Ta biết, cái hoàng cung này chuyên ăn thịt người, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, ta và Giang Ninh sẽ mất mạng.
Không thể tùy tâm sở dục nữa.
(Tùy tâm sở dục: tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó)
13
Trước ngày mười lăm tháng tám, Giang Ninh tới tìm ta
Nàng gầy đi rất nhiều, khí sắc không được tốt cho lắm.
“Ngày mai là cung yến, mày đừng có tùy tiện ra ngoài đấy, cứ ở trong Ám Đình ti mà đợi cho tao”
Giọng nàng nghe rất nghiêm trọng, trong lòng ta lộp bộp một tiếng: “Làm sao vậy?”
Giang Ninh nhìn ta, giống như là vừa khóc vừa cười: “Bối Bối, Nhiếp Chính Vương muốn tạo phản, vị trí Thái Tử này của tao chắc không làm nổi nữa rồi”
Nàng không có thời gian nói quá nhiều với ta, chỉ dặn ta vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
Chạng vạng ngày hôm sau.
Ta đi qua đi lại trong sân.
Trời dần dần tối, một tiếng hét vang lên, bên phía Càn Khôn cung đột nhiên bắt đầu vang lên tiếng ồn ào tranh cãi ầm ĩ.
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng tức giận chửi bới, tiếng đao kiếm chạm vào nhau loạn thành một mớ.
Trong lòng ta nóng như lửa đốt.
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy như thế nào là bất lực.
m thanh rất lâu cũng chưa ngừng, nửa canh giờ lúc sau, một loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên ở bên cạnh.
“Đứng lại!”
“Bắt lấy nàng!”
Ta lui vào một góc, không dám phát ra một tiếng động nào.
Ầm!
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra!
Một cung nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, chưa chạy được hai bước đã ngã ầm xuống.
Vừa hay ngã trước mặt ta.
Ta hoảng sợ nhìn nàng ta.
Nàng ta nhìn thấy ta giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, xoạt một cái bắt lấy chân của ta.
Ta muốn lui cũng không lui được.
Cung nữ đưa thứ đang cầm trong tay cho ta, là thánh chỉ.
“Đi…… ra ngoài cung, tìm Lục Phong Nhiên!”
“Gọi hắn mau tới…. cứu giá!”
Tiếng bước chân bên ngoài dần tới gần, ta vội vàng hoàn hồn, một tay nhét thánh chỉ vào trong quần áo, sau đó kéo cung nữ đó vào chỗ ẩn nấp của mình.
Ta vòng tới phía sau Ám Đình ti, chỗ này hẻo lánh, bình thường không có người.
Cái lỗ chó trên tường cũng chưa bị lấp kín.
Ỷ vào vóc người nhỏ xinh, ta từ lỗ chó chui ra ngoài, vắt chân lên cổ chạy như điên.
Nhưng vừa mới ra tới cửa cung đã bị người ta phát hiện.
“Đứng lại!”
Ta đứng lại mới là lạ, bọn họ đuổi theo phía sau ta, nửa giây ta cũng không dám nghỉ.
Mà ta còn không biết Tuần Phong Doanh ở đâu, chỉ có thể như ruồi nhặng không đồng chạy tán loạn khắp đầu đường cuối ngõ.
Những kẻ phía sau đuổi theo sát sao, bên tai ta bỗng vang lên tiếng xé gió.
Giây tiếp theo, bên hông ta đột nhiên tê rần, cả người ngã nhào trên mặt đất.
Quan binh đuổi theo phía sau, dẫm lên vai ta: “Ta xem ngươi chạy hướng nào?”
Dứt lời, hắn vung trường đao trong tay lên.
Nhắm ngay vào cổ ta.
Lần này, sợ là chết thật rồi.
Ta nhắm chặt hai mắt lại.
Đao còn chưa rơi xuống, mà ngược lại, lại nghe thấy một tiếng xé gió nữa.
Ngay sau đó tên quan binh dẫm lên vai ta kêu lên một tiếng, cái chân đạp lên vai ta bỗng mất đi lực.
Ta mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn lại.
Ở đầu hẻm, Lục Phong Nhiên ngồi trên lưng ngựa, cung trong tay còn chưa buông xuống.
Hắn nhảy tử trên ngựa xuống, chạy về phía ta.
Ta cũng giãy giụa bò dậy từ trên đất.
Nhưng trên eo bị trúng tên, ta còn chưa đứng lên nổi đã ngã xuống.
Lục Phong Nhiên một tay ôm lấy ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Áo giáp trên người hắn có hơi cứng, nhưng mang lại cho người ta cảm giác an tâm.
An tâm đ ến mức ta muốn ngủ luôn rồi.
Ý thức của ta bắt đầu hơi mơ hồ.
Ta mau chóng đưa thánh chỉ trong ngực đưa cho hắn: “Trong cung có biến, ngài mau đi cứu giá”
Nhìn đi, ta đã làm được một chuyện vô cùng có ích trước khi chết không phải sao? Hê hê, không hổ là ta.
Nói xong, đầu ta nghẻo sang một bên, hoàn toàn mất đi ý thức.
14
Lúc ta tỉnh lại lần nữa đã là nửa tháng sau.
Nhiếp Chính Vương mưu phản.
Nhưng thất bại.
Thế cục trong cung đã biến hóa nghiêng trời lật đất.
Vị trí Thái tử của Giang Ninh cũng xem như là ổn định.
Ta nằm trên giường, được Giang Ninh đút nho cho ăn: “May là Lục Phong Nhiên tới cứu giá kịp thời, nếu không là bây giờ mày không thấy được tao nữa rồi”
Ta mỉm cười: “Mày yên tâm, nếu không có hắn, tao còn ch.ết trước mày cơ”
Lục Phong Nhiên không phải là người của Nhiếp Chính Vương, từ đầu đến cuối hắn đều là người của Hoàng Thượng, được sắp xếp nằm vùng bên Nhiếp Chính Vương.
Chỉ là, trời sinh Nhiếp Chính Vương có tính đa nghi, cuối cùng vẫn không tin hắn.
Ngày xảy ra cung biến đó, cố ý xếp Lục Phong Nhiên đi thật xa.
…………
Lục Phong Nhiên lập công lớn, được thăng quan phát tài.
Giang Ninh còn nói, bệ hạ ban hôn, gả thiên kim nhà Đại Lý tự khanh cho hắn.
Ta bĩu môi: “Không tồi không tồi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”
Giang Ninh: “Sao biểu cảm mày khó coi thế”
Khuôn mặt nhỏ của ta suy sụp: “Chứ sao nữa, miễn cưỡng cười sao mà không khó coi cho được?”
Giang Ninh nhướng mày: “Làm sao? Thích người ta à?”
Ta thừa nhận: “Đúng vậy, đã sớm coi trọng từ lâu rồi, từ lần đầu tiên ở Dạng Cực điện đã coi trọng”
Giang Ninh nghe ta nói mà cạn mẹ lời không trả lời được.
“Mày cũng đâu cần phải thành thật như vậy”
“Không phải là mày thấy sắc nảy lòng tham đấy chứ?”
Ta sờ sờ mũi: “Thì ban đầu… đúng là vậy”
Nhưng mà bây giờ không phải!
Ta mà là người nông cạn như vậy sao?
Không, tuyệt đối không phải!
Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc: “Lục đại nhân? Ngài đứng ở đây làm gì vậy?”
Ta mở to hai mắt, quay đầu nhìn nhau với Giang Ninh.
Giang Ninh vội vàng đứng dậy, mở cửa ra.
Ngoài cửa chỉ còn lại tiểu cung nữ đang đứng sững sờ.
Trong tay cầm một gói thuốc.
Giang Ninh hỏi nàng: “Vừa rồi ai ở bên ngoài?”
Tiểu cung nữ: “Lục đại nhân, Lục Phong Nhiên”
Ta shock ngang, toang mẹ nó rồi, nói chuyện tình yêu còn bị đương sự nghe thấy được!
Giang Ninh lại hỏi: “Trong tay ngươi đang cầm gì vậy?”
Tiểu cung nữ: “Lục đại nhân bảo nô tỳ đưa cho Diệp cô nương, nói là có tác dụng rất tốt với vết thương bị trúng tên”
Ồ hố? Hình như tình yêu của ta chưa có chết hoàn toàn đâu.
Không thể tùy tâm sở dục nữa.
(Tùy tâm sở dục: tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó)
13
Trước ngày mười lăm tháng tám, Giang Ninh tới tìm ta
Nàng gầy đi rất nhiều, khí sắc không được tốt cho lắm.
“Ngày mai là cung yến, mày đừng có tùy tiện ra ngoài đấy, cứ ở trong Ám Đình ti mà đợi cho tao”
Giọng nàng nghe rất nghiêm trọng, trong lòng ta lộp bộp một tiếng: “Làm sao vậy?”
Giang Ninh nhìn ta, giống như là vừa khóc vừa cười: “Bối Bối, Nhiếp Chính Vương muốn tạo phản, vị trí Thái Tử này của tao chắc không làm nổi nữa rồi”
Nàng không có thời gian nói quá nhiều với ta, chỉ dặn ta vài câu, sau đó vội vàng rời đi.
Chạng vạng ngày hôm sau.
Ta đi qua đi lại trong sân.
Trời dần dần tối, một tiếng hét vang lên, bên phía Càn Khôn cung đột nhiên bắt đầu vang lên tiếng ồn ào tranh cãi ầm ĩ.
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng tức giận chửi bới, tiếng đao kiếm chạm vào nhau loạn thành một mớ.
Trong lòng ta nóng như lửa đốt.
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy như thế nào là bất lực.
m thanh rất lâu cũng chưa ngừng, nửa canh giờ lúc sau, một loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên ở bên cạnh.
“Đứng lại!”
“Bắt lấy nàng!”
Ta lui vào một góc, không dám phát ra một tiếng động nào.
Ầm!
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra!
Một cung nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, chưa chạy được hai bước đã ngã ầm xuống.
Vừa hay ngã trước mặt ta.
Ta hoảng sợ nhìn nàng ta.
Nàng ta nhìn thấy ta giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, xoạt một cái bắt lấy chân của ta.
Ta muốn lui cũng không lui được.
Cung nữ đưa thứ đang cầm trong tay cho ta, là thánh chỉ.
“Đi…… ra ngoài cung, tìm Lục Phong Nhiên!”
“Gọi hắn mau tới…. cứu giá!”
Tiếng bước chân bên ngoài dần tới gần, ta vội vàng hoàn hồn, một tay nhét thánh chỉ vào trong quần áo, sau đó kéo cung nữ đó vào chỗ ẩn nấp của mình.
Ta vòng tới phía sau Ám Đình ti, chỗ này hẻo lánh, bình thường không có người.
Cái lỗ chó trên tường cũng chưa bị lấp kín.
Ỷ vào vóc người nhỏ xinh, ta từ lỗ chó chui ra ngoài, vắt chân lên cổ chạy như điên.
Nhưng vừa mới ra tới cửa cung đã bị người ta phát hiện.
“Đứng lại!”
Ta đứng lại mới là lạ, bọn họ đuổi theo phía sau ta, nửa giây ta cũng không dám nghỉ.
Mà ta còn không biết Tuần Phong Doanh ở đâu, chỉ có thể như ruồi nhặng không đồng chạy tán loạn khắp đầu đường cuối ngõ.
Những kẻ phía sau đuổi theo sát sao, bên tai ta bỗng vang lên tiếng xé gió.
Giây tiếp theo, bên hông ta đột nhiên tê rần, cả người ngã nhào trên mặt đất.
Quan binh đuổi theo phía sau, dẫm lên vai ta: “Ta xem ngươi chạy hướng nào?”
Dứt lời, hắn vung trường đao trong tay lên.
Nhắm ngay vào cổ ta.
Lần này, sợ là chết thật rồi.
Ta nhắm chặt hai mắt lại.
Đao còn chưa rơi xuống, mà ngược lại, lại nghe thấy một tiếng xé gió nữa.
Ngay sau đó tên quan binh dẫm lên vai ta kêu lên một tiếng, cái chân đạp lên vai ta bỗng mất đi lực.
Ta mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn lại.
Ở đầu hẻm, Lục Phong Nhiên ngồi trên lưng ngựa, cung trong tay còn chưa buông xuống.
Hắn nhảy tử trên ngựa xuống, chạy về phía ta.
Ta cũng giãy giụa bò dậy từ trên đất.
Nhưng trên eo bị trúng tên, ta còn chưa đứng lên nổi đã ngã xuống.
Lục Phong Nhiên một tay ôm lấy ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Áo giáp trên người hắn có hơi cứng, nhưng mang lại cho người ta cảm giác an tâm.
An tâm đ ến mức ta muốn ngủ luôn rồi.
Ý thức của ta bắt đầu hơi mơ hồ.
Ta mau chóng đưa thánh chỉ trong ngực đưa cho hắn: “Trong cung có biến, ngài mau đi cứu giá”
Nhìn đi, ta đã làm được một chuyện vô cùng có ích trước khi chết không phải sao? Hê hê, không hổ là ta.
Nói xong, đầu ta nghẻo sang một bên, hoàn toàn mất đi ý thức.
14
Lúc ta tỉnh lại lần nữa đã là nửa tháng sau.
Nhiếp Chính Vương mưu phản.
Nhưng thất bại.
Thế cục trong cung đã biến hóa nghiêng trời lật đất.
Vị trí Thái tử của Giang Ninh cũng xem như là ổn định.
Ta nằm trên giường, được Giang Ninh đút nho cho ăn: “May là Lục Phong Nhiên tới cứu giá kịp thời, nếu không là bây giờ mày không thấy được tao nữa rồi”
Ta mỉm cười: “Mày yên tâm, nếu không có hắn, tao còn ch.ết trước mày cơ”
Lục Phong Nhiên không phải là người của Nhiếp Chính Vương, từ đầu đến cuối hắn đều là người của Hoàng Thượng, được sắp xếp nằm vùng bên Nhiếp Chính Vương.
Chỉ là, trời sinh Nhiếp Chính Vương có tính đa nghi, cuối cùng vẫn không tin hắn.
Ngày xảy ra cung biến đó, cố ý xếp Lục Phong Nhiên đi thật xa.
…………
Lục Phong Nhiên lập công lớn, được thăng quan phát tài.
Giang Ninh còn nói, bệ hạ ban hôn, gả thiên kim nhà Đại Lý tự khanh cho hắn.
Ta bĩu môi: “Không tồi không tồi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.”
Giang Ninh: “Sao biểu cảm mày khó coi thế”
Khuôn mặt nhỏ của ta suy sụp: “Chứ sao nữa, miễn cưỡng cười sao mà không khó coi cho được?”
Giang Ninh nhướng mày: “Làm sao? Thích người ta à?”
Ta thừa nhận: “Đúng vậy, đã sớm coi trọng từ lâu rồi, từ lần đầu tiên ở Dạng Cực điện đã coi trọng”
Giang Ninh nghe ta nói mà cạn mẹ lời không trả lời được.
“Mày cũng đâu cần phải thành thật như vậy”
“Không phải là mày thấy sắc nảy lòng tham đấy chứ?”
Ta sờ sờ mũi: “Thì ban đầu… đúng là vậy”
Nhưng mà bây giờ không phải!
Ta mà là người nông cạn như vậy sao?
Không, tuyệt đối không phải!
Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô kinh ngạc: “Lục đại nhân? Ngài đứng ở đây làm gì vậy?”
Ta mở to hai mắt, quay đầu nhìn nhau với Giang Ninh.
Giang Ninh vội vàng đứng dậy, mở cửa ra.
Ngoài cửa chỉ còn lại tiểu cung nữ đang đứng sững sờ.
Trong tay cầm một gói thuốc.
Giang Ninh hỏi nàng: “Vừa rồi ai ở bên ngoài?”
Tiểu cung nữ: “Lục đại nhân, Lục Phong Nhiên”
Ta shock ngang, toang mẹ nó rồi, nói chuyện tình yêu còn bị đương sự nghe thấy được!
Giang Ninh lại hỏi: “Trong tay ngươi đang cầm gì vậy?”
Tiểu cung nữ: “Lục đại nhân bảo nô tỳ đưa cho Diệp cô nương, nói là có tác dụng rất tốt với vết thương bị trúng tên”
Ồ hố? Hình như tình yêu của ta chưa có chết hoàn toàn đâu.
Danh sách chương