Tuy ngày nào cũng đều liên lạc, nhưng dù sao hai người cũng bận hết, mãi chẳng có cơ hội trò chuyện. Lúc ban đầu trong đầu toàn là nhớ anh, nhưng khóa học sắp kết thúc, cũng là lúc trở nên bận rộn, Sở Hà dần dần bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán, chẳng có thời gian đâu mà đắm chìm trong nỗi nhớ.

Trong tin nhắn của tối hôm trước, anh nói đêm nay sẽ quay về. Dùng xong bữa trưa, vừa đi đến chỗ rẽ nơi hành lang, tạm biệt với bạn học dùng cơm cùng, Sở Hà bị người nào đó dùng sức kéo về một hóc mà bạn học kia không nhìn thấy.

Cô hoảng hốt muốn giãy ra, vừa ngẩng đầu lên đụng ngay phải đôi mắt nguy hiểm sắc bén sâu thẳm kia, cả người bỗng mềm xuống, cô nhào lên dính vào người anh, hai mắt sáng rực.

“Sao về sớm hơn lại không nói với em một tiếng.” Giọng điệu hờn dỗi, nhưng gương mặt lại khó nén nổi nụ cười.

Kỷ Quân rất hài lòng với biểu hiện của cô, trong lòng thầm nói thật giống con thỏ nằm trong lòng anh tự động xẹp lông xuống, rất ngoan.

Cùng với đó là một nụ hôn dịu dàng triền miên nhưng lại mang sức mạnh không hề nhỏ, giống như đang kể lể nỗi nhớ và dục cầu bất mãn hai ngày nay, tình dục nhanh chóng cháy lên.

Kỷ Quân ôm cô vào phòng, vừa định bế người lên trên giường, thì Sở Hà bắt đầu giãy giụa, nét mặt có chút sầu não.

“Cục cưng sao thế, không nhớ anh à? Xấu hổ hả? Cũng có phải chưa làm tình ban ngày bao giờ đâu.” Anh cười đến là dịu dàng, nhưng đuôi mày lại nhếch lên, trông rất càn rỡ mê người.

Cô khẽ khịt mũi, “Đừng làm rộn. Đương nhiên nhớ anh, nhưng tối nay em còn một bài tập nhỏ, bản án còn chưa đọc đâu. Buổi tối rồi làm có được không anh?”

Kỷ Quân khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt tiếc nuối, buông người con gái mềm mại trong lòng ra, khẽ đặt lên giường, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sở Hà oán thầm trong bụng, sao sức lực của anh lại tốt như thế chứ, vừa ngồi máy bay thời gian dài phong trần mệt mỏi quay về, đã nghĩ tới chuyện này rồi? Cũng không biết thực sự hết hi vọng hay là giả nữa.

Suy nghĩ vừa lóe lên, trong lòng lại ngọt ngào như mật. Cũng không hẳn là không mệt, chỉ là càng nhớ cô hơn mà thôi. Khiến người ngày thường cao ngạo lạnh lùng như Kỷ Quân mất khống chế, tham lam, có là lẽ cảm giác thành tựu mà không có cô gái nào có thể chống đỡ nổi.

Vừa mới điều chỉnh lại tâm tình, nghiêm túc vùi mình vào trong đống tài liệu chất cao như núi để đọc, nhưng chẳng biết từ khi nào Sở Hà lại bị cái đầu sấn lên dày vò khiến tâm thần không yên.

Kỷ Quân nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, dáng vẻ không hề giống với áo mũ chỉnh tề ngày thường, chắc là tiện tay lau người vài cái, giọt nước trên tóc còn đang chảy xuống, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác tắm, dây lưng lỏng lẻo chưa buộc chặt, phía trước lộ ra cơ ngực quyến rũ còn dính vài giọt nước. Nghe nói rất nhiều cô gái thích cơ bắp màu mật gợi cảm, nhưng Sở Hà lại thấy làn da trắng nõn của Kỷ Quân khiến cô không rời nổi mắt. Dáng vẻ của anh hiện giờ, giống hệt như chiếc kem màu trắng tan chảy, cả người là nước ngọt hấp dẫn, nhưng khí chất lạnh lùng trên người anh lại càng lộ vẻ phóng khoáng hấp dẫn.

Mới chỉ liếc một cái, Sở Hà thấy trái tim minh đập vang như trống, càng đừng nói hơi thở nóng rực phả trên vành tai trắng ngần của cô không ngừng trêu chọc, gương mặt đẹp trai của anh thi thoảng hũi lên hũi xuống nơi cổ cô, lúc thì cọ lên má cô.

Sói tuyết và hồ ly trắng đúng là chẳng có khác biệt nào, cô chửi rủa thêm lần nữa.

Một bên thực sự rất muốn chăm chỉ học hành, một bên lại hoàn toàn không chống đỡ nổi dụ dỗ của sắc đẹp, quả thực Sở Hà rất khó xử.

“Đừng làm rộn…..Rốt cuộc anh muốn thế nào hả.”

“Không muốn ngồi trên người anh đọc sách à?” Kỷ Quân dùng ánh mắt ngập nước, đáng thương nhìn cô chăm chú.

Đã ngồi lên người anh rồi vậy thì làm thế nào mà ngừng được! Đôi mắt ngập nước kia có lẽ là ảo giác của việc vừa tắm xong tạo thành, còn về ánh mắt sáng lấp lánh kia, bên trong xẹt qua chắc chắn là suy nghĩ hạ lưu dâm dật. Sở Hà nghĩ, cô tuyệt đối không thể bị anh lừa nữa, báo cáo tối nay rất quan trọng.

“Ôi, đúng là chẳng còn cách nào với em cả.”

Nhưng mà Kỷ Quân lại biết tỏ vẻ đáng yêu kìa…..Cái này hoàn toàn không cách nào từ chối nổi.

Sở Hà thoăn thoắt đứng lên, để Kỷ Quân ngồi trên sô pha, rồi xoay lưng ngồi lên đùi anh, sau đó muốn cầm tài liệu trên tay lên. Cơ bắp hai bên đùi của anh rất cứng, ngồi lên thực sự chẳng thoải mái chút nào, còn thêm việc cô không nhìn thấy sau lưng mình, cẩn thận né khỏi bộ vị nguy hiểm nào đó tránh cho người nào đó có phản ứng lại hóa thân thành dã thú, Sở Hà chỉ đành dùng tư thế ngồi kì quặc, thi thoảng khó chịu hơi nhúc nhích điều chỉnh.

“Bạch!” Kỷ Quân lại dám được nước làm tới, đánh một phát lên bờ mông cong cớn đẹp đẽ bên dưới lớp váy ngủ ngắn cũn cỡn.

“A! Hu….Anh làm gì đấy….”

“Cái mông của bé dâm đừng cọ lung tung, cọ khiến anh có phản ứng rồi này. Muốn đọc tài liệu thì đừng quyến rũ anh.”

“Hu…Ư….Đâu có quyến rũ anh….Xấu xa…..Háo sắc….A! Đừng đánh nữa!” Bàn tay đánh lên mông cô không dừng lại, tuy lực không mạnh, nhưng cũng mang theo chút nhói đau, cô không chịu nổi ấm ức rên rỉ.

“Đây mà gọi là háo sắc, hửm? Để em xem xem thế nào mới gọi là háo sắc.” Giọng nói của người đàn ông nóng rực, bàn tay to bắt đầu mò vào trong váy ngắn của cô, cực kì dâm đãng xoa nắn bờ mông trơn mềm của cô, miệng cũng không ngừng liếm mút vành tai xinh đẹp.

Vành tai kia từ lúc anh mới dựa gần tới đã bắt đầu biến thành màu đỏ. Rõ ràng gương mặt trắng trẻo không vướng hạt bụi, đã bị điểm đỏ này nhuộm lên màu khiêu gợi khiến người ta phạm tôi.

“A! Ư….Không được…..Tối nay còn có báo cáo….Kỷ Quân….” Tuy đã không khống chế nổi khẽ lắc lư eo mông, làm nổi bật lên độ cong gợi cảm mê người, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút lý trí, cô liều mình bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, lý trí từ chối lời mời của anh.

Sở Hà không nhịn được thầm mắng chính mình, sớm biết thế vừa rồi không ra ngoài ăn cơm nữa, nếu như vừa rồi ở lại trong phòng đọc hết tài liệu cần kiểm tra, hiện giờ đã có thể…..Cô không dám nghĩ tiếp nữa.

“Không đúng. Lúc cầu xin anh nên gọi thế nào hả?” Anh được nước lấn tới.

Mấy ngày nay dưới sự dạy dỗ thân mật của Kỷ Quân, Sở Hà đã biết đại khái ở trên giường phải làm thế nào để hợp với tính tình của anh.

“Ư….Ông xã….Ừm…..Đàn anh….Anh Kỷ Quân….Cầu xin anh lát nữa hãy làm có được không….”

“Được, vậy chúng ta chơi một trò chơi trước.”

Đã lúc này rồi anh còn có thể chơi được trò gì nghiêm chỉnh sao? Trong lòng Sở Hà kêu to không ổn, nhưng mỗi khi ở trên giường Kỷ Quân đều rất mạnh mẽ, trừ thuận theo anh e rằng chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Cái gì….”

“Em đọc tài liệu, anh rút câu kiểm tra, nếu như trả lời sau, anh sẽ phạt em, nếu như điều lệ nguyên tắc pháp luật này liên quan tới tất cả các vụ án đều trả lời đúng rồi, vậy em sẽ được phạt anh.”

“Hả!” Khi cô buông lỏng cảnh giác chăm chú nghe quy tắc trò chơi, Kỷ Quân đã kéo phăng chiếc quần lót mỏng manh kia, cắm mấy ngón tay vào khuấy đảo. Cơ thể cô được dạy dỗ vô cùng mẫn cảm, vừa rồi khi cọ lung tung trên người anh thực ra cô đã ướt đẫm, ngón tay cắm vào rất dễ dàng.

“Phạt thế nào ạ?”

“Em nói xem nên phạt thế nào, hửm?” Ngón tay thô bạo cắm mạnh vào nơi sâu nhất.

“A! Đừng mà!”

“Rốt cuộc là muốn hay không? Đồng ý rồi, ngón tay sẽ được thay bằng gậy thịt. Không đồng ý, thì cứ dùng tay chơi em, không cho em lên đỉnh.”

Sở Hà đỏ phừng mặt, cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, hoàn toàn chưa ý thức được bản thân đã bị kéo vào, ký một hiệp ước cắt đất đền tiền không công bằng.

“A! Hu….Thoải mái quá….” Quả thực ngón tay đã được thay bằng gậy thịt lớn mà cô thích nhất, khoảnh khắc nó cắm vào, vừa cứng vừa nóng lấp đầy huyệt nhỏ, khiến cô thỏa mãn cực kì.

“Bạc!” Bờ mông lại bị đánh mạnh một phát.

“Chăm chỉ đọc tài liệu, đừng phát dâm linh tinh.”

Sở Hà chỉ đành nhục nhã vô cùng cảm nhận xúc cảm huyệt nhỏ tiếp xúc lấy gậy thịt ở dưới thân, cố gắng tập trung tinh thần trên tập tài liệu khô khan khó nhằn. Tuy cơ thể sắp nhũn thành một vũng nước, thần trí cũng trở nên mơ hồ, nhưng đầu óc thông minh của học thần Sở và kiến thức ngày thương nghiêm túc tích lũy đúng là danh bất hư truyền, cho dù đang trong tình huống gian nan như thế này, vẫn nhớ được đa phần nội dung.

Nhưng cho dù có nhớ được, nhưng ánh mắt mang tính xâm lược nguy hiểm như nhìn vào miếng thịt mỡ ngon lành của anh, và dưới công kích của sắc đẹp khiến cô choáng váng, cũng sẽ có lúc nói nhầm.

“A!” Gậy thịt thô to lại cắm cả cây vào, đi thẳng vào nơi mềm mại sâu nhất, Sở Hà thoải mái hét to. Miệng của người đàn ông cũng không nhàn rỗi mút mát trên lưng cô, Sở Hà rất gầy, tấm lưng trắng nõn không tì vết có thể nhìn ra được xương bướm xinh đẹp, áo của cô bị người đàn ông khó lòng kìm nén dục niệm cởi phăng ra, bên trên còn để lại từng vết hằn mờ ám.

Bờ mông trắng trẻo mềm mại bị bàn tay to vô tình đánh vang lên tiếng bạch bạch, để lại vệt đỏ mập mờ, người đàn ông sướng tới nỗi hai mắt đỏ ửng, vẻ mặt hung ác, hệt như muốn xơi tái cô gái dưới thân, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của cô gái ngập tràn nước mắt, đáng thương vô cùng, không chịu đựng nổi lắc đầu lung tung, khung cảnh này thật giống một trần trừng phạt tàn khốc. Xương bướm rung động, giống hệt như tinh linh bị bẻ gãy đôi cánh.

“Không được rồi, không được rồi….A!”

Gậy thịt bỗng chốc cắm thẳng vào hoa tâm mẫn cảm nhất của cô, cả người cô không khống chế nổi co giật như có luồng điện xẹt qua, Kỷ Quân càng điên cuồng cắm vào nơi đó.

“Cục cưng biểu hiện rất tốt, em có thể phạt anh rồi. Không bằng phạt anh liên tục ra sức đâm vào nơi em ngứa ngáy nhất nhé?” Ngay tới lúc này, anh còn ra vẻ nghiêm chỉnh không quên quy tắc, nhưng quy tắc tồn tại càng khiến Sở Hà xấu hổ không thôi, cơ thể cũng trở nên mẫn cảm hơn.

“A! A! A, a, ông xã! Kỷ Quân! Không được rồi, thực sự không thể cắm nữa…..Hu...”

“A!” Người đàn ông càng ra sức đâm chọc mấy phát, Sở Hà hét lên phun ra. Không chỉ hai đùi người đàn ông ướt đẫm, mà ngay cả mấy tờ tài liệu rơi từ trên bàn xuống trong lúc hai người ra vào không để ý cũng bị bắn lên dấu vết khả nghi.

“Ha, cực cưng giỏi quá, phun nhiều đến nỗi anh lại phải tắm lần nữa rồi.” Tinh dịch nơi gậy thịt cũng bị huyệt nhỏ kẹp phun ra, thành tích đạt được cũng không đến nỗi không thể chấp nhận. Nhưng chẳng qua lúc thi nghĩ tới những vụ án này đều không nén nổi ngượng ngùng, cô bất đắc dĩ đỏ mặt làm xong báo cáo, còn được giáo sư tốt bụng hỏi thăm liệu có phải bị sốt không. Lại thêm những tờ tài liệu bị làm bẩn kia, Sở Hà thấy bản thân mình không cách nào nhìn thẳng vào tiết học này nữa.

Nhưng có vẻ Kỷ Quân rất thích “Món quà sau khi xa cách” này…..Vậy vẫn nên không toan tính nữa, Sở Hà nghĩ.

Dù sao thì cô cũng thực sự rất thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện