Lúc chiến đội Mục Tiêu rời khỏi hậu đài quả nhiên bị phóng viên chặn lại, phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi, Tần Như liền lạnh lùng quét mắt đáp: “Thất lễ, tuyển thủ của chúng tôi tạm thời không muốn tiếp nhận phỏng vấn, chúng tôi khi quay về sẽ nghiêm túc luyện tập, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.”
Không ngờ chiến đội Mục Tiêu lại có một vị quản lý lợi hại như vậy, các phóng viên trực tiếp ngẩn ra, Tần Như nhanh chóng dẫn theo mọi người đi ra ngoài, trực tiếp leo lên xe đang đợi ngoài cửa.
Diệp Phong nhịn không được nói: “Chị Như uy vũ!”
Lưu Tư Nguyên cũng cảm thán: “Em vẫn còn đau đầu đây, nếu như phóng viên hỏi em phát huy như thế nào, em cũng không biết trả lời sao.”
Tần Như bình tĩnh nhìn mọi người: “Chị có người quen bên phía truyền thông, chị sẽ bảo bọn họ cố gắng hạ bút lưu tình. Nhưng sự thật vẫn là chúng ta thua với tỷ số 1:3, trên mạng khẳng định có rất nhiều nghi vấn đặt ra, mấy đứa không cần để ý đến, cứ theo sắp xếp của huấn luyện viên mà đặt sự chú ý vào việc huấn luyện đi.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu phụ họa: “Không sai, thắng thua là việc bình thường, trận thường quy đầu tiên mà thôi, chưa thể hiện được gì. Quay về tổng kết kinh nghiệm, làm tốt việc của mình, mấy lời chế nhạo trên mạng không cần đặt trong lòng.”
Mọi người lần lượt gật đầu biểu thị đã rõ.
Nghe Minh thần và chị Như an ủi mọi người như vậy, Phù Âm đột nhiên cảm thấy hai người giống như phụ huynh chịu trách nhiệm đối với chiến đội AIM.
Quay đầu nhìn Thời Việt ngồi bên cạnh, lại phát hiện biểu tình trên mặt của anh bình tĩnh, Phù Âm không khỏi hỏi: “Việt ca, thua 1:3 như vậy, anh không để ý sao?”
Thời Việt đáp: “Thắng thua nhiều rồi sẽ không để ý tới nữa, anh đến trận tổng chung kết còn thua mấy lần, một trận thường quy mà thôi, không cần thiết để tâm.”
Cũng phải, anh lúc đó còn là đội trưởng của Thiên Hoàn còn từng thua trong những trận bán kết, chung kết, thì một trận đấu thường quy có đáng là gì, thắng thua của trận này không hề ảnh hưởng lớn đến đội ngũ. Phù Âm đồng ý quan điểm mà gật đầu, lấy điện thoại ra xem bình luận dưới weibo, quả nhiên có không ít người đang mắng họ.
Nhiều nhất là mắng Phù Âm, lời mắng cô được chia thành hai ý, nếu như nghi ngờ thân phận nữ tuyển thủ của cô sẽ nói: “Một đứa con gái chạy tới đây náo nhiệt cái gì” “Một đứa con gái xuất hiện trên giải đấu, nhìn thế nào cũng không hòa nhập được với phong cảnh của KPL”, nếu như nghi ngờ trình độ của cô sẽ nói: “Trình độ quốc phục Hoa Mộc Lan mà yếu thế này sao?” “Fan là mua về sao?”
Phù Âm lướt weibo xong, liền bình tĩnh tắt điện thoại.
Cô sớm đã dự đoán được, vậy nên nhìn thấy những bình luận trào phúng này, trong lòng cô vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Đối với những chuyện này cô không muốn đưa ra bất cứ phản ứng nào, thời gian vẫn còn sớm, cứ đợi mà xem.
***
Tối đó sau khi trở về căn cứ, Tiêu Minh Hiên lập tức triệu tập mọi người tới phòng họp tiến hành xem lại trận đấu. Tuy hiện tại đã là mười giờ đêm, nhưng mọi người vẫn rất có tinh thần, trận đấu vừa kết thúc, hiện tại nếu xem xét lại trận đấu thì sẽ nhớ lâu hơn.
Tiêu Minh Hiên mở bản lưu của trận đấu với tầm nhìn của khán giả, từ trận đầu tiên bắt đầu xem chi tiết.
Xem lại trận đấu đối với tuyển thủ mà nói chính là bước quan trọng nhất trong quá trình học hỏi, huấn luyện viên đứng tại góc độ người xem phân tích, có thể để bọn họ phát hiện ra rất nhiều sai phạm của bản thân, còn có thể tìm ra lỗ hỏng trong việc phối hợp với đồng đội.
Ví như, trong trận đầu màn 3v3 đường dưới xuất hiện bước đi sai lầm của Lưu Tư Nguyên, Phù Âm và Lục Thanh Vũ, dẫn đến việc Phù Âm muốn giết Điêu Thuyền nhưng vị trí lại quá xa. Lại ví như trận thứ 2 ở đường giữa Phù Âm phát hiện vị trí của bản thân quá sơ hở, vì vậy khi tham chiến không thể triệt để hạ hết dàn tướng sau đội hình, trong lúc đánh đoàn Phù Âm, Lưu Tư Nguyên và Diệp Phong liên tục phạm sai lầm, có thể nói chỉ có Thời Việt và Lục Thanh Vũ vì đã có kinh nghiệm tham gia trận đấu lớn, nên phát huy cực kỳ ổn.
Tần Như rất nhanh đưa ra bảng số liệu chi tiết của cả bốn trận đấu cho mọi người.
Từ số liệu có thể đưa ra nhận xét trực quan nhất, trận mà AIM thắng, một mình Thời Việt đã thu hoạch hơn 40% phe địch, có thể nói là Thời Việt giành lấy nhịp đấu dẫn đồng đội nằm thắng. Mà những trận thua còn lại, kinh tế và thu hoạch của Hoa Mộc Lan so ra không bằng, cũng chính là nói Phù Âm không hề phát huy chút tác dụng nào của Hoa Mộc Lan, cô lấy không ít tài nguyên của đồng đội, nhưng lại không thể cống hiến cho đồng đội. Trận thứ 4 giống vậy, Diệp Phong lấy hết 25% kinh tế đoàn đội, lại chỉ đánh ra không tới 20% thương tổn, số liệu chênh lệch như vậy có thể nói rõ rằng người cần chịu trách nhiệm cho việc thua trận là ai.
