Cố Viễn như bị ai mê hoặc, vô ý thức mà đi đến trước cửa.
Một chút lý trí cuối cùng còn sót lại của hắn biết rõ thế này là không đúng, hắn phải giả vờ như không hề phát hiện được gì rồi lập tức rời đi; nhưng lý trí ở trước mặt cám dỗ và xúc động thì đúng là yếu đuối như vậy đấy, từng tiếng thở dốc tựa như tiêm thẳng thuốc kích thích vào trong mạch máu, tội ác cấm kị cùng khoái cảm đốt cháy đầu óc hắn thành một đống hỗn độn.
Khoảng cách này có thể là còn chưa tới hai mét, Phương Cẩn đang ở đây.
Máu xông thẳng lên đỉnh đầu của Cố Viễn, huyệt thái dương nhíu chặt gắt gao. Hắn thậm chí có thể nghe thấy dục vọng đang gào thét dâng trào trong huyết quản của mình, tựa như bản năng ở sâu thẳm trong tâm hồn đang dần được đánh thức, quả thực khiến người ta khó có thể chống cự lại.
Rõ ràng là thống khổ như vậy.
Lại tựa như tiếng ca của người cá giữa đại dương bao la, đầu độc mỗi một người nghe khiến họ không chùn bước quay đầu mà càng đi sâu vào vùng biển.
Cố Viễn nặng nề thở dốc, giây kế tiếp trên lòng bàn tay truyền tới sự lạnh lẽo khiến thần trí hắn chợt bừng tỉnh...
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tay của mình đã đặt ngay trên tay nắm cửa của phòng ngủ!
Trong phút chốc Cố Viễn giật lùi về phía sau nửa bước như bị điện giật, bàn tay dùng sức nắm chặt lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Rốt cục đau đớn đã khiến hắn miễn cưỡng khôi phục lại lý trí, trong khoảng vài giây hắn đã không dám nghĩ đến điều mà mình muốn.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, tiếng nức nở đè nén rất nhỏ như từng luồng điện đi qua trái tim, kích thích quá độ khiến đầu ngón tay cũng tê dại một cách mơ hồ.
Cuối cùng một lát sau Cố Viễn run rẩy thở ra một luồng hơi nóng hổi, ép bản thân mình chậm rãi lui ra phía sau, xoay người, đi ra cửa lớn.
...
Hắn cũng không nhớ rõ mình đi ra ngoài như thế nào, nhưng trong trạng thái hỗn loạn, hắn lại vẫn ý thức rất rõ ràng rằng phải đóng cửa lại. Sau khi xuống lầu thì thấy tài xế đứng chờ bên cạnh xe, đại khái là thấy sắc mặt hắn không tốt, mới cẩn thận hỏi một câu: "...Đại thiếu gia? Ngài làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Cố Viễn ngồi vào trong xe, ngừng một chút rồi nói: "Lái xe quay về công ty đi."
Tài xế không dám hỏi nhiều, không nói tiếng nào lên xe, quay đầu xe chạy về hướng công ty.
Cố Viễn ngối ở ghế sau, những tiếng nức nở đè nén vừa nãy tựa như lại văng vẳng bên tai không ngừng... Rõ ràng bí ẩn mà vặn vẹo như vậy, trong cấm kỵ lại lộ ra sự mê hoặc đáng sợ, luồng khí khô nóng cứ lượn lờ không dứt trong đầu hắn.
Cố Viễn lấy một điếu thuốc ra châm, hắn phát hiện ngón tay mình đang run nhè nhẹ.
Đây không phải là âm thanh có thể phát ra khi nam nữ làm tình, hắn nghĩ.
Hắn không ôm bất kỳ hứng thụ gì với việc chơi đùa cùng mấy cậu trai đang thịnh hành bây giờ, cũng chưa từng thử qua, nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy. Cái tiếng thở dốc và rên rỉ vỡ vụn này rõ ràng là phát ra từ bên bị động thừa nhận, hơn nữa có lẽ vì nghe thấy tiếng hắn gọi Phương Cẩn ở ngoài cửa, cho nên đã cố gắng hết sức để đè nén, thậm chí âm thanh đó còn có chút khàn khàn.
Mà người không phát ra âm thanh kia, nhất định là đàn ông.
Cố Viễn hút một hơi khói thật sâu, rồi đột nhiên thở ra hoàn toàn.
Rốt cuộc Phương Cẩn có bạn gái hay không? Hay là nói, cậu ấy có phải là đồng tính thích đàn ông không? Cố Viễn quay đầu sang một bên cửa xe, nheo mắt lại vô ý thức đánh giá khuôn mặt trầm lặng như nước của mình. Đường nét của các bộ phận trên mặt hắn cực kỳ sâu sắc, mắt sâu mày rậm, sống mũi thẳng tắp, nhìn thoáng qua có chút anh tuấn của phương tây; bởi vì từ nhỏ đã biết không thể lộ ra vui mừng giận dữ trước mặt người khác, bình thường cứ lạnh lùng mím môi không nói lời nào, bởi vậy đôi môi lại vô tình khiến cho người ta cảm thấy một giác bạc tình. (chỗ mắt sâu mày rậm, gốc là mi cốt cao thâm, nghĩa là cấu tạo hộp sọ có hốc mắt sâu nên phần xương chỗ chân mày nó cao và đưa ra nhiều hơn, cộng thêm đôi mày đậm khiến mắt bạn nhìn sâu và thâm thuý hơn. Cái câu tiếng hán này nó diễn tả sâu hơn, trong tiếng việt thì người ta gọi là mắt sâu mày rậm thôi, hơi chung chung, vì đôi khi bạn ốm quá chỗ hốc mắt nó ko đủ mỡ nên nó lõm vào thì mắt cũng sâu, nhưng cái kiểu sâu đó nó âm u ảm đạm lắm, điển hình là mấy chế nghiện ma tuý.)
Hắn chỉ biết tướng mạo mình trong mắt người khác phái cũng coi như là có lực hấp dẫn, nhưng người đồng tính thì thấy thế nào?
Phương Cẩn một mực lặng lẽ đi theo phía sau giúp đỡ hắn, dựa dẫm hắn, tối hôm qua vừa nghe hắn mời ở lại liền lập tức dùng bàn tay lạnh lẽo run rẩy nắm chặt lấy hắn, khẩn trương đến nỗi không nói được một câu...
Cố Viễn hơi nheo lại ánh mắt thâm thuý.
Nếu như Phương Cẩn thật sự thích đàn ông mà nói, vậy cậu ấy thấy mình như thế nào nhỉ?
...
Lục Văn Lỗi đã chết, bỏ lại cục diện rối rắm của vận tải hàng hải Minh Đạt với hàng loạt khoản nợ chưa trả. Đổi lại bất luận kẻ nào hẳn là đều tỏ thái độ tránh còn không kịp với cái hố lửa vĩ đại này, còn suy nghĩ của Cố Viễn lại là làm sao để rọc xương hút tuỷ, đoạt cho hết toàn bộ tài sản mà Lục Văn Lỗi để lại phía sau và những thứ mà vận tải hàng hải Minh Đạt đang ẩn giấu... Nếu như tính luôn toàn bộ khoản tiền đen đã được rửa, đúng là một khoản tiền lớn khá là khả quan.
Buổi chiều hôm đó Cố Viễn phải buộc bản thân dồn toàn bộ tinh thần vào công việc, bởi vì chỉ cần hơi phân tâm một chút, hắn lại lập tức nhớ tới giấc mộng tươi đẹp hỗn loạn mà thoả thích tối hôm qua, cùng với tiếng thở dốc thống khổ không xua đi được ở bên tai.
Sự giày vò kia cấm kỵ như vậy, tội lỗi mà cám dỗ, khiến cả người hắn hết lần này đến lần khác trầm luân trong xao động và vẫy vùng. Mãi cho đến khi giờ làm việc đã qua thật lâu, toàn bộ quản lý cấp cao ở tầng thượng đều đã đi về, hắn vẫn còn ở lại một mình trong căn phòng làm việc xa hoa rộng lớn, xuyên qua cánh cửa sổ thuỷ tinh có thể thấy cái bàn trống rỗng trong phòng làm việc của trợ lý ở phía đối diện.
Một lúc lâu sau, Cố Viễn như kẻ mê muội, đứng dậy đẩy cửa đi qua.
Phòng làm việc của Phương Cẩn cực kỳ ngăn nắp, các loại giấy tờ tài liệu sau khi được phân loại kỹ càng thì được đặt trên mặt bàn, kệ sách và ngăn kéo thì gắn chi chít chằng chịt những tờ giấy ghi chú. Cố Viễn tiện tay rút một tờ ra, ngẩn ngơ nhẹ vuốt nét chữ cao thẳng thanh tú của Phương Cẩn một lát, rồi lại nâng mắt nhìn về chiếc bàn làm việc rộng lớn.
Bởi vì gọn gàng sạch sẽ nên mặt bàn có vẻ trống trải rộng rãi, chất gỗ lim ánh lên sự ôn nhuận sáng bóng dưới ánh đèn. Chẳng biết tại sao cảnh tượng này chợt khiến Cố Viễn nghĩ tới chiều rộng của cái bàn này hoàn toàn có thể đủ cho một người lớn nằm lên, nếu như Phương Cẩn ở phía trên thì...
Cậu ấy gầy như vậy, giang cả tay chân ra cũng chắc chắn có thể nằm được nhỉ.
Một khắc kia đầu óc Cố Viễn không thể khống chế được, cảnh tượng Phương Cẩn lôi kéo hắn trên ban công bệnh viện lúc nửa đêm hôm qua lại hiện lên. Đáy mắt cậu dường như luôn hàm chứa một hồ nước, đôi môi hơi mở, hơi thở ấm áp ướt át; chiếc áo sơ mi trắng của cậu bị nước tạt ướt, dưới cổ áo rộng thùng thình có thể thấy rõ ràng xương quai xanh sâu thẳm, khoảng cách gần đến mức chỉ cần đưa tay liền có thể dễ dàng giật bung toàn bộ nút áo...
Cố Viễn nặng nề nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy cạnh bàn nổi cả gân xanh, gần như là cố gắng hết sức để dùng đau nhức đè ép loại ý nghĩ hỗn loạn điên cuồng đang ở trong đầu này.
Một lát sau hắn ngẩng đầu lên, miễn cưỡng thở ra một hơi dài rồi xoay người sải bước ra khỏi phòng làm việc như đang lẩn trốn cái gì.
...
Đêm hôm đó Cố Viễn không gọi tài xế, tự mình lái xe lang thang qua lại trên con đường ngập tràn những dòng ánh sáng neon đang không ngừng chuyển động, hắn mặc cho gió đêm thổi qua cửa sổ xe mở toang để chúng phả lên mặt.
Hắn không muốn về nhà.
Mười mấy tiếng trước hắn còn đứng trong nhà mà nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác của vợ chồng mới cưới trong cuộc sống gia đình, nhưng mà ngắn ngủi chưa đến một ngày cái cảm giác kia đã tan vỡ... Chính hắn cũng không muốn thừa nhận cơn tức giận như là ghen tị đang âm thầm lặng lẽ sinh sôi từ đáy lòng, thậm chí sâu trong đầu còn có một âm thanh đang chất vấn: Vì sao cậu tốt với tôi như vậy, quay đầu lại đi tìm người khác? Lẽ nào bộ dáng trung thành và tận tâm của cậu đối với tôi ngày thường đều là giả vờ sao?
Nhưng mà hắn biết bản thân hắn không có lập trường để hỏi câu hỏi này.
Hắn chỉ là ông chủ, Phương Cẩn là trợ lý của hắn. Thích đàn ông cũng được đàn bà cũng được, nhưng cho tới bây giờ cậu cũng chưa hề biểu hiện ra ý tứ muốn vượt qua Lôi Trì một li một tí nào. (Lôi Trì là tên một con sông, kiểu như là một đường biên giới báo động thời xưa, chỉ cần quân địch vượt qua con sông này thì quân đội trong kinh thành phải lập tức hành động. Cho nên nói vượt qua Lôi Trì ý là vượt qua một giới hạn đặc biệt đáng chú ý nào đó.)
Cho dù Phương Cẩn đã từng có chút xíu cố gắng ám chỉ muốn vượt qua quan hệ bình thường, thì hiện tại hắn cũng có thể hùng hồn khí khái đem ra mà chất vất, nhưng mà không có.
Không hề có.
Cố Viễn thả chậm tốc độ xe, rẽ qua khu chợ đêm sầm uất ở góc đường, một cửa vào hộp đêm đang lập loè ánh sáng đèn led rực rỡ, hấp dẫn tầm mắt của hắn.
Hắn nhận ra hộp đêm này mình đã từng đến, lần trước sinh nhật Cố Danh Tông thì Cố Dương lôi kéo hắn đến để giới thiệu MB, kết quả hắn không có hứng thú nên về sớm. Chẳng biết tại sao bây giờ nhìn thấy Cố Viễn lại hơi động tâm một chút, hắn liền chạy đến rồi ngừng xe, trực tiếp đẩy cửa chính bằng kính đen ra, ánh sáng, âm nhạc cùng những cơ thể đầy xinh đẹp đang múa may vặn vẹo lập tức đập vào mắt.
Cố Viễn tìm quản lý, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Người đầu bảng của các người đêm nay có rảnh không?"
Ánh mắt của người quản lý lăn lộn tại nơi trăng hoa này cũng rất lợi hại, chỉ nhìn lướt qua trên dưới toàn thân Cố Viễn đã lập tức khoác lên gương mặt đầy vẻ tươi cười: "Có có có!... Mời ngài ngồi, tôi sẽ đi gọi cho ngài ngay!"
Quản lý chen vào đám người mà đi, một lát sau Tiểu Kiệt mặt mày xinh đẹp, trang điểm sắc đậm quả thực lả lướt thướt tha đi qua đây, nhìn thấy Cố Viễn mắt liền sáng rực: "Ôi chao! Em biết ngay là ngài mà! Hôm đó ngài tới..."
Cố Viễn tựa lưng trên ghế sô pha nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ có thể đi không?"
Tiểu Kiệt nghẹn lời, chớp chớp đôi mắt to tô phấn nhũ: "Được chứ anh trai, em nhớ ngài muốn chết. Chúng ta lên lầu là có chỗ trống đó, em lại cùng ngài uống vài ly rượu."
Kỳ thực Cố Viễn căn bản không có hứng thú uống rượu với cậu ta, hắn liền đứng dậy đi lên lầu.
Lầu trên của loại hộp đêm này cơ bản đều là phòng riêng, nhưng mà các biện pháp an ninh tương đối tốt, hướng thiết kế của căn phòng sẽ khiến các vị khách đến đây mua vui khó mà gặp được nhau, cũng tránh được rất nhiều sự xấu hổ không cần thiết. Chỉ là bày trí bên trong vẫn không thể tránh khỏi thô tục, đèn hồng nhạt, phòng tắm trong suốt, giường lớn đầy cánh hoa hồng, Cố Viễn vừa vào cửa thì sự hăng hái vốn không có bao nhiêu nhất thời lại vơi đi phân nửa.
"Khỏi uống, tiền bo vẫn cho cậu."
Tiểu Kiệt nghe xong lại rất vui vẻ, lập tức đem chai rượu đỏ chuẩn bị khui để lại vào tủ, ẩn tình đưa tình mà đi tới kéo tay Cố Viễn sờ lên người mình: "Anh trai à ngài thật sự là tốt quá đi, có muốn em cùng ngài chơi chút gì đó trợ hứng không? Em vậy chứ chơi rất máu đó!"
Nói rồi chớp chớp mắt ra vẻ quyến rũ, chậm rãi cởi cúc áo để lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Vóc người cậu ta kỳ thực không tệ, không gầy trơ xương như rất nhiều ngôi sao nhỏ bây giờ, cũng không phải loại cơ thể MB khoẻ đẹp đang thịnh hành hiện nay; có thể là vì tuổi tác, còn có chút mùi vị thiếu niên. Dưới thắt lưng nhỏ hẹp là cái mông rất vểnh cùng bắp đùi khoẻ khoắn, lúc cậu ta cởi quần còn cố ý lắc lư, vẻ mặt đầy quyến rũ mà nhìn chằm chằm Cố Viễn.
Nhưng mà Cố Viễn không có phản ứng.
Trên lý trí hắn biết đây là một cơ thể rất có lực hấp dẫn, nhưng mà hắn thực sự không có hứng thú với cái cấu tạo sinh lý giống bản thân như thế.
...Vậy tại sao tối hôm qua mạch máu lại sôi sục khó có thể khống chế đối với Phương Cẩn như vậy chứ?
Rõ ràng Phương Cẩn cũng giống như nam giới bình thường không có gì khác biệt mà? Cố Viễn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bên ngoài không thể hiện ra bất kỳ tâm tình gì, trong lòng lại đang rơi xuống vực sâu.
Hắn biết đây là tình huống xấu nhất, nếu như chỉ là nhất thời nổi lên hứng thú với thân thể đồng tính thì còn có thể coi như là chơi đùa một chút, địa vị quyền thế như hắn muốn chơi mấy loại như thần tượng mỹ thiếu niên đang nổi cũng dễ như trở bàn tay; nhưng mà chỉ hứng thú với riêng một đối tượng, vậy thì không bình thường rồi.
Đó không phải là ham muốn thuần sinh lý, mà trong đó còn xen lẫn cùng với tình cảm.
Đây chính là tình huống gay go nhất.
"Cậu mặc quần áo vào đi."
Cố Viễn đột nhiên đứng dậy, tiện tay rút ra một xấp tiền mặt cho Tiểu Kiệt làm tiền bo trong ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, ngay sau đó không hề liếc mắt nhìn cậu ta một cái đã trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
"Ơ chờ một chút! Ngài..."
Cố Viễn đóng cửa cạch một cái, xuống lầu ký hoá đơn, không chút biểu tình ra khỏi hộp đêm trong ánh mắt cực kỳ khác thường của quản lý.
....
Gió đêm trên đường cái phả vảo mặt, Cố Viễn đứng trước cửa xe, hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên hắn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Phương Cẩn. Cố Danh Tông phái xuống cho hắn một đám thuộc hạ, kỹ thuật có quản lý có thư ký có thị trường có, mỗi một người đều dùng hết một thân bản lĩnh muốn phô ra khí chất tinh anh của mình, chỉ có Phương Cẩn lúc đối mặt với hắn thì ánh mắt vẫn khiêm tốn nhìn xuống. (thị trường là người làm về lĩnh vực marketing ấy)
Về sau mấy vị khâm sai đại thần này khôn khéo giỏi đưa đẩy các loại từng người một đều bị Cố Viễn xử lý... Đùa gì thế, ỷ có bối cảnh rồi dám chơi trò bịp bợm trước mặt Cố đại thiếu gia, thật sự cho rằng mình sẽ lọt vào mắt thái tử gia dễ như ăn bánh sao? Cố Viễn chính là chân chính xuất thân từ gia đình tài phiệt quyền thế giết người không thấy máu, nơi có rất nhiều thủ đoạn âm mưu mà cả những kẻ sành sỏi lõi đời cũng không học được, hắn xem như xem kịch mãi.
Mà giữa cuộc tranh đấu quyền thế không khói lửa mà vẫn cực kỳ mãnh liệt này, hắn giữ lại Phương Cẩn.
Đoạn thời gian đó đã khắc sâu ấn tượng của Cố Viễn đối với Phương Cẩn, chính là người này cho dù nhiệm vụ gì cũng có thể hoàn thành, mặc kệ làm khó dễ thế nào cũng có thể chấp nhận, bất kỳ chút sai lầm nào cũng không phạm phải; dường như cậu vĩnh viễn trầm tĩnh, giỏi giang lại ung dung, ánh mắt lúc đối mặt với Cố Viễn luôn rũ xuống theo thói quen, thậm chí ngay cả mắt chạm mắt với hắn cũng rất ít.
Lúc đó hắn chỉ thoả mãn rốt cuộc mình đã tìm được một trợ lý xứng đáng với chức vụ, bây giờ lại phát hiện mình cũng không phải là một ông chủ xứng đáng với chức vụ tương ứng với người ta.
Ngày mai đến công ty hắn làm sao đối mặt với Phương Cẩn đây?
Hắn làm sao nói với Phương Cẩn, tuy rằng tôi và cậu đều biết tôi nghe thấy tiếng cậu rồi, nhưng không cần thiết phải xấu hổ vì tôi nghe xong cũng cứng luôn?
Cố Viễn ngồi vào trong xe, cầm điện thoại di động lên, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.
Ánh lửa ở đầu thuốc lập loè trong khoang xe mờ tối, một lát sau rốt cuộc cháy hết. Cố Viễn kéo một hơi thật sâu rồi thở ra vòng khói cuối cùng, hắn dường như đã đi đến kết luận mà hạ quyết tâm cái gì đó, ngón tay trượt trên màn hình, kéo đến người liên lạc gần đây nhất.
Hắn bấm số điện thoại của Phương Cẩn.
...
Nhà họ Cố.
Phương Cẩn mở mắt, xoay người ngồi dậy, một lát sau mới ý thức được bản thân mình đang ở đâu... căn phòng cậu ở khi còn bé.
Điều này kỳ thực vô cùng kinh ngạc, đã rất nhiều năm rồi cậu không trở lại đây. Lần cuối cùng đi ra khỏi căn phòng này là lúc còn niên thiếu đi Đức du học, cậu nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt, dường như xuyên qua thời gian nhìn thấy bản thân mình đẩy cửa ra đi vào năm đó, không khỏi hơi hoảng hốt một chút.
Trong phòng rất tối, đã là đêm khuya.
Phương Cẩn mở đèn chính lên, mặt không thay đổi đi vào phòng tắm, lấy ly nước súc miệng... Vết máu ở chỗ bị cắn rách trong miệng cậu đã kết vảy, lúc súc miệng nước cũng đỏ lên, dòng nước lạnh lẽo kích thích vết thương cực kỳ đau rát.
Nhưng mà cậu lại như tự ngược đãi bản thân mà súc miệng hết lần này đến lần khác, dựa vào đau đớn để khiến thần trí mình ngày càng thanh tỉnh, mãi cho đến khi màu máu trong nước hoàn toàn biến mất rốt cuộc cậu mới ngừng lại.
Phương Cẩn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Có một khoảng khắc trong nháy mắt cậu nghĩ khuôn mặt âm trầm lạnh lùng trong chiếc gương này thật là kỳ dị, cứ như một người xa lạ đáng sợ, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm; cậu nỗ lực nâng khoé miệng lên để làm dịu đi, nhưng vẻ mặt kia lại vặn vẹo, trong xa lạ lại lộ ra căm giận và chán ghét sâu đậm.
Mày chỉ là một quỷ hồn trong cống ngầm, cậu lãnh tĩnh suy nghĩ.
Bên ngoài mày vẫn còn sống, mặc quần áo vào rồi mày cũng còn trông như một con người, kỳ thực bên trong đã sớm chết đến mục nát.
Mày chỉ là một cái xác không hồn giãy dụa trên cuộc đời này không chịu buông xuôi hết thảy mà thôi.
Phương Cẩn nhắm mắt lại, một lát sau từ từ thở ra một hơi, theo thói quen mở tủ kính trong phòng tắm tìm thuốc... Nhưng mà vị trí quen thuộc lại trống rỗng, sau đó cậu mới nhớ ra đây không phải căn hộ trong thành phố kia, trong căn phòng này những thứ vụn vặt hẳn là đã sớm không còn.
Cảm giác không ổn định do mất đi điểm tựa vào thời điểm này càng khiến cậu nôn nóng hơn, Phương Cẩn đứng thẳng bất động trước gương, một lát sau cố sức hít thở sâu vài lần, mới miễn cưỡng đè nén được sự lo lắng như nước xoáy sâu không thấy đáy.
Buông thả bản thân để mình đắm chìm trong tâm trạng tiêu cực thì luôn luôn rất đơn giản, chỉ cần buông lỏng một cái là có thể.
Nhưng hiện tại cậu không muốn tiếp tục như vậy nữa, cậu phải duy trì trạng thái chờ đợi thời cơ, mới có thể đặt toàn bộ tiền cược vào thời cơ tốt nhất...
Đúng lúc này điện thoại di động trong phòng ngủ vang lên, Phương Cẩn đi tới nhìn một cái, con ngươi trong chớp mắt có chút co rút... Là Cố Viễn!
Lúc này anh ấy gọi đến đây làm gì?!
Phương Cẩn cầm điện thoại di động, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nhận hay không nhận. Trong lúc đang chần chừ thì điện thoại rốt cuộc tự động ngắt, trong lòng Phương Cẩn ngập tràn một tư vị không nói được, vừa muốn để điện thoại xuống, bỗng nhiên điện thoạt lại đột ngột vang lên một lần nữa!
Lần này thực sự là không hề chuẩn bị, Phương Cẩn nhất thời trượt tay, điện thoại rớt bộp xuống tủ đầu giường, sau đó lại đập vào khung hình ở bên cạnh.
Xoảng!
Khung hình bằng bạc rơi xuống sàn nhà, mặt kính ở ngoài bỗng chốc chia năm xẻ bảy.
Phương Cẩn cầm điện thoại lên rồi ngồi xổm người xuống, mới vừa nhặt nó lên giữa những mảnh vụn thuỷ tinh rơi đầy đất, thì đột nhiên thấy phần phía sau khung hình bị đập nứt ra, lộ ra một khe hở mà bên trong đó dường như thấp thoáng có cái gì đó...
Là một tấm hình khác.
Khung hình vốn chứa tấm ảnh chụp cậu nuôi một con mèo con từ lúc còn rất nhỏ, kỳ thực chưa nuôi được mấy ngày thì đã không còn nữa, bản thân Phương Cẩn cũng không nhớ rõ mình chụp từ lúc nào rồi để đây. Nhưng cậu không có cảm giác căn phòng này thuộc về mình, nên hiển nhiên rất ít khi động vào những thứ trang trí cố định trong này, cũng chưa hề mở cái khung hình bằng bạc này ra bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện, giữa tấm ảnh đã ố vàng và bên trong khung hình, vẫn còn có một tấm ảnh khác.
Trong lòng Phương Cẩn nhất thời nghi ngờ, mở khung hình ra nhìn một cái, trong chớp mắt liền ngây dại...
Cậu quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, có đến mấy giây, thần trí cậu không phục hồi lại được.
Tấm ảnh này đã rất cũ, khẳng định phải có lịch sử ít nhất hơn hai mươi năm, trong ảnh có năm người, đứng thành một hàng ngang trên bậc thang trước cổng một bệnh viện phụ sản nổi tiếng của thành phố này.
Trong năm người, Phương Cẩn biết mình có thể nhận ra bốn người, nhưng điều cậu trăm triệu lần không nghĩ tới là bốn người này lại đứng chụp ảnh chung một chỗ, quả thực lật đổ toàn bộ nhận thức từ khi sinh ra đến bây giờ của cậu.
Trong ảnh chụp từ trái qua là Cố Danh Tông chừng hai mươi, cùng một người phụ nữ đang mang bầu có vẻ ngoài xinh đẹp, có thể thấy rõ ràng là sắp sinh, Phương Cẩn nhận ra người đó là mẹ ruột của Cố Viễn; mà từ bên phải tính qua là hai người cậu quen thuộc hơn cả, cũng càng khiến cậu khó mà tin hơn.
Là cha mẹ cậu.
... Là cha mẹ cậu lúc còn trẻ, trước khi Phương Cẩn được sinh ra!
Con ngươi của Phương Cẩn run lên nhè nhẹ, gần như khó có thể hô hấp được, một lát sau đường nhìn của cậu chuyển về phía người thứ năm đứng ở giữa.
Nếu như nói cha mẹ cậu và cha mẹ Cố Viễn xuất hiện trên cùng một tấm ảnh, cũng chỉ khiến cậu chấn động kinh ngạc không nói nên lời, thì sự xuất hiện của người thứ năm quả thực khiến cậu hoài nghi là hai mắt của mình nhìn lầm rồi, đây hết thảy đều là một trò đùa hoang đường đáng sợ.
Đúng vậy, trò đùa ác liệt nhất cũng không thể hoang đường đến mức này.
Người thứ năm, có khuôn mặt giống Cố Danh Tông trong hình như đúc.
Không, không chỉ có mặt, cả người ông ta đều giống Cố Danh Tông như đúc.
Ông ta đứng giữa cha mẹ Cố Viễn và cha mẹ cậu, quả thực là hình ảnh sao chép nguyên bản của Cố Danh Tông!
Trong đầu Phương Cẩn chợt hiện lên một suy đoán mơ hồ mà kinh khủng, toàn bộ những đầu mối lộn xộn và tình huống mờ mịt trong khoảng thời gian này, rốt cục đều chỉ về phương hướng không có khả năng nhất, lại là đáp án duy nhất hợp tình hợp lý... (mấy chương trước Cẩn có từng nghĩ tại sao Cố Danh Tông lại xuống tay ác với Cố Viễn như thế, có 1 suy nghĩ là Cố Viễn ko phải con ruột của Cố Danh Tông, bây giờ Cẩn đang lật lại suy nghĩ đó á. Sr mn, edit cách lâu quá sợ mn quên nên nói lại Y.Y)
Tay cậu run lên chậm rãi lật ra phía sau tấm ảnh, chỉ thấy phía sau có viết một hàng chữ:
Mùng ba tháng tám
Danh Đạt, ảnh lưu niệm.
Lời tác giả:
Bởi vì có nhiều bạn đọc tranh luận nên nói thêm vài câu:
1. Rất nhiều người quan tâm khi nào Cố Danh Tông đi lĩnh cơm hộp, thời gian ổng đi tìm chết là gần 50% thời gian của chính văn, nhưng đây thuần tuý chỉ là mốc thời gian thôi, không phải là ổng sẽ chiếm hết đất diễn trong 50% chính văn. (cho bạn nào ko biết thì đi lĩnh cơm hộp tức là hết vai diễn á, diễn viên quần chúng hết vai là được đi lãnh tiền với cơm hộp nên ẩn dụ vậy á mà:v)
2. Ổng không phải vì cứu Cố Viễn hoặc Phương Cẩn mà chết, cũng sẽ không trở thành ánh trăng bạc này nọ rồi ký ức vĩnh hằng linh tinh gì đó, không nên bổ não quá độ; cái câu Cố tổng là người tốt với tôi nhất không phải như mấy bạn tưởng tượng đâu, nhưng tôi thực sự không muốn tiết lộ tình tiết truyện ở đây. (Ánh trăng bạc là tên một bài hát nói về một người ko quên được hình ảnh của một người khác, ánh trăng bạc là hình ảnh ẩn dụ của người được nhớ tới. Muốn hiểu thêm mn search bài bạch nguyệt quang của Trương Tín Triết nha, nghe cũng được.)
3. Tôi không muốn vì để tránh cự cãi mà sửa lại dàn ý rồi viết ra cái chết của Cố Danh Tông quá đột ngột, kiểu như Phương Cẩn đột nhiên nhặt cục đá lên đập chết Cố Danh Tông, sau đó cậu vượt qua hết quãng đời còn lại ở trong tù, xin cảm ơn và chào tạm biệt. Lúc đầu đọc truyện thật sự gần như là cạn lời, nhưng tôi cũng không ngại đợi đến khi bắt đầu lật lại nội dung của câu chuyện hoặc sau khi xong xuôi thì đọc lại đánh giá của các bạn rồi quyết định có sửa lại truyện hay không, bởi vì khi đọc truyện có thể rất nhập tâm vào đó, nhưng truyện này vẫn còn đang tiếp tục hồi tưởng và khi kết thúc rồi nhìn lại một hơi thì cảm nhận sẽ không giống như vậy nữa.
Một chút lý trí cuối cùng còn sót lại của hắn biết rõ thế này là không đúng, hắn phải giả vờ như không hề phát hiện được gì rồi lập tức rời đi; nhưng lý trí ở trước mặt cám dỗ và xúc động thì đúng là yếu đuối như vậy đấy, từng tiếng thở dốc tựa như tiêm thẳng thuốc kích thích vào trong mạch máu, tội ác cấm kị cùng khoái cảm đốt cháy đầu óc hắn thành một đống hỗn độn.
Khoảng cách này có thể là còn chưa tới hai mét, Phương Cẩn đang ở đây.
Máu xông thẳng lên đỉnh đầu của Cố Viễn, huyệt thái dương nhíu chặt gắt gao. Hắn thậm chí có thể nghe thấy dục vọng đang gào thét dâng trào trong huyết quản của mình, tựa như bản năng ở sâu thẳm trong tâm hồn đang dần được đánh thức, quả thực khiến người ta khó có thể chống cự lại.
Rõ ràng là thống khổ như vậy.
Lại tựa như tiếng ca của người cá giữa đại dương bao la, đầu độc mỗi một người nghe khiến họ không chùn bước quay đầu mà càng đi sâu vào vùng biển.
Cố Viễn nặng nề thở dốc, giây kế tiếp trên lòng bàn tay truyền tới sự lạnh lẽo khiến thần trí hắn chợt bừng tỉnh...
Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tay của mình đã đặt ngay trên tay nắm cửa của phòng ngủ!
Trong phút chốc Cố Viễn giật lùi về phía sau nửa bước như bị điện giật, bàn tay dùng sức nắm chặt lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Rốt cục đau đớn đã khiến hắn miễn cưỡng khôi phục lại lý trí, trong khoảng vài giây hắn đã không dám nghĩ đến điều mà mình muốn.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, tiếng nức nở đè nén rất nhỏ như từng luồng điện đi qua trái tim, kích thích quá độ khiến đầu ngón tay cũng tê dại một cách mơ hồ.
Cuối cùng một lát sau Cố Viễn run rẩy thở ra một luồng hơi nóng hổi, ép bản thân mình chậm rãi lui ra phía sau, xoay người, đi ra cửa lớn.
...
Hắn cũng không nhớ rõ mình đi ra ngoài như thế nào, nhưng trong trạng thái hỗn loạn, hắn lại vẫn ý thức rất rõ ràng rằng phải đóng cửa lại. Sau khi xuống lầu thì thấy tài xế đứng chờ bên cạnh xe, đại khái là thấy sắc mặt hắn không tốt, mới cẩn thận hỏi một câu: "...Đại thiếu gia? Ngài làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Cố Viễn ngồi vào trong xe, ngừng một chút rồi nói: "Lái xe quay về công ty đi."
Tài xế không dám hỏi nhiều, không nói tiếng nào lên xe, quay đầu xe chạy về hướng công ty.
Cố Viễn ngối ở ghế sau, những tiếng nức nở đè nén vừa nãy tựa như lại văng vẳng bên tai không ngừng... Rõ ràng bí ẩn mà vặn vẹo như vậy, trong cấm kỵ lại lộ ra sự mê hoặc đáng sợ, luồng khí khô nóng cứ lượn lờ không dứt trong đầu hắn.
Cố Viễn lấy một điếu thuốc ra châm, hắn phát hiện ngón tay mình đang run nhè nhẹ.
Đây không phải là âm thanh có thể phát ra khi nam nữ làm tình, hắn nghĩ.
Hắn không ôm bất kỳ hứng thụ gì với việc chơi đùa cùng mấy cậu trai đang thịnh hành bây giờ, cũng chưa từng thử qua, nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy. Cái tiếng thở dốc và rên rỉ vỡ vụn này rõ ràng là phát ra từ bên bị động thừa nhận, hơn nữa có lẽ vì nghe thấy tiếng hắn gọi Phương Cẩn ở ngoài cửa, cho nên đã cố gắng hết sức để đè nén, thậm chí âm thanh đó còn có chút khàn khàn.
Mà người không phát ra âm thanh kia, nhất định là đàn ông.
Cố Viễn hút một hơi khói thật sâu, rồi đột nhiên thở ra hoàn toàn.
Rốt cuộc Phương Cẩn có bạn gái hay không? Hay là nói, cậu ấy có phải là đồng tính thích đàn ông không? Cố Viễn quay đầu sang một bên cửa xe, nheo mắt lại vô ý thức đánh giá khuôn mặt trầm lặng như nước của mình. Đường nét của các bộ phận trên mặt hắn cực kỳ sâu sắc, mắt sâu mày rậm, sống mũi thẳng tắp, nhìn thoáng qua có chút anh tuấn của phương tây; bởi vì từ nhỏ đã biết không thể lộ ra vui mừng giận dữ trước mặt người khác, bình thường cứ lạnh lùng mím môi không nói lời nào, bởi vậy đôi môi lại vô tình khiến cho người ta cảm thấy một giác bạc tình. (chỗ mắt sâu mày rậm, gốc là mi cốt cao thâm, nghĩa là cấu tạo hộp sọ có hốc mắt sâu nên phần xương chỗ chân mày nó cao và đưa ra nhiều hơn, cộng thêm đôi mày đậm khiến mắt bạn nhìn sâu và thâm thuý hơn. Cái câu tiếng hán này nó diễn tả sâu hơn, trong tiếng việt thì người ta gọi là mắt sâu mày rậm thôi, hơi chung chung, vì đôi khi bạn ốm quá chỗ hốc mắt nó ko đủ mỡ nên nó lõm vào thì mắt cũng sâu, nhưng cái kiểu sâu đó nó âm u ảm đạm lắm, điển hình là mấy chế nghiện ma tuý.)
Hắn chỉ biết tướng mạo mình trong mắt người khác phái cũng coi như là có lực hấp dẫn, nhưng người đồng tính thì thấy thế nào?
Phương Cẩn một mực lặng lẽ đi theo phía sau giúp đỡ hắn, dựa dẫm hắn, tối hôm qua vừa nghe hắn mời ở lại liền lập tức dùng bàn tay lạnh lẽo run rẩy nắm chặt lấy hắn, khẩn trương đến nỗi không nói được một câu...
Cố Viễn hơi nheo lại ánh mắt thâm thuý.
Nếu như Phương Cẩn thật sự thích đàn ông mà nói, vậy cậu ấy thấy mình như thế nào nhỉ?
...
Lục Văn Lỗi đã chết, bỏ lại cục diện rối rắm của vận tải hàng hải Minh Đạt với hàng loạt khoản nợ chưa trả. Đổi lại bất luận kẻ nào hẳn là đều tỏ thái độ tránh còn không kịp với cái hố lửa vĩ đại này, còn suy nghĩ của Cố Viễn lại là làm sao để rọc xương hút tuỷ, đoạt cho hết toàn bộ tài sản mà Lục Văn Lỗi để lại phía sau và những thứ mà vận tải hàng hải Minh Đạt đang ẩn giấu... Nếu như tính luôn toàn bộ khoản tiền đen đã được rửa, đúng là một khoản tiền lớn khá là khả quan.
Buổi chiều hôm đó Cố Viễn phải buộc bản thân dồn toàn bộ tinh thần vào công việc, bởi vì chỉ cần hơi phân tâm một chút, hắn lại lập tức nhớ tới giấc mộng tươi đẹp hỗn loạn mà thoả thích tối hôm qua, cùng với tiếng thở dốc thống khổ không xua đi được ở bên tai.
Sự giày vò kia cấm kỵ như vậy, tội lỗi mà cám dỗ, khiến cả người hắn hết lần này đến lần khác trầm luân trong xao động và vẫy vùng. Mãi cho đến khi giờ làm việc đã qua thật lâu, toàn bộ quản lý cấp cao ở tầng thượng đều đã đi về, hắn vẫn còn ở lại một mình trong căn phòng làm việc xa hoa rộng lớn, xuyên qua cánh cửa sổ thuỷ tinh có thể thấy cái bàn trống rỗng trong phòng làm việc của trợ lý ở phía đối diện.
Một lúc lâu sau, Cố Viễn như kẻ mê muội, đứng dậy đẩy cửa đi qua.
Phòng làm việc của Phương Cẩn cực kỳ ngăn nắp, các loại giấy tờ tài liệu sau khi được phân loại kỹ càng thì được đặt trên mặt bàn, kệ sách và ngăn kéo thì gắn chi chít chằng chịt những tờ giấy ghi chú. Cố Viễn tiện tay rút một tờ ra, ngẩn ngơ nhẹ vuốt nét chữ cao thẳng thanh tú của Phương Cẩn một lát, rồi lại nâng mắt nhìn về chiếc bàn làm việc rộng lớn.
Bởi vì gọn gàng sạch sẽ nên mặt bàn có vẻ trống trải rộng rãi, chất gỗ lim ánh lên sự ôn nhuận sáng bóng dưới ánh đèn. Chẳng biết tại sao cảnh tượng này chợt khiến Cố Viễn nghĩ tới chiều rộng của cái bàn này hoàn toàn có thể đủ cho một người lớn nằm lên, nếu như Phương Cẩn ở phía trên thì...
Cậu ấy gầy như vậy, giang cả tay chân ra cũng chắc chắn có thể nằm được nhỉ.
Một khắc kia đầu óc Cố Viễn không thể khống chế được, cảnh tượng Phương Cẩn lôi kéo hắn trên ban công bệnh viện lúc nửa đêm hôm qua lại hiện lên. Đáy mắt cậu dường như luôn hàm chứa một hồ nước, đôi môi hơi mở, hơi thở ấm áp ướt át; chiếc áo sơ mi trắng của cậu bị nước tạt ướt, dưới cổ áo rộng thùng thình có thể thấy rõ ràng xương quai xanh sâu thẳm, khoảng cách gần đến mức chỉ cần đưa tay liền có thể dễ dàng giật bung toàn bộ nút áo...
Cố Viễn nặng nề nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy cạnh bàn nổi cả gân xanh, gần như là cố gắng hết sức để dùng đau nhức đè ép loại ý nghĩ hỗn loạn điên cuồng đang ở trong đầu này.
Một lát sau hắn ngẩng đầu lên, miễn cưỡng thở ra một hơi dài rồi xoay người sải bước ra khỏi phòng làm việc như đang lẩn trốn cái gì.
...
Đêm hôm đó Cố Viễn không gọi tài xế, tự mình lái xe lang thang qua lại trên con đường ngập tràn những dòng ánh sáng neon đang không ngừng chuyển động, hắn mặc cho gió đêm thổi qua cửa sổ xe mở toang để chúng phả lên mặt.
Hắn không muốn về nhà.
Mười mấy tiếng trước hắn còn đứng trong nhà mà nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác của vợ chồng mới cưới trong cuộc sống gia đình, nhưng mà ngắn ngủi chưa đến một ngày cái cảm giác kia đã tan vỡ... Chính hắn cũng không muốn thừa nhận cơn tức giận như là ghen tị đang âm thầm lặng lẽ sinh sôi từ đáy lòng, thậm chí sâu trong đầu còn có một âm thanh đang chất vấn: Vì sao cậu tốt với tôi như vậy, quay đầu lại đi tìm người khác? Lẽ nào bộ dáng trung thành và tận tâm của cậu đối với tôi ngày thường đều là giả vờ sao?
Nhưng mà hắn biết bản thân hắn không có lập trường để hỏi câu hỏi này.
Hắn chỉ là ông chủ, Phương Cẩn là trợ lý của hắn. Thích đàn ông cũng được đàn bà cũng được, nhưng cho tới bây giờ cậu cũng chưa hề biểu hiện ra ý tứ muốn vượt qua Lôi Trì một li một tí nào. (Lôi Trì là tên một con sông, kiểu như là một đường biên giới báo động thời xưa, chỉ cần quân địch vượt qua con sông này thì quân đội trong kinh thành phải lập tức hành động. Cho nên nói vượt qua Lôi Trì ý là vượt qua một giới hạn đặc biệt đáng chú ý nào đó.)
Cho dù Phương Cẩn đã từng có chút xíu cố gắng ám chỉ muốn vượt qua quan hệ bình thường, thì hiện tại hắn cũng có thể hùng hồn khí khái đem ra mà chất vất, nhưng mà không có.
Không hề có.
Cố Viễn thả chậm tốc độ xe, rẽ qua khu chợ đêm sầm uất ở góc đường, một cửa vào hộp đêm đang lập loè ánh sáng đèn led rực rỡ, hấp dẫn tầm mắt của hắn.
Hắn nhận ra hộp đêm này mình đã từng đến, lần trước sinh nhật Cố Danh Tông thì Cố Dương lôi kéo hắn đến để giới thiệu MB, kết quả hắn không có hứng thú nên về sớm. Chẳng biết tại sao bây giờ nhìn thấy Cố Viễn lại hơi động tâm một chút, hắn liền chạy đến rồi ngừng xe, trực tiếp đẩy cửa chính bằng kính đen ra, ánh sáng, âm nhạc cùng những cơ thể đầy xinh đẹp đang múa may vặn vẹo lập tức đập vào mắt.
Cố Viễn tìm quản lý, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Người đầu bảng của các người đêm nay có rảnh không?"
Ánh mắt của người quản lý lăn lộn tại nơi trăng hoa này cũng rất lợi hại, chỉ nhìn lướt qua trên dưới toàn thân Cố Viễn đã lập tức khoác lên gương mặt đầy vẻ tươi cười: "Có có có!... Mời ngài ngồi, tôi sẽ đi gọi cho ngài ngay!"
Quản lý chen vào đám người mà đi, một lát sau Tiểu Kiệt mặt mày xinh đẹp, trang điểm sắc đậm quả thực lả lướt thướt tha đi qua đây, nhìn thấy Cố Viễn mắt liền sáng rực: "Ôi chao! Em biết ngay là ngài mà! Hôm đó ngài tới..."
Cố Viễn tựa lưng trên ghế sô pha nhìn cậu ta một cái, nhàn nhạt hỏi: "Bây giờ có thể đi không?"
Tiểu Kiệt nghẹn lời, chớp chớp đôi mắt to tô phấn nhũ: "Được chứ anh trai, em nhớ ngài muốn chết. Chúng ta lên lầu là có chỗ trống đó, em lại cùng ngài uống vài ly rượu."
Kỳ thực Cố Viễn căn bản không có hứng thú uống rượu với cậu ta, hắn liền đứng dậy đi lên lầu.
Lầu trên của loại hộp đêm này cơ bản đều là phòng riêng, nhưng mà các biện pháp an ninh tương đối tốt, hướng thiết kế của căn phòng sẽ khiến các vị khách đến đây mua vui khó mà gặp được nhau, cũng tránh được rất nhiều sự xấu hổ không cần thiết. Chỉ là bày trí bên trong vẫn không thể tránh khỏi thô tục, đèn hồng nhạt, phòng tắm trong suốt, giường lớn đầy cánh hoa hồng, Cố Viễn vừa vào cửa thì sự hăng hái vốn không có bao nhiêu nhất thời lại vơi đi phân nửa.
"Khỏi uống, tiền bo vẫn cho cậu."
Tiểu Kiệt nghe xong lại rất vui vẻ, lập tức đem chai rượu đỏ chuẩn bị khui để lại vào tủ, ẩn tình đưa tình mà đi tới kéo tay Cố Viễn sờ lên người mình: "Anh trai à ngài thật sự là tốt quá đi, có muốn em cùng ngài chơi chút gì đó trợ hứng không? Em vậy chứ chơi rất máu đó!"
Nói rồi chớp chớp mắt ra vẻ quyến rũ, chậm rãi cởi cúc áo để lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Vóc người cậu ta kỳ thực không tệ, không gầy trơ xương như rất nhiều ngôi sao nhỏ bây giờ, cũng không phải loại cơ thể MB khoẻ đẹp đang thịnh hành hiện nay; có thể là vì tuổi tác, còn có chút mùi vị thiếu niên. Dưới thắt lưng nhỏ hẹp là cái mông rất vểnh cùng bắp đùi khoẻ khoắn, lúc cậu ta cởi quần còn cố ý lắc lư, vẻ mặt đầy quyến rũ mà nhìn chằm chằm Cố Viễn.
Nhưng mà Cố Viễn không có phản ứng.
Trên lý trí hắn biết đây là một cơ thể rất có lực hấp dẫn, nhưng mà hắn thực sự không có hứng thú với cái cấu tạo sinh lý giống bản thân như thế.
...Vậy tại sao tối hôm qua mạch máu lại sôi sục khó có thể khống chế đối với Phương Cẩn như vậy chứ?
Rõ ràng Phương Cẩn cũng giống như nam giới bình thường không có gì khác biệt mà? Cố Viễn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bên ngoài không thể hiện ra bất kỳ tâm tình gì, trong lòng lại đang rơi xuống vực sâu.
Hắn biết đây là tình huống xấu nhất, nếu như chỉ là nhất thời nổi lên hứng thú với thân thể đồng tính thì còn có thể coi như là chơi đùa một chút, địa vị quyền thế như hắn muốn chơi mấy loại như thần tượng mỹ thiếu niên đang nổi cũng dễ như trở bàn tay; nhưng mà chỉ hứng thú với riêng một đối tượng, vậy thì không bình thường rồi.
Đó không phải là ham muốn thuần sinh lý, mà trong đó còn xen lẫn cùng với tình cảm.
Đây chính là tình huống gay go nhất.
"Cậu mặc quần áo vào đi."
Cố Viễn đột nhiên đứng dậy, tiện tay rút ra một xấp tiền mặt cho Tiểu Kiệt làm tiền bo trong ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, ngay sau đó không hề liếc mắt nhìn cậu ta một cái đã trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
"Ơ chờ một chút! Ngài..."
Cố Viễn đóng cửa cạch một cái, xuống lầu ký hoá đơn, không chút biểu tình ra khỏi hộp đêm trong ánh mắt cực kỳ khác thường của quản lý.
....
Gió đêm trên đường cái phả vảo mặt, Cố Viễn đứng trước cửa xe, hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên hắn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy Phương Cẩn. Cố Danh Tông phái xuống cho hắn một đám thuộc hạ, kỹ thuật có quản lý có thư ký có thị trường có, mỗi một người đều dùng hết một thân bản lĩnh muốn phô ra khí chất tinh anh của mình, chỉ có Phương Cẩn lúc đối mặt với hắn thì ánh mắt vẫn khiêm tốn nhìn xuống. (thị trường là người làm về lĩnh vực marketing ấy)
Về sau mấy vị khâm sai đại thần này khôn khéo giỏi đưa đẩy các loại từng người một đều bị Cố Viễn xử lý... Đùa gì thế, ỷ có bối cảnh rồi dám chơi trò bịp bợm trước mặt Cố đại thiếu gia, thật sự cho rằng mình sẽ lọt vào mắt thái tử gia dễ như ăn bánh sao? Cố Viễn chính là chân chính xuất thân từ gia đình tài phiệt quyền thế giết người không thấy máu, nơi có rất nhiều thủ đoạn âm mưu mà cả những kẻ sành sỏi lõi đời cũng không học được, hắn xem như xem kịch mãi.
Mà giữa cuộc tranh đấu quyền thế không khói lửa mà vẫn cực kỳ mãnh liệt này, hắn giữ lại Phương Cẩn.
Đoạn thời gian đó đã khắc sâu ấn tượng của Cố Viễn đối với Phương Cẩn, chính là người này cho dù nhiệm vụ gì cũng có thể hoàn thành, mặc kệ làm khó dễ thế nào cũng có thể chấp nhận, bất kỳ chút sai lầm nào cũng không phạm phải; dường như cậu vĩnh viễn trầm tĩnh, giỏi giang lại ung dung, ánh mắt lúc đối mặt với Cố Viễn luôn rũ xuống theo thói quen, thậm chí ngay cả mắt chạm mắt với hắn cũng rất ít.
Lúc đó hắn chỉ thoả mãn rốt cuộc mình đã tìm được một trợ lý xứng đáng với chức vụ, bây giờ lại phát hiện mình cũng không phải là một ông chủ xứng đáng với chức vụ tương ứng với người ta.
Ngày mai đến công ty hắn làm sao đối mặt với Phương Cẩn đây?
Hắn làm sao nói với Phương Cẩn, tuy rằng tôi và cậu đều biết tôi nghe thấy tiếng cậu rồi, nhưng không cần thiết phải xấu hổ vì tôi nghe xong cũng cứng luôn?
Cố Viễn ngồi vào trong xe, cầm điện thoại di động lên, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.
Ánh lửa ở đầu thuốc lập loè trong khoang xe mờ tối, một lát sau rốt cuộc cháy hết. Cố Viễn kéo một hơi thật sâu rồi thở ra vòng khói cuối cùng, hắn dường như đã đi đến kết luận mà hạ quyết tâm cái gì đó, ngón tay trượt trên màn hình, kéo đến người liên lạc gần đây nhất.
Hắn bấm số điện thoại của Phương Cẩn.
...
Nhà họ Cố.
Phương Cẩn mở mắt, xoay người ngồi dậy, một lát sau mới ý thức được bản thân mình đang ở đâu... căn phòng cậu ở khi còn bé.
Điều này kỳ thực vô cùng kinh ngạc, đã rất nhiều năm rồi cậu không trở lại đây. Lần cuối cùng đi ra khỏi căn phòng này là lúc còn niên thiếu đi Đức du học, cậu nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt, dường như xuyên qua thời gian nhìn thấy bản thân mình đẩy cửa ra đi vào năm đó, không khỏi hơi hoảng hốt một chút.
Trong phòng rất tối, đã là đêm khuya.
Phương Cẩn mở đèn chính lên, mặt không thay đổi đi vào phòng tắm, lấy ly nước súc miệng... Vết máu ở chỗ bị cắn rách trong miệng cậu đã kết vảy, lúc súc miệng nước cũng đỏ lên, dòng nước lạnh lẽo kích thích vết thương cực kỳ đau rát.
Nhưng mà cậu lại như tự ngược đãi bản thân mà súc miệng hết lần này đến lần khác, dựa vào đau đớn để khiến thần trí mình ngày càng thanh tỉnh, mãi cho đến khi màu máu trong nước hoàn toàn biến mất rốt cuộc cậu mới ngừng lại.
Phương Cẩn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Có một khoảng khắc trong nháy mắt cậu nghĩ khuôn mặt âm trầm lạnh lùng trong chiếc gương này thật là kỳ dị, cứ như một người xa lạ đáng sợ, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm; cậu nỗ lực nâng khoé miệng lên để làm dịu đi, nhưng vẻ mặt kia lại vặn vẹo, trong xa lạ lại lộ ra căm giận và chán ghét sâu đậm.
Mày chỉ là một quỷ hồn trong cống ngầm, cậu lãnh tĩnh suy nghĩ.
Bên ngoài mày vẫn còn sống, mặc quần áo vào rồi mày cũng còn trông như một con người, kỳ thực bên trong đã sớm chết đến mục nát.
Mày chỉ là một cái xác không hồn giãy dụa trên cuộc đời này không chịu buông xuôi hết thảy mà thôi.
Phương Cẩn nhắm mắt lại, một lát sau từ từ thở ra một hơi, theo thói quen mở tủ kính trong phòng tắm tìm thuốc... Nhưng mà vị trí quen thuộc lại trống rỗng, sau đó cậu mới nhớ ra đây không phải căn hộ trong thành phố kia, trong căn phòng này những thứ vụn vặt hẳn là đã sớm không còn.
Cảm giác không ổn định do mất đi điểm tựa vào thời điểm này càng khiến cậu nôn nóng hơn, Phương Cẩn đứng thẳng bất động trước gương, một lát sau cố sức hít thở sâu vài lần, mới miễn cưỡng đè nén được sự lo lắng như nước xoáy sâu không thấy đáy.
Buông thả bản thân để mình đắm chìm trong tâm trạng tiêu cực thì luôn luôn rất đơn giản, chỉ cần buông lỏng một cái là có thể.
Nhưng hiện tại cậu không muốn tiếp tục như vậy nữa, cậu phải duy trì trạng thái chờ đợi thời cơ, mới có thể đặt toàn bộ tiền cược vào thời cơ tốt nhất...
Đúng lúc này điện thoại di động trong phòng ngủ vang lên, Phương Cẩn đi tới nhìn một cái, con ngươi trong chớp mắt có chút co rút... Là Cố Viễn!
Lúc này anh ấy gọi đến đây làm gì?!
Phương Cẩn cầm điện thoại di động, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nhận hay không nhận. Trong lúc đang chần chừ thì điện thoại rốt cuộc tự động ngắt, trong lòng Phương Cẩn ngập tràn một tư vị không nói được, vừa muốn để điện thoại xuống, bỗng nhiên điện thoạt lại đột ngột vang lên một lần nữa!
Lần này thực sự là không hề chuẩn bị, Phương Cẩn nhất thời trượt tay, điện thoại rớt bộp xuống tủ đầu giường, sau đó lại đập vào khung hình ở bên cạnh.
Xoảng!
Khung hình bằng bạc rơi xuống sàn nhà, mặt kính ở ngoài bỗng chốc chia năm xẻ bảy.
Phương Cẩn cầm điện thoại lên rồi ngồi xổm người xuống, mới vừa nhặt nó lên giữa những mảnh vụn thuỷ tinh rơi đầy đất, thì đột nhiên thấy phần phía sau khung hình bị đập nứt ra, lộ ra một khe hở mà bên trong đó dường như thấp thoáng có cái gì đó...
Là một tấm hình khác.
Khung hình vốn chứa tấm ảnh chụp cậu nuôi một con mèo con từ lúc còn rất nhỏ, kỳ thực chưa nuôi được mấy ngày thì đã không còn nữa, bản thân Phương Cẩn cũng không nhớ rõ mình chụp từ lúc nào rồi để đây. Nhưng cậu không có cảm giác căn phòng này thuộc về mình, nên hiển nhiên rất ít khi động vào những thứ trang trí cố định trong này, cũng chưa hề mở cái khung hình bằng bạc này ra bao giờ.
Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện, giữa tấm ảnh đã ố vàng và bên trong khung hình, vẫn còn có một tấm ảnh khác.
Trong lòng Phương Cẩn nhất thời nghi ngờ, mở khung hình ra nhìn một cái, trong chớp mắt liền ngây dại...
Cậu quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, có đến mấy giây, thần trí cậu không phục hồi lại được.
Tấm ảnh này đã rất cũ, khẳng định phải có lịch sử ít nhất hơn hai mươi năm, trong ảnh có năm người, đứng thành một hàng ngang trên bậc thang trước cổng một bệnh viện phụ sản nổi tiếng của thành phố này.
Trong năm người, Phương Cẩn biết mình có thể nhận ra bốn người, nhưng điều cậu trăm triệu lần không nghĩ tới là bốn người này lại đứng chụp ảnh chung một chỗ, quả thực lật đổ toàn bộ nhận thức từ khi sinh ra đến bây giờ của cậu.
Trong ảnh chụp từ trái qua là Cố Danh Tông chừng hai mươi, cùng một người phụ nữ đang mang bầu có vẻ ngoài xinh đẹp, có thể thấy rõ ràng là sắp sinh, Phương Cẩn nhận ra người đó là mẹ ruột của Cố Viễn; mà từ bên phải tính qua là hai người cậu quen thuộc hơn cả, cũng càng khiến cậu khó mà tin hơn.
Là cha mẹ cậu.
... Là cha mẹ cậu lúc còn trẻ, trước khi Phương Cẩn được sinh ra!
Con ngươi của Phương Cẩn run lên nhè nhẹ, gần như khó có thể hô hấp được, một lát sau đường nhìn của cậu chuyển về phía người thứ năm đứng ở giữa.
Nếu như nói cha mẹ cậu và cha mẹ Cố Viễn xuất hiện trên cùng một tấm ảnh, cũng chỉ khiến cậu chấn động kinh ngạc không nói nên lời, thì sự xuất hiện của người thứ năm quả thực khiến cậu hoài nghi là hai mắt của mình nhìn lầm rồi, đây hết thảy đều là một trò đùa hoang đường đáng sợ.
Đúng vậy, trò đùa ác liệt nhất cũng không thể hoang đường đến mức này.
Người thứ năm, có khuôn mặt giống Cố Danh Tông trong hình như đúc.
Không, không chỉ có mặt, cả người ông ta đều giống Cố Danh Tông như đúc.
Ông ta đứng giữa cha mẹ Cố Viễn và cha mẹ cậu, quả thực là hình ảnh sao chép nguyên bản của Cố Danh Tông!
Trong đầu Phương Cẩn chợt hiện lên một suy đoán mơ hồ mà kinh khủng, toàn bộ những đầu mối lộn xộn và tình huống mờ mịt trong khoảng thời gian này, rốt cục đều chỉ về phương hướng không có khả năng nhất, lại là đáp án duy nhất hợp tình hợp lý... (mấy chương trước Cẩn có từng nghĩ tại sao Cố Danh Tông lại xuống tay ác với Cố Viễn như thế, có 1 suy nghĩ là Cố Viễn ko phải con ruột của Cố Danh Tông, bây giờ Cẩn đang lật lại suy nghĩ đó á. Sr mn, edit cách lâu quá sợ mn quên nên nói lại Y.Y)
Tay cậu run lên chậm rãi lật ra phía sau tấm ảnh, chỉ thấy phía sau có viết một hàng chữ:
Mùng ba tháng tám
Danh Đạt, ảnh lưu niệm.
Lời tác giả:
Bởi vì có nhiều bạn đọc tranh luận nên nói thêm vài câu:
1. Rất nhiều người quan tâm khi nào Cố Danh Tông đi lĩnh cơm hộp, thời gian ổng đi tìm chết là gần 50% thời gian của chính văn, nhưng đây thuần tuý chỉ là mốc thời gian thôi, không phải là ổng sẽ chiếm hết đất diễn trong 50% chính văn. (cho bạn nào ko biết thì đi lĩnh cơm hộp tức là hết vai diễn á, diễn viên quần chúng hết vai là được đi lãnh tiền với cơm hộp nên ẩn dụ vậy á mà:v)
2. Ổng không phải vì cứu Cố Viễn hoặc Phương Cẩn mà chết, cũng sẽ không trở thành ánh trăng bạc này nọ rồi ký ức vĩnh hằng linh tinh gì đó, không nên bổ não quá độ; cái câu Cố tổng là người tốt với tôi nhất không phải như mấy bạn tưởng tượng đâu, nhưng tôi thực sự không muốn tiết lộ tình tiết truyện ở đây. (Ánh trăng bạc là tên một bài hát nói về một người ko quên được hình ảnh của một người khác, ánh trăng bạc là hình ảnh ẩn dụ của người được nhớ tới. Muốn hiểu thêm mn search bài bạch nguyệt quang của Trương Tín Triết nha, nghe cũng được.)
3. Tôi không muốn vì để tránh cự cãi mà sửa lại dàn ý rồi viết ra cái chết của Cố Danh Tông quá đột ngột, kiểu như Phương Cẩn đột nhiên nhặt cục đá lên đập chết Cố Danh Tông, sau đó cậu vượt qua hết quãng đời còn lại ở trong tù, xin cảm ơn và chào tạm biệt. Lúc đầu đọc truyện thật sự gần như là cạn lời, nhưng tôi cũng không ngại đợi đến khi bắt đầu lật lại nội dung của câu chuyện hoặc sau khi xong xuôi thì đọc lại đánh giá của các bạn rồi quyết định có sửa lại truyện hay không, bởi vì khi đọc truyện có thể rất nhập tâm vào đó, nhưng truyện này vẫn còn đang tiếp tục hồi tưởng và khi kết thúc rồi nhìn lại một hơi thì cảm nhận sẽ không giống như vậy nữa.
Danh sách chương