Tóc đen xao động, hồng y phiêu phiêu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi anh đào, trong mắt chứa nét cười xinh đẹp quét qua mọi người.
Trong khoảnh khắc đó, tầm mắt của mọi người bị khóa chặt bởi tuyệt sắc dung nhan của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì không thể chống đỡ được nụ cười của nàng, mà bị thất hồn lạc phách.
Hiên Viên Diễm nhìn vẻ mặt si ngốc của mọi người, ghen tuông trong mắt không thể che dấu được. Cư nhiên nhìn chằm chằm như thế, nóng bỏng nhìn Nguyệt nhi nhà hắn, làm cho tâm hắn vô cùng khó chịu a.
"Nhìn cái gì vậy? Lại nhìn, đem mắt của các ngươi lấy xuống, giẫm đạp dưới đất." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy rằng vẫn cười cười, nhưng trong môi lại tràn ra thanh âm vô cùng âm độc.
Lời này vừa nói ra, mọi người đang thất thần lập tức lấy lại lý trí, khóe miệng co rút. Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngọc dung tuy đẹp đến chấn động thiên địa, yêu tư mị hoặc làm điên đảo chúng sinh, nhưng trong lời nói như thế . . . Như thế nào mang theo thị huyết chứ? Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Đúng thế, nhìn cái gì vậy a?" Hiên Viên Diễm bá đạo đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt dấu ở sau lưng, hai tròng mắt tức giận trừng mọi người.
"Phốc xuy --" Nhóm người Ảo Ảnh cung nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói thế, lại ngửi thấy trên người Hiên Viên Diễm đầy mùi dấm chua, rốt cuộc không nín được bật cười.
"Khụ. . ." Dạ Dật Phong vẻ mặt xấu hổ ho nhẹ, nâng tay lau một giọt mồ hôi lạnh trên má.
Bất quá chỉ là si ngốc nhìn thôi, cần gì phải dùng ánh mắt tàn nhẫn như thế chứ? Phải biết rằng, tuyệt sắc dung nhan như thế lại không được thưởng thức, đau đớn đó so với bị tàn phá tâm hồn còn lớn gấp trăm lần.
Tiêu Hàn cụp mắt xuống, cố gắng đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng xong, trên mặt lại khôi phục vẻ băng lãnh như trước.
"Thái tử, đại sự không ổn, ngài nghe. . ." Lúc này, thuộc hạ của Tiêu Hàn nghe thấy tiếng cánh cửa bọn họ vừa mới vào cư nhiên vẫn mở ra, kèm theo tiếng bước chân dày đặc, lập tức hoảng sợ kêu lên.
"Thái tử, không tốt, những người đó đã đuổi đến đây." Cùng lúc đó, thuộc hạ của Dạ Dật Phong cũng quay đầu nhìn cánh cửa bọn họ vừa đi vào vẫn đang mở ra, kinh hãi hô lên.
"Các ngươi cũng gặp?" Hai gã thuộc hạ vừa dứt lời, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong lập tức liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi đối phương.
Nhìn thấy đối phương gật gật đầu, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đột nhiên biến sắc, vẻ mặt xanh mét xem xét hai cái kim môn.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Xong rồi, xem ra nơi này là nơi chúng ta an táng rồi." Dạ Dật Phong vỗ mạnh vào đầu, khóe miệng co rút nói. Thật vất vả mới chạy trốn tới nơi này, như thế nào những người đó lại cứ như âm hồn bất tán đuổi đến đây chứ?
"Cùng bọn họ liều mạng." Thị vệ Bắc Dực quốc và Thương Nguyệt quốc cùng kêu lên nói xong, phút chốc rút lợi kiếm bên hông ra.
"Liều cái rắm a, không bỏ mạng đã là vạn hạnh rồi." Dạ Dật Phong trừng mắt mấy cái, vội vàng lấy quạt trúc trong tay áo ra, chuẩn bị tốt đối địch.
Tiêu Hàn cũng nhu nhu huyệt thái dương, rút kim tiên giắt bên hông ra, lạnh lùng nheo mắt nhìn về phía kim môn.
Đây là cái tình huống gì a? Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm lập tức nghi hoặc nhìn nhau, cho dù có địch nhân truy kích bọn họ, với thân thủ của Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, cũng không đến mức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như vậy đi?
"Bắc Dực thái tử cùng Thương Nguyệt thái tử luôn luôn bản lĩnh phi phàm, không nghĩ tới cũng có thời điểm sợ hãi?" Khương thái hậu khinh thường xem xét Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, trào phúng nói.
"Chờ những người đó xông tới, ngươi cũng sẽ biết sợ." Tiêu Hàn lạnh lẽo nhìn Khương thái hậu, rét lạnh đáp trả.
"Biểu tình của các ngươi còn có thể trấn tĩnh như thế, xem ra các ngươi còn chưa gặp được người đồng khủng bố tập kích đi? Đừng nóng vội, mọi người lập tức sẽ xông vào, các ngươi sẽ được thể nghiệm cái gì gọi là nổi da gà." Dạ Dật Phong kinh ngạc quét qua biểu tình không gợn sóng không sợ hãi của đám người Hiên Viên Diễm, nét mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Người đồng khủng bố?" Nghe được Dạ Dật Phong nói, tuấn mi của Hiên Viên Diễm không khỏi nhướng lên.
Bọn họ thật sự không gặp cái người đồng khủng bố mà Dạ Dật Phong nói, bất quá người đồng có thể làm cho Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn sinh ra biểu tình kinh hãi như thế, chỉ sợ người đồng này thật sự vô cùng lợi hại đi?
"Đúng vậy, người đồng. Người đồng, đao kiếm bất nhập. Hơn nữa bọn họ nhiều vô số kể, chỉ cần bị bọn họ tóm được, bọn họ sẽ tiến hành công kích vĩnh viễn, đến lúc đó cho dù không bị bọn họ giết chết, cũng sẽ bị kiệt sức mà chết." Dạ Dật Phong tuy rằng giải thích, nhưng hai mắt lại đề phòng nhìn hướng kim môn.
Nghe được Dạ Dật Phong nói, mọi người ban đầu không rõ tình huống, lập tức nhanh chóng nhìn nhau, lấy vũ khí đối địch trên người ra.
Hiện tại bọn họ rốt cục biết hai thái tử vì sao kinh hãi như thế, nếu người đồng này thật sự là có một thân đao thương bất nhập, mà số lượng lại nhiều như thế, đây thật đúng là chuyện vô cùng khủng bố.
"Không tốt, người đồng thật sự xông vào." Một gã thị vệ Thương Nguyệt quốc kinh hô xong, chỉ thấy hàng loạt người đồng đi tới hướng hai cái kim môn, trong tay giơ cao kiếm sắc bén.
Bá một tiếng vang lên, người đồng vừa vọt vào trong đại điện, liền vung kiếm điên cuồng tập kích. Lợi kiếm lạnh lẽo phóng ra sát khí âm lệ, nháy mắt tràn ngập cả đại điện.
Người đồng dường như có thể nhận thấy hô hấp của con người, chỉ cần ở nơi có hơi thở con người, bọn họ liền ngoan tuyệt công kích.
Mọi người hít vào một hơi thật sâu, cũng nhanh chóng vung vũ khí đánh trả. Tuy rằng đã biết người đồng có một thân đao thương bất nhập, nhưng cũng phải xông lên đánh a. Đánh, tối thiểu còn có hy vọng sống, không đánh, vậy chỉ có một con đường chết.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay vừa lật, tơ hồng trong tay áo lập tức bắn ra, tú hoa châm ngoan độc bắn về phía người đồng. Vèo một tiếng vang lên, trong nháy mắt tú hoa châm chạm đến người đồng, lại lập tức bắn ngược về trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Mẹ nó a, quả nhiên là đao thương bất nhập?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt, khóe miệng giật giật nói.
Đối mặt với công kích trí mạng của vô số người đồng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không lựa chọn chủ động công kích, mà nhanh như chớp tránh né. Công kích đám người đồng này cũng chỉ lãng phí khí lực vô ích a, bọn họ căn bản là đao kiếm bất nhập.
"Hiện tại, biết sợ rồi sao?" Quạt trúc trong tay Dạ Dật Phong bỗng dưng đảo qua, chặn lại công kích ngoan lệ của người đồng, tiếp bóng dáng hắn nhảy lên đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trừng mắt trêu tức nói.
"Cút sang một bên đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, tú hoa châm trong tay nháy mắt bắn về phía mặt hắn.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Uy, ngươi như thế nào ngay cả bằng hữu cũng không phân biệt được a?" Dạ Dật Phong khóe miệng co rút, nhanh chóng lắc mình tránh được tú hoa châm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ngươi và ta chẳng lẽ không phải địch nhân?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn Dạ Dật Phong, đem tú hoa đánh về hướng người đồng muốn tập kích mình. Không xuyên qua được mình người đồng, tối thiểu cũng có thể đánh rớt kiếm trong tay bọn họ đi?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thầm nghĩ, đồng thời năm ngón tay nhanh chóng lôi kéo tơ hồng, làm tú hoa châm đánh úp về phía kiếm trong tay người đồng. Một tiếng keng vang lên, tú hoa châm lại cực nhanh bắn ngược trở về. Mẹ nó, ngay cả kiếm cũng cứng rắn như mình người đồng?
"Tối thiểu. . . Hiện tại hợp tác đối địch với người đồng, chúng ta cũng được coi là bằng hữu tạm thời nga." Quạt trúc trong tay Dạ Dật Phong va chạm với kiếm của người đồng một cái xong, hắn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói.
"Ngươi có tin hay không, ta dùng tú hoa châm đem miệng ngươi khâu lại?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh Hiên Viên Diễm, cùng Hiên Viên Diễm lưng tựa lưng chống địch.
"Diễm, người đồng nhất định có nhược điểm trí mạng, tin tưởng chỉ cần tìm được nhược điểm trí mạng của bọn họ, hẳn là có thể đánh bại bọn họ đi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, mở miệng lạnh nhạt nói.
"Nguyệt nhi nói đúng, dùng kiếm đâm vào các bộ vị của người đồng, nhất định có một bộ vị là nhược điểm trí mạng của bọn chúng." Hiên Viên Diễm gật đầu, nhắc nhở đám người Ảo Ảnh cung.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.Nhóm người Ảo Ảnh cung nghe vậy, nhanh chóng tránh né công kích của người đồng, đồng thời không ngừng dùng mũi kiếm đâm tới các bộ vị của người đồng.
"Ngươi thông minh a, biết người đồng có nhược điểm? Ngươi cho là. . . Ta không biết người đồng có nhược điểm sao?" Dạ Dật Phong xem thường nhìn Hiên Viên Diễm, đồng thời cũng thuận tiện nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp quạt trúc trong tay ngoan độc đánh tới mắt người đồng.
Lúc trước hắn cùng bọn thuộc hạ đã thử công kích các bộ vị của người đồng, căn bản là vô dụng, hoàn toàn tìm không thấy nhược điểm trí mạng của bọn họ a?
Thật sự là đáng thương a, bi thảm a, cho dù bọn họ võ công cao tới đâu, đụng phải người đồng không có máu thịt, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục bị bọn họ khi dễ.
"Dạ Dật Phong, ngươi dù không nói lời nào, cũng không ai cho ngươi là người chết." Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, cắn răng lạnh lùng nói.
Tên chết tiệt này, nay thời điểm nguy hiểm khẩn trương, còn luôn trộm ngắm Nguyệt nhi nhà hắn? Nếu không phải trước mắt có nhiều người đồng cần đối phó, hắn thật sự muốn vung kiếm bổ về phía Dạ Dật Phong.
"Nói như thế nào chúng ta cũng hợp tác đánh địch, thái độ của hai người không thể thân mật chút sao?" Dạ Dật Phong khẽ đảo mắt, quay đầu sang trái nói với Tiêu Hàn.
"Lới nói nhảm của ngươi, quả thật quá nhiều. Ngươi nếu không nói lời nào, thật sự không có người cho ngươi là người chết." Tiêu Hàn mặt không chút thay đổi nhìn Dạ Dật Phong, bất thiện đáp lễ.
"Nói nhảm? Được, vậy đừng nhiều lời, nói di ngôn trước lúc lâm chung hẳn là có thể đi?" Dạ Dật Phong khóe miệng run rẩy, nhướng mày nhìn Tiêu Hàn.
"Bệnh thần kinh, mặc kệ ngươi." Tiêu Hàn tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, tiếp nháy mắt lắc mình cách xa Dạ Dật Phong.
"Nguyệt nhi, nhẫn huyền băng thiết của nàng không gì không cắt được, thử xem có thể công kích người đồng không?" Ở một bên, Hiên Viên Diễm híp mắt xem xét người đồng, lên tiếng nhắc nhở Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ân." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu, cổ tay bỗng dưng vừa nhấc, nhẫn huyền băng thiết nở rộ, hướng tới gáy một người đồng cắt qua.
Nhẫn huyền băng thiết không gì không cắt được, uy lực quả nhiên vô cùng cường hãn, gáy người đồng bị nhẫn huyền băng thiết hoàn toàn cắt đứt, đầu người đồng rơi phịch một tiếng xuống đất.
"Mẹ kiếp, thế này cũng quá khoa trương đi?" Nhưng mà, ngay tại thời điểm đầu người đồng rơi xuống đất, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt run rẩy rống to.
"Hí. . ." Cùng lúc đó, mọi người quét mắt qua hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không chỉ đồng thời hít vào khí lạnh, mà sắc mặt cũng trắng bệch. Trời ạ, người đồng rốt cuộc là ai chế tạo ra a, cư nhiên khủng bố đến thế?
Trong khoảnh khắc đó, tầm mắt của mọi người bị khóa chặt bởi tuyệt sắc dung nhan của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì không thể chống đỡ được nụ cười của nàng, mà bị thất hồn lạc phách.
Hiên Viên Diễm nhìn vẻ mặt si ngốc của mọi người, ghen tuông trong mắt không thể che dấu được. Cư nhiên nhìn chằm chằm như thế, nóng bỏng nhìn Nguyệt nhi nhà hắn, làm cho tâm hắn vô cùng khó chịu a.
"Nhìn cái gì vậy? Lại nhìn, đem mắt của các ngươi lấy xuống, giẫm đạp dưới đất." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy rằng vẫn cười cười, nhưng trong môi lại tràn ra thanh âm vô cùng âm độc.
Lời này vừa nói ra, mọi người đang thất thần lập tức lấy lại lý trí, khóe miệng co rút. Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngọc dung tuy đẹp đến chấn động thiên địa, yêu tư mị hoặc làm điên đảo chúng sinh, nhưng trong lời nói như thế . . . Như thế nào mang theo thị huyết chứ? Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Đúng thế, nhìn cái gì vậy a?" Hiên Viên Diễm bá đạo đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt dấu ở sau lưng, hai tròng mắt tức giận trừng mọi người.
"Phốc xuy --" Nhóm người Ảo Ảnh cung nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói thế, lại ngửi thấy trên người Hiên Viên Diễm đầy mùi dấm chua, rốt cuộc không nín được bật cười.
"Khụ. . ." Dạ Dật Phong vẻ mặt xấu hổ ho nhẹ, nâng tay lau một giọt mồ hôi lạnh trên má.
Bất quá chỉ là si ngốc nhìn thôi, cần gì phải dùng ánh mắt tàn nhẫn như thế chứ? Phải biết rằng, tuyệt sắc dung nhan như thế lại không được thưởng thức, đau đớn đó so với bị tàn phá tâm hồn còn lớn gấp trăm lần.
Tiêu Hàn cụp mắt xuống, cố gắng đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng xong, trên mặt lại khôi phục vẻ băng lãnh như trước.
"Thái tử, đại sự không ổn, ngài nghe. . ." Lúc này, thuộc hạ của Tiêu Hàn nghe thấy tiếng cánh cửa bọn họ vừa mới vào cư nhiên vẫn mở ra, kèm theo tiếng bước chân dày đặc, lập tức hoảng sợ kêu lên.
"Thái tử, không tốt, những người đó đã đuổi đến đây." Cùng lúc đó, thuộc hạ của Dạ Dật Phong cũng quay đầu nhìn cánh cửa bọn họ vừa đi vào vẫn đang mở ra, kinh hãi hô lên.
"Các ngươi cũng gặp?" Hai gã thuộc hạ vừa dứt lời, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong lập tức liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi đối phương.
Nhìn thấy đối phương gật gật đầu, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đột nhiên biến sắc, vẻ mặt xanh mét xem xét hai cái kim môn.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Xong rồi, xem ra nơi này là nơi chúng ta an táng rồi." Dạ Dật Phong vỗ mạnh vào đầu, khóe miệng co rút nói. Thật vất vả mới chạy trốn tới nơi này, như thế nào những người đó lại cứ như âm hồn bất tán đuổi đến đây chứ?
"Cùng bọn họ liều mạng." Thị vệ Bắc Dực quốc và Thương Nguyệt quốc cùng kêu lên nói xong, phút chốc rút lợi kiếm bên hông ra.
"Liều cái rắm a, không bỏ mạng đã là vạn hạnh rồi." Dạ Dật Phong trừng mắt mấy cái, vội vàng lấy quạt trúc trong tay áo ra, chuẩn bị tốt đối địch.
Tiêu Hàn cũng nhu nhu huyệt thái dương, rút kim tiên giắt bên hông ra, lạnh lùng nheo mắt nhìn về phía kim môn.
Đây là cái tình huống gì a? Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm lập tức nghi hoặc nhìn nhau, cho dù có địch nhân truy kích bọn họ, với thân thủ của Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn, cũng không đến mức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như vậy đi?
"Bắc Dực thái tử cùng Thương Nguyệt thái tử luôn luôn bản lĩnh phi phàm, không nghĩ tới cũng có thời điểm sợ hãi?" Khương thái hậu khinh thường xem xét Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, trào phúng nói.
"Chờ những người đó xông tới, ngươi cũng sẽ biết sợ." Tiêu Hàn lạnh lẽo nhìn Khương thái hậu, rét lạnh đáp trả.
"Biểu tình của các ngươi còn có thể trấn tĩnh như thế, xem ra các ngươi còn chưa gặp được người đồng khủng bố tập kích đi? Đừng nóng vội, mọi người lập tức sẽ xông vào, các ngươi sẽ được thể nghiệm cái gì gọi là nổi da gà." Dạ Dật Phong kinh ngạc quét qua biểu tình không gợn sóng không sợ hãi của đám người Hiên Viên Diễm, nét mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Người đồng khủng bố?" Nghe được Dạ Dật Phong nói, tuấn mi của Hiên Viên Diễm không khỏi nhướng lên.
Bọn họ thật sự không gặp cái người đồng khủng bố mà Dạ Dật Phong nói, bất quá người đồng có thể làm cho Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn sinh ra biểu tình kinh hãi như thế, chỉ sợ người đồng này thật sự vô cùng lợi hại đi?
"Đúng vậy, người đồng. Người đồng, đao kiếm bất nhập. Hơn nữa bọn họ nhiều vô số kể, chỉ cần bị bọn họ tóm được, bọn họ sẽ tiến hành công kích vĩnh viễn, đến lúc đó cho dù không bị bọn họ giết chết, cũng sẽ bị kiệt sức mà chết." Dạ Dật Phong tuy rằng giải thích, nhưng hai mắt lại đề phòng nhìn hướng kim môn.
Nghe được Dạ Dật Phong nói, mọi người ban đầu không rõ tình huống, lập tức nhanh chóng nhìn nhau, lấy vũ khí đối địch trên người ra.
Hiện tại bọn họ rốt cục biết hai thái tử vì sao kinh hãi như thế, nếu người đồng này thật sự là có một thân đao thương bất nhập, mà số lượng lại nhiều như thế, đây thật đúng là chuyện vô cùng khủng bố.
"Không tốt, người đồng thật sự xông vào." Một gã thị vệ Thương Nguyệt quốc kinh hô xong, chỉ thấy hàng loạt người đồng đi tới hướng hai cái kim môn, trong tay giơ cao kiếm sắc bén.
Bá một tiếng vang lên, người đồng vừa vọt vào trong đại điện, liền vung kiếm điên cuồng tập kích. Lợi kiếm lạnh lẽo phóng ra sát khí âm lệ, nháy mắt tràn ngập cả đại điện.
Người đồng dường như có thể nhận thấy hô hấp của con người, chỉ cần ở nơi có hơi thở con người, bọn họ liền ngoan tuyệt công kích.
Mọi người hít vào một hơi thật sâu, cũng nhanh chóng vung vũ khí đánh trả. Tuy rằng đã biết người đồng có một thân đao thương bất nhập, nhưng cũng phải xông lên đánh a. Đánh, tối thiểu còn có hy vọng sống, không đánh, vậy chỉ có một con đường chết.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay vừa lật, tơ hồng trong tay áo lập tức bắn ra, tú hoa châm ngoan độc bắn về phía người đồng. Vèo một tiếng vang lên, trong nháy mắt tú hoa châm chạm đến người đồng, lại lập tức bắn ngược về trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Mẹ nó a, quả nhiên là đao thương bất nhập?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt, khóe miệng giật giật nói.
Đối mặt với công kích trí mạng của vô số người đồng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không lựa chọn chủ động công kích, mà nhanh như chớp tránh né. Công kích đám người đồng này cũng chỉ lãng phí khí lực vô ích a, bọn họ căn bản là đao kiếm bất nhập.
"Hiện tại, biết sợ rồi sao?" Quạt trúc trong tay Dạ Dật Phong bỗng dưng đảo qua, chặn lại công kích ngoan lệ của người đồng, tiếp bóng dáng hắn nhảy lên đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trừng mắt trêu tức nói.
"Cút sang một bên đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, tú hoa châm trong tay nháy mắt bắn về phía mặt hắn.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn."Uy, ngươi như thế nào ngay cả bằng hữu cũng không phân biệt được a?" Dạ Dật Phong khóe miệng co rút, nhanh chóng lắc mình tránh được tú hoa châm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ngươi và ta chẳng lẽ không phải địch nhân?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trợn mắt nhìn Dạ Dật Phong, đem tú hoa đánh về hướng người đồng muốn tập kích mình. Không xuyên qua được mình người đồng, tối thiểu cũng có thể đánh rớt kiếm trong tay bọn họ đi?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thầm nghĩ, đồng thời năm ngón tay nhanh chóng lôi kéo tơ hồng, làm tú hoa châm đánh úp về phía kiếm trong tay người đồng. Một tiếng keng vang lên, tú hoa châm lại cực nhanh bắn ngược trở về. Mẹ nó, ngay cả kiếm cũng cứng rắn như mình người đồng?
"Tối thiểu. . . Hiện tại hợp tác đối địch với người đồng, chúng ta cũng được coi là bằng hữu tạm thời nga." Quạt trúc trong tay Dạ Dật Phong va chạm với kiếm của người đồng một cái xong, hắn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói.
"Ngươi có tin hay không, ta dùng tú hoa châm đem miệng ngươi khâu lại?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh Hiên Viên Diễm, cùng Hiên Viên Diễm lưng tựa lưng chống địch.
"Diễm, người đồng nhất định có nhược điểm trí mạng, tin tưởng chỉ cần tìm được nhược điểm trí mạng của bọn họ, hẳn là có thể đánh bại bọn họ đi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày, mở miệng lạnh nhạt nói.
"Nguyệt nhi nói đúng, dùng kiếm đâm vào các bộ vị của người đồng, nhất định có một bộ vị là nhược điểm trí mạng của bọn chúng." Hiên Viên Diễm gật đầu, nhắc nhở đám người Ảo Ảnh cung.
Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.Nhóm người Ảo Ảnh cung nghe vậy, nhanh chóng tránh né công kích của người đồng, đồng thời không ngừng dùng mũi kiếm đâm tới các bộ vị của người đồng.
"Ngươi thông minh a, biết người đồng có nhược điểm? Ngươi cho là. . . Ta không biết người đồng có nhược điểm sao?" Dạ Dật Phong xem thường nhìn Hiên Viên Diễm, đồng thời cũng thuận tiện nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp quạt trúc trong tay ngoan độc đánh tới mắt người đồng.
Lúc trước hắn cùng bọn thuộc hạ đã thử công kích các bộ vị của người đồng, căn bản là vô dụng, hoàn toàn tìm không thấy nhược điểm trí mạng của bọn họ a?
Thật sự là đáng thương a, bi thảm a, cho dù bọn họ võ công cao tới đâu, đụng phải người đồng không có máu thịt, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục bị bọn họ khi dễ.
"Dạ Dật Phong, ngươi dù không nói lời nào, cũng không ai cho ngươi là người chết." Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, cắn răng lạnh lùng nói.
Tên chết tiệt này, nay thời điểm nguy hiểm khẩn trương, còn luôn trộm ngắm Nguyệt nhi nhà hắn? Nếu không phải trước mắt có nhiều người đồng cần đối phó, hắn thật sự muốn vung kiếm bổ về phía Dạ Dật Phong.
"Nói như thế nào chúng ta cũng hợp tác đánh địch, thái độ của hai người không thể thân mật chút sao?" Dạ Dật Phong khẽ đảo mắt, quay đầu sang trái nói với Tiêu Hàn.
"Lới nói nhảm của ngươi, quả thật quá nhiều. Ngươi nếu không nói lời nào, thật sự không có người cho ngươi là người chết." Tiêu Hàn mặt không chút thay đổi nhìn Dạ Dật Phong, bất thiện đáp lễ.
"Nói nhảm? Được, vậy đừng nhiều lời, nói di ngôn trước lúc lâm chung hẳn là có thể đi?" Dạ Dật Phong khóe miệng run rẩy, nhướng mày nhìn Tiêu Hàn.
"Bệnh thần kinh, mặc kệ ngươi." Tiêu Hàn tức giận trừng mắt nhìn Dạ Dật Phong, tiếp nháy mắt lắc mình cách xa Dạ Dật Phong.
"Nguyệt nhi, nhẫn huyền băng thiết của nàng không gì không cắt được, thử xem có thể công kích người đồng không?" Ở một bên, Hiên Viên Diễm híp mắt xem xét người đồng, lên tiếng nhắc nhở Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ân." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu, cổ tay bỗng dưng vừa nhấc, nhẫn huyền băng thiết nở rộ, hướng tới gáy một người đồng cắt qua.
Nhẫn huyền băng thiết không gì không cắt được, uy lực quả nhiên vô cùng cường hãn, gáy người đồng bị nhẫn huyền băng thiết hoàn toàn cắt đứt, đầu người đồng rơi phịch một tiếng xuống đất.
"Mẹ kiếp, thế này cũng quá khoa trương đi?" Nhưng mà, ngay tại thời điểm đầu người đồng rơi xuống đất, khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt run rẩy rống to.
"Hí. . ." Cùng lúc đó, mọi người quét mắt qua hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không chỉ đồng thời hít vào khí lạnh, mà sắc mặt cũng trắng bệch. Trời ạ, người đồng rốt cuộc là ai chế tạo ra a, cư nhiên khủng bố đến thế?
Danh sách chương