(Ma: ma quỷ, Xà: rắn ==> rắn ma, nhưng mà để rắn ma không “oách” nên ta để nguyên Hán-Việt)

"Ha ha ha. . ." Gió mạnh thổi bay những chiếc lá xanh, mang theo cả tiếng cười âm tàn tới khắp mọi nơi.

"Bản Tôn còn chưa tự mình tìm tới cửa, đã có người chán sống, chủ động chạy tới đây chịu chết. Rất tốt, thật sự rất tốt!"

Thánh Tôn ngoài cười nhưng trong không cười, vạt áo khẽ tung bay một cái, thân mình đã đối diện với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang và Thanh Báo.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhăn mày, hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng trả lời, bên tai lại truyền đến một thanh âm đạp gió.

Trong lớp sương trắng mờ ảo, Nam Cung Tuyết Y đuổi theo Thánh Tôn, nhẹ nhàng đáp xuống đất, dùng bóng lưng kiêu ngạo che chở cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Nam Cung Tuyết Y nhàn nhạt quét mắt qua Thánh Tôn, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, mở miệng nói: "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn bóng lưng của Nam Cung Tuyết Y, di»ễn♡đàn♡!l«ê♡quý♡đ»ôn. cười đáp: "Rảnh rỗi quá, chạy tới đây ngắm sương."

Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng Nam Cung Tuyết Y giật giật, trong lòng âm thầm nói: chạy tới đây ngắm sương? Ngắm cái gì sương a, rõ ràng là theo dõi hắn đến chỗ này.

Chỉ là, lúc mình đến đây, cũng không phát hiện được có người đuổi theo a? Chẳng lẽ. . .

Nghĩ đến điểm này, Nam Cung Tuyết Y không khỏi gục đầu xuống, con mắt đen bóng nhìn tay trái mình đầy hoài nghi. Xem ra, cái này với Tú Hoa Châm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không thoát khỏi quan hệ a.

"Sương trắng trong rừng, hay là đợi kiếp sau ngắm tiếp đi!" Thánh Tôn nhướng mày, lạnh lùng nói: "Hiện tại, ngươi nên ôm Huyết Tỳ Bà, . dẫn hai thuộc hạ của ngươi đi Cầu Nại Hà ngắm hoa Bỉ Ngạn đi."

Thánh Tôn vừa dứt lời, song chưởng lập tức nâng lên ngưng tụ ánh sáng màu đen, hung hăng đánh tới ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang và Thanh Báo.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ba người các ngươi cũng không phải đối thủ của Thánh Tôn, mau chạy đi." Nam Cung Tuyết Y di động, song chưởng mang theo toàn bộ linh lực nghênh đón Thánh Tôn.

Ầm ——

Song chưởng của hai người đụng nhau, làm cho bụi đất cuốn bay cao tới hơn hai thước.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị đẩy lui về sau một bước, híp mắt phượng xem xét Nam Cung Tuyết Y. Mà Ngân Lang và Thanh Báo cũng bị đẩy lui về sau, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau.

Đây là cái tình huống gì? Bọn họ đuổi tới đây, vốn là muốn điều tra âm mưu Linh Cung nam tử và bốn thủ hạ cướp Độc Tiên Mộng La Yên là gì? Nhưng hiện tại, không chỉ không điều tra được gì, còn bị Linh Cung Thánh Tôn tập kích. Hai người họ không phải đều là người của Linh Cung sao?

Vì sao Linh Cung Thánh Tôn muốn dồn vương phi vào chỗ chết, cái tên nam tử không có ý tốt cướp Độc Tiên Mộng La Yên đi này, lại tận lực che chở vương phi như thế chứ?

Thánh Tôn hơi lắc lư, hai tay tê dại, cắn răng nghiến lợi nói: "Nam Cung Tuyết Y, ngươi nhất định cứng đầu cố ý cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi cầu Nại Hà ngắm hoa sao?"

Thân thể Nam Cung Tuyết Y cũng lắc lư mấy cái, hai tay đau nhói, trán đổ mồ hôi nói: "Ta từng nói, trừ phi ta chết, nếu không ngươi đừng mơ tưởng thương tổn nàng."

"Tốt, rất tốt!" Thanh âm ngang ngược, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. lạnh lùng của Thánh Tôn vừa dứt, song chưởng tỏa ra ánh sáng đen càng mạnh hơn.

Trong nháy mắt, Nam Cung Tuyết Y không địch lại Thánh Tôn, hắn cảm giác được song chưởng của Thánh Tôn sẽ hung ác xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Cùng lúc đó, mái tóc của Thánh Tôn bị gió thổi, vô cùng quỷ dị dựng ngược.

Vèo vèo vèo —— ba đạo thanh âm vang lên trong gió, chỉ thấy ba sợi tóc đen từ trên đầu Thánh Tôn bay ra, bắn tới cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang và Thanh Báo.

Nam Cung Tuyết Y vẫn dốc toàn lực đối chưởng với Thánh Tôn, nhìn thấy cái này, vội lên tiếng nhắc nhở: "Tránh tóc của hắn, nếu bị sợi tóc bắn trúng, các ngươi nhất định sẽ chết."

Chỉ là tiếng nói vừa dứt, hắn liền phun ra một ngụm máu.

Nam Cung Tuyết Y tuyệt không thể ngờ Linh Cung Thánh Tôn vừa đối chưởng với mình vừa bắn ra ba sợi tóc có thể lấy mạng người khác.

Mà qua lời nhắc nhở của Nam Cung Tuyết Y, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Ngân Lang và Thanh Báo hiểu rõ, sợi tóc này tuy rằng mỏng manh, nhưng lại có uy lực kinh người.

Chỉ thấy Ngân Lang và Thanh Báo lập tức phi thân tránh sang hai bên.

Thế nhưng, Ngân Lang và Thanh Báo tránh được cái chết, lại không tránh khỏi bị bị thương.

Máu trên mặt, là do sợi tóc sượt qua vai bọn họ bắn vào. Sắc mặt Ngân Lang và Thanh Báo chợt biến, lập tức đưa tay vuốt máu trên mặt, trong lòng hoảng sợ thầm nhủ: Linh Cung Thánh Tôn, quả nhiên kinh khủng a!

Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại không hề tránh né.

Nàng rũ mắt xuống, ngón trỏ tay phải tiếp cận dây đàn, sợi tóc đang đánh tới nàng lập tức bị hồng quang từ dây đàn hòa tan.

Linh Cung Thánh Tôn muốn giết nàng là điều bình thường.

Mà cái tên Thánh Tôn gọi là Nam Cung Tuyết Y này, sai người cướp đi Độc Tiên Mộng La Yên, mặc dù có âm mưu, nhưng hiện tại, hắn cố hết sức bảo vệ nàng cũng không phải là giả.

Thế nên, rốt cuộc Nam Cung Tuyết Y âm mưu cái gì, chỉ có thể tìm hiểu sau. Việc cấp bách bây giờ là nên liên thủ với hắn Thánh Tôn.

Ngay lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà, chuẩn bị bước lên kề vai chiến đấu cùng Nam Cung Tuyết Y thì ——

Thánh Tôn dồn sức hất mạnh Nam Cung Tuyết Y một cái rồi đột nhiên thu chưởng lại, mặt đầy sát khí nói: "Nam Cung Tuyết Y, ngươi đã cố chấp như thế, vậy. . . Bản tôn liền đưa ngươi và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến Hoàng Tuyền uống canh Mạnh Bà."

Chỉ thấy Thánh Tôn đưa hai tay ra trước ngực, mười ngón tay bắn ra vô số luồng sáng đen như mực. Chúng phóng lên cao, tụ lại một chỗ như bầu trời khi cơn mưa.

Khóe môi Nam Cung Tuyết Y không ngừng chảy máu, nhưng lại không có thời gian bận tâm đến nỗi đau của bản thân. Hắn vội quay người lại, đột nhiên lôi kéo Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Không được, mau trốn đi!"

Không phải hắn đang hết sức chống lại Thánh Tôn sao, sao giờ lại nói đến trốn chạy?

Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật, hoài nghi liếc nhìn Nam Cung Tuyết Y, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Nam Cung Tuyết Y lại đột nhiên bỏ tay nàng ra, thở dài nói: "Xong đời! Trốn không thoát, chỉ có thể tiếp nhận một trận huyết chiến rồi."

Mà Nam Cung Tuyết Y vừa rứt lời, lỗ tai Ngân Lang Thanh Báo hơi động, sau lưng rợn tóc gáy, đồng thanh mở miệng nói: "Có gì đó không đúng! Vương phi, người có nghe thấy không?"

Trong tiếng gió mơ hồ có vô số tiếng khác.

Tuy tiếng nhỏ, nhưng lại làm người ta sởn da gà. Âm thanh này càng ngày càng gần, cùng lúc đó, một trận mùi tanh vô cùng kinh khủng tràn ngập cả rừng cây.

"Ha ha ha. . ." Thánh Tôn thu tay lại, bắt tay sau lưng, lạnh lùng nói: "Vạn con Ma Xà xuất động, toàn bộ các ngươi chờ bị chôn trong bụng Ma Xà đi."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng bình tĩnh. Nàng hơi nghiêng đầu, mở miệng hỏi Nam Cung Tuyết Y: "Ma Xà là cái gì?"

"Mỗi một Ma Xà, so với rắn độc các ngươi gặp dưới Địa Hạ Cung Điện. . ." Không đợi Nam Cung Tuyết Y nói hết, Thánh Tôn đã thay hắn trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Thân thể lớn gấp mười lần, độc tính cao hơn nghìn lần, tốc độ công kích nhanh hơn vạn lần."

"Hí. . ." Nghe được lời nói của Thánh Tôn, Ngân Lang cùng Thanh Báo không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh.

Cho dù ở nơi nhìn rõ ràng, với số lượng nhiều và lực sát thương mạnh như vậy cũng khó ứng phó rồi. Huống chi, hiện tại bọn họ bị sương mù dày đặc che mắt, chỉ có thể dùng tai xác định vị trí của hàng vạn con Ma Xà?

Nam Cung Tuyết Y nắm chặt nắm đấm đến mức nổi đầy gân xanh, khó tin nhìn Thánh Tôn.

Thánh Tôn vì hận, nhẫn tâm hạ sát thủ với mình? Phải làm sao mới được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt là hy vọng của Linh Cung, nàng tuyệt không thể chết.

Nhưng mà dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt có Huyết Tỳ Bà, dù nàng đã dung hợp linh lực mẹ nàng để lại. Uy lực của Huyết Tỳ Bà, vẫn không đủ để chống lại vạn con Ma Xà của Thánh Tôn a?

"Nuốt bọn họ."

Thánh Tôn lạnh lùng phun ra ba chữ, vạn con Ma Xà màu sắc sặc sỡ giống như vỡ đê, điên khùng trào nhào lên tập kích đoàn người Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện