Edit+Beta: Alligator
Ánh trăng mông lung hòa với ánh nến, chiếu lên dung nhan Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt phượng mê người bắn ra bốn phía nói: "Nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, đã được viết trên tờ giấy Dạ Dật Phong đưa cho Lăng Tiêm Tiêm."
Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm vội vàng thả quả nho trong tay vào khay, đứng lên, đi tới chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang ngồi.
Cầu Cầu ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu, hai mắt quay mòng mòng bắn ra tham quang, còn đang đợi Hiên Viên Diễm đưa cho nó quả nho thứ tư. Ai biết được, Hiên Viên Diễm lại chẳng nói gì với nó, đã đột nhiên đứng lên.
Mấy cái râu vàng vểnh lên, tiểu móng vuốt vội vàng túm lấy vạt áo của Hiên Viên Diễm, thế này mới không bị ngã chổng vó.
Hiên Viên Diễm dời bước đến chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngón tay dài nhỏ cầm một quả nho đã bóc vỏ đưa tới bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tươi cười như ánh mặt trời nói: "Nguyệt nhi, cho nàng."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên cười với Hiên Viên Diễm, khẽ hé môi bắt lấy quả nho yêu thương. Nước nho trong vắt mang theo hương vị ngọt ngào của hạnh phúc đi đến cổ họng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, mở miệng ôn nhu nói: "Đừng nóng vội nga, lập tức sẽ viết xong."
Nói rồi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tập trung nhìn vào giấy tuyên thành trên bàn, ngón tay trắng nõn cầm bút, viết chữ lên trang giấy.
Ngay khi Hiên Viên Diễm sủng nịnh cười cười, chuẩn bị nhìn chữ viết trên giấy, Cầu Cầu túm vạt áo hắn dựng đuôi lên, linh hoạt nhảy lên trên vai hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ bất mãn chu lên, tiểu móng vuốt lôi kéo làm rối tung tóc đen của Hiên Viên Diễm. Khóe miệng Hiên Viên Diễm co rút, lập tức xoay đầu qua, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Cầu Cầu.
Miệng chồn bĩu thật cao, tiểu móng vuốt kéo bàn tay Hiên Viên Diễm về phía cái khay, chồn mâu thập phần ủy khuất nhìn Hiên Viên Diễm.
Nhìn ánh mắt đáng thương hề hề của Cầu Cầu, Hiên Viên Diễm nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Đối với hành động của nó, Hiên Viên Diễm sao có thể không hiểu chứ? Ý tứ rõ ràng là: Không phải lúc trước đã thương lượng tốt rồi sao, ngươi sẽ cho người ta ăn năm quả nho to. Hiện tại người ta mới ăn ba quả, còn hai quả chưa ăn a? "Thật sự phục ngươi." Khóe môi Hiên Viên Diễm cong lên, bốc một quả nho đưa cho Cầu Cầu.
Cái miệng vốn đang chu lên lập tức mở ra, chuẩn xác tiếp lấy quả nho, đồng thời tạo ra thanh âm bẹp bẹp, cười tít mắt.
Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng viết xong chữ cuối cùng, lém bút lên mặt bàn.
Lười biếng bắt chéo tay, cười cười nhìn Cầu Cầu nằm úp sấp trên vai Hiên Viên Diễm, híp mắt hưởng thụ mỹ vị, khẽ mở miệng ôn nhu nói: "Cầu Cầu, ngoan! Đi bên cạnh chơi một lát, ta và Diễm muốn thảo luận một ít chuyện trọng yếu nga."
Cầu Cầu vươn đầu lưỡi liếm nước nho dính bên môi, vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Diễm, rồi lại chỉ vào khay ngọc trong tay Hiên Viên Diễm.
--Này, ngươi ngàn vạn lần đừng quên nga, ngươi còn thiếu Cầu Cầu một quả nho to nga!
Miệng chồn kêu xèo xèo với Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu nhảy từ vai Hiên Viên Diễm xuống, nhanh như chớp nhảy tới nhuyễn tháp cách đó không xa.
Tuy rằng Hiên Viên Diễm nghe không hiểu tiếng chồn, nhưng dùng tóc suy nghĩ cũng có thể đoán được Cầu Cầu vừa mới ồn ào cái gì, khóe mắt không khỏi run rẩy nhìn thân hình lười biếng cuộn tròn trên nhuyễn tháp, dùng đầu lưỡi khẽ liếm tiểu móng vuốt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị hành động nghịch ngợm của Cầu Cầu làm cho cười ra tiếng, rồi chuyển mắt lên trang giấy, chậm rãi nói: "Diễm, những chữ bị ẩn trong trang giấy Dạ Dật Phong đưa cho Lăng Tiêm Tiêm, ta đã viết lại toàn bộ rồi."
Hiên Viên Diễm đưa khay ngọc cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, híp mắt nhìn chữ trên giấy, có chút khó hiểu thì thầm: "Nếu nội chiến thất bại, lập tức mang theo dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, đi trước Pilea cùng Linh Lan*. Nếu không nắm chắc lợi thế, bản thái tử tuyệt không tha thứ."
Pilea, Linh Lan: đều là tên hoa.
"Khụ. . . . Nguyệt nhi, cái này hình như cũng không nhắc gì đến nơi của Kim Phỉ Thúy và Thánh Thủ Y Vương a?" Hiên Viên Diễm nhăn mày, hai tròng mắt nổi lên sương mù.
"Dạ Dật Phong không sợ ta lấy đi tờ giấy, là vì cho dù lộ mặt chữ, cũng không thể hiểu hàm ý sau những chữ này. Nếu không nghe chàng nhắc tới ba chữ Kim Phỉ Thúy, ta cũng giống chàng, hoàn toàn chẳng hiểu những chữ này là gì, căn bản chỉ là chuyện không đâu."
Bốc một quả nho bỏ vào miệng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt lại khay lên bàn. Dung nhan như họa ở nụ cười mị hoặc nuốt quả nho xuống, chỉ tay vào chữ trên giấy tuyên thành.
"Khi ta nghe được ba chữ Kim Phỉ Thúy từ miệng chàng, ta đã đoán chính xác huyền cơ bên trong rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, tiếp tục nói: "Ý tứ chân chính là. . . Nếu chàng cùng Khương thái hậu khai chiến, một khi Khương thái hậu thất bại. Như vậy Tả Thừa tướng liền làm theo mệnh lệnh của Dạ Dật Phong, lập tức mang theo Kim Phỉ Thúy, đi nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Chỉ cần có được Thánh Thủ Y Vương trong tay, tương đương với việc khống chế tính mạng của mẫu phi chàng."
"Nếu tính mạng của mẫu phi bị Tả Thừa tướng khống chế, vì để bảo vệ tính mạng của mẫu phi, ông ta đưa ra điều kiện bất lợi gì, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng thôi." Hiên Viên Diễm nhíu mày, dưới ánh nến, khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn ẩn hàn ý lạnh lẽo.
"Ngân Lang và Thanh Báo đã bí mật giám thị phủ Tả Thừa tướng, bọn họ chưa truyền đến tín hiệu gì, chứng minh Tả Thừa tướng vẫn chưa có dấu hiệu hành động. Cho nên, chúng ta cần phải đi trước Tả Thừa tướng, giải quyết nguy cơ." Sóng mắt lưu chuyển, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp như hoa quỳnh nở giữa ban đêm, làm người ta hồn xiêu phách lạc.
Hiên Viên Diễm nhìn kỹ giấy tuyên thành, nhẹ nhàng nói: "Mang theo dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, đi trước Pilea cùng Linh Lan?"
Căn cứ vào giải thích của Nguyệt nhi, dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo ám chỉ Kim Phỉ Thúy, mà Pilea cùng Linh Lan ám chỉ nơi ở của Thánh Thủ Y Vương.
Nhưng là dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, Pilea cùng Linh Lan đều là thực vật, căn bản chẳng có liên quan gì với Kim Phỉ Thúy và Thánh Thủ Y Vương a? Vì sao Nguyệt nhi nghe được ba chữ Kim Phỉ Thúy, liền có thể đoán chính xác huyền cơ bên trong chứ? Hay là. . .
Hiên Viên Diễm bỗng nhiêm cầm bút lên, khoanh tròn chữ "Kim", viết chữ “Kim” bên cạnh Chuỗi Hạt Thảo.
"Thì ra là thế! Chuỗi Hạt Thảo kỳ thật còn có một cái tên khác, là Phỉ Thúy Cảnh Thiên." Hiên Viên Diễm lại vẽ vòng tròn hai chữ "Phỉ thúy", thản nhiên nói: "Đem chữ Kim ở dây tua vàng kết hợp với chữ phỉ thúy của Phỉ Thúy Cảnh Thiên, liền thành Kim Phỉ Thúy."
"Cũng như thế, chỉ cần ghép Pilea cùng Linh Lan, liền ra nơi ở của Thánh Thủ Y Vương." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười xinh đẹp, ngón tay duỗi tới cái khay ngọc trên bàn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm một quả nho cho vào miệng, thích ý nhấm nháp, còn Hiên Viên Diễm viết hai cái tên Pilea cùng Linh Lan lên giấy.
Hiên Viên Diễm ném bút lên bàn, nhìn những chữ mình viết, nhíu mày nói: "Pilea còn gọi là Bạch Tuyết Thảo, Linh Lan còn gọi là Quân Ảnh Thảo."
"Ghép dây tua vàng và Phỉ Thúy Cảnh Thiên, tạo ra Kim Phỉ Thúy. Nói cách khác. . . Chỉ cần đem Bạch Tuyết Thảo cùng Quân Ảnh Thảo ghép lại, là nơi ở của Thánh Thủ Y Vương." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vòng tròn chữ "Bạch" cùng chữ "Quân", ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, nói: "Bạch quân? Diễm, chàng từng nghe qua chỗ này chưa?"
"Bạch Quân?" Hiên Viên Diễm vặn chặt chân mày nói: "Trong Long Diệu hình như không có nơi nào tên Bạch Quân, chẳng lẽ. . . Chỗ này ở ba nước khác."
"Nếu là ở Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, vậy thì phải vạn dặm tìm Thánh Thủ Y Vương rồi." Nghe Hiên Viên Diễm nói, khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi co rút vài cái.
"Không đúng!" Hiên Viên Diễm bỗng nhiên lắc lắc đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt giấy nói: "Nếu Thánh Thủ Y Vương ở ba nước kia, Dạ Dật Phong sẽ không bảo Tả Thừa tướng đi tìm hắn."
Thời điểm Dạ Dật Phong đưa tờ giấy cho Lăng Tiêm Tiêm, là trước khi nội chiến giữa hắn và Khương Thái hậu xảy ra. Cái này đủ để chứng minh, thời điểm đó Tả Thừa tướng đã lấy được Kim Phỉ Thúy từ trong tay Khương Thái hậu.
Nếu Thánh Thủ Y Vương ở ba nước khác, y theo tác phong cẩn thận của Dạ Dật Phong, nhất định sẽ bảo Tả Thừa tướng giao Kim Phỉ Thúy cho hắn, sau đó tự mình đi tìm nơi ở của Thánh Thủ Y Vương. Nhưng là hắn cũng không làm như vậy, ngược lại mệnh lệnh Tả Thừa tướng đi tìm Thánh Thủ Y Vương.
Giải thích duy nhất là: Thánh Thủ Y Vương kỳ thật ở Long Diệu, mà Dạ Dật Phong nếu có hành động khác thường ở Long Diệu, khẳng định sẽ bị mình phát hiện. Thế nên hắn mới không tự mình tìm người, nên chỉ có thể bất đắc dĩ hạ lệnh cho Tả Thừa tướng bí mật tìm kiếm.
Nhưng là, mình đối với Long Diệu hiểu biết rất rõ ràng, trong Long Diệu quả thật không có chỗ nào gọi là Bạch Quân a. Chẳng lẽ. . .
Híp mắt nhìn chữ trên giấy, Hiên Viên Diễm bỗng nhiên nhìn đến hai chữ, giương mày anh tuấn, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, có thể không phải là ghép lại chữ thứ nhất của Bạch Tuyết Thảo và Quân Ảnh Thảo, mà là. . ."
Ánh trăng mông lung hòa với ánh nến, chiếu lên dung nhan Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mắt phượng mê người bắn ra bốn phía nói: "Nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, đã được viết trên tờ giấy Dạ Dật Phong đưa cho Lăng Tiêm Tiêm."
Nghe được lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm vội vàng thả quả nho trong tay vào khay, đứng lên, đi tới chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang ngồi.
Cầu Cầu ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu, hai mắt quay mòng mòng bắn ra tham quang, còn đang đợi Hiên Viên Diễm đưa cho nó quả nho thứ tư. Ai biết được, Hiên Viên Diễm lại chẳng nói gì với nó, đã đột nhiên đứng lên.
Mấy cái râu vàng vểnh lên, tiểu móng vuốt vội vàng túm lấy vạt áo của Hiên Viên Diễm, thế này mới không bị ngã chổng vó.
Hiên Viên Diễm dời bước đến chỗ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngón tay dài nhỏ cầm một quả nho đã bóc vỏ đưa tới bên môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tươi cười như ánh mặt trời nói: "Nguyệt nhi, cho nàng."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thản nhiên cười với Hiên Viên Diễm, khẽ hé môi bắt lấy quả nho yêu thương. Nước nho trong vắt mang theo hương vị ngọt ngào của hạnh phúc đi đến cổ họng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, mở miệng ôn nhu nói: "Đừng nóng vội nga, lập tức sẽ viết xong."
Nói rồi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tập trung nhìn vào giấy tuyên thành trên bàn, ngón tay trắng nõn cầm bút, viết chữ lên trang giấy.
Ngay khi Hiên Viên Diễm sủng nịnh cười cười, chuẩn bị nhìn chữ viết trên giấy, Cầu Cầu túm vạt áo hắn dựng đuôi lên, linh hoạt nhảy lên trên vai hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ bất mãn chu lên, tiểu móng vuốt lôi kéo làm rối tung tóc đen của Hiên Viên Diễm. Khóe miệng Hiên Viên Diễm co rút, lập tức xoay đầu qua, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Cầu Cầu.
Miệng chồn bĩu thật cao, tiểu móng vuốt kéo bàn tay Hiên Viên Diễm về phía cái khay, chồn mâu thập phần ủy khuất nhìn Hiên Viên Diễm.
Nhìn ánh mắt đáng thương hề hề của Cầu Cầu, Hiên Viên Diễm nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Đối với hành động của nó, Hiên Viên Diễm sao có thể không hiểu chứ? Ý tứ rõ ràng là: Không phải lúc trước đã thương lượng tốt rồi sao, ngươi sẽ cho người ta ăn năm quả nho to. Hiện tại người ta mới ăn ba quả, còn hai quả chưa ăn a? "Thật sự phục ngươi." Khóe môi Hiên Viên Diễm cong lên, bốc một quả nho đưa cho Cầu Cầu.
Cái miệng vốn đang chu lên lập tức mở ra, chuẩn xác tiếp lấy quả nho, đồng thời tạo ra thanh âm bẹp bẹp, cười tít mắt.
Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng viết xong chữ cuối cùng, lém bút lên mặt bàn.
Lười biếng bắt chéo tay, cười cười nhìn Cầu Cầu nằm úp sấp trên vai Hiên Viên Diễm, híp mắt hưởng thụ mỹ vị, khẽ mở miệng ôn nhu nói: "Cầu Cầu, ngoan! Đi bên cạnh chơi một lát, ta và Diễm muốn thảo luận một ít chuyện trọng yếu nga."
Cầu Cầu vươn đầu lưỡi liếm nước nho dính bên môi, vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Diễm, rồi lại chỉ vào khay ngọc trong tay Hiên Viên Diễm.
--Này, ngươi ngàn vạn lần đừng quên nga, ngươi còn thiếu Cầu Cầu một quả nho to nga!
Miệng chồn kêu xèo xèo với Hiên Viên Diễm, Cầu Cầu nhảy từ vai Hiên Viên Diễm xuống, nhanh như chớp nhảy tới nhuyễn tháp cách đó không xa.
Tuy rằng Hiên Viên Diễm nghe không hiểu tiếng chồn, nhưng dùng tóc suy nghĩ cũng có thể đoán được Cầu Cầu vừa mới ồn ào cái gì, khóe mắt không khỏi run rẩy nhìn thân hình lười biếng cuộn tròn trên nhuyễn tháp, dùng đầu lưỡi khẽ liếm tiểu móng vuốt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị hành động nghịch ngợm của Cầu Cầu làm cho cười ra tiếng, rồi chuyển mắt lên trang giấy, chậm rãi nói: "Diễm, những chữ bị ẩn trong trang giấy Dạ Dật Phong đưa cho Lăng Tiêm Tiêm, ta đã viết lại toàn bộ rồi."
Hiên Viên Diễm đưa khay ngọc cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, híp mắt nhìn chữ trên giấy, có chút khó hiểu thì thầm: "Nếu nội chiến thất bại, lập tức mang theo dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, đi trước Pilea cùng Linh Lan*. Nếu không nắm chắc lợi thế, bản thái tử tuyệt không tha thứ."
Pilea, Linh Lan: đều là tên hoa.
"Khụ. . . . Nguyệt nhi, cái này hình như cũng không nhắc gì đến nơi của Kim Phỉ Thúy và Thánh Thủ Y Vương a?" Hiên Viên Diễm nhăn mày, hai tròng mắt nổi lên sương mù.
"Dạ Dật Phong không sợ ta lấy đi tờ giấy, là vì cho dù lộ mặt chữ, cũng không thể hiểu hàm ý sau những chữ này. Nếu không nghe chàng nhắc tới ba chữ Kim Phỉ Thúy, ta cũng giống chàng, hoàn toàn chẳng hiểu những chữ này là gì, căn bản chỉ là chuyện không đâu."
Bốc một quả nho bỏ vào miệng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt lại khay lên bàn. Dung nhan như họa ở nụ cười mị hoặc nuốt quả nho xuống, chỉ tay vào chữ trên giấy tuyên thành.
"Khi ta nghe được ba chữ Kim Phỉ Thúy từ miệng chàng, ta đã đoán chính xác huyền cơ bên trong rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi, tiếp tục nói: "Ý tứ chân chính là. . . Nếu chàng cùng Khương thái hậu khai chiến, một khi Khương thái hậu thất bại. Như vậy Tả Thừa tướng liền làm theo mệnh lệnh của Dạ Dật Phong, lập tức mang theo Kim Phỉ Thúy, đi nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, bắt sống Thánh Thủ Y Vương. Chỉ cần có được Thánh Thủ Y Vương trong tay, tương đương với việc khống chế tính mạng của mẫu phi chàng."
"Nếu tính mạng của mẫu phi bị Tả Thừa tướng khống chế, vì để bảo vệ tính mạng của mẫu phi, ông ta đưa ra điều kiện bất lợi gì, ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng thôi." Hiên Viên Diễm nhíu mày, dưới ánh nến, khuôn mặt tuyệt mỹ ẩn ẩn hàn ý lạnh lẽo.
"Ngân Lang và Thanh Báo đã bí mật giám thị phủ Tả Thừa tướng, bọn họ chưa truyền đến tín hiệu gì, chứng minh Tả Thừa tướng vẫn chưa có dấu hiệu hành động. Cho nên, chúng ta cần phải đi trước Tả Thừa tướng, giải quyết nguy cơ." Sóng mắt lưu chuyển, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp như hoa quỳnh nở giữa ban đêm, làm người ta hồn xiêu phách lạc.
Hiên Viên Diễm nhìn kỹ giấy tuyên thành, nhẹ nhàng nói: "Mang theo dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, đi trước Pilea cùng Linh Lan?"
Căn cứ vào giải thích của Nguyệt nhi, dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo ám chỉ Kim Phỉ Thúy, mà Pilea cùng Linh Lan ám chỉ nơi ở của Thánh Thủ Y Vương.
Nhưng là dây tua vàng cùng Chuỗi Hạt Thảo, Pilea cùng Linh Lan đều là thực vật, căn bản chẳng có liên quan gì với Kim Phỉ Thúy và Thánh Thủ Y Vương a? Vì sao Nguyệt nhi nghe được ba chữ Kim Phỉ Thúy, liền có thể đoán chính xác huyền cơ bên trong chứ? Hay là. . .
Hiên Viên Diễm bỗng nhiêm cầm bút lên, khoanh tròn chữ "Kim", viết chữ “Kim” bên cạnh Chuỗi Hạt Thảo.
"Thì ra là thế! Chuỗi Hạt Thảo kỳ thật còn có một cái tên khác, là Phỉ Thúy Cảnh Thiên." Hiên Viên Diễm lại vẽ vòng tròn hai chữ "Phỉ thúy", thản nhiên nói: "Đem chữ Kim ở dây tua vàng kết hợp với chữ phỉ thúy của Phỉ Thúy Cảnh Thiên, liền thành Kim Phỉ Thúy."
"Cũng như thế, chỉ cần ghép Pilea cùng Linh Lan, liền ra nơi ở của Thánh Thủ Y Vương." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười xinh đẹp, ngón tay duỗi tới cái khay ngọc trên bàn.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm một quả nho cho vào miệng, thích ý nhấm nháp, còn Hiên Viên Diễm viết hai cái tên Pilea cùng Linh Lan lên giấy.
Hiên Viên Diễm ném bút lên bàn, nhìn những chữ mình viết, nhíu mày nói: "Pilea còn gọi là Bạch Tuyết Thảo, Linh Lan còn gọi là Quân Ảnh Thảo."
"Ghép dây tua vàng và Phỉ Thúy Cảnh Thiên, tạo ra Kim Phỉ Thúy. Nói cách khác. . . Chỉ cần đem Bạch Tuyết Thảo cùng Quân Ảnh Thảo ghép lại, là nơi ở của Thánh Thủ Y Vương." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vòng tròn chữ "Bạch" cùng chữ "Quân", ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, nói: "Bạch quân? Diễm, chàng từng nghe qua chỗ này chưa?"
"Bạch Quân?" Hiên Viên Diễm vặn chặt chân mày nói: "Trong Long Diệu hình như không có nơi nào tên Bạch Quân, chẳng lẽ. . . Chỗ này ở ba nước khác."
"Nếu là ở Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần, vậy thì phải vạn dặm tìm Thánh Thủ Y Vương rồi." Nghe Hiên Viên Diễm nói, khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt không khỏi co rút vài cái.
"Không đúng!" Hiên Viên Diễm bỗng nhiên lắc lắc đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt giấy nói: "Nếu Thánh Thủ Y Vương ở ba nước kia, Dạ Dật Phong sẽ không bảo Tả Thừa tướng đi tìm hắn."
Thời điểm Dạ Dật Phong đưa tờ giấy cho Lăng Tiêm Tiêm, là trước khi nội chiến giữa hắn và Khương Thái hậu xảy ra. Cái này đủ để chứng minh, thời điểm đó Tả Thừa tướng đã lấy được Kim Phỉ Thúy từ trong tay Khương Thái hậu.
Nếu Thánh Thủ Y Vương ở ba nước khác, y theo tác phong cẩn thận của Dạ Dật Phong, nhất định sẽ bảo Tả Thừa tướng giao Kim Phỉ Thúy cho hắn, sau đó tự mình đi tìm nơi ở của Thánh Thủ Y Vương. Nhưng là hắn cũng không làm như vậy, ngược lại mệnh lệnh Tả Thừa tướng đi tìm Thánh Thủ Y Vương.
Giải thích duy nhất là: Thánh Thủ Y Vương kỳ thật ở Long Diệu, mà Dạ Dật Phong nếu có hành động khác thường ở Long Diệu, khẳng định sẽ bị mình phát hiện. Thế nên hắn mới không tự mình tìm người, nên chỉ có thể bất đắc dĩ hạ lệnh cho Tả Thừa tướng bí mật tìm kiếm.
Nhưng là, mình đối với Long Diệu hiểu biết rất rõ ràng, trong Long Diệu quả thật không có chỗ nào gọi là Bạch Quân a. Chẳng lẽ. . .
Híp mắt nhìn chữ trên giấy, Hiên Viên Diễm bỗng nhiên nhìn đến hai chữ, giương mày anh tuấn, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, nơi ở của Thánh Thủ Y Vương, có thể không phải là ghép lại chữ thứ nhất của Bạch Tuyết Thảo và Quân Ảnh Thảo, mà là. . ."
Danh sách chương