Những ngày này, Diệp Tiểu Thiên sớm tìm hiểu một cách kỹ lưỡng tình hình trong ngoài Hồ huyện. Hắn cũng tin tưởng ít nhất những người như Lý Vân Thông, Tô Tuần Thiên, La Đại Hanh sẽ không phản đối việc hắn rời khỏi, đương nhiên lúc này hắn vẫn chưa biết Mạnh Huyện thừa đã cùng mọi người lên kế hoạch giết người diệt khẩu, nếu không, chuyện này so với tưởng tượng của hắn sẽ khó giải quyết hơn một chút.
Mặc dù Diệp Tiểu Thiên đang âm thầm lên kế hoạch rời đi nhưng vẻ bề ngoài thì như cũ không chút thay đổi. Để làm tê liệt tai mắt có khả năng đang âm thầm nhằm vào hắn, thậm chí, hắn còn tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tiệp tạp hóa của La Đại Hanh một chuyến.
Lúc Diệp Tiểu Thiên đi tới đại lộThập Tự La Đại Hanh rất nhàn nhã vắt chân trong quầy và nói chuyện cùng Nữu Nữu cô nương vừa đi qua đây.
Trong tiệm rất yên tĩnh, ngay cả một người khách cũng không có, chỉ có hai người này đang tán gẫu người hỏi kẻ trả lời.
- Nữu nữu cô nương, thật ra ta không phải là béo, chỉ là ta chẳng muốn gầy, nói ra thì chỉ cần cơ thể khỏe mạnh là được rồi, thân hình gầy trơ xương làm sao xứng với thân phận đại chưởng quỹ ta chứ.
Hai người nói chuyện với nhau rất hòa hợp, Đại Hanh thừa cơ nhắc đến nhược điểm lớn nhất của mình.
Diệp Tiểu Thiên bước vào tiệm tạp hóa, kinh ngạc nhìn cái tiệm tạp hóa cực kỳ có phong cách trước đây chưa từng thấy này, nhất thời nói không nên lời. Chỉ có mấy ngày không tới, hắn không ngờ Đại Hanh thực sự lại hoang phí như vậy. Tiệm tạp hóa “Đại Hanh” trông còn tao nhã hơn cả một tiệm đồ cổ cao cấp càng phải tao nhã. Ba ngàn lượng bạc... chỉ sợ là hơn đấy.
Đại Hanh và Nữu Nữu ánh mắt triền miên, tình ý đắm đuối, hoàn toàn không chú ý có người đã vào trong tiệm.
- Đúng vậy a, ngươi ngược lại muốn gầy cơ mà, nhưng mà... kiếp sau đi!
Nữu Nữu trách móc La Đại Hanh một câu, nâng cằm lên ngẫm nghĩ, tròng mắt đảo một vòng, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú mà hỏi:
- Nếu như có kiếp sau, ngươi muốn được làm gì? Hay vẫn làm người? Đại Hanh nói:
- Làm người không có ý nghĩa, nếu có kiếp sau thì ta muốn làm một con vịt, dọc theo đại giang đại hà, đi khắp toàn thiên hạ.
Nữu Nữu hai mắt bừng sáng,nói:
- Oa, thật là lãng mạn!
Đại Hanh hỏi:
- Còn nàng, nếu có kiếp sau, nàng muốn được làm gì?
Nữu Nữu ngẫm nghĩ, tràn đầy phấn khỏi nói:
- Nếu như có kiếp sau, ta muốn làm một con gà. Mỗi sáng ò ó o để đánh thức tất cả mọi người!
Đại Hanh cười nói:
- Việc này không có ý nghĩa.
Nữu Nữu nói:
- Không có ý nghĩa ta mới làm, ngươi không biết thôi, con gà mà hàng xóm nhà ta nuôi kia, hàng ngày, khi trời chưa sáng đã bắt đầu kêu, ồn ào chết đi được ấy, người ta thích nhất chính là ngủ mà.
Đại Hanh nâng cái cằm bóng mượt lên bắt đầu khiêu khích:
- Vậy ngươi có thích ngủ trần không? Ta lại rất thích ngủ trần đấy, ngủ trần truồng thoải mái nhất...
- Khụ!
Diệp Tiểu Thiên ho khan một tiếng, cắt đứt đoạn đối thoại của đôi nam nữ không biết xấu hổ này.
- A! Đại ca, huynh đúng là vị khách hiếm thấy nha! Từ lúc đệ mở tiệm này đại ca chỉ đến có hai lần, ha ha ha...
Đại Hanh da mặt dày, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên không chút ngượng ngùng, lập tức cười ha ha mời hắn vào. Nữu Nữu mặt đỏ mặt bừng nói với Đại Hanh:
- Các ngươi trò chuyện, ta đi trước.
Đại Hanh nói:
- Được, rảnh lại đến nhé!
Nữu Nữu làm làm mặt quỷ liếc nhìn gã, lúc đi qua Diệp Tiểu Thiên - đại nhân vật nổi danh của bổn huyện này, vừa tôn kính vừa sợ hãi nhìn hắn một cái, nhón gót chân nhẹ nhàng đi qua bên cạnh hắn, lúc này mới vụng trộm thè lưỡi, rời đi như một làn khói.
Nữu Nữu vừa đi, lông mày của Diệp Tiểu Thiên liền vặn vẹo thành một cái mụn lớn, hỏi Đại Hanh:
- Trong tiệm sao chẳng có khách vậy?
Đại Hanh nói:
- Có chứ, chẳng qua buổi sáng thường không có khách, buổi chiều khách đông hơn một chút, hàng ngày đều có dăm ba người vào xem đấy.
- Dăm ba người...
Diệp Tiểu Thiên nhìn “tiệm tạp hóa” tráng lệ đường hoàng, lịch sự tao nhã, thuận tay quơ lấy một cái quạt bên trong khay chứa đồ, mở “xoạt” một cái, nhìn mặt quạt có phong cách rất đặc biệt đó, nói:
- Tiệm tạp hóa mà, nhập một đống quạt hương bồ bán là được rồi. Cái quạt tinh xảo này đáng giá mười mấy văn tiền nhỉ, có người mua không?
Đại Hanh nói:
- Đại ca, quạt này hai trăm lượng bạc một chiếc đấy.
Diệp Tiểu Thiên không khỏi giật mình, lập tức gấp quạt lại, cung kính đặt xuống khay chứa đồ:
- Hai trăm lượng một cái quạt? Đại Hanh, ngươi đang lừa người hay bị người lừa rồi?
Đại Hanh nói:
- Giá nhập đương nhiên không mắc như vậy rồi, đệ nhập vào hai mươi lượng một chiếc, chẳng qua đây lại là quạt của Đông Doanh Phù Tang quốc, bên trên lại quét hương liệu đến từ Thiên Phương quốc, tăng giá đương nhiên là muốn vơ vét nhiều hơn của cải của một số thương nữ lắm tiền.
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên rất là bất đắc dĩ. Đối với việc Đại Hanh mở tiệm tuy hắn chẳng ôm hy vọng gì nhưng cũng không ngờ Đại Hanh lại biến tiệm thành một nơi như thế. Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Đống đồ này có khi còn hơn ba ngàn lượng bạc ấy chứ?
Đại Hanh nói:
- Điều đó là đương nhiên rồi, đệ đã mua chịu không ít hàng!
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Người ta bán chịu cho đệ?
Đại Hanh đắc chí nói:
- Vốn là không chịu, chỉ có điều bọn họ vừa nghe Hồng đại thiện nhân là cha đệ thì đồng ý luôn.
Diệp Tiểu Thiên tuyệt vọng nói:
- Sắp đến thời hạn một tháng rồi chứ? Đến lúc đó cha ngươi sẽ điên mất đấy.
Đại Hanh cười ha hả:
- Đệ cũng cảm thấy vậy. Hừ hừ, lúc nào cũng cảm thấy ta không được, đến lúc nghe ta buôn bán lãi được nhiều ngân lượng như vậy không mừng đến phát điên mới lạ.
Diệp Tiểu Thiên mở hai mắt thật to nhìn gã, ngạc nhiên nói:
- Ngươi có lãi rồi?
Đại Hanh nói một cách thản nhiên:
- Đó là điều đương nhiên! Từ ba ngày trước ta mới bắt đầu vào sổ, đến bây giờ lợi nhuận cũng phải một ngàn lượng rồi đấy.
Mắt của Diệp Tiểu Thiên trợn trừng đến độ sắp rớt xuống đất:
- Từ ba ngày trước mới bắt đầu kiếm tiền mà ngươi đã lời một ngàn lượng? Ngươi ăn cướp à!
Đại Hanh nói:
- Sao lại phải cướp? Người ta khóc lóc hô gào đưa tiền cho đệ thì đệ cũng không nỡ không nhận đúng không?
Diệp Tiểu Thiên:
- Đây là đồ chơi gì vậy?
- Lồng chim.
- Bằng đồng à? Ngược lại cũng rất đẹp.
- Ai nói là bằng đồng? Cái này bằng vàng đấy.
- Bằng vàng? Dùng vàng để đánh lồng chim, ngươi...
- Đại ca, tâm lý của kẻ có tiền đại ca không hiểu được đâu.
Ôi, tâm lý của loại người như ngươi, ta đích xác là vĩnh viễn không hiểu được.
Bên trong tiệm tạp hóa, Đại Hanh đang giới thiệu một cách ngon ngọt về kinh nghiệm làm ăn với Diệp Tiểu Thiên:
- Trực tiếp mua cửa hàng mặt tiền lớn, nó cần rất nhiều tiền đấy đại ca, cha đệ chỉ cho đệ có ba ngàn, đệ ghép hai gian nhỏ lại, diện tích tiệm cũng đủ lớn như nhau, nhưng giá tiền của việc tách biệt ra mua và trực tiếp mua một tiệm to chênh nhau rất nhiều. Hơn nữa, trên con phố này cửa tiệm lớn như vậy người ta đồng ý bán ra thì cũng chỉ có thể nhìn mà không thể mua nổi á!
Diệp Tiểu Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tên mập chết bầm này giống như là mới quen biết vậy:
- Cho nên, ngươi cố ý muốn mở tiệm tạp hóa bên cạnh tiệm tạp hóa?
- Hừ!
Đại Hanh lập tức nhìn xung quanh bốn phía, xấu hổ ôm lấy ngón tay nói:
- Lúc đó người ta vẫn chưa thích Nữu Nữu đâu, nếu không thì kiểu gì cũng không đánh vào chủ ý của nhà người ta đâu.
Diệp Tiểu Thiên thở hắt ra nói:
- Từ lúc bắt đầu đệ đã muốn mở một “tiệm tạp hóa” như thế này sao?
Đại Hanh mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Nếu không thì làm thế nào? Lẽ nào thực sự mở một sạp tạp hóa nhỏ? Vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, lợi nhuận một tháng còn không nhiều bằng tiền tiền tiêu vặt trong tháng của đệ. Nhưng khách điếm, quán rượu, kỹ viện, sòng bạc tất cả đều có người mở rồi, kiếm tiền nhiều nhất đương nhiên là dịch lộ, thì đó, nó lại là của Tề Mộc. Ta không có cách nào kiếm tiền qua đường thương nhân, vậy chỉ có thể kiếm lời từ tiền của bọn chúng rồi.
Diệp Tiểu Thiên bội phục mà nói:
- Ý kiến hay. Bọn họ mở các loại sản nghiệp, đều là vì kiếm lợi nhuận từ thương nhân qua đường. Nhưng tiền mà bọn họ kiếm được sẽ tiêu như thế nào? Vì vậy đệ liền mở một tiệm tạp hóa lớn này chuyên cung cấp cho người bản địa giàu có vào xem để kiếm tiền từ bọn họ?
Đại Hanh vỗ tay nói:
- Không sai, chủ ý này của đệ không tồi chứ?
Diệp Tiểu Thiên vuốt vuốt cằm, chậm rãi nói:
- Trước đây ta có nghe qua một câu chuyện, nói là trên núi phát hiện có vàng, vì vậy rất nhiều dân đãi vàng đều chạy lên núi để đãi, nhưng đãi vàng khỏi nói đến vất vả, còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Cuối cùng chưa hẳn sẽ đào được vàng. Lúc này liền có một người khôn khéo, mở một cửa hàng ở chân núi, chuyên bán đồ cho những người đào vàng, sau đó có rất nhiều người đào vàng chẳng phát tài được, thậm chí bỏ mạng. Tên mở tiệm tạp hóa này ngược lại phát tài lớn. Khi mọi người đều để ánh mắt vào màu óng ánh của vàng, hắn lại nhìn chằm chằm vào túi của đám người đó, Đại Hanh à, đệ và hắn giống nhau đấy.
Cái mà Đại Hanh mở chính xác là một “tiệm tạp hóa”, gã không chuyên bán tơ lụa, cũng không chuyên bán trà, càng không chuyên bán châu báu, mà đồ gì gã cũng bán. Vậy còn không phải là “tiệm tạp hóa” thì là gì? Chẳng qua, gã chỉ bán những đồ hiếm nhất, quý nhất, “tiệm tạp hóa” của gã không phải mở cho những người bình thường mà là chuyên bán hàng xa xỉ phẩm cho những người giàu có, nên kiếm được món lợi kếch xù cũng là điều tất nhiên. Chả trách việc buôn bán của gã lại vắng vẻ như vậy, hóa ra cái gã làm chính là ba năm không mở cửa, mở cửa liền ngốn hết lợi nhuận của ba năm, lẽ nào một ngày chỉ có một giao dịch làm ăn, mà cũng nhiều hơn lợi nhuận của cả tháng vất vả của người ta?
Đại Hanh cũng học theo tác phong của Diệp Tiểu Thiên, vuốt vuốt cái cằm ba ngấn của gã:
- Đệ chưa nghe câu chuyện này, nhưng nghe qua thì cách nghĩ của người này dường như đúng là giống như đệ nhỉ.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, có chút không hiểu nói:
- Bộc lộ tài năng là bản lĩnh, nhưng trí lớn giả ngu, đó mới là cảnh giới. Đại Hanh à, ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, bình thường lại đại trí giả ngốc, ngốc đến nỗi đến cả cha ngươi cũng vô cùng đau đớn?
Đại Hanh vẻ mặt mờ mịt:
- Đại ca, đệ đại trí giả ngốc gì chứ?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Bình thường ngươi không biết điều như vậy...
Đại Hanh nói:
- Đệ chính là như thế đấy! Nếu không đệ phải như thế nào? Lẽ nào một tên thiếu niên còn phải cứng ngạnh giả trang thành bộ dáng của một ông già? Bình thường đệ như thế không liên quan gì đến việc đệ làm ăn a, đệ không phải là kẻ ngu, buôn bán cũng không biết sao?
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Nhưng bình thường biểu hiện như vậy, làm cho tất cả mọi người cho rằng ngươi..., ngay cả ta ta cũng xem ngươi như vậy. Cha đệ cả ngày lo nghĩ vì ngươi chẳng phải là vì nguyên nhân này sao?
Đại Hanh đột nhiên lắc đầu trầm mặc, Diệp Tiểu Thiên nhạy bén nói:
- Ngươi có tâm sự?
Đại Hanh quay ra phía sau quầy, chậm rãi gục xuống quầy, hai tay nâng cằm lên, khuôn mặt mập mạp bỗng biến dạng, nhìn giống như một con mèo đang cười khì khì, nhưng gã lại không phải đang cười, thần sắc ngược lại có chút cô đơn:
- Trước mặt cha đệ, đệ đích thực có chút... giả vờ giả vịt, kỳ thực cũng không tính là giả vờ giả vịt, chỉ có thể nói là cái chum vỡ bị bể vậy.
Diệp Tiểu Thiên ngồi xuống phía đối diện với gã, lặng lẽ nghe. Đại Hanh khẽ thở dài, khổ sở nói:
- Mẹ đệ mất sớm, nghe nói lúc sinh đệ bị đẻ khó nên mất, đệ... béo quá rồi...
Những lời này nghe có chút buồn cười. Nhưng Diệp Tiểu Thiên không cười nổi, Đại Hanh nói:
- Nghe nói khi lâm chung mẹ đệ để lại di ngôn, không hy vong đệ trưởng thành giống như cha đệ bôn ba khắp nơi, bà hy vọng đệ học hành làm quan. Vì vậy, từ nhỏ cha đệ đã ra sức cho đệ đọc sách, đệ cũng từng rất cố gắng, thật sự...
Trông vẻ mặt bi thương của Đại Hanh, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên có chút chua xót.
Đại Hanh lại thở dài, nói:
- Nhưng đệ thực sự không phải là một khối tài liệu, đệ đã từng rất cố gắng, rất khắc khổ nhưng đệ đọc sách không vào. Đệ sợ cha thất vọng nhưng nếu đệ tiếp tục học nhất định sẽ khiến ông thất vọng hơn, đệ không có cách nào khác chỉ có thể trốn học, bỏ học, muốn cha sớm thôi hẳn ý nguyện này, có lẽ ông sẽ không phải cả ngày vì chuyện học hành của đệ mà hao tổn tâm cơ, mà đệ cũng không cần mỗi ngày phải nhìn bộ mặt thất vọng của ông...
Mỗi người làm cha mẹ đều hy vọng sắp xếp mọi thứ tốt nhất cho con, để cho một đời của con đi theo con đường mà mình chỉ định, tựa hồ như vậy con sẽ đạt được hạnh phúc, nhưng có ai biết rằng con cái của họ có thích con đường mà họ lựa chọn cho hay không, có thể bước tiếp trên con đường đó hay không?
Hy vọng quá nhiều sẽ trở thành áp lực nặng nề, phụ thân của Đại Hanh cả ngày lo lắng khổ sở, mà trong tâm lý của Đại Hanh, điều này cũng khiến cho gã gánh nặng như núi không thở nổi, Diệp Tiểu Thiên tuy chưa gặp phải chuyện như vậy nhưng nhìn thấy gương mặt bi thương của Đại Hanh, hắn có thể tưởng tượng Đại Hanh đã từng chịu sự giày vò như thế nào, nếu bản thân Đại Hanh khẳng định không từ bỏ, tiếp tục đi trên con đường học hành cầu quan, Hồng Bách Xuyên đương nhiên vĩnh viễn không từ bỏ hy vọng, đôi phụ tử này sẽ tiếp tục nhận lấy sự giày vò, có lẽ còn nặng nề hơn hiện tại gấp trăm lần.
Diệp Tiểu Thiên lẳng lặng nhìn gã, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Ba trăm sáu mươi độ, ngành nghề nào cũng có chuyên gia. Cho dù nói thế nào, đệ đã chứng minh đệ có thiên phú buôn bán, đệ không phải là phế vật, đệ có thể cầm theo sổ sách mà nói với cha đệ, đệ là thiên tài, chẳng qua chỉ là không thể hiện trên việc đọc sách mà là trên việc kinh doanh, cha đệ sẽ rất vui vẻ.
- Ừm!
Đôi mắt híp của Đại Hanh lập tức có tia sáng:
- Đệ đang đếm đây, còn hai ngày nữa, hai ngày nữa cha đệ sẽ đến kiểm tra sổ sách, hiện tại đệ vui đến mức đêm đều ngủ không say, chính là đợi cha đến để cho ông một niền vui bất ngờ.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Hà tất gì phải đợi thêm hai ngày, đệ đã đạt được điều kiện của cha đệ sớm hơn, sao không nói luôn với ông, cho ông được vui?
Đại Hanh vẫn là một thiếu niên, có thể gã có khả năng buôn bán thiên phú, đối với việc kiếm tiền có mạch suy nghĩ rất độc đáo nhưng tính tình của gã nhanh nhảu thậm chí có điểm buồn cười, Diệp Tiểu Thiên động viên như vậy, gã nhất thời không kiềm chế được:
- Vậy bây giờ sẽ đi nói cho cha biết sao?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Bây giờ đi luôn, ta đi cùng đệ!
- Được!
Đại Hanh nhảy dựng lên, tràn đầy phấn khởi.
Diệp Tiểu Thiên chần chừ nói:
- Nhưng tiệm này của đệ...
Đại Hanh nói:
- Không sao, đóng cửa thôi. Huynh không cần lo lắng vấn đề buôn bán, những kẻ có tiền này càng đắt sẽ càng muốn mua, càng mua không nổi càng cảm thấy đáng mua. Chúng ta đóng cửa! Nếu thực sự có người đến đụng phải cái khóa cửa, ngày mai hắn nhất định sẽ đến!
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu cười nói:
- Được! Phương diện này huynh có thể không hiểu bằng đệ, nghe theo đệ vậy.
Đại Hanh lập tức mang vài vật phẩm quý cất vào trong hòm sắt, cho vào trong tủ tiền lớn trên mặt đất, khóa lại, rồi khóa cửa tiệm vô cùng vui vẻ đi về nhà.
Nhìn thấy gã lại đeo túi sách lên theo thói quen, quả thực biến túi sách thành một phụ kiện hết sức đặc biệt, Diệp Tiểu Thiên lúc này nhẹ nhõm trong lòng. Tâm sự nặng nề của tên thiếu niên mập đại trí giả ngu vừa rồi nhạt dần trong lòng hắn, Đại Hanh vẫn là Đại Hanh mà thôi...
Last edited by TiTy; Today at 01:18 AM.
Mặc dù Diệp Tiểu Thiên đang âm thầm lên kế hoạch rời đi nhưng vẻ bề ngoài thì như cũ không chút thay đổi. Để làm tê liệt tai mắt có khả năng đang âm thầm nhằm vào hắn, thậm chí, hắn còn tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tiệp tạp hóa của La Đại Hanh một chuyến.
Lúc Diệp Tiểu Thiên đi tới đại lộThập Tự La Đại Hanh rất nhàn nhã vắt chân trong quầy và nói chuyện cùng Nữu Nữu cô nương vừa đi qua đây.
Trong tiệm rất yên tĩnh, ngay cả một người khách cũng không có, chỉ có hai người này đang tán gẫu người hỏi kẻ trả lời.
- Nữu nữu cô nương, thật ra ta không phải là béo, chỉ là ta chẳng muốn gầy, nói ra thì chỉ cần cơ thể khỏe mạnh là được rồi, thân hình gầy trơ xương làm sao xứng với thân phận đại chưởng quỹ ta chứ.
Hai người nói chuyện với nhau rất hòa hợp, Đại Hanh thừa cơ nhắc đến nhược điểm lớn nhất của mình.
Diệp Tiểu Thiên bước vào tiệm tạp hóa, kinh ngạc nhìn cái tiệm tạp hóa cực kỳ có phong cách trước đây chưa từng thấy này, nhất thời nói không nên lời. Chỉ có mấy ngày không tới, hắn không ngờ Đại Hanh thực sự lại hoang phí như vậy. Tiệm tạp hóa “Đại Hanh” trông còn tao nhã hơn cả một tiệm đồ cổ cao cấp càng phải tao nhã. Ba ngàn lượng bạc... chỉ sợ là hơn đấy.
Đại Hanh và Nữu Nữu ánh mắt triền miên, tình ý đắm đuối, hoàn toàn không chú ý có người đã vào trong tiệm.
- Đúng vậy a, ngươi ngược lại muốn gầy cơ mà, nhưng mà... kiếp sau đi!
Nữu Nữu trách móc La Đại Hanh một câu, nâng cằm lên ngẫm nghĩ, tròng mắt đảo một vòng, đột nhiên cảm thấy rất hứng thú mà hỏi:
- Nếu như có kiếp sau, ngươi muốn được làm gì? Hay vẫn làm người? Đại Hanh nói:
- Làm người không có ý nghĩa, nếu có kiếp sau thì ta muốn làm một con vịt, dọc theo đại giang đại hà, đi khắp toàn thiên hạ.
Nữu Nữu hai mắt bừng sáng,nói:
- Oa, thật là lãng mạn!
Đại Hanh hỏi:
- Còn nàng, nếu có kiếp sau, nàng muốn được làm gì?
Nữu Nữu ngẫm nghĩ, tràn đầy phấn khỏi nói:
- Nếu như có kiếp sau, ta muốn làm một con gà. Mỗi sáng ò ó o để đánh thức tất cả mọi người!
Đại Hanh cười nói:
- Việc này không có ý nghĩa.
Nữu Nữu nói:
- Không có ý nghĩa ta mới làm, ngươi không biết thôi, con gà mà hàng xóm nhà ta nuôi kia, hàng ngày, khi trời chưa sáng đã bắt đầu kêu, ồn ào chết đi được ấy, người ta thích nhất chính là ngủ mà.
Đại Hanh nâng cái cằm bóng mượt lên bắt đầu khiêu khích:
- Vậy ngươi có thích ngủ trần không? Ta lại rất thích ngủ trần đấy, ngủ trần truồng thoải mái nhất...
- Khụ!
Diệp Tiểu Thiên ho khan một tiếng, cắt đứt đoạn đối thoại của đôi nam nữ không biết xấu hổ này.
- A! Đại ca, huynh đúng là vị khách hiếm thấy nha! Từ lúc đệ mở tiệm này đại ca chỉ đến có hai lần, ha ha ha...
Đại Hanh da mặt dày, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên không chút ngượng ngùng, lập tức cười ha ha mời hắn vào. Nữu Nữu mặt đỏ mặt bừng nói với Đại Hanh:
- Các ngươi trò chuyện, ta đi trước.
Đại Hanh nói:
- Được, rảnh lại đến nhé!
Nữu Nữu làm làm mặt quỷ liếc nhìn gã, lúc đi qua Diệp Tiểu Thiên - đại nhân vật nổi danh của bổn huyện này, vừa tôn kính vừa sợ hãi nhìn hắn một cái, nhón gót chân nhẹ nhàng đi qua bên cạnh hắn, lúc này mới vụng trộm thè lưỡi, rời đi như một làn khói.
Nữu Nữu vừa đi, lông mày của Diệp Tiểu Thiên liền vặn vẹo thành một cái mụn lớn, hỏi Đại Hanh:
- Trong tiệm sao chẳng có khách vậy?
Đại Hanh nói:
- Có chứ, chẳng qua buổi sáng thường không có khách, buổi chiều khách đông hơn một chút, hàng ngày đều có dăm ba người vào xem đấy.
- Dăm ba người...
Diệp Tiểu Thiên nhìn “tiệm tạp hóa” tráng lệ đường hoàng, lịch sự tao nhã, thuận tay quơ lấy một cái quạt bên trong khay chứa đồ, mở “xoạt” một cái, nhìn mặt quạt có phong cách rất đặc biệt đó, nói:
- Tiệm tạp hóa mà, nhập một đống quạt hương bồ bán là được rồi. Cái quạt tinh xảo này đáng giá mười mấy văn tiền nhỉ, có người mua không?
Đại Hanh nói:
- Đại ca, quạt này hai trăm lượng bạc một chiếc đấy.
Diệp Tiểu Thiên không khỏi giật mình, lập tức gấp quạt lại, cung kính đặt xuống khay chứa đồ:
- Hai trăm lượng một cái quạt? Đại Hanh, ngươi đang lừa người hay bị người lừa rồi?
Đại Hanh nói:
- Giá nhập đương nhiên không mắc như vậy rồi, đệ nhập vào hai mươi lượng một chiếc, chẳng qua đây lại là quạt của Đông Doanh Phù Tang quốc, bên trên lại quét hương liệu đến từ Thiên Phương quốc, tăng giá đương nhiên là muốn vơ vét nhiều hơn của cải của một số thương nữ lắm tiền.
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên rất là bất đắc dĩ. Đối với việc Đại Hanh mở tiệm tuy hắn chẳng ôm hy vọng gì nhưng cũng không ngờ Đại Hanh lại biến tiệm thành một nơi như thế. Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Đống đồ này có khi còn hơn ba ngàn lượng bạc ấy chứ?
Đại Hanh nói:
- Điều đó là đương nhiên rồi, đệ đã mua chịu không ít hàng!
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Người ta bán chịu cho đệ?
Đại Hanh đắc chí nói:
- Vốn là không chịu, chỉ có điều bọn họ vừa nghe Hồng đại thiện nhân là cha đệ thì đồng ý luôn.
Diệp Tiểu Thiên tuyệt vọng nói:
- Sắp đến thời hạn một tháng rồi chứ? Đến lúc đó cha ngươi sẽ điên mất đấy.
Đại Hanh cười ha hả:
- Đệ cũng cảm thấy vậy. Hừ hừ, lúc nào cũng cảm thấy ta không được, đến lúc nghe ta buôn bán lãi được nhiều ngân lượng như vậy không mừng đến phát điên mới lạ.
Diệp Tiểu Thiên mở hai mắt thật to nhìn gã, ngạc nhiên nói:
- Ngươi có lãi rồi?
Đại Hanh nói một cách thản nhiên:
- Đó là điều đương nhiên! Từ ba ngày trước ta mới bắt đầu vào sổ, đến bây giờ lợi nhuận cũng phải một ngàn lượng rồi đấy.
Mắt của Diệp Tiểu Thiên trợn trừng đến độ sắp rớt xuống đất:
- Từ ba ngày trước mới bắt đầu kiếm tiền mà ngươi đã lời một ngàn lượng? Ngươi ăn cướp à!
Đại Hanh nói:
- Sao lại phải cướp? Người ta khóc lóc hô gào đưa tiền cho đệ thì đệ cũng không nỡ không nhận đúng không?
Diệp Tiểu Thiên:
- Đây là đồ chơi gì vậy?
- Lồng chim.
- Bằng đồng à? Ngược lại cũng rất đẹp.
- Ai nói là bằng đồng? Cái này bằng vàng đấy.
- Bằng vàng? Dùng vàng để đánh lồng chim, ngươi...
- Đại ca, tâm lý của kẻ có tiền đại ca không hiểu được đâu.
Ôi, tâm lý của loại người như ngươi, ta đích xác là vĩnh viễn không hiểu được.
Bên trong tiệm tạp hóa, Đại Hanh đang giới thiệu một cách ngon ngọt về kinh nghiệm làm ăn với Diệp Tiểu Thiên:
- Trực tiếp mua cửa hàng mặt tiền lớn, nó cần rất nhiều tiền đấy đại ca, cha đệ chỉ cho đệ có ba ngàn, đệ ghép hai gian nhỏ lại, diện tích tiệm cũng đủ lớn như nhau, nhưng giá tiền của việc tách biệt ra mua và trực tiếp mua một tiệm to chênh nhau rất nhiều. Hơn nữa, trên con phố này cửa tiệm lớn như vậy người ta đồng ý bán ra thì cũng chỉ có thể nhìn mà không thể mua nổi á!
Diệp Tiểu Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tên mập chết bầm này giống như là mới quen biết vậy:
- Cho nên, ngươi cố ý muốn mở tiệm tạp hóa bên cạnh tiệm tạp hóa?
- Hừ!
Đại Hanh lập tức nhìn xung quanh bốn phía, xấu hổ ôm lấy ngón tay nói:
- Lúc đó người ta vẫn chưa thích Nữu Nữu đâu, nếu không thì kiểu gì cũng không đánh vào chủ ý của nhà người ta đâu.
Diệp Tiểu Thiên thở hắt ra nói:
- Từ lúc bắt đầu đệ đã muốn mở một “tiệm tạp hóa” như thế này sao?
Đại Hanh mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Nếu không thì làm thế nào? Lẽ nào thực sự mở một sạp tạp hóa nhỏ? Vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, lợi nhuận một tháng còn không nhiều bằng tiền tiền tiêu vặt trong tháng của đệ. Nhưng khách điếm, quán rượu, kỹ viện, sòng bạc tất cả đều có người mở rồi, kiếm tiền nhiều nhất đương nhiên là dịch lộ, thì đó, nó lại là của Tề Mộc. Ta không có cách nào kiếm tiền qua đường thương nhân, vậy chỉ có thể kiếm lời từ tiền của bọn chúng rồi.
Diệp Tiểu Thiên bội phục mà nói:
- Ý kiến hay. Bọn họ mở các loại sản nghiệp, đều là vì kiếm lợi nhuận từ thương nhân qua đường. Nhưng tiền mà bọn họ kiếm được sẽ tiêu như thế nào? Vì vậy đệ liền mở một tiệm tạp hóa lớn này chuyên cung cấp cho người bản địa giàu có vào xem để kiếm tiền từ bọn họ?
Đại Hanh vỗ tay nói:
- Không sai, chủ ý này của đệ không tồi chứ?
Diệp Tiểu Thiên vuốt vuốt cằm, chậm rãi nói:
- Trước đây ta có nghe qua một câu chuyện, nói là trên núi phát hiện có vàng, vì vậy rất nhiều dân đãi vàng đều chạy lên núi để đãi, nhưng đãi vàng khỏi nói đến vất vả, còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Cuối cùng chưa hẳn sẽ đào được vàng. Lúc này liền có một người khôn khéo, mở một cửa hàng ở chân núi, chuyên bán đồ cho những người đào vàng, sau đó có rất nhiều người đào vàng chẳng phát tài được, thậm chí bỏ mạng. Tên mở tiệm tạp hóa này ngược lại phát tài lớn. Khi mọi người đều để ánh mắt vào màu óng ánh của vàng, hắn lại nhìn chằm chằm vào túi của đám người đó, Đại Hanh à, đệ và hắn giống nhau đấy.
Cái mà Đại Hanh mở chính xác là một “tiệm tạp hóa”, gã không chuyên bán tơ lụa, cũng không chuyên bán trà, càng không chuyên bán châu báu, mà đồ gì gã cũng bán. Vậy còn không phải là “tiệm tạp hóa” thì là gì? Chẳng qua, gã chỉ bán những đồ hiếm nhất, quý nhất, “tiệm tạp hóa” của gã không phải mở cho những người bình thường mà là chuyên bán hàng xa xỉ phẩm cho những người giàu có, nên kiếm được món lợi kếch xù cũng là điều tất nhiên. Chả trách việc buôn bán của gã lại vắng vẻ như vậy, hóa ra cái gã làm chính là ba năm không mở cửa, mở cửa liền ngốn hết lợi nhuận của ba năm, lẽ nào một ngày chỉ có một giao dịch làm ăn, mà cũng nhiều hơn lợi nhuận của cả tháng vất vả của người ta?
Đại Hanh cũng học theo tác phong của Diệp Tiểu Thiên, vuốt vuốt cái cằm ba ngấn của gã:
- Đệ chưa nghe câu chuyện này, nhưng nghe qua thì cách nghĩ của người này dường như đúng là giống như đệ nhỉ.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, có chút không hiểu nói:
- Bộc lộ tài năng là bản lĩnh, nhưng trí lớn giả ngu, đó mới là cảnh giới. Đại Hanh à, ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, bình thường lại đại trí giả ngốc, ngốc đến nỗi đến cả cha ngươi cũng vô cùng đau đớn?
Đại Hanh vẻ mặt mờ mịt:
- Đại ca, đệ đại trí giả ngốc gì chứ?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Bình thường ngươi không biết điều như vậy...
Đại Hanh nói:
- Đệ chính là như thế đấy! Nếu không đệ phải như thế nào? Lẽ nào một tên thiếu niên còn phải cứng ngạnh giả trang thành bộ dáng của một ông già? Bình thường đệ như thế không liên quan gì đến việc đệ làm ăn a, đệ không phải là kẻ ngu, buôn bán cũng không biết sao?
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Nhưng bình thường biểu hiện như vậy, làm cho tất cả mọi người cho rằng ngươi..., ngay cả ta ta cũng xem ngươi như vậy. Cha đệ cả ngày lo nghĩ vì ngươi chẳng phải là vì nguyên nhân này sao?
Đại Hanh đột nhiên lắc đầu trầm mặc, Diệp Tiểu Thiên nhạy bén nói:
- Ngươi có tâm sự?
Đại Hanh quay ra phía sau quầy, chậm rãi gục xuống quầy, hai tay nâng cằm lên, khuôn mặt mập mạp bỗng biến dạng, nhìn giống như một con mèo đang cười khì khì, nhưng gã lại không phải đang cười, thần sắc ngược lại có chút cô đơn:
- Trước mặt cha đệ, đệ đích thực có chút... giả vờ giả vịt, kỳ thực cũng không tính là giả vờ giả vịt, chỉ có thể nói là cái chum vỡ bị bể vậy.
Diệp Tiểu Thiên ngồi xuống phía đối diện với gã, lặng lẽ nghe. Đại Hanh khẽ thở dài, khổ sở nói:
- Mẹ đệ mất sớm, nghe nói lúc sinh đệ bị đẻ khó nên mất, đệ... béo quá rồi...
Những lời này nghe có chút buồn cười. Nhưng Diệp Tiểu Thiên không cười nổi, Đại Hanh nói:
- Nghe nói khi lâm chung mẹ đệ để lại di ngôn, không hy vong đệ trưởng thành giống như cha đệ bôn ba khắp nơi, bà hy vọng đệ học hành làm quan. Vì vậy, từ nhỏ cha đệ đã ra sức cho đệ đọc sách, đệ cũng từng rất cố gắng, thật sự...
Trông vẻ mặt bi thương của Đại Hanh, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên có chút chua xót.
Đại Hanh lại thở dài, nói:
- Nhưng đệ thực sự không phải là một khối tài liệu, đệ đã từng rất cố gắng, rất khắc khổ nhưng đệ đọc sách không vào. Đệ sợ cha thất vọng nhưng nếu đệ tiếp tục học nhất định sẽ khiến ông thất vọng hơn, đệ không có cách nào khác chỉ có thể trốn học, bỏ học, muốn cha sớm thôi hẳn ý nguyện này, có lẽ ông sẽ không phải cả ngày vì chuyện học hành của đệ mà hao tổn tâm cơ, mà đệ cũng không cần mỗi ngày phải nhìn bộ mặt thất vọng của ông...
Mỗi người làm cha mẹ đều hy vọng sắp xếp mọi thứ tốt nhất cho con, để cho một đời của con đi theo con đường mà mình chỉ định, tựa hồ như vậy con sẽ đạt được hạnh phúc, nhưng có ai biết rằng con cái của họ có thích con đường mà họ lựa chọn cho hay không, có thể bước tiếp trên con đường đó hay không?
Hy vọng quá nhiều sẽ trở thành áp lực nặng nề, phụ thân của Đại Hanh cả ngày lo lắng khổ sở, mà trong tâm lý của Đại Hanh, điều này cũng khiến cho gã gánh nặng như núi không thở nổi, Diệp Tiểu Thiên tuy chưa gặp phải chuyện như vậy nhưng nhìn thấy gương mặt bi thương của Đại Hanh, hắn có thể tưởng tượng Đại Hanh đã từng chịu sự giày vò như thế nào, nếu bản thân Đại Hanh khẳng định không từ bỏ, tiếp tục đi trên con đường học hành cầu quan, Hồng Bách Xuyên đương nhiên vĩnh viễn không từ bỏ hy vọng, đôi phụ tử này sẽ tiếp tục nhận lấy sự giày vò, có lẽ còn nặng nề hơn hiện tại gấp trăm lần.
Diệp Tiểu Thiên lẳng lặng nhìn gã, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Ba trăm sáu mươi độ, ngành nghề nào cũng có chuyên gia. Cho dù nói thế nào, đệ đã chứng minh đệ có thiên phú buôn bán, đệ không phải là phế vật, đệ có thể cầm theo sổ sách mà nói với cha đệ, đệ là thiên tài, chẳng qua chỉ là không thể hiện trên việc đọc sách mà là trên việc kinh doanh, cha đệ sẽ rất vui vẻ.
- Ừm!
Đôi mắt híp của Đại Hanh lập tức có tia sáng:
- Đệ đang đếm đây, còn hai ngày nữa, hai ngày nữa cha đệ sẽ đến kiểm tra sổ sách, hiện tại đệ vui đến mức đêm đều ngủ không say, chính là đợi cha đến để cho ông một niền vui bất ngờ.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Hà tất gì phải đợi thêm hai ngày, đệ đã đạt được điều kiện của cha đệ sớm hơn, sao không nói luôn với ông, cho ông được vui?
Đại Hanh vẫn là một thiếu niên, có thể gã có khả năng buôn bán thiên phú, đối với việc kiếm tiền có mạch suy nghĩ rất độc đáo nhưng tính tình của gã nhanh nhảu thậm chí có điểm buồn cười, Diệp Tiểu Thiên động viên như vậy, gã nhất thời không kiềm chế được:
- Vậy bây giờ sẽ đi nói cho cha biết sao?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Bây giờ đi luôn, ta đi cùng đệ!
- Được!
Đại Hanh nhảy dựng lên, tràn đầy phấn khởi.
Diệp Tiểu Thiên chần chừ nói:
- Nhưng tiệm này của đệ...
Đại Hanh nói:
- Không sao, đóng cửa thôi. Huynh không cần lo lắng vấn đề buôn bán, những kẻ có tiền này càng đắt sẽ càng muốn mua, càng mua không nổi càng cảm thấy đáng mua. Chúng ta đóng cửa! Nếu thực sự có người đến đụng phải cái khóa cửa, ngày mai hắn nhất định sẽ đến!
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu cười nói:
- Được! Phương diện này huynh có thể không hiểu bằng đệ, nghe theo đệ vậy.
Đại Hanh lập tức mang vài vật phẩm quý cất vào trong hòm sắt, cho vào trong tủ tiền lớn trên mặt đất, khóa lại, rồi khóa cửa tiệm vô cùng vui vẻ đi về nhà.
Nhìn thấy gã lại đeo túi sách lên theo thói quen, quả thực biến túi sách thành một phụ kiện hết sức đặc biệt, Diệp Tiểu Thiên lúc này nhẹ nhõm trong lòng. Tâm sự nặng nề của tên thiếu niên mập đại trí giả ngu vừa rồi nhạt dần trong lòng hắn, Đại Hanh vẫn là Đại Hanh mà thôi...
Last edited by TiTy; Today at 01:18 AM.
Danh sách chương