Quyển 4 – Chương 80: Trắng trợn đào góc tường.

Diệp Tiểu Thiên "ôi" một tiếng, ôm lấy mông nói:

- Ngươi còn nói ngươi không hung...

Triển Ngưng Nhi hừ lạnh:

- Cái này mà kêu là hung? Cái này vẫn là nhẹ! Đi, dự tiệc đi, nhớ kỹ, lát nữa, ăn nhiều đồ ăn ít uống rượu, lời không nên nói thì đừng nói lung tung, hết thảy xem ánh mắt ta mà làm việc.

Triển Ngưng Nhi như con khổng tước ngạo nghễ xòe đuôi đi phía trước, Diệp Tiểu Thiên bị khinh bỉ như con dâu nhỏ theo ở phía sau, nhỏ giọng nói thầm với Mao Vấn Trí:

- Ngươi nói nàng dữ dội như vậy, tương lai, làm thế nào mà gả ra ngoài? Mao Vấn Trí nói:

- Đại ca, lời này không đúng. Ta chỉ nghe nói không lấy lão bà lưu manh, chứ chưa từng nghe nói có cô nương không gả ra được. Chưa kể, Triển cô nương xinh đẹp tựa như tiên nữ, có ai không muốn?

Triển Ngưng Nhi chắp tay mà đi, giống như không nghe hai người bọn họ nói chuyện, kỳ thật tai vẫn vểnh lên nghe lén, nghe đến đó, cái cằm nhô lên cao hơn. Diệp Tiểu Thiên nghiêm sắc mặt, cứng rắn nói:

- Người ta mời ta uống rượu, ngươi cùng tới làm gì, bệnh vừa mới đỡ, trở về nghỉ ngơi đi.

Mao Vấn Trí lại nói:

- Đại ca nói rất đúng! Bây giờ ta cũng chẳng muốn tới bất kỳ chỗ nào cả. Hình Nhị Trụ nói không sai, nơi này quá nguy hiểm.

Mao Vấn Trí nói xong cũng không kịp chờ đợi câu trả lời, ba chân bốn cẳng chuồn mất. Diệp Tiểu Thiên vốn định cho cái đồ tham ăn này một đòn, không ngờ kết quả lại như vậy, đành phải dở khóc dở cười nhìn y càng lúc càng đi xa.

Trên sườn núi giống như có ma pháp bỗng nhiên xuất hiện một tòa hành cung xinh đẹp. Đỉnh trướng kia có chút gì đó giống như lều vải của dân tộc du mục, nhưng lại hoàn toàn khác. Nó không quan tâm tính thực dụng cũng như khả năng chịu tổn hại mà chú trọng sự hoa lệ và hiệu quả trang trí. Vàng bạc rạng rỡ tỏa ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Triển Ngưng Nhi đi đến trước toà hành cung, lập tức có cẩm y thị vệ tiến lên, xoay người thi lễ, làm động tác mời với nàng.

Triển Ngưng Nhi thấy Dương Ứng Long không tự mình nghênh đón, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng biết điều nên không muốn làm căng. Mặc dù Dương Ứng Long cùng bối phận với nàng, nhưng đại thổ ty Dương thị thân phận cao hơn phụ thân nàng chút ít, nên cơ bản không cần ra nghênh đón, nàng cũng không thể trách y, đành mặt nặng mày nhẹ đi về phía trướng môn gấm vóc kia.

- Ha ha, hai người tới rồi. Ngồi, mời lên ngồi!

Dương Ứng Long đã đợi ở trong trướng từ lâu. Trong trướng phủ thảm Ba Tư quý phái, đệm dựa, gối ngồi, bàn trà, đầy đủ mọi thứ. Bên trên bàn trà có chén ngọc, còn có đĩa hoa quả đặc biệt nhiều màu sắc nhìn rất ngon mắt.

Dương Ứng Long đã thay bộ áo bào liền thân, nửa nằm nửa ngồi dựa vào chiếc nệm dựa bằng da gấu trắng rất lớn, thấy bọn họ tiến đến, y liền cười tủm tỉm ngồi dậy, nói:

- Triển cô nương, Diệp huynh đệ, mời ngồi!

Dưới tay Dương Ứng Long đã đặt hai cái ghế, một trái một phải, tất nhiên là cho Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi. Triển Ngưng Nhi tùy tiện chọn một cái ngồi xuống. Diệp Tiểu Thiên ngồi ở chiếc ghế còn lại.

Lúc này có hai thị nữ áo trắng mang một bình cổ đến rót rượu cho họ.

Diệp Tiểu Thiên chứng kiến tai nạn Mao Vấn Trí gặp phải hôm qua, lòng lại giật nảy lên lên thon thót, mặc dù nhìn rượu kia trong suốt nhưng vẫn lo lắng không thôi. Hắn liếc Triển Ngưng Nhi, thấy vẻ mặt nàng tự nhiên bình thản thì cũng yên tâm hơn đôi chút.

Không nói đến dùng thân phận như Dương Ứng Long, muốn đối phó người như hắn thì sẽ không cần hạ độc. Cho dù muốn hạ độc cũng sẽ không ra tay trước mặt Triển Ngưng Nhi. Tuy Triển Ngưng Nhi e ngại y, nhưng Dương Ứng Long lại không có gì phải kiêng kỵ An gia lẫn Triển gia. Nếu như đã không phải là tử địch, thì sẽ không tùy tiện hạ độc thủ.

Hai thị nữ kia tuy chỉ là nô bộc hèn mọn, nhưng cổ trắng thon dài, dáng người thanh mảnh, giống như hai thiên nga cao nhã xinh đẹp. Khi các nàng xoay người rót rượu, cổ áo hé mở, có thể thấy xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt trắng như tuyết ngọc bên trong. Dưới áo bào, cặp nhũ hoa run rẩy mê người.

Diệp Tiểu Thiên đang ở tuổi mới lớn, nên dĩ nhiên không thể không bị thu hút bởi dung nhan hấp dẫn như thế. Cảnh đẹp như thế tâm càng động, không khỏi vụng trộm liếc nhìn. Dương Ứng Long có vẻ như không để ý, kỳ thật vẫn ngầm quan sát thái độ của hắn, thấy vậy, không khỏi mỉm cười.

Hai thị nữ xinh đẹp rót rượu xong thì nhẹ nhàng bước lặng yên lui sang một bên, tay vẫn cầm cái bình. Thức ăn vừa dâng lên, mấy nhạc công duyên dáng mỹ miều bắt đầu dạo nhạc. Thanh âm nhu hòa, không làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của chủ nhân và khách nhân, mà còn tăng thêm hào khí cho bữa tiệc.

Hai vũ cơ xinh đẹp sáng rực rỡ như sao mặc vũ phục khoan thai đi đến, đặt một cái hộp hương sen ở chính giữa ba người, đốt một cây nhang thơm, khói bắt đầu nhẹ nhàng lởn vởn bay lên. Trong mùi thơm nhàn nhạt, chân ngọc khẽ nhún, bắt đầu múa, toàn thân trắng tinh tựa như bông tuyết đang bay lượn.

Dương Ứng Long chủ động mời rượu, gắp thức ăn lên, cười nói:

- Dương mỗ và Triển cô nương là chỗ quen biết, thường xuyên gặp nhau ở Thủy Tây. Nhưng Diệp huynh đệ thì chưa gặp lần nào, ngươi cũng là người Thủy Tây sao?

Diệp Tiểu Thiên hạ thấp người nói:

- Dương thổ ty đã hiểu lầm, tại hạ vốn là người kinh thành, bởi vì có việc nên phải rời khỏi kinh thành, quen biết Triển cô nương khi ở huyện Hồ.

- Hả?

Dương Ứng Long ngẩn người, nhìn Triển Ngưng Nhi, lại nhìn Diệp Tiểu Thiên, ngạc nhiên nói:

- Thì ra là thế, ha ha, Tiểu Thiên huynh đệ tài trí bất phàm, đúng là long phụng trong nhân gian. Triển cô nương thì không cần nói, đại tộc Thủy Tây, hậu nhân danh môn, hai vị rất tương xứng với nhau, khó trách vừa thấy đã yêu rồi.

Lúc trước, vì hảo tâm, muốn cho Diệp Tiểu Thiên một sự bảo hộ nên Triển Ngưng Nhi nói Diệp Tiểu Thiên là bằng hữu của nàng. Nàng thực sự không muốn bị hiểu lầm bọn họ là tình lữ, hơn nữa vừa rồi lúc lên núi, Diệp Tiểu Thiên còn ở sau lưng cười nhạo nàng không gả ra được, Triển Ngưng Nhi đang sôi máu, lúc này có cơ hội đáp trả, nàng lập tức nói:

- Dương thổ ty, ánh mắt của ngươi có vấn đề rồi. Cho dù bổn cô nương không phải thiên nga nhưng cũng không đến mức phải gả cho một con cóc.

Dương Ứng Long ngớ người. Diệp Tiểu Thiên lập tức phản kích:

- Dương thổ ty đã hiểu lầm, cứ cho tại hạ là một con cóc đi, nhưng cũng đâu đến mức phải cưới một con cóc cái?

- Ngươi...

Triển Ngưng Nhi trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên, đôi mắt hạnh trong veo như muốn phóng hỏa, xem ra nếu không phải là vì đang dự tiệc, có lẽ nàng đã đấm chết Diệp Tiểu Thiên rồi. Diệp Tiểu Thiên đáp lại ánh mắt nàng bằng sự khiêu khích: “Muốn khi nhục ta sao? Còn không đến lượt ngươi”.

Dương Ứng Long ha ha cười nói:

- Các ngươi thật đúng là một đôi oan gia hoan hỉ, hảo hảo hảo, không phải tình lữ thì không phải tình lữ, hôm nay ăn uống tiệc rượu cần giữ hòa khí, các ngươi đừng đấu khí nữa. Tiểu Thiên huynh đệ, ngươi và Triển cô nương đã không phải là tình lữ, tại sao lại được Triển cô nương mời tới đây?

Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:

- Dương thổ ty, tại hạ cũng không phải là vì tương tư Triển cô nương mà đến đây. Số là tại hạ đuổi theo hai kẻ bắt cóc người thân nên đến nơi này. Ai ngờ lại bị Cách Cách Ốc trưởng lão nghi kỵ, không cho chúng ta rời khỏi. Trời đất xui khiến run rủi làm sao mà lại gặp được Thần thị tôn giả.

Dương Ứng Long hỏi:

- Bắt cóc người thân?

Diệp Tiểu Thiên gật đầu:

- Không sai. Tại hạ có một tiểu muội, mặc dù không chung huyết thống nhưng lại có chung hoạn nạn, tình như thủ túc. Khi ở Đồng Nhân, ta gửi nàng trong khách điếm, đi tìm một vị bằng hữu khác, ai ngờ...

Diệp Tiểu Thiên thuật lại chuyện ở Đồng Nhân cho Dương Ứng Long nghe, rồi khẩn cầu:

- Dương thổ ti, Cách Cách Ốc trưởng lão là bằng hữu của ngài, có thể nói dùm tại hạ một tiếng không? Để lão cho chúng ta rời khỏi nơi này. Diêu Diêu bị người ta bắt đi, cho tới nay vẫn không rõ tung tích, mỗi lần nhớ đến chuyện này ta lo lắng vô cùng.

Dương Ứng Long nhìn thật sâu vào mắt Diệp Tiểu Thiên, chậm rãi gật đầu:

- Thì ra là thế, quay về ta sẽ nói với Cách Cách Ốc trưởng lão. Tuy nhiên, người này cố chấp vô cùng, chỉ sợ không dễ thuyết phục.

Dương Ứng Long mỉm cười:

- Lại không biết vì sao Diệp huynh đệ lại được tôn giả thưởng thức. Nếu như có thể giải thích để Cách Cách Ốc trưởng lão hiểu rõ, nói không chừng lão sẽ thả cho ngươi đi.

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu:

- Tại hạ cũng không biết vì sao tôn giả lại phải lưu mình lại nói chuyện phiếm, lúc đó...ta nhớ là ta cũng đâu có nói gì nhiều...

Diệp Tiểu Thiên lại kể nội dung hắn và tôn giả nói với nhau hôm đó cho Dương Ứng Long nghe. Dương Ứng Long nhận thấy Diệp Tiểu Thiên cũng không có vẻ giả bộ, suy nghĩ rất lâu về nội dung hắn và tôn giả đã trao đổi, cũng không phát hiện thấy có gì bất thường.

Bởi vì Diệp Tiểu Thiên nói chuyện khôi hài thú vị? Lẽ nào lại như vậy!

Tôn giả xưa nay ăn nói có ý tứ, thậm chí hơi khô khan, chẳng lẽ bỗng dưng quay sang thích nói đùa sao? Còn nữa, nói tôn giả là một cao thủ dùng cổ, quả thật có khả năng cảm ứng kỳ diệu, có thể biết mình sắp chết, vậy thì còn lòng dạ nào mà vui đùa?

Dương Ứng Long nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể kết luận: Lòng hảo cảm của tôn giả đối với Diệp Tiểu Thiên chắc chắn là do duyên phận rồi. Trên đời cũng chỉ có loại cảm giác đó mới không thể quy chiếu theo đạo lý. Có lẽ Diệp Tiểu Thiên hợp mắt tôn giả, nên mới gợi lên hứng thú trong lão. Chỉ vậy thôi.

Nghĩ tới đây. Dương Ứng Long để ly rượu xuống nói:

- Ha ha, có lẽ là bởi vì tôn giả có duyên với ngươi. Diệp huynh đệ, Dương mỗ có một việc muốn nhờ ngươi, ngày sau, khi ngươi đến nói chuyện trên trời dưới đất với lão, có thể dò hỏi giúp ta xem lão đã xác định được người truyền thừa chưa?

Diệp Tiểu Thiên đáp:

- Ta từng nghe Ngưng nhi cô nương nói qua, hình như ngay trước khi quy thiên thì tôn giả mới có được chỉ thị của Cổ thần.

Dương Ứng Long là một người hiểu biết rộng, cũng giống như Cách Cách Ốc trưởng lão, y vẫn nghi ngờ sự tồn tại của Cổ thần. Cho dù Cổ thần thật sự tồn tại, thì cũng không can thiệp tới thủ lĩnh các tín đồ ở nhân gian mới phải chứ? Dương Ứng Long vẫn không thôi thắc mắc về điều đó. Bởi y biết, trong các bộ tộc Miêu cương, tôn giả - với tư cách là người phát ngôn của Cổ thần có ảnh hưởng cực lớn.

Dương Ứng Long cười nhạt:

- Hiểu biết của Triển cô nương cũng có hạn. Có người tuổi thọ sắp hết, thì đã phải nằm trên giường bệnh bất tỉnh nhân sự từ lâu rồi. Lúc này cho dù Cổ thần có ban thần dụ, một khi hôn mê bất tỉnh như vậy thì làm sao truyền đạt lại cho các tín đồ đây? Cho nên nhiều khi, tôn giả đã sớm có được thần dụ của Cổ thần, chỉ là bởi vì lo lắng sẽ phức tạp, nên giữ kín không nói ra.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng: "Quả là thế."

Tuy hắn đã biết Cổ độc đáng sợ nhường nào, nhưng lại không tin cái gọi là Cổ thần. Với tư cách là lính canh ngục, hắn đã gặp nhiều vị trí giả bị thất thế, sớm đã hiểu một đạo lý. Quyết định hết thảy là thực lực và trí tuệ, mặc dù thực sự có thần minh, nhưng thần là thần, người là người, thần sẽ không can thiệp tới người.

Dương Ứng Long nói:

- Còn một điều, nếu như tôn giả còn chưa tuyển định người truyền thừa...

Vẻ mặt Dương Ứng Long càng lúc càng nghiêm nghị. Khi y mỉm cười, đem đến cho người đối diện cảm giác như gió xuân, nhưng khi chỉ hơi nghiêm nghị, liền có một cảm giác uy nghi. Cho dù Diệp Tiểu Thiên thường xuyên gặp đại nhân vật, lòng vẫn không tự chủ được thót lên một cái.

Dương Ứng Long nói tiếp:

- Như vậy...ta hy vọng ngươi có thể nói vài lời hữu ích về Cách Cách Ốc trưởng lão, haha, tôn giả đã nghe được thì Cổ thần cũng sẽ nghe được. Điều đó, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc Cách Cách Ốc trưởng lão trở thành tôn giả kế nhiệm.

Diệp Tiểu Thiên không ngờ Dương Ứng Long lại nói trắng ra như vậy, hơn nữa lại ở ngay trước mặt Triển Ngưng Nhi. Hai nhà bọn họ ủng hộ hai người, Dương Ứng Long này đúng là đã trắng trợn đào góc tường nhà người khác.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Chỉ sợ...Ngưng Nhi cô nương sẽ không đồng ý để ta làm như vậy.

Dương Ứng Long mỉm cười nói:

- Lúc này nàng có tai cũng như điếc, mắt nhìn không thấy, làm sao có thể phản đối?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện