Nghe Vô Ngân công tử nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp hai mắt, kiều môi khinh thường nói: "Sư tổ của ngươi. . . Thật đúng là cái quái lão đầu."

Nói xong, mũi chân nàng nhanh chóng điểm một cái, bóng dáng tựa như hùng ưng cao ngạo bay vọt lên. Ngay tại lúc chưởng lực của Hiên Viên Diễm đánh ngã một người đồng, nhẫn huyền băng thiết trong tay nàng cắt qua hai gan bàn chân của người đó.

"Khụ. . . Quái lão đầu?" Nụ cười trên mặt Vô Ngân công tử giảm xuống, hoa đào trong tay cũng sắc bén bay vụt ra ngoài, đánh ngã một người đồng trên đất. Đối với danh hiệu quái lão đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt ban cho sư tổ, trong khoảng khắc hắn không biết nên phản ứng như thế nào.

"Không hiểu sao lại làm ra cái địa hạ cung điện cơ quan vô cùng nguy hiểm, còn không phải là quái lão nhân a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc mắt xem thường, nhẫn huyền băng thiết trong tay lại cắt qua hai gan bàn chân của người đồng.

Vô Ngân công tử cười mà không nói nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp tục bắn ra hoa đào đối phó người đồng trước mặt.

DiễnđànLêQuýĐôn.Ân sư đã từng nói cho hắn biết, lúc trước sư tổ thiết kế địa hạ cung điện, kỳ thật chỉ là vì muốn tranh hơn thua với một nữ tử mà thôi. Nhưng là một lời khó nói hết a, hiện tại còn vô số người đồng phải tiêu diệt, cho nên hắn vẫn nên bảo trì trầm mặc đi.

Hai mươi năm trước, cái sư tổ có thiên phú dị bẩm của hắn sống trong một thâm sơn, say mê nghiên cứu các loại cơ quan cổ quái.

Một ngày kia, sư tổ ngọc thụ lâm phong xuống núi tìm tài liệu thiết kế cơ quan, ở chân núi ngẫu nhiên cứu một nữ tử bị thương vì có kẻ địch đuổi giết, thế nên sư tổ liền đem nữ tử kia về chỗ mình ở.

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của sư tổ, nữ tử kia đã thoát khỏi quỷ môn quan, may mắn quay trở về nhân gian.

Sau đó, nữ tử kia lại đem tâm tình đặt lên người sư tổ. Nhưng mà, sư tổ cũng không muốn dính vào tình ái chốn hồng trần, ông một lòng muốn thiết kế cơ quan, bởi vậy đã quả quyết cự tuyệt lời thổ lộ của nữ tử kia.

Người nói với nữ tử đó: trong mắt ta, chỉ có cơ quan, tất cả tình yêu ta đều dành cho cơ quan.

Không dự đoán được, nữ tử bị sư tổ cự tuyệt vẫn không từ bỏ, ngược lại ngẩng cao đầu nhìn sư tổ nói: cuối cùng cũng có một ngày, trong mắt và trong lòng của ngươi có ta.

Hóa ra, nữ tử kia trên phương diện cơ quan cũng cực cao. Từ đó về sau, vô luận sư tổ nghiên cứu ra loại cơ quan tinh diệu nào, nữ tử kia sẽ xuất hiện bên trong, vắt hết óc phá giải cơ quan sư tổ nghiên cứu ra.

Hành động này của nữ tử, rốt cục làm sư tổ bất đắc dĩ hỏi: ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Nữ tử kia trả lời: trừ phi có một ngày, ngươi có thể làm ra cơ quan mà ta không thể phá được, như vậy ta sẽ không dây dưa ngươi nữa. Nếu không, ngươi phải cho ta một cơ hội, thử tiếp nhận tình yêu của ta.

DiễnđànLêQuýĐôn.Sư tổ trả lời: được, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ làm ra cơ quan ngươi không thể hóa giải.

Kỳ thực ở thời điểm đó, sư tổ đã động tâm với sự quật cường của nữ tử kia, người đã sớm yêu thương nữ tử kia từ lúc nào rồi. Chẳng qua, nữ tử kia liên tiếp phá giải những cơ quan người dốc tâm nghiên cứu, làm ông mất hết mặt mũi.

Vì thế người chôn vùi tình yêu với nữ tử kia trong lòng, làm hai người trở thành một đôi oan gia đấu nhau dở khóc dở cười, sư tổ cũng không tin ông không thể chế tạo ra cơ quan mà nữ tử kia không thể hóa giải.

Người vẫn điên cuồng nghiên cứu chế tạo ra các cơ quan tinh diệu, mà nữ tử kia cũng kiên trì không ngừng phá giải cơ quan của sư tổ. Vì thế sau đó, sư tổ để lấy lại mặt mũi đã tạo ra địa hạ cung điện này.

Sư tổ nói: có bản lĩnh ngươi đi phá đi, nếu ngươi ngay cả địa hạ cung điện cũng có thể phá giải, ta liền lấy ngươi làm vợ. Nhưng nếu ngươi không thể phá giải cơ quan trong địa hạ cung điện, vậy mời ngươi rời khỏi ta.

Nữ tử kia cũng không quay đầu lại nói: chờ xem, ta sẽ không thua , ngươi. . . Nhất định cưới ta.

DiễnđànLêQuýĐôn.Nữ tử kia trải qua mấy tháng nghiên cứu, rốt cục chế tạo được bốn khối thất thải thánh lệnh có thể mở cửa địa hạ cung điện.

Nhưng là, khi vào địa hạ cung điện, rốt cục bà đã gặp được cơ quan khó giải nhất từ trước tới nay. Đó là người đồng đao thương bất nhập, vô luận bà dùng phương pháp gì, vẫn không thể tìm thấy nhược điểm trí mạng của người đồng.

Ngay khi bà tưởng sẽ mất mạng dưới công kích của người đồng, thì sư tổ lại đúng lúc xuất hiện. Kỳ thật sư tổ đã sớm đoán được bà không thể phá giải được đồng nhân trận, nên khi bà vào địa hạ cung điện, người liền lặng lẽ theo đuôi.

Nháy mắt được sư tổ cứu, bà sâu kín thở dài, biểu tình thương tâm nói: được rồi, ta nhận thua, từ nay về sau ta sẽ không dây dưa ngươi nữa, ta sẽ rời khỏi ngươi.

Sư tổ nhìn bà, mở miệng cười nói: "Nhưng là. . . Ta đã bị ngươi dây dưa thành thói quen, ngươi nếu thật sự rời khỏi ta, ta nhất định rất đau lòng."

"Ngươi có ý gì chứ." Nữ tử nện vào ngực sư tổ, tức giận trợn mắt nói.

Sư tổ trả lời: "Ý tứ chính là. . . Mặc dù ngươi không thể thuận lợi phá giải cơ quan trong địa hạ cung điện, ta cũng quyết định cuộc đời này không phải ngươi không cưới."

DiễnđànLêQuýĐôn.Vì thế, sư tổ liền nắm tay nữ tử kia đi vào cấm địa của địa hạ cung điện, chuẩn bị ở trong cấm địa cùng nữ tử kia kết bái thiên địa. Làm cho tình yêu nhiều năm của bọn họ, ra hoa kết trái.

Nhưng mà, khi sư tổ cùng nữ tử kia vừa bước vào cấm địa, lại phát hiện trong cấm địa vốn không có gì nay lại có một thứ.

Ngay lúc hai người vươn tay, muốn sờ thử vào nó, thì thứ này lại phóng ra lực lượng vô cùng quỷ dị đẩy lui bọn họ, trong miệng còn có cả máu tươi phun ra.

Khoảnh khắc đó, sư tổ cùng nữ tử kia trợn mắt há hốc mồm nhìn thứ đó trong cấm địa. Ngay cả sư tổ kiến thức uyên bác, cũng không biết nó thực ra là cái gì, vì sao sẽ có uy lực cường hãn như thế, càng không biết vật này làm sao vào trong cấm địa.

Suy đi nghĩ lại, sư tổ chỉ xác định được một việc, vật này có uy lực vô cùng, nhưng đồng thời cũng có ma tính làm người ta sợ hãi vô cùng. Trừ phi có thể kiểm soát được ma tính của nó, nếu không đừng nói đụng vào nó, cho dù chỉ là tới gần quan sát, cũng sẽ bị uy lực của nó làm trọng thương.

Vì thế, sư tổ cùng nữ tử kia lập tức rút lui khỏi địa hạ cung điện. Về nơi thâm sơn, sư tổ đương nhiên thành thân cùng nữ tử kia rồi.

Thời điểm đó, sư tổ có năm đệ tử, một người trong số đó là ân sư của hắn. Có một lần, sư tổ cùng nữ tử kia chính là sư tổ mẫu đang nói chuyện phiếm, vô ý đàm luận đến bảo vật bên trong địa hạ cung điện, mà lúc ấy năm đệ tử của sư tổ cũng ở một bên vùi đầu nghiên cứu cơ quan.

Không nghĩ tới người nói vô tâm, người nghe cố ý. Ngoại trừ ân sư, bốn đệ tử khác của sư tổ đều có tâm với bảo vật trong địa hạ cung điện.

Bọn họ một lòng cho rằng lấy bản lĩnh của bản thân, là có thể kiểm soát ma tính của bảo vật trong địa hạ cung điện. Họ quyết định trộm bốn khối thất thải thánh lệnh của sư tổ, chỉ cần có được bảo vật uy lực vô cùng trong địa hạ cung điện, chốn giang hồ đối với bọn họ mà nói đã là trong tầm tay rồi.

Vì thế, vào một đêm khuya, bốn đệ tử thừa dịp sư tổ cùng sư tổ mẫu ngủ say, lặng lẽ lấy cắp bốn khối thất thải thánh lệnh rời khỏi thâm sơn.

Khi sư tổ tỉnh lại, suy nghĩ một chút liền hiểu tất cả. Người biết một khi tin tức trong địa hạ cung điện có bảo vật bị lộ ra ngoài, người giang hồ tất sẽ vì bảo vật mà gây lên một trận gió tanh mưa máu.

Sư tổ lập tức xuống núi đuổi bắt bốn đồ đệ, hòng tìm bốn khối thất thải thánh lệnh về, hoàn toàn hủy diệt thứ duy nhất có thể mở đại môn của địa hạ cung điện.

Ai ngờ, bốn đồ đệ này hoàn toàn không xuất đầu lộ diện, bất luận sư tổ điều tra bằng mọi cách, vẫn không thể tìm được tung tích của bốn đồ đệ.

Mãi đến sau khi sư tổ cùng sư tổ mẫu qua đời, ân sư mới tìm được chút manh mối. Nguyên lai năm đó bốn xấu đồ kia chưa kịp xuống núi, đã vì tranh giành bốn khối thất thải thánh lệnh mà tàn sát lẫn nhau.

DiễnđànLêQuýĐôn.Cuối cùng, một người võ công cao cường nhất đánh ba người còn lại rơi xuống vách núi, mà thất thải thánh thánh lệnh đương nhiên nằm trong tay người võ công cao cường nhất.

Người nọ ẩn thân rất nhiều năm sau đó, cuối cùng lấy thân phận giáo chủ Ma giáo xuất hiện trong giang hồ. Hắn từng vô số lần suất lĩnh đệ tử, dùng thất thải thánh lệnh mở cửa địa hạ cung điện, ý đồ vào trong đó lấy bảo vật, nhưng kết cục vẫn là vô số lần vì cơ quan tinh diệu trước mắt mà phải lùi bước.

Tuy rằng giáo chủ Ma giáo vẫn không thể phá giải cơ quan trong địa hạ cung điện, thành công lấy được bảo vật, nhưng thất thải thánh lệnh cùng bảo vật lực lượng quỷ dị trong truyền thuyết, lại sớm lưu truyền trong giang hồ.

Mấy năm trước, bởi vì giáo chủ Ma giáo dẫn theo đệ tử đại khai sát giới trong giang hồ, vọng tưởng tiêu diệt bạch đạo, để giáo chủ Ma giáo có thể thống nhất giang hồ. Vì thế mình mới phụng mệnh ân sư xuống núi, giải quyết Ma giáo, thuận tiện tìm về bốn khối thất thải thánh lệnh.

Bởi vì ân sư lo lắng vạn nhất bốn khối thất thải thánh lệnh lưu lạc trong giang hồ, người giang hồ sẽ vì cướp đoạt bảo vật ở địa hạ cung điện, nhất định sẽ không thể tránh khỏi một hồi giết chóc.

Nhưng là, tuy rằng toàn bộ người của Ma giáo đều bị hắn giết chết, bốn khối thất thải thánh lệnh vẫn còn là một câu đố.

Trải qua điều tra, hắn mới biết bốn khối thất thải thánh lệnh đã ở trong tay Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn cùng Long Diệu Hoàng triều Khương thái hậu.

Ngay thời điểm hắn chuẩn bị cầm lại bốn khối thất thải thánh lệnh từ Tiêu Hàn cùng Khương thái hậu, thì Thượng Quan Ngưng Nguyệt – chính là phượng tinh nhất thống thiên hạ mà sư phụ nói bỗng dưng hiện thế.

Sau đó, hắn lại phát hiện Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chỉ là nữ nhi của Linh Cung thánh chủ, còn có linh lực làm người sợ hãi của Linh Cung thánh chủ. Vì thế hắn biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhất định cần bảo vật trong địa hạ cung điện hỗ trợ. Cũng bởi vì thế, hắn mới dùng bồ câu đưa thư cho ân sư, hỏi nhược điểm trí mạng của người đồng.

Mặc dù sư tổ từng nói với ân sư, bảo vật trong địa hạ cung điện có ma tính cực mạnh, căn bản không ai có thể kiểm soát ma tính của nó. Nhưng người của Linh Cung là ngoại lệ, bởi vì người Linh Cung căn bản không nên gọi là người, mà phải là thần chốn nhân gian.

DiễnđànLêQuýĐôn.Oanh một tiếng vang lên, mọi người nhất tề đánh những người đồng còn lại ngã xuống sàn, sau khi thuận lợi tiêu diệt người đồng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn Vô Ngân công tử nói: "Uy, cấm địa rốt cuộc ở nơi nào?"

"Theo bút ký của sư tổ, chỉ cần thành công giải quyết người đồng, cánh cửa cấm địa sẽ tự động mở ra." Vô Ngân công tử cười cười xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ôn nhu trả lời.

"Hiện tại không phải đã giải quyết hết người đồng sao, vì sao cửa cấm địa còn chưa mở?" Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt run rẩy nhìn về phía Vô Ngân công tử. Hắn tuy rằng trả lời, nhưng có khác với không trả lời sao?

Nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, cả điện bỗng nhiên xoay tròn cực nhanh, tiếp theo nền nhà bỗng nhiên bị sụp xuống. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện