Trong mắt Lăng Tiêm Tiêm hiện lên một chút hoảng hốt rồi nhanh chóng biến mất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tự nhiên không bỏ qua. Mắt ngọc lưu chuyển, không chút để ý quét qua Lăng Tiêm Tiêm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng cười nói: "Kim Chồn Cầu Cầu, sủng vật bảo bối của bổn vương phi ."
"Kim Chồn?" Lăng Tiêm Tiêm bỗng chốc ngẩn người, cao giọng kinh ngạc thốt lên. Nàng, thì ra không phải đến tìm Kim Phỉ Thúy? Nàng. . . Rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? "Đúng nha, Kim Chồn. Nếu không, Lăng đại tiểu thư cho là Thụy vương phủ đánh mất cái gì chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, chau mày phượng nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm.
"Nực cười, sủng vật Kim Chồn của ngươi bị mất, có quan hệ gì với phủ Tả Thừa Tướng ta? Bên trong phủ Tả Thừa Tướng căn bản không có sủng vật Kim Chồn gì cả." Vẻ kinh ngạc trong tròng mắt mặc dù đã thu lại hết, nhưng trong lòng Lăng Tiêm Tiêm vẫn không có cách giải. Càng đoán không ra ý đồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng cảm thấy gió lạnh sau lưng thổi đến vù vù.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thay đổi tư thế lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, dung nhan tuyệt sắc cười lên càng thêm phong tình mị hoặc nói: "Sáng nay, sủng vật Tiểu Kim Chồn của ta bởi vì nghịch ngợm gây sự, cắn hỏng tử y mà Diễm thích nhất. Thế nên, ta mới hung hăng quát nó mấy câu. Có thể vẻ mặt của ta lúc đó quá dữ tợn, Tiểu Kim Chồn tưởng lầm ta muốn đánh nó, cho nên liền kinh sợ chạy ra khỏi vương phủ."
"Vậy thì sao? Long Diệu hoàng triều lớn như vậy, coi như Tiểu Kim Chồn của ngươi sợ hãi chạy ra khỏi Thụy vương phủ, tại sao ngươi lại một mực chắc chắn Tiểu Kim Chồn trốn vào bên trong phủ Tả Thừa Tướng?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng mở miệng, hai tròng mắt kín đáo nổi lên một chút rét lạnh nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Khẽ chớp chớp mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi mở miệng nói: "Lúc Tiểu Kim Chồn chạy khỏi Thụy vương phủ, bọn thị vệ cũng đuổi theo. Nhưng Tiểu Kim Chồn bởi vì kinh sợ quá độ, sợ hãi bị thị vệ bắt được sẽ phải chịu trừng phạt. Vì vậy, bọn thị vệ càng đuổi sát, nó trốn càng mau. Khi bọn thị vệ đuổi đến cửa sau của phủ Tả Thừa Tướng thì tận mắt nhìn thấy Tiểu Kim Chồn nhảy lên tường rào của phủ Tả Thừa Tướng, chạy vào trong phủ đệ Tả Thừa Tướng. Chức vị của bọn thị vệ hèn mọn, sao dám quấy nhiễu Tả Thừa Tướng đây, chỉ có thể vội vàng trở về Thụy vương phủ bẩm báo bổn vương phi. Cho nên, vì tìm về Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu đáng yêu, bổn vương phi đương nhiên phải xuất hiện ở đại môn phủ Tả Thừa Tướng."
"Nếu Thụy vương phi chỉ vì tìm Tiểu Kim Chồn về, tại sao lại điều binh, dẫn theo trăm tên thị vệ Thụy vương phủ bao vây Tả Thừa Tướng phủ?" Hai mắt Lăng Tiêm Tiêm bỗng chốc nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo dò xét.
"Bao vây phủ Tả Thừa Tướng?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén vén mấy lọn tóc đen trên trán, tròng mắt mang theo ủy khuất nói: "Lời nói của Lăng đại tiểu thư nghiêm trọng rồi, chẳng phải đả thương đến hòa khí Thụy vương phủ và Tả Tướng Phủ sao? Trăm tên thị vệ trông coi bốn phía vách tường đá của phủ Tả Thừa tướng, chỉ là vì lo lắng Tiểu Kim Chồn lại nhảy lên tường rào phủ Thừa Tướng lần nữa, chạy tới nơi khác thôi."
"Có lẽ khi Thụy vương phi đến trước cửa chính phủ Thừa Tướng, Tiểu Kim Chồn này đã từ trong phủ Thừa tướng chạy tới nơi khác rồi đi?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhếch môi, hai mắt tối tăm sâu như biển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Bên trong phủ Tả Thừa Tướng, từ trước đến giờ đều đề phòng nghiêm ngặt. Đừng nói là một con chồn nhỏ chạy vào, cho dù là một con ruồi bay vào, cũng khó trốn được cái tai của bọn hộ vệ phủ Thừa Tướng.
Sáng nay, nàng và Độc Vương căn bản không nghe được bất kỳ hộ vệ nào bẩm báo, nói có cái Tiểu Kim Chồn đột nhiên nhảy vào trong phủ. Vì vậy rất rõ ràng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là đang nói láo. Rốt cuộc. . . Trong hồ lô của nàng bán thứ gì?
"Trực giác." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ném cho Lăng Tiêm Tiêm một nụ cười rực rỡ, khẽ miệng nói: "Trực giác của bổn Vương phi từ trước đến giờ rất chuẩn xác, bây giờ Tiểu Kim Chồn nhất định đang cuộn tròn trong một góc nào đấy ở phủ Thừa Tướng, cả người run lẩy sám hối việc sáng nay nghịch ngợm phá phách đắc tội đây mà."
"Trực giác?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhướng mày, mắt đầy hàn ý nói: "Thụy vương phi chỉ bằng trực giác hoang đường của mình , liền một mực chắc chắn Tiểu Kim Chồn đang nấp trong phủ Tả Thừa Tướng, lại ngạo mạn muốn xông vào phủ Tả Thừa Tướng để lục soát, chuyện này. . . Không khỏi quá mức buồn cười đi? Đường đường là phủ Tả Thừa Tướng, há có thể để Thụy vương phi nói soát liền soát?"
"Lăng đại tiểu thư, tuổi ngươi còn trẻ, chẳng lẽ đã bị chứng trì độn của người già sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc nghiêng đầu, ý cười trong mắt tiêu tán nói: "Khi nào Bổn Vương phi ngạo mạn xông vào phủ Thừa Tướng, bổn vương phi rất khách khí phân phó hộ vệ phủ Thừa Tướng đi vào thông báo, để cho Tả Thừa Tướng giúp đỡ, cho phép bổn vương phi vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu về nha."
Không thèm để ý lời nói giễu cợt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm kiêu ngạo lạnh lùng bắt chéo hai tay, gằn từng tiếng nói: "Nếu gia phụ không muốn cho ngươi vào, để ngươi tìm sủng vật Tiểu Kim Chồn về. Như vậy. . . Thụy vương phi lại muốn làm thế nào đây?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhún vai một cái, nụ cười xinh đẹp càng thêm ma mị yêu dã nói: "Nếu Tả Thừa Tướng không chịu mở rộng cửa, bổn vương phi tự nhiên cũng sẽ không xông vào. Bổn vương phi sẽ luôn luôn giữ ở bên ngoài của lớn phủ Thừa Tướng, cho đến khi con chồn bảo bối của ta ra ngoài mới thôi."
"Ngươi. . ." Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lòng của Lăng Tiêm Tiêm bỗng dưng căng thẳng. Hai mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bắn ra lửa giận hận không thể đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt đốt cháy.
Tối nay Độc Vương sẽ lặng lẽ dẫn người rời phủ, đi Tuyết Ảnh các bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Nếu như, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự ngăn ngoài cửa lớn phủ Thừa Tướng, như vậy trăm tên thị vệ Thụy vương phủ khẳng định cũng không rút lui. Đến lúc đó. . . Độc Vương làm sao có thể lén lút vụng trộm rời phủ Thừa Tướng đây?
Lúc này, Phương Hoành quản gia Thụy vương phủ bưng một bàn sủi cảo hấp nóng hổi đi tới. Cung kính khom người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Phương Hoành đang cái khay bạc trong tay lên cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi, sủi cảo hấp ngài muốn đây."
Đưa tay nhận cái khay bạc bày đầy sủi cảo hấp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt cười. Cầm đũa lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt đầu không nhìn đến sự tồn tại của Lăng Tiêm Tiêm, thong thả ung dung thưởng thức sủi cảo hấp thơm ngát trong mâm.
"Ừ, mùi vị không tệ nha." Sau khi nuốt xuống một miếng sủi cảo hấp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngửa đầu cười hì hì nhìn về phía Phương Hoành: "Quản gia, hỏi một chút trăm tên thị vệ yên tĩnh canh giữ bốn phía phủ Thừa Tướng có đói bụng không. Nói cho bọn hắn biết mùi vị của sủi cảo hấp rất tốt, nếu bọn họ cảm thấy đói bụng, có thể thay phiên tới đây ăn sủi cảo hấp nha."
Hai mắt Phương Hoành quản gia không chút để ý quét qua Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng chậm rãi nói: "Vương phi, sáng nay bọn thị vệ dùng đồ ăn sáng rất no, tin tưởng không nhanh đói như vậy. Dù sao Tả Tướng cũng không chịu mở rộng cửa, cho chúng ta vào phủ tìm kiếm sủng vật bảo bối Cầu Cầu của vương phi, bọn thị vệ vẫn trông coi bốn phía phủ Thừa Tướng. Đã như vậy đợi đến lúc bữa trưa và bữa tối, hoặc là đợi đến đồ ăn sáng ngày mai, vương phi lại giới thiệu sủi cảo hấp cho bọn họ cũng không muộn."
"Như vậy, như vậy. . . Quản gia nhớ dặn dò nhóm người bán hàng rong, để cho bọn họ chuẩn bị nhiều sủi cảo hấp một chút, để bọn thị vệ ăn trưa cùng tối hôm nay, hoặc là đồ ăn sáng ngày mai, có thể tận tình hưởng dụng nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười mở miệng, lại thoải mái thưởng thức sủi cảo hấp trong cái khay bạc.
"Dạ!" Thanh âm Phương Hoành quản gia vang dội và cung kính lên tiếng, thân thể lại một lần nữa đứng thẳng bên trái nhuyễn tháp.
Nghe được đoạn đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và quản gia Phương Hoành, sắc mặt Lăng Tiêm Tiêm từ xanh chuyển thành đen, lại từ đen chuyển thành tím. Nàng, rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ. . . Nếu không để cho nàng tiến vào phủ một lát, nàng thật sự sẽ ngăn ở cửa lớn phủ Thừa Tướng sao?
Nhưng trong lòng mình vô cùng rõ ràng, trong phủ Thừa tướng căn bản không thể có cái gì sủng vật Tiểu Kim Chồn, đây rõ ràng là Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói bừa bãi a. Nếu bên trong phủ không có Tiểu Kim Chồn tồn tại, như vậy Thượng Quan Ngưng Nguyệt vì sao cố ý muốn vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn đây? Trong này nhất định cất dấu một âm mưu lớn mà nàng không cách nào suy đoán đi?
Cánh tay Lăng Tiêm Tiêm vốn đan chéo thả lỏng ra, bóp chặt bàn tay thành nắm đấm, nàng cắn răng lạnh lùng hỏi "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sủng vật Tiểu Kim Chồn của ngươi quả thật không có trong phủ Thừa Tướng. Chỉ là, nếu ngươi một mực chắc chắn nó núp ở trong phủ Thừa tướng, gia phụ Tả Thừa Tướng tự nhiên cũng không thể vứt mặt mũi của Thụy vương. Phủ Thừa Tướng nguyện ý mở rộng cửa, để ngươi như nguyện vào phủ tìm tung tích của Tiểu Kim Chồn. Chỉ là, nếu ngươi không thể tìm được Tiểu Kim Chồn, như vậy thì mời lập tức rút lui khỏi phủ Thừa Tướng?"
Ngửa đầu, dung nhan tuyệt sắc hướng về phía Lăng Tiêm Tiêm lộ ra nụ cười rực rỡ xinh đẹp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu mị nói: "Nếu bổn vương phi không thể tìm được con chồn trong phủ Thừa tướng, liền chứng minh trực giác của bổn vương phi là sai. Đến lúc đó, bổn vương phi không chỉ lập tức rút lui khỏi phủ Thừa Tướng, hơn nữa còn bởi vì vô cớ quấy rầy yên tĩnh của phủ Thừa Tướng, trước khi rút lui khỏi phủ Thừa Tướng nhất định nhận lỗi với Tả Thừa Tướng cùng Lăng đại tiểu thư."
Lăng Tiêm Tiêm như bị vây trong sương mù, hai mắt lần nữa thâm thúy xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngay sau đó, thân thể nàng vốn ngăn trở cửa lớn bỗng chốc dời sang bên cạnh. Cánh tay trái hướng bên trong cửa, nàng đưa tay ra dấu xin mời với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Đã như vậy. . . Xin mời Thụy vương phi vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn đi?"
"Quản gia, ngươi dẫn theo bảy tên Ảo Ảnh đi vào phủ tìm kiếm con chồn trước. Đợi bổn vương phi thưởng thức hết sủi cảo hấp trong khay bạc, sẽ vào phủ tìm kiếm con chồn cùng các ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt nhìn Phương Hoành quản gia, rồi lại cúi đầu thưởng thức sủi cảo hấp trong khay bạc.
Vẻ mặt Phương Hoành quản gia cung kính đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm nói: "Lăng đại tiểu thư, chúng ta đối với hoàn cảnh trong phủ Thừa tướng chưa quen thuộc, làm phiền ngươi đi trước dẫn đường cho chúng ta?"
Lăng Tiêm Tiêm nhăn mày lại, lạng lẽ làm ay với hai mươi mấy tên hộ vệ cầm kiếm ở cửa. Dấu tay kia có ý tứ là: các ngươi ở bên ngoài giữ cửa, cẩn thận quan sát từng hành động của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngay sau đó, Lăng Tiêm Tiêm liền ngẩng đầu tiến vào trong phủ. Phương Hoành quản gia cùng bảy tên Ảo Ảnh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra một chút cười lạnh quỷ dị không dễ dàng phát giác, cũng nhanh chóng đuổi theo Lăng Tiêm Tiêm tiến vào trong…
"Kim Chồn?" Lăng Tiêm Tiêm bỗng chốc ngẩn người, cao giọng kinh ngạc thốt lên. Nàng, thì ra không phải đến tìm Kim Phỉ Thúy? Nàng. . . Rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? "Đúng nha, Kim Chồn. Nếu không, Lăng đại tiểu thư cho là Thụy vương phủ đánh mất cái gì chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, chau mày phượng nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm.
"Nực cười, sủng vật Kim Chồn của ngươi bị mất, có quan hệ gì với phủ Tả Thừa Tướng ta? Bên trong phủ Tả Thừa Tướng căn bản không có sủng vật Kim Chồn gì cả." Vẻ kinh ngạc trong tròng mắt mặc dù đã thu lại hết, nhưng trong lòng Lăng Tiêm Tiêm vẫn không có cách giải. Càng đoán không ra ý đồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng cảm thấy gió lạnh sau lưng thổi đến vù vù.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thay đổi tư thế lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, dung nhan tuyệt sắc cười lên càng thêm phong tình mị hoặc nói: "Sáng nay, sủng vật Tiểu Kim Chồn của ta bởi vì nghịch ngợm gây sự, cắn hỏng tử y mà Diễm thích nhất. Thế nên, ta mới hung hăng quát nó mấy câu. Có thể vẻ mặt của ta lúc đó quá dữ tợn, Tiểu Kim Chồn tưởng lầm ta muốn đánh nó, cho nên liền kinh sợ chạy ra khỏi vương phủ."
"Vậy thì sao? Long Diệu hoàng triều lớn như vậy, coi như Tiểu Kim Chồn của ngươi sợ hãi chạy ra khỏi Thụy vương phủ, tại sao ngươi lại một mực chắc chắn Tiểu Kim Chồn trốn vào bên trong phủ Tả Thừa Tướng?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng mở miệng, hai tròng mắt kín đáo nổi lên một chút rét lạnh nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Khẽ chớp chớp mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi mở miệng nói: "Lúc Tiểu Kim Chồn chạy khỏi Thụy vương phủ, bọn thị vệ cũng đuổi theo. Nhưng Tiểu Kim Chồn bởi vì kinh sợ quá độ, sợ hãi bị thị vệ bắt được sẽ phải chịu trừng phạt. Vì vậy, bọn thị vệ càng đuổi sát, nó trốn càng mau. Khi bọn thị vệ đuổi đến cửa sau của phủ Tả Thừa Tướng thì tận mắt nhìn thấy Tiểu Kim Chồn nhảy lên tường rào của phủ Tả Thừa Tướng, chạy vào trong phủ đệ Tả Thừa Tướng. Chức vị của bọn thị vệ hèn mọn, sao dám quấy nhiễu Tả Thừa Tướng đây, chỉ có thể vội vàng trở về Thụy vương phủ bẩm báo bổn vương phi. Cho nên, vì tìm về Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu đáng yêu, bổn vương phi đương nhiên phải xuất hiện ở đại môn phủ Tả Thừa Tướng."
"Nếu Thụy vương phi chỉ vì tìm Tiểu Kim Chồn về, tại sao lại điều binh, dẫn theo trăm tên thị vệ Thụy vương phủ bao vây Tả Thừa Tướng phủ?" Hai mắt Lăng Tiêm Tiêm bỗng chốc nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo dò xét.
"Bao vây phủ Tả Thừa Tướng?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén vén mấy lọn tóc đen trên trán, tròng mắt mang theo ủy khuất nói: "Lời nói của Lăng đại tiểu thư nghiêm trọng rồi, chẳng phải đả thương đến hòa khí Thụy vương phủ và Tả Tướng Phủ sao? Trăm tên thị vệ trông coi bốn phía vách tường đá của phủ Tả Thừa tướng, chỉ là vì lo lắng Tiểu Kim Chồn lại nhảy lên tường rào phủ Thừa Tướng lần nữa, chạy tới nơi khác thôi."
"Có lẽ khi Thụy vương phi đến trước cửa chính phủ Thừa Tướng, Tiểu Kim Chồn này đã từ trong phủ Thừa tướng chạy tới nơi khác rồi đi?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhếch môi, hai mắt tối tăm sâu như biển nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Bên trong phủ Tả Thừa Tướng, từ trước đến giờ đều đề phòng nghiêm ngặt. Đừng nói là một con chồn nhỏ chạy vào, cho dù là một con ruồi bay vào, cũng khó trốn được cái tai của bọn hộ vệ phủ Thừa Tướng.
Sáng nay, nàng và Độc Vương căn bản không nghe được bất kỳ hộ vệ nào bẩm báo, nói có cái Tiểu Kim Chồn đột nhiên nhảy vào trong phủ. Vì vậy rất rõ ràng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chính là đang nói láo. Rốt cuộc. . . Trong hồ lô của nàng bán thứ gì?
"Trực giác." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ném cho Lăng Tiêm Tiêm một nụ cười rực rỡ, khẽ miệng nói: "Trực giác của bổn Vương phi từ trước đến giờ rất chuẩn xác, bây giờ Tiểu Kim Chồn nhất định đang cuộn tròn trong một góc nào đấy ở phủ Thừa Tướng, cả người run lẩy sám hối việc sáng nay nghịch ngợm phá phách đắc tội đây mà."
"Trực giác?" Lăng Tiêm Tiêm lạnh lùng nhướng mày, mắt đầy hàn ý nói: "Thụy vương phi chỉ bằng trực giác hoang đường của mình , liền một mực chắc chắn Tiểu Kim Chồn đang nấp trong phủ Tả Thừa Tướng, lại ngạo mạn muốn xông vào phủ Tả Thừa Tướng để lục soát, chuyện này. . . Không khỏi quá mức buồn cười đi? Đường đường là phủ Tả Thừa Tướng, há có thể để Thụy vương phi nói soát liền soát?"
"Lăng đại tiểu thư, tuổi ngươi còn trẻ, chẳng lẽ đã bị chứng trì độn của người già sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc nghiêng đầu, ý cười trong mắt tiêu tán nói: "Khi nào Bổn Vương phi ngạo mạn xông vào phủ Thừa Tướng, bổn vương phi rất khách khí phân phó hộ vệ phủ Thừa Tướng đi vào thông báo, để cho Tả Thừa Tướng giúp đỡ, cho phép bổn vương phi vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu về nha."
Không thèm để ý lời nói giễu cợt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Lăng Tiêm Tiêm kiêu ngạo lạnh lùng bắt chéo hai tay, gằn từng tiếng nói: "Nếu gia phụ không muốn cho ngươi vào, để ngươi tìm sủng vật Tiểu Kim Chồn về. Như vậy. . . Thụy vương phi lại muốn làm thế nào đây?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhún vai một cái, nụ cười xinh đẹp càng thêm ma mị yêu dã nói: "Nếu Tả Thừa Tướng không chịu mở rộng cửa, bổn vương phi tự nhiên cũng sẽ không xông vào. Bổn vương phi sẽ luôn luôn giữ ở bên ngoài của lớn phủ Thừa Tướng, cho đến khi con chồn bảo bối của ta ra ngoài mới thôi."
"Ngươi. . ." Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lòng của Lăng Tiêm Tiêm bỗng dưng căng thẳng. Hai mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bắn ra lửa giận hận không thể đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt đốt cháy.
Tối nay Độc Vương sẽ lặng lẽ dẫn người rời phủ, đi Tuyết Ảnh các bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Nếu như, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự ngăn ngoài cửa lớn phủ Thừa Tướng, như vậy trăm tên thị vệ Thụy vương phủ khẳng định cũng không rút lui. Đến lúc đó. . . Độc Vương làm sao có thể lén lút vụng trộm rời phủ Thừa Tướng đây?
Lúc này, Phương Hoành quản gia Thụy vương phủ bưng một bàn sủi cảo hấp nóng hổi đi tới. Cung kính khom người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Phương Hoành đang cái khay bạc trong tay lên cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi, sủi cảo hấp ngài muốn đây."
Đưa tay nhận cái khay bạc bày đầy sủi cảo hấp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt cười. Cầm đũa lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt đầu không nhìn đến sự tồn tại của Lăng Tiêm Tiêm, thong thả ung dung thưởng thức sủi cảo hấp thơm ngát trong mâm.
"Ừ, mùi vị không tệ nha." Sau khi nuốt xuống một miếng sủi cảo hấp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngửa đầu cười hì hì nhìn về phía Phương Hoành: "Quản gia, hỏi một chút trăm tên thị vệ yên tĩnh canh giữ bốn phía phủ Thừa Tướng có đói bụng không. Nói cho bọn hắn biết mùi vị của sủi cảo hấp rất tốt, nếu bọn họ cảm thấy đói bụng, có thể thay phiên tới đây ăn sủi cảo hấp nha."
Hai mắt Phương Hoành quản gia không chút để ý quét qua Lăng Tiêm Tiêm, mở miệng chậm rãi nói: "Vương phi, sáng nay bọn thị vệ dùng đồ ăn sáng rất no, tin tưởng không nhanh đói như vậy. Dù sao Tả Tướng cũng không chịu mở rộng cửa, cho chúng ta vào phủ tìm kiếm sủng vật bảo bối Cầu Cầu của vương phi, bọn thị vệ vẫn trông coi bốn phía phủ Thừa Tướng. Đã như vậy đợi đến lúc bữa trưa và bữa tối, hoặc là đợi đến đồ ăn sáng ngày mai, vương phi lại giới thiệu sủi cảo hấp cho bọn họ cũng không muộn."
"Như vậy, như vậy. . . Quản gia nhớ dặn dò nhóm người bán hàng rong, để cho bọn họ chuẩn bị nhiều sủi cảo hấp một chút, để bọn thị vệ ăn trưa cùng tối hôm nay, hoặc là đồ ăn sáng ngày mai, có thể tận tình hưởng dụng nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười mở miệng, lại thoải mái thưởng thức sủi cảo hấp trong cái khay bạc.
"Dạ!" Thanh âm Phương Hoành quản gia vang dội và cung kính lên tiếng, thân thể lại một lần nữa đứng thẳng bên trái nhuyễn tháp.
Nghe được đoạn đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và quản gia Phương Hoành, sắc mặt Lăng Tiêm Tiêm từ xanh chuyển thành đen, lại từ đen chuyển thành tím. Nàng, rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ. . . Nếu không để cho nàng tiến vào phủ một lát, nàng thật sự sẽ ngăn ở cửa lớn phủ Thừa Tướng sao?
Nhưng trong lòng mình vô cùng rõ ràng, trong phủ Thừa tướng căn bản không thể có cái gì sủng vật Tiểu Kim Chồn, đây rõ ràng là Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói bừa bãi a. Nếu bên trong phủ không có Tiểu Kim Chồn tồn tại, như vậy Thượng Quan Ngưng Nguyệt vì sao cố ý muốn vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn đây? Trong này nhất định cất dấu một âm mưu lớn mà nàng không cách nào suy đoán đi?
Cánh tay Lăng Tiêm Tiêm vốn đan chéo thả lỏng ra, bóp chặt bàn tay thành nắm đấm, nàng cắn răng lạnh lùng hỏi "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sủng vật Tiểu Kim Chồn của ngươi quả thật không có trong phủ Thừa Tướng. Chỉ là, nếu ngươi một mực chắc chắn nó núp ở trong phủ Thừa tướng, gia phụ Tả Thừa Tướng tự nhiên cũng không thể vứt mặt mũi của Thụy vương. Phủ Thừa Tướng nguyện ý mở rộng cửa, để ngươi như nguyện vào phủ tìm tung tích của Tiểu Kim Chồn. Chỉ là, nếu ngươi không thể tìm được Tiểu Kim Chồn, như vậy thì mời lập tức rút lui khỏi phủ Thừa Tướng?"
Ngửa đầu, dung nhan tuyệt sắc hướng về phía Lăng Tiêm Tiêm lộ ra nụ cười rực rỡ xinh đẹp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu mị nói: "Nếu bổn vương phi không thể tìm được con chồn trong phủ Thừa tướng, liền chứng minh trực giác của bổn vương phi là sai. Đến lúc đó, bổn vương phi không chỉ lập tức rút lui khỏi phủ Thừa Tướng, hơn nữa còn bởi vì vô cớ quấy rầy yên tĩnh của phủ Thừa Tướng, trước khi rút lui khỏi phủ Thừa Tướng nhất định nhận lỗi với Tả Thừa Tướng cùng Lăng đại tiểu thư."
Lăng Tiêm Tiêm như bị vây trong sương mù, hai mắt lần nữa thâm thúy xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngay sau đó, thân thể nàng vốn ngăn trở cửa lớn bỗng chốc dời sang bên cạnh. Cánh tay trái hướng bên trong cửa, nàng đưa tay ra dấu xin mời với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Đã như vậy. . . Xin mời Thụy vương phi vào phủ tìm Tiểu Kim Chồn đi?"
"Quản gia, ngươi dẫn theo bảy tên Ảo Ảnh đi vào phủ tìm kiếm con chồn trước. Đợi bổn vương phi thưởng thức hết sủi cảo hấp trong khay bạc, sẽ vào phủ tìm kiếm con chồn cùng các ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt nhìn Phương Hoành quản gia, rồi lại cúi đầu thưởng thức sủi cảo hấp trong khay bạc.
Vẻ mặt Phương Hoành quản gia cung kính đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai mắt vô cùng lạnh nhạt nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm nói: "Lăng đại tiểu thư, chúng ta đối với hoàn cảnh trong phủ Thừa tướng chưa quen thuộc, làm phiền ngươi đi trước dẫn đường cho chúng ta?"
Lăng Tiêm Tiêm nhăn mày lại, lạng lẽ làm ay với hai mươi mấy tên hộ vệ cầm kiếm ở cửa. Dấu tay kia có ý tứ là: các ngươi ở bên ngoài giữ cửa, cẩn thận quan sát từng hành động của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngay sau đó, Lăng Tiêm Tiêm liền ngẩng đầu tiến vào trong phủ. Phương Hoành quản gia cùng bảy tên Ảo Ảnh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra một chút cười lạnh quỷ dị không dễ dàng phát giác, cũng nhanh chóng đuổi theo Lăng Tiêm Tiêm tiến vào trong…
Danh sách chương