【】,
Diệp Như Hề kinh ngạc một chút, nhìn theo hướng mà Nhạc Nhạc chỉ, quả nhiên liền thấy Tạ Trì Thành đang bước từ trên xe xuống.
Cách xa như thế mà cô còn nhìn được vẻ mặt khó coi của người kia, cũng cảm nhận được áp lực lớn ở quanh đó.
Lúc Tạ Trì Thành xấu tính cô đã từng trải nghiệm qua, thật cẩn thận mang theo Nhạc Nhạc lẫn vào trong đám người mà trốn tránh.
“Mami, chúng ta không qua chào hỏi chú đẹp trai sao?”
“Không được, chú ấy có việc nữa .”
“Chú đẹp trai hình như có vẻ không được vui lắm.”
Diệp Như Hề dở khóc dở cười, thì ra chuyện Tạ Trì Thành không vui ngay cả Nhạc Nhạc cũng nhận ra được sao.
“Không có việc gì, chú ấy thường xuyên không vui vẻ.”
Cho dù có nở nụ cười cũng mang theo vẻ lạnh lẽo.Cô thực sự thấy sợ anh.
Đặc biệt là câu nói hôm đó mà Tạ Trì Thành đã nói trước khi cô rời đi .
【 Tôi sẽ tìm ra được chuyện mà cô đang giấu giếm. 】
Thốt ra một câu khó hiểu như vậy cùng với đôi mắt sâu như vực thẳm của anh, khiến cô không rét mà run.
Hơn nữa, anh còn nói ra tên khách sạn sun will.
Đó là tên khách sạn mà năm đó cô từng bị người ta hãm hại.
Năm đó Diệp Như Mạn lấy danh nghĩa bạn thân của cô hẹn gặp mặt nhau ở khách sạn, sau đó cô còn bị hạ thuốc trong rượu, sau đó cô ta ném cô cho hai gã lưu manh rồi rời đi.
Năm đó cô đã dốc hết sức lực mới có thể tránh thoát được bàn tay của hai gã lưu manh kia, nhưng lại không thể tránh được số kiếp bị chà đạp, cho nên cô mới có thể oán hận Diệp Như Mạn đến vậy.
Diệp Như Hề hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, cô cần phải chậm rãi suy tính, sớm hay muộn cũng phải đem Diệp Như Mạn kéo xuống vực sâu mà thôi.
Chỉ là điều khiến cô thấy khó hiểu là tạo sao Tạ Trì Thành lại biết đến chuyện này? Chẳng lẽ năm đó anh cũng có mặt ở khách sạn sun will sao? Còn từng gặp cô? Anh muốn lôi chuyện này ra làm cái gì? Uy hiếp ư?
Không đúng, thân phận anh ta là gì chứ, còn cần uy hiếp cô sao?
# đọc truyện ở wetruyen.com để ủng hộ dịch giả, vui lòng không reup # chiếp
Diệp Như Hề thắc mắc nhưng không thể giải đáp, cô không phải không nghĩ tới một khả năng khác, ví như Tạ Trì Thành chính là người đàn ông buổi tối ngày hôm đó, nhưng Diệp Như Hề lập tức phủ định.
Anh ta là người có thân phận cao như vậy, muốn loại phụ nữ nào mà không có? Làm sao lại chịu ngủ với một người phụ nữ không rõ thân phận chứ, người thường thậm chí muốn tới gần anh cũng làm không được.
Huống chi, Tạ Trì Thành còn là chồng chưa cưới của Diệp Như Mạn, điểm này khiến cho Diệp Như Hề không dám nghĩ lung tung.
Bởi vì người của Tạ Trì Thành quá nhiều, mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Những người này là ai vậy nhỉ?”
“Nghe nói bọn họ đang tìm người.”
“Tìm người? Tìm người nào thế, bày ra trận thế như vậy, dọa chết người mà.”
“Hình như là một đứa nhỏ đó, chắc là nhà có tiền nào đó để lạc đứa nhỏ nên mới huy động lực lượng tới tìm kiếm.”
Trong lòng Diệp Như Hề bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Con trai của Tạ Trì Thành chính là Tạ An, cậu bé ngoan ngoan hiểu chuyện kia không thấy đâu nữa ư?
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tạ Trì Thành, tám chín phần mười chuyện này là sự thật.
Không hiểu vì sao Diệp Như Hề bắt đầu trở nên lo lắng.
“Mami, chú đẹp trai đi tới!”
Diệp Như Hề vội vàng nhìn qua, phát hiện Tạ Trì Thành đã nhìn thấy mẹ con cô, đang bước từng bước lớn đi tới, mắt nhìn khóa chặt đúng phương hướng này, cô có muốn tránh cũng tránh không được, đành phải căng da đầu chạm mặt.
Tạ Trì Thành đi đến trước mặt cô, nhíu mày, nói: “Tại sao cô lại có mặt ở chỗ này.”
Nhạc Nhạc vui sướng hô lên một câu: “Chú đẹp trai! Đã lâu không gặp!”
Nhìn thấy gương mặt nhỏ tươi cười, sắc mặt khó coi của Tạ Trì Thành dịu đi rất nhiều.
Diệp Như Hề chần chờ một chút, vẫn là hỏi: “Là...... Tiểu An không thấy đâu sao?”
Tạ Trì Thành một mặt lạnh băng còn có vài phần hung hãn, nói: “Thằng bé dám tránh thoát sự kiểm soát của vệ sĩ, bỏ nhà chạy ra ngoài”
Diệp Như Hề lập tức phản ứng lại, “Cậu bé đang ở chỗ này?”
Tạ Trì Thành gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ phẫn nộ.
【】,
Diệp Như Hề kinh ngạc một chút, nhìn theo hướng mà Nhạc Nhạc chỉ, quả nhiên liền thấy Tạ Trì Thành đang bước từ trên xe xuống.
Cách xa như thế mà cô còn nhìn được vẻ mặt khó coi của người kia, cũng cảm nhận được áp lực lớn ở quanh đó.
Lúc Tạ Trì Thành xấu tính cô đã từng trải nghiệm qua, thật cẩn thận mang theo Nhạc Nhạc lẫn vào trong đám người mà trốn tránh.
“Mami, chúng ta không qua chào hỏi chú đẹp trai sao?”
“Không được, chú ấy có việc nữa .”
“Chú đẹp trai hình như có vẻ không được vui lắm.”
Diệp Như Hề dở khóc dở cười, thì ra chuyện Tạ Trì Thành không vui ngay cả Nhạc Nhạc cũng nhận ra được sao.
“Không có việc gì, chú ấy thường xuyên không vui vẻ.”
Cho dù có nở nụ cười cũng mang theo vẻ lạnh lẽo.Cô thực sự thấy sợ anh.
Đặc biệt là câu nói hôm đó mà Tạ Trì Thành đã nói trước khi cô rời đi .
【 Tôi sẽ tìm ra được chuyện mà cô đang giấu giếm. 】
Thốt ra một câu khó hiểu như vậy cùng với đôi mắt sâu như vực thẳm của anh, khiến cô không rét mà run.
Hơn nữa, anh còn nói ra tên khách sạn sun will.
Đó là tên khách sạn mà năm đó cô từng bị người ta hãm hại.
Năm đó Diệp Như Mạn lấy danh nghĩa bạn thân của cô hẹn gặp mặt nhau ở khách sạn, sau đó cô còn bị hạ thuốc trong rượu, sau đó cô ta ném cô cho hai gã lưu manh rồi rời đi.
Năm đó cô đã dốc hết sức lực mới có thể tránh thoát được bàn tay của hai gã lưu manh kia, nhưng lại không thể tránh được số kiếp bị chà đạp, cho nên cô mới có thể oán hận Diệp Như Mạn đến vậy.
Diệp Như Hề hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, cô cần phải chậm rãi suy tính, sớm hay muộn cũng phải đem Diệp Như Mạn kéo xuống vực sâu mà thôi.
Chỉ là điều khiến cô thấy khó hiểu là tạo sao Tạ Trì Thành lại biết đến chuyện này? Chẳng lẽ năm đó anh cũng có mặt ở khách sạn sun will sao? Còn từng gặp cô? Anh muốn lôi chuyện này ra làm cái gì? Uy hiếp ư?
Không đúng, thân phận anh ta là gì chứ, còn cần uy hiếp cô sao?
# đọc truyện ở wetruyen.com để ủng hộ dịch giả, vui lòng không reup # chiếp
Diệp Như Hề thắc mắc nhưng không thể giải đáp, cô không phải không nghĩ tới một khả năng khác, ví như Tạ Trì Thành chính là người đàn ông buổi tối ngày hôm đó, nhưng Diệp Như Hề lập tức phủ định.
Anh ta là người có thân phận cao như vậy, muốn loại phụ nữ nào mà không có? Làm sao lại chịu ngủ với một người phụ nữ không rõ thân phận chứ, người thường thậm chí muốn tới gần anh cũng làm không được.
Huống chi, Tạ Trì Thành còn là chồng chưa cưới của Diệp Như Mạn, điểm này khiến cho Diệp Như Hề không dám nghĩ lung tung.
Bởi vì người của Tạ Trì Thành quá nhiều, mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Những người này là ai vậy nhỉ?”
“Nghe nói bọn họ đang tìm người.”
“Tìm người? Tìm người nào thế, bày ra trận thế như vậy, dọa chết người mà.”
“Hình như là một đứa nhỏ đó, chắc là nhà có tiền nào đó để lạc đứa nhỏ nên mới huy động lực lượng tới tìm kiếm.”
Trong lòng Diệp Như Hề bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
Con trai của Tạ Trì Thành chính là Tạ An, cậu bé ngoan ngoan hiểu chuyện kia không thấy đâu nữa ư?
Nhìn sắc mặt âm trầm của Tạ Trì Thành, tám chín phần mười chuyện này là sự thật.
Không hiểu vì sao Diệp Như Hề bắt đầu trở nên lo lắng.
“Mami, chú đẹp trai đi tới!”
Diệp Như Hề vội vàng nhìn qua, phát hiện Tạ Trì Thành đã nhìn thấy mẹ con cô, đang bước từng bước lớn đi tới, mắt nhìn khóa chặt đúng phương hướng này, cô có muốn tránh cũng tránh không được, đành phải căng da đầu chạm mặt.
Tạ Trì Thành đi đến trước mặt cô, nhíu mày, nói: “Tại sao cô lại có mặt ở chỗ này.”
Nhạc Nhạc vui sướng hô lên một câu: “Chú đẹp trai! Đã lâu không gặp!”
Nhìn thấy gương mặt nhỏ tươi cười, sắc mặt khó coi của Tạ Trì Thành dịu đi rất nhiều.
Diệp Như Hề chần chờ một chút, vẫn là hỏi: “Là...... Tiểu An không thấy đâu sao?”
Tạ Trì Thành một mặt lạnh băng còn có vài phần hung hãn, nói: “Thằng bé dám tránh thoát sự kiểm soát của vệ sĩ, bỏ nhà chạy ra ngoài”
Diệp Như Hề lập tức phản ứng lại, “Cậu bé đang ở chỗ này?”
Tạ Trì Thành gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ phẫn nộ.
【】,
Danh sách chương