Trăng sáng treo cao trên trời xanh, ánh bạc bao phủ cả mặt đất. Vạn vật giống như được phủ thêm một tấm lụa mỏng mộng ảo, tản ra vẻ đẹp thần bí.

Trong phòng ngủ --

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang vểnh hai chân nằm ở trên giường trúc mềm mại màu tím, hai mắt lười biếng thưởng thức chiếc nhẫn cùng vòng tay chất lượng vô cùng tốt. Mà cách giường không xa trên một cái ghế, Hiên Viên Diễm đang nhíu chặt chân mày.

"Nguyệt nhi, ngươi thật không biết Phong Ngân công tử?" Hiên Viên Diễm xem xét Kim Lũ Y trong tay xong, nghiêng đầu hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Ngươi lặp lại những lời này, ta liền dùng ngân châm đem miệng ngươi vá lại." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đeo vòng tay vào, tiếp vẻ mặt khó chịu trừng mắt về phía Hiên Viên Diễm. Mẹ nó, cũng đã hỏi mười mấy lần rồi, có phiền hay không a? "Huyền băng thiết cùng Kim Lũ Y đều là bảo vật thế gian hiếm thấy, nếu ngươi không biết Phong Ngân công tử, hắn tại sao lại vô duyên vô cớ tặng cho ngươi chứ?" Hiên Viên Diễm trăm mối vẫn không có cách giải, hắn tin tưởng Nguyệt nhi thật sự không biết Phong Ngân công tử, như vậy mới làm hắn cảm thấy kỳ quái a!

"Ta làm sao biết? Nhưng mà hắn nói rồi, lần sau gặp mặt sẽ cho ta một lời giải thích." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, sau đó đem chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón giữa. Trên đường trở về phủ, nàng từ trong miệng bọn thị vệ cũng biết chút về Phong Ngân công tử.

Nghe nói hai năm trước, ma giáo công khai khiêu chiến với người trong giang hồ, võ lâm minh chủ suất lĩnh các đại môn phái nghênh chiến, kết quả lại rơi vào thảm cảnh tử thương vô số. Đang lúc võ lâm minh chủ cho rằng vận mệnh của bạch đạo đã hết, hắc đạo sắp hoành hành, thì bầu trời hoa đào nổi lên, cùng với âm thanh Phong Ngân công tử giá lâm, bốn gã nam tử mang theo một cỗ kiệu từ trên trời giáng xuống.

Tiếp màn kiệu khẽ nhấc lên, người trong kiệu bắn ra vô số hoa đào, tất cả người của ma giáo trong nháy mắt bị mất mạng. Cho đến khi bốn gã nam tử mang cỗ kiệu biến mất ở trước mặt mọi người, cũng không có bất cứ người nào thấy rõ dung nhan người trong kiệu, mọi người chỉ mơ hồ nhìn thấy người trong kiệu mặc bạch y. Từ đó về sau, Phong Ngân công tử cũng không xuất hiện trong giang hồ nữa, nhưng hắn vẫn trở thành truyền thuyết mà người trong võ lâm tôn kính.

"Lần sau gặp mặt? Nói cách khác hắn còn biết cách tìm ngươi? Phong Ngân công tử rốt cuộc muốn giở trò gì?" Hiên Viên Diễm càng nhíu chặt lông mày, hắn có loại dự cảm xấu, Phong Ngân công tử một lần nữa bước chân vào giang hồ, tuyệt đối là vì Nguyệt nhi mà đến. Hắn rốt cuộc vì sao lại đem huyền băng thiết cùng Kim Lũ Y đưa cho Nguyệt nhi đây, xem ra hắn phải phái người điều tra thân phận của Phong Ngân công tử rồi.

"Ta nói. . . Bây giờ việc ngươi cần quan tâm không phải là Phong Ngân công tử giở trò quỷ gì, mà là thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc muốn giở trò quỷ gì chứ? Bọn họ ngoài mặt là tới chúc thọ, nhưng lại âm thầm bố trí cao thủ ẩn nấp ở Long Diệu hoàng triều, hẳn là không có ý tốt a!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi nói.

"Nguyệt nhi, ngươi làm sao biết chuyện này?" Hiên Viên Diễm kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tin tức thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc phái cao thủ ẩn núp trong Long Diệu hoàng triều, sáng nay hắn nhận được lá thư của mật thám mới biết, theo lý mà nói Nguyệt nhi không thể nào biết a?

"Phong Ngân công tử nói cho ta biết." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái nói, tiếp cả người nhanh chóng từ trên giường êm nhảy xuống, dời bước đến bên bàn, bốc một quả nho chuẩn bị bỏ vào miệng.

"Còn chưa có bóc vỏ!" Hiên Viên Diễm đem Kim Lũ Y vứt trên ghế, bóng dáng nhanh như tia chớp chạy đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đưa tay đoạt lấy quả nho Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang cầm.

"Ta cũng không phải là người mù, dĩ nhiên biết còn chưa có bóc vỏ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co giật nói.

"Vậy ngươi còn định cho vào miệng?" Hiên Viên Diễm trừng mắt với Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, tỉ mỉ vùi đầu vào bóc vỏ nho.

Ta lại không muốn ăn vỏ, ngươi mới vừa nếu không giành, ta chỉ cần ép hai ngón tay cầm nho lại, không phải thịt của quả nho đã tách biệt với vỏ rồi hả? Thượng Quan Ngưng Nguyệt im lặng mắt trợn trắng, trong lòng âm thầm nói.

"Tiểu trư lười, có thể ăn rồi." Hiên Viên Diễm đem quả nho đã bỏ vỏ đưa tới bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Khụ, bóc cho ta ăn?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể khẽ cứng lại, nàng còn tưởng rằng hắn bóc cho chính hắn ăn chứ.

"Ngươi nghĩ sao?" Hiên Viên Diễm nhíu mày hỏi, nàng sẽ không cho là mình đem quả nho đoạt lấy, là để bản thân hưởng dụng chứ?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười hắc hắc xong, mới mở miệng ngậm quả nho Hiên Viên Diễm đưa tới. Hiên Viên Diễm tức giận liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giơ tay lấy một quả nho trên bàn lần nữa bóc vỏ.

"Diễm, thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc nhất định có mưu đồ, ngươi có biện pháp nào không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi xong, mở miệng nhận lấy quả nho Hiên Viên Diễm lần nữa đưa tới.

"Nguyệt nhi, ngươi là đang quan tâm ta sao?" Hiên Viên Diễm hai mắt một mảnh vui sướng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Ngươi bây giờ là người của ta, há có thể cho phép người ngoài khi dễ sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hất đầu, ngạo khí mười phần nói.

"Vậy. . . Nếu như ta bị người khác khi dễ, ngươi sẽ làm như thế nào đây?" Hiên Viên Diễm nhíu mày hỏi.

"Đầu tiên, đương nhiên là hung hăng đánh trả, sau đó. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo dài giọng, hai mắt mang ý cười vô cùng cổ quái nhìn hướng Hiên Viên Diễm.

"Sau đó ngươi liền bỏ danh hiệu Thụy vương phi xuống, phủi mông bỏ đi sao? Bởi vì ngươi cho là nếu như ta dễ dàng bị người ta khi dễ, như vậy ta cũng không có tư cách trở thành vị hôn phu làm ngươi hài lòng rồi." Hiên Viên Diễm duỗi ra ngón tay ngắt ngắt chóp mũi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cả khuôn mặt đều mang ý cười.

"Ngươi có thể đoán được?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Hiên Viên Diễm, xem ra. . . Người này so với trong tưởng tượng của mình còn thông minh hơn nha.

"Tiểu nha đầu, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội vứt bỏ ta đâu. Bởi vì người của ta đã sớm an bài tốt rồi, một khi thái tử Thương Nguyệt quốc cùng thái tử Bắc Dực quốc vọng động, người của ta sẽ hảo hảo dạy dỗ bọn họ." Hiên Viên Diễm hai mắt xinh đẹp tươi cười rực rỡ, vén mấy sợi tóc bên má Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên.

"Thôi đi, đám người ngươi dạy dỗ căn bản không chịu được một kích, cũng chỉ có thể lấy ra đối phó với mấy tên tiểu miêu tiểu cẩu ở Tuyên vương phủ thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi, giọng điệu giễu cợt mười phần nói. Hôm nay ở Tuyên vương phủ, nàng đã thấy rõ bản lĩnh của bọn thị vệ Thụy vương phủ, bản lĩnh thật chẳng có gì, sợ rằng một khi gặp được cao thủ, ngay cả chết thế nào cũng không biết.

"Ngươi a! Đi, đi với ta đến một nơi!" Hiên Viên Diễm tức giận vuốt đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó dắt tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hắn biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt vì sao lại nói như thế, nhất định là biểu hiện của bọn thị vệ hôm nay ở Tuyên vương phủ làm nàng rất không hài lòng. Vì không để cho nha đầu này xem thường mình, xem ra nhất định phải mang nàng đến nơi đó đi dạo một chút.

"Đi đâu?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, biểu tình không tình nguyện đi theo.

"Đi đánh nhau." Hiên Viên Diễm hai mắt xoay tròn, mỉm cười nói.

"Đánh nhau?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co rút , hai mắt hoài nghi nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

"Uh, đánh nhau!" Hiên Viên Diễm dịu dàng lên tiếng, cánh tay bỗng dưng ôm chặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong lòng, tiếp mũi chân nhẹ điểm, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt chạy trong ánh trăng.

"Nha, ngươi thế nhưng lại hôn trộm mặt của ta?" Gió lạnh nổi lên, trong màn đêm truyền đến âm thanh tức giận của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Được rồi, ta sai lầm rồi! Không bằng ngươi cũng hôn trộm mặt của ta đi, như vậy chúng ta coi như huề nhau." Thanh âm trầm thấp mị hoặc của Hiên Viên Diễm ngay lập tức vang lên. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện