Mọi người sững sờ khi nghe những lời nói từ bác sĩ, anh như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nước mắt anh vô thức rơi, Vĩnh Ân là người đàn ông vốn lạnh lùng nhưng anh chỉ rơi nước mắt vì một mình cô.
- Chúng tôi cám ơn bác sĩ! _ Hàn phu nhân nghẹn ngào.
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi! Khi nào tình hình của cô ấy ổn định thì chúng tôi sẽ thông báo để người nhà vào thăm.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi cô hôn mê.
Bác sĩ đã cho phép người nhà vào thăm cô, trò chuyện với cô hy vọng cô có thể tỉnh lại.
Mỗi lần vào thăm chỉ được một người để tránh ồn ào và ngột ngạt ảnh hưởng đến cô.
Anh bước vào phòng bệnh, nhìn người con gái vẫn rất xinh đẹp nhưng cũng rất gầy gò đang nằm im trên giường.
Anh nắm lấy tay cô mà lòng quặng đau.
- Thục Tâm, anh biết em vẫn nghe được anh nói, anh thật vô dụng đúng không em? Rõ ràng là tiếp cận Y Loan để điều tra nhưng lại sơ hở để cô ta lấy được số điện thoại của em từ máy của anh.
Chính vì như vậy Mai Tuấn Nam mới có thể nhắn tin cho em, lừa gạt em đến gặp hắn ta...Tất cả là tại anh.
Anh tự oán trách bản thân mình, đau khổ xót xa nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng máy đo nhịp tim đang chạy đều đều.
- Kẻ hại em đã bị pháp luật trừng trị thích đáng, em mau tỉnh lại có được không em? Anh rất nhớ nụ cười, nhớ giọng nói ngọt ngào và tất cả mọi thứ về em...Anh xin em tỉnh lại...
Những lời anh nói tưởng chừng như chỉ có anh nghe thấy nhưng người con gái đang nằm trên giường bệnh cũng nghe và cảm nhận rất sâu sắc từng câu, từng chữ chỉ là cô ấy không thể mở mắt nhìn anh.
Tuy không thể tỉnh lại nhưng trái tim của cô ấy vẫn ấm áp và ở khóe mắt của cô ấy...nước mắt đã rơi...
Cuối cùng thì ngày phẫu thuật cũng đến, trước khi phẫu thuật gia đình phải cử một người đại diện ký giấy xác nhận về mọi rủi ro có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật.
Dù không muốn nhưng anh chính là người thay mặt gia đình đặt bút ký vào giấy cam kết.
Trước khi cuộc phẫu thuật tiến hành, anh bước vào phòng bệnh nói với cô vài lời, đó không chỉ đơn thuần là những câu nói mà còn ẩn chứa biết bao hy vọng, sự chờ đợi của anh dành cho cô.
- Lát nữa bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật, anh biết sẽ rất khó khăn nhưng em hãy mạnh mẽ vượt qua vì con, vì anh và vì tất cả mọi người có được không em?
Anh nắm chặt tay cô khi khóe mắt anh đã ươm ướm những giọt lệ:
- Từ ngày em hôn mê chưa giây phút nào lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Em từng nói em có linh cảm không hay về chính mình khi đọc quyển truyện ngôn tình...
Anh nghẹn giọng khi nước mắt rơi rồi nói tiếp những lời từ đáy lòng:
- Lúc đó anh cứ nghĩ em đang mang thai nên suy nghĩ có phần nhạy cảm.
Bây giờ anh thật sự rất sợ...anh sợ phải em! Thục Tâm, anh yêu em, rất yêu em, xin em đừng rời xa anh...
Cuộc phẫu thuật kéo dài 3 tiếng mà mọi người tưởng chừng như 3 ngày trôi qua.
Tiếng khóc của một đứa trẻ đã làm thay đổi bầu không khí đang nặng nề im ắng bên ngoài.
Khi ánh đèn phòng mổ vụt tắt, tất cả bác sĩ bước ra ngoài, trên tay y tá bồng một đứa bé bụ bẫm vô cùng đáng yêu dù sinh thiếu tháng:
- Chúc mừng gia đình, là một bé trai!
Mọi người mừng rỡ bước đến nhìn ngắm đứa bé.
Trông nó giống anh như đúc.
- Con nhìn xem đứa bé giống con chưa kìa! _ Mẹ anh hạnh phúc nhìn cháu nội.
- Lớn lên thằng bé sẽ đẹp trai như ba nó! _ Hàn phu nhân nựng má đứa bé.
Anh vui mừng bế con mình vào lòng nhưng nhanh chóng hỏi bác sĩ:
- Còn vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Cô ấy vẫn bình an phải không? _ Kỳ nóng lòng.
- Bác sĩ mau nói đi! _ Luận cau mày.
- Chúng tôi thành thật xin lỗi...cô ấy....
Mọi người ngay lập tức dập tắt niềm vui mới vừa chớm nở mà thay vào đó là những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Họ nhìn nhau, đưa ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn pha lẫn những giọt lệ, đứa trẻ anh bế trên tay cũng cất tiếng khóc.
Phải chăng đứa bé khóc thương cho số phận của mẹ nó, người mẹ kiên cường đã chống chọi suốt một tháng qua để bảo vệ con mình.
Đến cuối cùng cô đã hoàn thành sứ mệnh, sinh ra một thiên thần nhỏ vô cùng đáng yêu, đứa bé là tất cả những gì mà cô gửi gắm lại cho anh....
Nước mắt anh vô thức rơi, Vĩnh Ân là người đàn ông vốn lạnh lùng nhưng anh chỉ rơi nước mắt vì một mình cô.
- Chúng tôi cám ơn bác sĩ! _ Hàn phu nhân nghẹn ngào.
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi! Khi nào tình hình của cô ấy ổn định thì chúng tôi sẽ thông báo để người nhà vào thăm.
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi cô hôn mê.
Bác sĩ đã cho phép người nhà vào thăm cô, trò chuyện với cô hy vọng cô có thể tỉnh lại.
Mỗi lần vào thăm chỉ được một người để tránh ồn ào và ngột ngạt ảnh hưởng đến cô.
Anh bước vào phòng bệnh, nhìn người con gái vẫn rất xinh đẹp nhưng cũng rất gầy gò đang nằm im trên giường.
Anh nắm lấy tay cô mà lòng quặng đau.
- Thục Tâm, anh biết em vẫn nghe được anh nói, anh thật vô dụng đúng không em? Rõ ràng là tiếp cận Y Loan để điều tra nhưng lại sơ hở để cô ta lấy được số điện thoại của em từ máy của anh.
Chính vì như vậy Mai Tuấn Nam mới có thể nhắn tin cho em, lừa gạt em đến gặp hắn ta...Tất cả là tại anh.
Anh tự oán trách bản thân mình, đau khổ xót xa nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng máy đo nhịp tim đang chạy đều đều.
- Kẻ hại em đã bị pháp luật trừng trị thích đáng, em mau tỉnh lại có được không em? Anh rất nhớ nụ cười, nhớ giọng nói ngọt ngào và tất cả mọi thứ về em...Anh xin em tỉnh lại...
Những lời anh nói tưởng chừng như chỉ có anh nghe thấy nhưng người con gái đang nằm trên giường bệnh cũng nghe và cảm nhận rất sâu sắc từng câu, từng chữ chỉ là cô ấy không thể mở mắt nhìn anh.
Tuy không thể tỉnh lại nhưng trái tim của cô ấy vẫn ấm áp và ở khóe mắt của cô ấy...nước mắt đã rơi...
Cuối cùng thì ngày phẫu thuật cũng đến, trước khi phẫu thuật gia đình phải cử một người đại diện ký giấy xác nhận về mọi rủi ro có thể xảy ra trong quá trình phẫu thuật.
Dù không muốn nhưng anh chính là người thay mặt gia đình đặt bút ký vào giấy cam kết.
Trước khi cuộc phẫu thuật tiến hành, anh bước vào phòng bệnh nói với cô vài lời, đó không chỉ đơn thuần là những câu nói mà còn ẩn chứa biết bao hy vọng, sự chờ đợi của anh dành cho cô.
- Lát nữa bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật, anh biết sẽ rất khó khăn nhưng em hãy mạnh mẽ vượt qua vì con, vì anh và vì tất cả mọi người có được không em?
Anh nắm chặt tay cô khi khóe mắt anh đã ươm ướm những giọt lệ:
- Từ ngày em hôn mê chưa giây phút nào lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Em từng nói em có linh cảm không hay về chính mình khi đọc quyển truyện ngôn tình...
Anh nghẹn giọng khi nước mắt rơi rồi nói tiếp những lời từ đáy lòng:
- Lúc đó anh cứ nghĩ em đang mang thai nên suy nghĩ có phần nhạy cảm.
Bây giờ anh thật sự rất sợ...anh sợ phải em! Thục Tâm, anh yêu em, rất yêu em, xin em đừng rời xa anh...
Cuộc phẫu thuật kéo dài 3 tiếng mà mọi người tưởng chừng như 3 ngày trôi qua.
Tiếng khóc của một đứa trẻ đã làm thay đổi bầu không khí đang nặng nề im ắng bên ngoài.
Khi ánh đèn phòng mổ vụt tắt, tất cả bác sĩ bước ra ngoài, trên tay y tá bồng một đứa bé bụ bẫm vô cùng đáng yêu dù sinh thiếu tháng:
- Chúc mừng gia đình, là một bé trai!
Mọi người mừng rỡ bước đến nhìn ngắm đứa bé.
Trông nó giống anh như đúc.
- Con nhìn xem đứa bé giống con chưa kìa! _ Mẹ anh hạnh phúc nhìn cháu nội.
- Lớn lên thằng bé sẽ đẹp trai như ba nó! _ Hàn phu nhân nựng má đứa bé.
Anh vui mừng bế con mình vào lòng nhưng nhanh chóng hỏi bác sĩ:
- Còn vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Cô ấy vẫn bình an phải không? _ Kỳ nóng lòng.
- Bác sĩ mau nói đi! _ Luận cau mày.
- Chúng tôi thành thật xin lỗi...cô ấy....
Mọi người ngay lập tức dập tắt niềm vui mới vừa chớm nở mà thay vào đó là những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Họ nhìn nhau, đưa ánh mắt nặng trĩu nỗi buồn pha lẫn những giọt lệ, đứa trẻ anh bế trên tay cũng cất tiếng khóc.
Phải chăng đứa bé khóc thương cho số phận của mẹ nó, người mẹ kiên cường đã chống chọi suốt một tháng qua để bảo vệ con mình.
Đến cuối cùng cô đã hoàn thành sứ mệnh, sinh ra một thiên thần nhỏ vô cùng đáng yêu, đứa bé là tất cả những gì mà cô gửi gắm lại cho anh....
Danh sách chương