảng truy sát. Có điều, e rằng vô ích.”

Sa Thu Đồng nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại nói thế?”

Tiên quan đáp: “Con chó ấy cùng với kẻ tu Tha Hóa Tự Tại Thiên kia đã cướp phá Đạo cảnh của hàng trăm vị tiên nhân, tiên quân. Khắp các tiên vực của Địa Tiên giới, bảng truy nã ở đâu cũng có tên hai kẻ ấy ở vị trí nhất nhì, nhưng chưa từng nghe ai có thể bắt họ. Có tiên gia tinh thông thuật số từng tính toán thân thế của họ, nhưng đều không tìm ra đầu mối.”

Trần Dần Đô và những người khác nghe vậy, ai nấy đều chấn động.

Hắc Oa và Trần Thực đã cướp sạch Đạo cảnh của hàng trăm tiên nhân, tiên quân?

Khi nào chuyện này xảy ra?

“Giờ đây, danh tiếng của con chó ấy còn vượt qua cả Hiệu Thiên Khuyển!”

Vị tiên quan kia lắc đầu bỏ đi, để lại một câu: “Nghe nói Ngô Tiên Quân đã dẫn theo rất nhiều người bị hại đến Linh Sơn, muốn tìm những tồn tại ở cấp độ như Phật Tổ Cực Lạc Thế Giới, xem có phải từ trong Tha Hóa Tự Tại Thiên đã trốn ra yêu ma nào chăng. Kết quả thì không rõ.”

Trần Dần Đô cùng những người khác chỉ cảm thấy đầu óc ù đặc, ong ong rung động.

Tạo Vật Tiểu Ngũ nói: “Chắc là do Trần Đường giở trò, đổ vạ cho Tiểu Thập. Ta từ lâu đã thấy hắn tâm thuật bất chính!”

Mọi người không ai lên tiếng.

“Có thể dùng Thiên Lý Âm Tín Phù để liên hệ với Tiểu Thập không?” Sa Thu Đồng hỏi.

Trần Dần Đô lắc đầu: “Khoảng cách quá xa, Thiên Lý Âm Tín Phù không thể truyền được. Giờ chỉ còn cách tìm ra Tiểu Thập và Hắc Oa, mới có thể làm rõ chân tướng.”

Mọi người đều cảm thấy mơ hồ. Địa Tiên giới rộng lớn vô biên, biết đi đâu mà tìm hai người đó?

Tạo Vật Tiểu Ngũ cười: “Ta có một cách, có thể khiến họ tự tìm đến!”

Mọi người đồng loạt nhìn y.

Y nghiêm túc nói: “Chúng ta cứ làm vài chuyện tội ác tày trời, lên Tru Tiên Bảng là được. Đến lúc đó, họ nhất định sẽ để mắt tới!”

“Ý kiến hay lắm!” Thiên Hồ vừa nói xong đã bị Sa Thu Đồng trừng mắt, lập tức im bặt.

Trần Dần Đô nói: “Chúng ta có thể đến bái kiến Hậu Thổ Nương Nương, hỏi thăm tình hình một chút.”

Mọi người lập tức rời đi trong vội vã.

Linh Sơn, Cực Lạc Thế Giới ở Tây Thiên.

Ngô Tiên Quân dẫn theo một nhóm thiên tiên, chân tiên, kim tiên đến Cực Lạc Thế Giới, cầu kiến Vương Phật. Vị Vương Phật này vốn là một quốc vương nhân gian, trên ngai vàng ngộ đạo thiền tu, giác ngộ đại đạo, đại triệt đại ngộ mà thành Phật.

Về sau lại trải qua mười mấy lần khai kiếp, vẫn chưa nhập Niết Bàn, nên được tôn xưng là Vương Phật.

Một tiểu sa di vội vàng đi tới, nói với Ngô Tiên Quân cùng các tiên nhân: “Vương Phật đã biết rõ ý của chư vị, hiện đã sai người đi điều tra Tha Hóa Tự Tại Thiên, không bao lâu sẽ có kết quả, mời chư vị tạm lưu lại chờ tin.”

Mọi người đành lưu lại chờ đợi suốt mấy ngày.

Sau đó, tiểu sa di lại đến, nói: “Vương Phật bảo, đã tra xét toàn bộ Tha Hóa Tự Tại Thiên, không phát hiện có yêu ma quỷ thần nào thoát ra ngoài.”

Ngô Tiên Quân nói: “Kính xin Vương Phật vận dụng đại thần thông, tra xem lai lịch của người kia và con chó kia.”

Tiểu sa di đáp: “Vương Phật đã tính qua, nhưng không tra ra gốc gác của người ấy, cũng không tính được lai lịch của con chó đó là thần thánh phương nào. Vương Phật còn nói, có người lợi hại hơn ngài rất nhiều, từ sớm đã ra tay che lấp thiên cơ.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều thất sắc.

Ngô Tiên Quân nói: “Nay chúng ta bị cướp đoạt linh căn địa bảo, giữa kiếp nạn khó lòng tự bảo, tính mạng như chỉ mành treo chuông. Sư huynh, phiền ngươi lại đi cầu kiến, mong Vương Phật chỉ đường dẫn lối!”

Tiểu sa di rời đi, không lâu sau trở lại, nói: “Vương Phật truyền lời, các vị cầm bái thiếp của Vương Phật, đến Thiên Đình mà hỏi, biết đâu có thể tra ra tung tích người kia và con chó kia.”

Nghe vậy, mọi người đồng loạt thở dài. Có kẻ thấp giọng nói: “Đến Thiên Đình sao? Đám thần linh kia còn mong chúng ta chết trong kiếp nạn, sao lại chịu tra xét cặn kẽ?”

Tình thế ép buộc, họ cũng chỉ đành đánh liều.

Đoàn người đến Thiên Đình, bẩm báo sự tình, dâng lên bái thiếp của Vương Phật.

Thiên Đình cũng không gây khó dễ, lập tức hạ lệnh công bố Tru Tiên Bảng, thêm tên Hắc Oa và Trần Thực vào danh sách.

Lại hai ngày sau, một vị thần tướng của Thiên Đình tìm đến, nói: “Các vị Thiên Vương, Thiên Tôn của Thiên Đình đã cùng nhau tính toán, nhưng không ai có thể tra ra lai lịch người kia và con chó kia.”

Hy vọng dần tắt, Ngô Tiên Quân lẩm bẩm: “Ngay cả Thiên Vương, Thiên Tôn cũng không tra được, trên nữa chỉ còn các vị Đại Đế và Tứ Ngự.”

Những tồn tại như vậy, không phải họ có thể tiếp xúc nổi.

“Tru Tiên Bảng của Thiên Đình đã công bố, khắp các nơi trong Địa Tiên giới ắt sẽ ứng theo. Chắc chắn có thể tìm ra hai tên tặc này.” Vị thần tướng ấy nói thêm vài lời an ủi, sau đó hạ lệnh tiễn khách.

Ngô Tiên Quân cùng các tiên nhân đành chán nản rời đi.

Cùng lúc ấy, Trần Thực và Hắc Oa từ một Đạo cảnh của một tiên quân khác lặng lẽ rời ra. Trần Thực nói: “Hắc Oa, vụ này xong rồi thì chúng ta dừng lại thôi. Hai năm nay gom đủ linh dịch luyện đan, sổ sách của Nương Nương cũng gần thanh lý xong, thân thể Vu Khế cũng gần như khôi phục hoàn toàn rồi. Nếu còn tiếp tục làm nữa, ta e sẽ bị lật thuyền trong mương.”

Hắc Oa rất đồng tình.

Dạo gần đây, mỗi khi xuất hiện trong Đạo cảnh của tiên nhân hoặc tu sĩ, ai nấy đều hoảng hốt hét lên: “Bảng nhất! Bảng nhất!”

“Con chó đó lại tới rồi!”

Điều đó khiến nó luôn cảm thấy điềm xấu đang cận kề.

Họ trở về Hậu Đức Cung, vừa vặn gặp nhóm Quyết Dương Tử vừa luyện xong một lò tiên đan. Trần Thực tế ra ngọc bình thu lấy linh dịch, tiện tay bốc vài viên tiên đan nếm thử, phần còn lại chia cho mọi người.

Y đến bên phần hài cốt của Vu Khế, thấy rằng trước kia chỉ còn hai mảnh xương, nhưng qua mấy năm nuôi dưỡng, bộ xương đã khôi phục gần như hoàn chỉnh.

Chỉ cần mọc ra huyết nhục, Vu Khế liền có thể sống lại đời thứ hai.

“Số linh dịch còn lại đủ để Vu Khế sinh ra máu thịt.”

Trần Thực thầm nghĩ, “Vu Khế nợ ta ân tình lớn như vậy, phải trả kiểu gì đây?”

Nghĩ tới đây, y không khỏi cảm thấy nhức đầu.

Hậu Thổ Nương Nương bước tới, đưa cho y quyển sổ cuối cùng, mỉm cười nói: “Bệ hạ, món nợ cuối cùng này thanh toán xong thì thái bình rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện