Máy bay cuối cùng đáp tới sân bay, người tới đón tôi vẫn là Nguyên Húc.
“Tại sao chỉ có mình anh?” Tôi cười hỏi anh ta
“Này, em nói thế sẽ làm tổn thương trái tim anh đấy, Đường chủ Ngưng Tịch ạ.” Lời nói có vẻ oan ức thế nhưng trên mặt anh ta lại vô cùng thoải mái.
“Đừng trêu em nữa, anh biết rõ em hỏi gì mà?”
Mỗi lần tôi trở về, Vũ đều sẽ tự thân tới đón tôi, chỉ có lần này là ngoại lệ.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Người quản lí đến Tổng Đường họp, anh ta dặn anh tới đón em.”
Tôi nhíu mày: “Muộn vậy à?”
“Mấy vị trưởng bối trong họ nói là có chuyện khẩn cấp muốn bàn bạc với anh ta vì vậy anh ta bắt buộc phải đến. Em không cần lo đâu, nhược băng cũng đi cùng mà.” Anh nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tôi, cừi giải thích.
Tôi khẽ gật đầu, Nguyên Húc mở cửa xe cho tôi,tôi cũng lên xe.
Joey ở phía sau lưng tôi, gặp Nguyên Húc, cậu chỉ gật nhẹ đầu thay lời chào, Nguyên Húc mỉm cười với cậu.
Tên nhóc này trước giờ vẫn vậy người khác cũng quá quen rồi.
“Hai người còn lại đâu?” Tôi hỏi tiếp.
“Đằng Tuấn bay đến Paris rồi, cậu ta bảo ngày mai có buổi trình diễn bộ sưu tập thời trang mùa xuân của cậu ta, bảo nhất định phải tới tham dự, cho nên không chờ em về được. Cậu ấy còn bảo ngày mai sẽ thông báo bắt em phải sang bên đó chúc mừng cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bãi công ngay lập tức.” Nguyên Húc cười nói.
Tôi cũng cười: “Thật không? Anh ấy nói như vậy à? Vậy anh thay em nói với anh ấy, anh ấy thà về đó ôm người đẹp nước Pháp trong tay cũng không đến đón em, vì vậy em sẽ không tới chúc mừng anh ấy đâu. Không cần anh ấy phải bãi công, em cho anh ấy nghỉ hẳn một năm, bất chỉ là đừng hòng lĩnh lương.”
“Ồ, chắc anh ta sẽ điên đến mức giậm chân bùm bụp mất.”
“Nguyễn Linh thì sao?” Tôi hỏi, trong mấy người chúng tôi cô bé là ít tuổi nhất cho nên chúng tôi đều coi cô ấy như em út của mình.
“Nó nói mai có cuộc thi ở trường, nó phải quay về trường để thi. Nó nói nếu lần này nó giành được học bổng thì sẽ mời chúng ta sang Pháp ăn một bữa hoành tráng, nhưng mỗi người chúng ta đều phải tặng nó một món quà, còn phải để tự tay nó chọn.”
Tôi cười gật đầu: “Nó càng ngày càng khôn lỏi.”
Trước đây tôi đã từng đồng ý với họ, lúc nào không có nhiệm vụ gì thì có thể để bọn họ tự do chăm lo cho cuộc sống của mình. Vậy là, Đằng Tuấn chọn công việc thiết kế thời trang, Nguyễn Linh muốn học tiếp, Nguyên Húc thì mở một nhà hàng Hàn Quốc… Nhìn bề ngoài, họ trừ xinh đẹp hơn một chút thì cũng chẳng khác gì so với người bình thường. Tôi hiểu rõ, thực ra trên đời này, ai cũng muốn có một cuộc sống bình thường như bao người.
Công việc của một sát thủ quá nặng nề, chúng tôi cũng cần những hoạt động khác để điều hòa chính mình.
Nhưng cũng có một ngoại lệ đó chính là Thiện Nhược Băng. Anh ta bảo: “Anh không nghĩ được ngoài công việc giết người thì anh còn có thể làm gì và muốn làm gì”.
Tôi đành phải sắp xếp anh ta ở bên cạn để bảo vệ Vũ. Anh ta tuy lúc nào cũng im lặng kiệm lời nhưng làm việc thì cực kì ổn thỏa. Có anh ta ở đây cũng khiến tôi yên tâm hơn không ít. Dù sao từ ngày Xích Vũ lớn mạnh kẻ thù của chúng tôi cũng không phải là ít.
“Ngưng Tịch, về thẳng Thành Bảo à?” Nguyên Húc hỏi.
“Không, chúng ta tới Tổng ĐƯờng đi.”
“Sao? Em không yên tâm à?”
“Không phải. Em biết bọn họ chẳng dám làm gì Vũ đâu. Muộn như vậy họ vẫn bắt Vũ đi em có thể đoán được là vì chuyện gì. Lần này không phải lần đầu, đúng không?” Tôi hỏi.
Nguyên Húc hơi nhíu mày: “Ừ, ba tháng này lúc em không có ở đây, các trưởng bối năm lần bảy lượt cố tình thuyết phục anh ta. Ngại tình cảm và thể diện cho nên Vũ không thể từ chối ngay, anh ấy đành phải bảo chờ em về tham khảo ý kiến của em.”
Ngại tình cảm và thể diện? Quả là như thế. Có rát nhiều người trong số họ đã từng kề vai sát cánh cùng ông nội tôi lập nên giang sơn này, có những người còn là bậc chú bác của tôi và Vũ. Số còn lại rát nhiều người là thành viên trong họ cũng tính là trưởng bối của tôi. Vì vậy bất kể thế nào chúng tôi cũng phải nể mặt họ vài phần.
Nhưng tuyệt đối không phải vì nhượng bộ họ mà chúng tôi phải từ bỏ nguyên tắc của chính mình, đặc biệt là sự kiên trì từ trước tới giờ của cha tôi.
Tính tình Vũ quá hiền lành cho nên họ mới dám cậy già mà lên mặt với anh, không lo ngại gì. Còn lúc đối diện với tôi họ không dám làm càn như thế, bởi vì tôi đã mất hết tính người rồi…
“Vẫn là Đỗ Trọng Niên làm loạn nhiều nhất à?” Tôi hỏi
“Đúng vậy, ông ta mấy lần nói với Vũ rằng ‘Lúc ta và ông nội cháu cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, ông nội cháu cũng buôn bán mặt hàng này. Có thể mang về lợi nhuận vô cùng lớn, vì sao bây giờ lại không làm được?’ Có lẽ cuộc họp lần này cũng là ông ta bày trò.”
“Cùng ông nội em tranh đấu giành thiên hạ? Ha, em vẫn còn nhớ, năm đó ông ta chỉ là lái xe của ông nội em thôi. Thôi thì nhân lúc ông ta cảm thấy công lao mình to lớn quá như vậy, em cũng nên tặng một quà cho ông ta mới phải chứ nhỉ.”
Nguyên Húc nhìn tôi một cái, cười nhạt, không hỏi thêm nữa.
Người giống Đỗ Trọng Niên như vậy, trong nội bộ xích Vũ không chỉ có một người. Địa vị thì cao nhưng thực sự chẳng làm được việc gì, tỏ rõ mình chính xác là một con mọt.
Mấy năm nay Xích Vũ bên ngoài thì hoành tráng nhưng thực ra bên trong còn tồn tại rất nhiều vấn đề, bọn người già ngồi đó kiêu ngạo kể công này chính là tai hoạ ngầm lớn nhất.
Đúng là vua nào thần nấy. Tầng lớp lãnh đạo Xích Vũ đáng lẽ phải thay đổi từ lâu rồi, tôi vẫn đang xem xét đưa những người trẻ tuổi đủ năng lực và đáng tin cậy đến thay thế họ. Hàn Tĩnh Ảnh là một ứng cử viên không tồi, chỉ là…
“Nguyên Húc, em nghe nói các anh đã hoàn toàn chiếm giữ được Lôi thị?”
“Ừ, người nhà họ Lôi đã bị giết sạch sẽ rồi, chỉ còn lại người lãnh đạo của họ – Lôi Trạm. Chắc em cũng nghe rồi, hắn ta… mất tích.”
“Chuyện này thì em biết, em còn nghe nói, Hàn Tĩnh Ảnh cũng mất tích luôn rồi. Nguyên Húc, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
“Ừm, chuyện này… nói ra thì hơi phức tạp.” Anh ta cúi đầu hơi trầm tư một chút, sau đó nói “Có thể hiểu đơn giản là, hai người họ khổ sở vì chữ tình, cho nên “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản (1).” ( (1) xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký”, có nghĩa là Vướng vào vòng tục luỵ trai gái thì người anh hùng sẽ không còn chí khí nữa)
“Cái gì? Không phải anh định nói với em là…” Tôi không nói được nữa, nếu thực sự là như thế thì cũng buồn cười quá đi.
Nguyên Húc nhìn thấy vẻ mặt của tôi lại phá lên cười: “Ngưng Tịch, trí tưởng tượng của em bay xa quá? Họ không bỏ trốn. Chỉ là cùng yêu một cô gái, nhưng cô gái đó lại mất tích cho nên hai người họ cùng đi tìm cô gái mà thôi.”
Nghe thấy anh nói tôi cũng thấy buồn cười vì trí tưởng tượng của mình. Cơ mà việc này không thể trách tôi được. Bởi vì loại chuyện này chúng tôi đã thấy quá nhiều trên đảo Tái Sinh rồi.
Nhưng chuyện này vẫn có vẻ rất kì lạBọn họ cùng yêu một cô gái, chẳng lẽ trước kia bọn họ có quen biết nhau? Quen biết thế nào? Tôi đã từng cho người điều tra thân phận của Hàn Tĩnh Ảnh, hắn trước giờ chưa từng gia nhập Lôi thị. Việc này còn có uẩn khúc gì mà tôi chưa biết đây?
Còn nữa đã diệt trừ tất cả đám người còn lại của Lôi gia, vậy tại sao Hàn Tĩnh Ảnh lại không giết Lôi Trạm? Họ không phải là tình địch của nhau sao? Nói công nói tư hắn phải không thể buông tha cho Lôi Trạm mới đúng.
” Nguyên Húc, nói rõ hơn đi.”
“Anh cũng chỉ biết đại khái là Tĩnh Ảnh và cô gái đó đầu tien là một đôi, là Lôi Trạm hoành đao đoạt ái, Tĩnh Ảnh bị hăn bức ép đến mức phải đi tha hương. Hắn gia nhập Xích Vũ chính là muốn tìm Lôi Trạm báo thù, cướp lại cô ta.”
Tôi cười: “Vậy lần này là anh ta lấy việc công làm việc tư à? Chẳng trách em vẫn luôn cảm thấy, anh ta làm việc rất liều mạng, vô cùng ác độc. Thì ra bởi vì anh ta có một sự cổ vũ trong lòng.” Đáng tiếc, nguồn động lực ấy không phải vì Xích Vũ.
Tôi vẫn nhớ hoàn cảnh lúc hắn gia nhập Xích Vũ lúc trước…
Một đêm, không biết anh ta tìm hiểu tin tức ở đâu, biết rõ xe của tôi và Vũ sẽ đi qua con đường đó. Hắn quỳ ở chỗ ấy, hai mắt đỏ sậm, luôn miệng liến thoắng nói muốn gặp người quản lí của Xích Vũ. Vũ là người thế nào mà hắn nói muốn gặp thì được gặp chứ, súng của Nhược Băng suýt nữa thỉ nổ thẳng vào người hắn…
Nếu không có Vũ, hắn đã chết lâu rồi.
Câu nói đầu tiên sau khi hắn được Vũ chính là chỉ cần để hắn gia nhập Xích Vũ, hắn đồng ý bán mạng.
Vũ không mua cái mạng của hắn, nhưng vẫn để hắn gia nhập Xích Vũ. Vũ nói, hắn sẽ mang tới niềm vui cho Xích Vũ.
Và sự thực chứng minh Vũ đã đúng. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã nhiều lần lập được chiến công.
Hắn rời đi, đối với Xích Vũ đó chính là tổn thất.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Tĩnh Ảnh vừa trở về ngay lập tức chĩa mũi nhọn vào một số nhân vật chủ chốt bên cạnh Lôi Trạm. Vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, kết quả lại thuận lợi ngoài dự tính. Anh ta chỉ muốn đòi lại cô gái kia, nhưng trận chiến giữa bọn anh và Lôi gia vẫn không hề ngừng lại, Tĩnh Ảnh vẫn muốn trả thù Lôi Trạm. Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng nhất, không biết vì sao, anh ta lại thả Lôi Trạm ra. Sau đó không lâu, cô gái kia không hiểu vì sao lại biến mất. Còn Lôi Trạm vì muốn đi kiếm người cho nên ném Lôi gia sang một bên, cũng mất tích luôn. Bọn anh thừa cơ đánh lại Lôi thị, không có lão đại, Lôi thị trở thành một mớ bòng bong từ lâu rồi, cho nên bọn anh không phí chút sức lực nào cả. Tiếp theo, Tĩnh Ảnh cũng biến mất luôn. Anh nghĩ, chắc là anh ta đi tìm cô gái kia. Chuyện đã qua đại khá là như thế.”
Tôi yên lặng nghe xong, cười nhạt, “Nghe thì hơi khó tin, không ngờ, Lôi Trạm lại si tình đến thế. Cơ mà, Nguyên Húc, anh có tin Lôi Trạm sẽ từ bỏ Lôi thị như thế không? Anh một chút cũng không hoài nghi đây là một âm mưu ư?”
Tên Lôi Trạm này, tôi đã nghe danh hắn từ lâu rồi. Tuổi còn rất trẻ đã nắm giữ cả gia tộc Lôi thị, ra tay tàn nhẫn, làm việc xảo quyệt, dã tâm cũng không nhỏ. Tôi từng cho rằng hắn là một kẻ địch rất lớn, là trở ngại lớn nhất trong việc chúng tôi tiến quân vào thị trường Châu Á. Người như vậy, sẽ vì một cô gái mà vứt bỏ cả giang sơn của mấy đời sao?
Anh nhìn tôi một chút, nghiêm túc nói “Ngưng Tịch, em không tin có người sẽ vì phụ nữ mà từ bỏ tất cả sao?”
“Ồ, Nguyên Húc, anh hỏi khó em rồi. Anh biết mà, em… không hiểu tình yêu.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Nguyên Húc dường như nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng buồn khổ, sau đó thở dài một hơi nói tiếp: “Ngưng Tịch, đó là sự thật. Tất cả địa bàn của Lôi thị đều bị chúng ta tiếp quản rồi, kể cả bây giờ Lôi Trạm có trở về thì cũng không còn bất kì tác dụng nào nữa. Còn nữa, cô gái đó, anh đã thấy rồi. Cô ấy xứng đáng để Lôi Trạm từ bỏ tất cả vì mình…”
“Ồ? Đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh đánh giá một người cao như thế đấy.” Tôi rát hứng thú hỏi, “Cô ấy rất xinh đẹp à?”
Nguyên Húc cười, “Nếu xét về xinh đẹp, mấy ai có thể so với vị đang ngồi trước mặt anh đây?”
“Cám ơn, mặc dù biết anh đang nịnh bợ em, nhưng em vẫn cảm tháy rát thoải mái nha.” Tôi cười nói.
Nguyên Húc lại nhìn vào mặt tôi, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh nói thật đấy. Cô ấy không đẹp bằng em, chỉ là trên người cô ấy có một thứ gì đó không thể nhìn thấy trên người em?”
“Là cái gì vậy?” Lời anh nói khiến tôi rất hứng thú.
“Tươi sáng, cô ấy là một cô gái lúc nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy tươi sáng. Ở bên cạnh cô ấy, em sẽ cảm thấy thế giới này…rất ấm áp.”
Nghe lời anh nói, ý cười cảu tôi càng dày. Một cô gái như vậy, tôi cũng muốn gặp mặt. Tôi muốn cô ấy nói cho tôi biết, tươi sáng ở đâu? Vì sao thế giới này trong mắt tôi từ trước đến giờ chỉ có một màu xám xịt…
“Có vẻ anh rất thích cô ấy?” Tôi hơi nghiền ngẫm nhìn anh.
“Đơn thuần là thưởng thức thôi. Thực ra chúng ta phải cám ơn cô ấy.” Nguyên Húc cười nói
“Vậy cũng đúng, nếu không có cô ấy chúng ta không thể nào thu được món lợi lớn như thế, so với quà Noel còn lớn hơn nhiều.”
Tuy tôi chẳng hiểu gì về tình yêu, nhưng giờ phút này tôi muốn cảm ơn tình yêu. Cảm ơn tình yêu đã mang đến món lợi lớn này cho tôi và Xích Vũ, đó mới chính là điều thực tế nhất với tôi, phải không?
“Hàn Tĩnh Ảnh trước khi mất tích có lưu lại mang mối nào để chúng ta đi tìm anh ta hay không?” Tôi hỏi, có thể chỉ bằng lời nói, tôi vẫn mong hắn trở về.
Nguyên Húc hơi trầm tư một chút, trả lời: “Không có. Anh ta đột nhiên biến mất, mỗi người bọn anh đều rát ngạc nhiên. Bây giờ thì hoàn toàn không thể liên lạc với anh ta, chẳng biết anh ta ở đâu nữa.”
Tôi nghe anh nói xong, hơi nhíu mày một chút, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Húc, nói tiếp, “Nguyên Húc, anh nói dối em.”
Anh kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cười nhạt: “Ngưng Tịch, em đang nghi ngờ cái gì?”
“Nguyên Húc, Hàn Tĩnh Ảnh là người phụ trách hành động lần này. Các anh có thể để anh ta biến mất dưới mi mắt của bốn người hay sao? Thậm chí một chút manh mối cũng không để lại. Là anh ta giấu giếm? Hay là các anh để cho anh ta đi? Anh cảm tháy như vậy hợp lí à? Nguyên Húc, anh không nên bịa chuyện với em, bởi vì, em hiểu các anh quá rõ.”
Nguyên Húc dưới cái nhìn tròng trọc của tôi chỉ yên lặng cúi đầu, không hề nói chuyện.
Joey nhìn chúng tôi một cái cũng không nói gì, quay đầu tiếp tục thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe có vẻ căng thẳng…
Tôi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Nguyên Húc, thở dài một hơi.
“Em biết, anh muốn Chỉ là, Xích Vũ không phải là cái vườn nhà anh ta, có thể tùy anh ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Luật lệ quy củ của chúng ta thế nào anh biết rõ, bao che cho anh ta, anh sẽ phải chịu những gì chứ?”
Đặc biệt là bây giờ dưới tình thế này, các trưởng bỗi đang chỉ trích Ảnh Đường, nói chúng ta làm việc quá ngang ngạnh, không coi ai ra gì, lần này nhất định sẽ mượn cớ gây khó dễ. Tuy rằng Ảnh Đường và bọn họ đã có mâu thuẫn từ lâu, nhưng tôi không muốn vì Ảnh Đường mà trở mặt với họ.
Nguyên Húc ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói: “Ngưng Tịch, thực ra là anh để anh ta đi. Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh ta lúc đó, anh vẫn không thể cầm lòng nổi. Lúc nghĩ cách ép anh ta quay về anh ta vãn luôn muốn rời khỏi. Luật lệ của tổ chức sẽ xử phạt người tự ý rời khỏi thế nào, anh biết rõ. Nếu chiếu theo Luật, anh ta nhất định trở thành phế nhân. Dù sao công lao của anh ta với Xích Vũ cũng không nhỏcũng đổ máu không ít vì Xích Vũ. Còn nữa, anh ta từng cứu mạng anh… Nói dối em, anh rất xin lỗi, nhưng anh không còn lựa chọn nào cả.”
Nhìn thấy nhãn thần kiên định đó của Nguyên Húc, tôi thở dài một hơi thật sâu.
“Nguyên Húc, anh đang làm khó em đấy à?” Nếu chỉ là Hàn Tĩnh Ảnh, tôi có thể mặc kệ, nhưng bây giờ có liên quan đến Nguyên Húc, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Ngưng Tịch, giúp anh ta đi, anh biết em không hề ghét bỏ anh ta, một khi đã dùng đến luật của tổ chức, nửa đời sau của anh ta sẽ bị hủy mất.”
Chuyện này tôi hiểu rõ, nhưng đây là bang hội? Bang hội là thế nào? Hắn không phải là người của Ảnh Đường, tôi có lập trường gì mà giải vây giúp hắn khi hắn đã bỏ trốn? Hơn nữa nếu thực sự hắn muốn đi, tốt xấu gì thì cũng phải về đây báo cáo. Cứ như vậy mà mất tích, hắn nghĩ tổ tình báo của Xích Vũ là loại ăn không ngồi rồi ư?
Chắc chắn, cách giải quyết của hắn và Nguyên Húc khiến tôi rát bị động…
” Nguyên Húc, gọi anh ta về đây, em biết anh chắc chắn có cách liên lạc với anh ta.” Hàn Tĩnh Ảnh không phải là một người vô tình vô nghĩa, ném lại cái cục diện rắm rối này cho Nguyên Húc, hắn làm sao mà yên lòng được?
Nguyên Húc có vẻ thất vọng nhìn tôi nói: “Ngưng Tịch, em giữ được cơ thể anh ta thì cũng không thể giữ lại trái tim anh ta.”
Tôi cười, lời anh sao lại có vẻ ái muội như thế, không biết rõ còn tưởng rằng tôi muốn ép người kết hôn với mình sao?
Tôi có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu anh ta về đây thông báo một tiếng, thì sẽ được đi ngay thôi, nhưng khong thẻ dùng loại phương pháp ngớ ngẩn này được.”
Mất tích ư? Không biết chủ ý này là ai trong số hai bọn họ nghĩ ra nữa.
“Ngưng Tịch, em bằng lòng giúp anh ta ư?” Ánh mắt Nguyên Húc rực rỡ sáng rõ.
“Anh cũng đã làm đến mức này rồi, em sao dám không giúp? Em không muốn anh bị mắc vào đây. Thừa dịp bây giờ tin tức vẫn chưa truyền tới tai mấy ông già kia, nhanh nhanh bảo anh ta về đây, em sẽ nghĩ cách giúp anh ta.”
“Ngưng Tịch, cám ơn em. Anh biết, chỉ cần em chịu giúp, anh ta nhất định có hy vọng.” Nguyên Húc cười nói
Hi vọng? Lời của Nguyên Húc làm tim tôi đập nhanh. Rời khỏi Xích Vũ, cuộc đời mới có hy vọng ư?… Nguyên Húc, anh luôn nghĩ như vậy à?
Tôi yên lặng thở dài trong lòng một hơi, hi vọng của Hàn Tĩnh Ảnh là tình yêu, vì người yêu, hắn có thể quên cả sống chết đối mặt với mọi thương đau, hắn có thể không hề sợ hãi, có lẽ, chính là tình cảm đó đã làm Nguyên Húc cảm động.
Nói thật, tôi không tin, Hàn Tĩnh Ảnh thực sự từng cứu mạng Nguyên Húc. Tôi biết, Nguyên Húc sở dĩ nói như vậy là muốn để tôi giúp hắn, cho nên anh cam tâm tình nguyện vướng vào. Bởi vì, anh biết, một khi đã liên quan đến người của Ảnh Đường, ttôi sẽ không mặc kệ mà ngồi xem. Bởi vậy, mới yên tâm to gan để Hàn Tĩnh Ảnh bắt đầu trò chơi “mất tích”.
Anh đương nhiên cũng hiểu, tất cả những điều này anh không thể giấu tôi được. Bất quá, anh càng hiểu rõ hơn, nếu biết anh rơi vào đường cùng, tôi sẽ giúp anh.
Bởi vì, bọn họ hiểu rõ tôi cũng giống như tôi hiểu rõ bọn họ vậy.
Nguyên Húc, anh vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, không chỉ là vì thông cảm chứ. Anh nhìn thấy tren người hắn có cái gì? Là cái gì khiến con người luôn lí trí như anh cam tâm tình nguyện bị liên lụy?
Nếu tình yêu là hi vọng của Hàn Tĩnh Ảnh. Vậy thì, Nguyên Húc, hi vọng của anh là gì? Nhược Băng, Đằng Tuấn, Nguyễn Linh, hi vọng của các người là gì?
Tôi thì sao? Tôi có hi vọng sao?
Chúng tôi đều là những người bò lên từ địa ngục, chúng tôi sẽ có hi vọng của riêng mình ư?
“Tại sao chỉ có mình anh?” Tôi cười hỏi anh ta
“Này, em nói thế sẽ làm tổn thương trái tim anh đấy, Đường chủ Ngưng Tịch ạ.” Lời nói có vẻ oan ức thế nhưng trên mặt anh ta lại vô cùng thoải mái.
“Đừng trêu em nữa, anh biết rõ em hỏi gì mà?”
Mỗi lần tôi trở về, Vũ đều sẽ tự thân tới đón tôi, chỉ có lần này là ngoại lệ.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Người quản lí đến Tổng Đường họp, anh ta dặn anh tới đón em.”
Tôi nhíu mày: “Muộn vậy à?”
“Mấy vị trưởng bối trong họ nói là có chuyện khẩn cấp muốn bàn bạc với anh ta vì vậy anh ta bắt buộc phải đến. Em không cần lo đâu, nhược băng cũng đi cùng mà.” Anh nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt tôi, cừi giải thích.
Tôi khẽ gật đầu, Nguyên Húc mở cửa xe cho tôi,tôi cũng lên xe.
Joey ở phía sau lưng tôi, gặp Nguyên Húc, cậu chỉ gật nhẹ đầu thay lời chào, Nguyên Húc mỉm cười với cậu.
Tên nhóc này trước giờ vẫn vậy người khác cũng quá quen rồi.
“Hai người còn lại đâu?” Tôi hỏi tiếp.
“Đằng Tuấn bay đến Paris rồi, cậu ta bảo ngày mai có buổi trình diễn bộ sưu tập thời trang mùa xuân của cậu ta, bảo nhất định phải tới tham dự, cho nên không chờ em về được. Cậu ấy còn bảo ngày mai sẽ thông báo bắt em phải sang bên đó chúc mừng cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bãi công ngay lập tức.” Nguyên Húc cười nói.
Tôi cũng cười: “Thật không? Anh ấy nói như vậy à? Vậy anh thay em nói với anh ấy, anh ấy thà về đó ôm người đẹp nước Pháp trong tay cũng không đến đón em, vì vậy em sẽ không tới chúc mừng anh ấy đâu. Không cần anh ấy phải bãi công, em cho anh ấy nghỉ hẳn một năm, bất chỉ là đừng hòng lĩnh lương.”
“Ồ, chắc anh ta sẽ điên đến mức giậm chân bùm bụp mất.”
“Nguyễn Linh thì sao?” Tôi hỏi, trong mấy người chúng tôi cô bé là ít tuổi nhất cho nên chúng tôi đều coi cô ấy như em út của mình.
“Nó nói mai có cuộc thi ở trường, nó phải quay về trường để thi. Nó nói nếu lần này nó giành được học bổng thì sẽ mời chúng ta sang Pháp ăn một bữa hoành tráng, nhưng mỗi người chúng ta đều phải tặng nó một món quà, còn phải để tự tay nó chọn.”
Tôi cười gật đầu: “Nó càng ngày càng khôn lỏi.”
Trước đây tôi đã từng đồng ý với họ, lúc nào không có nhiệm vụ gì thì có thể để bọn họ tự do chăm lo cho cuộc sống của mình. Vậy là, Đằng Tuấn chọn công việc thiết kế thời trang, Nguyễn Linh muốn học tiếp, Nguyên Húc thì mở một nhà hàng Hàn Quốc… Nhìn bề ngoài, họ trừ xinh đẹp hơn một chút thì cũng chẳng khác gì so với người bình thường. Tôi hiểu rõ, thực ra trên đời này, ai cũng muốn có một cuộc sống bình thường như bao người.
Công việc của một sát thủ quá nặng nề, chúng tôi cũng cần những hoạt động khác để điều hòa chính mình.
Nhưng cũng có một ngoại lệ đó chính là Thiện Nhược Băng. Anh ta bảo: “Anh không nghĩ được ngoài công việc giết người thì anh còn có thể làm gì và muốn làm gì”.
Tôi đành phải sắp xếp anh ta ở bên cạn để bảo vệ Vũ. Anh ta tuy lúc nào cũng im lặng kiệm lời nhưng làm việc thì cực kì ổn thỏa. Có anh ta ở đây cũng khiến tôi yên tâm hơn không ít. Dù sao từ ngày Xích Vũ lớn mạnh kẻ thù của chúng tôi cũng không phải là ít.
“Ngưng Tịch, về thẳng Thành Bảo à?” Nguyên Húc hỏi.
“Không, chúng ta tới Tổng ĐƯờng đi.”
“Sao? Em không yên tâm à?”
“Không phải. Em biết bọn họ chẳng dám làm gì Vũ đâu. Muộn như vậy họ vẫn bắt Vũ đi em có thể đoán được là vì chuyện gì. Lần này không phải lần đầu, đúng không?” Tôi hỏi.
Nguyên Húc hơi nhíu mày: “Ừ, ba tháng này lúc em không có ở đây, các trưởng bối năm lần bảy lượt cố tình thuyết phục anh ta. Ngại tình cảm và thể diện cho nên Vũ không thể từ chối ngay, anh ấy đành phải bảo chờ em về tham khảo ý kiến của em.”
Ngại tình cảm và thể diện? Quả là như thế. Có rát nhiều người trong số họ đã từng kề vai sát cánh cùng ông nội tôi lập nên giang sơn này, có những người còn là bậc chú bác của tôi và Vũ. Số còn lại rát nhiều người là thành viên trong họ cũng tính là trưởng bối của tôi. Vì vậy bất kể thế nào chúng tôi cũng phải nể mặt họ vài phần.
Nhưng tuyệt đối không phải vì nhượng bộ họ mà chúng tôi phải từ bỏ nguyên tắc của chính mình, đặc biệt là sự kiên trì từ trước tới giờ của cha tôi.
Tính tình Vũ quá hiền lành cho nên họ mới dám cậy già mà lên mặt với anh, không lo ngại gì. Còn lúc đối diện với tôi họ không dám làm càn như thế, bởi vì tôi đã mất hết tính người rồi…
“Vẫn là Đỗ Trọng Niên làm loạn nhiều nhất à?” Tôi hỏi
“Đúng vậy, ông ta mấy lần nói với Vũ rằng ‘Lúc ta và ông nội cháu cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, ông nội cháu cũng buôn bán mặt hàng này. Có thể mang về lợi nhuận vô cùng lớn, vì sao bây giờ lại không làm được?’ Có lẽ cuộc họp lần này cũng là ông ta bày trò.”
“Cùng ông nội em tranh đấu giành thiên hạ? Ha, em vẫn còn nhớ, năm đó ông ta chỉ là lái xe của ông nội em thôi. Thôi thì nhân lúc ông ta cảm thấy công lao mình to lớn quá như vậy, em cũng nên tặng một quà cho ông ta mới phải chứ nhỉ.”
Nguyên Húc nhìn tôi một cái, cười nhạt, không hỏi thêm nữa.
Người giống Đỗ Trọng Niên như vậy, trong nội bộ xích Vũ không chỉ có một người. Địa vị thì cao nhưng thực sự chẳng làm được việc gì, tỏ rõ mình chính xác là một con mọt.
Mấy năm nay Xích Vũ bên ngoài thì hoành tráng nhưng thực ra bên trong còn tồn tại rất nhiều vấn đề, bọn người già ngồi đó kiêu ngạo kể công này chính là tai hoạ ngầm lớn nhất.
Đúng là vua nào thần nấy. Tầng lớp lãnh đạo Xích Vũ đáng lẽ phải thay đổi từ lâu rồi, tôi vẫn đang xem xét đưa những người trẻ tuổi đủ năng lực và đáng tin cậy đến thay thế họ. Hàn Tĩnh Ảnh là một ứng cử viên không tồi, chỉ là…
“Nguyên Húc, em nghe nói các anh đã hoàn toàn chiếm giữ được Lôi thị?”
“Ừ, người nhà họ Lôi đã bị giết sạch sẽ rồi, chỉ còn lại người lãnh đạo của họ – Lôi Trạm. Chắc em cũng nghe rồi, hắn ta… mất tích.”
“Chuyện này thì em biết, em còn nghe nói, Hàn Tĩnh Ảnh cũng mất tích luôn rồi. Nguyên Húc, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
“Ừm, chuyện này… nói ra thì hơi phức tạp.” Anh ta cúi đầu hơi trầm tư một chút, sau đó nói “Có thể hiểu đơn giản là, hai người họ khổ sở vì chữ tình, cho nên “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản (1).” ( (1) xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký”, có nghĩa là Vướng vào vòng tục luỵ trai gái thì người anh hùng sẽ không còn chí khí nữa)
“Cái gì? Không phải anh định nói với em là…” Tôi không nói được nữa, nếu thực sự là như thế thì cũng buồn cười quá đi.
Nguyên Húc nhìn thấy vẻ mặt của tôi lại phá lên cười: “Ngưng Tịch, trí tưởng tượng của em bay xa quá? Họ không bỏ trốn. Chỉ là cùng yêu một cô gái, nhưng cô gái đó lại mất tích cho nên hai người họ cùng đi tìm cô gái mà thôi.”
Nghe thấy anh nói tôi cũng thấy buồn cười vì trí tưởng tượng của mình. Cơ mà việc này không thể trách tôi được. Bởi vì loại chuyện này chúng tôi đã thấy quá nhiều trên đảo Tái Sinh rồi.
Nhưng chuyện này vẫn có vẻ rất kì lạBọn họ cùng yêu một cô gái, chẳng lẽ trước kia bọn họ có quen biết nhau? Quen biết thế nào? Tôi đã từng cho người điều tra thân phận của Hàn Tĩnh Ảnh, hắn trước giờ chưa từng gia nhập Lôi thị. Việc này còn có uẩn khúc gì mà tôi chưa biết đây?
Còn nữa đã diệt trừ tất cả đám người còn lại của Lôi gia, vậy tại sao Hàn Tĩnh Ảnh lại không giết Lôi Trạm? Họ không phải là tình địch của nhau sao? Nói công nói tư hắn phải không thể buông tha cho Lôi Trạm mới đúng.
” Nguyên Húc, nói rõ hơn đi.”
“Anh cũng chỉ biết đại khái là Tĩnh Ảnh và cô gái đó đầu tien là một đôi, là Lôi Trạm hoành đao đoạt ái, Tĩnh Ảnh bị hăn bức ép đến mức phải đi tha hương. Hắn gia nhập Xích Vũ chính là muốn tìm Lôi Trạm báo thù, cướp lại cô ta.”
Tôi cười: “Vậy lần này là anh ta lấy việc công làm việc tư à? Chẳng trách em vẫn luôn cảm thấy, anh ta làm việc rất liều mạng, vô cùng ác độc. Thì ra bởi vì anh ta có một sự cổ vũ trong lòng.” Đáng tiếc, nguồn động lực ấy không phải vì Xích Vũ.
Tôi vẫn nhớ hoàn cảnh lúc hắn gia nhập Xích Vũ lúc trước…
Một đêm, không biết anh ta tìm hiểu tin tức ở đâu, biết rõ xe của tôi và Vũ sẽ đi qua con đường đó. Hắn quỳ ở chỗ ấy, hai mắt đỏ sậm, luôn miệng liến thoắng nói muốn gặp người quản lí của Xích Vũ. Vũ là người thế nào mà hắn nói muốn gặp thì được gặp chứ, súng của Nhược Băng suýt nữa thỉ nổ thẳng vào người hắn…
Nếu không có Vũ, hắn đã chết lâu rồi.
Câu nói đầu tiên sau khi hắn được Vũ chính là chỉ cần để hắn gia nhập Xích Vũ, hắn đồng ý bán mạng.
Vũ không mua cái mạng của hắn, nhưng vẫn để hắn gia nhập Xích Vũ. Vũ nói, hắn sẽ mang tới niềm vui cho Xích Vũ.
Và sự thực chứng minh Vũ đã đúng. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn đã nhiều lần lập được chiến công.
Hắn rời đi, đối với Xích Vũ đó chính là tổn thất.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Tĩnh Ảnh vừa trở về ngay lập tức chĩa mũi nhọn vào một số nhân vật chủ chốt bên cạnh Lôi Trạm. Vốn tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác liệt, kết quả lại thuận lợi ngoài dự tính. Anh ta chỉ muốn đòi lại cô gái kia, nhưng trận chiến giữa bọn anh và Lôi gia vẫn không hề ngừng lại, Tĩnh Ảnh vẫn muốn trả thù Lôi Trạm. Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng nhất, không biết vì sao, anh ta lại thả Lôi Trạm ra. Sau đó không lâu, cô gái kia không hiểu vì sao lại biến mất. Còn Lôi Trạm vì muốn đi kiếm người cho nên ném Lôi gia sang một bên, cũng mất tích luôn. Bọn anh thừa cơ đánh lại Lôi thị, không có lão đại, Lôi thị trở thành một mớ bòng bong từ lâu rồi, cho nên bọn anh không phí chút sức lực nào cả. Tiếp theo, Tĩnh Ảnh cũng biến mất luôn. Anh nghĩ, chắc là anh ta đi tìm cô gái kia. Chuyện đã qua đại khá là như thế.”
Tôi yên lặng nghe xong, cười nhạt, “Nghe thì hơi khó tin, không ngờ, Lôi Trạm lại si tình đến thế. Cơ mà, Nguyên Húc, anh có tin Lôi Trạm sẽ từ bỏ Lôi thị như thế không? Anh một chút cũng không hoài nghi đây là một âm mưu ư?”
Tên Lôi Trạm này, tôi đã nghe danh hắn từ lâu rồi. Tuổi còn rất trẻ đã nắm giữ cả gia tộc Lôi thị, ra tay tàn nhẫn, làm việc xảo quyệt, dã tâm cũng không nhỏ. Tôi từng cho rằng hắn là một kẻ địch rất lớn, là trở ngại lớn nhất trong việc chúng tôi tiến quân vào thị trường Châu Á. Người như vậy, sẽ vì một cô gái mà vứt bỏ cả giang sơn của mấy đời sao?
Anh nhìn tôi một chút, nghiêm túc nói “Ngưng Tịch, em không tin có người sẽ vì phụ nữ mà từ bỏ tất cả sao?”
“Ồ, Nguyên Húc, anh hỏi khó em rồi. Anh biết mà, em… không hiểu tình yêu.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Nguyên Húc dường như nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng buồn khổ, sau đó thở dài một hơi nói tiếp: “Ngưng Tịch, đó là sự thật. Tất cả địa bàn của Lôi thị đều bị chúng ta tiếp quản rồi, kể cả bây giờ Lôi Trạm có trở về thì cũng không còn bất kì tác dụng nào nữa. Còn nữa, cô gái đó, anh đã thấy rồi. Cô ấy xứng đáng để Lôi Trạm từ bỏ tất cả vì mình…”
“Ồ? Đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh đánh giá một người cao như thế đấy.” Tôi rát hứng thú hỏi, “Cô ấy rất xinh đẹp à?”
Nguyên Húc cười, “Nếu xét về xinh đẹp, mấy ai có thể so với vị đang ngồi trước mặt anh đây?”
“Cám ơn, mặc dù biết anh đang nịnh bợ em, nhưng em vẫn cảm tháy rát thoải mái nha.” Tôi cười nói.
Nguyên Húc lại nhìn vào mặt tôi, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh nói thật đấy. Cô ấy không đẹp bằng em, chỉ là trên người cô ấy có một thứ gì đó không thể nhìn thấy trên người em?”
“Là cái gì vậy?” Lời anh nói khiến tôi rất hứng thú.
“Tươi sáng, cô ấy là một cô gái lúc nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy tươi sáng. Ở bên cạnh cô ấy, em sẽ cảm thấy thế giới này…rất ấm áp.”
Nghe lời anh nói, ý cười cảu tôi càng dày. Một cô gái như vậy, tôi cũng muốn gặp mặt. Tôi muốn cô ấy nói cho tôi biết, tươi sáng ở đâu? Vì sao thế giới này trong mắt tôi từ trước đến giờ chỉ có một màu xám xịt…
“Có vẻ anh rất thích cô ấy?” Tôi hơi nghiền ngẫm nhìn anh.
“Đơn thuần là thưởng thức thôi. Thực ra chúng ta phải cám ơn cô ấy.” Nguyên Húc cười nói
“Vậy cũng đúng, nếu không có cô ấy chúng ta không thể nào thu được món lợi lớn như thế, so với quà Noel còn lớn hơn nhiều.”
Tuy tôi chẳng hiểu gì về tình yêu, nhưng giờ phút này tôi muốn cảm ơn tình yêu. Cảm ơn tình yêu đã mang đến món lợi lớn này cho tôi và Xích Vũ, đó mới chính là điều thực tế nhất với tôi, phải không?
“Hàn Tĩnh Ảnh trước khi mất tích có lưu lại mang mối nào để chúng ta đi tìm anh ta hay không?” Tôi hỏi, có thể chỉ bằng lời nói, tôi vẫn mong hắn trở về.
Nguyên Húc hơi trầm tư một chút, trả lời: “Không có. Anh ta đột nhiên biến mất, mỗi người bọn anh đều rát ngạc nhiên. Bây giờ thì hoàn toàn không thể liên lạc với anh ta, chẳng biết anh ta ở đâu nữa.”
Tôi nghe anh nói xong, hơi nhíu mày một chút, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Húc, nói tiếp, “Nguyên Húc, anh nói dối em.”
Anh kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cười nhạt: “Ngưng Tịch, em đang nghi ngờ cái gì?”
“Nguyên Húc, Hàn Tĩnh Ảnh là người phụ trách hành động lần này. Các anh có thể để anh ta biến mất dưới mi mắt của bốn người hay sao? Thậm chí một chút manh mối cũng không để lại. Là anh ta giấu giếm? Hay là các anh để cho anh ta đi? Anh cảm tháy như vậy hợp lí à? Nguyên Húc, anh không nên bịa chuyện với em, bởi vì, em hiểu các anh quá rõ.”
Nguyên Húc dưới cái nhìn tròng trọc của tôi chỉ yên lặng cúi đầu, không hề nói chuyện.
Joey nhìn chúng tôi một cái cũng không nói gì, quay đầu tiếp tục thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe có vẻ căng thẳng…
Tôi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Nguyên Húc, thở dài một hơi.
“Em biết, anh muốn Chỉ là, Xích Vũ không phải là cái vườn nhà anh ta, có thể tùy anh ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Luật lệ quy củ của chúng ta thế nào anh biết rõ, bao che cho anh ta, anh sẽ phải chịu những gì chứ?”
Đặc biệt là bây giờ dưới tình thế này, các trưởng bỗi đang chỉ trích Ảnh Đường, nói chúng ta làm việc quá ngang ngạnh, không coi ai ra gì, lần này nhất định sẽ mượn cớ gây khó dễ. Tuy rằng Ảnh Đường và bọn họ đã có mâu thuẫn từ lâu, nhưng tôi không muốn vì Ảnh Đường mà trở mặt với họ.
Nguyên Húc ngẩng đầu lên, nhìn tôi nói: “Ngưng Tịch, thực ra là anh để anh ta đi. Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh ta lúc đó, anh vẫn không thể cầm lòng nổi. Lúc nghĩ cách ép anh ta quay về anh ta vãn luôn muốn rời khỏi. Luật lệ của tổ chức sẽ xử phạt người tự ý rời khỏi thế nào, anh biết rõ. Nếu chiếu theo Luật, anh ta nhất định trở thành phế nhân. Dù sao công lao của anh ta với Xích Vũ cũng không nhỏcũng đổ máu không ít vì Xích Vũ. Còn nữa, anh ta từng cứu mạng anh… Nói dối em, anh rất xin lỗi, nhưng anh không còn lựa chọn nào cả.”
Nhìn thấy nhãn thần kiên định đó của Nguyên Húc, tôi thở dài một hơi thật sâu.
“Nguyên Húc, anh đang làm khó em đấy à?” Nếu chỉ là Hàn Tĩnh Ảnh, tôi có thể mặc kệ, nhưng bây giờ có liên quan đến Nguyên Húc, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
“Ngưng Tịch, giúp anh ta đi, anh biết em không hề ghét bỏ anh ta, một khi đã dùng đến luật của tổ chức, nửa đời sau của anh ta sẽ bị hủy mất.”
Chuyện này tôi hiểu rõ, nhưng đây là bang hội? Bang hội là thế nào? Hắn không phải là người của Ảnh Đường, tôi có lập trường gì mà giải vây giúp hắn khi hắn đã bỏ trốn? Hơn nữa nếu thực sự hắn muốn đi, tốt xấu gì thì cũng phải về đây báo cáo. Cứ như vậy mà mất tích, hắn nghĩ tổ tình báo của Xích Vũ là loại ăn không ngồi rồi ư?
Chắc chắn, cách giải quyết của hắn và Nguyên Húc khiến tôi rát bị động…
” Nguyên Húc, gọi anh ta về đây, em biết anh chắc chắn có cách liên lạc với anh ta.” Hàn Tĩnh Ảnh không phải là một người vô tình vô nghĩa, ném lại cái cục diện rắm rối này cho Nguyên Húc, hắn làm sao mà yên lòng được?
Nguyên Húc có vẻ thất vọng nhìn tôi nói: “Ngưng Tịch, em giữ được cơ thể anh ta thì cũng không thể giữ lại trái tim anh ta.”
Tôi cười, lời anh sao lại có vẻ ái muội như thế, không biết rõ còn tưởng rằng tôi muốn ép người kết hôn với mình sao?
Tôi có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu anh ta về đây thông báo một tiếng, thì sẽ được đi ngay thôi, nhưng khong thẻ dùng loại phương pháp ngớ ngẩn này được.”
Mất tích ư? Không biết chủ ý này là ai trong số hai bọn họ nghĩ ra nữa.
“Ngưng Tịch, em bằng lòng giúp anh ta ư?” Ánh mắt Nguyên Húc rực rỡ sáng rõ.
“Anh cũng đã làm đến mức này rồi, em sao dám không giúp? Em không muốn anh bị mắc vào đây. Thừa dịp bây giờ tin tức vẫn chưa truyền tới tai mấy ông già kia, nhanh nhanh bảo anh ta về đây, em sẽ nghĩ cách giúp anh ta.”
“Ngưng Tịch, cám ơn em. Anh biết, chỉ cần em chịu giúp, anh ta nhất định có hy vọng.” Nguyên Húc cười nói
Hi vọng? Lời của Nguyên Húc làm tim tôi đập nhanh. Rời khỏi Xích Vũ, cuộc đời mới có hy vọng ư?… Nguyên Húc, anh luôn nghĩ như vậy à?
Tôi yên lặng thở dài trong lòng một hơi, hi vọng của Hàn Tĩnh Ảnh là tình yêu, vì người yêu, hắn có thể quên cả sống chết đối mặt với mọi thương đau, hắn có thể không hề sợ hãi, có lẽ, chính là tình cảm đó đã làm Nguyên Húc cảm động.
Nói thật, tôi không tin, Hàn Tĩnh Ảnh thực sự từng cứu mạng Nguyên Húc. Tôi biết, Nguyên Húc sở dĩ nói như vậy là muốn để tôi giúp hắn, cho nên anh cam tâm tình nguyện vướng vào. Bởi vì, anh biết, một khi đã liên quan đến người của Ảnh Đường, ttôi sẽ không mặc kệ mà ngồi xem. Bởi vậy, mới yên tâm to gan để Hàn Tĩnh Ảnh bắt đầu trò chơi “mất tích”.
Anh đương nhiên cũng hiểu, tất cả những điều này anh không thể giấu tôi được. Bất quá, anh càng hiểu rõ hơn, nếu biết anh rơi vào đường cùng, tôi sẽ giúp anh.
Bởi vì, bọn họ hiểu rõ tôi cũng giống như tôi hiểu rõ bọn họ vậy.
Nguyên Húc, anh vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, không chỉ là vì thông cảm chứ. Anh nhìn thấy tren người hắn có cái gì? Là cái gì khiến con người luôn lí trí như anh cam tâm tình nguyện bị liên lụy?
Nếu tình yêu là hi vọng của Hàn Tĩnh Ảnh. Vậy thì, Nguyên Húc, hi vọng của anh là gì? Nhược Băng, Đằng Tuấn, Nguyễn Linh, hi vọng của các người là gì?
Tôi thì sao? Tôi có hi vọng sao?
Chúng tôi đều là những người bò lên từ địa ngục, chúng tôi sẽ có hi vọng của riêng mình ư?
Danh sách chương