Một đêm trằn trọc khó ngủ. Tại sao vừa mới ý thức được bản thân mình lần đầu tiên rung động, đã đoán rằng không thể gặp lại người kia được nữa đây…..Nhưng trừ buông xuống còn có thể thế nào nữa? Hiếm khi nghiêm túc trang điểm, cô nhìn vào gương, vẫn khó che nổi tiều tụy mệt mỏi, Sở Hà thở dài một hơi, sau một tiếng thở dài lại ngủ cả tiết diễn thuyết khai mạc. Những nội dung không hứng thú, không nghe cũng được. Lúc mơ hồ tỉnh lại, hai mắt nhập nhèm đứng dậy, nhưng phát hiện hàng ghế trước mặt lướt qua một bóng người, giống hệt như người trong giấc mơ tối qua.
Sở Hà không nén nổi tự giễu. Ngủ đến mức váng đầu rồi đúng không! Hai mươi mốt năm trước đó luôn khổ sở vì không có người nào khiến mình rung động, khoảnh khắc vừa động lòng lại trở thành đồ ngốc, nhìn ai cũng thấy giống anh. Trên thế giới nào nào có chuyện trùng hợp như thế chứ, đáng tiếc chỉ là mơ mà thôi.
Vẫn nên nhanh chóng thoát khỏi đi, nói không chừng có thể gặp được một đối thủ khiến mình rung động trong khóa học bận rộn này, có thể hưởng thụ chuyến du lịch lãng mạn, còn có thể cùng nhau trải qua ngày cuối tuần nơi đất khách quê người này.
Cô qua loa ăn xong bữa trưa, đến giai đoạn phá băng, cuối cùng cũng không thể không sắp xếp lại cảm xúc, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hệt như đang trong giấc mơ. Trải qua tất cả mọi chuyện từ hôm qua cho tới ngày hôm nay, nói tới cũng chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng tâm thần hoàn toàn bị đảo lộn, đối với Sở Hà vẫn luôn cởi mở mà nói, đúng là có chút cảm giác không chân thực.
Tiết mục tự giới thiệu về mình dài đằng đẵng đã qua một nửa, tâm tư bắt đầu không ngừng bay xa.
Nói đi cũng phải nói lại, giọng nói từ tính mang theo chút lạnh lùng trước mặt này rất dễ nghe, nếu như đi kèm với gương mặt kia…..
Sở Hà bỗng giật mình, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân của giọn nói ấy. Trong khoảnh khắc cô như bị đóng đinh tại chỗ, trái tim như sắp nổ tung.
Cô vẫn đang mơ đúng không? Sao có thể như vậy được!
Cô lắc đầu rồi ngẩng lên tỉ mỉ xác nhận một lần nữa, nhưng trong lòng cô biết, rõ ràng chỉ cần một cái liếc mắt là biết được. Chẳng có ai có thể nhận lầm anh, đương nhiên bản thân cô cũng sẽ không.
Sao anh lại ở chỗ này được? Lần này tới nước A hình như chỉ có trường học của mình thôi mà, anh là Kiều bào sao?
Nhưng ý nghĩ vẫn chưa kipk phát tán ra ngoài đã bị một ánh mắt của anh đốt cháy. Người đứng trên khán đài phía xa xa kia hơi ngẩng đầu lên, nhìn về hướng của Sở Hà. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt dường như giao nhau. Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn chăm chú vào gương mặt chính diện của anh trong thời gian dài như thế, Sở Hà thất thần. Còn về việc tiếp sau đó anh nói cái gì, cô chẳng nghe vào lấy một chữ. Mãi tới khi bóng dáng kia biến mất trong đám người một lần nữa, cô mới không ngừng sầu muộn.
Đã là lần thứ ba….Không đúng, thực ra đã vô số lần nhìn thấy gương mặt của anh rồi. Nhưng em còn chưa biết tên anh là gì nữa kia.
*
Cô chưa kịp định thần lại đã bị gọi lên trên khán đài, trong hai mươi mốt năm cuộc đời, hình như đây là lần đầu tiên cô lúng túng đến mức này. Có lẽ bởi vì không có kinh nghiệm động lòng, nên mọi thứ đều trở nên khó khăn hơn. Làm thế nào cũng không thoát khỏi được ánh mắt nóng cháy có lẽ căn bản không đặt trên người mình kia…..Giống hệt như con nai nhỏ bị nhốt trong cái bẫy của thợ săn, nhưng có lẽ người thợ săn kia căn bản không có khát vọng muốn tóm lấy con mồi.
Cơ thể bỗng nóng rực lên không chịu nổi, hai bên má đã đỏ hồng, động tác đều trở nên không tự nhiên. Có lẽ đã bị người khác nhìn ra, Sở Hà nở nụ cười chua chát nhếch nhác đi xuống dưới, chạy như bay vào trong phòng vệ sinh.
Khó khăn lắm mới điều chỉnh tốt cảm xúc quay về hội trường, Sở Hà đã quyết tâm, lần này nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội bắt chuyện với anh nữa. Ít nhất, lần này nhất định phải hỏi được tên của anh nhỉ?
Tiếp sau đó còn có tiết, người ở trong hội trường chỉ còn lác đác. Trái tim cô bỗng nảy lên, lẽ nào lại phải hoãn đến ngày mai sao….
May mà, chẳng bao lâu sau cô đã nhìn thấy bóng dáng thờ ơ hấp dẫn ánh nhìn của người khác đứng ở góc bên dưới bục giảng, anh nghiêng người, đang trò chuyện gì đó với giáo sư chủ giảng. Hôm nay anh mặc áo khoác bò, Sở Hà luôn cảm thấy đối với cô mà nói, người đàn ông mặc áo khoác bò với đồ vest có sức hút lớn nhất. Gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh được áo khoác bò tô điểm thêm phần cương nghị thờ ơ, không giống những sinh viên xuất sắc khác ở hội trường, anh lại giống như người mẫu nam trên sàn chữ T, hoặc là nam minh tinh nổi tiếng xuất hiện trong phim điện ảnh.
Nhưng chẳng cần biết anh mặc cái gì, khí chất của anh đều giống như băng đá, sống sờ sờ mặc một chiếc áo khoác bò mà cho ra được khí chất xa cách. Thái độ nghiêm túc trò chuyện của anh rất mê người. Sở Hà không thể không thừa nhận, tâm hồn cô đã bị đầm băng này hút mất từ lâu rồi.
Đợi đến khi anh tạm biệt với giáo sư, Sở Hà mới bước lên chào hỏi. Cố gắng diễn ra vẻ mặt không hề bận tâm tới thứ gì, cố gắng khiến cho gương mặt không đỏ lên. Tự giới thiệu, sau đó nặn ra một nụ cười. Rất tốt.
Sở Hà rất hiếm khi cười, nhưng thực ra trên mặt cô có núm đồng tiền, mỗi khi cười lên sẽ khiến người ta có chút say mê, rất quyến rũ.
“Lúc anh tự giới thiệu trong hội trường hơi ồn ào, em không nghe rõ lắm. Trông gương mặt người hoa rất thân thiết, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn nhé.” Lúc này đây cô mới cảm thấy may mắn vì bản thân mình chăm chỉ học tiếng Anh, khẩu âm có lẽ cũng được tính là dễ nghe đúng không?
Vẻ mặt của anh thờ ơ, trong đôi mắt sâu thăm thẳm sắc nhọn không nhìn rõ bất cứ cảm xúc nào, anh mở miệng nói một tràng tiếng Trung lưu loát.
“Kỷ Quân, cũng đên từ đại học A. Xin chỉ bảo nhiều hơn.”
Sở Hà ngơ người một lát.
“Đã nghe danh đàn anh từ lâu. Rất may mắn khi quen biết với anh ở chỗ này.”
Vẻ mặt của Kỷ Quân lạnh nhạt, chỉ là khóe môi hơi cong lên rất nhẹ. Lời đã nói hết, Sở Hà chỉ đành quay người rời đi, âm thầm cố gắng sắp xếp lượng tin tức quá lớn trong ngày hôm nay.
*
Kỷ Quân. Tuy trên phương diện hóng hớt này Sở Hà tự xưng mình kiến thức nông cạn, nhưng cũng đã từng nghe đến cái tên này. Tuy từng viện đều có sinh viên xuất sắc, nhưng bất kì ai, cho dù là chính bản thân Sở Hà, gần như đều không thể so sánh với Kỷ Quân được.
Trước kia khi nghe thấy những người xung quanh thi nhau tâng bốc, cô chưa từng đặt nó vào trong lòng. Ánh sáng của nhà giàu trong truyền thuyết, tài hoa thần tiên, tính cách lạnh lùng cao ngạo được vô vàn người ái mộ, chẳng có liên quan gì tới cô cả. Tuy nói tới vẻ đẹp đỉnh cao cô cũng khá hứng thú, chẳng qua nghĩ lại, nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi cỡ này, có lẽ cũng chẳng có duyên với kiểu người tự kỉ như cô.
Những thứ cần phải để ý hơn chính là, Kỷ Quân là người thừa kế của nhà giàu, cũng coi như đối thủ mà anh trai cô vô cùng để ý, có lẽ là một nhân vật cực kì giỏi giang. Khi cô thực tập trong công ty của nhà mình, Sở Hà cũng xem qua tư liệu của một vài mối làm ăn qua tay Kỷ Quân. Không cần biết là ánh mắt hay là hành động, đúng là không hề có kẽ hở, thậm chí phải gọi là thiên tài.
Ở chung một trường, đương nhiên Sở Hà cũng tò mò, chẳng qua cũng chỉ là tò mò mà thôi. Cô không thích giới phú nhị đại*, không thích khoe khoang, không thích tranh đoạt cướp với người chỉ vì những thứ mà cô thực sự không hề để ý tới, chẳng cần biết nó có tồn tại hay không, cô cũng chẳng có hứng đi nghe chuyện phong lưu của những nhân vật làm mưa làm gió này. Cô càng ghét việc vì có được thứ gì đó, chấp niệm quá sâu mà không từ thủ đoạn. Cô có dự cảm, Kỷ Quân là nhân vật nguy hiểm mà cô không nên chọc vào. Cô không chống đỡ nổi.
Hiện giờ cuối cùng cũng đã kiểm nghiệm được rồi, cô quả thực không chống đỡ nổi. Nhưng việc đã đến nước này, cô cũng không thể không nghĩ cách tìm hiểu con người này. Trong lòng Sở Hà nghĩ, cô đã không buông tay được. Nếu như thực sự tan xương nát thịt, tốt xấu gì cũng phải tan xương một lần.
*
Thực ra đã phát hiện cô từ sớm rồi, nhưng khi Kỷ Quân đứng trên bục phát hiện, khi thấy ánh mắt nóng rực kia xuất hiện trên đôi mắt phượng đang phát sáng kia, cũng không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.
Ánh mắt nóng rực như thế không phải chưa từng gặp qua, không thể tránh đi, thất thần….Nhưng ánh mắt của cô có hơi lạ lùng. Trừ những thứ này ra, hình như nhiều hơn chính là vui mừng? Nếu như là một cô gái nào yêu thích mình, có thể cùng mình ở chung một nơi, sẽ rất vui mừng, điều đó cũng bình thường.
Nhưng vui mừng trong ánh mắt kia quá đỗi nóng bỏng, giống hệt như trừ bỏ thứ này ra vạn vật bên ngoài chẳng còn quan trọng nữa, còn về đôi mắt đang lấp lánh phát sáng lên kia, đã tới mức độ đốt cháy một người.
Hơn nữa, người đó là Sở Hà.
Sở Hà vẫn đang ngẩn người, cho nên đã bỏ lỡ hứng thú trong mắt Kỷ Quân và nụ cười mỉm chẳng rõ ý tứ trên khóe miệng anh.