Quyển 4 – Chương 78: Cổ thuật.

Cách Cách Ốc thấy Mao Vấn Trí kiêu căng như vậy, bất giác nổi giận, lập tức quay người quát:

- Ngươi đứng lại đó cho ta.

Hai tên thị vệ áo trắng vừa thấy trưởng lão giận dữ, lập tức rút đao xông tới.

- Bốn trăm chín mươi tám bước, bốn trăm chín mươi chín bước, năm trăm bước! Ha ha, đến rồi!

Rốt cuộc, Mao Vấn Trí cũng đếm đủ năm trăm bước, năm trăm bước này, y tuyệt nhiên không dám qua loa. Mao Vấn Trí tháo con cá biển từ cổ xuống, ném xuống đất, bỗng nhiên phát giác bụng con cá biển đó phình lên, không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng. Lúc nãy Thái Dương muội muội đeo con cá biển này lên cho y, con cá này rõ ràng bèn bẹt, giờ thì sao, làm sao có thể phình bụng lên? Mao Vấn Trí kinh ngạc ngồi xổm xuống, nhìn kỹ con cá biển kia, thuận tay nhặt lên một cây côn gỗ, chọc hai lần, không cẩn thận đâm thủng ruột con cá, đột nhiên từ trong bụng lúc nhúc bò ra bao nhiêu là côn trùng màu trắng đếm không xuể, dọa Mao Vấn Trí nhảy lên một cái, xoay người chạy.

Hai tên thị vệ của Cách Cách Ốc lập tức đuổi theo, thì thấy Mao Vấn Trí có hai cái chân đầy lông lá chạy trở lại, hàng họ lộ hết ra rồi, so với dã nhân còn giống dã nhân hơn, không khỏi ngẩn ngơ:

- Chúng ta vẫn chưa hù dọa hắn, hắn sao lại biến thành bộ dạng thế này?

Mao Vấn Trí nhìn thấy bọn họ như gặp được cứu tinh, giọng biến đổi hét to lên:

- A! Côn trùng a, những con trùng trắng trắng mập mập, buồn nôn đến chết, dọa chết cha ta rồi!

Mao Vấn Trí vừa hét vừa nhảy lên, Ốc Cách Cách trừng mắt nhìn Mao Vấn Trí đang khua tay múa chân mà nổi giận, đột nhiên liếc nhìn con cá biển lúc nãy y đeo trên cổ, nhìn thấy có rất nhiều bạch côn trùng từ bên trong bò ra, không khỏi hoảng nhiên mà nói:

- Ồ, Nhiêu thiệt cổ.

Cách Cách Ốc nhìn Mao Vấn Trí từ trên xuống dưới, hỏi:

- Có người hạ độc ngươi hả?

Mao Vấn Trí vừa mới trấn tĩnh lại, nghe lão hỏi thăm, theo bản năng liền định nói luôn một câu:

- Liên quan đến cái đít nhà ngươi à.

Nhưng y đột nhiên nhớ ra vị lão gia này thét một câu nói ra từ Nhiêu thiệt cổ, trong lòng không khỏi rùng mình: “Đừng nói là lão già này cũng biết hạ độc chứ?”

Không phải lão là cổ thần điện trưởng lão sao, lão nhất định biết hạ độc.

Nếu đổi lại là trước ngày hôm qua, Mao Vấn Trí đối với thuyết pháp của cổ độc nhất định chẳng thèm ngó tới. Nhưng bây giờ không khỏi kính sợ, y học được cách nghe lời, lập tức đàng hoàng đáp:

- Vâng! Con gái Đóa thủ lĩnh Thái Dương muội muội hạ độc, sáng sớm hôm nay năn nỉ nàng, nàng mới giúp tại giải độc, nói là sau khi tại hạ bước được năm trăm bước thì vứt con cá đi, tại hạ sợ đếm sai bước, nên...

Cách Cách Ốc nói:

- Ồ, thì ra là như vậy, năm trăm bước chỉ là đại khái thời gian, ngươi đứng một chỗ ước chừng thời gian cũng không khác là mấy, vứt con cá đi là đúng rồi, nhưng không cần nhất định phải đi đúng năm trăm bước.

Mao Vấn Trí khiêm tốn thỉnh giáo hỏi:

- Thời gian không khác là mấy?

Cách Cách Ốc chỉ con cá đang ở dưới đất chép miệng đáp:

- Tự nhiên là thời gian đợi côn trùng ở trong cơ thể ngươi chui vào bụng con cá kia.

Mao Vấn Trí quá kinh sợ, nói:

- Vậy bọn côn trùng kia... vốn dĩ là ở trong bụng tại hạ sao?

Cách Cách Ốc mỉm cười gật đầu, Mao Vấn Trí lập tức xoay người ọe ra.

Cách Cách Ốc vốn là muốn hỏi chuyện y, gặp tình hình này chỉ có thể bịt mũi tránh xa hai bước, lão thấy Mao Vấn Trí nôn cũng quá khoa trương, vẫn có thành tâm khuyên nhủ:

- Ngươi không cần ọe nữa, đám côn trùng lúc ở trong bụng ngươi không phải bộ dạng này, so với đám này dữ tợn hơn nhiều, sau khi từ cơ thể ngươi chui ra, bọn chúng không còn là cổ, lúc này mới biến thành hình dạng côn trùng bình thường, vẫn còn kinh tởm sao?

- Ọe...Ọe...

Lúc vừa nghe nói đám côn trùng kinh tởm này ở trong bụng y so với hình dáng lúc này còn kinh tởm hơn, thì càng nôn như điên. Cách Cách Ốc đứng ở một bên có vẻ rất phiền muộn, cũng không thể làm cho y vừa nôn vừa nói chuyện với lão được, đáng ghét bao nhiêu? Đường đường là Cổ thần điện trưởng lão, đứng cạnh một kẻ đang nôn mửa, đúng là không tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy Mao Vấn Trí vẫn chưa nôn xong, Cách Cách Ốc lắc đầu, đem theo hai tên thị về quay người bỏ đi. Đợi bọn họ đi rồi, Mao Vấn Trí liền đứng dậy, y căm ghét côn trùng không giả, nôn mửa cũng không phải giả, nhưng thực sự thê thảm có một nửa là giả, y có chút cố ý, khoa trương.

Vừa nãy Cách Cách Ốc hỏi y, câu đó y nghe đã nghe thấy, y biết lão già này không có hảo ý đối với Diệp Tiểu Thiên. Nhưng lại sợ lão hạ độc, không dám trực tiếp đối kháng, mới dùng chút thông minh đùa bỡn. Đợi Cách Cách Ốc bỏ đi, y lập tức tiến vào cánh rừng, hướng theo đường cũ chạy như bay...

Cổ, từ xưa đã có một chữ như vậy, rõ ràng lúc mới đầu nó cũng không giới hạn chỉ xuất hiện tại Miêu Cương, cũng không thần bí như nhiều lời đồn mới nghe lần đầu ở Trung Nguyên. Nếu như chữ “thánh” không được tạo ra, con người cũng sẽ không sáng tạo ra chữ này, chỉ là thích hợp phát triển ở những hoàn cảnh không giống nhau, nó ở Miêu Cương phát dương quang đại mà thôi.

Cũng giống như cây ớt truyền vào Trung Quốc, chỗ nào cũng có chủng loại, hết lần này đến lần khác thịnh hành nhất tại Xuyên, Tương, Kiềm.

Lại ví dụ như “giới mạt” tại Xuân Thu Chiến Quốc là đồ gia vị mà người Trung Quốc quen dùng, cũng tại Nhật Bản phát dương quang đại, còn có dưa muối, từ thời kỳ Tam quốc truyền vào Triều Tiên, cơ hồ biến thành tiêu chí của bọn họ.

Cổ, bên trên là một chữ trùng, phía dưới là mãnh, ngụ ý, côn trùng ở bên trong một đồ vật, tạo thành Cổ. Trên thực tế cũng là như vậy, người nuôi cổ nuôi rất nhiều trùng độc để trong một dụng cụ, khiến chúng nuốt lẫn nhau, con sống sót sau cùng, chính là cổ.

Đương nhiên trên thực tế thao tác không chỉ có đơn giản như vậy, trong đó còn có rất nhiều mật pháp, đây chỉ là người nuôi cổ giới thiệu đơn giản, người tạo ra từ cổ này hiển nhiên cũng biết cách nuôi cổ này. Lúc này Lý Thì Trân đã già nua rồi, Bản thảo cương mục của y đã hoàn thành, trong Thảo mộc cũng nhắc đến cổ, chữ viết:

- Lấy trăm trùng bỏ vào trong hũ, qua vài năm, tất có một con đã gắng ăn hết đám trùng kia, đấy chính là cổ.

Hiển nhiên, Lý Thì Trân cũng biết cách nuôi cổ, y vốn là người từ Hồ Nam Hồ Bắc đến, lại thường vào rừng sâu hái thuốc, nếm tận bách thảo, cơ hội tiếp xúc sự vật tự nhiên rất nhiều, nên nói cũng có cơ sở. Có điều, trong bản thảo này, Lý Thì Trân nói cổ là một loại chuyện trị mụn nhọt.

Kỳ thực không chỉ nói trong bản thảo nói như vậy, mà trong “Khánh Lịch Thiện Trị Phương” thời Tống, “Thiên Kim Phương” thời Đường đều đã nhắc đến cổ. Thậm chí còn có cách nuôi cổ, phương pháp hạ độc, bao gồm cả dùng cổ chữa bệnh trong phương diện y học. Có điều trong phương y, bọn họ đều bàn làm sao để dùng cổ trị bệnh.

Giống như một độc đằng (mây độc) gặp máu là chết, một con ngũ bộ xà cắn người năm bước nhất định chết, những danh y sẽ không dùng nó hạ độc trong lúc bàn chuyện, lúc hạ độc có điều gì cấm kỵ, phải làm thế nào bảo tồn những độc dược này, thế nào mới có thể phát huy được lớn nhất mức độ độc tính của nó. Bọn họ chỉ biết nói làm sao dùng loại độc này chữa được một số bệnh khó chữa.

Nhưng theo như cuốn “Thập tam kinh” đời Đường, trong chú giải và chú thích có nhắc đến mặt khác của cổ: “Dược nhân dùng độc dược thì phải khiến người không biết quỷ không hay, đó chính là luật của cổ độc”.

Rất nhiều người Miêu luyện Cổ phần lớn cũng là dùng để trị bệnh. Bọn họ sống trong đầm lớn núi sâu, hoàn cảnh tương đối ác liệt. Các loại độc trùng độc xà rất nhiều, trúng độc là chuyện thường ngày, có “cổ là vua của độc” đến khắc chế các loại độc trùng, tương đối là an toàn. Vu sư trong bộ lạc người Miêu, ngoài xem bói cát hung, tác dụng lớn nhất là kiêm chức thầy y, mục đích bọn họ nghiên cứu Cổ thuật cũng chính là vì vậy.

Đó là nội dung mà Triển Ngưng Nhi giới thiệu với Diệp Tiểu Thiên.

Triển Ngưng Nhi dĩ nhiên không biết Cổ thuật, thực ra số đông người Miêu cũng không biết Cổ thuật, nhưng dù sao Triển Ngưng Nhi cũng là một người Miêu, hơn thế nữa nàng xuất thân thế gia, hiểu một chút bí mật của bộ tộc cũng là đương nhiên.

Triển Ngưng Nhi nói:

- Luyện nhiều Cổ thuật là phụ nhân, thứ nhất là vì chữa bệnh cho người nhà, phòng trị các loại độc trùng. Thứ hai nữ nhân gia luyện Cổ thuật, cũng là có nhiều hơn một kỹ nghệ phòng thân. Nữ tử Miêu gia khi được gả, như hất nước đi. Mặc dù bị trượng phụ bắt nạt, nhà mẹ đẻ cũng không chắc sẽ chạy đến làm chỗ dựa cho con gái của mình, thủ lĩnh bộ lạc cũng không để ý tới chuyện gia đình người khác, muốn có sự bảo đảm, chỉ có tu luyện Cổ thuật.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm, nếu như Đào Tứ Nương luyện thành Cổ thuật, hơn nữa không ngại ra tay với chồng, như vậy Từ Bá Di cũng sẽ không dám đối xử với nàng như vậy? Nhưng nghĩ tới việc nếu như lấy Miêu nữ ở bên cạnh, một khi đắc tội nàng, thì có khả năng thần không biết quỷ không hay ở trong cơm, trong nước hoặc trong rượu đưa ngươi ăn có hạ độc, bảo ngươi từ nay về sau ngoan ngoãn phục tùng, Diệp Tiểu Thiên chợt có cảm giác sởn gai ốc.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Sau khi ta nhìn thấy Mao Vấn Trí trúng cổ độc, hình hài quỷ dị của y cực kỳ đáng sợ, nếu như người Miêu các nàng cố gắng luyện thành Cổ thuật, thế chẳng phải đánh khắp thiên hạ không địch thủ sao?

Triển Ngưng Nhi nói:

- Cổ là phải dùng máu của bản thân để nuôi, phải bắt rất nhiều độc trùng, có những lúc một hũ độc trùng đều chết hết, lại phải nuôi dưỡng từ đầu, trải qua vài năm thậm chí là mười năm, mới có thể nuôi thành một con trùng độc. Sau khi dùng là không còn nữa, lại phải bắt đầu nuôi dưỡng, ngươi cho rằng đây là tát đậu thành binh, nói dễ dàng như vậy sao? Lại nói vạn vật tương sinh tương khắc, Cổ cũng không phải vô địch, trong thiên hạ có nhiều kỳ nhân dị sĩ, nếu như chỉ dựa vào Cổ thuật, khó tránh khỏi biến thành căn nguyên tai họa. Một khi động tới thế lực lớn cần kiêng kỵ, không tiếc gì trả giá gọi tới thiên quân vạn mã, chỉ sợ là sẽ dẫn đến tai ương diệt tộc, không phải không tổn thất?

Hai người đang nói chuyện, Cách Cách Ốc liền dẫn hai tên thị vệ từ xa đi tới. Mao Vấn Trí không quen đi đường tắt, lúc từ trong rừng xuyên ra, Cách Cách Ốc đã đến trước, đành phải phía sau rừng cây lén lút nhìn. Đối với đám người biết sử dụng độc trùng, Mao Vấn Trí bây giờ rất sợ hãi. Nhìn một lúc, Mao Vấn Trí đột nhiên phát hiện, trong lùm cây đối diện cũng có người.

Cách Cách Ốc thấy Diệp Tiểu Thiên, kiêu căng hất hàm lên, nói:

- Diệp Tiểu Thiên, hóa ra ngươi ở đây?

Diệp Tiểu Thiên biết Cách Cách Ốc đối với mình có địch ý, không khỏi nhíu mày, đáp:

- Hóa ra là Cách Cách Ốc trưởng lão, trưởng lão tìm ta có chuyện gì sao?

Cách Cách Ốc nói:

- Có vị quý nhân nghe nói ngươi rất được Tôn giả thưởng thức, có một chút tò mò, muốn gặp ngươi.

Diệp Tiểu Thiên cảm thấy lạ mà hỏi:

- Ai muốn gặp ta.

Cách Cách Ốc đã là quý nhân ở chỗ này rồi, có thể được lão gọi là quý nhân, lại là người như thế nào? Triển Ngưng Nhi đã hiểu ra, cười lạnh nói:

- Họ Dương muốn gặp bằng hữu của ta làm gì? Bản thân y lén lén lút lút không lộ diện, lại bảo lão đến, lão đường đường là Cổ thần điện trưởng lão, biến thành kẻ hạ nhân thay y chạy đến đưa tin hay sao?

Khuôn mặt già của Cách Cách Ốc đỏ lên, thẹn quá thành giận nói:

- Triển cô nương, sao lại có thể mở lời kiêu ngạo đối với bổn trưởng lão? Ta...Ta là vào thôn tìm Cách Đóa Lão có chuyện thương lượng, thuận đường thay y chuyển lời mà thôi.

Diệp Tiểu Thiên nhìn Triển Ngưng Nhi hỏi:

- Lão ta nói đến quý nhân là ai vậy?

Triển Ngưng Nhi liếc nhìn Cách Cách Ốc một cái, nói:

- Người đó là An Tống Điền Dương, là Dương Thiên vương - một trong Tứ đại Thiên vương. Bởi vì có y toàn lực ủng hộ, Cách Cách Ốc mới dã tâm bừng bừng muốn trở thành tôn giả mới được bổ nhiệm. Ngươi không cần để ý tới, người đó khẩu Phật tâm xà, không phải người tốt.

Triển Ngưng Nhi vừa dứt lời, trong rừng cây bên cạnh liền truyền ra một tràng cười to, cao:

- Ha ha ha, Triển cô nương, Dương mỗ đắc tội với cô nương khi nào, sao cô lại có thành kiến với ta như vậy? Có điều, có thể để cô khen ta một tiếng Thiên vương, trong lòng Dương mỗ cũng mừng thầm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện