Phi Dao lang thang trên con đường trải toàn lá vàng, đẹp như trong ngôn tình.

Cô đi như vô định, cô không định hướng được con đường phía trước cho bản thân. Trong đầu Phi Dao cô chỉ muốn tìm lấy 1 nơi thật yên tĩnh để bình tâm lại. Nhưng cuộc sống hiện đại có phải quá nhỏ bé, nhỏ đến mức, 1 nơi vắng vẻ cũng chẳng có.

Phi Dao liếc nhìn xung quanh, toàn nhà cao tầng. Con đường cô đang đi, lúc trước là 1 cung đường yêu lãng mạn. Và có phải khi yêu, người ta đều có cảm giác mọi vật xung quanh đều trở nên xinh đẹp, còn khi tâm trạng không vui thì cây cỏ cũng như đang tàn úa

Phi Dao đi mãi, đi mà không biết về đâu

Lần cuối, Phi Dao chỉ nhìn thấy cô bước xuống 1 bờ sông. Cô không muốn tự vẫn. Nam nhân thôi mà, mất người này thì có kẻ khác, thậm chí tốt hơn hắn gấp trăm lần, dại gì mà cô lại tự vẫn. Nhưng đôi chân lại cứ không nghe lời, nó đi thẳng, nhằm lòng sông sâu thẳng tiến.

Bầu trời dần tối sầm lại. Nguyệt thực xuất hiện khiến cho đám đông đổ xô đi xem. cùng lúc ấy người ta thấy cô như 1 hồn ma bước dần ra giữa sông rồi từ từ mất hút

Phi Dao rơi vào 1 luồng sáng, sáng đến chói mắt.

Cô thấy tất cả ký ức chạy ngang qua cô, nhanh đến mức cô chưa kịp nhìn rõ nó đã biến mất. chỉ có hình ảnh của Kaiba là rõ nhất. Cô mãi mãi vẫn không thể quên anh. Anh dù chỉ là một nhân vật phụ trong phim hoạt hình, thế nào lại khiến cô si mê. 18 tuổi, Phi Dao dù xinh đẹp nhưng vẫn chưa có 1 mối tình vắt vai. Nói tính tình cô quá lạnh lùng khiến cho mấy vệ tinh bay xung quanh nhanh lảng tránh cũng không sai, vì cô bảo cô yêu Kaiba, cô bảo, đến khi nào cô tìm thấy 1 ai giống hệt Kaiba thì cô sẽ yêu người đó.

Hắn đến bên cô, theo đuổi cô. Hắn kiên trì đến mức, cô không muốn cũng phải xiêu lòng. Vì cô đang cần một chỗ dựa, 1 bờ vai của con người có thể khiến cô yên ả tựa vào chứ không phải là những mảng màu trên phim, chỉ cần bật youtube là thấy.

Rồi hôm ấy, sinh nhật 20 của cô hắn tổ chức cả 1 party hoàng tráng. Cuối giờ, hắn đưa cô về phòng trọ. Vì quen nhau 2 năm, hắn biết rõ cô ở đơn nên đòi vào nghỉ ngơi. Không ngờ lại nhân lúc cô không phòng bị mà khóa cửa, ôm chặt cô đặt lên giường. cô cơ bản là có giãy dụa, nhưng sức cô sao lại sức hắn, mà căn bản, phụ nữ luôn yếu hơn bọn đàn ông.

Cô cũng không biết bằng cách nào, cô đạp hắn văng xuống đất, tay cầm điện thoại dọa gọi cảnh sát. Hắn văng tục rồi bỏ đi một nước. Nào ngờ hôm sau lại lên mạng xã hội mắng cô, bảo cô quen hắn gần 2 năm, ăn của hắn không biết bao nhiêu của mà không cho hắn hôn môi lẫn thõa mãn nhu cầu sinh lý. Vài phút sau, hắn đến thẳng phòng trọ cô bảo 1 là cho hắn, 2 là chia tay. Khi đó, Phi Dao không hiểu sao cô lại tức cười, rồi cười như điên dại.

Mắc gì cô phải giao cho hắn sự trong trắng lẫn nụ hôn đầu đời của cô? Hắn không xứng! Ở bên hắn, cô luôn có cảm giác không an toàn, cô đã giao ước, muốn làm gì thì cưới nhau đã. Hắn ở bên cô 2 năm nay, không lẽ chỉ chờ ngày muốn cô sao? Tức cười thật.

Phi Dao nhắm mắt. Thế giới bên kia đang chờ cô, cô bỗng cảm thấy thoải mái lạ thường

"Tạm biệt anh, Kaiba!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện