Quyển 4 – Chương 71: Cha nuôi? Diệp Tiểu Thiên bỗng nhớ lại, hắn đã từng nhìn thấy giáo đường do giáo sĩ người phương Tây xây dựng. Tuy quy mô giáo đường ấy còn xa mới đuổi kịp ngôi thần điện này, thậm chí còn có thể nói là cũ kỹ tồi tàn, nhưng kiến trúc thì rất giống với ngôi thần điện này.
Mà lúc đó vị Trưởng lão người Miêu mặc áo bào đen kia, nếu thay cái mặt dây chuyền đang cài trước ngực bằng bằng Thập tự giá, thì chẳng phải là một giáo sĩ truyền giáo người phương Tây sao?
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên nảy sinh nghi ngờ. Quả thực rất giống? Lẽ nào chỉ là một sự trùng hợp? Thánh nhân của hai tôn giáo ở phương Đông và phương Tây hơn 1000 năm trước không hẹn mà cùng sản sinh ra cùng một tư tưởng về kiến trúc và trang phục, hay là giữa hai người có mối quan hệ gì?
Nếu giữa ngôi thần điện kỳ quái nơi rừng sâu núi cao và các giáo sĩ truyền giáo phương Tây kia thực sự có mối quan hệ kỳ quái nào đó, thì thật quá hoang đường. Lẽ nào hơn 1000 năm trước đã có giáo sĩ truyền giáo nước ngoài đến phương Đông truyền giáo, hơn nữa làm sao lại đâm đầu vào một nơi hoang vu như vậy?
Hay là một vị đại thánh của vu giáo nào đó của Tam Miêu phương Đông, nhất thời cô lẻ quá, tâm huyết dâng trào, vượt biển đến tây phương, thu phục được một đám tiểu đệ là người phương Tây, thời gian lâu dần, các đồ đệ tây dương tình cờ đến phương Đông truyền giáo?
Diệp Tiểu Thiên đang miên man suy nghĩ thì người được Triển Ngưng Nhi gọi là Cách Cách Ốc Trưởng lão đã ngạo nghễ đi đến, hai mắt nhìn chăm chú vào Diệp Tiểu Thiên.
Vị Cách Cách Ốc Trưởng lão cao gầy, giống như rau giá, mặt rất dài, mũi rất cao, khóe mắt hơi sâu, tóc dài và dầy, dùng một cái dây bạc buộc lại, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Thiên, Lão gọi Cách Ốc, là một trong tám vị đại trưởng lão tùy tùng Cổ thần. Sở dĩ gọi lão là Cách Cách Ốc, vì trong tiếng Miêu chữ “Cách” là một từ tôn xưng, chuyên để thêm vào trước tên các vị thủ lĩnh bộ lạc hoặc những người có xuất thân tôn quý. Phía trước tên của bảy vị trưởng lão khác bao gồm cả người dẫn đầu bộ lạc Sinh Miêu đều có chữ “Cách”.
Cách Cách Ốc he he cười nhạt một lúc, nói:
- Triển cô nương, việc truyền thừa Thần thị sắp diễn ra. Đây là việc lớn của Miêu Cương chúng ta, ngươi đại diện lệnh tôn đến đây, lại dẫn cả anh họ ngươi đến đây. Việc này phải dừng lại. Tuy anh họ ngươi không phải là người Miêu chúng ta, dù nguồn gốc rõ ràng, nhưng đã người khác thì không nên dẫn tới. Ta rất nghi ngờ, ngươi mới ra núi, nay lại dẫn về người ngoài, rốt cục có âm mưu gì?
Vì Triển Ngưng Nhi nói bằng tiếng Hán nên vị Cách Cách Ốc trưởng lão cũng đổi sang nói bằng tiếng Hán. Lão là trưởng lão của bộ lạc Sinh Miêu, tuy nói người bộ lạc Sinh Miêu rất ít giao thiệp với người bên ngoài, nhưng các trưởng lão và các thủ lĩnh lại không như vậy, khi có thời gian thường ra ngoài đi lại, tiếng Hán là một ngôn ngữ bắt buộc phải học của họ.
Triển Ngưng Nhi tức giận nói:
- Âm mưu? Ta có thể có âm mưu gì?
Cách Cách Ốc cười lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là âm mưu thừa kế Thần thị rồi.
Triển Ngưng Nhi tức giận không kiềm chế được bèn nói:
- Việc truyền thừa tôn vị Thần thị là ý chỉ từ trên trời xuống cho lão nhân gia Cổ thần, vốn có Thần thị tôn giả chỉ định. Ta luôn kính sợ Cổ thần, làm sao dám mong mỏi âm mưu tôn vị Thần thị?
Cách Cách Ốc cười lạnh nhạt nói:
- Việc ấy cũng khó nói, lòng người khó lường mà! Kẻ này, trước khi chúng ta hoàn thành truyền quyền thừa kế Thần thị, hắn không được phép rời khỏi đây. Ta đã truyền mệnh lệnh xuống, trong thời gian này, không cho phép bất cứ người nào ra vào lãnh địa. Các ngươi tự giải quyết việc của mình đi.
An Nam Thiên tức giận nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà dám cấm đoán tự do của ta?
Cách Cách Ốc cười lạnh nhạt:
- Thì căn cứ rằng đây là địa bàn của ta, uy tín của tám vị đại trưởng lão, trong đó ta là tối cao... ha ha...
Cách Cách Ốc cười lạnh lùng rồi đi ra. Mao Vấn Trí lắc lắc đầu, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca à, cái con bê con chậm chạp này cười thật khó coi, ta nhìn đã muốn bào giũa lão rồi...
An Thiên Nam hớn hở nhìn Mao Vấn Trí:
- Anh hùng sở kiến gần giống nhau, vị huynh đệ này rất có con mắt nhìn, xin hỏi tôn tính đại danh?
Hai người bên đó nói chuyện không ngớt, Triển Ngưng Nhi ở bên này không kìm chế được hỏa khí, bèn nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Thực không phải với ngươi, giờ chỉ còn cách giữ ngươi ở lại đây, đợi chúng ta hoàn thành lễ truyền thừa Thần thị rồi sẽ nói chuyện tiếp.
Diệp Tiểu Thiên buồn bã nói:
- Truyền thừa Thần thị là cái gì?
Triển Ngưng Nhi nói:
- Thần thị tôn giả là người hầu phụng dưỡng Cổ thần, là người đại diện cho Cổ thần ở trần gian, cũng là trưởng giả tôn kính nhất của các bộ tộc người Miêu chúng ta. Mỗi một đời Thần thị tôn giả trước khi chết đều có dự cảm. Họ đều chuẩn bị sẵn sàng để trước khi trở về bên cạnh Cổ thần, sẽ chỉ định người kế thừa mình, trở thành Thần thị tôn giả đời mới.
Diệp Tiểu Thiên chau mày nói:
- Giống như Hoàng đế lập Thái tử?
Triển Ngưng Nhi nói:
- Gần như vậy.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Lão không nên chỉ định người kế thừa từ trước đó.
Triển Ngưng Nhi nói:
- Đương nhiên không nên, chỉ là trong lúc Thần thị tôn giả sắp bị Cổ thần triệu về Thiên quốc mới được Cổ thần chỉ định, mới biết người đảm nhiệm cương vị Thần thị tôn giả tiếp theo là ai. Bình thường mà nói, Thần thị tôn giả sẽ được lựa chọn trong tám vị trưởng lão. Nhưng cũng có khi Cổ thần giáng xuống thần dụ, lựa chọn người kế nhiệm khác. Từng có người kế nhiệm Thần thị tôn giả, thậm chí từng là người hầu, phụ trách bổ củi của thần điện. Ông ta lúc đó đang ở trong hậu viện bổ củi, thì được lựa chọn làm Thần thị tôn giả, lúc đó khoác lên mình pháp bào, bước vào thánh điện, trở thành bậc Thần thị tôn giả, đứng dưới một thần, đứng trên vạn người.
Triển Ngưng Nhi hướng về phía thần điện cheo leo trên vách núi đối diện hồ nước, nói:
- Ngươi nhìn thấy cái gì không? Khi nào trong thánh điện vang lên mấy hồi chuông, liên tục không dứt, trên đỉnh điện bốc lên một làn khói đặc cuồn cuộn, đó chính là Thần thị tôn giả tiền nhiệm về trời. Tộc Miêu sống ở khắp mọi nơi thì đều lũ lượt chạy đến đây bái kiến Thần thị tôn giả mới. Thần thị tôn giả mới sẽ khoác lên mình pháp bào, tay cầm trượng thánh bằng vàng, đứng trên thánh điện cao cao, tiếp nhận sự kính bái của mọi người. Việc truyền thừa tôn vị Thần thị, một khi được xác lập, thì không thể thay đổi được nữa.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Vậy thì... vị Thần thị tôn giả đảm nhiệm lần này bao giờ sẽ chết?
Triển Ngưng Nhi vẻ mặt kỳ quặc nói:
- Ngươi rất mong mỏi Thần thị tôn giả của chúng ta nhanh chóng chết sao?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Thực không phải như vậy, nhưng nếu lão ta không chết, thì chẳng phải là ta không thể rời khỏi nơi này sao? Ta không rời khỏi nơi này, thì làm sao đi tìm Nhạc Diêu được?
Triển Ngưng Nhi sờ sờ sống mũi, do dự nói:
- Việc này không nói dễ dàng được, từng có vị Thần thị tôn giả linh cảm thấy mình sắp về thiên quốc, thế là các bộ lạc liên tục cử người đến hỏi thăm, chuẩn bị tiễn Thần thị về trời, nghênh đón tôn giả kế vị, nhưng đợi mãi suốt ba năm, Thần thị mới thực sự về trời.
Diệp Tiểu Thiên kinh hãi nói:
- Ba năm? Ba năm hoa tàn nhụy rữa rồi!
Triển Ngưng Nhi khó xử nói:
- Việc này... Cách Cách Ốc đã nảy sinh nghi ngờ, ta cũng không thể thả ngươi dễ dàng được. Hơn nữa lão danh phận cao quý, vô cớ đắc tội lão, thì sẽ không có lợi cho cha ta. Ngươi phải biết rằng tuy các vị trưởng lão của Cổ thần điện chỉ bó buộc được những người bộ tộc Sinh Miêu mà không thể chỉ huy bộ tộc chúng ta, nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đối với bộ lạc chúng ta. Hơn nữa, lão đã hạ lệnh, thì những người Sinh Miêu nhất định đều nghe theo, mà sẽ không theo ý của ta thả ngươi ra. Tên nha đầu kia, ta nhờ người bộ lạc Sinh Miêu gần đây giúp ngươi tìm kiếm nhé, họ người đông thế mạnh, chắc chắn sẽ tìm kiếm dễ dàng hơn nhiều so với một mình người mù cưỡi ngựa mù như ngươi.
Lúc đó, An Nam Thiên xen vào nói:
- Cách Cách Ốc trưởng lão là người có khả năng kế nhiệm Thần thị tôn giả nhất. Lão rất lo lắng việc này, lo sợ có nhân tố nào từ bên ngoài tới ảnh hưởng đến việc kế thừa của lão.
Diệp Tiểu Thiên vừa giận dữ vừa sốt ruột, nhưng đã đến địa bàn của người ta, hắn cũng không có cách nào khác. Diệp Tiểu Thiên chỉ có thể trút giận dữ vào câu nói:
- Vậy nghĩa là ta bị tên đần độn chỉ biết cười “à, ha ha”, bắt giam lỏng ư?”
Triển Ngưng Nhi nói:
- Lão ta dám! Ngươi là khách của ta. Lão có thể không cho ngươi đi, nhưng trong bộ lạc Sinh Miêu này, nhất định ngươi phải được tiếp đãi tốt nhất, tuyệt đối không người nào dám làm khó ngươi.
Diệp Tiểu Thiên tức giận đùng đùng bước đi trên đường. Mao Vấn Trí từ xa đuổi theo, lấy hết sức gọi:
- Đại ca, đại ca, ngươi chờ ta một chút!
Hoa Vân Phi không nói một lời, chỉ từ xa xa đi theo Diệp Tiểu Thiên. Gã biết Diệp Tiểu Thiên đang tức giận. Gã lại không phải là người có tài an ủi, không thể mở lời động viên được câu nào, chỉ có cách từ xa xa theo sau Diệp Tiểu Thiên. Cung và đao của gã đều bị thu hết sạch rồi. Lúc đó chỉ là hai bàn tay không vũ khí.
Diệp Tiểu Thiên vẻ mặt đầy phẫn nộ đi lại trong thôn. Những người Sinh tộc Miêu có lẽ đã được Triển Ngưng Nhi dặn dò, nên không có ai đến ngăn cản hắn. Trong thôn xóm có không ít phụ nữ, người già và trẻ con đang hoạt động. Huống hồ những người tộc Sinh Miêu đang ở bên ngoài săn bắn, ăn mặc giống như người mọi rợ, nhưng những người trong thôn xóm thì ăn mặc rất bình thường. Đặc biệt các tiểu cô nương Miêu gia ăn mặc diêm dúa, dung nhan xinh đẹp, đúng là đất tốt sinh người đẹp. Chỉ là hiện giờ Diệp Tiểu Thiên đang tức giận nên không có bụng dạ nào để chiêm ngưỡng vẻ xinh đẹp duyên dáng của các cô em gái người Miêu kia.
Phía trước xuất hiện một khe suối nhỏ, trên suối bắc ngang mấy cây gỗ lớn thô, xếp lại thành cầu nối. Diệp Tiểu Thiên tức giận đùng đùng bước lên cầu. Hắn liền nghe thấy tiếng “cạch” một cái, đối diện bên cầu vọng lại.
Từ sau lùm cây liền nhảy ra bảy, tám người Miêu, có trai, có gái, cả già cả trẻ.
Diệp Tiểu Thiên giật mình, điệu bộ này chẳng phải là cướp đường sao? Hắn vội vàng bày ra một tư thế chiến đấu. Nhưng mới nhìn người ta người đông thế mạnh, đặc biệt đứng đầu là một anh hùng hảo hán, dáng vẻ khôi ngô, toàn thân cơ bắp, tựa như đúc bằng sắt vậy, hắn liền thay đổi thành tư thế bị đánh bại, đưa tay bảo vệ chỗ bị hại của mình.
Chỉ thấy người kia nhảy đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, hoan hỉ ríu rít một phen, Diệp Tiểu Thiên nhìn bộ dạng của gã không giống muốn đánh người, cũng không giống như đang nói “đường này là do ta mở, cây này là do ta chặt”, bèn buông cánh tay che hạ thân, ngơ ngác nói:
- Ngươi nói gì?
Vị anh hùng hảo hán người Miêu ngẩn người, cười ha ha, nói:
- Hóa ra vị khách tôn quý không biết nói tiếng của chúng ta, không sao, ta biết nói tiếng của các ngươi, ta tên là Cách Đóa Lão, là thủ lĩnh của bộ lạc. Ngươi là người có duyên với nhà ta. Ta muốn mời ngươi làm cha nuôi của con trai ta.
Diệp Tiểu Thiên nghe gã nói không đầu không đuôi một trận đến hoa mắt chóng mặt:
- Tình huống là như thế nào đây? Không hiểu sao có đám người nhảy tới, muốn lôi ta đi làm cha nuôi của con trai hắn. Trời sinh ta có tướng làm cha nuôi sao? Sao không ai đến kéo ta đi làm nhạc phụ nuôi nữa đây?
Mà lúc đó vị Trưởng lão người Miêu mặc áo bào đen kia, nếu thay cái mặt dây chuyền đang cài trước ngực bằng bằng Thập tự giá, thì chẳng phải là một giáo sĩ truyền giáo người phương Tây sao?
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên nảy sinh nghi ngờ. Quả thực rất giống? Lẽ nào chỉ là một sự trùng hợp? Thánh nhân của hai tôn giáo ở phương Đông và phương Tây hơn 1000 năm trước không hẹn mà cùng sản sinh ra cùng một tư tưởng về kiến trúc và trang phục, hay là giữa hai người có mối quan hệ gì?
Nếu giữa ngôi thần điện kỳ quái nơi rừng sâu núi cao và các giáo sĩ truyền giáo phương Tây kia thực sự có mối quan hệ kỳ quái nào đó, thì thật quá hoang đường. Lẽ nào hơn 1000 năm trước đã có giáo sĩ truyền giáo nước ngoài đến phương Đông truyền giáo, hơn nữa làm sao lại đâm đầu vào một nơi hoang vu như vậy?
Hay là một vị đại thánh của vu giáo nào đó của Tam Miêu phương Đông, nhất thời cô lẻ quá, tâm huyết dâng trào, vượt biển đến tây phương, thu phục được một đám tiểu đệ là người phương Tây, thời gian lâu dần, các đồ đệ tây dương tình cờ đến phương Đông truyền giáo?
Diệp Tiểu Thiên đang miên man suy nghĩ thì người được Triển Ngưng Nhi gọi là Cách Cách Ốc Trưởng lão đã ngạo nghễ đi đến, hai mắt nhìn chăm chú vào Diệp Tiểu Thiên.
Vị Cách Cách Ốc Trưởng lão cao gầy, giống như rau giá, mặt rất dài, mũi rất cao, khóe mắt hơi sâu, tóc dài và dầy, dùng một cái dây bạc buộc lại, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Thiên, Lão gọi Cách Ốc, là một trong tám vị đại trưởng lão tùy tùng Cổ thần. Sở dĩ gọi lão là Cách Cách Ốc, vì trong tiếng Miêu chữ “Cách” là một từ tôn xưng, chuyên để thêm vào trước tên các vị thủ lĩnh bộ lạc hoặc những người có xuất thân tôn quý. Phía trước tên của bảy vị trưởng lão khác bao gồm cả người dẫn đầu bộ lạc Sinh Miêu đều có chữ “Cách”.
Cách Cách Ốc he he cười nhạt một lúc, nói:
- Triển cô nương, việc truyền thừa Thần thị sắp diễn ra. Đây là việc lớn của Miêu Cương chúng ta, ngươi đại diện lệnh tôn đến đây, lại dẫn cả anh họ ngươi đến đây. Việc này phải dừng lại. Tuy anh họ ngươi không phải là người Miêu chúng ta, dù nguồn gốc rõ ràng, nhưng đã người khác thì không nên dẫn tới. Ta rất nghi ngờ, ngươi mới ra núi, nay lại dẫn về người ngoài, rốt cục có âm mưu gì?
Vì Triển Ngưng Nhi nói bằng tiếng Hán nên vị Cách Cách Ốc trưởng lão cũng đổi sang nói bằng tiếng Hán. Lão là trưởng lão của bộ lạc Sinh Miêu, tuy nói người bộ lạc Sinh Miêu rất ít giao thiệp với người bên ngoài, nhưng các trưởng lão và các thủ lĩnh lại không như vậy, khi có thời gian thường ra ngoài đi lại, tiếng Hán là một ngôn ngữ bắt buộc phải học của họ.
Triển Ngưng Nhi tức giận nói:
- Âm mưu? Ta có thể có âm mưu gì?
Cách Cách Ốc cười lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là âm mưu thừa kế Thần thị rồi.
Triển Ngưng Nhi tức giận không kiềm chế được bèn nói:
- Việc truyền thừa tôn vị Thần thị là ý chỉ từ trên trời xuống cho lão nhân gia Cổ thần, vốn có Thần thị tôn giả chỉ định. Ta luôn kính sợ Cổ thần, làm sao dám mong mỏi âm mưu tôn vị Thần thị?
Cách Cách Ốc cười lạnh nhạt nói:
- Việc ấy cũng khó nói, lòng người khó lường mà! Kẻ này, trước khi chúng ta hoàn thành truyền quyền thừa kế Thần thị, hắn không được phép rời khỏi đây. Ta đã truyền mệnh lệnh xuống, trong thời gian này, không cho phép bất cứ người nào ra vào lãnh địa. Các ngươi tự giải quyết việc của mình đi.
An Nam Thiên tức giận nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà dám cấm đoán tự do của ta?
Cách Cách Ốc cười lạnh nhạt:
- Thì căn cứ rằng đây là địa bàn của ta, uy tín của tám vị đại trưởng lão, trong đó ta là tối cao... ha ha...
Cách Cách Ốc cười lạnh lùng rồi đi ra. Mao Vấn Trí lắc lắc đầu, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca à, cái con bê con chậm chạp này cười thật khó coi, ta nhìn đã muốn bào giũa lão rồi...
An Thiên Nam hớn hở nhìn Mao Vấn Trí:
- Anh hùng sở kiến gần giống nhau, vị huynh đệ này rất có con mắt nhìn, xin hỏi tôn tính đại danh?
Hai người bên đó nói chuyện không ngớt, Triển Ngưng Nhi ở bên này không kìm chế được hỏa khí, bèn nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Thực không phải với ngươi, giờ chỉ còn cách giữ ngươi ở lại đây, đợi chúng ta hoàn thành lễ truyền thừa Thần thị rồi sẽ nói chuyện tiếp.
Diệp Tiểu Thiên buồn bã nói:
- Truyền thừa Thần thị là cái gì?
Triển Ngưng Nhi nói:
- Thần thị tôn giả là người hầu phụng dưỡng Cổ thần, là người đại diện cho Cổ thần ở trần gian, cũng là trưởng giả tôn kính nhất của các bộ tộc người Miêu chúng ta. Mỗi một đời Thần thị tôn giả trước khi chết đều có dự cảm. Họ đều chuẩn bị sẵn sàng để trước khi trở về bên cạnh Cổ thần, sẽ chỉ định người kế thừa mình, trở thành Thần thị tôn giả đời mới.
Diệp Tiểu Thiên chau mày nói:
- Giống như Hoàng đế lập Thái tử?
Triển Ngưng Nhi nói:
- Gần như vậy.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Lão không nên chỉ định người kế thừa từ trước đó.
Triển Ngưng Nhi nói:
- Đương nhiên không nên, chỉ là trong lúc Thần thị tôn giả sắp bị Cổ thần triệu về Thiên quốc mới được Cổ thần chỉ định, mới biết người đảm nhiệm cương vị Thần thị tôn giả tiếp theo là ai. Bình thường mà nói, Thần thị tôn giả sẽ được lựa chọn trong tám vị trưởng lão. Nhưng cũng có khi Cổ thần giáng xuống thần dụ, lựa chọn người kế nhiệm khác. Từng có người kế nhiệm Thần thị tôn giả, thậm chí từng là người hầu, phụ trách bổ củi của thần điện. Ông ta lúc đó đang ở trong hậu viện bổ củi, thì được lựa chọn làm Thần thị tôn giả, lúc đó khoác lên mình pháp bào, bước vào thánh điện, trở thành bậc Thần thị tôn giả, đứng dưới một thần, đứng trên vạn người.
Triển Ngưng Nhi hướng về phía thần điện cheo leo trên vách núi đối diện hồ nước, nói:
- Ngươi nhìn thấy cái gì không? Khi nào trong thánh điện vang lên mấy hồi chuông, liên tục không dứt, trên đỉnh điện bốc lên một làn khói đặc cuồn cuộn, đó chính là Thần thị tôn giả tiền nhiệm về trời. Tộc Miêu sống ở khắp mọi nơi thì đều lũ lượt chạy đến đây bái kiến Thần thị tôn giả mới. Thần thị tôn giả mới sẽ khoác lên mình pháp bào, tay cầm trượng thánh bằng vàng, đứng trên thánh điện cao cao, tiếp nhận sự kính bái của mọi người. Việc truyền thừa tôn vị Thần thị, một khi được xác lập, thì không thể thay đổi được nữa.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Vậy thì... vị Thần thị tôn giả đảm nhiệm lần này bao giờ sẽ chết?
Triển Ngưng Nhi vẻ mặt kỳ quặc nói:
- Ngươi rất mong mỏi Thần thị tôn giả của chúng ta nhanh chóng chết sao?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Thực không phải như vậy, nhưng nếu lão ta không chết, thì chẳng phải là ta không thể rời khỏi nơi này sao? Ta không rời khỏi nơi này, thì làm sao đi tìm Nhạc Diêu được?
Triển Ngưng Nhi sờ sờ sống mũi, do dự nói:
- Việc này không nói dễ dàng được, từng có vị Thần thị tôn giả linh cảm thấy mình sắp về thiên quốc, thế là các bộ lạc liên tục cử người đến hỏi thăm, chuẩn bị tiễn Thần thị về trời, nghênh đón tôn giả kế vị, nhưng đợi mãi suốt ba năm, Thần thị mới thực sự về trời.
Diệp Tiểu Thiên kinh hãi nói:
- Ba năm? Ba năm hoa tàn nhụy rữa rồi!
Triển Ngưng Nhi khó xử nói:
- Việc này... Cách Cách Ốc đã nảy sinh nghi ngờ, ta cũng không thể thả ngươi dễ dàng được. Hơn nữa lão danh phận cao quý, vô cớ đắc tội lão, thì sẽ không có lợi cho cha ta. Ngươi phải biết rằng tuy các vị trưởng lão của Cổ thần điện chỉ bó buộc được những người bộ tộc Sinh Miêu mà không thể chỉ huy bộ tộc chúng ta, nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn đối với bộ lạc chúng ta. Hơn nữa, lão đã hạ lệnh, thì những người Sinh Miêu nhất định đều nghe theo, mà sẽ không theo ý của ta thả ngươi ra. Tên nha đầu kia, ta nhờ người bộ lạc Sinh Miêu gần đây giúp ngươi tìm kiếm nhé, họ người đông thế mạnh, chắc chắn sẽ tìm kiếm dễ dàng hơn nhiều so với một mình người mù cưỡi ngựa mù như ngươi.
Lúc đó, An Nam Thiên xen vào nói:
- Cách Cách Ốc trưởng lão là người có khả năng kế nhiệm Thần thị tôn giả nhất. Lão rất lo lắng việc này, lo sợ có nhân tố nào từ bên ngoài tới ảnh hưởng đến việc kế thừa của lão.
Diệp Tiểu Thiên vừa giận dữ vừa sốt ruột, nhưng đã đến địa bàn của người ta, hắn cũng không có cách nào khác. Diệp Tiểu Thiên chỉ có thể trút giận dữ vào câu nói:
- Vậy nghĩa là ta bị tên đần độn chỉ biết cười “à, ha ha”, bắt giam lỏng ư?”
Triển Ngưng Nhi nói:
- Lão ta dám! Ngươi là khách của ta. Lão có thể không cho ngươi đi, nhưng trong bộ lạc Sinh Miêu này, nhất định ngươi phải được tiếp đãi tốt nhất, tuyệt đối không người nào dám làm khó ngươi.
Diệp Tiểu Thiên tức giận đùng đùng bước đi trên đường. Mao Vấn Trí từ xa đuổi theo, lấy hết sức gọi:
- Đại ca, đại ca, ngươi chờ ta một chút!
Hoa Vân Phi không nói một lời, chỉ từ xa xa đi theo Diệp Tiểu Thiên. Gã biết Diệp Tiểu Thiên đang tức giận. Gã lại không phải là người có tài an ủi, không thể mở lời động viên được câu nào, chỉ có cách từ xa xa theo sau Diệp Tiểu Thiên. Cung và đao của gã đều bị thu hết sạch rồi. Lúc đó chỉ là hai bàn tay không vũ khí.
Diệp Tiểu Thiên vẻ mặt đầy phẫn nộ đi lại trong thôn. Những người Sinh tộc Miêu có lẽ đã được Triển Ngưng Nhi dặn dò, nên không có ai đến ngăn cản hắn. Trong thôn xóm có không ít phụ nữ, người già và trẻ con đang hoạt động. Huống hồ những người tộc Sinh Miêu đang ở bên ngoài săn bắn, ăn mặc giống như người mọi rợ, nhưng những người trong thôn xóm thì ăn mặc rất bình thường. Đặc biệt các tiểu cô nương Miêu gia ăn mặc diêm dúa, dung nhan xinh đẹp, đúng là đất tốt sinh người đẹp. Chỉ là hiện giờ Diệp Tiểu Thiên đang tức giận nên không có bụng dạ nào để chiêm ngưỡng vẻ xinh đẹp duyên dáng của các cô em gái người Miêu kia.
Phía trước xuất hiện một khe suối nhỏ, trên suối bắc ngang mấy cây gỗ lớn thô, xếp lại thành cầu nối. Diệp Tiểu Thiên tức giận đùng đùng bước lên cầu. Hắn liền nghe thấy tiếng “cạch” một cái, đối diện bên cầu vọng lại.
Từ sau lùm cây liền nhảy ra bảy, tám người Miêu, có trai, có gái, cả già cả trẻ.
Diệp Tiểu Thiên giật mình, điệu bộ này chẳng phải là cướp đường sao? Hắn vội vàng bày ra một tư thế chiến đấu. Nhưng mới nhìn người ta người đông thế mạnh, đặc biệt đứng đầu là một anh hùng hảo hán, dáng vẻ khôi ngô, toàn thân cơ bắp, tựa như đúc bằng sắt vậy, hắn liền thay đổi thành tư thế bị đánh bại, đưa tay bảo vệ chỗ bị hại của mình.
Chỉ thấy người kia nhảy đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, hoan hỉ ríu rít một phen, Diệp Tiểu Thiên nhìn bộ dạng của gã không giống muốn đánh người, cũng không giống như đang nói “đường này là do ta mở, cây này là do ta chặt”, bèn buông cánh tay che hạ thân, ngơ ngác nói:
- Ngươi nói gì?
Vị anh hùng hảo hán người Miêu ngẩn người, cười ha ha, nói:
- Hóa ra vị khách tôn quý không biết nói tiếng của chúng ta, không sao, ta biết nói tiếng của các ngươi, ta tên là Cách Đóa Lão, là thủ lĩnh của bộ lạc. Ngươi là người có duyên với nhà ta. Ta muốn mời ngươi làm cha nuôi của con trai ta.
Diệp Tiểu Thiên nghe gã nói không đầu không đuôi một trận đến hoa mắt chóng mặt:
- Tình huống là như thế nào đây? Không hiểu sao có đám người nhảy tới, muốn lôi ta đi làm cha nuôi của con trai hắn. Trời sinh ta có tướng làm cha nuôi sao? Sao không ai đến kéo ta đi làm nhạc phụ nuôi nữa đây?
Danh sách chương