Diệp Phong vô cùng hổ thẹn mà cúi đầu: “Hôm nay tớ đúng là chẳng có phát huy được gì cả.”
Lưu Tư Nguyên nói: “Em cũng vậy, đến cả việc mở rộng tầm nhìn cũng không thể làm tốt.”
Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói: “Không sao, có thể nhận ra khuyết điểm của mình là được, phần lớn các tuyển thủ mạnh đều là thông qua các trận đấu mà luyện ra. Thời Việt và Lục Thanh Vũ phát huy tốt cũng là bởi vì họ trước đây đã tham gia cả ba mùa giải KPL, các loại chiến trường đều gặp qua, vậy nên lúc gặp tình huống ngoài ý muốn đều có thể đưa ra phản ứng nhanh nhất. Mấy đứa chỉ khuyết thiếu kinh nghiệm, vẫn có thể nhanh chóng nâng cao bản thân.”
Tần Như lấy ra lịch trình trận đấu: “Trận tiếp theo vẫn là một trận ác chiến, chúng ta sẽ là đội chủ nghênh đón đội khách là chiến đội Kinh Cức đến từ khu vực phía Tây.”
Tiêu Minh Hiên nói: “Trận hôm nay chúng ta đối đầu với chiến đội LY, khả năng dẫn dắt nhịp đấu của họ quá mạnh, năng lực tạo cầu tuyết quá đáng sợ, khả năng điều binh, xâm lược rừng, tháo dỡ trụ, cứ như thế mà như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn kéo khoảng cách kinh tế ra xa, sẽ rất khó để chúng ta lật ngược bàn. Nhưng phong cách của chiến đội Kinh Cức thì không giống vậy, Kinh Cức không thích dụng binh, bọn họ là một đội kỵ binh, sở trường của Lão Qủy là đấu úp, hơn nữa rất thích ở trong cỏ mai phục, lúc đối chiến với Kinh Cức, chúng ta cần chú ý từng vị trí của các lùm cỏ, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.”
Anh lại nhìn tới thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội, Lưu Tư Nguyên, rồi nói: “Đặc biệt là Tiểu Nguyên, em là phụ trợ, có trách nhiệm thăm dò tầm nhìn rừng quan trọng, em cần giúp mọi người thăm dò vị trí của chiến đội Kinh Cức.”
Lưu Tư Nguyên dùng sức gật đầu: “Vâng, em đã rõ!”
Tiêu Minh Hiên theo sau nói: “Những ngày kế tiếp, mỗi ngày đều phải cùng người bên thanh huấn luyện đánh trận huấn luyện điều chỉnh chiến thuật, nhắm vào những nhược điểm mà chúng ta đã phát hiện hôm nay, mấy đứa tự mình cũng cần nhanh chóng điều chỉnh tốt. Anh hi vọng mỗi người các em đều có thể nhìn nhận sai lầm của chính mình, nhưng cũng không cần quá tự trách, tận lực đánh tan sự thương tâm sau khi thua trận đi, càng không cần để ý tới mấy lời bình trên mạng, bởi vì, các em căn bản không có thời gian để thương tâm và buồn đâu, trận chiến ác liêt hơn vẫn còn ở phía sau!”
Một lời này của huấn luyện viên, khiến cho mọi người hồi phục lại ý chí chiến đấu.
Không sai, trận chiến khó khăn hơn còn ở phía sau! Đợi mọi người đều rời khỏi phòng họp rồi, Tần Như mới chỉnh lý xong ghi chép cuộc họp giao lại cho anh, xoay người rời đi.
Nét chữ trên cuốn sổ ngay ngắn, giống như chữ in vậy. Tiêu Minh Hiên đột nhiên nhớ tới lúc cùng cô tự học ở trường, cô giúp mình sửa lại ghi chép.
Trong lòng khẽ xót, giọng nói của Tiêu Minh Hiên không khỏi ôn hòa hơn: “Tiểu Như, vất vả cho em rồi.”
Ngữ khí của Tần Như vẫn rất bình tĩnh: “Không cần khách khí, tôi chỉ làm việc mà mình phải làm.”
Tiêu Minh Hiên nhìn bóng lưng bước nhanh rời đi của cô, khẽ cong khóe môi — tuy rằng lúc anh còn trẻ không hiểu chuyện, có lỗi với cô, đánh mất cô. Nhưng hiện tại, anh đã đủ thành thục ổn trọng, có thể trở thành một người đàn ông có trách nhiệm — lần này, anh sẽ không phạm sai lầm nào nữa.
***
Tốc độ phân tích của Tần Như cực nhanh, cô không chỉ phân tích số liệu của toàn bộ đội viên của AIM trong trận đấu đó giao cho Tiêu Minh Hiên, buổi trưa ngày kế tiếp lúc bắt đầu tập huấn, cô lại đưa ra số liệu của năm tuyển thủ chiến đội LY làm thành bảng phân tích kỹ càng giao cho huấn luyện viên.
Nhà phân tích số liệu như vậy, đối với Tiêu Minh Hiên mà nói chính là hổ mọc thêm cánh.
Số liệu của chiến đội nhà mình có thể giúp tuyển thủ nhận ra bản thân còn thiếu gì, mà số liệu của chiến đội đối phương có thể dùng để tham khảo, xem như làm công tác chuẩn bị để đối đầu với chiến đội LY trong trận chiến kế tiếp.
Những tài liệu quý giá này, Tiêu Minh Hiên xem như châu báu mà đem toàn bộ cẩn thận giữ trong két sắt của mình.
Việc huấn luyện cách ngày đúng giờ gióng trống khua chiêng bắt đầu, các tuyển thủ rất nhanh liền ngập trong các đợt huấn luyện, căn bản không có chút thời gian nào để đi quan tâm đến bình luận trên mạng.
Cho dù chỉ là một trận đấu thường quy, thua cũng không thể quá khó coi, dân mạng mắng nhiếc một trận liền tự động tan, cũng chẳng dấy lên sóng lớn gì.
Không cần biết trên mạng tranh cãi thế nào, Phù Âm hoàn toàn ở trong trạng thái hai tai không nghe thấy.
Cô đến weibo cũng không đăng nhập, chỉ chuyên tâm chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Một tuần trôi qua rất nhanh, sân đấu Thượng Hải nghênh đón chiến đội từ khu vực phía Tây tới, trong đó có chiến đội Kinh Cức nhân khí cực cao.
Ngày thứ 6, Thời Việt vừa thức dậy đã cảm giác trạng thái của bản thân không đúng lắm, đầu có chút nặng, chắc là do tối qua để nhiệt độ máy lạnh quá thấp. Đến trưa, tình trạng vẫn chưa khá lên chút nào, Thời Việt chỉ có thể đi tìm Tiêu Minh Hiên nói chuyện này.
Tiêu Minh Hiên vừa nghe xong, không khỏi lo lắng nói: “Sốt nặng không? Không thì cho người thay cậu lên thi đấu nhé?”
Thời Việt lắc đầu: “Không cần đổi người, mấy người mới ở thanh huấn doanh vẫn chưa làm tốt chuẩn bị, hơn nữa phối hợp giữa các thành viên chưa đủ, vẫn nên để em đi đi.”
Tiêu Minh Hiên vỗ nhẹ vai anh, nói: “Cậu cũng đừng quá liều, tận sức là được. Trận đấu này chỉ là để làm quen học hỏi, anh vốn chưa từng ôm hi vọng là mình sẽ thắng.”
Xem từ thực lực trước mắt của tập thể chiến đội AIM, đánh Kinh Cức so với LY còn khó hơn, LY thích dụng binh, dùng cách đánh tích lũy ưu thế, nhịp đấu nhìn chung mà nói tương đối ổn định. Nhưng chiến đội Kinh Cức có sở trường đánh bất ngờ, tuyển thủ mới rất có khả năng phản ứng không kịp mà bị chụp chết, số lần chết nhiều, tự nhiên sẽ loạn.
Thời Việt thực ra cũng có chút lo lắng, lúc anh ở trạng thái tốt nhất đối đầu với Lão Qủy trong rừng, còn khó chiếm được ưu thế. Nhưng hôm nay trạng thái của anh xác thực không tốt lắm, cảm sốt không tính là nặng, nhưng lại ảnh hưởng tới tốc độ phản ứng, đây trận đấu chết người, đặc biệt là khi cao thủ đỉnh cấp đối đầu, nếu như trạng thái tốt, khả năng anh thắng Lão Qủy là 55%, nhưng hiện tại chỉ đạt 40% thôi.
Nếu như đổi thành người mới ở thanh huấn doanh, khả năng cao 30% cũng chưa đạt đến.
Vậy nên Thời Việt vẫn căng da đầu tự mình ra sân, nghênh chiến với đối thủ quen thuộc của cả ba mùa giải.
***
Trận đấu được xếp vào 19:30 tối, bởi vì chiến đội Kinh Cức nhân khí cao, mà chiến đội AIM cũng có vài tuyển thủ đại thần, hiện trường trận đấu như cũ người đông vô cùng.
Trận đầu tiên, Lão Qủy chọn A Kha đi rừng, đầu kỳ Thời Việt ở trong rừng tiến hành việc nhắm vào cậu ta, Lão Qủy đúng la chiếm chưa được bao nhiêu tiện nghi, nhưng khi vừa đạt cấp 4, Lão Qủy liền dựa vào khả năng nhạy bén mà bắt đầu đi khắp nơi.
Người đầu tiên cậu ta đánh úp là phụ trợ.
Trận này Lưu Tư Nguyên chọn Trương Phi làm phụ trợ, ở trong trận đấu tích cực giúp mọi người thăm dò địa hình. Trương Phi có khả năng dịch chuyển, hơn nữa có da dày đánh không dễ chết, vậy nên Lưu Tư Nguyên cũng không sợ A Kha.
Nhưng cậu không nghĩ tới là, A Kha và Tô Liệt lại chuyên tâm ngồi trong cỏ mai phục cậu!
Lúc này Trương Phi mới đạt cấp 2.5, A Kha đã là cấp 4, vào lúc Trương Phi đi gần vào cỏ, A Kha lập tức bọc sau đánh một loạt công kích, phát giác không đúng Trương Phi quyết đoán xoay người bỏ chay, nhưng Tô Liệt lại ở trong lùm cỏ khác, dùng kỹ năng 2 kéo cậu về. A Kha theo sau dùng kỹ năng 2 thu thập, hơn nữa còn liên tục đánh ra công kích thương hại, nhanh chóng thu được Trương Phi.
—- First blood!
Một màn mai phục của Lão Qủy và Sương Hoa, làm MC Thất Thiếu phải đưa ra bình luận cao: “Chiếm trước hai bụi cỏ trái phải để công kích, Trương Phi chết không oan chút nào!”
Trương Phi vừa chết, chiến đội AIM lập tức mất đi năng lực do thám, A Kha có thể không chút kiêng nể nào mà đi tới rừng đánh úp rồi.
Trận đấu tới phút thứ 6, Thời Việt đang lấy buff đỏ, đột nhiên trong lùm cỏ xuất hiện Qủy Cốc Tử và A Kha, anh lập tức xoay người rút lui, lại bị Qủy Cốc Tử mạnh mẽ kéo về, A Kha có trang bị tốt hơn anh nhiều liên tục tung ra vài chiêu cường kích thu phục Thời Việt.
Đại Mễ nhịn không được nói: “Cách đánh úp của Lão Qủy, thưc sự khiến cho chiến đội Mục Tiêu không thể phòng kịp!”
Dữu Tử lại như có suy nghĩ nói: “Việt thần trận này trạng thái không đúng lắm, đến khu dã lấy buff nên gọi phụ trợ thăm dò trước, Lão Qủy cũng quá đáng sợ rồi, ở trong cỏ ngồi chờ Việt thần, vậy mà có thể nhẫn nại đợi tận nửa phút.”
Lão Qủy thích nhất là mai phục, cậu ta thường ở trong cỏ đứng im không động trong vòng nửa phút, đợi đối phương da giòn đi ngang qua thì đột nhiên xuất hiện, tung một chiêu thu phục.
Cách đánh này khiến cho không ít chiến sĩ phòng không kịp.
Tuy rằng đây là game đẩy trụ, nhưng sách lược của chiến đội Kinh Cức chính là để Lão Qủy đi rừng mai phục giết người, nhiệm vụ đẩy trụ liền giao cho đồng đội.
Cái đáng sợ nhất của chiến đội Kinh Cức chính là không chỉ jungler mạnh, mà hai chiến sĩ đường biên cũng rất mạnh.
Cửu Túy và Sương Hoa, đều là tuyển thủ chiến sĩ hàng đầu của KPL, đặc biệt Cửu Túy là liên minh đệ nhất Lão Phu Tử, chơi Quan Vũ và Hoa Mộc Lan cũng rất tốt; hố tướng của Sương Hoa khá toàn diện, sở trường nhất là chiến sĩ dạng tank. Có bọn họ thủ trụ ở đường trên dưới thì rất khó bị phá vỡ. Một khi đừng bên phòng tốt, Lão Qủy ở trong rừng cũng có thể phát huy đến không kiêng nể gì.
Trận đấu đến phút thứ 12, chiến đội Kinh Cức đã tìm được chỗ đột phá —
A Kha làm ra vũ khí nhắm vào trang bị của tank, ở đường trên tiến hành ba điểm mai phục Trương Phi.
Cũng chính là A Kha, Lão Phu Tử, Doanh Chính mỗi người mai phục tại một điểm lùm cỏ.
Trong nháy mắt khi Trương Phi đi ngang qua, Lão Phu Tử đột nhiên từ lùm cỏ ra, một chiêu bắt lấy Trương Phi, Doanh Chính lập tức ở trong vòng tuyệt chiêu phóng ra một màn mưa kiếm, A Kha nhanh chóng bọc sau, liên tục tung ra chiêu bị động thu được Trương Phi.
Mọi người đều có chút giật mình —- cường sát Trương Phi một tank thịt dày không hề dễ dàng, nhưng lúc này Trương Phi vừa lúc không có tuyệt chiêu, đối phương ba người mới bắt kịp cơ hội liên thủ giết chết cậu.
Không có tank đứng đầu, đoàn chiến căn bản không cách nào đánh, chỉ có thể từ bỏ chúa tể.
Chiến đội Mục Tiêu lui về cao địa, nhưng bởi vì kill cách biệt quá lớn, tới cuối cùng A Kha ở cao địa áp trụ cường sát pháp sư, cao địa không thể phòng.
Lục Thanh Vũ than một hơi: “Lão Qủy thật quá phiền, tớ trước đây bị cậu ta giết mấy lần rồi.”
Lưu Tư Nguyên đỏ mắt nói: “Xin lỗi, em không thể bảo vệ tốt mọi người, màn đoàn chiến cuối nếu như không phải em chết, chiến đội cũng sẽ không như vậy.”
Liên tục bị giết hai lần, trong lòng cực kỳ buồn.
Nhưng Thời Việt biết trận này không thể trách Tiểu Nguyên, bản thân cũng bị Lão Qủy mai phục trong rừng nhà mình giết một lần, nhịp đấu của cả trận đều bị Lão Qủy xuất quỷ nhập thần làm loạn cả lên.
Bắt buộc phải ổn định lại!
Thời Việt hít sâu một hơi, nói với Tiêu Minh Hiên: “Sư phụ, trận sau em chọn Lý Bạch.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, anh biết trạng thái hiện tại của Thời Việt không tốt, còn đang phát sốt, mà Lý Bạch là jungler duy nhất cần dự đoán ý thức và quan sát toàn trận đấu, tính toán tốt nên giết con quái nào, nên thả con quái nào, lúc hỗ trợ đường biên cũng phải chú ý đến tình trạng quái rừng.
Anh đang định nói có cần đổi tướng khác không, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thời Việt, Tiêu Minh Hiên đành phải thỏa hiệp: “Được thôi.”
Đối phương thấy Thời Việt chọn Lý Bạch, đầu kỳ liền bắt đầu điên cuồng nhắm vào, ba người chạy tới phản dã.
Nhưng không ngờ tới là, chiến đội Mục Tiêu cả năm người đều ngồi mai phục tại đó, Thời Việt không giết ai khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Lão Qủy, tất cả mọi người cùng nhau hợp sức đánh chết Lão Qủy.
Lão Qủy: “………………….”
Cừu hận quá lớn rồi nha!
Khán giả hiện trường cũng lần lượt bình luận: “Rất nhiều tuyển thủ rất ghét Lão Qủy, thần không biết quỷ không hay đứng im bất động trong cỏ rồi nhào ra, là tướng da giòn ai cũng nuốt không trôi!” “Việt ca đánh rất đẹp!”
Có một câu nói rất hay —- đầu kỳ xạ thủ có thể chết, pháp sư có thể chết, đường biên cũng có thể chết, nhưng jungler tuyệt đối không được chết!
Bởi vì jungler một khi bị giết, sẽ bị cắt đứt nhịp đấu, cũng không thể trong thời gian nhanh nhất đạt cấp 4, không thể chi viện đồng đội, điều đó có nghĩa là nhịp đấu đã rơi vào tay jungler đối phương.
Thời Việt cũng là jungler thiên về khống chế, trận này anh đạt cấp 4 trước Lão Qủy, đầu tiên chạy đến đường trên giúp Phù Âm.
Phù Âm lúc đó đang bị đối phương áp đánh, đã bị áp trở về trụ, nhưng Thời Việt vừa đến, cô lập tức phối hợp với Thời Việt đánh ra sát thương, cho Thời Việt thu được 2 kills.
Trận thứ hai Lý Bạch khống chế toàn trận, Lão Qủy đối diện không thể phát huy, điểm số cân bằng.
1:1!
Điều này chắc chắn khiến cho mấy dân mạng mắng chửi AIM trên mạng phải câm miệng lại, ở phiên bản này dưới tình huống Lý Bạch bị chỉnh cho yếu đi, Việt thần vẫn có thể lấy Lý Bạch ra khống chế toàn trận.
Trong thời gian nghỉ ngơi giữa trận, Thời Việt đi về phía hậu đài rót ly cà phê, anh muốn dùng cà phê để tỉnh táo hơn.
Phù Âm phát hiện trán anh xuất hiện mồ hôi, không khỏi lo lắng hỏi: “Việt ca? Anh không sao chứ?”
Thời Việt lắc đầu: “Không sao.”
Phù Âm nhẹ giọng nói: “Nếu như không thoải mái, thì đừng cố quá mức, thả lỏng một chút.”
Thời Việt quay đầu nhìn cô, liền thấy Phù Âm đưa khăn giấy tới trước mặt anh, mỉm cười nói: “Anh không phải chiến đấu một mình, anh vẫn còn có bọn em mà.”
Thời Việt: “………….”
Lời của cô giống như một liều thuốc tốt, khiến tim Thời Việt đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.
Không cần biết là thắng hay thua, anh không phải chỉ có một mình —- anh còn có đồng đội!
~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~
Trans: Đúng rồi đấy Thời Việt, đây là AIM chứ không phải Thiên Hoàn, anh không có một mình, cẩn thận cố quá thành quá cố đấy =)))
Tôi lười lại rồi các cô ạ! Tuần sau không có lịch gì đâu… Dịch tới đâu đăng tới đó, tùy hứng nha =))))
Không ngờ chiến đội Mục Tiêu lại có một vị quản lý lợi hại như vậy, các phóng viên trực tiếp ngẩn ra, Tần Như nhanh chóng dẫn theo mọi người đi ra ngoài, trực tiếp leo lên xe đang đợi ngoài cửa.
Diệp Phong nhịn không được nói: “Chị Như uy vũ!”
Lưu Tư Nguyên cũng cảm thán: “Em vẫn còn đau đầu đây, nếu như phóng viên hỏi em phát huy như thế nào, em cũng không biết trả lời sao.”
Tần Như bình tĩnh nhìn mọi người: “Chị có người quen bên phía truyền thông, chị sẽ bảo bọn họ cố gắng hạ bút lưu tình. Nhưng sự thật vẫn là chúng ta thua với tỷ số 1:3, trên mạng khẳng định có rất nhiều nghi vấn đặt ra, mấy đứa không cần để ý đến, cứ theo sắp xếp của huấn luyện viên mà đặt sự chú ý vào việc huấn luyện đi.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu phụ họa: “Không sai, thắng thua là việc bình thường, trận thường quy đầu tiên mà thôi, chưa thể hiện được gì. Quay về tổng kết kinh nghiệm, làm tốt việc của mình, mấy lời chế nhạo trên mạng không cần đặt trong lòng.”
Mọi người lần lượt gật đầu biểu thị đã rõ.
Nghe Minh thần và chị Như an ủi mọi người như vậy, Phù Âm đột nhiên cảm thấy hai người giống như phụ huynh chịu trách nhiệm đối với chiến đội AIM.
Quay đầu nhìn Thời Việt ngồi bên cạnh, lại phát hiện biểu tình trên mặt của anh bình tĩnh, Phù Âm không khỏi hỏi: “Việt ca, thua 1:3 như vậy, anh không để ý sao?”
Thời Việt đáp: “Thắng thua nhiều rồi sẽ không để ý tới nữa, anh đến trận tổng chung kết còn thua mấy lần, một trận thường quy mà thôi, không cần thiết để tâm.”
Cũng phải, anh lúc đó còn là đội trưởng của Thiên Hoàn còn từng thua trong những trận bán kết, chung kết, thì một trận đấu thường quy có đáng là gì, thắng thua của trận này không hề ảnh hưởng lớn đến đội ngũ. Phù Âm đồng ý quan điểm mà gật đầu, lấy điện thoại ra xem bình luận dưới weibo, quả nhiên có không ít người đang mắng họ.
Nhiều nhất là mắng Phù Âm, lời mắng cô được chia thành hai ý, nếu như nghi ngờ thân phận nữ tuyển thủ của cô sẽ nói: “Một đứa con gái chạy tới đây náo nhiệt cái gì” “Một đứa con gái xuất hiện trên giải đấu, nhìn thế nào cũng không hòa nhập được với phong cảnh của KPL”, nếu như nghi ngờ trình độ của cô sẽ nói: “Trình độ quốc phục Hoa Mộc Lan mà yếu thế này sao?” “Fan là mua về sao?”
Phù Âm lướt weibo xong, liền bình tĩnh tắt điện thoại.
Cô sớm đã dự đoán được, vậy nên nhìn thấy những bình luận trào phúng này, trong lòng cô vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Đối với những chuyện này cô không muốn đưa ra bất cứ phản ứng nào, thời gian vẫn còn sớm, cứ đợi mà xem.
***
Tối đó sau khi trở về căn cứ, Tiêu Minh Hiên lập tức triệu tập mọi người tới phòng họp tiến hành xem lại trận đấu. Tuy hiện tại đã là mười giờ đêm, nhưng mọi người vẫn rất có tinh thần, trận đấu vừa kết thúc, hiện tại nếu xem xét lại trận đấu thì sẽ nhớ lâu hơn.
Tiêu Minh Hiên mở bản lưu của trận đấu với tầm nhìn của khán giả, từ trận đầu tiên bắt đầu xem chi tiết.
Xem lại trận đấu đối với tuyển thủ mà nói chính là bước quan trọng nhất trong quá trình học hỏi, huấn luyện viên đứng tại góc độ người xem phân tích, có thể để bọn họ phát hiện ra rất nhiều sai phạm của bản thân, còn có thể tìm ra lỗ hỏng trong việc phối hợp với đồng đội.
Ví như, trong trận đầu màn 3v3 đường dưới xuất hiện bước đi sai lầm của Lưu Tư Nguyên, Phù Âm và Lục Thanh Vũ, dẫn đến việc Phù Âm muốn giết Điêu Thuyền nhưng vị trí lại quá xa. Lại ví như trận thứ 2 ở đường giữa Phù Âm phát hiện vị trí của bản thân quá sơ hở, vì vậy khi tham chiến không thể triệt để hạ hết dàn tướng sau đội hình, trong lúc đánh đoàn Phù Âm, Lưu Tư Nguyên và Diệp Phong liên tục phạm sai lầm, có thể nói chỉ có Thời Việt và Lục Thanh Vũ vì đã có kinh nghiệm tham gia trận đấu lớn, nên phát huy cực kỳ ổn.
Tần Như rất nhanh đưa ra bảng số liệu chi tiết của cả bốn trận đấu cho mọi người.
Từ số liệu có thể đưa ra nhận xét trực quan nhất, trận mà AIM thắng, một mình Thời Việt đã thu hoạch hơn 40% phe địch, có thể nói là Thời Việt giành lấy nhịp đấu dẫn đồng đội nằm thắng. Mà những trận thua còn lại, kinh tế và thu hoạch của Hoa Mộc Lan so ra không bằng, cũng chính là nói Phù Âm không hề phát huy chút tác dụng nào của Hoa Mộc Lan, cô lấy không ít tài nguyên của đồng đội, nhưng lại không thể cống hiến cho đồng đội. Trận thứ 4 giống vậy, Diệp Phong lấy hết 25% kinh tế đoàn đội, lại chỉ đánh ra không tới 20% thương tổn, số liệu chênh lệch như vậy có thể nói rõ rằng người cần chịu trách nhiệm cho việc thua trận là ai.
Diệp Phong vô cùng hổ thẹn mà cúi đầu: “Hôm nay tớ đúng là chẳng có phát huy được gì cả.”
Lưu Tư Nguyên nói: “Em cũng vậy, đến cả việc mở rộng tầm nhìn cũng không thể làm tốt.”
Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói: “Không sao, có thể nhận ra khuyết điểm của mình là được, phần lớn các tuyển thủ mạnh đều là thông qua các trận đấu mà luyện ra. Thời Việt và Lục Thanh Vũ phát huy tốt cũng là bởi vì họ trước đây đã tham gia cả ba mùa giải KPL, các loại chiến trường đều gặp qua, vậy nên lúc gặp tình huống ngoài ý muốn đều có thể đưa ra phản ứng nhanh nhất. Mấy đứa chỉ khuyết thiếu kinh nghiệm, vẫn có thể nhanh chóng nâng cao bản thân.”
Tần Như lấy ra lịch trình trận đấu: “Trận tiếp theo vẫn là một trận ác chiến, chúng ta sẽ là đội chủ nghênh đón đội khách là chiến đội Kinh Cức đến từ khu vực phía Tây.”
Tiêu Minh Hiên nói: “Trận hôm nay chúng ta đối đầu với chiến đội LY, khả năng dẫn dắt nhịp đấu của họ quá mạnh, năng lực tạo cầu tuyết quá đáng sợ, khả năng điều binh, xâm lược rừng, tháo dỡ trụ, cứ như thế mà như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn kéo khoảng cách kinh tế ra xa, sẽ rất khó để chúng ta lật ngược bàn. Nhưng phong cách của chiến đội Kinh Cức thì không giống vậy, Kinh Cức không thích dụng binh, bọn họ là một đội kỵ binh, sở trường của Lão Qủy là đấu úp, hơn nữa rất thích ở trong cỏ mai phục, lúc đối chiến với Kinh Cức, chúng ta cần chú ý từng vị trí của các lùm cỏ, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.”
Anh lại nhìn tới thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội, Lưu Tư Nguyên, rồi nói: “Đặc biệt là Tiểu Nguyên, em là phụ trợ, có trách nhiệm thăm dò tầm nhìn rừng quan trọng, em cần giúp mọi người thăm dò vị trí của chiến đội Kinh Cức.”
Lưu Tư Nguyên dùng sức gật đầu: “Vâng, em đã rõ!”
Tiêu Minh Hiên theo sau nói: “Những ngày kế tiếp, mỗi ngày đều phải cùng người bên thanh huấn luyện đánh trận huấn luyện điều chỉnh chiến thuật, nhắm vào những nhược điểm mà chúng ta đã phát hiện hôm nay, mấy đứa tự mình cũng cần nhanh chóng điều chỉnh tốt. Anh hi vọng mỗi người các em đều có thể nhìn nhận sai lầm của chính mình, nhưng cũng không cần quá tự trách, tận lực đánh tan sự thương tâm sau khi thua trận đi, càng không cần để ý tới mấy lời bình trên mạng, bởi vì, các em căn bản không có thời gian để thương tâm và buồn đâu, trận chiến ác liêt hơn vẫn còn ở phía sau!”
Một lời này của huấn luyện viên, khiến cho mọi người hồi phục lại ý chí chiến đấu.
Không sai, trận chiến khó khăn hơn còn ở phía sau! Đợi mọi người đều rời khỏi phòng họp rồi, Tần Như mới chỉnh lý xong ghi chép cuộc họp giao lại cho anh, xoay người rời đi.
Nét chữ trên cuốn sổ ngay ngắn, giống như chữ in vậy. Tiêu Minh Hiên đột nhiên nhớ tới lúc cùng cô tự học ở trường, cô giúp mình sửa lại ghi chép.
Trong lòng khẽ xót, giọng nói của Tiêu Minh Hiên không khỏi ôn hòa hơn: “Tiểu Như, vất vả cho em rồi.”
Ngữ khí của Tần Như vẫn rất bình tĩnh: “Không cần khách khí, tôi chỉ làm việc mà mình phải làm.”
Tiêu Minh Hiên nhìn bóng lưng bước nhanh rời đi của cô, khẽ cong khóe môi — tuy rằng lúc anh còn trẻ không hiểu chuyện, có lỗi với cô, đánh mất cô. Nhưng hiện tại, anh đã đủ thành thục ổn trọng, có thể trở thành một người đàn ông có trách nhiệm — lần này, anh sẽ không phạm sai lầm nào nữa.
***
Tốc độ phân tích của Tần Như cực nhanh, cô không chỉ phân tích số liệu của toàn bộ đội viên của AIM trong trận đấu đó giao cho Tiêu Minh Hiên, buổi trưa ngày kế tiếp lúc bắt đầu tập huấn, cô lại đưa ra số liệu của năm tuyển thủ chiến đội LY làm thành bảng phân tích kỹ càng giao cho huấn luyện viên.
Nhà phân tích số liệu như vậy, đối với Tiêu Minh Hiên mà nói chính là hổ mọc thêm cánh.
Số liệu của chiến đội nhà mình có thể giúp tuyển thủ nhận ra bản thân còn thiếu gì, mà số liệu của chiến đội đối phương có thể dùng để tham khảo, xem như làm công tác chuẩn bị để đối đầu với chiến đội LY trong trận chiến kế tiếp.
Những tài liệu quý giá này, Tiêu Minh Hiên xem như châu báu mà đem toàn bộ cẩn thận giữ trong két sắt của mình.
Việc huấn luyện cách ngày đúng giờ gióng trống khua chiêng bắt đầu, các tuyển thủ rất nhanh liền ngập trong các đợt huấn luyện, căn bản không có chút thời gian nào để đi quan tâm đến bình luận trên mạng.
Cho dù chỉ là một trận đấu thường quy, thua cũng không thể quá khó coi, dân mạng mắng nhiếc một trận liền tự động tan, cũng chẳng dấy lên sóng lớn gì.
Không cần biết trên mạng tranh cãi thế nào, Phù Âm hoàn toàn ở trong trạng thái hai tai không nghe thấy.
Cô đến weibo cũng không đăng nhập, chỉ chuyên tâm chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.
Một tuần trôi qua rất nhanh, sân đấu Thượng Hải nghênh đón chiến đội từ khu vực phía Tây tới, trong đó có chiến đội Kinh Cức nhân khí cực cao.
Ngày thứ 6, Thời Việt vừa thức dậy đã cảm giác trạng thái của bản thân không đúng lắm, đầu có chút nặng, chắc là do tối qua để nhiệt độ máy lạnh quá thấp. Đến trưa, tình trạng vẫn chưa khá lên chút nào, Thời Việt chỉ có thể đi tìm Tiêu Minh Hiên nói chuyện này.
Tiêu Minh Hiên vừa nghe xong, không khỏi lo lắng nói: “Sốt nặng không? Không thì cho người thay cậu lên thi đấu nhé?”
Thời Việt lắc đầu: “Không cần đổi người, mấy người mới ở thanh huấn doanh vẫn chưa làm tốt chuẩn bị, hơn nữa phối hợp giữa các thành viên chưa đủ, vẫn nên để em đi đi.”
Tiêu Minh Hiên vỗ nhẹ vai anh, nói: “Cậu cũng đừng quá liều, tận sức là được. Trận đấu này chỉ là để làm quen học hỏi, anh vốn chưa từng ôm hi vọng là mình sẽ thắng.”
Xem từ thực lực trước mắt của tập thể chiến đội AIM, đánh Kinh Cức so với LY còn khó hơn, LY thích dụng binh, dùng cách đánh tích lũy ưu thế, nhịp đấu nhìn chung mà nói tương đối ổn định. Nhưng chiến đội Kinh Cức có sở trường đánh bất ngờ, tuyển thủ mới rất có khả năng phản ứng không kịp mà bị chụp chết, số lần chết nhiều, tự nhiên sẽ loạn.
Thời Việt thực ra cũng có chút lo lắng, lúc anh ở trạng thái tốt nhất đối đầu với Lão Qủy trong rừng, còn khó chiếm được ưu thế. Nhưng hôm nay trạng thái của anh xác thực không tốt lắm, cảm sốt không tính là nặng, nhưng lại ảnh hưởng tới tốc độ phản ứng, đây trận đấu chết người, đặc biệt là khi cao thủ đỉnh cấp đối đầu, nếu như trạng thái tốt, khả năng anh thắng Lão Qủy là 55%, nhưng hiện tại chỉ đạt 40% thôi.
Nếu như đổi thành người mới ở thanh huấn doanh, khả năng cao 30% cũng chưa đạt đến.
Vậy nên Thời Việt vẫn căng da đầu tự mình ra sân, nghênh chiến với đối thủ quen thuộc của cả ba mùa giải.
***
Trận đấu được xếp vào 19:30 tối, bởi vì chiến đội Kinh Cức nhân khí cao, mà chiến đội AIM cũng có vài tuyển thủ đại thần, hiện trường trận đấu như cũ người đông vô cùng.
Trận đầu tiên, Lão Qủy chọn A Kha đi rừng, đầu kỳ Thời Việt ở trong rừng tiến hành việc nhắm vào cậu ta, Lão Qủy đúng la chiếm chưa được bao nhiêu tiện nghi, nhưng khi vừa đạt cấp 4, Lão Qủy liền dựa vào khả năng nhạy bén mà bắt đầu đi khắp nơi.
Người đầu tiên cậu ta đánh úp là phụ trợ.
Trận này Lưu Tư Nguyên chọn Trương Phi làm phụ trợ, ở trong trận đấu tích cực giúp mọi người thăm dò địa hình. Trương Phi có khả năng dịch chuyển, hơn nữa có da dày đánh không dễ chết, vậy nên Lưu Tư Nguyên cũng không sợ A Kha.
Nhưng cậu không nghĩ tới là, A Kha và Tô Liệt lại chuyên tâm ngồi trong cỏ mai phục cậu!
Lúc này Trương Phi mới đạt cấp 2.5, A Kha đã là cấp 4, vào lúc Trương Phi đi gần vào cỏ, A Kha lập tức bọc sau đánh một loạt công kích, phát giác không đúng Trương Phi quyết đoán xoay người bỏ chay, nhưng Tô Liệt lại ở trong lùm cỏ khác, dùng kỹ năng 2 kéo cậu về. A Kha theo sau dùng kỹ năng 2 thu thập, hơn nữa còn liên tục đánh ra công kích thương hại, nhanh chóng thu được Trương Phi.
—- First blood!
Một màn mai phục của Lão Qủy và Sương Hoa, làm MC Thất Thiếu phải đưa ra bình luận cao: “Chiếm trước hai bụi cỏ trái phải để công kích, Trương Phi chết không oan chút nào!”
Trương Phi vừa chết, chiến đội AIM lập tức mất đi năng lực do thám, A Kha có thể không chút kiêng nể nào mà đi tới rừng đánh úp rồi.
Trận đấu tới phút thứ 6, Thời Việt đang lấy buff đỏ, đột nhiên trong lùm cỏ xuất hiện Qủy Cốc Tử và A Kha, anh lập tức xoay người rút lui, lại bị Qủy Cốc Tử mạnh mẽ kéo về, A Kha có trang bị tốt hơn anh nhiều liên tục tung ra vài chiêu cường kích thu phục Thời Việt.
Đại Mễ nhịn không được nói: “Cách đánh úp của Lão Qủy, thưc sự khiến cho chiến đội Mục Tiêu không thể phòng kịp!”
Dữu Tử lại như có suy nghĩ nói: “Việt thần trận này trạng thái không đúng lắm, đến khu dã lấy buff nên gọi phụ trợ thăm dò trước, Lão Qủy cũng quá đáng sợ rồi, ở trong cỏ ngồi chờ Việt thần, vậy mà có thể nhẫn nại đợi tận nửa phút.”
Lão Qủy thích nhất là mai phục, cậu ta thường ở trong cỏ đứng im không động trong vòng nửa phút, đợi đối phương da giòn đi ngang qua thì đột nhiên xuất hiện, tung một chiêu thu phục.
Cách đánh này khiến cho không ít chiến sĩ phòng không kịp.
Tuy rằng đây là game đẩy trụ, nhưng sách lược của chiến đội Kinh Cức chính là để Lão Qủy đi rừng mai phục giết người, nhiệm vụ đẩy trụ liền giao cho đồng đội.
Cái đáng sợ nhất của chiến đội Kinh Cức chính là không chỉ jungler mạnh, mà hai chiến sĩ đường biên cũng rất mạnh.
Cửu Túy và Sương Hoa, đều là tuyển thủ chiến sĩ hàng đầu của KPL, đặc biệt Cửu Túy là liên minh đệ nhất Lão Phu Tử, chơi Quan Vũ và Hoa Mộc Lan cũng rất tốt; hố tướng của Sương Hoa khá toàn diện, sở trường nhất là chiến sĩ dạng tank. Có bọn họ thủ trụ ở đường trên dưới thì rất khó bị phá vỡ. Một khi đừng bên phòng tốt, Lão Qủy ở trong rừng cũng có thể phát huy đến không kiêng nể gì.
Trận đấu đến phút thứ 12, chiến đội Kinh Cức đã tìm được chỗ đột phá —
A Kha làm ra vũ khí nhắm vào trang bị của tank, ở đường trên tiến hành ba điểm mai phục Trương Phi.
Cũng chính là A Kha, Lão Phu Tử, Doanh Chính mỗi người mai phục tại một điểm lùm cỏ.
Trong nháy mắt khi Trương Phi đi ngang qua, Lão Phu Tử đột nhiên từ lùm cỏ ra, một chiêu bắt lấy Trương Phi, Doanh Chính lập tức ở trong vòng tuyệt chiêu phóng ra một màn mưa kiếm, A Kha nhanh chóng bọc sau, liên tục tung ra chiêu bị động thu được Trương Phi.
Mọi người đều có chút giật mình —- cường sát Trương Phi một tank thịt dày không hề dễ dàng, nhưng lúc này Trương Phi vừa lúc không có tuyệt chiêu, đối phương ba người mới bắt kịp cơ hội liên thủ giết chết cậu.
Không có tank đứng đầu, đoàn chiến căn bản không cách nào đánh, chỉ có thể từ bỏ chúa tể.
Chiến đội Mục Tiêu lui về cao địa, nhưng bởi vì kill cách biệt quá lớn, tới cuối cùng A Kha ở cao địa áp trụ cường sát pháp sư, cao địa không thể phòng.
Lục Thanh Vũ than một hơi: “Lão Qủy thật quá phiền, tớ trước đây bị cậu ta giết mấy lần rồi.”
Lưu Tư Nguyên đỏ mắt nói: “Xin lỗi, em không thể bảo vệ tốt mọi người, màn đoàn chiến cuối nếu như không phải em chết, chiến đội cũng sẽ không như vậy.”
Liên tục bị giết hai lần, trong lòng cực kỳ buồn.
Nhưng Thời Việt biết trận này không thể trách Tiểu Nguyên, bản thân cũng bị Lão Qủy mai phục trong rừng nhà mình giết một lần, nhịp đấu của cả trận đều bị Lão Qủy xuất quỷ nhập thần làm loạn cả lên.
Bắt buộc phải ổn định lại!
Thời Việt hít sâu một hơi, nói với Tiêu Minh Hiên: “Sư phụ, trận sau em chọn Lý Bạch.”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, anh biết trạng thái hiện tại của Thời Việt không tốt, còn đang phát sốt, mà Lý Bạch là jungler duy nhất cần dự đoán ý thức và quan sát toàn trận đấu, tính toán tốt nên giết con quái nào, nên thả con quái nào, lúc hỗ trợ đường biên cũng phải chú ý đến tình trạng quái rừng.
Anh đang định nói có cần đổi tướng khác không, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thời Việt, Tiêu Minh Hiên đành phải thỏa hiệp: “Được thôi.”
Đối phương thấy Thời Việt chọn Lý Bạch, đầu kỳ liền bắt đầu điên cuồng nhắm vào, ba người chạy tới phản dã.
Nhưng không ngờ tới là, chiến đội Mục Tiêu cả năm người đều ngồi mai phục tại đó, Thời Việt không giết ai khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Lão Qủy, tất cả mọi người cùng nhau hợp sức đánh chết Lão Qủy.
Lão Qủy: “………………….”
Cừu hận quá lớn rồi nha!
Khán giả hiện trường cũng lần lượt bình luận: “Rất nhiều tuyển thủ rất ghét Lão Qủy, thần không biết quỷ không hay đứng im bất động trong cỏ rồi nhào ra, là tướng da giòn ai cũng nuốt không trôi!” “Việt ca đánh rất đẹp!”
Có một câu nói rất hay —- đầu kỳ xạ thủ có thể chết, pháp sư có thể chết, đường biên cũng có thể chết, nhưng jungler tuyệt đối không được chết!
Bởi vì jungler một khi bị giết, sẽ bị cắt đứt nhịp đấu, cũng không thể trong thời gian nhanh nhất đạt cấp 4, không thể chi viện đồng đội, điều đó có nghĩa là nhịp đấu đã rơi vào tay jungler đối phương.
Thời Việt cũng là jungler thiên về khống chế, trận này anh đạt cấp 4 trước Lão Qủy, đầu tiên chạy đến đường trên giúp Phù Âm.
Phù Âm lúc đó đang bị đối phương áp đánh, đã bị áp trở về trụ, nhưng Thời Việt vừa đến, cô lập tức phối hợp với Thời Việt đánh ra sát thương, cho Thời Việt thu được 2 kills.
Trận thứ hai Lý Bạch khống chế toàn trận, Lão Qủy đối diện không thể phát huy, điểm số cân bằng.
1:1!
Điều này chắc chắn khiến cho mấy dân mạng mắng chửi AIM trên mạng phải câm miệng lại, ở phiên bản này dưới tình huống Lý Bạch bị chỉnh cho yếu đi, Việt thần vẫn có thể lấy Lý Bạch ra khống chế toàn trận.
Trong thời gian nghỉ ngơi giữa trận, Thời Việt đi về phía hậu đài rót ly cà phê, anh muốn dùng cà phê để tỉnh táo hơn.
Phù Âm phát hiện trán anh xuất hiện mồ hôi, không khỏi lo lắng hỏi: “Việt ca? Anh không sao chứ?”
Thời Việt lắc đầu: “Không sao.”
Phù Âm nhẹ giọng nói: “Nếu như không thoải mái, thì đừng cố quá mức, thả lỏng một chút.”
Thời Việt quay đầu nhìn cô, liền thấy Phù Âm đưa khăn giấy tới trước mặt anh, mỉm cười nói: “Anh không phải chiến đấu một mình, anh vẫn còn có bọn em mà.”
Thời Việt: “………….”
Lời của cô giống như một liều thuốc tốt, khiến tim Thời Việt đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.
Không cần biết là thắng hay thua, anh không phải chỉ có một mình —- anh còn có đồng đội!
~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~
Trans: Đúng rồi đấy Thời Việt, đây là AIM chứ không phải Thiên Hoàn, anh không có một mình, cẩn thận cố quá thành quá cố đấy =)))
Tôi lười lại rồi các cô ạ! Tuần sau không có lịch gì đâu… Dịch tới đâu đăng tới đó, tùy hứng nha =))))
Danh sách chương