(mình nhớ không nhầm thì đây là cây cầu mà người chết phải đi qua để đến âm phủ)

Đêm, lặng lẽ phủ xuống. Trăng rằm treo trên nền trời âm u, chăn đệm nằm dưới đất tỏa ra ánh kim chói mắt. Ánh sao cũng không chịu yếu thế, đều đang tỏa sáng chiếu rọi nhân gian. Một luồng gió đêm nhẹ nhàng phất qua, mang theo chút hơi lạnh. Kẽo kẹt, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, một bóng dáng nhỏ gầy từ trong lao ra.

"Tiểu. . . Tiểu thư, ngài đây là muốn làm gì?" Sáu gã thị vệ canh giữ bên ngoài đều dõi ánh mắt hồ nghi nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co giật hỏi.

"Tối nay bóng đêm không tệ, xuất phủ đi dạo một chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng vươn cánh tay, nhàn nhạt trả lời.

"Khụ. . ." Bọn thị vệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt ho khan mang ý chất vấn. Che mặt, mặc y phục dạ hành đi dạo? Tiểu thư coi bọn hắn như đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt sao? "Không cho len lén đi theo, cũng không được bẩm báo với tướng quân phụ thân, nếu không. . . Hừ hừ!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ánh mắt bén nhọn quét qua bọn thị vệ, tả chưởng đột nhiên nâng lên, trong tay kẹp tú hoa châm tỏa ra tia sáng lạnh lẽo đâm về phía tròng mắt bọn thị vệ.

"Thuộc hạ thật sự là không trông thấy." Bọn thị vệ khẩn trương nuốt nước miếng, đồng thanh trả lời. Hôm nay trong sân, một màn tiểu thư dùng tú hoa châm dạy dỗ bọn Tuyên vương phủ đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in, bọn họ cũng không dám trêu chọc tiểu thư.

"Phụ thân nếu là đột nhiên tới tìm ta, các ngươi nên trả lời như thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày hỏi, nàng cũng không hy vọng tướng quân phụ thân phát hiện không thấy nàng, sau đó mang theo một đám lớn thị vệ đi đầy đường tìm kiếm tung tích của nàng.

"Tiểu thư đã đi ngủ rồi, trước lúc ngủ người đã phân phó không hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy." Bọn thị vệ đưa tay lau một giọt mồ hôi lạnh trên trán, sau đó cùng kêu lên trả lời.

"Rất tốt." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng gật đầu một cái, bóng dáng phút chốc đã biến mất. Khiêu khích người của nàng, là phải trả giá thật lớn. Thụy vương, ngươi cố ý muốn nạp ta làm phi sao? Tuyên vương, ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết vậy sao? Ta tiễn hai ngươi đến cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà nga!

Trong thư phòng Thụy vương phủ --

Bốn phía góc tường đều đặt một giá cắm nến bằng sứ thanh hoa cao sáu thước (1 thước khoảng 0,33m), ở trên cùng những cây nến đang cháy giống như hoa lan nở rộ, mỗi một cánh hoa là một cây nến đỏ chập chờn. Giờ phút này Hiên Viên Diễm đang ngồi ở trên ghế, ngưng mắt nhìn bản đồ địa hình nước khác đặt trên bàn, mà ở phía sau hắn là quản gia nghiêm trang đứng.

"Vương Gia, giờ đã không còn sớm, ngài còn không đi ngủ sao?" Sắp qua nửa đem, quản gia nhẹ giọng nhắc nhở. Hiên Viên Diễm cuộn lại bản đồ trên bàn, từ trên ghế chậm rãi đứng lên, đem bản đồ thả vào một ngăn kín ở trên vách tường, một lần nữa trở lại bên bàn ngồi xuống.

"Bổn vương chưa buồn ngủ." Hiên Viên Diễm nhàn nhạt nói, đưa tay bưng ly trà trên bàn thong thả ung dung uống cạn.

"Vương gia, ngài tối nay hình như có chút là lạ." Quản gia kinh ngạc nhìn mắt Hiên Viên Diễm, nếu là bình thường, vương gia lúc này đã sớm đi ngủ rồi a.

"Người bổn vương chờ còn chưa có tới đâu rồi, đợi không được nàng, bổn vương không ngủ được." Hiên Viên Diễm khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch, đầu ngón tay ma sát thân ly trà.

"Người?" Quản gia nhíu lông mày, đã trễ thế này, ai còn đến thăm Thụy vương phủ nữa à?

"Chờ một nha đầu hết sức thú vị." Hiên Viên Diễm trong tròng mắt phóng ra nét cười ý vị sâu xa, lấy tính cách của nha đầu kia, há có thể dễ dàng mặc cho người định đoạt? Muốn nạp nàng làm phi, sợ rằng còn phải chịu cực khổ giày vò một phen đi?

"Chẳng lẽ. . .Người trong miệng vương gia là Thượng Quan tiểu thư?" Trên mặt quản gia có vẻ tỉnh ngộ.

"Trừ nàng, còn có ai đáng giá để bổn vương chờ đây? Quản gia, nơi này không cần hầu hạ, ngươi trở về nhà nghỉ ngơi đi. Thuận tiện. . . Đem đèn lồng ngoài thư phòng treo lên cao, như vậy nha đầu kia vừa đến liền có thể tìm được bổn vương đầu tiên." Hiên Viên Diễm khẽ nhếch môi, trong mắt chứa ánh sáng mong đợi.

"Dạ!" Quản gia cung kính khom lưng, dời bước đi ra ngoài.

"Nhớ, bất kỳ ai cũng không cho phép vào thư phòng xem náo nhiệt." Hiên Viên Diễm mỉm cười nói xong, vùi đầu tiếp tục uống trà.

"Đã biết!" Quản gia lĩnh mệnh lên tiếng, bóng dáng biến mất ở trong thư phòng. . .

Màn đêm giống như là được họa sĩ bậc thầy, vẽ lên Thụy vương phủ vô cùng thần bí mị hoặc.

Giờ phút này, ở vô số nơi hẻo lánh trong Thụy vương phủ, bọn thị vệ đang liều mạng trừng mắt, nghe chủ tử nhà mình nói sẽ có một nha đầu thú vị tới. Nhưng con ngươi cũng trừng đến mức rớt ra rồi, chân cũng đứng mỏi nhừ, nha đầu kia vẫn còn không xuất hiện. Chẳng lẽ. . . Chủ tử của bọn họ là thần cơ diệu đoán cũng có lúc tính sai sao?

Nhưng, bọn họ không biết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã sớm thành công tránh được tầm mắt của bọn họ, hướng về phía thư phòng treo đèn lồng cao cao của Thụy vương rồi.

Mới vừa bước vào trong Thụy vương phủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền nhạy bén phát hiện bốn phía ẩn núp không ít người. Chỉ là bằng năng lực của nàng, há có thể bị người dễ dàng phát hiện chứ? Trên đời này nói tới kỹ xảo ẩn núp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng nếu khiêm tốn xưng thứ hai, thì tuyệt không có người đủ tư cách xưng thứ nhất.

Trong nháy mắt, bóng dáng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở ngoài thư phòng, trong mắt tỏa ra ánh lạnh làm người ta sợ hãi, tiếp nàng giống như ma quỷ tiến sát cửa thư phòng, trong lòng bắt đầu phân vân rốt cuộc là nên lấy loại phương thức nào đi vào, mới có thể một phát đánh trúng.

Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm bên trong thư phòng đang cúi đầu uống trà cũng nhạy bén phát hiện ra một hơi thở lạnh thấu xương, đem ly trà nhẹ nhàng đặt trên bàn, Hiên Viên Diễm lười biếng khoanh tay, hai mắt cười cười nhìn về cửa: "Đợi lâu như vậy mới đến, nha đầu, ngươi thật đúng là không chút nào thông cảm cho người khác nga."

Ngoài cửa Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng cả kinh, hắn thế nhưng đoán được mình tối nay sẽ tìm hắn, xem ra lòng dạ thật thâm sâu khó lường a. Mặt khác, mình mới vừa đến cửa, hắn đã nhận ra sự tồn tại của mình, sự nhạy bén sáng suốt này một chút cũng không kém nàng.

"Ầm!" Một tiếng vang lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhấc chân đạp cửa thư phòng, bóng dáng như báo đi săn mồi xông vào. Đã bị phát hiện rồi, vậy thì đem đánh lén đổi thành quang minh chánh đại đánh đi!

"Thật là một nha đầu nghịch ngợm, trực tiếp đi tới không được sao, cần gì phải đạp cửa chứ. Chân. . . Đau không?" Hiên Viên Diễm hai mắt cười cười, thanh âm ôn nhu nói.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nheo mắt lại, cánh tay đột nhiên nâng lên, năm cái tơ hồng dài nhỏ từ trong tay phi ra ngoài. Nàng lười cùng hắn nói nhảm, bởi vì nàng là tới lấy mạng hắn. Ánh nến chập chờn, năm dây tơ hồng đánh úp về phía Hiên Viên Diễm tỏa ra sự lạnh lùng bức người, mà tú hoa châm ở đầu sợi dây càng tỏa ra ánh sáng lạnh làm người ta sợ hãi.

"Nha đầu, không cần bạo lực như vậy nha, chúng ta. . . Nói chuyện một lúc được không?" Bóng dáng Hiên Viên Diễm chợt lóe, tránh được tập kích của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co rút mấy cái nói. Không nói hai lời liền đánh? Thật là khiến người ta đau đầu a!

"Ngươi đi tìm Diêm Vương nói chuyện phiếm đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói, tơ hồng trong tay giống như hỏa long một lần nữa quét hướng Hiên Viên Diễm. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện