Gió núi xao động, mặt đất bị con người giẫm đạp.
Chỉ thấy hai bên sườn núi có trăm tên Ảo Ảnh hiện thân, mười người tạo thành một đội ngũ, mỗi đội đều đang đẩy một khối kim sắc khổng lồ mà chưa ai từng thấy.
Mười khối kim sắc khổng lồ được đẩy tới xếp ngay ngắn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mỗi khối đều có một cái lỗ đen như mực nhắm ngay ba mươi vạn tinh binh của Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn."Vải đen che lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra lệnh một tiếng, nhóm người Ảo Ảnh cung kiêu ngạo vung miếng vải đen trong tay lên, miếng vải đen trở thành lá chắn che kín cái lỗ.
Bá – Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng ba mươi vạn tinh binh nhu nhu mắt, toàn bộ nhìn mười khối kim sắc khổng lồ kia.
Tiêu Hàn nháy mắt, ánh mắt âm lãnh nhìn khối kim sắc trước mặt. Y theo lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mười khối gì gì này, chính là lợi khí có thể làm cho tinh binh Bắc Dực hóa thành tro tàn? "Đây. . . là cái gì vậy?" Dạ Dật Phong cũng thâm thúy nhìn mười khối kim sắc khổng lồ, thân hình cứng ngắc đồng thời miệng lẩm bẩm.
Đúng vậy, đây là cái gì vậy a? Ba mươi vạn tinh binh hai nước, Vô Ngân công tử cùng bốn gã người hầu cũng nghiêng đầu, nghi hoặc xem xét những khối kim sắc khổng lồ.
"Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, bảo bọn tinh binh phía sau buông độc tiễn xuống, nếu không pháo của ta phát uy, bọn họ sẽ lập tức bị máu thịt văng tứ tung, chết vô cùng thê thảm." Trên khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt toàn là ý cười, ánh mắt yêu lãnh bắn về phía Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.
Vì ngày hôm nay, nàng đã chỉ đạo người Ảo Ảnh cung tạo ra mười đại pháo. Tuy rằng thời đại này tư liệu có hạn, khiến nàng không thể làm ra đại pháo uy lực như thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cũng đủ đối phó Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong rồi.
Giờ phút này, mỗi thân pháo đều chứa vô số đạn pháo, uy lực lớn hơn gấp trăm lần lúc nàng tạc bom ở hoa viên Tuyên vương phủ.
Chỉ cần nhẹ nhàng ấn vào cơ quan, đạn pháo sẽ lập tức bắn ra, tốc độ nhanh đến mức làm địch nhân không nhìn được phương hướng. Ngay cả là tường thành vững chắc cũng bị pháo tạc nổ tung, huống chi là con người bằng xương bằng thịt?
"Đạn pháo?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trăm miệng một lời kinh hô, sắc mặt có chút có chút xanh mét.
Lúc trước bọn họ đã phái người điều tra Thượng Quan Ngưng Nguyệt, biết được tin tức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từng ném thứ gì đen thui trong hoa viên Tuyên vương phủ, làm cho toàn bộ hoa viên Tuyên vương phủ nổ tung, mà cái thứ đen thui đó hình như gọi là bom.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.Bom? Đạn pháo? Theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói bọn họ mơ hồ cảm giác được, tên hai thứ này khác nhau, nhưng tác dụng hẳn là giống nhau.
"Đúng vậy, đạn pháo. Một quả bom có thể hủy một tòa lương đình của Tuyên vương phủ, một quả pháo có thể hủy trăm tòa lương đình của Tuyên vương phủ. Mà hôm nay để đối phó các ngươi, ta mang đến ngàn quả pháo." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xem xét Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, mở miệng chậm rãi nói.
Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong âm thầm phái người điều tra nàng, người Ảo Ảnh cung sớm đã bẩm báo với nàng. Nay, nghe được mình nói hai chữ đạn pháo, bọn họ nhất định liên tưởng đến bom đi?
"Ngươi. . ." Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong bị đoán trúng tâm tư, mặt xanh mét. Nàng. . . Cư nhiên hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đang đe dọa chúng ta sao?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong xiết chặt nắm đấm, đồng thời nói.
Lúc trước nghe thuộc hạ hồi báo Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng bom tạc hoa viên Tuyên vương phủ, bọn họ kỳ thật vô cùng khiếp sợ. Chỉ có một viên tròn đen thui, làm sao có thể có uy lực kinh người như thế chứ, nhưng mà việc này đã sớm truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Long Diệu, làm bọn hắn không thể nghi ngờ.
Nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn nói nàng đưa đến đạn pháo, uy lực còn khủng bố gấp trăm lần so với bom trong truyền thuyết, quả thực làm người ta khó có thể tin đi?
Nàng. . . Nhất định là biết mình đã phái người điều tra nàng, cho nên cố ý phóng đại uy lực của đạn pháo, làm kinh sợ để chế trụ bọn họ đi?
"Ta có đủ vốn để đe dọa các ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt miệt lãnh quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, tiếp nghiêng đầu nhìn Ngân Lang nói: "Ngân Lang, để hai thái tử cảm thụ bổn vương phi rốt cuộc không nói ngoa."
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn."Vâng, vương phi." Ngân Lang cung kính hành lễ, bước đến một cỗ pháo, mở miệng lạnh lùng nói: "Chín cái khác bất động, cái này đổi hướng, hướng tới đỉnh núi phóng quả pháo đầu tiên."
"Vâng." Mười tên Ảo Ảnh nhanh chóng đẩy mạnh cỗ pháo, khi miệng pháo chuyển hướng đến đỉnh núi, Ngân Lang ấn cơ quan ở phần cuối pháo.
Ngoại trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu thưởng thức móng tay thon dài, cùng những người Ảo Ảnh cung phụ trách chín cỗ pháo khác đang nhắm vào tinh binh hai nước. Lần lượt, tất cả những người khác đều dõi mắt nhìn đỉnh núi.
Chỉ thấy một viên đạn pháo màu đen cực lớn mang theo lửa, từ miệng pháo bật ra, lấy tốc độ mọi người không kịp nhìn bắn thẳng về phía trước.
Phanh, âm thanh kinh thiên động địa vang lên, khắp núi kịch liệt lắc lư. Trong nháy mắt đạn pháo màu đen rơi xuống đất, đất đá tựa như thủy triều bắn tung tóe.
"Hí. . ." Mọi người đột nhiên hít vào khí lạnh, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ từ trên trán rơi xuống.
Bởi vì đỉnh núi trước mặt, chợt sụp đổ tạo thành một cái động lớn. Mà cái động sâu bao nhiêu, bởi vì khoảng cách hơi xa, nên mọi người cũng không thể nhìn rõ.
Nhưng là, nhìn nó lan rộng ra cả hai bên sườn núi, mà chiều dài tối thiểu cũng hơn cây số.
Thấy tình hình này, hai mắt Vô Ngân công tử nổi lên ý cười không dứt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thực không hổ là phượng tinh ân sư nói, ngày sau sẽ bình định tứ quốc, nhất thống thiên hạ tạo phúc cho dân chúng. Hắn dám khẳng định, trên đời này ngoại trừ nàng, không có người thứ hai có thể tạo ra vũ khí uy lực làm người ta sợ hãi như thế.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.Bốn gã người hầu của Vô Ngân công tử run rẩy khóe miệng nhìn nhau, đồng thời hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ cao ngón tay cái.
Trâu bò a, thật sự là trâu đến không ai địch nổi. Gặp phải pháo có lực sát thương cường đại như thế, đích thực ba mươi vạn tinh binh Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc không đủ lực uy hiếp a.
Cái gì võ công cái thế, cái gì độc tiễn trận khổng lồ? Đấu với mười cỗ pháo trước mặt, e rằng chỉ cần một kích cũng rơi vào kết cục chật vật không chịu nổi đi?
"Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, nếu hiện tại ta dùng tấm chắn kim sắc chiếu vào các ngươi, lại hướng đại pháo vào các ngươi, không ngừng bắn pháo. Cho dù võ công của các ngươi có cao tới đâu, chỉ sợ có bản lĩnh bay lên trời hay độn thổ, cũng tuyệt đối không chịu nổi một kích đi?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay, không chút để ý vuốt ve mấy sợi tóc bên má, ánh mắt trào phúng ngạo nghễ quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.
Ánh mặt trời bao phủ bầu trời xanh, tiếng gió rì rào truyền đến tai Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, nháy mắt ngưng kết thành yên tĩnh đáng sợ. Chỉ có âm thanh pháo nổ lúc trước đánh vào lòng bọn họ, cuốn lấy linh hồn họ.
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, tròng mắt Tiêu Hàn sâu thẳm như nước biển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng lạnh lùng nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu hai bên chúng ta thật sự muốn khai chiến, cho dù chúng ta không thắng, thì ngươi cũng không thắng được."
Dạ Dật Phong cũng thu hồi suy nghĩ, hai mắt xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Bắc Dực thái tử nói đúng, nếu hai bên chúng ta thật sự muốn khai chiến, chỉ có thể rơi vào kết cục cùng thua."
Tấm chắn kim sắc của nàng tuy chói mắt vô cùng, nhưng lấy tài bắn cung tuyệt đỉnh của các tinh binh này, dù không nhìn thấy cũng có thể nhắm trúng mục tiêu.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.Đại pháo của nàng tuy uy lực vô cùng, lúc nàng bắn pháo, đạn pháo có thể làm bọn họ nổ thành tro tàn, nhưng độc tiễn trong tay ba mươi vạn tinh binh cũng đồng thời bắn ra, làm cho các nàng xương cốt cũng không còn.
"Làm sao có thể xuất hiện cục diện cùng thua chứ? Đạn pháo của ta bắn ra, sẽ lấy mạng của hai người cùng ba mươi vạn tinh binh. Còn độc tiễn các ngươi bắn ra, lấy mạng ta, Vô Ngân công tử, bốn người hầu của Vô Ngân công cùng hai trăm tên Ảo Ảnh. Cho dù là đồng quy vu tận, theo số lượng tử thương, các ngươi vẫn thua." Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp khẽ nhếch, hai tròng mắt đầy ý cười yêu dã.
"Ngươi vì giúp Hiên Viên Diễm bảo vệ Long Diệu Hoàng triều, không tiếc dùng mạng của mình cùng chúng ta?" Tiêu Hàn tối tăm nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn sự khiếp sợ cùng khó tin.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm biết rõ ngươi nếu đến sườn núi khai chiến với chúng ta, sẽ không có khả năng còn sống rời đi. Mà hắn vẫn không để ý tới sự an toàn của ngươi, mặc cho ngươi ở sườn núi mạo hiểm, người ích kỷ như vậy đến tột cùng có cái gì đáng giá để ngươi lấy mạng mình bảo vệ?" Dạ Dật Phong cũng nheo mắt lại, mở miệng chậm rãi nói.
"Không cần châm ngòi ly gián, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không để mình bị mắc bẫy đâu. Không sai, ta thật sự lấy mạng mình đáng cược với mạng của các ngươi. Bất quá. . . Cũng bởi vì lấy mạng đánh cược, trận này ta nhất định thắng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị nhướng mày, giọng điệu vô cùng tự tin nói.
"Ngươi có ý gì?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong cứng đờ, mở miệng đồng thanh hỏi.
"Ta cá là các ngươi yêu mạng sống, không muốn tự tay chôn vùi chính mình." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, ánh mắt yêu diễm giống như hiểu rõ tâm tư của Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn.
"Nếu chúng ta nguyện ý tự chôn vùi mạng mình, cùng ngươi đồng quy vu tận thì sao?" Móng tay của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong khảm thật sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt dị thường khó coi trả lời.
Cư nhiên một lần lại một lần bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt đoán đúng tâm tư, này thật là làm bọn họ giận giữ không thôi a.
Mà bọn họ vừa dứt lời, ba mươi vạn tinh binh phía sau lập tức giương cung, mũi tên tẩm độc tản ra sát khí nhắm ngay đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cùng lúc đó, nhóm người Ảo Ảnh cung cũng nhanh chóng đưa tay đặt trên nút bắn. Mặt trời rực rỡ chiếu xuống, miệng pháo tối như mực tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đầy trời sát khí, làm gió núi cũng phải sợ hãi run run.
Chỉ cần Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong ra lệnh một tiếng, vạn tên liền bắn ra, sườn núi lập tức nhiễm màu máu. Chỉ cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra lệnh một tiếng, ngàn viên đạn pháo liền bắn ra, nháy mắt sẽ biến sườn núi thành mảnh vụn. . .
Chỉ thấy hai bên sườn núi có trăm tên Ảo Ảnh hiện thân, mười người tạo thành một đội ngũ, mỗi đội đều đang đẩy một khối kim sắc khổng lồ mà chưa ai từng thấy.
Mười khối kim sắc khổng lồ được đẩy tới xếp ngay ngắn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mỗi khối đều có một cái lỗ đen như mực nhắm ngay ba mươi vạn tinh binh của Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn."Vải đen che lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra lệnh một tiếng, nhóm người Ảo Ảnh cung kiêu ngạo vung miếng vải đen trong tay lên, miếng vải đen trở thành lá chắn che kín cái lỗ.
Bá – Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong cùng ba mươi vạn tinh binh nhu nhu mắt, toàn bộ nhìn mười khối kim sắc khổng lồ kia.
Tiêu Hàn nháy mắt, ánh mắt âm lãnh nhìn khối kim sắc trước mặt. Y theo lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mười khối gì gì này, chính là lợi khí có thể làm cho tinh binh Bắc Dực hóa thành tro tàn? "Đây. . . là cái gì vậy?" Dạ Dật Phong cũng thâm thúy nhìn mười khối kim sắc khổng lồ, thân hình cứng ngắc đồng thời miệng lẩm bẩm.
Đúng vậy, đây là cái gì vậy a? Ba mươi vạn tinh binh hai nước, Vô Ngân công tử cùng bốn gã người hầu cũng nghiêng đầu, nghi hoặc xem xét những khối kim sắc khổng lồ.
"Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, bảo bọn tinh binh phía sau buông độc tiễn xuống, nếu không pháo của ta phát uy, bọn họ sẽ lập tức bị máu thịt văng tứ tung, chết vô cùng thê thảm." Trên khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt toàn là ý cười, ánh mắt yêu lãnh bắn về phía Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.
Vì ngày hôm nay, nàng đã chỉ đạo người Ảo Ảnh cung tạo ra mười đại pháo. Tuy rằng thời đại này tư liệu có hạn, khiến nàng không thể làm ra đại pháo uy lực như thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cũng đủ đối phó Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong rồi.
Giờ phút này, mỗi thân pháo đều chứa vô số đạn pháo, uy lực lớn hơn gấp trăm lần lúc nàng tạc bom ở hoa viên Tuyên vương phủ.
Chỉ cần nhẹ nhàng ấn vào cơ quan, đạn pháo sẽ lập tức bắn ra, tốc độ nhanh đến mức làm địch nhân không nhìn được phương hướng. Ngay cả là tường thành vững chắc cũng bị pháo tạc nổ tung, huống chi là con người bằng xương bằng thịt?
"Đạn pháo?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong trăm miệng một lời kinh hô, sắc mặt có chút có chút xanh mét.
Lúc trước bọn họ đã phái người điều tra Thượng Quan Ngưng Nguyệt, biết được tin tức, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từng ném thứ gì đen thui trong hoa viên Tuyên vương phủ, làm cho toàn bộ hoa viên Tuyên vương phủ nổ tung, mà cái thứ đen thui đó hình như gọi là bom.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.Bom? Đạn pháo? Theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói bọn họ mơ hồ cảm giác được, tên hai thứ này khác nhau, nhưng tác dụng hẳn là giống nhau.
"Đúng vậy, đạn pháo. Một quả bom có thể hủy một tòa lương đình của Tuyên vương phủ, một quả pháo có thể hủy trăm tòa lương đình của Tuyên vương phủ. Mà hôm nay để đối phó các ngươi, ta mang đến ngàn quả pháo." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng xem xét Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, mở miệng chậm rãi nói.
Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong âm thầm phái người điều tra nàng, người Ảo Ảnh cung sớm đã bẩm báo với nàng. Nay, nghe được mình nói hai chữ đạn pháo, bọn họ nhất định liên tưởng đến bom đi?
"Ngươi. . ." Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong bị đoán trúng tâm tư, mặt xanh mét. Nàng. . . Cư nhiên hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đang đe dọa chúng ta sao?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong xiết chặt nắm đấm, đồng thời nói.
Lúc trước nghe thuộc hạ hồi báo Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng bom tạc hoa viên Tuyên vương phủ, bọn họ kỳ thật vô cùng khiếp sợ. Chỉ có một viên tròn đen thui, làm sao có thể có uy lực kinh người như thế chứ, nhưng mà việc này đã sớm truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Long Diệu, làm bọn hắn không thể nghi ngờ.
Nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn nói nàng đưa đến đạn pháo, uy lực còn khủng bố gấp trăm lần so với bom trong truyền thuyết, quả thực làm người ta khó có thể tin đi?
Nàng. . . Nhất định là biết mình đã phái người điều tra nàng, cho nên cố ý phóng đại uy lực của đạn pháo, làm kinh sợ để chế trụ bọn họ đi?
"Ta có đủ vốn để đe dọa các ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt miệt lãnh quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, tiếp nghiêng đầu nhìn Ngân Lang nói: "Ngân Lang, để hai thái tử cảm thụ bổn vương phi rốt cuộc không nói ngoa."
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn."Vâng, vương phi." Ngân Lang cung kính hành lễ, bước đến một cỗ pháo, mở miệng lạnh lùng nói: "Chín cái khác bất động, cái này đổi hướng, hướng tới đỉnh núi phóng quả pháo đầu tiên."
"Vâng." Mười tên Ảo Ảnh nhanh chóng đẩy mạnh cỗ pháo, khi miệng pháo chuyển hướng đến đỉnh núi, Ngân Lang ấn cơ quan ở phần cuối pháo.
Ngoại trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu thưởng thức móng tay thon dài, cùng những người Ảo Ảnh cung phụ trách chín cỗ pháo khác đang nhắm vào tinh binh hai nước. Lần lượt, tất cả những người khác đều dõi mắt nhìn đỉnh núi.
Chỉ thấy một viên đạn pháo màu đen cực lớn mang theo lửa, từ miệng pháo bật ra, lấy tốc độ mọi người không kịp nhìn bắn thẳng về phía trước.
Phanh, âm thanh kinh thiên động địa vang lên, khắp núi kịch liệt lắc lư. Trong nháy mắt đạn pháo màu đen rơi xuống đất, đất đá tựa như thủy triều bắn tung tóe.
"Hí. . ." Mọi người đột nhiên hít vào khí lạnh, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ từ trên trán rơi xuống.
Bởi vì đỉnh núi trước mặt, chợt sụp đổ tạo thành một cái động lớn. Mà cái động sâu bao nhiêu, bởi vì khoảng cách hơi xa, nên mọi người cũng không thể nhìn rõ.
Nhưng là, nhìn nó lan rộng ra cả hai bên sườn núi, mà chiều dài tối thiểu cũng hơn cây số.
Thấy tình hình này, hai mắt Vô Ngân công tử nổi lên ý cười không dứt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thực không hổ là phượng tinh ân sư nói, ngày sau sẽ bình định tứ quốc, nhất thống thiên hạ tạo phúc cho dân chúng. Hắn dám khẳng định, trên đời này ngoại trừ nàng, không có người thứ hai có thể tạo ra vũ khí uy lực làm người ta sợ hãi như thế.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.Bốn gã người hầu của Vô Ngân công tử run rẩy khóe miệng nhìn nhau, đồng thời hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ cao ngón tay cái.
Trâu bò a, thật sự là trâu đến không ai địch nổi. Gặp phải pháo có lực sát thương cường đại như thế, đích thực ba mươi vạn tinh binh Bắc Dực quốc cùng Thương Nguyệt quốc không đủ lực uy hiếp a.
Cái gì võ công cái thế, cái gì độc tiễn trận khổng lồ? Đấu với mười cỗ pháo trước mặt, e rằng chỉ cần một kích cũng rơi vào kết cục chật vật không chịu nổi đi?
"Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong, nếu hiện tại ta dùng tấm chắn kim sắc chiếu vào các ngươi, lại hướng đại pháo vào các ngươi, không ngừng bắn pháo. Cho dù võ công của các ngươi có cao tới đâu, chỉ sợ có bản lĩnh bay lên trời hay độn thổ, cũng tuyệt đối không chịu nổi một kích đi?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay, không chút để ý vuốt ve mấy sợi tóc bên má, ánh mắt trào phúng ngạo nghễ quét qua Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong.
Ánh mặt trời bao phủ bầu trời xanh, tiếng gió rì rào truyền đến tai Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, nháy mắt ngưng kết thành yên tĩnh đáng sợ. Chỉ có âm thanh pháo nổ lúc trước đánh vào lòng bọn họ, cuốn lấy linh hồn họ.
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, tròng mắt Tiêu Hàn sâu thẳm như nước biển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng lạnh lùng nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu hai bên chúng ta thật sự muốn khai chiến, cho dù chúng ta không thắng, thì ngươi cũng không thắng được."
Dạ Dật Phong cũng thu hồi suy nghĩ, hai mắt xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Bắc Dực thái tử nói đúng, nếu hai bên chúng ta thật sự muốn khai chiến, chỉ có thể rơi vào kết cục cùng thua."
Tấm chắn kim sắc của nàng tuy chói mắt vô cùng, nhưng lấy tài bắn cung tuyệt đỉnh của các tinh binh này, dù không nhìn thấy cũng có thể nhắm trúng mục tiêu.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.Đại pháo của nàng tuy uy lực vô cùng, lúc nàng bắn pháo, đạn pháo có thể làm bọn họ nổ thành tro tàn, nhưng độc tiễn trong tay ba mươi vạn tinh binh cũng đồng thời bắn ra, làm cho các nàng xương cốt cũng không còn.
"Làm sao có thể xuất hiện cục diện cùng thua chứ? Đạn pháo của ta bắn ra, sẽ lấy mạng của hai người cùng ba mươi vạn tinh binh. Còn độc tiễn các ngươi bắn ra, lấy mạng ta, Vô Ngân công tử, bốn người hầu của Vô Ngân công cùng hai trăm tên Ảo Ảnh. Cho dù là đồng quy vu tận, theo số lượng tử thương, các ngươi vẫn thua." Khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp khẽ nhếch, hai tròng mắt đầy ý cười yêu dã.
"Ngươi vì giúp Hiên Viên Diễm bảo vệ Long Diệu Hoàng triều, không tiếc dùng mạng của mình cùng chúng ta?" Tiêu Hàn tối tăm nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn sự khiếp sợ cùng khó tin.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm biết rõ ngươi nếu đến sườn núi khai chiến với chúng ta, sẽ không có khả năng còn sống rời đi. Mà hắn vẫn không để ý tới sự an toàn của ngươi, mặc cho ngươi ở sườn núi mạo hiểm, người ích kỷ như vậy đến tột cùng có cái gì đáng giá để ngươi lấy mạng mình bảo vệ?" Dạ Dật Phong cũng nheo mắt lại, mở miệng chậm rãi nói.
"Không cần châm ngòi ly gián, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không để mình bị mắc bẫy đâu. Không sai, ta thật sự lấy mạng mình đáng cược với mạng của các ngươi. Bất quá. . . Cũng bởi vì lấy mạng đánh cược, trận này ta nhất định thắng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị nhướng mày, giọng điệu vô cùng tự tin nói.
"Ngươi có ý gì?" Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong cứng đờ, mở miệng đồng thanh hỏi.
"Ta cá là các ngươi yêu mạng sống, không muốn tự tay chôn vùi chính mình." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, ánh mắt yêu diễm giống như hiểu rõ tâm tư của Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn.
"Nếu chúng ta nguyện ý tự chôn vùi mạng mình, cùng ngươi đồng quy vu tận thì sao?" Móng tay của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong khảm thật sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt dị thường khó coi trả lời.
Cư nhiên một lần lại một lần bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt đoán đúng tâm tư, này thật là làm bọn họ giận giữ không thôi a.
Mà bọn họ vừa dứt lời, ba mươi vạn tinh binh phía sau lập tức giương cung, mũi tên tẩm độc tản ra sát khí nhắm ngay đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cùng lúc đó, nhóm người Ảo Ảnh cung cũng nhanh chóng đưa tay đặt trên nút bắn. Mặt trời rực rỡ chiếu xuống, miệng pháo tối như mực tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Đầy trời sát khí, làm gió núi cũng phải sợ hãi run run.
Chỉ cần Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong ra lệnh một tiếng, vạn tên liền bắn ra, sườn núi lập tức nhiễm màu máu. Chỉ cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra lệnh một tiếng, ngàn viên đạn pháo liền bắn ra, nháy mắt sẽ biến sườn núi thành mảnh vụn. . .
Danh sách chương