Đường Na chọn một chiếc Ferrari màu xanh đậm trong ga ra, khi Ngu Trạch lái xe ra khỏi biệt thự, Trương Tử Nhàn vẫn đứng đợi bên cạnh chiếc Bentley, tài xế của Ngu Bái ngồi trong xe không biết phải làm sao, nhìn thấy cửa mở, sắc mặt anh ta rạng rỡ, nhìn thấy là Ngu Trạch lái xe đi ra ngoài lại lộ ra vẻ thất vọng.
Ngu Trạch ấn hạ cửa kính xe, nói với tài xế trong xe Bentley: "Buổi tối Ngu Bái sẽ không đi, các người trở về đi."
Anh dùng là "các người", cho nên mặc dù anh không nhìn Trương Tử Nhàn, nhưng câu này cũng nói cho cả Trương Tử Nhàn ở cạnh xe nghe.
Người lái xe tỏ vẻ như trút được gánh nặng, Trương Tử Nhàn lại nhìn Ngu Trạch với vẻ mặt phức tạp.
Ngu Trạch nói xong thì không nhìn hai người bọn họ, một lần nữa đóng cửa kính xe, lái xe xuống sườn núi.
Trong xe yên tĩnh, Ngu Trạch cau mày, một lúc sau, anh nói: "... Ngu Bái có thực sự thích Trương Tử Nhàn không?"
Đường Na nói: "Anh hiểu Ngu Bái hơn em."
Ngu Trạch không nói gì.
Sau khi chiếc Ferrari rời đi, tài xế của Ngu Bái nhìn Trương Tử Nhàn, nói: "Cô Trương, anh trai của Tiểu Ngu tổng đã lên tiếng, tôi đưa cô về nhé.".
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tiểu Ngu tổng trách tội thì cũng là do Ngu Trạch ra lệnh, không liên quan gì đến anh ta, chắc hẳn Tiểu Ngu tổng cũng sẽ không trút giận lên người anh ta, ai bảo anh ta gửi tin nhắn không trả lời? Tài xế có chút bất đắc dĩ, haiz, một nữ minh tinh nổi tiếng ở bên ngoài xinh đẹp phong nhã, bị từ chối ngoài cửa đứng đó ngốc nghếch chờ đợi là thế nào? Nếu là anh ta... tài xế im lặng một lúc, nghĩ đến căn nhà bốn trăm triệu... Được rồi, nếu là anh ta, anh ta cũng muốn chờ đợi đến cùng.
Nhưng anh ta và cô Trương là hai chuyện khác nhau, một mình anh ta không mua nổi căn nhà bốn trăm triệu, nhưng cô Trương thì có thể! Nếu là cô Trương, anh ta sẽ không chờ đợi đến cùng, lấy điều kiện của cô Trương hoàn toàn có thể tìm một phú nhị đại yêu thương cô ấy, mà không phải treo cổ trên cái cây cổ thụ cong vẹo Tiểu Ngu tổng.
A di đà phật... sao anh ta có thể nói ông chủ của mình là cây cổ thụ cong vẹo? Anh ta làm thuê cho cây cổ thụ cong vẹo thì là cái gì?
Trương Tử Nhàn im lặng nhìn căn phòng duy nhất trên tầng hai khép chặt rèm che, không nhìn anh ta, tài xế có chút xấu hổ, cô ấy có đi hay không đây?
"Chúng ta định, định đi đâu thế?" Quất Tử dựa vào cửa kính ghế sau, tò mò nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ.
"Tôi tìm cho cô một người hốt phân..." Đường Na nói: "Cô có biết người hốt phân nghĩa là gì không?"
"Tôi không biết..." Quất Tử thành thật lắc đầu với vẻ mặt ngây thơ.
"Người hốt phân là người chịu trách nhiệm chăm sóc cô." Đường Na nói: "Giống như chủ nhân của cô vậy."
"Giống như chủ nhân của tôi?"
"Đúng vậy, chủ nhân của cô đang ngủ, người hốt phân mà tôi tìm cho cô cũng đang ngủ, cô đánh thức người hốt phân đó... Đường Na xảo quyệt hỏi lại: "Cô nói chủ nhân của cô có tỉnh lại không?"
Không có gì bất ngờ, móc câu không mà Đường Na ném xuống đã câu được một con mèo quýt ngốc nghếch.
"Sẽ! Sẽ tỉnh!" Thiếu nữ mèo yêu ở ghế sau nhảy dựng lên, kích động nói.
Ngu Trạch liếc nhìn Đường Na ngồi ở ghế phó lái đang thuận miệng nói nhảm, cau mày nói: "...Anh cảm thấy không ổn lắm, Bộ Khâu và cô ấy không thân chẳng quen, huống chi cậu ấy còn đang hôn mê, bố mẹ Bộ Khâu chăm sóc cậu ấy đã chịu đủ áp lực rồi..."
"Cho nên mới phải đưa Quất Tử qua đó!" Đường Na đúng lý hợp tình nói: "Quất Tử chăm sóc người hốt phân trước, chờ người hốt phân tỉnh lại là có thể báo đáp công ơn, phụng dưỡng bố mẹ! Không cho đi trước thì đâu thể nhận lại? Em đang dạy cô ấy đạo lý làm người, đúng không?" Cô nhìn Quất Tử ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
"Đúng! Đúng!" Quất Tử vui vẻ nói.
Ngu Trạch: "..."
Hai người vui vẻ là được rồi, hy vọng Bộ Khâu tỉnh dậy cũng vui vẻ như vậy.
"Ở bên ngoài, cô không thể làm lộ sự thật cô không phải là con người." Đường Na nói: "Con người sống thế nào thì cô sống như thế. Trừ khi mạng sống bị đe dọa, nếu không cô không thể để người ta phát hiện cô là yêu quái... Bị người phát hiện cô là yêu quái, cô sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu cắt lát ra nghiên cứu, hiểu chưa?"
"Cắt, cắt lát?" Quất Tử vẻ mặt khiếp sợ.
"Nếu không muốn bị cắt lát thì thu chặt đuôi và lỗ tai của cô vào." Đường Na nói.
Quất Tử lập tức sờ mông, còn may, đuôi của cô ấy không thò ra...
"Quất Tử biết rồi..." Cô ấy nắm chặt tay thề không bao giờ trở thành mèo bị cắt lát!
Hai mươi phút sau, Ngu Trạch không chỉ đưa Đường Na và Quất Tử đến cổng bệnh viện mà còn muốn theo bọn họ đến phòng bệnh thăm Bộ Khâu, kết quả bị Đường Na vô tình đuổi đi.
Được Đường Na dẫn đến bệnh viện lần đầu tiên, thiếu nữ mèo yêu hết nhìn đông lại nhìn tây, thời điểm đến phòng của Bộ Khâu, bố của Bộ Khâu đã đến văn phòng bác sĩ điều trị, chỉ có mẹ của Bộ Khâu ngồi bên giường bệnh chăm sóc Bộ Khâu. Bà nhìn thấy hai người đi vào phòng bệnh, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu: "Bách Đế Na, hai cháu tới thăm Tiểu Bộ sao?"
Đường Na nở nụ cười tươi, thiếu nữ mèo yêu ngây người nhìn Bộ Khâu trên giường bệnh, ngu ngốc không nói được lời nào.
"Cháu chào cô, chúng cháu đến thăm Bộ Khâu ạ." Đường Na ngoan ngoãn chào hỏi, cô dùng khuỷu tay huých thiếu nữ mèo yêu, Quất Tử đã được giáo dục tạm thời trong xe tỉnh táo lại, nhanh chóng học theo, nói: "Cháu, cháu chào cô ạ..."
Cô ấy hồi hộp một hồi, sợ bị cắt thành lát mỏng nên lại lắp bắp.
"Đây là?" Mẹ Bộ nhìn mèo yêu.
"Tên cô ấy là Quất Tử, là Bộ Khâu..." Đường Na ngừng nói giữa chừng, khiến mẹ của Bộ Khâu nhìn cô đầy nghi ngờ: "Bộ Khâu...?"
Quất Tử: "...?"
"Haiz..." Đường Na lắc đầu nói: "Cháu khó mà nói, vẫn là chờ Bộ Khâu tỉnh lại nói cho cô."
Khó mà nói? Mẹ Bộ nghĩ, có cái gì khó mà nói? Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu bà, bà sợ ngây người!
Như để xác nhận suy đoán trong lòng, bà nghe Bách Đế Na tiếp tục nói: "Quất Tử vốn sống ở Nhật Bản, hôm nay cô ấy trở về với cháu. Cô ấy muốn ở lại đây chăm sóc Bộ Khâu... Phải không, Quất Tử? "
Quất Tử gật đầu lia lịa.
Mẹ Bộ càng khẳng định phán đoán trong lòng mình!
Có thể khiến một cô gái lặn lội đường xa tới chăm sóc cho Bộ Khâu đã trở thành người thực vật, ngoài tình yêu ra thì còn có khả năng gì nữa?
"Chẳng lẽ cháu là..." Mẹ Bộ sợ nghe lầm, cẩn thận nói: "Bạn gái của Bộ Khâu?"
Đường Na im lặng không nói, để cho mẹ Bộ thỏa sức tưởng tượng.
Mẹ Bộ sải bước tới chỗ Quất Tử đang ngơ ngác nói: "Cháu là bạn gái của Tiểu Bộ nhà chúng ta à?"
"...Bạn gái?" Quất Tử nhìn Đường Na với vẻ mặt mờ mịt.
Thần tượng mà cô ấy sùng bái, huyết tinh ma nữ vĩ đại đang ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cằm vào không trung.
Quất Tử bừng tỉnh, thì ra mình là bạn gái của người này! Cô ấy là con cái... Không, là con gái, nếu cô ấy muốn đánh thức người này, như vậy cũng coi như bạn bè, khó trách huyết tinh ma nữ muốn cô ấy gật đầu, cô ấy đúng là bạn gái của nhân loại tên Bộ Khâu nằm trên giường!
"Dạ!" Cô ấy nói lớn: "Quất Tử là bạn gái của Bộ Khâu!"
Đường Na nói tiếp: "Trước đây Quất Tử luôn sống ở Nhật Bản, hôm nay cô ấy theo cháu trở về. Nếu Bộ Khâu không xảy ra sự cố này, cô ấy nên sống ở nhà của Bộ Khâu rồi."
Đường Na cảm thấy những gì cô nói đều là sự thật, nuôi một con mèo là nuôi, nuôi hai con mèo cũng là nuôi, cô ném... khụ, gửi mèo nhờ Bộ Khâu chăm giúp, Bộ Khâu tốt bụng chắc hẳn sẽ không để ý.
Mẹ Bộ ngạc nhiên nhìn Quất Tử, cảm thấy rất xúc động.
Quất Tử không chỉ là bạn gái của Tiểu Bộ! Còn là bạn gái dự định sống cùng nhau!
Tiểu Bộ không phải một đứa trẻ tùy tiện, nó quyết định sống với cô gái tên Quất Tử này, nhất định đã suy nghĩ kỹ lưỡng, như vậy bà làm mẹ cũng nên đối xử với cô bé như con gái ruột của mình.
Vì là con gái của mình, nên có vài điều bà không thể không nói.
"Đứa nhỏ này..." Mẹ Bộ nắm lấy tay Quất Tử, nói: "Làm khó con còn bằng lòng đến thăm Bộ Khâu, nhưng bác sĩ nói Tiểu Bộ..." Mẹ Bộ nghẹn ngào, cố kìm nước mắt nói: "Nói chưa chắc Tiểu Bộ có thể tỉnh lại được, cô không muốn làm lỡ dở đời con, Tiểu Bộ nhất định cũng nghĩ như vậy..."
Lần này không cần Đường Na bí mật ra hiệu, Quất Tử đã chủ động nói: "Không lỡ dở ạ! Quất Tử muốn chăm sóc anh ấy, muốn đợi anh ấy tỉnh lại... Quất Tử có thể đợi, Quất Tử giỏi nhất là đợi!"
Như thế rất tốt, mẹ Bộ trực tiếp không thể ngừng khóc.
Quất Tử bối rối và xấu hổ nhìn Đường Na, cô ấy nói gì sai sao?
Đường Na bước đến giường bệnh của Bộ Khâu, đánh giá sắc mặt của anh ta, khẳng định nói: "Yên tâm, anh ấy sẽ tỉnh lại."
Linh hồn và thể xác dung hợp rất khá, tốt hơn cô tưởng tượng, mặc dù tên ngốc nghếch Bộ Khâu gặp phải tai họa bất ngờ, nhưng may mắn còn có huyết tinh ma nữ vĩ đại đứng ra giải quyết bồi thường cho anh ta, không chỉ cho mạng sống, còn cả nàng dâu mèo, tuy vụ này không chắc sẽ lời, nhưng chắc chắn không thiệt!
"Con bằng lòng chờ nó, tất nhiên cô rất vui, nhưng mà nói thật với cô..." Mẹ Bộ nắm tay mèo yêu khóc nói: "...Con đủ mười tám tuổi chưa?"
Bà nhìn Quất Tử, thế nào cứ như một học sinh trung học chưa hiểu sự đời?
Nếu Tiểu Bộ làm trái lương tâm tìm một người bạn gái chưa đủ tuổi vị thành niên, còn lừa người ta sống chung... Bà nên vui vì Tiểu Bộ có bạn gái hay tức giận vì Tiểu Bộ đã biết mà còn phạm pháp?
Tiểu Bộ rõ ràng không thích những cô gái còn quá trẻ, này... Chẳng lẽ là Ngu Trạch lây nhiễm sở thích cho Tiểu Bộ?
Đứa con trai ngốc này của bà, tình hình quốc gia Âu Mỹ người ta khác với chúng ta! Nếu cô gái này chưa tròn mười tám...
Mẹ Bộ càng khóc to hơn.
"Ba..."
Quất Tử đầy tự hào định tiết lộ tuổi thật của mình thì Đường Na đã đưa hộ chiếu của cô ấy cho mẹ Bộ: "Mười tám tuổi, nếu giả bao đổi."
Mẹ Bộ cầm lấy hộ chiếu, nhìn ngày sinh trên đó, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, bà nghi ngờ nhìn Quất Tử, nói: "Sao con nói ba..."
"Ba tuổi. Cô ấy muốn nói tất cả bạn bè của cô ấy đều gọi cô ấy là Quất ba tuổi."Đường Na nói.
Biết mình suýt nữa bị biến thành mèo cắt lát, Quất Tử không dám nói nữa, giả vờ cười ngây ngô phụ họa.
"Đứa trẻ này... Thật thà quá, giống Bộ Khâu nhà chúng ta, khó trách có thể ở bên nhau." Mẹ Bộ lau nước mắt.
Trong lòng Quất Tử nhớ kỹ chức trách chăm sóc người khác, nhìn trái nhìn phải, lấy khăn giấy từ trong hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, cố gắng lau nước mắt trên mặt mẹ Bộ: "Không khóc... Không khóc..."
"Cô, cháu có chuyện muốn nói với cô, không bằng chúng ta ra ngoài một chút nhé? Cũng tiện để Quất Tử nói chuyện với Bộ Khâu." Đường Na nói.
Tất nhiên mẹ Bộ vội vàng đồng ý.
Đường Na gọi mẹ Bộ ra khỏi phòng bệnh để tiêm mũi dự phòng cho bà, không cho bà hỏi đông hỏi tây Quất Tử, bịa chuyện nói dối có thể nói là hạ bút thành văn với huyết tinh ma nữ, cô dụ dỗ mẹ Bộ xoay mòng mòng, đầu tiên là khóc thương cho Bộ Khâu số khổ, sau đó là khóc vì Quất Tử số khổ, nói liên tục muốn coi cô ấy như con gái.
Trong khi Đường Na và mẹ Bộ đang nói chuyện bên ngoài, thiếu nữ mèo yêu nhàm chán bước đến bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang say ngủ không tỉnh.
Cô cảm thấy hơi thở của anh rất dễ ngửi, có một loại mềm mại, ấm áp gì đó đang hấp dẫn cô, đó là mùi hương của linh hồn anh.
Giống như duỗi dài người dưới nắng, hương thơm từ linh hồn anh khiến cô cảm thấy dễ chịu.
"Anh còn ngủ sao?" Cô tò mò hỏi.
"..."
"Khi nào anh mới tỉnh lại?"
"..."
Chàng trai trẻ trên giường vẫn không động đậy, như thể anh sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Quất Tử ngồi xuống cạnh giường.
Cô gối đầu lên một bên cánh tay của mình, tay còn lại nhẹ nhàng gãi gãi ngón tay của người đàn ông, vừa chạm vào liền đùa nghịch, chạm vào lại rụt về, rụt về lại chạm vào, giống như móng mèo nghịch ngợm mời anh chơi cùng.
Cô nói tiếp: "Tên tôi là Quất Tử."
"..."
"Tôi, tôi thích ăn quýt, anh thích quýt không?"
Mặt cô lặng lẽ đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa phòng bệnh, bọn họ vẫn chưa quay lại.
Lạ thật, sao tim cô đập nhanh hơn thế này?
Cô móc ngón tay của chàng trai trẻ như một tên trộm, nhỏ giọng hỏi câu hỏi mà cô muốn hỏi nhất:
"...Anh thích mèo không?"
Hoàng hôn dịu dàng, ánh chiều tà chiếu vào phòng bệnh, không ai phát hiện, lông mi thiếu niên yếu ớt lay động.
Ngu Trạch ấn hạ cửa kính xe, nói với tài xế trong xe Bentley: "Buổi tối Ngu Bái sẽ không đi, các người trở về đi."
Anh dùng là "các người", cho nên mặc dù anh không nhìn Trương Tử Nhàn, nhưng câu này cũng nói cho cả Trương Tử Nhàn ở cạnh xe nghe.
Người lái xe tỏ vẻ như trút được gánh nặng, Trương Tử Nhàn lại nhìn Ngu Trạch với vẻ mặt phức tạp.
Ngu Trạch nói xong thì không nhìn hai người bọn họ, một lần nữa đóng cửa kính xe, lái xe xuống sườn núi.
Trong xe yên tĩnh, Ngu Trạch cau mày, một lúc sau, anh nói: "... Ngu Bái có thực sự thích Trương Tử Nhàn không?"
Đường Na nói: "Anh hiểu Ngu Bái hơn em."
Ngu Trạch không nói gì.
Sau khi chiếc Ferrari rời đi, tài xế của Ngu Bái nhìn Trương Tử Nhàn, nói: "Cô Trương, anh trai của Tiểu Ngu tổng đã lên tiếng, tôi đưa cô về nhé.".
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tiểu Ngu tổng trách tội thì cũng là do Ngu Trạch ra lệnh, không liên quan gì đến anh ta, chắc hẳn Tiểu Ngu tổng cũng sẽ không trút giận lên người anh ta, ai bảo anh ta gửi tin nhắn không trả lời? Tài xế có chút bất đắc dĩ, haiz, một nữ minh tinh nổi tiếng ở bên ngoài xinh đẹp phong nhã, bị từ chối ngoài cửa đứng đó ngốc nghếch chờ đợi là thế nào? Nếu là anh ta... tài xế im lặng một lúc, nghĩ đến căn nhà bốn trăm triệu... Được rồi, nếu là anh ta, anh ta cũng muốn chờ đợi đến cùng.
Nhưng anh ta và cô Trương là hai chuyện khác nhau, một mình anh ta không mua nổi căn nhà bốn trăm triệu, nhưng cô Trương thì có thể! Nếu là cô Trương, anh ta sẽ không chờ đợi đến cùng, lấy điều kiện của cô Trương hoàn toàn có thể tìm một phú nhị đại yêu thương cô ấy, mà không phải treo cổ trên cái cây cổ thụ cong vẹo Tiểu Ngu tổng.
A di đà phật... sao anh ta có thể nói ông chủ của mình là cây cổ thụ cong vẹo? Anh ta làm thuê cho cây cổ thụ cong vẹo thì là cái gì?
Trương Tử Nhàn im lặng nhìn căn phòng duy nhất trên tầng hai khép chặt rèm che, không nhìn anh ta, tài xế có chút xấu hổ, cô ấy có đi hay không đây?
"Chúng ta định, định đi đâu thế?" Quất Tử dựa vào cửa kính ghế sau, tò mò nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ.
"Tôi tìm cho cô một người hốt phân..." Đường Na nói: "Cô có biết người hốt phân nghĩa là gì không?"
"Tôi không biết..." Quất Tử thành thật lắc đầu với vẻ mặt ngây thơ.
"Người hốt phân là người chịu trách nhiệm chăm sóc cô." Đường Na nói: "Giống như chủ nhân của cô vậy."
"Giống như chủ nhân của tôi?"
"Đúng vậy, chủ nhân của cô đang ngủ, người hốt phân mà tôi tìm cho cô cũng đang ngủ, cô đánh thức người hốt phân đó... Đường Na xảo quyệt hỏi lại: "Cô nói chủ nhân của cô có tỉnh lại không?"
Không có gì bất ngờ, móc câu không mà Đường Na ném xuống đã câu được một con mèo quýt ngốc nghếch.
"Sẽ! Sẽ tỉnh!" Thiếu nữ mèo yêu ở ghế sau nhảy dựng lên, kích động nói.
Ngu Trạch liếc nhìn Đường Na ngồi ở ghế phó lái đang thuận miệng nói nhảm, cau mày nói: "...Anh cảm thấy không ổn lắm, Bộ Khâu và cô ấy không thân chẳng quen, huống chi cậu ấy còn đang hôn mê, bố mẹ Bộ Khâu chăm sóc cậu ấy đã chịu đủ áp lực rồi..."
"Cho nên mới phải đưa Quất Tử qua đó!" Đường Na đúng lý hợp tình nói: "Quất Tử chăm sóc người hốt phân trước, chờ người hốt phân tỉnh lại là có thể báo đáp công ơn, phụng dưỡng bố mẹ! Không cho đi trước thì đâu thể nhận lại? Em đang dạy cô ấy đạo lý làm người, đúng không?" Cô nhìn Quất Tử ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu.
"Đúng! Đúng!" Quất Tử vui vẻ nói.
Ngu Trạch: "..."
Hai người vui vẻ là được rồi, hy vọng Bộ Khâu tỉnh dậy cũng vui vẻ như vậy.
"Ở bên ngoài, cô không thể làm lộ sự thật cô không phải là con người." Đường Na nói: "Con người sống thế nào thì cô sống như thế. Trừ khi mạng sống bị đe dọa, nếu không cô không thể để người ta phát hiện cô là yêu quái... Bị người phát hiện cô là yêu quái, cô sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu cắt lát ra nghiên cứu, hiểu chưa?"
"Cắt, cắt lát?" Quất Tử vẻ mặt khiếp sợ.
"Nếu không muốn bị cắt lát thì thu chặt đuôi và lỗ tai của cô vào." Đường Na nói.
Quất Tử lập tức sờ mông, còn may, đuôi của cô ấy không thò ra...
"Quất Tử biết rồi..." Cô ấy nắm chặt tay thề không bao giờ trở thành mèo bị cắt lát!
Hai mươi phút sau, Ngu Trạch không chỉ đưa Đường Na và Quất Tử đến cổng bệnh viện mà còn muốn theo bọn họ đến phòng bệnh thăm Bộ Khâu, kết quả bị Đường Na vô tình đuổi đi.
Được Đường Na dẫn đến bệnh viện lần đầu tiên, thiếu nữ mèo yêu hết nhìn đông lại nhìn tây, thời điểm đến phòng của Bộ Khâu, bố của Bộ Khâu đã đến văn phòng bác sĩ điều trị, chỉ có mẹ của Bộ Khâu ngồi bên giường bệnh chăm sóc Bộ Khâu. Bà nhìn thấy hai người đi vào phòng bệnh, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu: "Bách Đế Na, hai cháu tới thăm Tiểu Bộ sao?"
Đường Na nở nụ cười tươi, thiếu nữ mèo yêu ngây người nhìn Bộ Khâu trên giường bệnh, ngu ngốc không nói được lời nào.
"Cháu chào cô, chúng cháu đến thăm Bộ Khâu ạ." Đường Na ngoan ngoãn chào hỏi, cô dùng khuỷu tay huých thiếu nữ mèo yêu, Quất Tử đã được giáo dục tạm thời trong xe tỉnh táo lại, nhanh chóng học theo, nói: "Cháu, cháu chào cô ạ..."
Cô ấy hồi hộp một hồi, sợ bị cắt thành lát mỏng nên lại lắp bắp.
"Đây là?" Mẹ Bộ nhìn mèo yêu.
"Tên cô ấy là Quất Tử, là Bộ Khâu..." Đường Na ngừng nói giữa chừng, khiến mẹ của Bộ Khâu nhìn cô đầy nghi ngờ: "Bộ Khâu...?"
Quất Tử: "...?"
"Haiz..." Đường Na lắc đầu nói: "Cháu khó mà nói, vẫn là chờ Bộ Khâu tỉnh lại nói cho cô."
Khó mà nói? Mẹ Bộ nghĩ, có cái gì khó mà nói? Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu bà, bà sợ ngây người!
Như để xác nhận suy đoán trong lòng, bà nghe Bách Đế Na tiếp tục nói: "Quất Tử vốn sống ở Nhật Bản, hôm nay cô ấy trở về với cháu. Cô ấy muốn ở lại đây chăm sóc Bộ Khâu... Phải không, Quất Tử? "
Quất Tử gật đầu lia lịa.
Mẹ Bộ càng khẳng định phán đoán trong lòng mình!
Có thể khiến một cô gái lặn lội đường xa tới chăm sóc cho Bộ Khâu đã trở thành người thực vật, ngoài tình yêu ra thì còn có khả năng gì nữa?
"Chẳng lẽ cháu là..." Mẹ Bộ sợ nghe lầm, cẩn thận nói: "Bạn gái của Bộ Khâu?"
Đường Na im lặng không nói, để cho mẹ Bộ thỏa sức tưởng tượng.
Mẹ Bộ sải bước tới chỗ Quất Tử đang ngơ ngác nói: "Cháu là bạn gái của Tiểu Bộ nhà chúng ta à?"
"...Bạn gái?" Quất Tử nhìn Đường Na với vẻ mặt mờ mịt.
Thần tượng mà cô ấy sùng bái, huyết tinh ma nữ vĩ đại đang ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cằm vào không trung.
Quất Tử bừng tỉnh, thì ra mình là bạn gái của người này! Cô ấy là con cái... Không, là con gái, nếu cô ấy muốn đánh thức người này, như vậy cũng coi như bạn bè, khó trách huyết tinh ma nữ muốn cô ấy gật đầu, cô ấy đúng là bạn gái của nhân loại tên Bộ Khâu nằm trên giường!
"Dạ!" Cô ấy nói lớn: "Quất Tử là bạn gái của Bộ Khâu!"
Đường Na nói tiếp: "Trước đây Quất Tử luôn sống ở Nhật Bản, hôm nay cô ấy theo cháu trở về. Nếu Bộ Khâu không xảy ra sự cố này, cô ấy nên sống ở nhà của Bộ Khâu rồi."
Đường Na cảm thấy những gì cô nói đều là sự thật, nuôi một con mèo là nuôi, nuôi hai con mèo cũng là nuôi, cô ném... khụ, gửi mèo nhờ Bộ Khâu chăm giúp, Bộ Khâu tốt bụng chắc hẳn sẽ không để ý.
Mẹ Bộ ngạc nhiên nhìn Quất Tử, cảm thấy rất xúc động.
Quất Tử không chỉ là bạn gái của Tiểu Bộ! Còn là bạn gái dự định sống cùng nhau!
Tiểu Bộ không phải một đứa trẻ tùy tiện, nó quyết định sống với cô gái tên Quất Tử này, nhất định đã suy nghĩ kỹ lưỡng, như vậy bà làm mẹ cũng nên đối xử với cô bé như con gái ruột của mình.
Vì là con gái của mình, nên có vài điều bà không thể không nói.
"Đứa nhỏ này..." Mẹ Bộ nắm lấy tay Quất Tử, nói: "Làm khó con còn bằng lòng đến thăm Bộ Khâu, nhưng bác sĩ nói Tiểu Bộ..." Mẹ Bộ nghẹn ngào, cố kìm nước mắt nói: "Nói chưa chắc Tiểu Bộ có thể tỉnh lại được, cô không muốn làm lỡ dở đời con, Tiểu Bộ nhất định cũng nghĩ như vậy..."
Lần này không cần Đường Na bí mật ra hiệu, Quất Tử đã chủ động nói: "Không lỡ dở ạ! Quất Tử muốn chăm sóc anh ấy, muốn đợi anh ấy tỉnh lại... Quất Tử có thể đợi, Quất Tử giỏi nhất là đợi!"
Như thế rất tốt, mẹ Bộ trực tiếp không thể ngừng khóc.
Quất Tử bối rối và xấu hổ nhìn Đường Na, cô ấy nói gì sai sao?
Đường Na bước đến giường bệnh của Bộ Khâu, đánh giá sắc mặt của anh ta, khẳng định nói: "Yên tâm, anh ấy sẽ tỉnh lại."
Linh hồn và thể xác dung hợp rất khá, tốt hơn cô tưởng tượng, mặc dù tên ngốc nghếch Bộ Khâu gặp phải tai họa bất ngờ, nhưng may mắn còn có huyết tinh ma nữ vĩ đại đứng ra giải quyết bồi thường cho anh ta, không chỉ cho mạng sống, còn cả nàng dâu mèo, tuy vụ này không chắc sẽ lời, nhưng chắc chắn không thiệt!
"Con bằng lòng chờ nó, tất nhiên cô rất vui, nhưng mà nói thật với cô..." Mẹ Bộ nắm tay mèo yêu khóc nói: "...Con đủ mười tám tuổi chưa?"
Bà nhìn Quất Tử, thế nào cứ như một học sinh trung học chưa hiểu sự đời?
Nếu Tiểu Bộ làm trái lương tâm tìm một người bạn gái chưa đủ tuổi vị thành niên, còn lừa người ta sống chung... Bà nên vui vì Tiểu Bộ có bạn gái hay tức giận vì Tiểu Bộ đã biết mà còn phạm pháp?
Tiểu Bộ rõ ràng không thích những cô gái còn quá trẻ, này... Chẳng lẽ là Ngu Trạch lây nhiễm sở thích cho Tiểu Bộ?
Đứa con trai ngốc này của bà, tình hình quốc gia Âu Mỹ người ta khác với chúng ta! Nếu cô gái này chưa tròn mười tám...
Mẹ Bộ càng khóc to hơn.
"Ba..."
Quất Tử đầy tự hào định tiết lộ tuổi thật của mình thì Đường Na đã đưa hộ chiếu của cô ấy cho mẹ Bộ: "Mười tám tuổi, nếu giả bao đổi."
Mẹ Bộ cầm lấy hộ chiếu, nhìn ngày sinh trên đó, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, bà nghi ngờ nhìn Quất Tử, nói: "Sao con nói ba..."
"Ba tuổi. Cô ấy muốn nói tất cả bạn bè của cô ấy đều gọi cô ấy là Quất ba tuổi."Đường Na nói.
Biết mình suýt nữa bị biến thành mèo cắt lát, Quất Tử không dám nói nữa, giả vờ cười ngây ngô phụ họa.
"Đứa trẻ này... Thật thà quá, giống Bộ Khâu nhà chúng ta, khó trách có thể ở bên nhau." Mẹ Bộ lau nước mắt.
Trong lòng Quất Tử nhớ kỹ chức trách chăm sóc người khác, nhìn trái nhìn phải, lấy khăn giấy từ trong hộp khăn giấy trên tủ đầu giường, cố gắng lau nước mắt trên mặt mẹ Bộ: "Không khóc... Không khóc..."
"Cô, cháu có chuyện muốn nói với cô, không bằng chúng ta ra ngoài một chút nhé? Cũng tiện để Quất Tử nói chuyện với Bộ Khâu." Đường Na nói.
Tất nhiên mẹ Bộ vội vàng đồng ý.
Đường Na gọi mẹ Bộ ra khỏi phòng bệnh để tiêm mũi dự phòng cho bà, không cho bà hỏi đông hỏi tây Quất Tử, bịa chuyện nói dối có thể nói là hạ bút thành văn với huyết tinh ma nữ, cô dụ dỗ mẹ Bộ xoay mòng mòng, đầu tiên là khóc thương cho Bộ Khâu số khổ, sau đó là khóc vì Quất Tử số khổ, nói liên tục muốn coi cô ấy như con gái.
Trong khi Đường Na và mẹ Bộ đang nói chuyện bên ngoài, thiếu nữ mèo yêu nhàm chán bước đến bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang say ngủ không tỉnh.
Cô cảm thấy hơi thở của anh rất dễ ngửi, có một loại mềm mại, ấm áp gì đó đang hấp dẫn cô, đó là mùi hương của linh hồn anh.
Giống như duỗi dài người dưới nắng, hương thơm từ linh hồn anh khiến cô cảm thấy dễ chịu.
"Anh còn ngủ sao?" Cô tò mò hỏi.
"..."
"Khi nào anh mới tỉnh lại?"
"..."
Chàng trai trẻ trên giường vẫn không động đậy, như thể anh sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Quất Tử ngồi xuống cạnh giường.
Cô gối đầu lên một bên cánh tay của mình, tay còn lại nhẹ nhàng gãi gãi ngón tay của người đàn ông, vừa chạm vào liền đùa nghịch, chạm vào lại rụt về, rụt về lại chạm vào, giống như móng mèo nghịch ngợm mời anh chơi cùng.
Cô nói tiếp: "Tên tôi là Quất Tử."
"..."
"Tôi, tôi thích ăn quýt, anh thích quýt không?"
Mặt cô lặng lẽ đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa phòng bệnh, bọn họ vẫn chưa quay lại.
Lạ thật, sao tim cô đập nhanh hơn thế này?
Cô móc ngón tay của chàng trai trẻ như một tên trộm, nhỏ giọng hỏi câu hỏi mà cô muốn hỏi nhất:
"...Anh thích mèo không?"
Hoàng hôn dịu dàng, ánh chiều tà chiếu vào phòng bệnh, không ai phát hiện, lông mi thiếu niên yếu ớt lay động.
Danh sách chương