Quyển 4 – Chương 64: Kinh biến.

Tiết phụ thấy Diệp Tiểu Thiên thực sự là giận không kiềm chế được, lão đoạt lại cái dĩa, nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Các ngươi mau cút đi, nếu còn dám đến nhà của ta nữa, lão phu sẽ đánh gãy cái chân chó của các ngươi.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Cha vợ, hiền tế hôm nay đã là tú tài, cái thân phận này sẽ không làm mất mặt gia đình người chứ? Tiết phụ khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Tú tài?

Mao Vấn Trí lau những mẩu lục bình dính trên mặt, ở một bên nói giúp vào:

- Đúng vậy, bổn phủ Huấn đạo đại lão gia nhìn trúng tài văn chương của đại ca ta, đã chọn huynh ấy làm tú tài, đại ca ta là tú tài công, chẳng lẽ còn không xứng với con gái ông?

Tiết mẫu nghe xong rất xúc động, vội vàng tiến đến bên Tiết phụ, nhẹ nhàng giật giật vạt áo của lão, nhỏ giọng nói:

- Lão gia...

Tiết phụ nghe nói Diệp Tiểu Thiên đỗ tú tài, quả thực tim đập thình thịch, nhưng mà nói cho cùng, một người ích kỷ tư lợi như lão, giữa lợi ích cá nhân và chuyện chung thân đại sự của con gái lão sẽ ngả về nơi bản thân có nhiều lợi ích hơn. Tú tài công thì thế nào, miễn thuế phú lại không miễn cho nhà lão, nữ nhi gả cho tú tài mặt sẽ vinh dự lắm, vinh dự có thể thay cơm ăn không?

Tiết phụ nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có thể ở Điền gia làm quản gia, thì ở đất Quý Châu lão có sự giúp đỡ rất lớn, nghĩ đến lúc đầu lão trong gia đình Điền gia mà cũng làm qua chức quản gia, nói không chừng qua hiền tế giới thiệu, cũng có thể thăng tiến trong Điền gia, trở thành đại quản gia của Điền gia, những cơ hội này Diệp Tiểu Thiên có thể cho lão sao?

Tiết phụ quyết tâm, nghĩa chính từ nghiêm mà nói:

- Tiểu nữ sớm đã gả cho Tạ gia, sinh là người của Tạ gia, chết cũng là ma của Tạ gia.

- Ngươi hãy đoạn ngay cái niệm tưởng đó đi, đừng có nói ngươi là tú tài, ngươi có là cử nhân, tiến sĩ, hay có làm quan to, với Tiết gia ta cũng không có nửa phần liên quan, cút, cút mau!

Diệp Tiểu Thiên dùng ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía Thủy Vũ nói:

- Lệnh của cha mẹ, thì lớn hơn chuyện chung thân đại sự? Ta không nghĩ làm được chuyện này mới là hiếu thuận, gia đình ta trước giờ chưa từng có lệ như vậy, phụ thân cũng chưa từng yêu cầu ta, nhưng ai dám nói ta bất hiếu? Thủy Vũ nàng có bằng lòng đi cùng ta không?

Thủy Vũ mắt đong đầy nước mắt, nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên, bờ môi run rẩy, làm sao có thể nói ra một chữ: Không. Lúc trước không cảm thấy điều gì, sau khi về nhà hai ngày, hoàn toàn rời xa Diệp Tiểu Thiên, nàng mới nhận ra nàng không thể sống thiếu hắn. Lúc ở bên cạnh hắn dù có khổ thêm nữa cũng thấy vui vẻ, hiện tại trái tim nàng đong đầy ưu tư.

Tiết phụ thấy con gái chần chừ, sợ nàng nhất thời xúc động nói ra theo lời của Diệp Tiểu Thiên, cái tên tiểu tử hồ đồ này lại càng kiên nhẫn, ngộ nhỡ mỗi ngày hắn đều đến dây dưa, đại tiểu tử Tạ gia vốn đã không tình nguyện bằng lòng, đến lúc đó lấy cái cớ này từ hôn thì phải làm sao?

Tiết phụ lập tức nổi trận lôi đình xông lên hét lớn:

- Ngươi có định cút không, cút ngay cho ta.

Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn Tiết phụ. Hắn từ trong lòng đến ánh mắt đều căm hận con người này. Nhưng hắn có thể làm gì sao? Mặc kệ hắn nghĩ ra cách nào, cũng không thể dùng với con người này, chỉ vì lão là phụ thân của Thủy Vũ. Đối với người khác, hắn có thể không từ thủ đoạn. Đối với người này lại không thể. Diệp Tiểu Thiên không phải một người tuân thủ quy củ, nhưng hắn càng không phải súc sinh.

- Tiết gia, con đường này không thể đi tiếp, vậy chỉ có thể từ Tạ gia mà nghĩ cách rồi. Đối với Tạ gia, ta không cần nhiều lo lắng quá nhiều.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ vậy rồi chậm rãi lùi hai bước, nhìn Thủy Vũ, khí phách mà nói:

- Hãy đợi ta, ta sẽ quay lại.

Nghe xong câu nói ấy, nước mắt Thủy Vũ liền rơi xuống.

Lập tức Diệp Tiểu Thiên cùng với Mao Vân Trí càng đi càng xa, Tiết phụ cũng mắng nhiếc người vợ cùng đứa con gái rồi trở vào nhà. Dương Tam Sấu cùng Hình Nhị Trụ, Nhạc Minh liền từ đằng sau lùm cây nhảy ra.

Trên cằm Dương Tam Sấu dính đầy nước mưa, lạnh lùng giám sát căn nhà của Tiết gia, quay ra nói với Nhạc Minh:

- Không thể lại trì hoãn nữa, trực tiếp xông vào, thừa dịp xử lý Thủy Vũ, sau đó quay về thành, lại nhân lúc chúng đi ra ngoài ăn tối giết chết Nhạc Diêu. Chúng ta trở về Lĩnh Châu báo công lĩnh thưởng.

Nhạc Minh vén vạt áo, vui sướng lấy ra một thanh đao nhọn, muốn chạy về phía trước. Chiếc đao này là hôm qua gã thừa dịp một tên đồ tể không để ý, lấy trộm từ trên thớt của tên đồ tể. Dương Tam Sấu kéo gã lại, mắng:

- Đồ ngu, ngươi cho rằng ngươi là quan binh giết giặc à, chả khác nào giơ đuốc cầm gậy cả, trước tiên che mặt ngươi lại.

Nhạc Minh ngượng ngùng rồi vén vạt áo xé lấy một mảnh ở bên trong, Dương Tam Sấu lại quay sang Hình Nhị Trụ nói:

- Ngươi cũng đi giúp hắn đi, ta ở lại đây canh chừng.

Hình Nhị Trụ cũng học theo xé lấy một mảnh vải bên trong bịt mặt giả trang làm đạo tặc, hai tên lặng lẽ, đột ngột hướng về phía Tiết gia. Bức tường phía sau căn nhà của Tiết gia đã sụp lâu rồi, hai tên này đi qua tường cũng không cần trở mình, liền lặng lẽ, âm thầm tiến vào Tiết gia.

- Hà aa...! Ta biết ngay mấy tên đạo tặc các ngươi tâm không hối cải, quả nhiên lại quay lại!

Tiết gia giơ chĩa, từ bên hồi bỗng nhảy ra, hét lớn:

- Người đâu, nhanh, bắt lấy trộm!

Vừa hô hào, vừa hưng phấn mà nhào tới, vung cái chĩa đâm về phía eo của Nhạc Minh.

- Đồ hỗn tướng các ngươi, năm lần bảy lượt tới nhà của ta, bôi nhọ thanh danh Tiết gia ta, lão tử tuyệt đối không tha cho ngươi! Có ai không, nhanh bắt trộm a!

Tiết phụ quơ cái chĩa, hùng hổ như gió, càng đánh càng hưng phấn.

Nhạc Minh bị lão đánh cho trở tay không kịp, nhưng gã dù sao cũng là người có võ nghệ, một khi ổn định thân hình, Tiết phụ tuyệt nhiên không phải đối thủ của gã. Nhạc Minh tìm cơ hội lướt thân nhanh vào, bổ nhào phía trước Tiết phụ, một tay nắm chặt cổ áo của lão, hung hăng đâm một dao xuyên tim Tiết phụ.

- Phập!

Lưỡi dao sắc bén đâm qua, Tiết phụ đang hưng phấn, thần sắc dữ tợn lập tức cứng lại ở trên khuôn mặt, dần dần biến thành nỗi sợ hãi:

- Ngươi, ngươi dám giết ta?

Tiết phụ vừa rồi vung vẩy cái chĩa, cũng chỉ là muốn đánh làm hai tên bịt mặt trước mắt bị thương, căn bản là không dám dùng chĩa đi đâm bọn chúng, lại không thể ngờ rằng hai tên bịt mặt lại ngang nhiên hạ thủ giết lão.

- Ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi...

Tiết phụ nhìn ngực, không thấy chuôi đao tại vết thương ở tim, ánh mắt sợ hãi càng nhìn càng tuyệt vọng, Nhạc Minh hung tợn đẩy lão ra, đang định cầm đao xông vào từ cửa sau Tiết gia, chợt nghe tiếng cạch cạch cạch một hồi gõ chậu đồng vang lên, có người hét lớn lên:

- Bắt trộm! Mau tới bắt trộm!

Lập tức có âm thanh ồn ào truyền tới, Tiết phụ hô to một phen đã làm hàng xóm lân cận đều đến, ngay cả gia đình có mâu thuẫn với nhà lão nghe tiếng kêu có đạo tặc cũng chạy đến, lão Hàn làm buôn bán dẫn theo ba nam nhân khôi ngô đem theo dao thái rau mà chạy đến.

Nhạc Minh đứng nhìn cơ hội bị mất, tức hận giậm chân, nói với Hình Nhị Trụ:

- Rút lui.

- Bắt lấy trộm! Thực là có đạo tặc.

Những người dân trong thôn chạy đến nhìn thấy hai kẻ bịt mặt, hốt hoảng sợ hãi, lập tức đánh trống reo hò, đồng thời cầm vũ khí đâm về phía bọn chúng. Nhạc Minh và Hình Nhị Trụ thấy tình thế không ổn chỉ có thể quay đầu chạy trốn. Dương Tam Sấu trốn ở trong rừng cây nhìn thấy tình hình, thầm mắng: “Cái tên phế vật này, lại còn nói bản thân là cao thủ! Cao thủ cái rắm nhà ngươi”.

Mắt chứng kiến dân chúng toàn thôn đều bị kinh động, Dương Tam Sấu biết chắc rằng tiếp sau đó nhất định toàn thôn già trẻ sẽ giăng thiên la đại võng lùng bắt chúng, chân của y nhanh lẹ không đợi Nhạc Minh và Hình Nhị Trụ, nhanh chóng vượt lên trước chạy về hướng ra khỏi thôn.

Diệp Tiểu Thiên cùng Mao Vấn Trí về khách điếm. Diệp Tiểu Thiên áo khoác vẫn còn, chỉ có ống quần là ẩm ướt, áo trùm của Mao Vấn Trí đang tung bay ở hồ nước sau nhà Tiết gia, toàn thân ướt sung, trông chật vật như một con gà trong bát canh, chủ quán nhìn rồi ân cần hỏi hai câu, liền gọi người nấu cho họ hai chén nước gừng đường.

Diệp Tiểu Thiên cảm ơn chủ quán, hỏi:

- Diêu Diêu vẫn khỏe chứ?

Chủ quán cười nói:

- Tốt! Rất tốt, nha đầu đó ngoan lắm, cứ một mình ở trong phòng chơi, vẫn chưa đi ra ngoài, ngươi cứ yên tâm đi, có tiểu nhị trông nom rồi.

Diệp Tiểu Thiên cảm ơn chủ quán, liền cùng với Mao Vấn Trí đi về phía sau nhà trọ. Mao Vấn Trí tự quay về phòng trọ thay y phục, Diệp Tiểu Thiên tức thì bước về phòng trọ của hắn và Diêu Diêu.

Thò tay đẩy cửa, cửa phòng cài then, Diệp Tiểu Thiên liền gõ cửa, nói:

- Diêu Diêu, huynh đã trở về rồi.

Trong phòng một chút động tĩnh không có, Diệp Tiểu Thiên còn tưởng Diêu Diêu đang đùa giỡn hắn, lắc đầu cười, cao giọng nói:

- Diêu Diêu, mau mở cửa đi, ta dẫn muội đi ăn những món ngon nào.

Theo lý mà nói một khi Diệp Tiểu Thiên nhắc đến ăn ngon, Diêu Diêu liền lập tức hưởng ứng, hôm nay lại chẳng biết tại sao, Diêu Diêu không lên tiếng, bên trong chỉ truyền ra tiếng kêu như trẻ con của Phúc Oa nhi.

Diệp Tiểu Thiên trong lòng xuất hiện một dự cảm bất thường. Nếu như nói Diêu Diêu tinh nghịch, cố ý chơi đùa cùng hắn, vốn cũng có chút ít khả năng, nhưng trong phòng còn có một tiểu nhị, lẽ nào tiểu nhị đó có thể đùa với quan khách như vậy sao?

Diệp Tiểu Thiên trong lòng căng thẳng, dùng lực gõ lại cửa phòng, kêu lên:

-Tiểu nhị, mở cửa nhanh lên!

Trong phòng vẫn không có động tĩnh, ngược lại vang lên tiếng đập cửa, nghĩ đến là móng vuốt của Phúc Oa, Diệp Tiểu Thiên hốt hoảng, lập tức lùi hai bước, dùng sức đẩy mạnh cửa. Rầm một tiếng, không chỉ cửa mà cả khuông cửa cũng bị đạp đổ, toàn bộ đổ sập hướng vào trong.

- Diêu Diêu? Diêu Diêu!

Diệp Tiểu Thiên trèo lên trên ván cửa, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử lập tức co rụt lại, chỉ thấy tiểu nhị kia gục trên bàn không nhúc nhích, trên bàn vẫn còn một vũng máu tươi chậm rãi chảy xuống dọc góc bàn, trừ điều đó ra trong phòng trống trơn, căn bản không có bóng dáng của Diêu Diêu.

Lúc này Mao Vấn Trí nghe được tiếng động lớn kinh thiên động địa, lập tức từ căn phòng bên cạnh chạy đến, thời gian y ở trong tù đã quen không mặc gì rồi, ở trong phòng cởi sạch y phục, vẫn chưa thay đổi thói quen ấy, khi nghe thấy bên ngoài tiếng vang âm ầm, lập tức trần truồng chạy ra.

Một vị khách nữ ở phòng đối diện nghe thấy động tĩnh cũng mở cửa phòng, chợt thấy một nam nhân không mặc gì chạy tới trước mặt mình, nhịn không được hét lên một tiếng, mau chóng che mắt lại, năm ngón tay lại lặng lẽ lòe ra một cái khe, nhìn sau lưng nam nhân khỏa thân kia:

- Bờ mông còn rất rắn chắc đó...

Mao Vấn Trí trần truồng chạy vào trong phòng Diệp Tiểu Thiên, nhìn quanh hai bên, kinh hãi nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy? A! Tiểu nhị chết như thế nào? Diêu Diêu đâu?

Lúc này ván cửa đột nhiên bị lật lên, hất Diệp Tiểu Thiên đang nằm ở đó run rẩy. Phúc Oa Nhi từ phía dưới cánh cửa bò dậy, cặp mông lớn hướng lên, dùng hai cái chân trước xoa đầu. Mao Vấn Trí lập tức quay sang phía Phúc Oa Nhi ép hỏi:

- Ngươi nói mau, Diêu Diêu đi đâu rồi? Nói mau! Ngươi không nói ta sẽ..., Ngươi muốn ta làm gì? Ngươi... Ta, chết rồi ta không có mặc quần áo.

Mao Vấn Trí ngẩng đầu, nhìn bên ngoài đã có không ít quan khách thò đầu ra nhìn, nhanh chóng đến bên giường, kéo cái ga giường lại gần, rất nhanh khoác lên người, quấn trái phải, sau một lát là được bộ y phục, nhìn thế nào cũng thấy giống một lãng nhân Nhật Bản.

Diệp Tiểu Thiên bị Phúc Oa nhấc lên, bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn vọt tới phía trước cái bàn nơi có một bàn tay thò ra trên vũng máu tươi, nhìn một lúc, trầm giọng nói:

- Người chết không lâu, chúng ta đuổi theo.

- Tốt!

Mao Vấn Trí cũng không đoái hoài chuyện thay y phục rồi, liền hất ga giường lên, quấn chặt hai chân đầy lông lá đi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện