Cố Sâm nhận được tin tức của Vân Mật Tuyết, thực mau liền hiểu được ý tứ trong đó.
Vân Mật Tuyết sẽ không cố ý báo cho hắn, "nhắc nhở" hắn canh giữ Tô Kiền Nhi.

Tin tức này nhất định là chủ ý của nha đầu Yến Trục Quang.
Đối với Yến Trục Quang, cảm giác của Cô Sâm có chút phức tạp.
Cho dù hành tung của nàng trước khi đến Phong Hoa Tiên Tông đều thập phần rõ ràng, thậm chí là do Vân Mật Tuyết tự mình mang về, Cố Sâm vẫn cảm thấy người này không đơn giản.
Hắn cảm thấy những chuyện như bị thiên kiếp tinh luyện linh căn, được Vân Mật Tuyết mang về Phong Hoa Tiên Tông, thậm chí tất cả những chuyện mà nàng đã từng tao ngộ, đều là một tay Yến Trục Quang lên kế hoạch từ trước.
Người này lai lịch không rõ, ý đồ không rõ, chi tiết không rõ, theo lý mà nói là một nhân vật rất nguy hiểm.

Người như vậy, cho dù Cố Sâm không giám thị thêm, cũng nên có sự đề phòng.
Nhưng mà hắn không những không đề phòng, còn dung túng cho mưu đồ của Yến Trục Quang, an bài nàng đến bên cạnh Vân Mật Tuyết.
Nghĩ lại thì Cố Sâm cũng đã từng cho rằng bản thân bị điên rồi.

Nhưng dù cho được lựa chọn thêm lần nữa, hắn vẫn là sẽ an bài như vậy.
Hắn cũng không có thật sự mất đi lý trí, chỉ là quyết định có chút lớn mật và mạo hiểm mà thôi.
Hắn nhìn ra được, tiểu nha đầu này đối với sư muội Vân Mật Tuyết của hắn, người nổi tiếng hiền lành trong Tu chân giới kia, phi thường để ý.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, thật giống như Yến Trục Quang là vì Vân Mật Tuyết mà sống.
Tựa như Vân Mật Tuyết là toàn bộ ý nghĩa để nha đầu đó tồn tại ở thế giới này, là mối liên hệ duy nhất giữa nàng và thế giới này.
Cố Sâm không hiểu được loại cảm giác đó, cũng không cảm thấy chính mình nhìn lầm.

Hắn thậm chí có chút hâm mộ, hâm mộ tiểu nha đầu Yến Trục Quang.

Không sai, hắn không hâm mộ Vân Mật Tuyết, mà là hâm mộ tiểu nha đầu Yến Trục Quang này.
Bởi vì, tiểu nha đầu này quá giống hắn.
Hắn biết Yến Trục Quang giống mình, có lẽ là do quá khứ, hoặc là do thực lực cùng thiên phú phi phàm, hoặc có thể là bản tính trời sinh như thế, bọn họ tự do bên ngoài thế giới này, không có gì có thể lọt vào mắt bọn họ.
Cao ngạo, lại còn hết thuốc chữa.
Sự cao ngạo của hắn hiển lộ ra bên ngoài, ở Phong Hoa Tiên Tông, không thiếu lần bởi vì phần cao ngạo này mà bị xa lánh, thậm chí trước khi trở thành chưởng môn của Phong Hoa Tiên Tông, hắn còn bị phạt đến Ức Khổ Nhai sám hối vì động chạm đến chưởng môn tiền nhiệm.
Cho đến khi tông môn lâm vào khốn cảnh, cần một người có thủ đoạn mạnh mẽ, không sợ gây thù chuốc oán để trấn giữ, hắn mới được rời khỏi đó dưới sự đề xuất của Vân Mật Tuyết.
Tuy là như thế, tính cách đã hình thành từ trước, cho tới bây giờ hắn vẫn mãi không sửa được.
Yến Trục Quang và hắn giống nhau, cho dù nàng giả vờ ngoan ngoãn khéo léo trước mặt Vân Mật Tuyết, Cố Sâm cũng cảm nhận được, tất cả sự ôn hoà của nàng đều là cố tình giả vờ để thuận theo Vân Mật Tuyết, trong xương cốt của nàng, là lạnh nhạt giống hắn y như đúc.
Cho nên, Cố Sâm mới hâm mộ Yến Trục Quang.
Hâm mộ nàng có thể tìm được một người, có thể vì người đó mà thay đổi chính mình.
Vì cảm giác vận mệnh đã được chú định này, Cố Sâm đặt Yến Trục Quang vào bên cạnh Vân Mật Tuyết.

Hắn tin tưởng Yến Trục Quang sẽ không phản bội Vân Mật Tuyết, cũng tin tưởng rằng nếu có Yến Trục Quang che chở, sư muội ngốc Vân Mật Tuyết sẽ không bị người khác khi dễ.
Người mà Cố Sâm để ý không nhiều lắm, có thể bảo trì được một tâm hồn thiện lương khó có được như sư muội Vân Mật Tuyết, xem như là một trong số ít những người đó.
Cố Sâm áp xuống những suy nghĩ trong lòng, giơ tay truyền một tin tức về hướng khu nội môn đệ tử.
Qua một đoạn thời gian thật dài, Tô Kiền Nhi mới đến được đại điện nghị sự Phong Hoa Tiên Tông.
Không biết là Cố Sâm cố ý hay vô tình, biết rõ Tô Kiền Nhi mới vừa bắt đầu tu hành, hiện giờ thậm chí mới chỉ vừa dẫn khí nhập thể, thế nhưng lại không phái ra người nào đến đón nàng, để nàng một thân một mình đi bộ đến đại điện nghị sự trên núi.
Vừa mới bước vào đại điện, Tô Kiền Nhi có chút thở dốc, thân thể hằng năm suy yếu của nàng không thể chịu đựng nổi việc bò lên đến đỉnh núi đối với người tu chân còn không tính là cao này, mà mặt vẫn không đổi sắc.

“Đệ tử Tô Kiền Nhi, bái kiến chưởng môn.”
Nàng che giấu ánh mắt, rũ đôi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Cố Sâm.
Cố Sâm ngữ khí trầm ổn: “Lần này lại đây, ngươi có cho người khác biết không?”
“Chưởng môn đã phân phó, đệ tử không dám nói cho người khác.” Tô Kiền Nhi bấu lấy mép cổ tay áo, tựa hồ có chút không biết làm sao.
Cố Sâm hơi hơi gật đầu, vị nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm này lại có thiên phú dị thường, chẳng qua chỉ mới bay đến đây có hai lần, vậy mà đã có thể đi bộ tới chỗ này, tính sơ thời gian, dường như nàng đi thẳng một mạch đến, không hề dừng lại hay là bị lạc đường.
“Ngươi có thiên phú không tồi, mới chỉ qua một ngày mà đã có thể dẫn khí nhập thể, ngày sau hẳn là tiền đồ vô lượng.”
Tô Kiền Nhi giật mình, không biết sao có chút khẩn trương: “Đệ tử, trước kia đệ tử không thể tu hành, nhưng đã sớm ghi nhớ công pháp cơ bản rồi, hiện giờ thân thể rất tốt, liền gấp không chờ nổi mà thử một chút.

Thật may mắn có thể thành công dẫn khí nhập thể, không đáng nhắc tới, chưởng môn quá khen.”
“Ngươi không cần khẩn trương”, Cố Sâm nói: “Ta gọi ngươi tới, cũng không phải là để dò hỏi việc tu hành của ngươi.”
Tô Kiền Nhi càng thêm siết chặt cổ tay áo: “Không biết, chưởng môn gọi đệ tử tới, là vì chuyện gì?”
“Những người may mắn còn sống sót của chi nhánh Kiều gia, trên đường đi đến chủ gia đã bị kẻ nào đó phục kích, cả đoàn người bị sát hại, mong ngươi đừng quá bi thương.”
Cố Sâm không để cho Tô Kiền Nhi bất cứ thời gian chuẩn bị gì, trực tiếp ném ra tin tức đầy chấn động này.
Tô Kiền Nhi đột nhiên nghe được tin tức, có chút không phản ứng kịp, nàng nghiêng đầu, tựa như cảm thấy chính mình nghe lầm, nàng không hề cúi xuống nhìn sàn nhà, mà nhìn thẳng vào Cố Sâm, hỏi: “Cái, cái gì?”
Cố Sâm lặp lại không hề vòng vo uyển chuyển: “Chi nhánh Kiều gia, toàn quân bị diệt.”
Sau khi há mồm sửng sốt một lúc lâu, Tô Kiền Nhi mới phản ứng lại tin tức này có nghĩa là gì, đôi mắt nàng dần trở nên vô thần.
Đột nhiên cả người nàng mất hết sức lực, chân mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy?”
“Vì cái gì phải đối xử với ta như vậy?”
“A!” Nàng đã quên hiện giờ bản thân đang ở nơi nào, từng quyền từng quyền hung hăng nện xuống mặt đất, tựa như muốn đập nát sàn đại điện nghị sự.

Nhưng mà, đây giống như là một sự thật thảm khốc nàng không cách nào tiếp nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận, tựa như sàn đại điện nghị sự này không hề bị lay động bởi sức lực nhỏ bé của nàng, cho dù nàng đã nhẫn tâm đánh đến mức bàn tay bị thương chảy máu, nhưng sàn nhà kia vẫn không hề chấn động.
“Vì cái gì vì cái gì, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì, vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Cố Sâm rốt cuộc đã không thể che giấu đi sự thù hận, từ hốc bắt đỏ bừng nước mắt tràn ra như vỡ đê, dường như chảy ra những giọt máu đỏ tươi: “Vì cái gì đến cuối cùng, ta vẫn chỉ là một người cô đơn? Rốt cuộc ta đã gây nên nghiệp gì?”
Tô Kiền Nhi thập phần thất thố trên đại điện nghị sự, Cố Sâm thu hết nhất cử nhất động của nàng vào đáy mắt, nhưng lại không có bất cứ hành động gì, chỉ im lặng để nàng phát tiết.
Nàng dừng hành động tự mình hại mình vô vị kia lại, chống bàn tay với khớp xương nhiễm đầy máu lên sàn nhà, gục mặt xuống đất, khóc nức nở, rồi lại không thể hiểu được mà cười khẽ như tự giễu, trong chốc lát thì khóc, trong chốc lát lại cười, thoạt nhìn phi thường quỷ dị.
Chờ đến khi nàng hoàn toàn bình tĩnh, cũng không biết đã qua bao lâu.
Tô Kiền Nhi lung tung lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng chỉnh sửa lại dung nhan của mình: “Tuy biết rằng việc này không đúng với quy củ của tông môn, nhưng đệ tử vẫn cả gan thỉnh cầu.

Đệ tử muốn rời khỏi tông môn, điều tra nguyên do vì sao gia tộc bị sát hại, thỉnh cầu chưởng môn cho phép.”
Cố Sâm nói: “Ta đã sớm biết ngươi sẽ như vậy.”
Tô Kiền Nhi ngẩng đầu, quật cường nhìn Cố Sâm.
Cố Sâm lại quả quyết cự tuyệt: “Ngươi có từng nghĩ đến lý do vì sao Kiều gia chủ lại phải đưa ngươi vào Tiên Tông không?”
Tô Kiền Nhi cắn rách môi: “Ta nghĩ, ngoại công là vì bảo hộ ta.”
“Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn muốn rời khỏi tông môn? Ngươi có từng nghĩ đến nỗi khổ tâm của Kiều gia chủ không? Nếu ngươi rời khỏi Tiên Tông rồi gặp phải chuyện bất trắc, ngươi có thể tưởng tượng được Kiều gia chủ sẽ thương tâm đến mức nào không?”
Tô Kiền Nhi tự giễu cười cười: “Ngoại công xác thật sẽ thương tâm, nhưng đó là trong lúc hắn còn tồn tại.

Hắn đã không còn nữa, còn nói thương tâm hay không thương tâm cái gì, chẳng phải là lừa mình dối người sao?”
“Nếu không muốn ta gặp nguy hiểm, vậy hắn phải tự mình đến đây ngăn cản ta, tự mình tới nói với ta hắn lo lắng cho ta, không muốn để ta đi làm chuyện ngu ngốc a!”
Tô Kiền Nhi gần như rống lên.
Cố Sâm không so đo Tô Kiền Nhi vô lễ với hắn, cũng không đồng ý để nàng rời đi: “Việc của Kiều gia, không chỉ có mỗi chủ gia Kiều thị ra mặt, còn có các môn phái chính đạo khác liên thủ điều tra, không thiếu một người như ngươi.”
“Nếu ngươi rời khỏi thì chỉ làm tăng thêm phiền phức, chứ cũng chẳng giúp được gì.”
Tô Kiền Nhi hai tròng mắt đen như mực, không có phản ứng gì với lời nói của Cố Sâm, bộ dạng giống như hoàn toàn không nghe lọt tai.
Cố Sâm nói: “Nếu ngươi muốn rời khỏi, cũng không phải không có cách nào.”

Trong mắt Tô Kiền Nhi sinh ra một tia gợn sóng, nàng nhìn hắn một cái.
“Tu đến Trúc Cơ kỳ”, Cố Sâm nói: “Sau khi đến Trúc Cơ kỳ, sẽ không có ai ngăn cản ngươi.”
Tô Kiền Nhi cười lạnh một tiếng: “Nếu muốn tu đến Trúc Cơ kỳ, nhanh nhất cũng tốn ba bốn năm, đến lúc đó, hung thủ sớm đã biến mất không còn tung tích, ta còn điều tra cái gì?”
“Cũng không phải là không có biện pháp nhanh nhất”, Cố Sâm không có so đo chuyện Tô Kiền Nhi vô lễ, “Với thực lực của ngươi hiện tại, cho dù không có ai ra tay với ngươi, ngươi cũng vô pháp điều tra được cái gì.”
“Biện pháp gì?”
“Vào tháp.”
...
Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết ở phụ cận Thiên Ngự Thành đi dạo vài ngày, nhìn như thập phần nghiêm túc tìm kiếm cái gì đó, kỳ thật chẳng qua là nhân cơ hội du ngoạn mà thôi.
Thiên Ngự Thành được xem như là thành trì rất phồn hoa ở Tu chân giới, Yến Trục Quang đi lòng vòng ở Thiên Ngự Thành vài ngày, đối với thị trường ở Tu chân giới này cũng có không ít hiểu biết.
Nàng còn thay hình đổi dạng mua một số thứ thú vị ở các cửa hàng trong Thiên Ngự Thành, sau khi hoàn thành mấy cái nhiệm vụ chủ tuyến, nàng hiện tại cũng là một tiểu phú bà, muốn tiêu xài cũng có thể tiêu xài thoải mái.
Trong số đó, có một khối ngọc bội kỳ lạ, là Yến Trục Quang giành được trong một hội đấu giá, chủ nhân của nó cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì, Yến Trục Quang thấy nó được điêu khắc rất đẹp nên lập tức giành lấy.
Chỉ là còn chưa có thời gian nghiên cứu, liền đặt nó sang một bên, chờ khi nào có thời gian lại xem xét.
Ngọc bội đặt vào trong ba lô, hệ thống tò mò quét sơ qua, tuy không có kết quả gì, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong nó lại không nhỏ, ký chủ đại nhân nhà nó lại nhặt được bảo vật nữa a.
Chậc chậc.
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang ở bên ngoài, vốn là muốn muốn dụ dỗ người của Tích Huyết Ma Vực xuất hiện, có điều còn chưa phát hiện được người nào kỳ quái thì đã nhận được tin tức của Cố Sâm.
“Vào tháp?”
Yến Trục Quang tò mò nhìn nhìn ngọc bài trong tay Vân Mật Tuyết, “Chưởng môn muốn Đại sư tỷ trở về chủ trì nghi thức mở ra Thanh Công Tháp ở nội môn Phong Hoa Tiên Tông?”
Vân Mật Tuyết nói: “Không chỉ như vậy, tất cả nội môn đệ tử đều có một cơ hội tiến vào Thanh Công Tháp, ngươi chưa từng vào Thanh Công Tháp, lần này trở về, ngươi cũng có thể vào tháp một lần.”
Yến Trục Quang suy nghĩ một chút: “Còn có thể vào đó chơi.”
Nam chủ không hổ là nam chủ, mới nói muốn gọi các nàng trở về, đảo mắt liền tìm được cơ hội, còn thuận tiện ngăn cản Tô Kiền Nhi đang muốn chạy ra ngoài, thật đúng là tính toán tốt.
Chỉ tiếc là chưa thể tìm được người của Tích Huyết Ma Vực..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện