Thứ sinh vật kỳ quái nằm sấp trên cành cây kia vốn từ xưa tới nay có rất nhiều tên như tỳ hưu, chồn bạc, gấu mèo.... Với khoảng chừng hai mươi cái tên. Cho tới sau này, cái tên thông dụng nhất của nó là gấu trúc.
Con gấu trúc cúi đầu nhìn xuống rồi lại thong thả tiếp tục bò lên cao.
Lúc này, Diệp Tiểu Thiên mới chú ý thấy trên cây còn có một con gấu trúc nhỏ. Cái con gấu con đó đang ôm cành cây đột nhiên cất tiếng kêu rất dễ thương.
Con gấu to thò tay nâng cái mông mập của con nhỏ rồi đặt nó xuống một cái chạc cây, giúp nó ngồi vững hơn. Con gấu trúc nhỏ lại kêu lên một tiếng không khác tiếng trẻ con, nghe rất đáng yêu.
Lúc này, Diệp tiểu Thiên mới để ý thấy chân sau của con gấu trúc bị thương, không biết do đánh nhau với loài nào khác hay là bị dính bẫy.
Có điều một con hổ cũng không địch nổi bầy sói. Diệp Tiểu Thiên nhìn con gấu kia như vậy, lại đang bị thương mà phải chiến đấu thì đúng là lành ít dữ nhiều. Diệp Tiểu Thiên đang ngẩn người ra nhìn thì chợt có người chạm vào cánh tay khiến cho hắn giật nảy người lên như bị điện giật. Hắn định giơ gậy lên, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Tiết Thủy Vũ dẫn Nhạc Diêu tới bên cạnh. Vừa thấy cảnh tượng ở xa, Thủy Vũ vốn hòa thuận vui vẻ liền mở to mắt ra mà nhìn.
Lúc này, đám sói đang vây quanh cái cây không nhịn được cơn đói nữa mà bắt đầu tấn công. Chúng chạy vòng quanh cái cây rồi sau đó có một con nhảy lên, há to miệng định cắn vào mông con gấu trúc.
Cái cây đó cũng không cao lắm, cũng chẳng to. Có mấy con sói nhảy lên gần như tới được cái đuôi ngắn của con gấu trúc. Mặc dù không kêu nhưng Nhạc Diêu cũng nắm chặt tay Diệp Tiểu Thiên cho thấy nó rất lo lắng.
Tiết Thủy Vũ hoảng sợ bịt chặt miệng. Trong đôi mắt đang mở to hình như bắt đầu trở nên long lanh. Nhìn bầy sói đang bao vây mẹ con hai con thú mà nàng không biết, thấy hành động bảo vệ an toàn cho con thú con của con mẹ, nàng như cảm thấy nó có gì đó giống với mình.
Hơn nữa, loại gấu trúc này trời sinh đã rất đáng yêu, vì vậy mà vừa nhìn thấy, tình cảm của nàng hoàn toàn đứng về phía con gấu mèo.
Cái cây rung chuyển khiến cho con gấu mèo cảm nhận được sự nguy hiểm, liền lo lắng cử động. Nhưng do trọng lượng của nó khiến cho mức độ rung của cái cây càng mạnh. Con gấu mèo nhỏ nằm trên cành cây nhìn mẹ nó kêu to mấy tiếng như muốn nói về sự hoảng sợ của nó.
Con gấu mèo vẫn ngồi yên. Nó bám vào cành cây nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Hai quầng thâm quanh mắt của nó như cau lại mà nhìn đàn sói đang chạy xung quanh gốc cây rồi lại quay đầu lại nhìn con gấu mèo nhỏ đang cuộn mình trên chạc cây. Đột nhiên nó đưa hai chân trước ra ôm lấy thân cây rồi từ từ tụt xuống đất.
- A!
Nhạc Diêu không kìm nổi chợt thét lên kinh hãi, nhưng miệng cô bé đã bị Tiết Thủy Vũ bị kín. Khi thân hình nặng nề của con gấu mập chạm đất, con gấu mèo nhỏ trên cây lo lắng nhìn mẹ nó mà kêu to, nghe như tiếng khóc của trẻ con.
Trong khoảng khắc con gấu mèo rơi xuống, mấy coi sói lập tức tản ra. Nhưng khi nó vừa chạm đất có mấy con lập tức xông tới tấn công.
Tiếng sói gầm gừ vang lên liên tục. Nhưng làm cho ba người Diệp Tiểu Thiên được mở mắt đó là nhìn con gấu mèo tưởng như chậm chạp vậy mà không hề yếu thế, thậm chí động tác còn hết sức nhanh nhẹn.
Bàn tay của nó có thể đánh cho một con sói bay xa cả trượng. Mà đám vuốt giấu trong thịt của nó cũng rất sắc. Sau khi nó rút móng ra khỏi bụng một con sói, con sói đó kêu lên thảm thiết, còn nội tạng thì bị móc ra ngoài.
Nhưng đám sói nhanh nhẹn lại số lượng đông bao vây con gấu khiến cho nó từ từ rơi vào thế yếu.
***************
Cùng lúc đó, Ngải Điển sử vừa mới đi qua góc núi cũng bị tấn công.
Đám người ẩn nấp quanh đầu núi tựa như đàn sói vây quanh con gấu mèo, tấn công hung hãn.
Đội ngũ của họ vừa mới ra khỏi cửa núi thì ven đường trước mặt chợt có một cái cây cổ thụ với tán lá rậm rạp đổ vật xuống dường khiến cho bụi bốc lên mù mịt.
Ngải Điển sử ngồi trong xe giật mình còn đám hộ vệ cưỡi ngựa đi bên lập tức hét to:
- Có kẻ đánh lén.
Y còn chưa dứt lời đã có vô số những "mũi tên" từ rừng rậm hai bên đường phóng ra. Đó không phải là tên mà là những cây lao phóng đến.
Đám thị vệ hộ tống Ngải Điển sử phản ứng nhanh chóng. Ngay lúc cây cổ thụ đổ xuống, họ vội vàng ghìm cương, nhảy xuống lưng ngựa rút đao kiếm, lấy chiến mã che hắn vòng quanh xe của Điển sử, hình thành thế trận bảo vệ vòng tròn.
Nhưng những cây lao bằng trúc đã phá vỡ kế hoạch của họ. Những cây lao đó không phải do con người ném mà được bắn ra từ cơ quan dựa vào sự mềm dẻo của các cành cây ở trong rừng.
Chỉ cần bố trí trước, một người có thể khống chế mấy chục cây lao. Một khi mục tiêu tới nơi, chỉ cần vung đao chém đứt dây thừng là cây lao bằng trúc sẽ bắn ra với lực cực mạnh.
Có lẽ trong rừng không tới vài trăm người nhưng có đến mấy trăm ngọn lao tạo thành một cơn mưa lao thẳng tới đoàn người đang bao quanh Ngải điển sử.
Ở trong rừng, sáu bảy con sói nhanh nhẹn lao vào tấn công con gấu mèo mẹ vừa mới tụt từ trên cây xuống. Chúng nó liên tiếp vọt lên tạo thành những đường cung với tốc độ nhanh như chớp.
Con gấu mèo mới nhìn thì to béo, vụng về, tưởng như không đối phó được với đám sói phối hợp ăn ý. Theo những tiếng gầm gừ khiến người ta sợ hãi, đám sói nhảy lên dùng móng vuốt mà cáo rách từng miếng da và cắn xé thịt con gấu.
Còn dưới chân núi, đoàn người kết thành trận bảo vệ Ngải điển sử đối mặt với trận mưa những cây lao bằng trúc cũng giống như con gấu kia, không thể bảo vệ lẫn nhau. Đối mặt với loại tấn công cực mạnh của đối phương, chỉ trong tích tắc, bọn họ đã tử thương rất nhiều. Một tên kỵ sĩ không kịp xuống ngựa bị một cây thương bắn trúng mà văng khỏi ngựa.
Tên kỵ sĩ mới xuống ngựa, chỉ kịp kéo cương thì con ngựa đã hí to mà bị một cây thương bằng trúc xuyên qua cổ. Mũi thương dính máu lướt qua sát má của y, kéo theo cả một vệt máu dính lên mặt.
Xoẹt! Con ngựa lập tức ngã gục khiến cho hai, ba mũi thương bằng trúc lao tới xuyên thủng thân người của viên kỵ sĩ đó.
Phía đánh lén công kích như bão tố và sắc bén như vậy thì cho dù là cả một nhánh quân đội cũng không thể chống được, nói gì tới đây chỉ là một đám võ sĩ hộ vệ bình thường. Lực của những cây thương trúc đó thật đáng sợ. Với khoảng cách như vậy mà chúng có thể xuyên thủng lớp giáp da.
Người thứ hai, người thứ ba....
Đồng thời với việc đám kỵ sĩ liên tiếp trúng thương mà gục xuống, vị Điển sử đại nhân lại càng thê thảm hơn. Gần như có tới bốn mươi mũi lao phóng thẳng về phía chiếc xe. Với độ mỏng manh của lớp gỗ không thể cản nổi đám thương bắn vào.
Thật ra Ngải Điển sử có phản ứng đầu tiên. Cái hình tượng con người lo cho dân lo cho nước hoàn toàn biến mất. Y hơi cong người định xông về phía trước để nhảy khỏi xe nhưng một cây thương bằng trúc đã vượt qua lớp giấy mà xuyên thẳng qua người y, cắm cả xuống chỗ ngồi.
Càng ngày càng có nhiều cây thương trúc liên tục lao thẳng tới găm đầy lên người y, đóng y dính lên thành xe. Có thể nói Ngải Điển sử là người đầu tiên tắt thở.
Những mũi thương trúc phóng tới mang theo những tiếng rít như tiếng ma quỷ, xuyên qua thân thể của đám người còn phát ra những tiếng vù vù. Từng cái thi thể liên tục đổ xuống theo những mũi thương.
Khi đám thương đã hết, những cây thương trượt mục tiêu còn đang lăn lông lốc trên mặt đường thì có hơn hai mươi người che mặt cầm cương đao sáng như tuyết từ trong rừng trúc xông ra như những con hổ.
Bọn họ chỉ có gào thét:
- Giết sạch bọn chúng.
Rồi giơ những thanh đao sắc bén lao ra khỏi rừng trúc. Đám người này đi giầy rơm, bước trơn lớp đá cuội mà như bay.
Trong khu rừng rậm trên sườn núi, con gấu trúc kia đã không còn chống đỡ được sự tấn công của sáu, bảy con sói. Nó tức giận kêu lên một tiếng rồi chợt đặt cả bốn chân xuống đất xông thẳng về phía trước. Nó nhờ vào vóc người to hơn đám sói mà húc bay một con sói trước mặt, sau đó kéo thân hình đầm đìa máu lao vào lùm cây.
Mấy con sói không cam lòng ngửa đầu lên nhìn con gấu con ở trên cây rồi sau đó quyết đoán đuổi theo con gấu mèo trưởng thành, bởi nó có thể lấp đầy bụng chúng.
Gấu mèo là một loài động vật có thị lực rất kém, có điều còn không đến mức va phải cây. Cho dù có húc phải thì với lớp lông và mỡ bảo vệ cũng chẳng sao. Nó cúi đầu, bất chấp cả bụi gai mà giống như một tiếng xe tăng chạy hùng hục.
Đám sói có thể hình nhỏ, động tác nhanh nhẹn khiến cho con gấu có làm vậy cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi. Nhưng một khi tiến vào khu vực này, đám sói không thể bao vây nên không làm gì được với lớp da dày của con gấu khiến cho nó có cơ hội chạy thoát.
Nhưng đám người Ngải Điển sử ở dưới chân núi lại không được may mắn như con gấu trúc. Dưới loạt mưa thương, bọn họ không có một ai may mắn thoát khỏi, chỉ có một số ít người sống sót sau loạt công kích nhưng cũng bị thương khắp người, thậm chí đang hấp hối.
Đám người bịt mặt lao ra từ trong rừng rút đao mà chém, bất chấp là đã chết hay sống, người nào cũng bị chúng bổ cho một đao. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đoàn người đã bị xử tử.
Một tên như kiểu thủ lĩnh mặc trang phục màu đen, đội khăn trùm đầu chỉ để lộ một đôi mắt to, đứng trên tảng đá lớn, lạnh lùng quan sát đám thủ hạ ra tay. Đợi sau khi tất cả giải quyết xong, mới giả như lục soát kiếm ít tiền, đánh lừa là việc cướp của giết người rồi mới vung tay quát:
- Rút lui.
Những người khác từ đầu tới cuối không nói câu nào. Sau khi tên thủ lĩnh ra lệnh, bọn họ lập tức quay đầu bám theo tên thủ lĩnh mà lao đi như một cơn gió, nhanh chóng biến mất vào trong rừng.
Danh sách chương