Anh ân cần chăm sóc cô, dịu dàng với cô nhưng cô vẫn im lặng không chút biến sắc...
- Anh đúc cháo cho em ăn nha, cháo này do bác Hiên (đầu bếp nhà cô) chỉ anh nấu đó, đây cũng là lần đầu anh nấu cháo, em ăn thử coi ngon không! _ Anh mỉm cười ngọt ngào nhìn cô.

Anh chậm rãi thổi muỗng cháo trên tay rồi đúc cho cô...nhìn cô ngoan ngoãn ăn cháo anh vui vẻ:
- Em phải chú ý tới sức khỏe của mình nhiều hơn, anh sẽ cố gắng chăm sóc em thật tốt để em sinh con của chúng ra thật mạnh khỏe! Sau này hai đứa mình và con sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc..._ Anh phấn khởi.

Trái ngược hoàn toàn với sự sung sướng của anh, nghe anh nói như vậy cô dùng tay hất mạnh chén cháo trên tay anh xuống đất, miểng và cháo văng tứ tung, anh giật mình nhìn cô, cô hét lên đầy khích động...
- Nhảm nhí! Tôi mà sinh con cho anh sao! Không bao giờ! Nó không phải là con của anh! Anh không có tư cách đó! Biến đi! Biến ngay cho tôi!_ Mắt cô đỏ lên vì sắp khóc.

Anh trấn an cô bình tĩnh lại nhưng càng nói cô càng kích động nên anh đành lặng im bước ra khỏi phòng chờ cô bình tĩnh hơn.

Tối đó trùng hợp cả Bá Kỳ và Đình Luận đến thăm cô, vì lỡ miệng nên dì Tam đã nói cho họ biết chuyện cô có thai.

Anh cùng Kỳ và Luận ngồi xuống nói chuyện với nhau và Đình Luận đã biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Họ không muốn cô bị kích động nên thống nhất với nhau sẽ vờ như chưa biết chuyện gì.

Hai người họ lên phòng thăm cô, trò chuyện chọc cô vui hơn và cô cũng đã nở nụ cười nhưng nụ cười đó có vẻ rất ngượng ngạo...
Sau khi hai người họ về thì anh bước vào ngồi xuống bên cạnh cô...
- Anh...xin lỗi em...
- Vì chuyện gì?

- Vì tất cả mọi chuyện anh đã gây ra cho em.
Cô đưa mắt buồn nhìn anh cười nhạt nhẽo:
- Vĩnh Ân! Chúng ta ly hôn đi! _ Giọng cô run lên.
Câu nói của cô khiến anh bàng hoàng, tim anh đập dồn dập như thể một điều gì đó rất quan trọng sắp mất đi.
- Em nói gì vậy Thục Tâm? Em đừng như vậy mà! _ Anh cau mày nắm chặt lấy tay cô.
- Ly hôn đi! Tôi không còn yêu anh nữa! _ Cô quả quyết.

- Không thể được! Chúng ta còn có con mà em...anh yêu em, rất cần em..._ Giọng anh nghẹn ngào.

- Có con? Ngày xưa cũng vì tôi nghĩ như vậy nên tôi mới không muốn ly hôn, kết quả thế nào? Tôi mất con, mất con trong đau khổ! Cái ngày tôi vừa biết mình mang thai cũng là ngày anh giết chết con tôi!_ Nước mắt cô lăn dài ướt đẫm hai má.

- Anh biết mình đã làm sai quá nhiều nên anh xin em cho anh cơ hội để bù đắp cho em, anh không muốn ly hôn, anh không thể mất em!
- Đáng lẽ chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi! Lúc trước là anh ly hôn tôi còn bây giờ là tôi ly hôn anh! Chúng ta không ai nợ ai, chấm dứt mối quan hệ!...
**Chương 42 **
Trước thái độ kiên quyết của cô anh vẫn nhất quyết không chấp nhận ly hôn.

Anh đưa tay lau nước mắt đang chảy dài trên má cô...
- Dù có chết anh cũng không ly hôn!
- Tùy anh! Tôi sẽ đơn phương ly hôn!
- Em...Anh sẽ không rời khỏi em đâu! Anh sẽ đeo bám em cả đời!
Anh đứng lên bỏ ra ngoài vì không muốn nghe thêm bất kỳ câu nói đòi ly hôn nào từ cô nữa.

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Hôm nay cô thấy anh rất mệt mỏi, trong thần sắc của anh rất kém nhưng cô vẫn quyết lạnh lùng không quan tâm.

Anh vẫn chăm chỉ làm công việc nhà như mọi khi từ lau dọn, tưới cây trong vườn đến phụ bếp...
- Tiểu thư cô mau ăn món súp bào ngư này đi, nhân lúc còn nóng ăn sẽ rất ngon! _ Người hầu ân cần.

Cô cầm chén súp trên tay húp thử một muỗng rồi quay sang hỏi người hầu:
- Món súp này ngon quá! Đúng hương vị em thích!_ Cô thích thú.

- Vì đây là món súp ở quán Phổ Đình mang hương vị đặc trưng mà tiểu thư rất thích.

Bác Hiên vẫn chưa tìm được bí quyết nấu ra hương vị này...!Nhắc tới thấy tội cậu Vĩnh Ân...
- Chị đang nói gì vậy? Em không hiểu? _ Cô cau mày đẹp thắc mắc.

- À...không...không có gì đâu tiểu thư! Tôi xin phép ra ngoài..._ Người hầu lắp bắp.

- Khoan đã! Chị phải nói rõ cho em biết rốt cuộc là chuyện gì! _ Cô hằn giọng tỏ vẻ khó chịu.


Người hầu ấp úp vào giây rồi bắt đầu kể lại sự việc:
- Khuya hôm qua khi tiểu thư đã ngủ thì cậu Ân đi ra ngoài để mua súp bào ngư cho cô.

- Tại sao là khuya?
- Tiểu thư cũng biết món súp ở quán Phổ Đình rất nổi tiếng và chỉ bán mỗi ngày đúng hai nồi súp, buổi sáng mà đến mua sẽ rất khó mua được vì phải xếp hàng rất đông.

Chính vì vậy cậu Ân đã thức từ khuya để ra đó chờ khi quán vừa mở cửa thì mua ngay về để tiểu thư có thể dùng vào bữa sáng!
- Hình như tối qua mưa rất lớn.

_ Giọng cô trùng xuống.

- Đúng vậy! Hôm qua cậu ấy đi bằng xe máy cho tiện, cậu ấy ra ngoài được chừng 30 phút thì trời đổ mưa mà lại không thể trú mưa trong xe, vừa mưa to gió lớn nên sáng ra cậu ấy bệnh luôn.

Vĩnh Ân xin chúng tôi đừng nói cho tiểu thư biết...
- Em hiểu rồi! Cám ơn chị đã nói cho em biết! Chị đi làm việc tiếp đi.

_ Cô cảm thấy tin mình nhói đau.

Người hầu vừa quay lưng đi thì bất chợt cô lên tiếng:
- Chị gọi anh ấy vào đây giúp em!
- Vâng thưa tiểu thư!
❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇
Anh nhẹ nhàng bước vào phòng, cô nhìn anh, ánh nhìn của cô rất quan tâm chứ không hờ hững lạnh nhạt nhưng mọi ngày.

Trông anh đang rất mệt mỏi, mặt anh đỏ ửng cả lên.
- Em cần anh làm gì cho em sao? _ Giọng anh khàn đi vì đang bệnh.


Cô rời khỏi ghế sofa đi đến gần anh, bàn tay cô sờ lên má anh, cô nhíu mày:
- Anh sốt rồi kìa.

_ Giọng cô xót xa.

.

Chương mới nhất tại — TRÙM truyện.

c o m —
- À không phải đâu...tại nãy giờ anh đứng ngoài nắng tỉa cây thôi...
- Tôi biết hết rồi...anh bệnh thì nghỉ ngơi đi, cố gắng làm việc lỡ có chuyện gì tôi lại mang tiếng bạc đãi anh.

_ Cố tỏ ra thờ ơ.

- Anh...không...sao.

Anh không có gì đâu, anh đi làm việc tiếp đây, em nghỉ ngơi đi..._ Anh ho muốn rát cổ họng.
Anh vừa xoay người đi thì cô nắm tay anh lại:
- Sao anh cứng đầu quá vậy! Anh mà không nghỉ ngơi thì không cho anh ở đây nữa! Ở yên trong phòng cho tôi!....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện