Phần một
Cho nên nói, rốt cuộc bây giờ là cái tình huống gì? Mạc Vong nhìn chăm chú vào đống quần áo lộng lẫy gần như chất đầy một cái giường, ánh mắt lại rơi vào đống đồ trang sức tinh xảo chất đầy bàn, cuối cùng ánh mắt rơi vào đủ loại hoa tươi bày đầy cả căn phòng, gân xanh trên trán không thể nào lặn xuống được. Cô xoay người, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm nhìn về phía chàng trai nhìn mình mong chờ, cực kỳ im lặng phát hiện, trên mặt người này lại hiện lên hai mảng đỏ ửng, xem ra hắn hình như rất thích bị trừng.
Sớm biết hắn sẽ phấn chấn thành cái đức hạnh M này, cô tuyệt đối sẽ không hạ thủ đánh người được không?!
Cô có chút cử chỉ vô lực——
Dùng cái loại phương thức giày vò kỳ ba này sao? Được rồi, hắn thành công!
Amya có chút bất mãn đối với cô gái mau quên: "Không phải ta đã nói qua sao?"
"......" Đúng vậy, đã nói.
Cô gái im lặng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc vừa mới trở lại nhà Kroos Dell, người này cứ như vậy sưng mặt sưng mũi kéo cô chạy vào trang viên, hướng nữ quản gia đang trợn mắt há hốc miệng tuyên bố "Viết thư thông báo cho phụ thân và mẫu thân, nói ta muốn kết hôn với cô ấy!", nếu như không phải là đã khôi phục lý trí, Mạc Vong thật muốn tát thêm mấy cái nữa lên gương mặt sưng bầm này của hắn.
Đợi chút...... Không phải là cô xuống tay quá nặng, không cẩn thận đánh hư đầu hắn chứ?
Cái vấn đề này rất nghiêm trọng nha!
"...... Tại sao?"
Cô gái nhìn chăm chú vào vẻ mặt không thể tin của đối phương, phía trên giống như viết đầy chữ "Không hợp lý! Không thể nào! Sao ta có thể bị từ chối!", có lẽ người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy đáng thương, nhưng cô tuyệt đối sẽ không, bởi vì người này vốn là kẻ biến thái được không?
Cô mới mười lăm tuổi!
Mười lăm tuổi đấy Này!!!
Kết hôn cái quỷ ấy!
Cô cũng bị dồn đến mức không có chỗ xoay người có được không?!
"......" Amya thật là không ngờ được, không ngờ mình lại bị từ chối, vừa nghĩ anh đường đường là một người cao phú soái, đồng ý hạ thấp sự tôn quý của mình kết hôn với một bình dân, nếu là người bình thường không phải đều sẽ vui mừng khôn xiết sao? Tại sao nét mặt của cô lại khó coi như vậy hả? Rốt cuộc cô có biết mình đang từ chối những thứ gì hay không? Hay là, đây cũng là điểm đáng quý của cô?
Từ khi quyết định muốn cùng người trước mắt kết hôn, chàng trai cảm giác mình nhìn cô chỗ nào cũng thuận mắt.
Không nghi ngờ chút nào, người này đã sắp nhanh chóng bước vào "Trạng thái tân hôn", da dầy +1000, sức chịu đòn +1000, cơ hồ vô địch!
Chàng trai vỗ tay một cái, cánh cửa được mở ra trong khoảnh khắc, nhóm người nam nữ giúp việc rối rít đi vào bên trong, dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, hắn ung dung hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?"
Nếu tiếp tục như vậy nữa cô thật sự không thể kiềm chế được xúc động muốn giết người a a a!
"...... Được rồi, ngươi đã mệt mỏi, trước tiên đi nghỉ ngơi một chút đi." Vừa dứt lời, chàng trai đã phải rời đi, đột nhiên phát hiện cô gái lại ra động tác ra dấu tay.
"Cái gì?" Tinh thần hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"Dĩ nhiên."
Nếu như là người khác nghi ngờ danh dự của mình, hắn sẽ rất tức giận, nhưng bây giờ Amya cảm thấy có thể hơi nhẫn nại: "Ta bảo đảm."
"Không thành vấn đề, ngươi muốn như thế nào......"
"......"
"Ta biết rồi!"
Người nào đó đen mặt xoay người rời đi.
Mạc Vong nâng trán, rốt cuộc là người này đang cáu giận cái gì hả? Đây là lỗi của người nào chứ? Từ đầu tới đuôi, cô và Lạc Nhĩ đều là người bị hại mà? Không, không đúng, trọng điểm không ở đây, hình như tên kia là nghiêm túc, cô cũng không muốn kết hôn thật, phải mau chóng tìm được biện pháp trở về mới được.
Cô gái nghĩ như vậy thì cũng không đoái hoài gì tới nghỉ ngơi nữa, muốn mở cửa đi thẳng tới thư viện, lúc đi tới cửa, lại bị người ngăn cản.
"......" Nữ quản gia......
Ngoài dự liệu của cô là, người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc này lại nâng váy hành lễ với cô: " Tiểu thư Phàm Tái Nhĩ, Nhị thiếu gia đã phân phó, nếu như cô muốn đi ra ngoài, xin hãy cho tôi đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư."
"......"
"Nếu như có thể, tôi đưa tiểu thư đi thăm cả tòa trang viên."
"......"
"Tiểu thư gọi tôi là Cáp Lệ là được rồi."
"......"
Mạc Vong biết có thể là Amya tốt bụng, nhưng mà, loại chuyện như vậy......
"Không cần để ý, cô có tư cách này."
Cô gái có thể cảm giác được, đây không phải là châm chọc, mà là ăn ngay nói thật, nhưng dù vậy, cô vẫn còn có chút không quen, giống như mình làm chuyện gì xấu, lấy được cũng vốn là không nên đồ vật có được.
Nhưng cho dù là như thế ——
"...... Ta muốn đi thư viện."
Đây là phương pháp để thoát khỏi hiện trạng duy nhất.
"Tốt, mời đi theo tôi."
Cô gái hoàn toàn theo sát sau lưng người phụ nữ, "Thân phận" lại giống như có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, trên đường đi nẫu nhiên gặp người nào cũng đều rối rít ném tới đủ các loại ánh mắt, điều này làm cho cô chậm rãi siết chặt làn váy, cho đến đến nơi, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, tận tình rong chơi ở trong biển sách.
Một cái chớp mắt, lại chừng mười ngày công sức đã qua.
Mạc Vong bấm ngón tay tính toán, ước chừng mình đã tới thế giới này được 69 ngày.
Thời gian trôi qua không dấu vết, nhưng chuyện cô có thể làm thật sự là rất có hạn, sách trong thư viện thật sự là quá nhiều, cho dù là dùng cách lật từng trang, cuối cùng vẫn không tìm được đầu mối gì. Ngược lại cô lại tìm được tin tức về "Ma lực tiêu hao" ở trong quyển sách nào đó, bởi vì nghĩ đến Lâm Hướng Quân, cô đặc biệt xem xét cẩn thận, kết quả không khác lời Ni Tư là mấy, nếu như không sớm khống chế ma lực xói mòn trong cơ thể, một khi chúng nó đạt tới một giới hạn, thân thể sẽ nhanh chóng sụp đổ xuống.
—— cũng không biết học trưởng Lâm đã học xong phương pháp khống chế hay chưa.
"Phàm Tái Nhĩ, ngươi lại đang đọc sách sao?"
"......" Mạc Vong rất muốn quan tâm đến người mới tới, nhưng theo lễ phép, cô vẫn quay người sang, gật đầu một cái.
"Ngươi thật đúng là thích đọc sách, chỉ là, đây cũng không phải là chuyện gì xấu." Chàng trai mỉm cười nói, "Nếu như ngươi thích, ta có thể xây cho ngươi một phòng sách riêng."
"......"
Cô gái cảm thấy, đại khái bây giờ mình đang thể nghiệm chuyện "Theo đuổi" này, hơn nữa còn là loại hạng sang trong đó —— theo đuổi kiểu thổ hào.
Chẳng qua là cô thật không muốn làm người yêu của hắn!
Mặc dù nói "Tất cả tình yêu không lấy kết hôn làm mục đích đều là giở trò đùa giỡn", nhưng tâm tâm niệm niệm muốn kết hôn với một học sinh cấp ba đang còn là vị thành niên, thấy thế nào cũng là đột phá hạn cuối của tiêu chuẩn biến thái đấy chứ?
Mặc dù cô đã từng từ chối vô số lần, nhưng hình như đối phương rất cố chấp, lý do rất đơn giản ——
"Trong bụng ngươi có thể có đứa bé của ta, ta sẽ không để cho nó trở thành con riêng!"
Lý do này rất tốt rất mạnh mẽ, cho nên lần đầu tiên Mạc Vong nghe được đúng là cả người cũng bị hỏng, rồi sau đó mới nhớ tới, hình như ở thế giới này hôn...... Khụ, sẽ mang thai, nhưng vấn đề là, lúc ấy người này chỉ đụng phải khóe miệng của cô thôi...... Đợi đã nào...! Tại sao cô lại nhớ lại loại chuyện đáng hận này cơ chứ Này! Không, trọng điểm không ở đây, cô...... Cô cô cô cô sẽ không thật mang thai đi Này!!!
Dù sao cô thân ở trong thế giới này, hơn nữa còn là Ma vương? Cho nên nói......
Sẽ không!
Loại chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người cô!
Tại sao cô nhất định phải sinh con hả?!
Vô cùng phi khoa học đấy có biết không?!
Nhưng mà, ở thế giới ma pháp này nói khoa học...... QAQ
Mặc dù thời điểm lật sách cố ý đặt sự chú ý lên những tin tức này, nhưng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ Mạc Vong cũng không xác định mình là thật hay không nữa...... Dù là sử dụng ma pháp thủ đoạn kiểm tra đo lường, cũng phải ở mang thai hai mươi ngày sau.
Sẽ không!
Cô chắc chắn sẽ không...... QAQ
Lại nói đây hoàn toàn không phải là lỗi của cô đấy chứ? Trách cô dài miệng sao? Hoàn toàn đều là lỗi của hắn được không?!
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Vong liền giận dễ sợ, hoàn toàn không có sắc mặt tốt đối với người khác. Nhưng người sau cùng run M tựa như, càng ngược đãi càng vui vẻ, không bị ngược đi, lại sợ hãi vì được yêu thương, ha ha ha ha ha ha a, gặp phải biến thái như vậy, cô có biện pháp gì?
Đến cuối cùng, hai người giao hẹn, bọn họ sẽ cùng đi thần miếu sử dụng ma pháp để làm kiểm tra, nếu như cô không có...... Nhất định hắn phải hoàn toàn vứt bỏ cái ý nghĩ thái quá này.
"Phàm Tái Nhĩ, ngày mai sẽ phải đi thần miếu, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Nói cũng phải." Chàng trai lại gật đầu đồng ý, "Những chuyện khác đều giao cho ta là tốt rồi."
Khóe mắt cô gái lặng lẽ co rút, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.
"Đúng rồi, ngày mai đi, ta hi vọng ngươi có thể thay quần áo đã chuẩn bị xong." Giống như sợ cô gái từ chối, Amya nói tiếp, "Thần miếu là nơi trang nghiêm, về ăn mặc cũng có yêu cầu, thái độ tùy tiện quá mức cũng sẽ bị cho rằng là khinh nhờn."
Vẻ mặt chàng trai lộ rõ sự hài lòng gật đầu: "Rất tốt. Đúng rồi, mấy người bất kính với ngươi đã bị ta đuổi đi hết rồi, nếu lần sau có chuyện như vậy, ngươi có thể nói thẳng cho ta biết."
"Đây là phải có, dù sao," hắn khom người, cầm tay của cô gái đặt lên trán, cười nói, "Ngươi cũng là nữ chủ nhân tương lai của tòa trang viên này đấy."
"......" Loại giọng điệu khẳng định này là có ý gì?
Trong đầu của Mạc Vong hiện lên dự cảm xấu lần nữa, rõ ràng là còn chưa hề kiểm tra, tại sao hắn lại khẳng định như vậy đây?
Ngày hôm sau rất nhanh đã đến.
Cô gái hầu như là không ngủ ngon suốt cả đêm, gần như là ngay tại lúc một vài tia nắng xuyên thấu qua song cửa sổ rọi vào phòng thì đã tỉnh lại, cô dụi dụi con mắt, có chút rối rắm nhéo nhéo ấn đường, nhảy xuống giường đi tới trước gương vừa nhìn vào, quả nhiên người ở bên trong có hai vòng đen thật to xung quanh mắt.
Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
" Tiểu thư Phàm Tái Nhĩ, xin hỏi người đã tỉnh chưa?"
Lúc này cô mới nhớ tới, ngày hôm qua đúng là Amya đã nói, hôm nay phải dậy sớm.
Cô gái đi tới trước cửa, một tay nắm lấy tay cầm mở ra, liền bị trận thế ở ngoài cửa làm cho giật mình, cái này cái này cái này đây là tình huống gì?!
Phần hai
Kinh sợ khiến Mạc Vong lui về sau một bước theo bản năng.
Người ngoài cửa giống như nhận được ám chỉ nào đó, sau khi hành lễ theo thứ tự nối đuôi mà vào.
"Không cần khẩn trương, tiểu thư Phàm Tái Nhĩ." Vẻ mặt Cáp Lệ bình tĩnh lời nói giống như tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, "Họ chỉ là tới hầu hạ ngài mặc quần áo."
Tay của cô gái ngừng lại, bởi vì cô nhanh mắt thấy được một đống đồ dọa người...... Được rồi, phần lớn cô đều không biết nên mặc như thế nào. Cuối cùng, cô thỏa hiệp.
Ba giờ sau đó, cô giống như búp bê nghe lời, bị những người đó quay qua quay lại loay hoay đủ kiểu.
Đến mức này, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tại sao phải dậy sớm, ha ha ha ha ha ha a, thế này thì không dậy sớm có được không?!
Khi đồng hồ để bàn trong phòng khách gõ mười tiếng, chàng trai nằm dựa vào ghế sa lon bằng da đang nghịch một cái đồng hồ quả quýt màu vàng kim theo tiềm thức nhìn hướng cầu thang đi lên lầu hai, thật đáng tiếc, không có gì cả. Nếu như giờ khắc này Mạc Vong ở đây, sẽ kinh ngạc phát hiện, cái đồng hồ quả quýt trong tay hắn và cái Esther có kia cực kỳ giống nhau, điểm khác nhau chính là, hình Esther để bên trong đồng hồ là cô, mà trong đồng hồ của Amya lại đặt hình Esther vào.
Chàng trai dùng một sợi dây hai màu đỏ và bạc buộc mái tóc màu trắng dài lên, lỏng loẹt kéo ở phía sau, mặc dù áo bào dài trên người vẫn là màu trắng như cũ, tuy nhiên trên viền ống tay áo và vạt áo được thêu màu đỏ, hơn nữa rõ ràng là có ẩn giấu một điều đặc biệt khác, vải vóc nhìn như thuần một màu nhưng lại cất dấu đường vân màu vàng in chìm xuống, dưới ánh sáng những đường vân lóe ra một chút ánh sáng, nếu như nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện những đường vân kia xếp liền nhau thành huy hiệu của gia tộc này.
Một cái thắt lưng màu đỏ cũng có đường vân in chìm thắt ở trên hông của hắn, và được buộc chặt ở trên thắt lưng bên hông, hai cái tua rua cùng màu rủ xuống.
Hắn đi một đôi giày da rồng màu trắng (nguyên tác là long bì, editor chịu rồi) chân khẽ đung đưa, giống như là đang đếm, lại giống như là đang thúc giục cái gì đó.
Cho đến hơn mười giờ mười phút, hắn đưa mắt về phía cầu thang, rốt cuộc mới truyền đến tiếng bước chân.
Amya giơ tay lên theo bản năng, đúng lúc nhìn thấy cô gái một tay nhấc làn váy, tay kia đỡ bậc thang, cẩn thận từng li từng tí đi xuống.
Chiếc váy cô mặc hôm nay là anh tự mình lựa chọn, màu sắc chủ điệu chỉ là hai màu trắng đỏ, giống như linh hồn của cô cũng trắng trong thuần khiết vậy, giống như tâm hồn của cô cũng nhiệt tình nóng bỏn vậy, nhưng mà anh cũng chỉ làm nền cho cô thôi.
Kiểu dáng không cần quá phức tạp, váy dài bình thường nhất là được rồi, giống như nụ hoa vừa mới hái xuống sáng sớm, chỉ cần một giọt sương làm đẹp cũng đủ tốt đẹp.
Cũng không cần quá bại lộ cổ, cánh tay, bắp chân ra ngoài...... Nên che lại toàn bộ, duy nhất tay nhỏ bé được phép lộ ra cũng phải mang thêm cái bao tay.
Trên người hoàn toàn là màu trắng, sợi tơ sau gáy lại lựa chọn màu đỏ chót, đáy váy áo khoác màu đỏ lên như ánh trăng mông lung lại như lụa mỏng màu trắng, trên nếp uốn khẽ của làn váy lại được điểm xuyến thêm một đóa hoa màu đỏ tươi lớn, tóc dài thẳng tắp của cô được làm cuốn nhẹ, chỉ buộc lên có vài lọn bên tai, còn lại đều thả xuống, cái mũ màu trắng đáng yêu khéo léo đội lệch trên đầu cô, cực kỳ giống như điểm thêm một nụ hoa hoặc mở phân nửa hoặc tức giận màu đỏ Hoa nhi.
Tay nhỏ bé của cô cũng được chăm sóc tỉ mỉ qua, cách lớp voan mỏng trong suốt phủ ở trên tay vịn, giống như sữa tươi trắng noãn tràn ra, làm cho người ta vô cùng muốn nếm thử mùi vị (biến thái quá). Móng tay đã được chăm sóc không hề sơn thêm bất kỳ màu nào, chỉ sơn một chút sơn móng tay màu trong suốt, phiếm màu hồng khỏe mạnh và sáng bóng đáng yêu.
Khi bước đi, giày cao gót màu trắng xinh xắn như ẩn như hiện, tiếng bước chân "Cộp cộp cộp" của cô giống như đang bước ở lòng của người ta......
Chàng trai đứng lên nghênh đón theo tiềm thức, đứng ở bậc thang tầng dưới, ở góc độ ngưỡng mộ nhìn thiếu nữ chậm rãi đi xuống, cho đến khi cô dừng ở trước người của anh —— cách nơi anh đang đứng mười bước.
Anh quỳ một gối xuống, nâng tay của cô lên nhẹ nhàng hôn, gần như là một giây kế tiếp, anh có chút thất vọng khi phát hiện cô rụt tay của mình lại, giấu ra sau lưng.
—— thật đúng là xấu hổ.
Mà anh còn không biết là, Mạc Vong không chỉ là rút tay về mà thôi, cô còn trực tiếp cọ cọ tay ở trên y phục!
" Ngươi hôm nay, xinh đẹp khiến cho người ta kinh ngạc."
"......" Ha ha, dằn vặt cô hơn ba giờ, liền vì nghe câu này nói nhảm sao?! Soa bình!!!
"Đi thôi." Chàng trai đứng lên, khuỷu tay hơi động về phía cô.
Khóe miệng cô gái giật giật, cuối cùng cam chịu số phận đi xuống bậc thang, đặt tay lên khủyu tay của hắn, hai người cứ như vậy một đường đi ra khỏi trang viên, bước lên xe ngựa đã được sớm chuẩn bị đầy đủ hết, đổi mới đồ trang trí hoàn toàn.
Cơ hồ là mới đi vào xe ngựa, cô gái liền không kịp chờ đợi đã ra động tác ra dấu tay.
"Dĩ nhiên, " Amya chậm rãi nhếch miệng, ý vị sâu xa nói trả lời, "Bởi vì hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng."
"Đợi đến lúc đó ngươi sẽ biết."
"......" Thần thần bí bí, vừa nhìn là biết sẽ không có chuyện gì tốt.
Nơi gọi là thần miếu, hình dáng không khác lắm với tưởng tượng của cô gái, cực kỳ giống với với công trình kiến trúc làm từ đá của Ai Cập, chẳng qua là toàn bộ lại có màu trắng, cho dù là nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều chỉ nghĩ đến đây là "Thần" tồn tại, mà không phải là "Ma".
Sau khi đi qua cổng chính rộng rãi khí thế và đình viện lộ thiên bằng phẳng rộng lớn, Mạc Vong đi theo Amya đi vào chủ thể của thần miếu—— trong thần điện, hình như tòa kiến trúc này là hình tròn, phía trên có mái vòm cao khổng lồ, được nạm những khối màu sắc rực rỡ lớn, mặc dù không thể nhìn xuyên qua nó thấy rõ sắc trời xanh thẳm, ánh nắng lại chiếu vào không chút trở ngại nào, hơn nữa màu ánh nắng chiếu xuống lại vẫn là màu trắng noãn như cũ, cảnh này khiến tất cả bên trong tòa thần điện có vẻ quang minh mà trang nghiêm.
Hai bên trên cây cột điêu khắc hoa văn không biết tên, rất có thể là lịch sử Ma giới? Hoặc là Ma thần từ đâu tới? Cô gái chưa quen thuộc lịch sử nơi này đọc không hiểu rõ.
Mà cuối con đường màu trắng, một vị mặc lão giả trường bào màu đỏ đang lẳng lặng đứng ở trên đài cao, giống như đang đợi bọn họ đến.
Cô gái theo bản năng muốn dùng tay ra dấu, vừa đưa ra tay rồi lại phát hiện hành động của mình giống như không hợp với nơi này lắm, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, cũng không biết có muốn đi tiếp hay không.
Amya nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cô, đột nhiên cười.
Đợi đến khi hai người rốt cuộc đi tới bên đài cao thì Mạc Vong mới phát hiện chỗ ngồi lớn này lại gồm hai tầng, lão giả đang đứng ở tầng cao nhất, mà bọn họ...... Hình như phải đứng ở tầng tiếp theo?
Rốt cuộc đi lên xong, Amya nhẹ nhàng búng ngón tay.
Đột nhiên, trong thần điện bỗng trở nên náo nhiệt.
Vô số bóng dáng quen thuộc ồn ào đi vào từ hai bên lối đi và cửa chính ở ngoài, Mạc Vong kinh ngạc phát hiện, trong đó ngoại trừ mọi người trong trang viên ra, lại còn có một nhà chú Jess, cô không thấy rõ nét mặt của họ, nhưng cho tới bây giờ trực giác lại cảm thấy tình huống này có cái gì không đúng.
Chàng trai nở một nụ cười dịu dàng và cưng chiều với cô: "Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, đương nhiên là muốn mời bọn họ đến."
Bị gạt!
Cô gái theo bản năng muốn rời khỏi, lại bị người khác một tay bắt được, ôm thật chặt trong ngực, chàng trai trên mặt vẫn đang mỉm cười như cũ nói nhẹ ở bên tai cô: "Nếu đã tiến vào Thần điện, điều đó nói lên hôn nhân của chúng ta đã được Ma Thần Đại Nhân công nhận, chỉ kém ký kết khế ước. Nếu như bây giờ chạy trốn, chính là xúc phạm, ngươi và người thân của ngươi đều có thể sẽ chết."
"......"
"Ngươi thật sự có thể làm như vậy sao?"
"......" Hèn hạ!
"Lại muốn cho ta một bạt tai sao?" Amya nhỏ giọng nở nụ cười, "Không sao, trở về có thể để ngươi tát cho đủ."
"......" Tại sao muốn làm như vậy?! Không phải giao ước xong sao? Tại sao muốn không tuân theo giao ước???
"Muốn hỏi ta tại sao không tuân theo giao ước sao? Ánh mắt của ngươi thật đúng là không giấu được cái gì cả." Chàng trai thở dài, "Không nói rõ ràng thì làm sao có thể khiến ngươi hết hi vọng? Được rồi, Ma Thần Đại Nhân ở trên cao, ta thừa nhận mình nói dối, thời gian kiểm tra ra ‘có mang thai hay không’ là mười lăm ngày mà không phải là hai mươi ngày, tất cả sách trong thư viện cũng là do ta sử dụng ma pháp khiến chúng nó tạm thời ‘biến mất’."
Tiếng nói của hắn dừng một chút, hình như có chút thất vọng: "Thật ra thì ma pháp này cũng không phức tạp, cho nên năm ngày trước ta đã lặng lẽ sử dụng đối với ngươi, kết cục khiến ta rất thất vọng."
"......" Cho nên nói, nếu cũng phải ra khỏi kết luận như vậy, tại sao phải làm chuyện như vậy?!
Chàng trai bất đắc dĩ nhìn cô gái gần trong gang tấc, tư thế hai người ở trong mắt khách quan khác, quả thật giống như là thân mật nói chuyện với nhau, mặc dù tình hình thực tế hoàn toàn không phải là như vậy, thậm chí có thể nói là hoàn toàn ngược lại.
"Thật khờ nha, đương nhiên là bởi vì ta biết nhất định ngươi sẽ không gả cho ta, nên mới làm ra chuyện như vậy." Amya nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô gái, lại điểm tới liền dừng thu ngón tay về, nói tiếp, "Tuy rằng là như thế, nhưng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được đứa bé của ta sẽ ra đời có ở đây không là của ngươi những nữ nhân khác trong bụng, cho nên, vị hôn thê thân ái, xin tha thứ cho hành động tùy hứng nho nhỏ của ta." Hắn chậm rãi buông cô ra, một cái tay vẫn còn lôi kéo cánh tay của cô, "Làm báo đáp, ta sẽ lấy toàn bộ nửa đời sau chính mình dâng hiến cho ngươi."
"......" Rốt cuộc hắn muốn tự nói tự nghe tới khi nào?!
"Tức giận? Được rồi, Ma Thần Đại Nhân ở trên cao, ta lại nho nhỏ thối lui một cái tốt lắm, nếu như ngươi thật sự không muốn đáp ứng thì hãy ‘không’, ta sẽ đồng ý ngưng hẳn cuộc hôn lễ này, cái gì cũng không nói có nghĩa là ngươi đồng ý."
"......"
Mạc Vong hất tay của hắn ra, lảo đảo lui về sau hai bước.
Trước hôm nay, cô chỉ cho là hắn là một tên biến thái bình thường; cho tới hôm nay, cô mới phát hiện hắn lại là một tên da dầy tới cực điểm biến thái.
"Dĩ nhiên, ta mới vừa rồi nhưng lấy Ma Thần Đại Nhân vì danh thề, có độ tin cậy 100%, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ‘nói’." Mà không phải là ra dấu tay, cô thật hiểu ý tứ của hắn sao?
"Tốt lắm, đừng giãy giụa nữa, cứ như vậy đến trong lòng của ta có được hay không?" Amya vừa nói, vừa lần nữa vươn tay bắt được tay của cô bé cổ tay, xoay người đối với thần quan nói, "Xin bắt đầu thôi."
Lão giả gật đầu một cái.
Nhưng vào lúc này ——
"Không!"
"......" Bỗng nhiên đôi mắt chàng trai trừng to, anh không thể tin quay đầu nhìn lại, "Cái gì?"
"Ta nói không!!!"
"Amya • Kroos Dell, ta từ chối kết hôn cùng với ngươi!!!"
Cho nên nói, rốt cuộc bây giờ là cái tình huống gì? Mạc Vong nhìn chăm chú vào đống quần áo lộng lẫy gần như chất đầy một cái giường, ánh mắt lại rơi vào đống đồ trang sức tinh xảo chất đầy bàn, cuối cùng ánh mắt rơi vào đủ loại hoa tươi bày đầy cả căn phòng, gân xanh trên trán không thể nào lặn xuống được. Cô xoay người, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm nhìn về phía chàng trai nhìn mình mong chờ, cực kỳ im lặng phát hiện, trên mặt người này lại hiện lên hai mảng đỏ ửng, xem ra hắn hình như rất thích bị trừng.
Sớm biết hắn sẽ phấn chấn thành cái đức hạnh M này, cô tuyệt đối sẽ không hạ thủ đánh người được không?!
Cô có chút cử chỉ vô lực——
Dùng cái loại phương thức giày vò kỳ ba này sao? Được rồi, hắn thành công!
Amya có chút bất mãn đối với cô gái mau quên: "Không phải ta đã nói qua sao?"
"......" Đúng vậy, đã nói.
Cô gái im lặng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc vừa mới trở lại nhà Kroos Dell, người này cứ như vậy sưng mặt sưng mũi kéo cô chạy vào trang viên, hướng nữ quản gia đang trợn mắt há hốc miệng tuyên bố "Viết thư thông báo cho phụ thân và mẫu thân, nói ta muốn kết hôn với cô ấy!", nếu như không phải là đã khôi phục lý trí, Mạc Vong thật muốn tát thêm mấy cái nữa lên gương mặt sưng bầm này của hắn.
Đợi chút...... Không phải là cô xuống tay quá nặng, không cẩn thận đánh hư đầu hắn chứ?
Cái vấn đề này rất nghiêm trọng nha!
"...... Tại sao?"
Cô gái nhìn chăm chú vào vẻ mặt không thể tin của đối phương, phía trên giống như viết đầy chữ "Không hợp lý! Không thể nào! Sao ta có thể bị từ chối!", có lẽ người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy đáng thương, nhưng cô tuyệt đối sẽ không, bởi vì người này vốn là kẻ biến thái được không?
Cô mới mười lăm tuổi!
Mười lăm tuổi đấy Này!!!
Kết hôn cái quỷ ấy!
Cô cũng bị dồn đến mức không có chỗ xoay người có được không?!
"......" Amya thật là không ngờ được, không ngờ mình lại bị từ chối, vừa nghĩ anh đường đường là một người cao phú soái, đồng ý hạ thấp sự tôn quý của mình kết hôn với một bình dân, nếu là người bình thường không phải đều sẽ vui mừng khôn xiết sao? Tại sao nét mặt của cô lại khó coi như vậy hả? Rốt cuộc cô có biết mình đang từ chối những thứ gì hay không? Hay là, đây cũng là điểm đáng quý của cô?
Từ khi quyết định muốn cùng người trước mắt kết hôn, chàng trai cảm giác mình nhìn cô chỗ nào cũng thuận mắt.
Không nghi ngờ chút nào, người này đã sắp nhanh chóng bước vào "Trạng thái tân hôn", da dầy +1000, sức chịu đòn +1000, cơ hồ vô địch!
Chàng trai vỗ tay một cái, cánh cửa được mở ra trong khoảnh khắc, nhóm người nam nữ giúp việc rối rít đi vào bên trong, dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, hắn ung dung hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?"
Nếu tiếp tục như vậy nữa cô thật sự không thể kiềm chế được xúc động muốn giết người a a a!
"...... Được rồi, ngươi đã mệt mỏi, trước tiên đi nghỉ ngơi một chút đi." Vừa dứt lời, chàng trai đã phải rời đi, đột nhiên phát hiện cô gái lại ra động tác ra dấu tay.
"Cái gì?" Tinh thần hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"Dĩ nhiên."
Nếu như là người khác nghi ngờ danh dự của mình, hắn sẽ rất tức giận, nhưng bây giờ Amya cảm thấy có thể hơi nhẫn nại: "Ta bảo đảm."
"Không thành vấn đề, ngươi muốn như thế nào......"
"......"
"Ta biết rồi!"
Người nào đó đen mặt xoay người rời đi.
Mạc Vong nâng trán, rốt cuộc là người này đang cáu giận cái gì hả? Đây là lỗi của người nào chứ? Từ đầu tới đuôi, cô và Lạc Nhĩ đều là người bị hại mà? Không, không đúng, trọng điểm không ở đây, hình như tên kia là nghiêm túc, cô cũng không muốn kết hôn thật, phải mau chóng tìm được biện pháp trở về mới được.
Cô gái nghĩ như vậy thì cũng không đoái hoài gì tới nghỉ ngơi nữa, muốn mở cửa đi thẳng tới thư viện, lúc đi tới cửa, lại bị người ngăn cản.
"......" Nữ quản gia......
Ngoài dự liệu của cô là, người phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc này lại nâng váy hành lễ với cô: " Tiểu thư Phàm Tái Nhĩ, Nhị thiếu gia đã phân phó, nếu như cô muốn đi ra ngoài, xin hãy cho tôi đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư."
"......"
"Nếu như có thể, tôi đưa tiểu thư đi thăm cả tòa trang viên."
"......"
"Tiểu thư gọi tôi là Cáp Lệ là được rồi."
"......"
Mạc Vong biết có thể là Amya tốt bụng, nhưng mà, loại chuyện như vậy......
"Không cần để ý, cô có tư cách này."
Cô gái có thể cảm giác được, đây không phải là châm chọc, mà là ăn ngay nói thật, nhưng dù vậy, cô vẫn còn có chút không quen, giống như mình làm chuyện gì xấu, lấy được cũng vốn là không nên đồ vật có được.
Nhưng cho dù là như thế ——
"...... Ta muốn đi thư viện."
Đây là phương pháp để thoát khỏi hiện trạng duy nhất.
"Tốt, mời đi theo tôi."
Cô gái hoàn toàn theo sát sau lưng người phụ nữ, "Thân phận" lại giống như có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, trên đường đi nẫu nhiên gặp người nào cũng đều rối rít ném tới đủ các loại ánh mắt, điều này làm cho cô chậm rãi siết chặt làn váy, cho đến đến nơi, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, tận tình rong chơi ở trong biển sách.
Một cái chớp mắt, lại chừng mười ngày công sức đã qua.
Mạc Vong bấm ngón tay tính toán, ước chừng mình đã tới thế giới này được 69 ngày.
Thời gian trôi qua không dấu vết, nhưng chuyện cô có thể làm thật sự là rất có hạn, sách trong thư viện thật sự là quá nhiều, cho dù là dùng cách lật từng trang, cuối cùng vẫn không tìm được đầu mối gì. Ngược lại cô lại tìm được tin tức về "Ma lực tiêu hao" ở trong quyển sách nào đó, bởi vì nghĩ đến Lâm Hướng Quân, cô đặc biệt xem xét cẩn thận, kết quả không khác lời Ni Tư là mấy, nếu như không sớm khống chế ma lực xói mòn trong cơ thể, một khi chúng nó đạt tới một giới hạn, thân thể sẽ nhanh chóng sụp đổ xuống.
—— cũng không biết học trưởng Lâm đã học xong phương pháp khống chế hay chưa.
"Phàm Tái Nhĩ, ngươi lại đang đọc sách sao?"
"......" Mạc Vong rất muốn quan tâm đến người mới tới, nhưng theo lễ phép, cô vẫn quay người sang, gật đầu một cái.
"Ngươi thật đúng là thích đọc sách, chỉ là, đây cũng không phải là chuyện gì xấu." Chàng trai mỉm cười nói, "Nếu như ngươi thích, ta có thể xây cho ngươi một phòng sách riêng."
"......"
Cô gái cảm thấy, đại khái bây giờ mình đang thể nghiệm chuyện "Theo đuổi" này, hơn nữa còn là loại hạng sang trong đó —— theo đuổi kiểu thổ hào.
Chẳng qua là cô thật không muốn làm người yêu của hắn!
Mặc dù nói "Tất cả tình yêu không lấy kết hôn làm mục đích đều là giở trò đùa giỡn", nhưng tâm tâm niệm niệm muốn kết hôn với một học sinh cấp ba đang còn là vị thành niên, thấy thế nào cũng là đột phá hạn cuối của tiêu chuẩn biến thái đấy chứ?
Mặc dù cô đã từng từ chối vô số lần, nhưng hình như đối phương rất cố chấp, lý do rất đơn giản ——
"Trong bụng ngươi có thể có đứa bé của ta, ta sẽ không để cho nó trở thành con riêng!"
Lý do này rất tốt rất mạnh mẽ, cho nên lần đầu tiên Mạc Vong nghe được đúng là cả người cũng bị hỏng, rồi sau đó mới nhớ tới, hình như ở thế giới này hôn...... Khụ, sẽ mang thai, nhưng vấn đề là, lúc ấy người này chỉ đụng phải khóe miệng của cô thôi...... Đợi đã nào...! Tại sao cô lại nhớ lại loại chuyện đáng hận này cơ chứ Này! Không, trọng điểm không ở đây, cô...... Cô cô cô cô sẽ không thật mang thai đi Này!!!
Dù sao cô thân ở trong thế giới này, hơn nữa còn là Ma vương? Cho nên nói......
Sẽ không!
Loại chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người cô!
Tại sao cô nhất định phải sinh con hả?!
Vô cùng phi khoa học đấy có biết không?!
Nhưng mà, ở thế giới ma pháp này nói khoa học...... QAQ
Mặc dù thời điểm lật sách cố ý đặt sự chú ý lên những tin tức này, nhưng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ Mạc Vong cũng không xác định mình là thật hay không nữa...... Dù là sử dụng ma pháp thủ đoạn kiểm tra đo lường, cũng phải ở mang thai hai mươi ngày sau.
Sẽ không!
Cô chắc chắn sẽ không...... QAQ
Lại nói đây hoàn toàn không phải là lỗi của cô đấy chứ? Trách cô dài miệng sao? Hoàn toàn đều là lỗi của hắn được không?!
Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Vong liền giận dễ sợ, hoàn toàn không có sắc mặt tốt đối với người khác. Nhưng người sau cùng run M tựa như, càng ngược đãi càng vui vẻ, không bị ngược đi, lại sợ hãi vì được yêu thương, ha ha ha ha ha ha a, gặp phải biến thái như vậy, cô có biện pháp gì?
Đến cuối cùng, hai người giao hẹn, bọn họ sẽ cùng đi thần miếu sử dụng ma pháp để làm kiểm tra, nếu như cô không có...... Nhất định hắn phải hoàn toàn vứt bỏ cái ý nghĩ thái quá này.
"Phàm Tái Nhĩ, ngày mai sẽ phải đi thần miếu, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Nói cũng phải." Chàng trai lại gật đầu đồng ý, "Những chuyện khác đều giao cho ta là tốt rồi."
Khóe mắt cô gái lặng lẽ co rút, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.
"Đúng rồi, ngày mai đi, ta hi vọng ngươi có thể thay quần áo đã chuẩn bị xong." Giống như sợ cô gái từ chối, Amya nói tiếp, "Thần miếu là nơi trang nghiêm, về ăn mặc cũng có yêu cầu, thái độ tùy tiện quá mức cũng sẽ bị cho rằng là khinh nhờn."
Vẻ mặt chàng trai lộ rõ sự hài lòng gật đầu: "Rất tốt. Đúng rồi, mấy người bất kính với ngươi đã bị ta đuổi đi hết rồi, nếu lần sau có chuyện như vậy, ngươi có thể nói thẳng cho ta biết."
"Đây là phải có, dù sao," hắn khom người, cầm tay của cô gái đặt lên trán, cười nói, "Ngươi cũng là nữ chủ nhân tương lai của tòa trang viên này đấy."
"......" Loại giọng điệu khẳng định này là có ý gì?
Trong đầu của Mạc Vong hiện lên dự cảm xấu lần nữa, rõ ràng là còn chưa hề kiểm tra, tại sao hắn lại khẳng định như vậy đây?
Ngày hôm sau rất nhanh đã đến.
Cô gái hầu như là không ngủ ngon suốt cả đêm, gần như là ngay tại lúc một vài tia nắng xuyên thấu qua song cửa sổ rọi vào phòng thì đã tỉnh lại, cô dụi dụi con mắt, có chút rối rắm nhéo nhéo ấn đường, nhảy xuống giường đi tới trước gương vừa nhìn vào, quả nhiên người ở bên trong có hai vòng đen thật to xung quanh mắt.
Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
" Tiểu thư Phàm Tái Nhĩ, xin hỏi người đã tỉnh chưa?"
Lúc này cô mới nhớ tới, ngày hôm qua đúng là Amya đã nói, hôm nay phải dậy sớm.
Cô gái đi tới trước cửa, một tay nắm lấy tay cầm mở ra, liền bị trận thế ở ngoài cửa làm cho giật mình, cái này cái này cái này đây là tình huống gì?!
Phần hai
Kinh sợ khiến Mạc Vong lui về sau một bước theo bản năng.
Người ngoài cửa giống như nhận được ám chỉ nào đó, sau khi hành lễ theo thứ tự nối đuôi mà vào.
"Không cần khẩn trương, tiểu thư Phàm Tái Nhĩ." Vẻ mặt Cáp Lệ bình tĩnh lời nói giống như tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, "Họ chỉ là tới hầu hạ ngài mặc quần áo."
Tay của cô gái ngừng lại, bởi vì cô nhanh mắt thấy được một đống đồ dọa người...... Được rồi, phần lớn cô đều không biết nên mặc như thế nào. Cuối cùng, cô thỏa hiệp.
Ba giờ sau đó, cô giống như búp bê nghe lời, bị những người đó quay qua quay lại loay hoay đủ kiểu.
Đến mức này, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tại sao phải dậy sớm, ha ha ha ha ha ha a, thế này thì không dậy sớm có được không?!
Khi đồng hồ để bàn trong phòng khách gõ mười tiếng, chàng trai nằm dựa vào ghế sa lon bằng da đang nghịch một cái đồng hồ quả quýt màu vàng kim theo tiềm thức nhìn hướng cầu thang đi lên lầu hai, thật đáng tiếc, không có gì cả. Nếu như giờ khắc này Mạc Vong ở đây, sẽ kinh ngạc phát hiện, cái đồng hồ quả quýt trong tay hắn và cái Esther có kia cực kỳ giống nhau, điểm khác nhau chính là, hình Esther để bên trong đồng hồ là cô, mà trong đồng hồ của Amya lại đặt hình Esther vào.
Chàng trai dùng một sợi dây hai màu đỏ và bạc buộc mái tóc màu trắng dài lên, lỏng loẹt kéo ở phía sau, mặc dù áo bào dài trên người vẫn là màu trắng như cũ, tuy nhiên trên viền ống tay áo và vạt áo được thêu màu đỏ, hơn nữa rõ ràng là có ẩn giấu một điều đặc biệt khác, vải vóc nhìn như thuần một màu nhưng lại cất dấu đường vân màu vàng in chìm xuống, dưới ánh sáng những đường vân lóe ra một chút ánh sáng, nếu như nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện những đường vân kia xếp liền nhau thành huy hiệu của gia tộc này.
Một cái thắt lưng màu đỏ cũng có đường vân in chìm thắt ở trên hông của hắn, và được buộc chặt ở trên thắt lưng bên hông, hai cái tua rua cùng màu rủ xuống.
Hắn đi một đôi giày da rồng màu trắng (nguyên tác là long bì, editor chịu rồi) chân khẽ đung đưa, giống như là đang đếm, lại giống như là đang thúc giục cái gì đó.
Cho đến hơn mười giờ mười phút, hắn đưa mắt về phía cầu thang, rốt cuộc mới truyền đến tiếng bước chân.
Amya giơ tay lên theo bản năng, đúng lúc nhìn thấy cô gái một tay nhấc làn váy, tay kia đỡ bậc thang, cẩn thận từng li từng tí đi xuống.
Chiếc váy cô mặc hôm nay là anh tự mình lựa chọn, màu sắc chủ điệu chỉ là hai màu trắng đỏ, giống như linh hồn của cô cũng trắng trong thuần khiết vậy, giống như tâm hồn của cô cũng nhiệt tình nóng bỏn vậy, nhưng mà anh cũng chỉ làm nền cho cô thôi.
Kiểu dáng không cần quá phức tạp, váy dài bình thường nhất là được rồi, giống như nụ hoa vừa mới hái xuống sáng sớm, chỉ cần một giọt sương làm đẹp cũng đủ tốt đẹp.
Cũng không cần quá bại lộ cổ, cánh tay, bắp chân ra ngoài...... Nên che lại toàn bộ, duy nhất tay nhỏ bé được phép lộ ra cũng phải mang thêm cái bao tay.
Trên người hoàn toàn là màu trắng, sợi tơ sau gáy lại lựa chọn màu đỏ chót, đáy váy áo khoác màu đỏ lên như ánh trăng mông lung lại như lụa mỏng màu trắng, trên nếp uốn khẽ của làn váy lại được điểm xuyến thêm một đóa hoa màu đỏ tươi lớn, tóc dài thẳng tắp của cô được làm cuốn nhẹ, chỉ buộc lên có vài lọn bên tai, còn lại đều thả xuống, cái mũ màu trắng đáng yêu khéo léo đội lệch trên đầu cô, cực kỳ giống như điểm thêm một nụ hoa hoặc mở phân nửa hoặc tức giận màu đỏ Hoa nhi.
Tay nhỏ bé của cô cũng được chăm sóc tỉ mỉ qua, cách lớp voan mỏng trong suốt phủ ở trên tay vịn, giống như sữa tươi trắng noãn tràn ra, làm cho người ta vô cùng muốn nếm thử mùi vị (biến thái quá). Móng tay đã được chăm sóc không hề sơn thêm bất kỳ màu nào, chỉ sơn một chút sơn móng tay màu trong suốt, phiếm màu hồng khỏe mạnh và sáng bóng đáng yêu.
Khi bước đi, giày cao gót màu trắng xinh xắn như ẩn như hiện, tiếng bước chân "Cộp cộp cộp" của cô giống như đang bước ở lòng của người ta......
Chàng trai đứng lên nghênh đón theo tiềm thức, đứng ở bậc thang tầng dưới, ở góc độ ngưỡng mộ nhìn thiếu nữ chậm rãi đi xuống, cho đến khi cô dừng ở trước người của anh —— cách nơi anh đang đứng mười bước.
Anh quỳ một gối xuống, nâng tay của cô lên nhẹ nhàng hôn, gần như là một giây kế tiếp, anh có chút thất vọng khi phát hiện cô rụt tay của mình lại, giấu ra sau lưng.
—— thật đúng là xấu hổ.
Mà anh còn không biết là, Mạc Vong không chỉ là rút tay về mà thôi, cô còn trực tiếp cọ cọ tay ở trên y phục!
" Ngươi hôm nay, xinh đẹp khiến cho người ta kinh ngạc."
"......" Ha ha, dằn vặt cô hơn ba giờ, liền vì nghe câu này nói nhảm sao?! Soa bình!!!
"Đi thôi." Chàng trai đứng lên, khuỷu tay hơi động về phía cô.
Khóe miệng cô gái giật giật, cuối cùng cam chịu số phận đi xuống bậc thang, đặt tay lên khủyu tay của hắn, hai người cứ như vậy một đường đi ra khỏi trang viên, bước lên xe ngựa đã được sớm chuẩn bị đầy đủ hết, đổi mới đồ trang trí hoàn toàn.
Cơ hồ là mới đi vào xe ngựa, cô gái liền không kịp chờ đợi đã ra động tác ra dấu tay.
"Dĩ nhiên, " Amya chậm rãi nhếch miệng, ý vị sâu xa nói trả lời, "Bởi vì hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng."
"Đợi đến lúc đó ngươi sẽ biết."
"......" Thần thần bí bí, vừa nhìn là biết sẽ không có chuyện gì tốt.
Nơi gọi là thần miếu, hình dáng không khác lắm với tưởng tượng của cô gái, cực kỳ giống với với công trình kiến trúc làm từ đá của Ai Cập, chẳng qua là toàn bộ lại có màu trắng, cho dù là nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều chỉ nghĩ đến đây là "Thần" tồn tại, mà không phải là "Ma".
Sau khi đi qua cổng chính rộng rãi khí thế và đình viện lộ thiên bằng phẳng rộng lớn, Mạc Vong đi theo Amya đi vào chủ thể của thần miếu—— trong thần điện, hình như tòa kiến trúc này là hình tròn, phía trên có mái vòm cao khổng lồ, được nạm những khối màu sắc rực rỡ lớn, mặc dù không thể nhìn xuyên qua nó thấy rõ sắc trời xanh thẳm, ánh nắng lại chiếu vào không chút trở ngại nào, hơn nữa màu ánh nắng chiếu xuống lại vẫn là màu trắng noãn như cũ, cảnh này khiến tất cả bên trong tòa thần điện có vẻ quang minh mà trang nghiêm.
Hai bên trên cây cột điêu khắc hoa văn không biết tên, rất có thể là lịch sử Ma giới? Hoặc là Ma thần từ đâu tới? Cô gái chưa quen thuộc lịch sử nơi này đọc không hiểu rõ.
Mà cuối con đường màu trắng, một vị mặc lão giả trường bào màu đỏ đang lẳng lặng đứng ở trên đài cao, giống như đang đợi bọn họ đến.
Cô gái theo bản năng muốn dùng tay ra dấu, vừa đưa ra tay rồi lại phát hiện hành động của mình giống như không hợp với nơi này lắm, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, cũng không biết có muốn đi tiếp hay không.
Amya nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cô, đột nhiên cười.
Đợi đến khi hai người rốt cuộc đi tới bên đài cao thì Mạc Vong mới phát hiện chỗ ngồi lớn này lại gồm hai tầng, lão giả đang đứng ở tầng cao nhất, mà bọn họ...... Hình như phải đứng ở tầng tiếp theo?
Rốt cuộc đi lên xong, Amya nhẹ nhàng búng ngón tay.
Đột nhiên, trong thần điện bỗng trở nên náo nhiệt.
Vô số bóng dáng quen thuộc ồn ào đi vào từ hai bên lối đi và cửa chính ở ngoài, Mạc Vong kinh ngạc phát hiện, trong đó ngoại trừ mọi người trong trang viên ra, lại còn có một nhà chú Jess, cô không thấy rõ nét mặt của họ, nhưng cho tới bây giờ trực giác lại cảm thấy tình huống này có cái gì không đúng.
Chàng trai nở một nụ cười dịu dàng và cưng chiều với cô: "Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, đương nhiên là muốn mời bọn họ đến."
Bị gạt!
Cô gái theo bản năng muốn rời khỏi, lại bị người khác một tay bắt được, ôm thật chặt trong ngực, chàng trai trên mặt vẫn đang mỉm cười như cũ nói nhẹ ở bên tai cô: "Nếu đã tiến vào Thần điện, điều đó nói lên hôn nhân của chúng ta đã được Ma Thần Đại Nhân công nhận, chỉ kém ký kết khế ước. Nếu như bây giờ chạy trốn, chính là xúc phạm, ngươi và người thân của ngươi đều có thể sẽ chết."
"......"
"Ngươi thật sự có thể làm như vậy sao?"
"......" Hèn hạ!
"Lại muốn cho ta một bạt tai sao?" Amya nhỏ giọng nở nụ cười, "Không sao, trở về có thể để ngươi tát cho đủ."
"......" Tại sao muốn làm như vậy?! Không phải giao ước xong sao? Tại sao muốn không tuân theo giao ước???
"Muốn hỏi ta tại sao không tuân theo giao ước sao? Ánh mắt của ngươi thật đúng là không giấu được cái gì cả." Chàng trai thở dài, "Không nói rõ ràng thì làm sao có thể khiến ngươi hết hi vọng? Được rồi, Ma Thần Đại Nhân ở trên cao, ta thừa nhận mình nói dối, thời gian kiểm tra ra ‘có mang thai hay không’ là mười lăm ngày mà không phải là hai mươi ngày, tất cả sách trong thư viện cũng là do ta sử dụng ma pháp khiến chúng nó tạm thời ‘biến mất’."
Tiếng nói của hắn dừng một chút, hình như có chút thất vọng: "Thật ra thì ma pháp này cũng không phức tạp, cho nên năm ngày trước ta đã lặng lẽ sử dụng đối với ngươi, kết cục khiến ta rất thất vọng."
"......" Cho nên nói, nếu cũng phải ra khỏi kết luận như vậy, tại sao phải làm chuyện như vậy?!
Chàng trai bất đắc dĩ nhìn cô gái gần trong gang tấc, tư thế hai người ở trong mắt khách quan khác, quả thật giống như là thân mật nói chuyện với nhau, mặc dù tình hình thực tế hoàn toàn không phải là như vậy, thậm chí có thể nói là hoàn toàn ngược lại.
"Thật khờ nha, đương nhiên là bởi vì ta biết nhất định ngươi sẽ không gả cho ta, nên mới làm ra chuyện như vậy." Amya nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô gái, lại điểm tới liền dừng thu ngón tay về, nói tiếp, "Tuy rằng là như thế, nhưng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được đứa bé của ta sẽ ra đời có ở đây không là của ngươi những nữ nhân khác trong bụng, cho nên, vị hôn thê thân ái, xin tha thứ cho hành động tùy hứng nho nhỏ của ta." Hắn chậm rãi buông cô ra, một cái tay vẫn còn lôi kéo cánh tay của cô, "Làm báo đáp, ta sẽ lấy toàn bộ nửa đời sau chính mình dâng hiến cho ngươi."
"......" Rốt cuộc hắn muốn tự nói tự nghe tới khi nào?!
"Tức giận? Được rồi, Ma Thần Đại Nhân ở trên cao, ta lại nho nhỏ thối lui một cái tốt lắm, nếu như ngươi thật sự không muốn đáp ứng thì hãy ‘không’, ta sẽ đồng ý ngưng hẳn cuộc hôn lễ này, cái gì cũng không nói có nghĩa là ngươi đồng ý."
"......"
Mạc Vong hất tay của hắn ra, lảo đảo lui về sau hai bước.
Trước hôm nay, cô chỉ cho là hắn là một tên biến thái bình thường; cho tới hôm nay, cô mới phát hiện hắn lại là một tên da dầy tới cực điểm biến thái.
"Dĩ nhiên, ta mới vừa rồi nhưng lấy Ma Thần Đại Nhân vì danh thề, có độ tin cậy 100%, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ‘nói’." Mà không phải là ra dấu tay, cô thật hiểu ý tứ của hắn sao?
"Tốt lắm, đừng giãy giụa nữa, cứ như vậy đến trong lòng của ta có được hay không?" Amya vừa nói, vừa lần nữa vươn tay bắt được tay của cô bé cổ tay, xoay người đối với thần quan nói, "Xin bắt đầu thôi."
Lão giả gật đầu một cái.
Nhưng vào lúc này ——
"Không!"
"......" Bỗng nhiên đôi mắt chàng trai trừng to, anh không thể tin quay đầu nhìn lại, "Cái gì?"
"Ta nói không!!!"
"Amya • Kroos Dell, ta từ chối kết hôn cùng với ngươi!!!"
Danh sách chương