Không ngờ rằng Lâm Thiếu Thần tua lại đúng vào lúc, 10 cô gái loã lồ bưng các món ăn đi vào.
- Tua
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Đình vang lên. Sống lưng Lâm Thiếu Thần lạnh toát, rất nhanh liền tua qua đoạn đó.
- Tại sao lại không nhìn thấy mặt người đàn ông đó? Xem được một lúc, Diệp Vũ nhíu mày hỏi.
Lâm Thiếu Thần bất đắc dĩ nói.
- Trong căn phòng chỉ còn có một camera đó thôi.
Bụp
Lầm Đình đấm một phát vào tường.
Lâm Thiếu Thần và Diệp Vũ đều giật mình, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt bốc khói của Lâm Đình. Cô nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói.
- Bà mà biết thằng mất dạy nào chỉ lắp một camera ở góc đó thì bà sẽ cho nó xuống 18 tầng WC.
- Mẹ ơi, hạ hoả.
- Lão đại, bình tĩnh. Dù không thấy được mặt của tên cầm đầu Thiên Long, nhưng qua nét mặt của Tống Quang Khải, chúng ta cũng biết được cuộc đàm phán này không thành công. Đây quả là một tin tốt.
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Diệp Vũ đã tràn đầy nghi hoặc. Lão đại vốn dĩ là người rất bình tĩnh, nhưng hễ cứ chuyện gì liên quan đến Thiên Long là lão đại lại mất bình tĩnh.
[...]
- Đứng lại!
Lâm Đình vẫn mất điếc tai ngơ, dửng dưng bước tiếp.
Đám du côn cảm nhận được sự khinh thường trong mắt cô, tên cầm đầu liền giận giữ quát:
- ĐỨNG LẠI!
Hắn ta vứt lời, thì bọn đàn em của hắn đã bao vây xung quanh cô.
- Cút ngay trước khi tao nổi giận.
Lâm Đình lạnh nhạt nói.
- Không cần phải nói nhiều với cô ta, anh em xông lên bắt cô ta lại, ai bắt được sẽ có quyền giữ cô ta làm của riêng.
Mấy tên đàn em của hắn nghe vậy, liền nghĩ ngay đến việc cô gái xinh đẹp này sẽ nằm dưới thân bọn họ rên rỉ, là khí thế liền sôi sục như đi đánh trận ở chiến trường. Thằng cầm dao, thằng cầm gậy, cùng nhau xông lên đánh cô, khói bụi mịt mù.
Nhưng chưa đến một phút, cả đám người cùng lúc ngã xuống, nói chính xác hơn thì là mười tên đồng thời ngã chổng vó trên mặt đất.
- Trù! Tâm trạng bà đây đang không tốt, nên cũng rất cần một chỗ để phát tiết.
Lâm Đình nhổ ra một ngụm nước bọn, hai tay đan vào nhau, vặn thật chặt, cái cổ ngoáy ngoáy tạo nên những âm thanh răng rắc, ròn rã.
Tên cầm đầu thấy vậy, tay chân run lẩy bẩy, vội vàng móc khẩu súng trong túi ra rồi giơ lên nói:
- Cô... Cô không được lại gần đây. Nếu không...tôi...tôi...tôi bắn đó. Tôi...bắn... thật đó.
Đoàng.
Lâm Đình nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh viên đạn, bước chân vẫn không dừng lại tựa như viên đạn vừa rồi chỉ là một hạt cát, không đáng bận tâm.
Tên kia thấy không có tác dụng bèn vứt khẩu súng đi, chạy thục mạng.
Lâm Đình cũng vội vàng đuổi theo, đã động đến cô thì đừng mong yên ổn.
Vì trời tối, mà này lại không có đèn đường, nên cô nhìn không rõ, chỉ thấy phía trước có bóng dáng của một người đàn ông, cô không chút do dự liền đuổi theo.
Bạch Tử Hiên cảm nhận được có nguy hiểm, anh nhanh chóng xoay người tiếp chiêu với cô. Đánh được ba chiêu, hai người cùng lúc giật mình khi nhận ra đối phương. Bạch Tử Hiên lấy lại được bình tĩnh trước, bèn mở miệng.
- Vợ, là em sao?
- Tua
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Đình vang lên. Sống lưng Lâm Thiếu Thần lạnh toát, rất nhanh liền tua qua đoạn đó.
- Tại sao lại không nhìn thấy mặt người đàn ông đó? Xem được một lúc, Diệp Vũ nhíu mày hỏi.
Lâm Thiếu Thần bất đắc dĩ nói.
- Trong căn phòng chỉ còn có một camera đó thôi.
Bụp
Lầm Đình đấm một phát vào tường.
Lâm Thiếu Thần và Diệp Vũ đều giật mình, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt bốc khói của Lâm Đình. Cô nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói.
- Bà mà biết thằng mất dạy nào chỉ lắp một camera ở góc đó thì bà sẽ cho nó xuống 18 tầng WC.
- Mẹ ơi, hạ hoả.
- Lão đại, bình tĩnh. Dù không thấy được mặt của tên cầm đầu Thiên Long, nhưng qua nét mặt của Tống Quang Khải, chúng ta cũng biết được cuộc đàm phán này không thành công. Đây quả là một tin tốt.
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Diệp Vũ đã tràn đầy nghi hoặc. Lão đại vốn dĩ là người rất bình tĩnh, nhưng hễ cứ chuyện gì liên quan đến Thiên Long là lão đại lại mất bình tĩnh.
[...]
- Đứng lại!
Lâm Đình vẫn mất điếc tai ngơ, dửng dưng bước tiếp.
Đám du côn cảm nhận được sự khinh thường trong mắt cô, tên cầm đầu liền giận giữ quát:
- ĐỨNG LẠI!
Hắn ta vứt lời, thì bọn đàn em của hắn đã bao vây xung quanh cô.
- Cút ngay trước khi tao nổi giận.
Lâm Đình lạnh nhạt nói.
- Không cần phải nói nhiều với cô ta, anh em xông lên bắt cô ta lại, ai bắt được sẽ có quyền giữ cô ta làm của riêng.
Mấy tên đàn em của hắn nghe vậy, liền nghĩ ngay đến việc cô gái xinh đẹp này sẽ nằm dưới thân bọn họ rên rỉ, là khí thế liền sôi sục như đi đánh trận ở chiến trường. Thằng cầm dao, thằng cầm gậy, cùng nhau xông lên đánh cô, khói bụi mịt mù.
Nhưng chưa đến một phút, cả đám người cùng lúc ngã xuống, nói chính xác hơn thì là mười tên đồng thời ngã chổng vó trên mặt đất.
- Trù! Tâm trạng bà đây đang không tốt, nên cũng rất cần một chỗ để phát tiết.
Lâm Đình nhổ ra một ngụm nước bọn, hai tay đan vào nhau, vặn thật chặt, cái cổ ngoáy ngoáy tạo nên những âm thanh răng rắc, ròn rã.
Tên cầm đầu thấy vậy, tay chân run lẩy bẩy, vội vàng móc khẩu súng trong túi ra rồi giơ lên nói:
- Cô... Cô không được lại gần đây. Nếu không...tôi...tôi...tôi bắn đó. Tôi...bắn... thật đó.
Đoàng.
Lâm Đình nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh viên đạn, bước chân vẫn không dừng lại tựa như viên đạn vừa rồi chỉ là một hạt cát, không đáng bận tâm.
Tên kia thấy không có tác dụng bèn vứt khẩu súng đi, chạy thục mạng.
Lâm Đình cũng vội vàng đuổi theo, đã động đến cô thì đừng mong yên ổn.
Vì trời tối, mà này lại không có đèn đường, nên cô nhìn không rõ, chỉ thấy phía trước có bóng dáng của một người đàn ông, cô không chút do dự liền đuổi theo.
Bạch Tử Hiên cảm nhận được có nguy hiểm, anh nhanh chóng xoay người tiếp chiêu với cô. Đánh được ba chiêu, hai người cùng lúc giật mình khi nhận ra đối phương. Bạch Tử Hiên lấy lại được bình tĩnh trước, bèn mở miệng.
- Vợ, là em sao?
Danh sách chương