Nửa giờ sau, Phương Cẩn cứng còng ngồi bên lề đường kẻ đến người đi, trên mặt không còn chút màu máu.

Xe cứu thương cách đó không xa đang mở cửa sau, một đám người vây quanh Cố Viễn,  hắn đang được bác sĩ bôi thuốc. Trán của hắn bị va đập chảy máu, bác sĩ dùng băng vải quấn từng vòng quanh đầu, thuộc hạ thân tín của hắn đang ở bên cạnh cúi người vội vàng nói gì đó.

Cố Viễn gật đầu, giơ tay lên ngăn bác sĩ lại, xuyên qua đám người bước về phía Phương Cẩn.

Phương Cẩn ngẩng đầu đối diện với Cố Viễn. Ở gần đó là đèn xe sáng choang và tiếng người ồn ào, cùng với con đường hỗn độn sau vụ tai nạn xe, tất cả như cùng vặn vẹo hoá thành hư không dần dần tan biến trong tầm nhìn; chỉ còn thân thể cao ngất đang khoanh hai tay lại của Cố Viễn và ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của hắn, phản chiếu rõ rệt vào đáy mắt Phương Cẩn.

...Anh sẽ hỏi sao? Anh sẽ hỏi cái gì?

Ý thức của Phương Cẩn hỗn loạn, cô đặc lại mơ hồ, cậu biết mình nên nhanh chóng nghĩ ra một đáp án, như vô số lần đối mặt với người khác trong cuộc đời vậy, từ trong cục diện vô cùng căng thẳng tràn ngập nguy cơ tìm ra được lý do hoàn mỹ nhất, nhưng vào giờ khắc này cậu đột nhiên thấp thỏm, vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, cái gì cũng không nghĩ ra được.

Cậu chỉ có thể nhìn vào Cố Viễn, thời gian đột nhiên bị kéo dài, không khí cũng đứng yên trong giây phút thời gian bị ngưng đọng này.

Nếu như đây là kết thúc, thì cứ như vậy đi... Ý nghĩ này vô thức vụt qua trong đầu cậu.

Cậu cũng thực sự không dựng lên được biểu hiện giả dối nào nữa.

"Sợ sao?" Cố Viễn mở miệng hỏi.

Phương Cẩn đón nhận gương mặt trầm như nước không phân rõ hỉ nộ của hắn, một lát sau cậu khàn giọng nói: "Sợ."

"Muốn về nhà không?"

"...Về nhà."

Cố Viễn rốt cục vươn tay về phía cậu.

Phương Cẩn như thấy được miếng gỗ nổi mà nắm lấy bàn tay hắn, mượn lực đứng lên khỏi lề đường, bởi vì ngồi lâu nên trước mắt đột nhiên bị choáng một chút.

...Ngay tại lúc này Cố Viễn đột nhiên rút tay lại, Phương Cẩn choáng váng trái tim đập chậm nửa nhịp, trên mặt còn chưa kịp lộ ra sự hoảng hốt đã cảm thấy cằm của mình bị nắm lấy.

"Đừng nhúc nhích!" Cố Viễn chợt quay đầu lại quát: "Người tới! Gọi bác sĩ qua đây!"

Lúc này Phương Cẩn mới cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy ra từ xoang mũi, chẳng mấy chốc trên môi đã tích đầy máu, thậm chí còn chảy qua khoé môi tụ lại dưới cằm. Cậu theo bản năng biết được tình cảnh lúc này sẽ không dễ coi, lập tức muốn tránh khỏi bàn tay đang chặn trên mặt mình của Cố Viễn, nhưng mà Cố Viễn lại gắt gao nắm lấy không để cậu đi: "Bác sĩ! Nhanh lên một chút! Không thấy có người bị thương hay sao?!"

Âm cuối gần như lạc giọng, Phương Cẩn nhất thời sửng sốt.

Lúc này liền thấy mấy tên thuộc hạ chen chúc cùng bác sĩ y tá vội vã chạy tới, không nói gì đè cậu lên băng ca, trực tiếp kéo đến chỗ xe cứu thương. Ngay sau đó, hai người bác sĩ mang theo y tá chạy đến đè ấn trên dưới toàn thân cậu một lượt, vừa ấn vào ổ bụng vừa hỏi cậu có đau hay không. Lúc này Phương Cẩn mới hiểu thì ra bọn họ đều cho rằng khi xảy ra tai nạn cậu bị đụng trúng ở đâu, nội tạng bị thương nên mói có thể chảy máu mũi.

"Không... không có, không bị đụng vào đâu cả." Phương Cẩn đẩy bác sĩ ra, giãy dụa ngồi dậy: "Có thể là do tâm tình kích động gây nên, mọi người kiểm tra xem tôi có nóng lên không..."

Bác sĩ bán tín bán nghi đi đo nhiệt độ cơ thể, rồi mới xoay qua nói với Cố Viễn đầu quấn băng vải, hắn đứng bên ngoài xe còn đang chăm chú nhìn vào bên trong: "Chắc là không phải nội tạng bị thương và chấn động não, có thể là hoảng sợ quá độ nên bị kích thích, đúng là có phát sốt một chút... Nhưng vì lý do an toàn thì nên đi bệnh viện kiểm tra đi."

Phương Cẩn vừa muốn cự tuyệt, Cố Viễn lại gật đầu nói: "Đi ngay bây giờ."

...

Phương Cẩn quả thực không có đụng vào đâu, chỉ có phần mềm bị bầm tím mấy chỗ trong lúc khoang xe bị chấn động mạnh mà thôi, cũng không cần phải theo dõi.

Cố Viễn kiểm tra xong trước cậu, ngồi trên hành lang ngoài cửa phòng cấp cứu xem báo cáo thuộc hạ đưa tới, thấy cậu đi ra thì nâng mắt lên cười: "May mà lần này có em, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện rồi."

Giọng điệu thận trọng khen ngợi trong lời nói này kỳ thực có chút cổ quái, Phương Cẩn hơi khựng lại một chút.

Nhưng không đợi cậu nghĩ ra lời để đáp, Cố Viễn đã lẩm bẩm nói: "Thật không ngờ em còn rất tỉnh táo, phát súng kia cũng thực may mắn, xem ra lần sau vẫn phải dạy em bắn súng mới được."

Hắn nhìn Phương Cẩn cười cười, vẻ mặt kia hết sức bình thường, Phương Cẩn cũng ép bản thân gượng cười đáp lại.

Cố Viễn vẫy tay, Phương Cẩn liền đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, lập tức bị hắn kéo lại ôm vào trong lòng.

Đêm khuya bên ngoài phòng cấp cứu tuy rằng không có ai, nhưng dù sao bệnh viện cũng là nơi công cộng, loại tư thế thân mật này khiến trong lòng Phương Cẩn có chút bất an; nhưng Cố Viễn lại không hề cảm thấy có chút gì không ổn, chỉ chăm chú nhìn bản báo cáo rậm rạp chi chít chữ. Một lát sau Phương Cẩn rốt cục không nhịn được mà giật giật, nhỏ giọng hỏi: "Tra ra được chưa? Đối phương là ai?"

"Cậu anh Kha Vinh." Cố Viễn dừng một chút, nói thêm: "Cùng Cố Dương."

Phương Cẩn ngẩn ra.

"Có phải em đang nghĩ, sao hai người này có thể tụ lại một khối đúng không? Sự thật chứng minh là có thể. Cố Dương cho người nằm vùng bên chỗ anh, mà Kha Vinh từ lâu đã cảm thấy bất mãn vì ông ngoại càng ngày càng nâng đỡ anh hơn, chuyện đi bến tàu nhận nhóm hàng quan trọng kia trở thành giọt nước tràn ly, hai người họ liền bắt nhịp với nhau." (gốc là tác giả dùng câu sợi rơm cuối cùng trên lưng lạc đà, ý nghĩa cũng giống câu giọt nước tràn ly á, sợi rơm rất nhỏ rất nhẹ, nhưng nếu bạn đã chất rất nhiều thứ lên lưng lạc đà thì một sợi rơm cũng có thể phá vỡ giới hạn chịu đựng của lạc đà, khiến lưng lạc đà bị gãy.)

Phương Cẩn khe khẽ hỏi: "... Kha Vinh muốn giết anh?"

"Con người vì lợi ích có cái gì mà không làm được, nhưng mà cũng chưa chắc họ đã thật sự xuống tay, có thể là chỉ muốn anh gãy tay gãy chân chịu chút giáo huấn thôi." Cố Viễn lười biếng nói: "Lòng người khó đoán mà... May mắn lần này có em."

Trong lòng Phương Cẩn hồi hộp.

Cố Viễn trong chớp mắt nhếch khoé môi với cậu một cái, đúng lúc này một vệ sĩ từ cuối hành lang xoay người đi tới, bước đến trước mặt Cố Viễn đưa qua một cái túi giấy lớn, thấp giọng nói: "Cố tổng, hiện trường đều đã dọn dẹp xong, tìm được những thứ này trên người tài xế bên đối phương."

Cố Viễn buông Phương Cẩn ra, đưa tay vào lục lọi, đồ vật bên trong phần lớn đều dính máu.

Tài xế kia không chết, nhưng bị thương nặng đã đưa vào phòng ICU rồi. Cố Viễn đã tiếp nhận bài học lần trước từ cái chết ly kỳ của Lục Văn Lỗi ở bệnh viện, bố trí rất nhiều tay chân và nhân viên y tế theo dõi, không có bất kỳ một giây nào ở đó có ít hơn ba người, đồng thời phân phó bọn họ chờ người vừa tỉnh lại lập tức mang đi thẩm vấn.

Trong túi chỉ có những thứ vụn vặt, chìa khoá xe, dao quân dụng Thuỵ Sĩ, bóp, tiền xu, hộ chiếu nhất định là giả, dây thắt lưng, mũ lưỡi trai và áo sơ mi đồng phục thấm máu.

Mũ lưỡi trai rất cũ kỹ, có lẽ tài xế dùng để tránh camera giao thông trên đường cao tốc. Cố Viễn dùng cái nón làm xẻng mà đào đào đồ trong túi giấy, xong xuôi hắn tiện tay ném một cái rồi nói: "Cứ như vậy đi. Ngày mai đem Cố Dương đến cho tôi gặp nó một lần xem, cũng lâu rồi không liên hệ tình cảm với người em ruột thịt của tôi."

Vệ sĩ gật đầu một cái: "Nằm vùng của nhị thiếu gia bên chỗ chúng ta cũng đã bắt được, hiện đang ở trong xe dưới lầu, Cố tổng có muốn đi nhìn một chút không ạ?"

...Trong chớp nhoáng này, Phương Cẩn thoáng nhìn cái mũ lưỡi trai trong túi giấy.

Ánh mắt của cậu đột nhiên gắt gao cố định vào đó.

Kỳ thực chỉ là một chiếc mũ bình thường cũ kỹ ố vàng, còn nhuộm máu mà thôi, nhưng mà trên vành nón lại in vài thứ: biểu tượng của một công ty gồm ba đường lượn sóng xếp song song, phía trên có hình chim hải âu đen tung cánh muốn bay.

Biểu tượng kia nhìn thoáng qua chỉ như một nhãn hiệu nón lưỡi trai, nhưng mà Phương Cẩn biết nó không có quan hệ gì tới bản thân cái mũ cả.

Bởi vì cậu đã từng thấy qua.

Lần trước nhìn thấy cái biểu tượng này, cậu mất đi cha mẹ.

"Phương Cẩn?" Cố Viễn xoay đầu lại hỏi.

Ánh mắt Phương Cẩn đột ngột chuyển hướng qua hắn, nửa giây sau, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ dị trạng gì: "Sao vậy?"

Từ biểu tình đến giọng nói của cậu đều quá bình thường, Cố Viễn cũng không hỏi gì nhiều: chỉ nói: "Em ở đây chờ anh một chút, anh xuống lầu xem thử, rất nhanh sẽ lên lại."

Phương Cẩn thậm chí còn cười cười với hắn, nói: "Được."

Cố Viễn đứng lên, lại quay đầu sờ sờ trán Phương Cẩn, xác định nhiệt độ cũng không lên quá cao lúc này mới cùng vệ sĩ đi ra ngoài.

...Hắn không nhìn thấy, trên băng ghế dài ở phía sau, ánh mắt Phương Cẩn gắt gao đuổi theo chiếc túi giấy dính máu trong tay vệ sĩ, ánh mắt gần như có thể dùng từ hoảng sợ để hình dung.

Ba đường lượn sóng, chim hải âu đen tung cánh muốn bay...

Trái tim trong lồng ngực của Phương Cẩn nhảy lên một cái, máu dồn lên đỉnh đầu, bởi vì tốc độ máu chảy quá nhanh thậm chí có thể nghe thấy tiếng mạch máu lưu động nhanh chóng vọng lên màng tai.

Đúng vậy, cậu đã từng nhìn thấy.

Ngày hôm đó cha mẹ cậu tự sát, hỏa hoạn hừng hực đốt cháy căn nhà chiếu sáng bầu trời đêm, Phương Cẩn bé nhỏ non nớt gào khóc khàn cả giọng trên đường phố, liều mạng muốn phá dây cảnh báo để vọt vào trong, nhưng bị người qua đường đè chặt lại.

Xe cứu hỏa từ góc đường rẽ qua còi hú vang mà chạy đến, ánh sáng đỏ tươi chói lọi khiến người nhìn không mở mắt nổi. Tiếng nói non nớt của Phương Cẩn khàn đục vì gào khóc đến nỗi không còn giống người, cậu lại lần nữa lộn nhào về hướng dây cảnh báo, nhưng một khắc sau lại bị người đi đường trước đó đè cậu bế lên: "Coi chừng đứa nhỏ này, đừng để nó chạy lung tung."

Trong lỗ tai Phương Cẩn ù ù vù vù, nước mắt che phủ tầm nhìn mông lung không rõ ràng. Trong lúc bị choáng cậu không cách nào nhìn rõ dáng dấp người nọ ra sao, nhưng dưới ánh sáng đỏ rực chói mắt của xe cứu hoả, cậu đột nhiên thoáng nhìn thấy trên áo đồng phục của người nọ có in một cái logo...

Biểu tượng ba đường lượn sóng, chim hải âu đen, phía dưới còn có mấy chữ công ty vận tải gì đó.

...Đây chẳng qua là chuyện trong chớp mắt.

Phương Cẩn bé nhỏ đầu óc mê man, toàn bộ chi tiết cùng cảnh tượng đều vướng mắc quấy đục thành một đống hỗn độn trong trí nhớ. Trong hoảng hốt cậu chỉ nhớ rõ ngay sau đó cảnh sát tiếp nhận cậu, tiếp theo là tiếng mọi người ồn ào vang lên, có tiếng người hỏi: "Là các anh báo cảnh sát sao?"

"Đúng, nhà này đột nhiên bốc cháy, công ty chúng tôi có một kho hàng ở bên cạnh, lúc chuyển hàng qua thì thấy ánh lửa..."

Phương Cẩn cố gắng hết sức ngẩng đầu muốn nhìn nhà của mình trong biển lửa, nhưng mà lập tức bị che mắt. Trong tầm mắt chỉ còn bóng tối vô tận không biên giới, thế giới trong mắt cậu hoàn toàn hoá thành vực sâu, giãy dụa hồi lâu đã mệt lã, Phương Cẩn bé nhỏ rốt cuộc ngất đi.

Đó là ngày cuối cùng cậu còn có một ngôi nhà trên cõi đời.

Sau đó Phương Cẩn bị đưa đến đồn cảnh sát, lại sang đến viện mồ côi xã hội, ở trong viện mồ côi không đến hai ngày, đã bị người dắt đi bán vào nhà họ Cố.

Sau đó đủ loại trăn trở khốn khó và lênh đênh lưu lạc như tạo nên một chiếc lưới to lớn phức tạp rắc rối, siết thật chặt lấy cổ cậu, ngay cả một hơi tàn còn sót lại cuối cùng cũng bị tàn nhẫn cướp đi; mà ở nơi sâu nhất trong trung tâm của chiếc lưới to lớn kia, sâu thẳm trong đêm tối, chỉ có thể thấy ánh sáng hừng hực của biển lửa ở phía chân trời.

Trong ánh lửa có một con hải âu màu đen nhìn thẳng vào cậu.

Vận mệnh hiện lên từ trong ký ức kinh hoàng kia, lộ ra một khuôn mặt cười cợt dữ tợn với cậu.

...

Rạng sáng ngày hôm đó bọn họ mới về tới nhà, tinh thần Phương Cẩn không ổn định, khiến cậu khó ngủ, Cố Viễn đưa cho cậu một ly sữa ấm, kết quả cậu uống xong thì ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau cũng không tỉnh lại đi làm.

Trước khi ra khỏi cửa Cố Viễn hôn lên mi tâm của cậu một cái, ngón tay nhẹ vuốt qua đôi môi vì ngủ say mà đặc biệt hồng nhuận của cậu. (mi tâm = ấn đường = điểm giữa hai đầu chân mày, chỗ bắt gió á:v)

Trong nắng sớm Phương Cẩn hô hấp đều đều, khuôn mặt yên bình, mi mắt như cánh quạ che phủ một phần cánh mũi... Cậu không nhìn thấy, lúc này trong ánh mắt Cố Viễn tràn đầy đắm chìm và mê luyến sâu đậm, như mặt nước sâu không đáy, muốn đưa cả người cậu ngập chìm vào bên trong.

Mãi đến hồi lâu sau, đã sắp quá giờ đi làm, Cố Viễn mới đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Lúc đến công ty thì đã gần mười giờ, thuộc hạ vội tiến lên trước hai bước đẩy cửa ra, Cố Viễn sải bước đi vào phòng làm việc, chỉ hấy trên chiếc sô pha lớn bọc da kề sát tường có hai vệ sĩ đang ngồi, một trái một phải ghim chặt người ở giữa... Cố Dương.

Cố Dương quần áo nhếch nhác, cổ áo xốc xếch, trên người mang theo mùi rượu nồng đậm, trên mặt lưu lại vết đỏ do bị đè nén lúc ngủ. Bộ dáng này không cần nhìn cũng biết chắc là bị bới ra từ trên giường một cô nàng nào đó, có thể là sáng sớm đã bị vệ sĩ bắt tới, vẫn luôn bị kiềm chặt cho tới bây giờ.

"Anh hai nếu như nhớ em, gọi một tiếng em tự nhiên sẽ qua, sao sáng sớm lại xảy ra chuyện thế này chứ?" Ánh mắt Cố Dương thoáng nhìn hai bên trái phái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai biết thì còn hiểu được anh hai của em thích đùa giỡn, nếu như không biết, còn cho rằng hôm nay anh muốn đoạt quyền soán vị, giết em đây trước hết để tế cờ đấy." (tế cờ là lễ tế trước khi xuất binh)

Cố Viễn thản nhiên nói: "Nếu anh muốn đoạt quyền soán bị, giết cậu hay không có gì khác nhau?"

Cố Dương lúc này nghẹn lời.

Cố Viễn dùng một chân kéo cái ghế đạp về phía trước, cái ghế lộc cộc từ phía sau bàn làm việc trượt ra, sau đó bị hắn dùng một tay chặn lại, hắn ngồi trước mặt Cố Dương: "Buông nó ra."

Vệ sĩ, lập tức buông tay ra, Cố Dương hung hăng sửa sang lại cổ áo, nặng nề hừ một tiếng.

"Cậu không phục à?" Cố Viễn hỏi.

Cố Dương nói: "Có cái gì đâu mà phục với không phục, anh hai xảy ra tai nạn xe cũng có thể khiến cho em gánh nồi, vậy thì gánh thôi. Ai bảo chúng ta trừ anh ra thì chỉ có em đây, nếu như có thằng ba nói không chừng hai anh em mình còn có thể liên thủ tranh đoạt một trận, nhưng bây giờ trong cái tình hình trong hai phải chọn một này, em không gánh nồi thì ai gánh nồi đây?" (từ gốc của gánh nồi là bối oa, trong tiếng Quảng hoạch và hoạ là 2 từ đồng âm, mà hoạch trong tiếng Trung phổ thông thì đồng nghĩa với oa là chỉ cái nồi, tính chất bắc cầu oa=hoạch~hoạ => bối oa = gánh nồi~ gánh hoạ, ý chỉ phải chịu tiếng xấu thay người khác. Ngta cũng hay nói là bối hắc oa, tức là gánh nồi đen, cùng một ý nhưng mà diễn tả rõ hơn cái sự xui của người bị hại, nhọ nồi đó:v)

Ánh mắt thâm thúy của Cố Viễn nhìn chằm chằm vào Cố Dương, trong phòng làm việc nhất thời tĩnh lặng không tiếng động

An tĩnh khiến người ta lo sợ trong lòng, tựa như có một con rắn độc đang chậm rãi bò từ chân lên cổ, từng chút từng chút lặng yên không một tiếng động, khiến sự sợ hãi chậm rãi thấm vào trong lòng theo xúc cảm lạnh lẽo dính dớp trên làn da.

Cố Dương vô ý thức giật giật, cười nói: "Anh hai?"

Cố Viễn lại chợt quay sang vệ sĩ, phân phó: "Mang đồ lên."

Vệ sĩ nhận lệnh rời đi, chốc lát sau lại cầm theo một cái hộp sắt màu trắng đẩy cửa đi vào, đi tới bên người Cố Dương thì lạch cạch mở nắp hộp.

Ánh mắt của Cố Dương lướt qua, cả người đột nhiên lui mạnh về sau...

Trong cái hộp kia vậy mà lại là một ngón tay bị chặt đứt còn loang lổ máu!

"Anh hai anh như vậy là ý gì! Làm gì vậy! Mau đem đi, đừng có đưa tao! Đem đi đem đi!" (mình cho mẻ xưng tao  là với vệ sĩ nha mn, thím này nhát cáy lắm, ko dám xưng với Viễn vậy đâu)

"Đây là từ người nằm vùng của cậu đấy." Cố Viễn thản nhiên nói, "Tra khảo cả đêm qua, hôm nay lúc rạng sáng đã khai ra hết rồi, thuộc hạ của cậu thật không dùng được gì cả."

"Cái gì mà nằm vùng! Tôi không biết!" Giọng của Cố Dương gần như biến điệu, cả người dính chặt vào lưng ghế sô pha, dùng mọi khả năng chỉ để tránh xa cái ngón tay bị chặt đang tản ra mùi máu tươi nặng nề kia một chút: "Tôi không biết cái gì hết, cho tôi xem cái này làm gì?! Đem đi, đừng tới đây! Định dùng cách làm của thổ phỉ để ép tôi nhận tội phải không?!"

Cố Viễn cười phá lên nói: "Thổ phỉ."

Nụ cười kia của hắn tựa như cười đùa, nhưng mà giây kế tiếp hắn đột nhiên đứng lên, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy Cố Dương, bàn tay như kìm sắt đè lấy bả vai vặn cả người Cố Dương quay sang một bên, một tay nhấn đầu Cố Dương xuống trước hộp sắt, cả mặt gần như đang dính vào ngón tay bị chặt!

"A A A..."

"Đây mới gọi là thổ phỉ." Cố Viễn chế nhạo nói, nắm tóc kéo đầu Cố Dương lên, hỏi: "Cậu thấy tay người còn sợ thành như vậy, sao lại có lá gan hợp tác với Kha Vinh giết tôi?"

Sắc mặt Cố Dương tái xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một lát sau khàn giọng nói: "Nếu như anh đã khăng khăng là tôi, còn có cái gì mà..."

"Là cậu hay là Trì Uyển Như?"

"..."

"Là Trì Uyển Như đúng không?"

"..."

Cố Dương thở hổn hển dồn dập, sau một hồi mới chậm rãi nói: "Em... em không có ý định muốn giết anh..."

Cố Viễn rốt cục buông tay ra, cả người Cố Dương lập tức ngã vào sô pha, vội vàng dịch người vào trong góc phòng.

Cố Viễn cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Mẹ cậu có tiến bộ rồi, lăn lộn với băng đảng của Kha Vinh muốn mạng của tôi, đó là bảo hổ lột da đấy... Cậu cho là mẹ cậu có thể đùa được với hạng người thủ đoạn độc ác giết người không chớp mắt như Kha Vinh sao? Đến lúc đó trước là hại chết tôi, hại chết cậu, sau đó giang sơn nhà họ Cố sẽ bị dâng không lên cho kẻ khác họ, hoặc là Cố Danh Tông thu thập Kha Vinh xong, sẽ tự tay bóp chết mẹ cậu." Dường như hắn cảm thấy rất thú vị, cười nói: "Qua vài năm nữa mà còn thấy được nhau, cậu có thể nên hỏi mẹ cậu một chút sao lại ngu xuẩn như vậy. " (bảohổlộtda, tứclàbảongkháclàmchuyệnliênquan đến tínhmạngcủahọ, chonênchuyệnđótấtnhiênlàkocókhảnăngxảyra)

Sắc mặt Cố Dương lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu mới nhả ra một câu: "Dù sao cũng là mẹ em..."

Đại khái Cố Dương cũng hiểu lời này vô cùng yếu ớt vô lực, nghẹn lời dừng lại.

"Tối hôm qua... tối hôm qua em quả thực muốn ngăn cản bà, nhưng lúc nhận được tin đã quá muộn, em cũng biết bà tiếp xúc với loại người như Kha Vinh thật sự là... Anh hai, em không có ý muốn tranh giang sơn với anh, em chỉ muốn nắm bắt cái mà em nên nắm bắt thôi, anh hiểu em mà."

Cố Viễn thản nhiên nói: "Tôi vẫn luôn định sẽ đưa thứ nên đưa cho cậu."

Cố Dương dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời đến khoé miệng, lại chỉ hoá thành một tiếng thở dài.

"Em sẽ nhắc nhở mẹ em đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Kha, lần này đúng là bà đã làm sai. Cha vẫn đang khoẻ mạnh, nếu như hai anh em mình xảy ra nội chiến trước, kết cục chỉ có đôi bên kéo nhau cùng chết, cho nên em không muốn hại anh đâu anh hai."

Cố Dương đứng dậy cúi rạp người một cái, trịnh trọng nói: "Lần này rất cảm tạ anh tha cho em một mạng."

Cố Viễn tựa thật sâu vào ghế giám đốc, mặt không biểu tình cũng chẳng chút né tránh mà nhận cái lễ này.

Cho đến khi cúi người xong ngẩng lên, hắn mới thản nhiên nói: "Được rồi... Cậu đi đi."

Lúc này Cố Dương mới cung kính đáp vâng, chỉnh chỉnh quần áo rồi xoay người rời đi, lúc đi ngang vệ sĩ đang bưng ngón tay bị chặt kia Cố Dương dường như có chút sợ hãi, vô ý thức lách qua nửa bước rồi mới đi ra khỏi cửa phòng làm việc.

...

Cửa đóng cạch, vệ sĩ thấp giọng hỏi: "Đại thiếu gia, lời của nhị thiếu gia vừa nói..."

"Mặc nó nói thật hay không, nhưng lá gan đó của nó là thật." Cố Viễn cười nhạo một tiếng, nâng cằm lên hất về phía hộp sắt đựng ngón tay bị chặt: "Tuỳ tiện tìm chỗ chôn đi, để đây mùi cũng thật khó ngửi."

Vệ sĩ lên tiếng đáp vâng, khoá kỹ hộp sắt, rồi mới trầm giọng nói tiếp: "Còn có một việc, hai ngày trước ngài bảo chúng tôi tra tư liệu liên quan đến Phương trợ lý, hôm nay đã có kết quả rồi..."

Cố Viễn đang xoay người quay về bàn làm việc, nghe vậy bước chân chợt dừng.

Hắn chắc chắn đã dừng lại chừng vài giây, không nói chuyện cũng không động đậy, không biết là đang suy nghĩ gì.

Một lát sau vệ sĩ mới thấy hắn không quay đầu lại mà đưa tay qua, nói: "Đưa đây."

Vệ sĩ không dám đoán tâm tình hiện tại của hắn thế nào, chỉ cầm một phong bì nâu cỡ A4 trên bàn làm việc, cúi đầu cung kính đưa qua.

Cố Viễn nắm phong bì trong tay một hồi, mới chậm rãi mở niêm phong ra.

Động tác của hắn rất chậm cũng rất cẩn thận, lúc phong bì bị mở ra gần như không phát ra âm thanh nào. Trong phong thư có mấy tờ giấy in chữ đánh máy, Cố Viễn rút chúng ra, vệ sĩ bên cạnh dùng tầm nhìn ở khoé mắt liếc thấy cái động tác này, chẳng biết tại sao lại cảm thấy một loại cảm giác trịnh trọng không rõ, như một nghi thức khó có thể diễn tả.

Đúng vậy, chính là cảm giác như một loại nghi thức.

Dường như đó không chỉ là mấy tờ giấy, mà là một thứ gì đó rất then chốt, liên quan đến những chuyện quan trọng hơn rất nhiều.

Cố Viễn trầm mặc nhìn từng tờ một, phía trên là toàn bộ cuộc sống của Phương Cẩn từ năm hơn mười tuổi đến nay.

Điều kiện gia đình cậu vô cùng tệ, chỉ thi đậu trường trung học mà nhà họ Cố chuyên quyên góp từ lâu, bởi vì thành tích học tập vô cùng tốt mà được đặc biệt trợ giúp, sau khi tốt nghiệp trung học liền được đưa đến Đức du học.

Ở Đức cậu nhận được không ít học bổng, đại khái bởi vì rất được Cố Danh Tông thưởng thức, mỗi lần y đến Đức cậu đều được đi theo làm phiên dịch viên; sau khi học xong về nước cậu gửi lý lịch sơ lược đến tổng công ty của tập đoàn, lập tức tìm được một công việc tốt.

Cố Viễn lật từng tờ một, nhìn thấy ảnh chụp ở Đức của Phương Cẩn, phiếu điểm và bằng tốt nghiệp, cũng nhìn thấy bản sao hợp đồng làm việc và lý lịch sơ lược của Phương Cẩn lúc xin vào tổng công ty.

Hắn khép tài liệu lại, trở tay đưa cho vệ sĩ: "Có thứ không đúng."

Vệ sĩ cả kinh: "Cái gì ạ?!"

"Nếu như là sinh viên được giúp đỡ, trực tiếp thừa nhận với tôi là được, không cần thiết vì lòng tự trọng nực cười mà giấu diếm, huống hồ nhà họ Cố cũng không có khả năng giúp đỡ một học sinh đi học bắn súng."

Vệ sĩ có vẻ bị kinh hãi, một lát sau cuống quít tiếp nhận tài liệu: "Nhưng chung tôi tra được đúng là như vậy..."

"Chỉ cần chuẩn bị qua trước, tư liệu các cậu tra được sẽ là tin tức mà người khác muốn phơi ra ngoài." Cố Viễn ngồi vào sau bàn làm việc bằng gỗ lim to lớn, lạnh lùng nói: "...Tôi phải biết thông tin chân thật, tiếp tục tra."

...

Lúc Phương Cẩn tỉnh lại đã qua buổi sáng.

Cậu xoay người ngồi dậy, lẳng lặng ngồi trên giường một lát, trong đầu mới dần dần hiện ra cơn ác mộng quấy rầy cậu cả đêm.

Tiếng người xôn xao, đèn báo động lập loè, ánh lửa ngất trời, cùng với chim hải âu đen cười ác độc với cậu từ trong vực sâu...

Toàn bộ chi tiết dồn dập trong biển sâu, cuối cùng hoá thành cảnh tượng trên hành lang phòng cấp cứu đêm hôm qua, chiếc mũ lưỡi trai nhuộm từng mảng máu lớn, cùng biểu tượng của một công ty bình thường.

Phương Cẩn có thể nghe thấy âm thanh trái tim mình đập mạnh dữ dội, cậu thở dốc một lát, mới xoay người xuống giường rửa mặt.

Trong phòng tắm tiếng nước ào ào, Phương Cẩn dùng nước lạnh rửa mặt, xúc cảm lạnh lẽo khiến thần trí cậu rốt cục tỉnh táo lại. Cậu tiện tay vuốt gương mặt đẫm nước một cái, xoay người định cầm khăn mặt lau, đúng lúc này đột nhiên xoang mũi nóng lên, ngay sau đó chất lỏng ấm áp mãnh liệt trào ra.

Phương Cẩn kinh ngạc giơ tay lên chạm vào, chỉ thấy trên ngón tay nhễ nhại máu tươi.

Cậu lại chảy máu mũi rồi.

Chú thích

Dao quân dụng Thuỵ Sĩ

Dao quân dụng Thuỵ Sĩ

Logođóđại khái th này

Logo đó đại khái thế này

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện