So với chuyện gà bay chó sủa ở trong cung, phủ Tướng quân vừa yên bình lại an tường hơn rất nhiều. Hiếm khi Thẩm Anh Trì không có ở bên người, Dạ Huyền lúc thì đọc sách, lúc thì đánh cờ, nhưng tâm tư chung quy vẫn không yên. Y khoát tay ý muốn Bảo Châu không cần theo, chậm rãi bước xuống lầu, mi tâm cau lại, thần tình như có điều suy nghĩ.
Hoa sen trong hồ đã lụi tàn hơn phân nửa, tàn chi đoạn diệp(1) dập dềnh trong nước, cành liễu mỏng manh ở bên bờ cũng đã khô vàng mà rũ xuống, gió khẽ lướt qua, xào xạc rung động.
Tiếng đàn trong trẻo như có như không từ bên kia bờ vang lên, xung quanh đều thanh u tịch tĩnh, ngay cả chú chim nhỏ ở trên cành dường như cũng nương theo tiếng đàn mà ngủ thiếp đi.
Mặc dù không biết chủ nhân của nơi này là ai, nhưng sau khi nghe tiếng đàn thì Dạ Huyền cũng đã đoán được, chỉ có thể là Thụy Tuyết bối tỉnh ly hương (2), tuyệt sắc mỹ nhân bị đương kim thánh thượng tặng cho Thẩm Anh Trì nhưng đến nay vẫn chưa được sủng ái.
Lên lầu, đứng lặng hồi lâu ở ngoài hiên, Dạ Huyền ngẩn ngơ nhìn xung quanh, chẳng hiểu tại sao lại nảy sinh một loại cảm giác quen thuộc, dường như y cũng đã từng đứng ở ngoài hiên như thế này, nghe tiếng đàn êm tai thân thuộc kia.
Tiếng hát du dương trầm bổng của Thụy Tuyết nhẹ nhàng vang lên, quanh quẩn ở bên tai —
“… Chiết tẫn tân liễu ý vị hưu, chinh nhạn độ ly sầu, xướng triệt hàn giang thủy hồn thanh, nan giải hận du du? Lân hồng vọng đoạn phán quân quy, bôi tửu tương lưu túy, tình ý kỷ phân, thốn tâm nan mẫn tri vi thùy? Chinh tinh viễn, vô kế thẩm quy trình, vân sam thúy tụ yểm lệ ngân, hà xử ảm tiêu hồn, tự biệt tiêu lang đa thiểu xuân, tương tư nhập mộng tần.” (bài thi ca này mình kiếm hoài không được nên cho phép mình để nguyên Hán Việt nhé ^^)
Thanh âm văng vẳng bên tai, dư âm không dứt, u oán bi sầu mang theo vài phần quyết tuyệt (dứt khoát) làm người nghe thấy xót xa trong lòng. Dạ Huyền đợi cho tiếng đàn ngừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau một lát, cánh cửa gỗ khắc hoa chậm rãi mở ra. Thụy Tuyết cúi người thi lễ, nói: “Thụy Tuyết bái kiến Dạ Huyền công tử.”
Đứng gần xem xét, nàng quả thật là một mỹ nhân khiến người khác vừa thấy đã thương yêu, liên kiểm liễu mi, hạnh nhãn chu thần (*), kiều diễm ướt át, vòng eo nhỏ gầy nhẹ nhàng uyển chuyển, làn da trắng mịn như ngọc thạch cùng khí chất dịu dàng thanh nhã càng làm động lòng người.
(*) liên kiểm liễu mi, hạnh nhãn chu thần: mặt sen mày liễu, mắt hạnh môi đỏ thắm.
Dạ Huyền ngồi trên ải tháp (3), tiếp nhận một chén trà xanh từ tay nàng, hỏi: “Thụy Tuyết, ngươi có người thân ở kinh thành sao?”
Thụy Tuyết châm một chút huân hương, chỉnh lại dây đàn, nói: “Có. Nhưng duyên phận đã hết, chỉ còn một chút thương cảm mà thôi.”
Khuôn mặt mỹ lệ rũ xuống, mang theo vài phần buồn bã. Dạ Huyền nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi: “Đoạn thi ca vừa rồi, có phải là vì tưởng niệm phu quân mà sáng tác?”
Thụy Tuyết nhàn nhạt cười, đứng dậy, si ngốc nhìn cành ngô đồng đong đưa ngoài khung cửa sổ, khẽ nói: “Ta cho rằng hắn đã chết rồi.”
Dạ Huyền nín thở một chốc, lại nghe thấy thanh âm ôn nhu chậm rãi vang lên: “Từ nhỏ ta đã được gả cho hắn, làm thanh mai trúc mã nhiều năm, nếu không phải vì chiến sự ba năm trước đây, chúng ta đã sớm thành hôn rồi. Ta còn nhớ rõ lúc hắn nắm giữ soái ấn xuất chinh, ta nhẫn nhịn không rơi lệ, vì hắn mà mở tiệc tiễn đưa, xướng đoạn thi ca này. Lúc đó hắn đã chính miệng đáp ứng ta, nhất định sẽ bình an trở về, nhất định sẽ bảo vệ non sông Lê quốc.”
Dạ Huyền trầm mặc không lên tiếng, thổi thổi chén trà, hai hàng lông mày cau lại, trong lòng nổi lên một loại tư vị kỳ lạ không rõ, tâm tư hỗn loạn. Thụy Tuyết dường như vẫn còn đang chìm đắm trong ký ức của mình, trên mặt hiện lên một đôi lúm đồng tiền, nói: “Hắn là nam nhân mà cả đời ta sùng kính nhất, trận chiến trên Tuyết Lĩnh quan(4) năm ấy, hắn bị trọng thương, không ít triều thần lên tiếng đề nghị cầu hòa, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng dao động, mà hắn… Dạ Huyền công tử, ngươi biết hắn trả lời như thế nào không?”
Dạ Huyền nhìn vào đôi mắt trong sáng như làn thu thủy kia, đột nhiên cảm thấy mê muội, tầm mắt y trở nên mơ hồ, ngón tay không ngừng run lên, chén trà sẩy tay rơi trên mặt đất, vỡ nát, y đỡ lấy trán mình, muốn lên tiếng chất vấn, nhưng chỉ có thể phát sinh ra âm thanh yếu ớt: “Thế nào… Chuyện gì xảy ra?”
Trà… có độc!
Thụy Tuyết nhẹ nhàng bước tới trước mặt y, nói: “Hắn nói, hắn nguyện chết trận nơi sa trường cũng không muốn hướng cái bọn phá nhà phá nước của ta cầu hòa, không muốn lừa dối con dân cúi đầu trước bọn người sài lang kia!”
Dạ Huyền kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, thần chí dần mơ màng, toàn thân không còn một tia khí lực, thanh âm của nàng như phiêu bình(5) nổi trên mặt nước, như có như không, nhưng từng câu từng chữ lại đâm vào tai hết sức rõ ràng…
“Khi tin hắn chết trận truyền tới đô thành, quân tâm đại loạn, Thẩm Anh Trì chỉ trong ba ngày đã công phá hổ yển(6) phòng thủ của nước ta, đô thành đình trệ, bệ hạ bất đắc dĩ đề nghị cầu hòa, dâng lên Thiên triều mười bốn đại thành của Lê quốc, khiến vô số người dân lang thang cùng cực, cốt nhục ly tán. Bệ hạ đau xót cho người con đã mất, cả nước cực kỳ bi ai, mà tất cả những thứ này đây, đều là Thẩm Anh Trì mang đến!”
“Ngươi… là tới tìm hắn… báo thù sao?” Dạ Huyền vô lực bám trụ vào mép bàn, nỗ lực duy trì vài phần thanh tỉnh. Thụy Tuyết thản nhiên cười, nói: “Ngươi còn không rõ sao, điện hạ của ta? Người ta muốn tìm… là ngươi.”
Nàng nhẹ nhàng châm mồi lửa, ném vào bốn góc phòng, lửa men theo sa trướng bốc lên rất nhanh, đem bốn phía vây lại. Dạ Huyền nghi hoặc, cả kinh nói: “Ngươi điên rồi?!”
Thụy Tuyết khẽ vuốt đôi gò má y, ôn nhu nói: “Chính là ngươi, ngươi phản bội Lê quốc, phản bội con dân của ngươi, cũng phản bội ta! Khi chúng ta vì tin vong trận của ngươi mà thống khổ, thì ngươi lại đang nằm trên giường Thẩm Anh Trì! Bệ hạ vì ngươi mà xây y quan chủng(7), mỗi ngày lấy nước mắt để rửa mặt, thì ngươi lại đang hầu hạ dưới thân kẻ địch! Thái tử điện hạ, ngươi bây giờ, chỉ là một khối xác không hồn. Dạ Huyền điện hạ đã chết, ngươi không xứng mang cái tên này, không xứng sống dưới thân phận hắn, ngươi đáng chết!”
Thanh âm ôn nhu cuối cùng cũng trở nên thê lương ai oán, nồng đậm hận ý cùng sát khí làm người ta hít thở không thông. Dạ Huyền khiếp sợ mở to mắt, thanh âm run rẩy: “Ngươi… ta là… Lê quốc Thái tử?”
“Không! Ngươi không xứng!” Thụy Tuyết rút ra một con dao, để trên ngực hắn, chậm rãi đẩy tới từng tấc. Trong lúc mê man, Dạ Huyền rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn khi lưỡi dao sắc bén xuyên thấu da thịt, tựa như trận sương tuyết ở nơi phương Bắc kia, băng lãnh mà bén nhọn. Ngọn lửa dần bén vào váy Thụy Tuyết, nhưng nàng lại không chút động đậy, quyết tâm muốn cùng y đồng quy vu tận. Đau đớn làm y thanh tỉnh không ít, đưa tay giữ lấy con dao nhỏ trước ngực, ra lệnh: “Đi!”
Hai tay Thụy Tuyết run lên, nước mắt rơi xuống, đọng trên mặt y. Dạ Huyền cắt một ngón tay, tiên huyết nhiễm đỏ cả ống tay áo làm đầu óc càng thêm thanh tỉnh. Y rút con dao nhỏ ra khỏi ngực, dùng hết khí lực toàn thân, ôm lấy Thụy Tuyết, phá cửa sổ xông ra ngoài.
Lúc rớt xuống lại theo bản năng bảo vệ người trong lòng, cái ót Dạ Huyền nặng nề đập vào bậc thang. Tôi tớ trong nhà nghe thấy tiếng động lớn bèn kéo tới giúp đỡ, tiếng chữa cháy quanh quẩn bên tai, trong cơn ầm ĩ, y cảm giác có người gắt gao ôm lấy y, lo lắng kêu tên y…
“Dạ Huyền!”
Ý thức rốt cuộc cũng vùi vào bóng tối vô biên, cùng với những thắc mắc nghi ngờ chưa kịp nói ra…
Ta… đến tột cùng là ai? …
Mùa đông năm đó, tuyết rơi dày đặc, lạnh lẽo vô cùng. Thái tử Lê quốc dẫn theo mười vạn binh mã, cùng Trấn bắc tướng quân Thẩm Anh Trì ở Tuyết Lĩnh quan đánh trực diện, trải qua một hồi ác chiến, thương tổn hơn quá nửa, tiên huyết hòa tan vào lớp băng tuyết trên mặt sông, nước sông đỏ thẫm giữa tiếng kêu gào mà cuồn cuộn chảy xiết, khói lửa mờ mịt, tuyết bay tán loạn càng thêm thảm liệt.
Long hành trận của Trấn bắc tướng quân một lần nữa lại phát huy uy lực cuồng đại của nó, đem quân đội Lê quốc đánh cho tan tác, mà Thái tử điện hạ cùng đấu với hắn cũng bị một chưởng đánh trúng ngực, phía dưới mặt nạ chảy ra một dòng máu tươi, nhiễm đỏ cả chiến giáp.
Nếu không phải có áo giáp hộ thân, chỉ sợ y đã bị một chưởng kia đánh văng khỏi ngựa, ngã vào đám bùn nhớt đỏ tươi ở dưới chân rồi. Thẩm Anh Trì mím môi cười, bắt đầu hiếu kỳ bộ mặt phía sau lớp mặt nạ của đối phương.
Người dân Lê quốc lấy Hổ làm đồ đằng, mãnh hổ ấn ký chỉ có bậc vương giả chí cao vô thượng mới có tư cách nắm giữ, mà Thái tử Lê quốc trẻ tuổi này đây là một trong số đó. Khuôn mặt ẩn hiện sau lớp mặt nạ đầu hổ hiện lên tinh quang trầm tĩnh, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm kẻ địch, cho dù đang trọng thương cũng không có một chút suy sụp yếu mềm, đôi mắt đen láy mang theo sát ý làm tâm Thẩm Anh Trì chấn động, tựa như bị lửa thiêu đốt, một lòng chìm đắm trong cuộc săn bắn đầy phấn khích này…
Hắn muốn đánh bại y, chinh phục y, không từ một thủ đoạn nào!
Mãi cho đến khi trăng sáng treo cao, cả hai phe mới chịu thu binh, quân đội Lê quốc lui về hơn bảy mươi dặm. Thẩm Anh Trì không thừa thắng xông lên, để đại quân trú ở dưới Tuyết Lĩnh quan, xem xét tình trạng thương vong, lại cùng phó tướng quân sư nghiên cứu binh pháp chiến lược đến nửa canh giờ, sau đó một người một ngựa, đạp tuyết mà ly khai doanh địa.
Tuyết đã ngừng rơi, ánh trăng ngoài quan ngoại càng thêm sáng tỏ, vắng lặng. Trăng sáng ánh hàn tuyết, trước mắt chỉ còn lại một mảnh ngân bạch (trắng bạc), lộ rõ vẻ trống trải tịch liêu. Gió đêm ẩm ướt lạnh lẽo phất qua hai má làm hắn dần trấn tĩnh từ cơn xao động trong lòng, hắn ghìm lại dây cương, chậm rãi đi về phía hổ yển.
Từng bước tới gần đô thành, chiến sự liên tiếp mấy ngày nay hầu như mài hết sự kiên trì của hắn, mà hiện giờ hắn càng muốn tốc chiến tốc thắng.
Mãi đến khi không thể đi gần hơn được nữa, Thẩm Anh Trì dừng ngựa, đưa mắt nhìn kỹ đô thành Lê quốc, lẳng lặng nở nụ cười.
Đợi hắn đánh hạ thành trì này rồi, người kia, chính là của hắn.
….
Ho khan vài tiếng, Dạ Huyền đẩy chén thuốc ra, cắn chặt răng, đè nén từng trận đắng chát đang cuồn cuộn dâng lên từ trong họng. Dưới ánh nến bập bùng không ngừng lay động, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ mệt mỏi, sợi tóc cũng có chút tán loạn, đôi lông mày vì lo lắng không yên mà nhíu lại.
Đại thần trong triều thỉnh cầu hòa ngày càng nhiều, người dân trong thành ai nấy đều hoảng sợ, Dạ Huyền cũng có chút nôn nóng, mở ra địa đồ, dùng bút son vẽ phác thảo trận địa của hai quân, lại lấy ra tấm giấy Tuyên Thành, mi tâm cau lại, bắt đầu nghiên cứu cách bày binh bố trận của Thẩm Anh Trì.
Nguyệt thượng trung thiên (trăng treo giữa trời), binh sĩ ngày đêm khổ chiến rất nhanh chìm vào mộng đẹp, ngoại trừ một vài người đang tuần tra canh gác, toàn bộ doanh trại đều tĩnh lặng.
Tiếng vó ngựa giày xéo trên tuyết từ xa vọng lại, càng ngày càng gần, Dạ Huyền buông bút, đứng dậy.
Ai lại làm càn như vậy, dám ở trong binh doanh giục ngựa?
Chưa kịp ngẫm nghĩ, người nọ đã mang theo một thân hàn khí chạy ào vào soái doanh, nhào vào lòng Dạ Huyền, kêu to: “Dạ Huyền ca ca, ngươi bị thương?!”
Dạ Huyền bị hắn đụng phải liền lảo đảo, huyết khí cuộn trào trong lồng ngực. Y dựa vào bàn ổn định thân hình, đưa tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng, vừa sợ vừa giận, nói: “Sí Nguyệt, sao đệ lại tới đây?!”
Sí Nguyệt bị dọa đến co người lại, ủy khuất nói: “Đệ nghe tin cấp báo, lo lắng cho huynh…”
“Hồ nháo!” Dạ Huyền trách mắng, “Một mình đệ tới sao?”
Tiểu quỷ này luôn luôn bám theo y, ngày thường quấn quít làm nũng với y đã đành, hiện giờ quân đội hai bên còn đang giằng co như nước với lửa, còn chạy tới loạn nháo cái gì?
Sí Nguyệt mếu máo, đôi mắt to phủ một tầng hơi nước, nhỏ giọng nói: “Có Nhạc đại ca hộ tống đệ mà.”
Nhạc Thừa Lẫm ở ngoài trướng, quỳ một gối xuống, nói: “Là do thần thất trách, Thái tử điện hạ xin đừng trách tội Nhị hoàng tử tư huynh tâm thiết(8).”
“Thừa Lẫm, ngươi lại quá lời rồi.” Dạ Huyền thở dài, không cần nói cũng biết chắc chắn là do Sí Nguyệt dở trò, khóc nháo Nhạc Thừa Lẫm tới thiên hôn địa ám, mới làm hắn phải mang theo bộ dạng phiền lòng đến đây. Y xoa đầu Sí Nguyệt, nói: “Sí Nguyệt, đệ tuổi còn nhỏ, không nếm được khổ ải trong quân đội, giờ đây cường địch kề cận, ta không thể phân tâm chiếu cố đệ. Lát nữa ta sẽ phái người hộ tống đệ về, sau đó không được lén trốn tới đây nữa.”
“Ân.” Sí Nguyệt uống một ngụm trà, ngoan ngoãn gật đầu, lại lo lắng mà vươn bàn tay nhỏ bé của mình xoa bóp cho Dạ Huyền, hỏi: “Dạ Huyền ca ca, huynh bị thương có nặng không?”
“Không có việc gì.” Dạ Huyền nở nụ cười nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ sủng nịch. Sí Nguyệt như được cổ vũ, quấn quít lấy y huyên thuyên về chuyện trong thành, mè nheo hết nửa canh giờ, liền bị Dạ Huyền vừa ôn nhu vừa cương quyết lôi lên lưng ngựa, bắt hắn trở về hổ yển đô thành.
Sí Nguyệt muốn đi cùng y một đoạn đường, mãi đến khi đô thành dần hiện ra trước mắt, Sí Nguyệt mới lưu luyến từ trong áo khoác của y chui ra, chuyển qua ngựa của tên giáo úy đi cùng, giục ngựa trở về.
Ai ngờ, lần từ biệt này, khi tương phùng lại trở thành người dưng.
Nước sông len lỏi trong lớp băng dày, lấp lánh dưới ánh trăng. Dạ Huyền dẫn ngựa đứng cạnh bờ sông, đôi mắt đen láy băng hàn thấu xương, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang đứng bên kia bờ.
Thẩm Anh Trì!
Mà đối phương tất nhiên cũng phát hiện ra y. Hai người đứng cách nhau một con sông, sau một lát, không hẹn mà gặp, cùng quay đầu ngựa, hướng doanh trại của mình mà lao đi.
Không có cung tiễn trong tay, giằng co cũng vô ích.
Tiếng nước chảy nhạt dần, ánh trăng ảm đạm đau thương, mây đen kết lại, hoa tuyết lại nhẹ nhàng rơi xuống.
-oOo-
(1) Tàn chi đoạn diệp: nhành cây héo úa cùng với lá bị đứt đoạn.
(2) Bối tỉnh ly hương: ly biệt quê hương, ý chỉ người xa xứ.
(3) Ải tháp: ải là thấp lùn, tháp là giường nhỏ :D
(4) Tuyết lĩnh quan: Tuyết lĩnh là đường núi tuyết á, quan là cửa ải
(5) Phiêu bình: phiêu là lung lay, lay động theo gió; bình là bèo đó ^^.
(6) Hổ yển: Hổ là con hổ, yển là đập nước.
(7) Y quan chủng: mộ chôn quần áo và di vật.
(8) Tư huynh tâm thiết: lo lắng suy nghĩ cho huynh (anh trai) mà sốt ruột.