Hoa Tri huyện thủy chung vẫn không hiểu, tại sao Mạnh Huyện thừa cùng Vương chủ bộ đưa ra chủ ý, muốn Diệp Tiểu Thiên giả mạo Ngải Điển sử, sau đó tìm đại một cái lý do nói hắn là “vì không hợp với khí hậu mà sinh bệnh chết đi”, như vậy sẽ tránh được việc các quan lớn triều đình bất mãn với huyện Hồ. Hôm nay Diệp Tiểu Thiên lại quậy cho huyện Hồ đến long trời lở đất, Mạnh huyện thừa ngược lại không chịu để hắn chết.

Tô Nhã lại hiểu, nhưng nàng không muốn giải thích cho trượng phu hiểu, không rõ thì đã sao, hiểu được thì có thể làm được gì chứ? Nàng rất rõ ràng, trượng phu của mình chí lớn nhưng tài mọn, là một người đọc sách nhưng lại không thích hợp làm quan. Ở huyện Hồ ba năm, y đã sớm bị Tề Mộc, Mạnh Huyện thừa, Vương Chủ bộ, cùng với các tộc người miền núi và triều đình kết hợp lại thành một tấm lưới lớn, bên trên tạo áp lực xuống làm y phải cúi lưng, tránh bên trái đỡ bên phải, để cho tâm tư phải lao lực tiều tụy, y đã không còn sức chống trả nữa rồi.

Ngày thứ hai bầu trời đầy mây, thời tiết âm u giống như áp lực tâm tình của tất cả mọi người trong huyện nha, ai cũng mong đợi đến buổi thẩm tra. Nhưng lúc thời gian gần tới, bọn họ lại trở nên khẩn trương. Tề Mộc một mực không có động tĩnh, Tề Mộc một mực không ra tay, bọn họ lại càng lo lắng, không biết Tề Mộc đến tột cùng muốn làm cái gì.

- Ngải Điển sử lá gan cũng thật lớn! Dám đối đầu với Tề đại gia.

- Có biết vì sao hắn lại to gan như vậy không? - Vì cái gì? Hắn có chỗ dựa ư?

- Cái rắm! Nghe nói hắn bị bệnh điên đấy.

Đầu đường dân chúng nghị luận ầm ĩ, bởi vậy lão Lô đang quét dọn vệ sinh tỏ vẻ bất mãn, dừng bước chân lại, hướng về phía người kia quát:

- Nếu tất cả người làm quan đều có bệnh điên như vậy, thì chúng ta mới có được một ngày sống thoải mái.

Người nọ liền giật mình, ngượng ngùng nói không ra lời.

Lão Lô hừ lạnh một tiếng:

- Nói huyên thuyên, coi chừng cái lưỡi của ngươi sẽ bị cắt đó.

Nói xong lão tiếp tục đi về phía huyện nha. Cái lưng vốn dĩ đã còng xuống, bây giờ nhìn lại thấy có chút nhô cao lên.

...

Tối hôm qua, đã có sai dịch đến Quách gia thông tri, bảo bọn họ sáng sớm hôm nay phải đi đến huyện nha, thi thể cũng không được chôn, còn phải mang lên huyện nha làm chứng. Người Quách gia nghe xong thì rất hoảng sợ, cũng không biết là nên cao hứng hay là nên sợ hãi, không bao lâu chợt nghe bên cạnh muội tử Từ gia lại khinh thường chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chỉ có điều lúc này giọng rất nhỏ.

Người Quách gia không nghĩ được ngày mai sau khi đến huyện nha nên nói như thế nào mới tốt, phải nghe theo Tề Mộc, mặc kệ cho người thân chết oan uổng, hay là đứng về phía quan phủ làm nhân chứng, thậm chí... một lần nữa làm nguyên cáo. Một đêm nay, người Quách gia đều ngủ không ngon, Quách lão hán canh giữ ở bên trong phòng đặt thi thể con trai, suốt đêm không ngủ được.

Khi trời sáng, lão cũng không để ý, Quách gia nương tử ra sân múc nước nấu cơm, bỗng nhiên thét lên một tiếng. Đám người Quách lão hán nghe thấy liền chạy đến hỏi, nhưng không thấy có người lạ nào đột nhập, chỉ thấy Quách gia nương tử ngơ ngác đứng ở trong sân, toàn thân đang run lẩy bẩy.

Quách lão hán kinh ngạc đi tới nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt, sắc mặt của lão liền trở nên trắng bệch. Quách gia nương tử cầm trong tay một con rối, chắc là tối hôm qua bị người nào đó ném vào, con rối đã bị máu thấm ướt, vết máu đã khô, lộ ra màu đỏ thẫm đáng sợ.

Càng khiến cho người ta khiếp đảm kinh sợ chính là, cái con rối kia lại không có đầu, tứ chi cũng đều bị uốn éo phải tách rời thân thể, chỉ còn lại có mấy sợi dây gắn kết lấy, mềm nhũn rũ cụp xuống. Đứa con của Quách Lịch Phong đi đến bên người ông nội, nhìn thấy cái con rối không có chút hình dáng nào, nghi hoặc nói:

- Gia gia?

Quách lão hán ôm chặt cháu trai, lão dùng hết khí lực toàn thân, giống như chỉ cần lão buông lỏng tay, đứa cháu trai này sẽ không cánh mà bay, giống như...

...

Buổi tối cùng ngày, ở nhà Chu Ban đầu cũng có người đến quấy rối, nhưng là người của huyện nha đã sớm có phòng bị, đêm đó đã có sáu bảy lính tuần tra đến ở tại Chu gia. Những tên du côn kia vừa mới thò đầu vào tường nhà, trước mặt liền thấy một cái gông, lập tức chạy trối chết. Ngày hôm sau người nhà Chu Ban đầu chỉ nhìn thấy đầu tường có một vũng máu, nhưng cũng không có lưu lại vật gì đáng sợ.

...

Huyện nha tam đường, Hoa Tình Phong ăn mặc chỉnh tề, cất bước đi về phía trước, bước chân nặng nề như đeo cả khối chì, khi y đi đến cánh cửa công đường, chỉ thấy ba ban sáu phòng quan lại nhỏ, cùng bọn nha dịch đồng loạt đứng ở đằng kia, nhìn thấy đại lão gia đi ra, bọn họ không hẹn mà cùng quỳ xuống:

- Đại lão gia!

Hoa Tình Phong đứng lại, sắc mặt khó coi nhìn bọn họ:

- Các ngươi đến chỗ này làm gì?

- Xin đại lão gia hãy bảo vệ lẽ phải cho Quách gia!

- Xin đại lão gia vì Chu Ban đầu mà chủ trì công đạo!

- Cầu xin đại lão gia vì dân chúng Hồ huyện mà bảo vệ lẽ phải!

- Kính xin đại lão gia vì nha môn huyện Hồ chủ trì công đạo.

Mọi người trăm miệng một lời, lúc nói xong câu cuối cùng, rất nhiều người nhịn không được nước mắt chảy như mưa.

Hoa Tình Phong trầm mặc một lát, khoát khoát tay, một câu cũng không nói liền đi thẳng về phía trước, chỉ là lúc này đây bước đi của y càng thêm trầm trọng, giống như dưới chân đang đeo một trăm cân xiềng xích. Khi Hoa Tình Phong xuất hiện ở cửa ra vào đại đường, tất cả binh lính sai dịch, giống như lúa mì bị cắt ngả, đồng loạt quỳ xuống, bọn họ đều không nói gì, nhưng ánh mắt của bọn họ đã thể hiện rõ lời nói rồi.

Thiên âm lợi hại, ngay cả gió thổi cũng có vẻ hơi ngột ngạt, Hoa Tình Phong bỗng nhiên cảm giác trên người như bị một ngọn lửa nóng táp vào, quần áo dính vào sau lưng, cực kỳ không thoải mái.

Diệp Tiểu Thiên cùng Chu Ban đầu không cần người khác đỡ, bọn họ chống quải trượng đứng ở nơi đó, cố gắng giữ cho thân thể của mình đứng thẳng hơn. La Đại Hanh hôm nay không đi mở cửa hàng, vác túi sách đứng ở bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, tuy nhiên, dáng đứng có chút gì đó không được tự nhiên.

Mạnh Huyện thừa không đi tới, y đứng xa xa dưới mái hiên của Thiêm Áp phòng, trên mặt xuất hiện một nụ cười như có như không. Đứng bên cạnh y đứng rõ ràng là Tề Mộc. Diệp Tiểu Thiên vừa mới nhìn thấy Tề Mộc, hắn liền muốn nổi giận, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định bỏ qua.

Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước một, mục đích hôm nay là thay Quách gia, Chu gia bảo vệ lẽ phải, trước tiên bắt đám người Từ Lâm, chỉ cần bắt được người nối nghiệp này, đã diệt đi một nửa khí thế của Tề Mộc, đến lúc đó lại đối phó y cũng không muộn.

Lúc này mà đi gây rối..., chỉ sợ lại xảy ra hỗn chiến, công đường sẽ không thẩm vấn được.

Gần đây Vương Chủ bộ không hề lộ diện, hôm nay xảy ra chuyện lớn và hiếm có như vậy, gã cũng đứng tại cửa ra vào Thiêm áp phòng, hai tay khép tại trong tay áo, có chút hăng hái đứng ở phía xa xa quan sát, trên mặt trước sau vẫn không có biểu tình gì.

Người Quách gia, Chu gia thậm chí một ít hàng xóm và người qua đường tận mắt chứng kiến đều theo đến cổng công đường. Về phần mấy người Tề Lâm tay chân của Tề gia, kể cả Tường ca mấy tên lưu manh các loại cũng đều bị mang đến, cửa ra vào đại đường tấp nập người. Hoa Tri huyện chật vật men theo bức tường đầy kín người trong ngõ mà đi ra, giống như là một cuộc tra tấn, còn chưa bước vào đại đường, cái trán đã đổ đầy mồ hôi.

- Uy ~~~ vũ ~~~~

Hôm nay công đường uy nghiêm, tiếng hô của đám sai nha bỗng nhiên làm cho bọn họ cảm thấy phấn chấn: “Hóa ra ta cũng có thể hô lên âm thanh trang nghiêm như vậy!”

- BA~! BA~! BA~! Ba ba ba BA~...

Gậy công sai đập vào gạch xanh trên mặt đất đại đường, chỉnh tề, nghiêm túc và trang trọng, phảng phất như tiếng trống, từng tiếng đánh vào lòng người.

Đây là lần đầu đám sai nha có được một lần hô uy nghiêm như vậy, bình thường vốn dĩ uể oải, tiếng kêu thưa thớt, dùng gậy công sai thực hiện nghi thức “xao sơn chấn hổ” này sớm đã bị bọn họ lãng quên, nhưng hôm nay tất cả không hẹn mà cùng nhớ tới.

Mới đầu, gậy công sai gõ trên mặt đất, tiết tấu còn hơi loạn, chỉ một lát sau đã rất đều nhịp, những tiếng gõ có tiết tấu, có vận luật mang đến một bầu không khí nghiêm túc và trang trọng cho cả đại sảnh, cũng làm cho tất cả đám sai nha và tất cả người đang đứng bên ngoài đường máu nóng sôi trào, ngay cả thư lại ngồi ở bên cạnh bàn xử án, bàn tay đang cầm bút lông chờ đợi ghi chép, cũng không tự chủ được phải tự chấn chỉnh tư thế ngồi của mình, sao cho nghiêm túc hơn chút ít.

Nhưng, chính là cái cảnh uy phong mà lúc nào nằm mộng Hoa Tri huyện cũng đều mơ đến đó lại làm y như đứng trên đống lửa, như ngồi giữa đống than, lồng ngực cảm thấy khó thở như đang bị ai đó bóp cổ, tâm thần bất định bất an ho khan, yếu ớt hô một tiếng:

- Thăng đường!

Hoa Tình Phong cố sức mở hồ sơ ra, lúc này mới nhớ tới đã quên không đập kinh đường mộc, lại cầm kinh đường mộc lên, cố tình đập xuống, nhưng cảm thấy không ổn, đành phải ngượng ngùng đập lại lần nữa.

Hoa Tình Phong há to miệng, phát hiện thấy cuống họng khàn khàn, liền dùng lực ho khan hai tiếng, hô lên:

- Mang nghi phạm ra công đường!

****** ****** ****** ******

- Ầm ~~ ù ù ~~

Tiếng sấm rầu rĩ rơi trên mặt đất, Diệp Tiểu Thiên đang dựa vào cây gậy mà đứng chợt nhớ tới lúc ở thiên lao từng nghe một vị quan viên nói một câu, tựa hồ rất phù hợp tình cảnh trước mắt, nhịn không được liền buột mồm:

- Thiên Lôi kích động, cũng phát ra âm thanh bất bình!

Chu Tư Vũ còn chưa tới lúc bước ra công đường làm chứng, bây giờ vẫn đang đứng bên cạnh hắn, nghe thấy vậy đồng ý nói:

- Đại nhân rất đúng a!

Đại Hanh cầm túi sách hướng sau lưng hất lên, nhìn Diệp Tiểu Thiên mà nói:

- Đại ca, huynh chớ có nói giỡn nha, lâu rồi trời không có đổ mưa. Bỗng dưng năm hôm trước trời lại đổ mưa, liên tục trong ba ngày, tới hôm qua mới ngừng mưa, hôm nay...

Diệp Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Đại Hanh, tức giận nói:

- Ngươi nghiên cứu thời tiết kỹ như vậy, tại sao không đi Khâm Thiên giám làm việc? Quá lãng phí tài năng rồi.

Đại Hanh vui vẻ nói:

- Ta có thể làm quan sao?

Diệp Tiểu Thiên tức giận quay đầu không để ý đến y nữa, Chu Tư Vũ đối với sao?

Rồi nhìn Diệp Tiểu Thiên nói:

- Hôm nay công thẩm, tại sao đại nhân lại không lên công đường chờ phán xét?

Diệp Tiểu Thiên trầm mặc một lát, nhìn Chu Tư Vũ cười cười:

- Ta nói ta có chút sợ hãi, ngươi tin hay không?

- Đương nhiên không tin.

Sợ? Ngải Điển sử biết sợ? Hắn chính là người dám khiêu chiến với Tề Mộc đấy.

Khuôn mặt Chu Tư Vũ lộ ra vẻ khinh thường, Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:

- Thật sự, ta đúng là có chút sợ hãi. Ta có thể làm được gì thì đều đã cố sức làm hết rồi, bây giờ phải xem Huyện lệnh đại nhân có thể chống đỡ được áp lực của Mạnh Huyện thừa và sự uy hiếp của Tề Mộc hay không? Ta có thể không sợ sao? Đối với các ngươi, ta có thể thể hiện dáng vẻ quan trên kiêu ngạo mà giảng đạo lý, đối với huyện tôn đại nhân, ta có thể làm như vậy sao? Mà có thể đi nữa, thì dù là ta nói, y sẽ nghe lời ta ư? Người giống như y, đã đọc qua rất nhiều thi thư, làm sao có thể đi nghe ta thuyết giáo chứ, cái này phải để tự y nghĩ thông suốt mới được.

Đại Hanh xùy ~~ một tiếng nói:

- Đại ca, huynh cũng đừng thay y biện minh nha, y thì suy nghĩ được gì thông suốt chứ? Chuyện gì cũng không hiểu được, so với y huynh hiểu biết hơn nhiều, vấn đề là, y không có dũng khí.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Dù sao y cũng là một quan phụ mẫu, hôm nay lại là công thẩm, có nhiều dân chúng đến xem như vậy. Kể cả không muốn làm trò cười cho người ta, thì với tư cách là người đứng mũi chịu sào, y cũng nên dựa theo lẽ công bằng mà xét chứ.

Chu Tư Vũ bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Ta đã hiểu được, từ nhị đường đến đại đường, cái này vừa xuất hiện, Điển sử đại nhân chính là muốn để cho Huyện thái gia “bức lên Lương Sơn”?

Chu Tư Vũ đọc sách ít, thành ngữ kia sử dụng cũng không hợp lý lắm, bất quá cũng là biểu đạt đúng ý tứ.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Cũng không thể nói là “bức lên Lương Sơn”, chỉ hy vọng y cũng có một chút khí phách đàn ông. Y chính là quan phụ mẫu một huyện, theo đạo lý, khi tình huống như vậy xảy ra...

Đại Hanh vung túi sách lên phía trước, dường như vác như thế nào cũng không thấy dễ chịu:

- Xong rồi a đại ca, theo đạo lý? Theo đạo lý, đạo lý có nhiều chuyện, đều có thể xử theo đạo lý sao? Dù sói sợ lão hổ, sói nhiều hơn nữa cũng vẫn sẽ sợ. Theo đạo lý, đại thần thấy hoàng đế nên dập đầu, Nhưng Tống Lý Tông* không phải chính là cái loại hàng ngày khóc lóc hô hào, cúi đầu trước Giả Tự Đạo** đó sao?

*Tống Lý Tông là hoàng đế thứ 14 của nhà Tống.

** Giả Tự Đạo là gian thần được Tống Lý Tông coi trọng. Theo đạo lý quân muốn thần chết thần không thể không chết, nhưng họ Vũ Văn Hộ với tư cách thần tử, vì sao có thể liên tục giết ba vị hoàng đế chứ? Theo đạo lý vợ thì phải nghe chồng, nói cái gì cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, nhưng Thích Kế Quang lại sợ vợ, thiên hạ ai cũng biết đấy thôi?

- Theo đạo lý chủ nhân quản nô bộc, nhưng ác nô đè áp chủ ở thiên hạ này cũng đâu thiếu? Đại ca a, đạo lý là đạo lý, nhưng thiên hạ này nếu chuyện gì cũng có thể giảng đạo lý, thì đâu còn có nhiều chuyện như vậy. Theo đạo lý? Hứ! huynh cũng nên nói rõ lý lẽ đi nha!

Diệp Tiểu Thiên:

- ...

Đại Hanh nhìn thấy sắc mặt của Diệp Tiểu Thiên, thăm dò hỏi:

- Đại ca, có phải là ta nói sai hay không?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Không có.

Đại Hanh nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Vậy là tốt rồi!

Diệp Tiểu Thiên trầm mặt nói:

- Cho nên thực tế đáng hận!

Rắc rắc phần phật!

Diệp Tiểu Thiên vừa dứt lời, trên trời bỗng dưng vang lên một tiếng sấm sét, làm cho thanh cửa sổ rung động một hồi. Theo bản năng, Đại Hanh rụt lại cổ, kêu lên:

- Thật là trùng hợp! Tiếng sấm vang này, đúng là muốn dọa chết người ta!

Tích tụ một cơn mưa lớn, rốt cục mưa như trút nước xuống...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện