Sau khi im lặng hồi lâu, Ngu Trạch nói: "... Về sau cô sẽ rõ."
"Là sau khi Quất Tử trưởng, trưởng thành sao?" Thiếu nữ mèo yêu vui vẻ nói, cái đuôi dài màu quýt chui ra từ phía sau, lúc ẩn lúc hiện sau lưng cô ấy: "Chủ, chủ nhân nói, sau này Quất Tử trưởng thành, có hai, hai cái đuôi! Bây giờ Quất Tử có, có thể biến thành người, nhưng mà vẫn, vẫn chưa mọc ra cái đuôi thứ hai..."
Lúc thiếu nữ mèo yêu nói chuyện, Đường Na dạo qua tầng một một vòng, lúc quay trở lại phòng khách, cô gái đang nhiệt tình mời Ngu Trạch ngồi xuống sofa đầy bụi:
"Chủ, chủ nhân thích ngồi ở đây... Đây là ch, chăn của bà ấy... Anh ngồi, ngồi đi..."
Cô ấy động tác vụng về dùng năm đầu ngón tay nhấn điều khiển trên bàn, nhìn TV vẫn đen sì, nghi hoặc nói thầm: "Vì, vì sao không có phản ứng..."
Nơi này đã sớm cắt nước cắt điện nhiều năm, đương nhiên không thể nào có phản ứng được.
"Quất Tử..." Ngu Trạch nói.
"Quất, Quất Tử!" Thiếu nữ mèo yêu bị điểm danh, mừng rỡ đến cực điểm ngẩng đầu lên.
"Không sao, chúng tôi không muốn xem TV." Anh nói.
Thiếu nữ mèo yêu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, dường như không biết còn có thể tiếp đón bọn họ như thế nào.
Đường Na đi đến trước TV, nhìn quyển lịch ố vàng treo trên tường, hỏi: "Cô có động vào lịch không?"
Thiếu nữ mèo yêu nói: "Không, không động... Lúc chủ, chủ nhân ở đây sẽ động vào, nhưng chủ, chủ nhân không ở đây..."
Đường Na im lặng nhìn quyển lịch, nếu như quyển lịch này không bị người nào lật qua lật lại, như vậy lần cuối cùng động vào chính là ngày mẹ Ngu Trạch rời nhà.
Hoá ra "Chờ rất nhiều năm" mà thiếu nữ mèo yêu nói, là hai mươi bảy năm.
Đường Na nói: "Tôi muốn lên tầng hai."
Quất Tử lập tức gật đầu: "Tôi, tôi dẫn cô đi!"
Ba người đi lên tầng, bước chân mèo yêu nhẹ nhàng nhất, giẫm lên mặt đất không một tiếng động.
Tầng hai giống tầng một, dày đặc tro bụi, Đường Na đẩy cửa phòng ngủ chính rồi đi vào.
Đồ dùng bên trong rất đơn giản, một chiếc giường gỗ đơn sơ kê sát tường, trên tủ gỗ đầu giường hai bên phân biệt đặt đồng hồ báo thức đã rỉ sét và khung ảnh bị úp xuống.
Ngu Trạch chậm rãi đi về phía khung ảnh, duỗi tay ra dừng ở giữa không trung hồi lâu mới cầm khung ảnh bị úp xuống lên.
Trong khung ảnh không có cái gì, trái tim Ngu Trạch một lần nữa thả lỏng, anh không biết thời khắc này mình thất vọng nhiều hơn hay là an tâm nhiều hơn.
"Lúc chủ, chủ nhân rời đi, đã mang tấm ảnh bên trong đi rồi..." Cô gái mèo yêu nói.
Đường Na mở tủ quần áo, nhìn quần áo đã sờn cũ không thể mặc bên trong, nói: "Đây đều là quần áo của bà ấy hả?"
"Phải, phải! Những người kia vứt, vứt hết đồ của chủ, chủ nhân! Nhưng Quất Tử lại nhặt về... Bọn họ nói Quất Tử là con, con mèo trộm cắp, nhưng đây, vốn là đồ của chủ, chủ nhân mà!" Cô gái tủi thân nói.
Đường Na chợt hiểu tại sao lúc đầu Ngu Trạch lại kháng cự, anh đã đoán được nơi này sẽ có thứ phá vỡ nhận định vốn có của anh.
Cô nhìn thoáng qua hướng Ngu Trạch, sắc mặt anh không thay đổi nhìn khung ảnh trống không trong tay, lông mi cong dài cụp xuống che khuất cảm xúc trong ánh mắt ấy.
Đường Na đóng cửa tủ quần áo, quần áo nam nữ đã bạc màu lại tiếp tục bị thời gian phủ bụi.
Cô đi đến phòng tắm, mở tủ đựng đồ phòng tắm, nhìn thấy dao cạo râu và đồ dùng của đàn ông như trong dự đoán, ánh mắt cô chuyển về chiếc giường trong phòng ngủ, suy đoán trong lòng càng chắc chắn hơn.
Lúc mẹ Ngu Trạch sống ở đây, còn có một người đàn ông sống cùng với bà ấy.
Bọn họ dùng chung một giường, một phòng tắm, một tủ treo quần áo.
Quan hệ của bọn họ vô cùng sinh động.
Đường Na đóng tủ đựng đồ phòng tắm lại, như không có việc gì đi ra ngoài.
Ngu Trạch đã đặt khung ảnh xuống và đứng ở cửa chờ cô, sau khi hai người cùng đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt bị một căn phòng nhỏ mở cửa ở cuối hành lang thu hút.
Trong tầm mắt chật hẹp, Đường Na chỉ nhìn thấy một ban thờ nhỏ có rèm che, cô không nhận ra bên trong thờ ai, nhưng cô từng thấy rồi.
Là một vị thần trong số các thần được cung phụng trên ban thờ trong nhà Trì Linh Âm.
Ngu Trạch dẫn đầu đi về phía phòng nhỏ, Đường Na theo sát phía sau, mèo yêu kiêng dè Đường Na dị ứng, một mực chú ý duy trì một khoảng cách, đi xa xa phía sau hai người.
Sau khi đi vào căn phòng, Đường Na ngồi xổm trước ban thờ nhỏ, hỏi Ngu Trạch: "Đây là vị thần nào?"
Ngu Trạch nhìn ban thờ thần, nói: "... Không biết."
Mèo yêu vào phòng nghe thấy câu hỏi này thì lên tinh thần, vui vẻ nói: "Nguyên, Nguyên Thủy, Nguyên Thủy Thiên Tôn!"
"... Mẹ anh tín đạo giáo ư?" Đường Na nhìn Ngu Trạch.
Ngu Trạch vẫn chỉ có thể trả lời: "... Không biết."
Anh dời mắt khỏi ban thờ thần, tâm trạng phức tạp khó tả.
Thờ thần chính là bà sao? Nghênh đón tân xuân chính là bà sao?
Vì sao ở nhà họ Ngu, bà không vui không buồn, vô dục vô cầu, chỉ để ý hai đứa con trai và cây ngọc lan trong sân vườn?
Ngu Trạch chưa từng thấy bà vui vẻ, mặc dù bà luôn tươi cười.
Bà giống Ngu Bái, luôn tươi cười, nhưng cho tới nay chưa từng thật sự vui vẻ.
Mặc dù Đường Na không hỏi mèo yêu, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ trả lời câu hỏi của Đường Na, cô ấy nói: "Là nam, nam chủ nhân thờ, thờ!"
Đường Na nhìn tượng thần im lặng không nói gì, một lát sau, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Ngu Trạch: "Nam chủ nhân là ai?"
"Nam, nam chủ nhân chính là nam, nam chủ nhân." Mèo yêu đầy ngây thơ: "Sức khỏe của nam, nam chủ nhân không tốt, chủ, chủ nhân nói ông ấy bị bệnh... Chủ, chủ nhân rất đau lòng, chủ nhân thường xuyên rơi nước mắt... Nước, nước mắt mặn chát... Quất Tử không thích chủ nhân rơi, rơi nước mắt..."
"Chủ nhân của cô và nam chủ nhân cùng rời đi sao?" Ngu Trạch hỏi.
"Chủ, chủ nhân bọc, bọc nam chủ nhân trong bông hoa, nói là muốn dẫn, dẫn ông ấy về nhà!" Mèo yêu nói: "Nam, nam chủ nhân ngủ thiếp đi! Quất, Quất Tử muốn giúp đỡ, nhưng mà chủ, chủ nhân bảo tôi đi, không cho tôi đi, đi cùng... Quất Tử chỉ, chỉ có thể ở lại, lại đây, chờ chủ, chủ nhân trở về..."
"... Bà ấy khóc không?" Ngu Trạch thấp giọng hỏi.
Đường Na nhìn anh, cô khó mà cảm nhận được tâm trạng của anh từ gương mặt bình tĩnh kia, nhưng không hiểu sao cô rất khó chịu.
Cô không tự chủ được nắm tay của anh, Ngu Trạch nhìn về phía cô, yên lặng nắm chặt tay cô.
"Lúc nam chủ, chủ nhân tỉnh, không khóc... Sau khi nam chủ nhân ngủ, ngủ, bà ấy khóc, khóc..."
Ngu Trạch im lặng nhìn điện thờ, thật lâu không nói tiếng nào.
Mèo yêu tò mò hỏi: "Hai người không, không vái lạy sao? Chủ, chủ nhân và nam chủ nhân mỗi ngày đều vái lạy..."
Trong nháy mắt Ngu Trạch khụy gối xuống, Đường Na dùng ma pháp thổi sạch bụi trên chiếc đệm cỏ đầy bụi.
Ngu Trạch quỳ trên đệm, im lặng nhìn tượng thần vuốt chòm râu dài, trong mấy giây ngắn ngủi im lặng không nói, anh cảm thấy mình suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại như chẳng nghĩ cái gì cả.
Sau một lúc lâu, anh cúi đầu, nhìn mặt đất phủ đầy bụi, vài giây sau, hắn ngẩng đầu rồi đứng dậy, kết thúc nghi thức quỳ lạy không đúng tiêu chuẩn.
"Đi thôi, không có gì đáng xem." Anh nói với Đường Na.
"Hai người muốn đi rồi sao?" Mèo yêu lộ ra vẻ bi thương.
Cô ấy tiễn hai người đến cửa, lưu luyến không thôi hỏi: "Hai người có đến nữa không?"
Ngu Trạch hỏi: "Cô vẫn định chờ ở đây sao?"
Mèo yêu không rõ ràng cho lắm cười: "Chủ, chủ nhân vẫn chưa về... Tất nhiên Quất Tử phải, phải chờ..."
"Nếu như bà ấy mãi mãi sẽ không quay về thì sao?" Ngu Trạch lại hỏi.
Quất Tử lộ ra vẻ nghi ngờ: "Làm sao anh biết, biết chủ nhân sẽ không, không về? Mặc kệ phải chờ bao, bao nhiêu năm, chủ nhân chắc, chắc chắn sẽ quay về..."
Ngu Trạch không khuyên tiếp, xoay người đi cùng Đường Na rời biệt thự, Đường Na quay đầu nhìn thoáng qua, mèo yêu dựa vào cạnh cửa, trông thấy cô quay đầu, nét mặt không nỡ và buồn bã trên mặt lập tức chuyển thành tươi cười, ra sức vẫy tay với cô, cái đuôi màu quýt vui sướng lắc tới lắc lui như đuôi chó.
Mèo có con thân với người, cũng có con không thân với người, rõ ràng, Quất Tử loại thích quấn quýt con người.
Cô ấy đã mất chủ nhân, một mình chờ đợi ở căn nhà trống rỗng hai mươi bảy năm, trong lúc đó không chỉ phải đối phó với người muốn chiếm nhà, còn phải đối mặt với sự bắt nạt của mèo hoang, cây ngọc lan trong vườn đầy sức sống, mà cô ấy lại gầy chỉ có da bọc xương.
Hai mươi bảy năm cô độc chờ đợi khiến cô ấy quên cách nói chuyện, lúc cô ấy nói một câu đều lắp ba lắp bắp nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vui vẻ.
Ngón tay Đường Na giật giật ở mép chân, một lát sau, cô giơ tay lên, khẽ vẫy tay với mèo yêu, sau đó gương mặt nóng lên nhanh chóng xoay đầu lại, làm bộ không xảy ra chuyện gì.
Tay của cô chui vào trong tay Ngu Trạch, yên lặng đan mười ngón với tay anh.
Lúc trước cô luôn cảm thấy mình là người bi thảm nhất thế giới, cô bị gia tộc vứt bỏ, vào độ tuổi nên mặc váy xinh đẹp chơi bắt bướm, cô bị người thân đưa lên giá thiêu chịu thẩm phán, thật vất vả được cứu, người cứu cô là huyết tinh ma nữ đầy tiếng xấu, cô chỉ là từ địa ngục này rơi xuống một địa ngục khác.
Cô tưởng rằng thế giới sẽ không tốt, tương lai của mình cũng sẽ không tươi sáng nữa.
Thế nhưng kể từ khi quen biết Ngu Trạch, cô dần dần thấy được mặt khác của thế giới.
Ở một mặt trái ngược với phản bội và ghê tởm lóe hào quang sáng chói, tươi đẹp và ấm áp.
Hơn nữa không chỉ một mình cô ôm bi thương trong lòng, lúc cô sụt sùi, trên thế giới cũng có những người khác đang khóc, lúc cô đau khổ, trên thế giới cũng có những người khác đang khổ đau, người trông gọn gàng xinh đẹp, bọn họ cũng sẽ có bi thương không thể nói rõ.
Cô đã từng mất đi tất cả, nhưng vận mệnh cho cô sự đền bù tốt hơn.
Cô con gái út nhà công tước Đồ Linh, vị hôn thê của người thừa kế đế quốc, so sánh với những tiếng tăm hữu danh vô thực này, bàn tay mà cô đang nắm quý giá gấp trăm lần, ấm áp gấp trăm lần.
Ngu Trạch không chỉ dạy cho cô biết cái gì là yêu, còn dạy cô biết cách tìm hiểu người khác.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, ánh trăng mờ chiếu sáng con đường xuống dốc, ánh đèn biệt thự liền kề hai bên giao thoa, tiếng đàn dương cầm du dương không biết phát ra từ chỗ nào.
Ngu Trạch thở phào một hơi, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, bởi vì trời vừa mưa xong, bầu trời sao trong vắt như được gột rửa, ánh sáng tản mát khắp trời. Ngu Trạch cảm thấy vừa mỏi mệt vừa nhẹ nhõm, tựa như trái tim treo mãi giữa không trung cuối cùng cũng trở về mặt đất.
Chuyện mà anh mãi không tài nào hiểu được, cuối cùng cũng có đáp án.
Cô gái bên cạnh nắm tay của anh, nhẹ nhàng vung vẩy.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên anh."
"... Em không muốn hỏi sao?" Anh cười nói.
Cô dừng một chút, hỏi: "Anh buồn không?"
"... Anh không biết."
Ngu Trạch giẫm lên bóng đèn đường tiến lên, anh cụp mắt, sắc mặt bình tĩnh nhìn mặt đất.
"Từ lúc còn rất nhỏ... Anh đã mơ hồ ý thức được, mẹ anh không yêu bố anh, em trai anh vừa yêu vừa hận mình, bố anh thì luôn né tránh anh và Ngu Bái, nếu nói là không thích, không bằng nói không biết đối mặt với bọn anh như thế nào."
Trong quá trình trưởng thành dài đẵng, từ đầu tới cuối anh đều cô độc.
Về sau anh quen với cô độc, xem cô độc như chuyện đương nhiên, độc lai độc vãng trong cuộc đời phồn hoa.
Anh cũng không phải là không biết nhìn mặt mà nói chuyện cho nên trở nên cô độc.
Chính bởi vì thần kinh của anh như rễ cây đại thụ rập rạp đâm vào mặt đất, mẫn cảm nhận ra sự đau khổ và bất đắc dĩ xung quanh, cho nên mới muốn chủ động chạy khỏi đám người.
Trốn tránh những chuyện không thể nào hiểu được, cũng trốn tránh cảm giác bất lực mà cuộc sống không thể làm chủ mang lại cho anh.
"Em biết vừa rồi ở trước tượng thần, anh đang suy nghĩ gì không?"
Đường Na yên lặng lắng nghe lời anh nói.
"... Anh đang khẩn cầu, thần có thể bao dung cho sự nhu nhược của anh."
Sự đau khổ của Ngu Bái, của Ngu Thư, của mẹ và của chính bản thân anh tràn ngập trong biệt thự xa hoa rộng lớn của Ngu Thị, ép người ta không thể hô hấp, dù giả vờ tạo ra cảnh thái bình thế nào thì nơi đó vẫn là một nơi ngập tràn bi thương.
Cho nên anh chạy trốn khỏi nhà họ Ngu.
Dù cho Ngu Bái bắt tay với Trương Tử Nhàn hãm hại anh, anh cũng khó có thể sinh lòng hận thù với Ngu Bái.
Bởi vì người bỏ lại gia đình, quay người chạy trốn đau khổ nặng nề như núi này trước... Là anh.
Anh sợ chạm đến thứ phía sau đau khổ, thế là giả bộ như không phát hiện những đau khổ này, tưởng rằng như thế có thể che giấu sự tồn tại của nó, như thế có thể kéo dài khung cảnh hòa thuận dối trá này mãi mãi.
Cho nên lúc Ngu Bái trằn trọc, co ro cơ thể, ôm cái chân bị bệnh khe khẽ nức nở mỗi đêm, anh nhắm chặt hai mắt giả vờ say giấc cách đó một mét.
Cho nên lúc bố mẹ tương kính như tân, mẹ chẳng quan tâm đến việc làm hàng ngày của bố, sự giao lưu của bọn họ chỉ vẻn vẹn "anh về rồi", "ăn cơm chưa", anh chưa từng hỏi bố mẹ "vì sao".
Anh chọn rời xa nơi tràn ngập gút mắc và đau khổ, đối với bản thân anh, việc anh làm không sai, với nhưng người ở lại thì sao?
Bọn họ thật sự là khối u ác tính không có thuốc nào cứu được, nhất định phải cắt bỏ khỏi cơ thể sao?
"Anh không hề nhu nhược!" Cô bỗng nhiên kéo mạnh tay anh, làm bước chân phù phiếm của anh không thể không ngừng lại.
Ngu Trạch nhìn cô, cô lại tức giận trợn mắt nhìn anh.
"Trước mặt ác linh sáu tay sáu chân, anh đã đánh cược tính mạng bảo vệ một đồ quỷ sức đáng ghét cả ngày bắt nạt anh!"
Trong đôi mắt to màu tím nhạt của cô nổi gợn sóng lăn tăn, Ngu Trạch nhìn thấy mà cõi lòng xốn xang, mà lời của cô làm trái tim anh rung động sâu sắc.
"Anh sẽ không đánh cược tính mạng bảo vệ đồ quỷ sứ đáng ghét." Anh thở dài nói, dang tay ôm lấy cô gái đang mặt sưng mày sỉa vào lòng: "Chừng nào thì em mới có thể hiểu rõ sự đáng yêu của mình đây?"
"Em... Đáng yêu?" Cô trợn tròn mắt, mặt đầy nghi ngờ.
"Cực kỳ." Ngu Trạch nói.
"Thật sao?" Cô nửa tin nửa ngờ chấp nhận cách nói này, sau đó nói: "Anh cũng cực kỳ dũng cảm... Là người dũng cảm nhất mà em từng gặp."
"... Bởi vì anh bảo vệ em?" Ngu Trạch hỏi.
"Bởi vì anh có thể nhìn thẳng vào bất hạnh... Lại đường đường chính chính vượt qua nó."
Ngu Trạch cười khổ: "Anh chưa từng..."
Đường Na ngẩng mặt lên, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngẩn của anh, gằn từng chữ nói: "Việc làm của anh bây giờ, không phải chính là nhìn thẳng bất hạnh sao?"
Cô muốn đối xử dịu dàng với mọi người, bởi vì cô biết cảm giác được người ta đối xử dịu dàng.
Đường Na nắm chặt tay Ngu Trạch tay, một lát sau, cô buông lỏng tay anh ra.
Cô không chớp mắt nhìn Ngu Trạch, nói: "Đi làm chuyện anh muốn làm, bây giờ tâm nguyện của anh chắc chắn sẽ thành sự thật... Bởi vì tâm nguyện của anh, chính là tâm nguyện của ma nữ."
Chàng trai loài người không có ma lực dùng dịu dàng thuần dưỡng huyết tinh ma nữ vĩ đại nhất.
Tựa như anh cứu thoát cô khỏi bóng tối trong thế giới không có ánh sáng, cô cũng muốn cứu vớt anh khỏi vòng xoáy đau khổ bất đắc dĩ.
Đây không phải bố thí đơn phương, mà là báo đáp, báo đáp một bước trước của anh đã cứu cô thoát khỏi phẫn hận vô tận.
Ngu Trạch nhìn cô, trong mắt gió nổi mây phun, giống như có vô vàn lời nói muốn truyền đạt.
Sau một lúc lâu, anh quay người chạy về căn biệt thự còn chưa đi xa, cô gái mèo yêu vẫn đứng canh ở cổng ngạc nhiên mở to hai mắt.
Ngu Trạch chạy đến trước mặt cô gái, móc trong túi áo ra một lá bùa rồi đưa cho cô ấy.
"Tôi dẫn cô về Trung Quốc gặp chủ nhân của cô, cô đồng ý đi theo chúng tôi không?" Anh nói.
Cô gái mèo yêu chợt sững sờ, qua một hồi lâu, sắc mặt cô ấy đỏ lên, gật mạnh đầu, nụ cười thiếu một cái răng nanh xán lạn tươi đẹp, trong mắt lại không ngừng chảy nước mắt.
"Quất Tử đồng, đồng ý!"
Tác giả có lời muốn nói: Đây mới là ý nghĩa của tên truyện Cứu vớt thần tượng hết thời. Cứu vớt mọi mặt của một người, chứ không phải chỉ là sự nghiệp thần tượng của anh ấy. Đây là một câu chuyện cứu vớt lẫn nhau, sự dịu dàng dần lan tỏa.
"Là sau khi Quất Tử trưởng, trưởng thành sao?" Thiếu nữ mèo yêu vui vẻ nói, cái đuôi dài màu quýt chui ra từ phía sau, lúc ẩn lúc hiện sau lưng cô ấy: "Chủ, chủ nhân nói, sau này Quất Tử trưởng thành, có hai, hai cái đuôi! Bây giờ Quất Tử có, có thể biến thành người, nhưng mà vẫn, vẫn chưa mọc ra cái đuôi thứ hai..."
Lúc thiếu nữ mèo yêu nói chuyện, Đường Na dạo qua tầng một một vòng, lúc quay trở lại phòng khách, cô gái đang nhiệt tình mời Ngu Trạch ngồi xuống sofa đầy bụi:
"Chủ, chủ nhân thích ngồi ở đây... Đây là ch, chăn của bà ấy... Anh ngồi, ngồi đi..."
Cô ấy động tác vụng về dùng năm đầu ngón tay nhấn điều khiển trên bàn, nhìn TV vẫn đen sì, nghi hoặc nói thầm: "Vì, vì sao không có phản ứng..."
Nơi này đã sớm cắt nước cắt điện nhiều năm, đương nhiên không thể nào có phản ứng được.
"Quất Tử..." Ngu Trạch nói.
"Quất, Quất Tử!" Thiếu nữ mèo yêu bị điểm danh, mừng rỡ đến cực điểm ngẩng đầu lên.
"Không sao, chúng tôi không muốn xem TV." Anh nói.
Thiếu nữ mèo yêu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, dường như không biết còn có thể tiếp đón bọn họ như thế nào.
Đường Na đi đến trước TV, nhìn quyển lịch ố vàng treo trên tường, hỏi: "Cô có động vào lịch không?"
Thiếu nữ mèo yêu nói: "Không, không động... Lúc chủ, chủ nhân ở đây sẽ động vào, nhưng chủ, chủ nhân không ở đây..."
Đường Na im lặng nhìn quyển lịch, nếu như quyển lịch này không bị người nào lật qua lật lại, như vậy lần cuối cùng động vào chính là ngày mẹ Ngu Trạch rời nhà.
Hoá ra "Chờ rất nhiều năm" mà thiếu nữ mèo yêu nói, là hai mươi bảy năm.
Đường Na nói: "Tôi muốn lên tầng hai."
Quất Tử lập tức gật đầu: "Tôi, tôi dẫn cô đi!"
Ba người đi lên tầng, bước chân mèo yêu nhẹ nhàng nhất, giẫm lên mặt đất không một tiếng động.
Tầng hai giống tầng một, dày đặc tro bụi, Đường Na đẩy cửa phòng ngủ chính rồi đi vào.
Đồ dùng bên trong rất đơn giản, một chiếc giường gỗ đơn sơ kê sát tường, trên tủ gỗ đầu giường hai bên phân biệt đặt đồng hồ báo thức đã rỉ sét và khung ảnh bị úp xuống.
Ngu Trạch chậm rãi đi về phía khung ảnh, duỗi tay ra dừng ở giữa không trung hồi lâu mới cầm khung ảnh bị úp xuống lên.
Trong khung ảnh không có cái gì, trái tim Ngu Trạch một lần nữa thả lỏng, anh không biết thời khắc này mình thất vọng nhiều hơn hay là an tâm nhiều hơn.
"Lúc chủ, chủ nhân rời đi, đã mang tấm ảnh bên trong đi rồi..." Cô gái mèo yêu nói.
Đường Na mở tủ quần áo, nhìn quần áo đã sờn cũ không thể mặc bên trong, nói: "Đây đều là quần áo của bà ấy hả?"
"Phải, phải! Những người kia vứt, vứt hết đồ của chủ, chủ nhân! Nhưng Quất Tử lại nhặt về... Bọn họ nói Quất Tử là con, con mèo trộm cắp, nhưng đây, vốn là đồ của chủ, chủ nhân mà!" Cô gái tủi thân nói.
Đường Na chợt hiểu tại sao lúc đầu Ngu Trạch lại kháng cự, anh đã đoán được nơi này sẽ có thứ phá vỡ nhận định vốn có của anh.
Cô nhìn thoáng qua hướng Ngu Trạch, sắc mặt anh không thay đổi nhìn khung ảnh trống không trong tay, lông mi cong dài cụp xuống che khuất cảm xúc trong ánh mắt ấy.
Đường Na đóng cửa tủ quần áo, quần áo nam nữ đã bạc màu lại tiếp tục bị thời gian phủ bụi.
Cô đi đến phòng tắm, mở tủ đựng đồ phòng tắm, nhìn thấy dao cạo râu và đồ dùng của đàn ông như trong dự đoán, ánh mắt cô chuyển về chiếc giường trong phòng ngủ, suy đoán trong lòng càng chắc chắn hơn.
Lúc mẹ Ngu Trạch sống ở đây, còn có một người đàn ông sống cùng với bà ấy.
Bọn họ dùng chung một giường, một phòng tắm, một tủ treo quần áo.
Quan hệ của bọn họ vô cùng sinh động.
Đường Na đóng tủ đựng đồ phòng tắm lại, như không có việc gì đi ra ngoài.
Ngu Trạch đã đặt khung ảnh xuống và đứng ở cửa chờ cô, sau khi hai người cùng đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt bị một căn phòng nhỏ mở cửa ở cuối hành lang thu hút.
Trong tầm mắt chật hẹp, Đường Na chỉ nhìn thấy một ban thờ nhỏ có rèm che, cô không nhận ra bên trong thờ ai, nhưng cô từng thấy rồi.
Là một vị thần trong số các thần được cung phụng trên ban thờ trong nhà Trì Linh Âm.
Ngu Trạch dẫn đầu đi về phía phòng nhỏ, Đường Na theo sát phía sau, mèo yêu kiêng dè Đường Na dị ứng, một mực chú ý duy trì một khoảng cách, đi xa xa phía sau hai người.
Sau khi đi vào căn phòng, Đường Na ngồi xổm trước ban thờ nhỏ, hỏi Ngu Trạch: "Đây là vị thần nào?"
Ngu Trạch nhìn ban thờ thần, nói: "... Không biết."
Mèo yêu vào phòng nghe thấy câu hỏi này thì lên tinh thần, vui vẻ nói: "Nguyên, Nguyên Thủy, Nguyên Thủy Thiên Tôn!"
"... Mẹ anh tín đạo giáo ư?" Đường Na nhìn Ngu Trạch.
Ngu Trạch vẫn chỉ có thể trả lời: "... Không biết."
Anh dời mắt khỏi ban thờ thần, tâm trạng phức tạp khó tả.
Thờ thần chính là bà sao? Nghênh đón tân xuân chính là bà sao?
Vì sao ở nhà họ Ngu, bà không vui không buồn, vô dục vô cầu, chỉ để ý hai đứa con trai và cây ngọc lan trong sân vườn?
Ngu Trạch chưa từng thấy bà vui vẻ, mặc dù bà luôn tươi cười.
Bà giống Ngu Bái, luôn tươi cười, nhưng cho tới nay chưa từng thật sự vui vẻ.
Mặc dù Đường Na không hỏi mèo yêu, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ trả lời câu hỏi của Đường Na, cô ấy nói: "Là nam, nam chủ nhân thờ, thờ!"
Đường Na nhìn tượng thần im lặng không nói gì, một lát sau, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Ngu Trạch: "Nam chủ nhân là ai?"
"Nam, nam chủ nhân chính là nam, nam chủ nhân." Mèo yêu đầy ngây thơ: "Sức khỏe của nam, nam chủ nhân không tốt, chủ, chủ nhân nói ông ấy bị bệnh... Chủ, chủ nhân rất đau lòng, chủ nhân thường xuyên rơi nước mắt... Nước, nước mắt mặn chát... Quất Tử không thích chủ nhân rơi, rơi nước mắt..."
"Chủ nhân của cô và nam chủ nhân cùng rời đi sao?" Ngu Trạch hỏi.
"Chủ, chủ nhân bọc, bọc nam chủ nhân trong bông hoa, nói là muốn dẫn, dẫn ông ấy về nhà!" Mèo yêu nói: "Nam, nam chủ nhân ngủ thiếp đi! Quất, Quất Tử muốn giúp đỡ, nhưng mà chủ, chủ nhân bảo tôi đi, không cho tôi đi, đi cùng... Quất Tử chỉ, chỉ có thể ở lại, lại đây, chờ chủ, chủ nhân trở về..."
"... Bà ấy khóc không?" Ngu Trạch thấp giọng hỏi.
Đường Na nhìn anh, cô khó mà cảm nhận được tâm trạng của anh từ gương mặt bình tĩnh kia, nhưng không hiểu sao cô rất khó chịu.
Cô không tự chủ được nắm tay của anh, Ngu Trạch nhìn về phía cô, yên lặng nắm chặt tay cô.
"Lúc nam chủ, chủ nhân tỉnh, không khóc... Sau khi nam chủ nhân ngủ, ngủ, bà ấy khóc, khóc..."
Ngu Trạch im lặng nhìn điện thờ, thật lâu không nói tiếng nào.
Mèo yêu tò mò hỏi: "Hai người không, không vái lạy sao? Chủ, chủ nhân và nam chủ nhân mỗi ngày đều vái lạy..."
Trong nháy mắt Ngu Trạch khụy gối xuống, Đường Na dùng ma pháp thổi sạch bụi trên chiếc đệm cỏ đầy bụi.
Ngu Trạch quỳ trên đệm, im lặng nhìn tượng thần vuốt chòm râu dài, trong mấy giây ngắn ngủi im lặng không nói, anh cảm thấy mình suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại như chẳng nghĩ cái gì cả.
Sau một lúc lâu, anh cúi đầu, nhìn mặt đất phủ đầy bụi, vài giây sau, hắn ngẩng đầu rồi đứng dậy, kết thúc nghi thức quỳ lạy không đúng tiêu chuẩn.
"Đi thôi, không có gì đáng xem." Anh nói với Đường Na.
"Hai người muốn đi rồi sao?" Mèo yêu lộ ra vẻ bi thương.
Cô ấy tiễn hai người đến cửa, lưu luyến không thôi hỏi: "Hai người có đến nữa không?"
Ngu Trạch hỏi: "Cô vẫn định chờ ở đây sao?"
Mèo yêu không rõ ràng cho lắm cười: "Chủ, chủ nhân vẫn chưa về... Tất nhiên Quất Tử phải, phải chờ..."
"Nếu như bà ấy mãi mãi sẽ không quay về thì sao?" Ngu Trạch lại hỏi.
Quất Tử lộ ra vẻ nghi ngờ: "Làm sao anh biết, biết chủ nhân sẽ không, không về? Mặc kệ phải chờ bao, bao nhiêu năm, chủ nhân chắc, chắc chắn sẽ quay về..."
Ngu Trạch không khuyên tiếp, xoay người đi cùng Đường Na rời biệt thự, Đường Na quay đầu nhìn thoáng qua, mèo yêu dựa vào cạnh cửa, trông thấy cô quay đầu, nét mặt không nỡ và buồn bã trên mặt lập tức chuyển thành tươi cười, ra sức vẫy tay với cô, cái đuôi màu quýt vui sướng lắc tới lắc lui như đuôi chó.
Mèo có con thân với người, cũng có con không thân với người, rõ ràng, Quất Tử loại thích quấn quýt con người.
Cô ấy đã mất chủ nhân, một mình chờ đợi ở căn nhà trống rỗng hai mươi bảy năm, trong lúc đó không chỉ phải đối phó với người muốn chiếm nhà, còn phải đối mặt với sự bắt nạt của mèo hoang, cây ngọc lan trong vườn đầy sức sống, mà cô ấy lại gầy chỉ có da bọc xương.
Hai mươi bảy năm cô độc chờ đợi khiến cô ấy quên cách nói chuyện, lúc cô ấy nói một câu đều lắp ba lắp bắp nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vui vẻ.
Ngón tay Đường Na giật giật ở mép chân, một lát sau, cô giơ tay lên, khẽ vẫy tay với mèo yêu, sau đó gương mặt nóng lên nhanh chóng xoay đầu lại, làm bộ không xảy ra chuyện gì.
Tay của cô chui vào trong tay Ngu Trạch, yên lặng đan mười ngón với tay anh.
Lúc trước cô luôn cảm thấy mình là người bi thảm nhất thế giới, cô bị gia tộc vứt bỏ, vào độ tuổi nên mặc váy xinh đẹp chơi bắt bướm, cô bị người thân đưa lên giá thiêu chịu thẩm phán, thật vất vả được cứu, người cứu cô là huyết tinh ma nữ đầy tiếng xấu, cô chỉ là từ địa ngục này rơi xuống một địa ngục khác.
Cô tưởng rằng thế giới sẽ không tốt, tương lai của mình cũng sẽ không tươi sáng nữa.
Thế nhưng kể từ khi quen biết Ngu Trạch, cô dần dần thấy được mặt khác của thế giới.
Ở một mặt trái ngược với phản bội và ghê tởm lóe hào quang sáng chói, tươi đẹp và ấm áp.
Hơn nữa không chỉ một mình cô ôm bi thương trong lòng, lúc cô sụt sùi, trên thế giới cũng có những người khác đang khóc, lúc cô đau khổ, trên thế giới cũng có những người khác đang khổ đau, người trông gọn gàng xinh đẹp, bọn họ cũng sẽ có bi thương không thể nói rõ.
Cô đã từng mất đi tất cả, nhưng vận mệnh cho cô sự đền bù tốt hơn.
Cô con gái út nhà công tước Đồ Linh, vị hôn thê của người thừa kế đế quốc, so sánh với những tiếng tăm hữu danh vô thực này, bàn tay mà cô đang nắm quý giá gấp trăm lần, ấm áp gấp trăm lần.
Ngu Trạch không chỉ dạy cho cô biết cái gì là yêu, còn dạy cô biết cách tìm hiểu người khác.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, ánh trăng mờ chiếu sáng con đường xuống dốc, ánh đèn biệt thự liền kề hai bên giao thoa, tiếng đàn dương cầm du dương không biết phát ra từ chỗ nào.
Ngu Trạch thở phào một hơi, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, bởi vì trời vừa mưa xong, bầu trời sao trong vắt như được gột rửa, ánh sáng tản mát khắp trời. Ngu Trạch cảm thấy vừa mỏi mệt vừa nhẹ nhõm, tựa như trái tim treo mãi giữa không trung cuối cùng cũng trở về mặt đất.
Chuyện mà anh mãi không tài nào hiểu được, cuối cùng cũng có đáp án.
Cô gái bên cạnh nắm tay của anh, nhẹ nhàng vung vẩy.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên anh."
"... Em không muốn hỏi sao?" Anh cười nói.
Cô dừng một chút, hỏi: "Anh buồn không?"
"... Anh không biết."
Ngu Trạch giẫm lên bóng đèn đường tiến lên, anh cụp mắt, sắc mặt bình tĩnh nhìn mặt đất.
"Từ lúc còn rất nhỏ... Anh đã mơ hồ ý thức được, mẹ anh không yêu bố anh, em trai anh vừa yêu vừa hận mình, bố anh thì luôn né tránh anh và Ngu Bái, nếu nói là không thích, không bằng nói không biết đối mặt với bọn anh như thế nào."
Trong quá trình trưởng thành dài đẵng, từ đầu tới cuối anh đều cô độc.
Về sau anh quen với cô độc, xem cô độc như chuyện đương nhiên, độc lai độc vãng trong cuộc đời phồn hoa.
Anh cũng không phải là không biết nhìn mặt mà nói chuyện cho nên trở nên cô độc.
Chính bởi vì thần kinh của anh như rễ cây đại thụ rập rạp đâm vào mặt đất, mẫn cảm nhận ra sự đau khổ và bất đắc dĩ xung quanh, cho nên mới muốn chủ động chạy khỏi đám người.
Trốn tránh những chuyện không thể nào hiểu được, cũng trốn tránh cảm giác bất lực mà cuộc sống không thể làm chủ mang lại cho anh.
"Em biết vừa rồi ở trước tượng thần, anh đang suy nghĩ gì không?"
Đường Na yên lặng lắng nghe lời anh nói.
"... Anh đang khẩn cầu, thần có thể bao dung cho sự nhu nhược của anh."
Sự đau khổ của Ngu Bái, của Ngu Thư, của mẹ và của chính bản thân anh tràn ngập trong biệt thự xa hoa rộng lớn của Ngu Thị, ép người ta không thể hô hấp, dù giả vờ tạo ra cảnh thái bình thế nào thì nơi đó vẫn là một nơi ngập tràn bi thương.
Cho nên anh chạy trốn khỏi nhà họ Ngu.
Dù cho Ngu Bái bắt tay với Trương Tử Nhàn hãm hại anh, anh cũng khó có thể sinh lòng hận thù với Ngu Bái.
Bởi vì người bỏ lại gia đình, quay người chạy trốn đau khổ nặng nề như núi này trước... Là anh.
Anh sợ chạm đến thứ phía sau đau khổ, thế là giả bộ như không phát hiện những đau khổ này, tưởng rằng như thế có thể che giấu sự tồn tại của nó, như thế có thể kéo dài khung cảnh hòa thuận dối trá này mãi mãi.
Cho nên lúc Ngu Bái trằn trọc, co ro cơ thể, ôm cái chân bị bệnh khe khẽ nức nở mỗi đêm, anh nhắm chặt hai mắt giả vờ say giấc cách đó một mét.
Cho nên lúc bố mẹ tương kính như tân, mẹ chẳng quan tâm đến việc làm hàng ngày của bố, sự giao lưu của bọn họ chỉ vẻn vẹn "anh về rồi", "ăn cơm chưa", anh chưa từng hỏi bố mẹ "vì sao".
Anh chọn rời xa nơi tràn ngập gút mắc và đau khổ, đối với bản thân anh, việc anh làm không sai, với nhưng người ở lại thì sao?
Bọn họ thật sự là khối u ác tính không có thuốc nào cứu được, nhất định phải cắt bỏ khỏi cơ thể sao?
"Anh không hề nhu nhược!" Cô bỗng nhiên kéo mạnh tay anh, làm bước chân phù phiếm của anh không thể không ngừng lại.
Ngu Trạch nhìn cô, cô lại tức giận trợn mắt nhìn anh.
"Trước mặt ác linh sáu tay sáu chân, anh đã đánh cược tính mạng bảo vệ một đồ quỷ sức đáng ghét cả ngày bắt nạt anh!"
Trong đôi mắt to màu tím nhạt của cô nổi gợn sóng lăn tăn, Ngu Trạch nhìn thấy mà cõi lòng xốn xang, mà lời của cô làm trái tim anh rung động sâu sắc.
"Anh sẽ không đánh cược tính mạng bảo vệ đồ quỷ sứ đáng ghét." Anh thở dài nói, dang tay ôm lấy cô gái đang mặt sưng mày sỉa vào lòng: "Chừng nào thì em mới có thể hiểu rõ sự đáng yêu của mình đây?"
"Em... Đáng yêu?" Cô trợn tròn mắt, mặt đầy nghi ngờ.
"Cực kỳ." Ngu Trạch nói.
"Thật sao?" Cô nửa tin nửa ngờ chấp nhận cách nói này, sau đó nói: "Anh cũng cực kỳ dũng cảm... Là người dũng cảm nhất mà em từng gặp."
"... Bởi vì anh bảo vệ em?" Ngu Trạch hỏi.
"Bởi vì anh có thể nhìn thẳng vào bất hạnh... Lại đường đường chính chính vượt qua nó."
Ngu Trạch cười khổ: "Anh chưa từng..."
Đường Na ngẩng mặt lên, kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngẩn của anh, gằn từng chữ nói: "Việc làm của anh bây giờ, không phải chính là nhìn thẳng bất hạnh sao?"
Cô muốn đối xử dịu dàng với mọi người, bởi vì cô biết cảm giác được người ta đối xử dịu dàng.
Đường Na nắm chặt tay Ngu Trạch tay, một lát sau, cô buông lỏng tay anh ra.
Cô không chớp mắt nhìn Ngu Trạch, nói: "Đi làm chuyện anh muốn làm, bây giờ tâm nguyện của anh chắc chắn sẽ thành sự thật... Bởi vì tâm nguyện của anh, chính là tâm nguyện của ma nữ."
Chàng trai loài người không có ma lực dùng dịu dàng thuần dưỡng huyết tinh ma nữ vĩ đại nhất.
Tựa như anh cứu thoát cô khỏi bóng tối trong thế giới không có ánh sáng, cô cũng muốn cứu vớt anh khỏi vòng xoáy đau khổ bất đắc dĩ.
Đây không phải bố thí đơn phương, mà là báo đáp, báo đáp một bước trước của anh đã cứu cô thoát khỏi phẫn hận vô tận.
Ngu Trạch nhìn cô, trong mắt gió nổi mây phun, giống như có vô vàn lời nói muốn truyền đạt.
Sau một lúc lâu, anh quay người chạy về căn biệt thự còn chưa đi xa, cô gái mèo yêu vẫn đứng canh ở cổng ngạc nhiên mở to hai mắt.
Ngu Trạch chạy đến trước mặt cô gái, móc trong túi áo ra một lá bùa rồi đưa cho cô ấy.
"Tôi dẫn cô về Trung Quốc gặp chủ nhân của cô, cô đồng ý đi theo chúng tôi không?" Anh nói.
Cô gái mèo yêu chợt sững sờ, qua một hồi lâu, sắc mặt cô ấy đỏ lên, gật mạnh đầu, nụ cười thiếu một cái răng nanh xán lạn tươi đẹp, trong mắt lại không ngừng chảy nước mắt.
"Quất Tử đồng, đồng ý!"
Tác giả có lời muốn nói: Đây mới là ý nghĩa của tên truyện Cứu vớt thần tượng hết thời. Cứu vớt mọi mặt của một người, chứ không phải chỉ là sự nghiệp thần tượng của anh ấy. Đây là một câu chuyện cứu vớt lẫn nhau, sự dịu dàng dần lan tỏa.
Danh sách chương